Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 10: Khuôn Mặt Thật Của Hạ An Nhiên
**********
CHƯƠNG 10: KHUÔN MẶT THẬT CỦA HẠ AN NHIÊN
Tôn quản gia xụ mặt xuống, nói: "Xin mời Hạ tiên sinh rời đi trước! Đại thiếu gia muốn nghỉ ngơi!"
Hạ Đức Hải nghe đối phương muốn đuổi ông ta đi, càng không vui hơn: "Một người hầu nhỏ nhoi, thế mà lại khoa tay múa chân đối với chủ của mình, đây chính là hành vi mạo phạm!"
Nhìn thấy ông ta sắp làm ầm ĩ lên, Hạ An Nhiên đứng bên cạnh nhỏ giọng nhắc nhở Hạ Đức Hải: "Ba, đừng làm ồn nữa."
Hạ Đức Hải rất khó chịu với thái độ của Tôn quản gia.
Một quản gia nhỏ nhoi mà lại dám làm bộ làm tịch như vậy.
Nhưng nghĩ đến vừa rồi nhét thuốc độc vào người của Hạ An Nhiên, ông ta ít nhiều vẫn đè nén tâm trạng bực bội, không dám làm ầm ĩ thêm.
Kết quả, Hạ Đức Hải bày ra bộ dạng khoan dung độ lượng, nói: "Coi như là nể mặt con gái của tôi, lần này tôi sẽ không so đo nữa!"
Lại hướng về phía mặt của Hạ An Nhiên lần nữa, ông ta dặn dò một câu.
"Mấy kẻ người hầu này dám lấn át chủ, cần phải quản giáo nghiêm khắc, nếu không sẽ trèo lên đầu con đó...Hôm nay ba đi về trước, lần sau lại đến thăm con."
Hạ Đức Hải nói xong những lời này, liền nhanh chóng rời đi.
Chỉ còn một mình cô và Lăng Mặc trong căn phòng lẻ loi này.
Hạ An Nhiên bước đến bên giường và lấy ra gói thuốc độc mà Hạ Đức Hải đưa cho cô.
Nhẹ nhàng ngửi một chút, đây là chất độc được tinh luyện thành dạng bột, mùi hương rất dễ chịu.
Nhưng, những thứ có mùi thơm thường rất nguy hiểm.
Hạ An Nhiên dựa vào giường, trong thanh âm mềm mại mang theo một tia khó hiểu: "Anh đã như thế này rồi, tại sao lại còn có người muốn anh chết sớm nữa vậy?"
Lúc trước có người hạ độc vào đồ ăn của anh, bây giờ lại thêm Hạ Đức Hải đến để cho cô đầu độc anh.
Mặc dù những chất độc này không thể gây chết người ngay lập tức, nhưng sau khi uống một lượng nhất định, Lăng Mặc sẽ chết.
Hạ An Nhiên nghĩ đến một loạt sự việc gần đây, tâm trạng lại dao động, lần nữa rơi xuống đáy.
Ngồi ở mép giường, trong mắt của cô hiện lên vẻ cô đơn vô hạn, miệng chua xót tự mình lẩm bẩm.
"Khi tôi còn ở cô nhi viện, tôi rất ghen tị với những đứa trẻ được người thân của họ tìm lại."
"Cuối cùng, vào năm nay, ba ruột của tôi cũng đã tìm thấy tôi."
"Tôi cứ nghĩ cuối cùng tôi đã có người nhà, tôi sẽ không còn cô đơn nữa."
"Nhưng không ngờ, tất cả chỉ là ảo tưởng của tôi..."
"Công ty của ông ta sắp phá sản, nên cầu xin tôi đến nhà họ Lăng xung hỉ."
"Tôi còn tưởng rằng, ông ta thật sự là vì bất đắc dĩ mới làm như vậy, ông ta đối với người con gái này, vẫn là còn có một chút tình cảm."
"Nhưng bây giờ thật đúng là tự tát vào mặt mình."
"Lúc trước muốn tôi đi xung hỉ, hiện tại lại muốn tôi giết người..."
Cho nên……
Từ lúc bắt đầu, Hạ Đức Hải căn bản không thành tâm muốn nhận cô là con gái.
Vốn dĩ ông ta là mang theo mục đích tìm đến cô.
Trong mắt của Hạ Đức Hải, cô chẳng qua chỉ là một công cụ để mưu cầu lợi ích mà thôi.
Cô vẫn là kẻ có thể bị người khác tuỳ ý vứt bỏ.
Tâm trạng của Hạ An Nhiên cực kỳ tệ, vừa ngồi một chút đã đến buổi tối, cô còn không biết Tôn quản gia đang phục vụ bữa tối cho Lăng Mặc.
Tôn quản gia cũng không quan tâm đến Hạ An Nhiên, cô thích thế nào thì cứ như thế đó.
Chỉ là, đêm hôm khuya khoắt mà cô lại đeo mặt nạ đen sì, quả thực rất đáng sợ! Cũng may là thiếu gia luôn nhắm mắt nên sẽ không cảm thấy sợ hãi!
...!
Mãi cho đến đêm khuya, Hạ An Nhiên mới đứng dậy.
Ánh mắt của cô rơi hộc tủ bên góc của căn phòng, trong hộc tủ kia có mấy chai rượu vang đỏ.
Hạ An Nhiên bước tới, cầm lấy một chai rượu vang đỏ, dùng sức mở ra.
Bỗng nhiên uống mấy mấy ly.
Không biết qua bao lâu, uống nhiều hay ít, Hạ An Nhiên lại say khướt bước đến bên giường, đưa tay chọc chọc Lăng Mặc vài cái.
"Vốn dĩ ban đầu tôi còn muốn cùng anh hoà thuận sống chung một hai tháng nữa, sau khi anh chết tôi liền cuốn gói ra đi, cũng coi như là trả ơn sinh thành lại cho ông ta."
"Nhưng mà, xem xét tình hình bây giờ, tôi phải sớm tìm cách rời đi mới được."
"Anh đừng có trách tôi, tôi đã giúp anh cản hai lần rồi.
Về sau là hoạ hay phúc thì phải xem chính anh thôi."
Hạ An Nhiên mơ hồ nói xong một đống câu, sau đó cô liền say khướt nằm trên người của Lăng Mặc.
Mà chiếc mặt nạ đen dính trên mặt cô, cuối cùng cũng tróc ra.
Dưới lớp mặt nạ, một khuôn mặt hoàn mỹ không tì vết, thanh tú, ngọt ngào động lòng người, chậm rãi lộ ra.
.
Dưới sự soi sáng của ánh trăng và các vì sao, trông thật chói mắt, giống như một nàng tiên giáng trần, câu dẫn hồn phách người khác....
CHƯƠNG 10: KHUÔN MẶT THẬT CỦA HẠ AN NHIÊN
Tôn quản gia xụ mặt xuống, nói: "Xin mời Hạ tiên sinh rời đi trước! Đại thiếu gia muốn nghỉ ngơi!"
Hạ Đức Hải nghe đối phương muốn đuổi ông ta đi, càng không vui hơn: "Một người hầu nhỏ nhoi, thế mà lại khoa tay múa chân đối với chủ của mình, đây chính là hành vi mạo phạm!"
Nhìn thấy ông ta sắp làm ầm ĩ lên, Hạ An Nhiên đứng bên cạnh nhỏ giọng nhắc nhở Hạ Đức Hải: "Ba, đừng làm ồn nữa."
Hạ Đức Hải rất khó chịu với thái độ của Tôn quản gia.
Một quản gia nhỏ nhoi mà lại dám làm bộ làm tịch như vậy.
Nhưng nghĩ đến vừa rồi nhét thuốc độc vào người của Hạ An Nhiên, ông ta ít nhiều vẫn đè nén tâm trạng bực bội, không dám làm ầm ĩ thêm.
Kết quả, Hạ Đức Hải bày ra bộ dạng khoan dung độ lượng, nói: "Coi như là nể mặt con gái của tôi, lần này tôi sẽ không so đo nữa!"
Lại hướng về phía mặt của Hạ An Nhiên lần nữa, ông ta dặn dò một câu.
"Mấy kẻ người hầu này dám lấn át chủ, cần phải quản giáo nghiêm khắc, nếu không sẽ trèo lên đầu con đó...Hôm nay ba đi về trước, lần sau lại đến thăm con."
Hạ Đức Hải nói xong những lời này, liền nhanh chóng rời đi.
Chỉ còn một mình cô và Lăng Mặc trong căn phòng lẻ loi này.
Hạ An Nhiên bước đến bên giường và lấy ra gói thuốc độc mà Hạ Đức Hải đưa cho cô.
Nhẹ nhàng ngửi một chút, đây là chất độc được tinh luyện thành dạng bột, mùi hương rất dễ chịu.
Nhưng, những thứ có mùi thơm thường rất nguy hiểm.
Hạ An Nhiên dựa vào giường, trong thanh âm mềm mại mang theo một tia khó hiểu: "Anh đã như thế này rồi, tại sao lại còn có người muốn anh chết sớm nữa vậy?"
Lúc trước có người hạ độc vào đồ ăn của anh, bây giờ lại thêm Hạ Đức Hải đến để cho cô đầu độc anh.
Mặc dù những chất độc này không thể gây chết người ngay lập tức, nhưng sau khi uống một lượng nhất định, Lăng Mặc sẽ chết.
Hạ An Nhiên nghĩ đến một loạt sự việc gần đây, tâm trạng lại dao động, lần nữa rơi xuống đáy.
Ngồi ở mép giường, trong mắt của cô hiện lên vẻ cô đơn vô hạn, miệng chua xót tự mình lẩm bẩm.
"Khi tôi còn ở cô nhi viện, tôi rất ghen tị với những đứa trẻ được người thân của họ tìm lại."
"Cuối cùng, vào năm nay, ba ruột của tôi cũng đã tìm thấy tôi."
"Tôi cứ nghĩ cuối cùng tôi đã có người nhà, tôi sẽ không còn cô đơn nữa."
"Nhưng không ngờ, tất cả chỉ là ảo tưởng của tôi..."
"Công ty của ông ta sắp phá sản, nên cầu xin tôi đến nhà họ Lăng xung hỉ."
"Tôi còn tưởng rằng, ông ta thật sự là vì bất đắc dĩ mới làm như vậy, ông ta đối với người con gái này, vẫn là còn có một chút tình cảm."
"Nhưng bây giờ thật đúng là tự tát vào mặt mình."
"Lúc trước muốn tôi đi xung hỉ, hiện tại lại muốn tôi giết người..."
Cho nên……
Từ lúc bắt đầu, Hạ Đức Hải căn bản không thành tâm muốn nhận cô là con gái.
Vốn dĩ ông ta là mang theo mục đích tìm đến cô.
Trong mắt của Hạ Đức Hải, cô chẳng qua chỉ là một công cụ để mưu cầu lợi ích mà thôi.
Cô vẫn là kẻ có thể bị người khác tuỳ ý vứt bỏ.
Tâm trạng của Hạ An Nhiên cực kỳ tệ, vừa ngồi một chút đã đến buổi tối, cô còn không biết Tôn quản gia đang phục vụ bữa tối cho Lăng Mặc.
Tôn quản gia cũng không quan tâm đến Hạ An Nhiên, cô thích thế nào thì cứ như thế đó.
Chỉ là, đêm hôm khuya khoắt mà cô lại đeo mặt nạ đen sì, quả thực rất đáng sợ! Cũng may là thiếu gia luôn nhắm mắt nên sẽ không cảm thấy sợ hãi!
...!
Mãi cho đến đêm khuya, Hạ An Nhiên mới đứng dậy.
Ánh mắt của cô rơi hộc tủ bên góc của căn phòng, trong hộc tủ kia có mấy chai rượu vang đỏ.
Hạ An Nhiên bước tới, cầm lấy một chai rượu vang đỏ, dùng sức mở ra.
Bỗng nhiên uống mấy mấy ly.
Không biết qua bao lâu, uống nhiều hay ít, Hạ An Nhiên lại say khướt bước đến bên giường, đưa tay chọc chọc Lăng Mặc vài cái.
"Vốn dĩ ban đầu tôi còn muốn cùng anh hoà thuận sống chung một hai tháng nữa, sau khi anh chết tôi liền cuốn gói ra đi, cũng coi như là trả ơn sinh thành lại cho ông ta."
"Nhưng mà, xem xét tình hình bây giờ, tôi phải sớm tìm cách rời đi mới được."
"Anh đừng có trách tôi, tôi đã giúp anh cản hai lần rồi.
Về sau là hoạ hay phúc thì phải xem chính anh thôi."
Hạ An Nhiên mơ hồ nói xong một đống câu, sau đó cô liền say khướt nằm trên người của Lăng Mặc.
Mà chiếc mặt nạ đen dính trên mặt cô, cuối cùng cũng tróc ra.
Dưới lớp mặt nạ, một khuôn mặt hoàn mỹ không tì vết, thanh tú, ngọt ngào động lòng người, chậm rãi lộ ra.
.
Dưới sự soi sáng của ánh trăng và các vì sao, trông thật chói mắt, giống như một nàng tiên giáng trần, câu dẫn hồn phách người khác....
Bình luận facebook