Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 684
Các bạn vào để yêu cầu truyện, báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
**********
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Chương 684: Quan trọng hơn quyền lực không?
Quan trọng hơn danh tiếng lẫy lừng không?
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Quan trọng hơn quyền lực của chiến thần không?
Ngón tay Tân Thiên Vương gõ gõ trên mặt bản, miệng hơi nhếch lên, hai mắt nhìn chăm chằm vào Tân Vũ Phong.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Đưa một nửa tủy của anh đổi cho Tân Thiên Lâm, tôi sẽ mang hết chuyện năm ấy nói hết cho anh”
“Ông nói cái gì?”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Đôi mắt Tân Vũ Phong sắc lẹm tỏa ra bạo khí vằn lên từng tia đỏ nhưng muốn giết người.
Tuy nhiên trong lòng đã sớm có chuẩn bị, Tân Thiên Vương nhất định sẽ dùng mọi thủ đoạn để lấy được thứ quan trọng kia, mà Tân Thiên Vương giờ móng đó chính là xương tủy của anh.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tuy rằng không có tin tức gì, những Tân Thiên Vương hoàn toàn có thể đạt được, Tân Thiên Lâm vốn là hỏa nhân quỷ, thời gian không còn nhiều bị bản thân làm cho biến thành dạng nửa người nửa quỷ.
Cho dù biểu hiện người không thấy gì bất thường, bên trong sợ rằng không ổn, mạng như sợi chỉ treo cây.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Giờ chỉ có xương tủy của anh mới cứu được.
Tân Vũ Phong nghiến răng nghiến lợi phẫn nộ.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Khương Thạch Phương là vợ của Tân Thiên Vương, chẳng nhẽ Thượng Quan Uyển Nhi thì không phải sao?
Nhưng con người lòng lang dạ sói Tân Thiên Vương, mặc kệ Khương Thạch Phương giết hại Thượng Quan Uyển Nghị.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Đến tận bây giờ, còn vì cứu con trai của ông ta và Khương Thạch Phương mà muốn lấy xương tủy của con trai của Thượng Quan Uyển Nghị và chính mình!
Dựa vào cái gì?
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Không thể được!”
Tân Vũ Phong gầm lên một tiếng: “Lão già, ông nằm mơ đi”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tân Vũ Phong nói, vớ lấy chén trà nóng trên bàn, hất vào mặt Tân Thiên Vương!
Quả thật là không thể được!
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tân Vũ Phong đối với nhà họ Tân là vô cũng chán ghét, nhà họ Tân hại hai mẹ con họ, vĩnh viễn không đội trời chung, Mà hiện tại, Tân Vũ Phong mới biết được mẹ anh thực sự còn sống Nhưng không phải nhà họ Tần hại hai mẹ con họ chia cách đến bây giờ sao?
Vậy là tình máu mủ ruột thịt, thực sự là tình mẫu tử tha thiết, cũng bởi vì dục vọng cá nhân của Tân Thiên Vương, mặc kệ những hành động độc ác của Khương Thạch Phương, hại mẹ con họ chia lìa, rơi vào nguy hiểm.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Mười tám năm nay, đêm nào Tân Vũ Phong không phải chịu đựng tra tấn sao?
Thậm chí đến giờ, Tân Vũ Phong biết mẹ ruột mình thực sự còn sống đang ở đâu đó trên thế gian này, anh lại làm sao có thể không hận nhà họ Tân đã biến anh trở thành như ngày hơn này?
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Còn có Tân Thiên Lâm!
Liên tiếp xúc phạm, chạm đến giới hạn của Tân Vũ Phong, khiến Tân Vũ Phong phát điên, thậm chí còn quấy rối Lâm Kiều Như, làm tổn hại đến các anh em của anh.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tân Vũ Phong làm sao nguyện ý đưa tủy của mình cho Tân Thiên Lâm?
Tân Vũ Phong nghiến răng siết chặt hai nắm đấm, vết móng tay mờ mờ in trên bên tay, bật cả máu, máu tanh chảy xuống từ từng ngón tay.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Nhưng Tân Vũ Phong đang đảm chìm trong sự tức giận, căn bản không quan tâm đến.
Anh nhất quyết sẽ không đưa xương tủy của mình.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Không chỉ bởi vì thù hẳn cá nhân với nhà họ Tân.
Nếu như xương tủy chiến thần Thiên Vũ bị lấy đi, sức mạnh sẽ giảm sút rất nhiều lần, kẻ thù bên giới phía bắc, những nước nhỏ sẽ sẵn sàng chiến đấu.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Đến lúc đó, Đại Hạ sẽ phải làm thế nào?
------
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Cập nhật chương mới nhanh nhất trên Truyện88!
**********
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Chương 684: Quan trọng hơn quyền lực không?
Quan trọng hơn danh tiếng lẫy lừng không?
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Quan trọng hơn quyền lực của chiến thần không?
Ngón tay Tân Thiên Vương gõ gõ trên mặt bản, miệng hơi nhếch lên, hai mắt nhìn chăm chằm vào Tân Vũ Phong.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Đưa một nửa tủy của anh đổi cho Tân Thiên Lâm, tôi sẽ mang hết chuyện năm ấy nói hết cho anh”
“Ông nói cái gì?”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Đôi mắt Tân Vũ Phong sắc lẹm tỏa ra bạo khí vằn lên từng tia đỏ nhưng muốn giết người.
Tuy nhiên trong lòng đã sớm có chuẩn bị, Tân Thiên Vương nhất định sẽ dùng mọi thủ đoạn để lấy được thứ quan trọng kia, mà Tân Thiên Vương giờ móng đó chính là xương tủy của anh.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tuy rằng không có tin tức gì, những Tân Thiên Vương hoàn toàn có thể đạt được, Tân Thiên Lâm vốn là hỏa nhân quỷ, thời gian không còn nhiều bị bản thân làm cho biến thành dạng nửa người nửa quỷ.
Cho dù biểu hiện người không thấy gì bất thường, bên trong sợ rằng không ổn, mạng như sợi chỉ treo cây.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Giờ chỉ có xương tủy của anh mới cứu được.
Tân Vũ Phong nghiến răng nghiến lợi phẫn nộ.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Khương Thạch Phương là vợ của Tân Thiên Vương, chẳng nhẽ Thượng Quan Uyển Nhi thì không phải sao?
Nhưng con người lòng lang dạ sói Tân Thiên Vương, mặc kệ Khương Thạch Phương giết hại Thượng Quan Uyển Nghị.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Đến tận bây giờ, còn vì cứu con trai của ông ta và Khương Thạch Phương mà muốn lấy xương tủy của con trai của Thượng Quan Uyển Nghị và chính mình!
Dựa vào cái gì?
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Không thể được!”
Tân Vũ Phong gầm lên một tiếng: “Lão già, ông nằm mơ đi”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tân Vũ Phong nói, vớ lấy chén trà nóng trên bàn, hất vào mặt Tân Thiên Vương!
Quả thật là không thể được!
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tân Vũ Phong đối với nhà họ Tân là vô cũng chán ghét, nhà họ Tân hại hai mẹ con họ, vĩnh viễn không đội trời chung, Mà hiện tại, Tân Vũ Phong mới biết được mẹ anh thực sự còn sống Nhưng không phải nhà họ Tần hại hai mẹ con họ chia cách đến bây giờ sao?
Vậy là tình máu mủ ruột thịt, thực sự là tình mẫu tử tha thiết, cũng bởi vì dục vọng cá nhân của Tân Thiên Vương, mặc kệ những hành động độc ác của Khương Thạch Phương, hại mẹ con họ chia lìa, rơi vào nguy hiểm.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Mười tám năm nay, đêm nào Tân Vũ Phong không phải chịu đựng tra tấn sao?
Thậm chí đến giờ, Tân Vũ Phong biết mẹ ruột mình thực sự còn sống đang ở đâu đó trên thế gian này, anh lại làm sao có thể không hận nhà họ Tân đã biến anh trở thành như ngày hơn này?
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Còn có Tân Thiên Lâm!
Liên tiếp xúc phạm, chạm đến giới hạn của Tân Vũ Phong, khiến Tân Vũ Phong phát điên, thậm chí còn quấy rối Lâm Kiều Như, làm tổn hại đến các anh em của anh.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tân Vũ Phong làm sao nguyện ý đưa tủy của mình cho Tân Thiên Lâm?
Tân Vũ Phong nghiến răng siết chặt hai nắm đấm, vết móng tay mờ mờ in trên bên tay, bật cả máu, máu tanh chảy xuống từ từng ngón tay.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Nhưng Tân Vũ Phong đang đảm chìm trong sự tức giận, căn bản không quan tâm đến.
Anh nhất quyết sẽ không đưa xương tủy của mình.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Không chỉ bởi vì thù hẳn cá nhân với nhà họ Tân.
Nếu như xương tủy chiến thần Thiên Vũ bị lấy đi, sức mạnh sẽ giảm sút rất nhiều lần, kẻ thù bên giới phía bắc, những nước nhỏ sẽ sẵn sàng chiến đấu.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Đến lúc đó, Đại Hạ sẽ phải làm thế nào?
------
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Cập nhật chương mới nhanh nhất trên Truyện88!
Bình luận facebook