Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2036-2040
Chương 2036
Không phải trung thành tới mức ngu muội mà là thiện lương.
Có người mẹ như Thượng Quan Uyển Nhi, chỉ sợ chiến thần Thiên Vũ sẽ không làm ra việc gì mưu phản đầu. Cũng không biết trong lúc này, chiến thần Thiên Vũ ở nước Mễ thế nào rồi nữa.
Vậy mà giờ phút này, người nhớ chiến thần Thiên Vũ đâu chỉ có mình Quách Chí Mẫn.
Doanh trại Thần Sách.
“Tiêu Mặc Chiến, cậu chắc chắn cậu sắp xếp thân phận kia cho chiến thần Thiên Vũ sẽ không có vấn đề gì chứ?” Huyền Vũ hỏi.
Tiêu Mặc Chiến gật nhẹ đầu: “Đương nhiên không có vấn đề gì rồi, cũng không nhìn thử xem anh em của cậu là ai, Long Môn đó, biết không? Thiên Vũ đại nhân còn là khách quý của Long Môn đấy” Thanh Long liếc mắt nhìn Tiêu Mặc Chiến: “Đắc ý quá ha, không phải chỉ là một Long Môn thôi sao?” Nhưng Huyền Vũ lại nghiêm túc nhíu lông mày, không biết đang tự hỏi gì đó.
Cả nửa ngày sau, cuối cùng Huyền Vũ cũng từ từ mở miệng.
“Đến Long Môn… chỉ sợ không quá ổn”
Huyền Vũ vẫn luôn là một nhân vật đa mưu túc trí, doanh trại Thần Sách không cần quân sư, Huyền Vũ chính là cái não mạnh nhất ở doanh trại Thần Sách rồi.
Nghe được những lời của Huyền Vũ, trái tim của Tiêu Mặc Chiến vô thức thắt lại: “Ý của anh là…”
Huyền Vũ thở dài một hơi, xoa xoa lông mày: “Tôi nói khuyết điểm trước nhé.” Tiêu Mặc Chiến gật đầu, ra hiệu cho Huyền Vũ tiếp tục nói.
Huyền Vũ hắng giọng: “Long Môn đang ở nước Mễ. Mặc dù Đại Hạ gần như là đội ngũ mạnh nhất ở nước Mễ, nhưng tôi không thể không nói… Ở Long Môn có rất nhiều thị phi. Đại Hạ thân là một thế lực lớn mạnh đóng tại nước Mễ, nhất định có nhiều tranh chấp thị phi, những chuyện này đều xảy ra ở những nơi tối tăm, điểm này có lẽ chúng ta không thể chú ý đến.”
“Hơn nữa..” Huyền Vũ kéo dài giọng nói, ý là tiếp theo đây hai người họ phải chú ý những lời mà anh ta nói.
“Với tính cách của Thiên Vũ đại nhân, tôi nghĩ hai người đều biết cả rồi.”
Tiêu Mặc Chiến và Thanh Long nhìn nhau một cái.
Huyền Vũ uống một ngụm nước rồi nói tiếp: “Với tính cách của Thiên Vũ đại nhân, một khi giữa đường thấy chuyện bất bình, anh ấy nhất định sẽ không khoanh tay đứng nhìn. Nếu như Thiên Vũ đại nhân nhìn thấy người Đại Hạ gặp phải những chuyện bất công ở nước Mễ, hai người nói xem Thiên Vũ đại nhân có gây chiến hay không hả?” Cả hai người đều ngậm miệng.
Sắc Mặt của Tiêu Mặc Chiến chợt tái nhợt: “Ý của anh là, quyết định đưa Thiên Vũ đại nhân đến Long Môn này… Thanh Long lắc đầu: “Huyền Vũ không phải là đang chối bỏ cậu đâu.”
Huyền Vũ gật đầu: “Đúng vậy, đưa Thiên Vũ đại nhân đến Long Môn thực ra là một lựa chọn rất tốt. Suy cho cùng thì thân phận của Thiên Vũ đại nhân thật sự quá đặc biệt. Nếu như không phải là khách quý của Long Môn thì e rằng rất khó để che giấu thân phận. Với thân phận hiện tại, căn bản sẽ không khiến người khác nghi ngờ.
Huyền Vũ vừa nói vừa cười khổ một tiếng: “Chỉ là tính tình nóng nảy của Thiên Vũ đại nhân, giữa đường thấy chuyện bất bình… Thôi được rồi, bỏ đi, đưa đến đâu thì cũng vậy thôi.”
Vẻ mặt của Tiêu Mặc Chiến có chút chua xót.
Thanh Long vỗ vỗ vai của Tiêu Mặc Chiến: “Cứ đợi đi, qua thêm vài ngày nữa, truyền thuyết của Thiên Vũ đại nhân nhất định sẽ truyền từ nước Mễ về đây cho mà xem” Tiêu Mặc Chiến phiền muộn, nhìn Thanh Long một cái: “Anh đang an ủi tôi à? Hay là đang trêu chọc tôi vậy?” Nước Mễ.
Tần Vũ Phong và Diệp Thanh Đình rốt cuộc cũng đến trang viên của Long Môn, ngay lúc này, trời đã về đêm.
Chương 2037
“Hôm nay thật sự cực khổ cho anh rồi”
Tần Vũ Phong lắc đầu, không biết đây lần thứ bao nhiêu anh tỏ ý không cần lời cảm ơn của Diệp Thanh Đình rồi.
Tần Vũ Phong vô thức cách một lớp quần áo, sờ sờ viên ngọc thạch trên ngực mình, giống như chợt nhớ ra chuyện gì vậy: “À đúng rồi, Diệp Thanh Đình, nếu như em thật sự muốn cảm ơn anh, anh muốn nghe ngóng một chuyện từ em.”
“Anh cứ nói đi đừng ngại!” Ánh mắt của Diệp Thanh Đình đột nhiên sáng lên. Tần Vũ Phong mím môi nói: “Em có biển ở nước Mễ không có báu vật của đất nào có thể hồi phục linh hồn còn sót lại không?”
Đương nhiên, Tần Vũ Phong muốn tìm thứ này cho Lâm Kiều Như.
Dù sao thì linh hồn của Lâm Kiều Như bị thương nặng như vậy cũng là vì bảo vệ anh. Nếu như ngay cả chuyện này mà Tần Vũ Phong cũng không quan tâm thì đúng là không phải đàn ông.
Mặc dù lúc trước Tần Vũ Phong có cách, biết được Huyết Liên Tâm ngàn năm trong tay Đường Sương là bảo vật của đất dùng để phục hồi tất cả mọi thứ. Nhưng dù có nói như thế nào thì đó là thứ mà Đường Gia Bảo chuẩn bị để hiến dâng cho Ma quân Cửu U.
Lúc đó Tần Vũ Phong không định liều mình một mất một còn với Ma quân Cửu U đâu, đương nhiên cũng không thể nào giữa đường chặn lấy Huyết Liên Tâm ngàn năm của Đường Gia Bảo, khiến Đường Gia Bảo mất đi con đường rút lui được.
Hậu quả nghiêm trọng hơn là Đường Gia Bảo bị nhằm đến, một khi Ma quân tức giận thì anh sợ rằng máu sẽ chảy thành sông.
Tần Vũ Phong không thể nào làm ra loại chuyện vô lương tâm như vậy.
Cho nên đến cuối cùng, anh chỉ có thể trừng mắt nhìn Ma quân Cửu U ngấu nghiến ăn Huyết Liên Tâm ngàn năm. Nhưng mà, Tần Vũ Phong tuyệt đối sẽ không từ bỏ dễ dàng như vậy.
Đây cũng là lý do tại sao lúc này Tần Vũ Phong lại hỏi Diệp Thanh Đình.
Diệp Thanh Đình ngừng lại một chút, hiển nhiên không ngờ rằng Tần Vũ Phong sẽ hỏi cô ta về vấn đề này.
Bảo vật của đất có thể hồi phục linh hồn còn sót lại sao? Đồ vật này đúng là nghịch thiên quá rồi đó.
Nhưng thật trùng hợp, Diệp Thanh Đình thực sự có nó.
Ngay lúc này, Tần Vũ Phong mã mở miệng hỏi, làm sao
Diệp Thanh Đình có thể có lý do để từ chối cơ chứ? Diệp Thanh Đình lập tức gật đầu với Tần Vũ Phong.
“Cái này, đương nhiên là có”
Vẻ mặt của Tần Vũ Phong lộ ra vẻ vui mừng có thể nhìn thấy bằng mắt thường, nhưng rất nhanh anh liền bình tĩnh trở lại.
Đó chính là báu vật của đất, cho dù là do Long Môn lấy ra, e rằng cái giá phải trả nhất định cũng không hề nhẹ. е
Bảo vật của đất có thể hồi phục linh hồn còn sót lại, là một thứ vô cùng nghịch thiên. Đối với Long Môn mà nói, e rằng giá trị cũng rất quan trọng.
Tần Vũ Phong hít một hơi thật sâu, ép chính mình lúc này phải nhanh chóng bình tĩnh trở lại.
“Bây giờ anh rất cần thứ này, nếu không thì em ra một cái giá đi?”
Diệp Thanh Đình đột nhiên sững sờ.
Diệp Thanh Đình cau mày lại, giống như có chút phiền muộn vậy.
Chương 2038
“Tần Vũ Phong, anh đang xem thường em đó sao?”
Tần Vũ Phong sửng sốt, anh không ngờ Diệp Thanh Đình lại phản ứng như thế này.
Diệp Thanh Đình trừng mắt nhìn Tần Vũ Phong, vừa có chút hờn dỗi, vừa có chút phiền muộn.
“Sao vậy, trước mặt Tần Vũ Phong anh, là tính mạng của cô cả Long Môn em không có giá trị, hay là công pháp không truyền ra ngoài của Long Môn chúng em không có giá trị?”
Trong lòng Tần Vũ Phong đang tự hỏi cái gì mà không truyền ra ngoài, mình đã học được ‘Tật phong tiên pháp từ lâu rồi, chỉ là không thích sử dụng mà thôi.
Nhưng ngay lúc này, Tần Vũ Phong đương nhiên cũng không thể phá đám Diệp Thanh Đình được.
Tần Vũ Phong nhìn Diệp Thanh Đình cười: “Làm sao có thể? Em nghĩ nhiều quá rồi đấy”
“Chỉ là trong lòng anh và em đều biết sự quý giá của báu vật của đất cấp cao này. Hơn nữa anh thực sự rất cần thứ này, cho nên mới hỏi em giá cả của nó.”
Vẻ mặt của Diệp Thanh Đình vẫn không có chút không hài lòng, bĩu môi nói: “Thôi được rồi, đi thôi, em đưa anh đi lay.” Diệp Thanh Đình nói xong liền dẫn Tần Vũ Phong vào phòng của mình.
Căn phòng của cô cả Long Môn được trang trí theo phong cách tiêu chuẩn của người cổ đại ở Đại Hạ, mang vẻ đẹp cổ kính và còn mang hương thơm thoang thoảng.
Tần Vũ Phong cố định ánh mắt rồi bước vào phòng, không dám nhìn bậy bạ gì cả.
Diệp Thanh Đình từ trong ngăn kéo lấy ra thứ gì đó, sau đó đưa cho Tần Vũ Phong.
“Đây này, anh xem thử có phải là thứ này không.”
Tần Vũ Phong vô thức cúi đầu nhìn thoáng qua thứ trong tay cô ta, lạnh lẽo, chỉ cần cầm lên cũng khiến người ta cảm thấy vô cùng an tâm.
“Đây là ……
“Cực Hải Nhuyễn Ngọc.” Diệp Thanh Đình trả lời: “Nó có thể sưởi ấm linh hồn”
Cực Hải Nhuyễn Ngọc. Đương nhiên là Tần Vũ Phong biết thứ này, một thứ dùng để sưởi ấm linh hồn, là bảo vật quý giá nhất vớt lên từ đáy biển, có lẽ còn quý hơn cả Huyết Liên Tâm ngàn năm nữa.
Suy cho cùng thì Huyết Liên Tâm ngàn năm chỉ cần có người muốn luyện hóa, trong mấy đời người cũng sẽ có thể luyện hoá ra được.
Nhưng Cực Hải Nhuyễn Ngọc lại hoàn toàn phụ thuộc vào vận may. Những thứ sinh sôi nảy nở dưới đáy biển, không phải cứ nói lấy được là có thể lấy được. Đối với con người mà nói, môi trường dưới đáy biển quá nguy hiểm. Ngay cả Tần Vũ Phong cũng không có gì để chắc chắn mình có thể làm việc dưới đáy biển trong khoảng thời gian dài.
Hơn nữa, điều quan trọng nhất chính là Cực Hải Nhuyễn Ngọc này, chỉ có thể trông chờ vào may mắn. Tìm được chính là vận may nghịch thiên, tìm không được mới là chuyện bình thường.
Thậm chí có thể nói rằng bởi vì Cực Hải Nhuyễn Ngọc cực kỳ khan hiếm, e rằng còn quý gấp nhiều lần so với Huyết Liên Tâm ngàn năm.
Chương 2039
Quả thật là một thứ vô giá.
Nhưng mới vài giây trước, nó lại nằm trong hộp trang điểm của cô cả Long Môn? Cho dù là một người bình tĩnh như Tần Vũ Phong, lúc này anh cũng thật sự có cảm giác được sủng ái mà lo sợ.
“Cái này…. thực sự quá quý báu, hay là anh lấy một thứ để đổi với em nhé…
“Không được nhắc lại nữa!” Diệp Thanh Đình đột nhiên quay đầu lại, vươn ngón tay ra chặn miệng của Tần Vũ Phong.
“Em nói lại một lần nữa, đường đường là tính mạng của cô cả Long Môn em, chẳng lẽ không đáng với viên Cực Hải Nhuyễn Ngọc này sao? Anh mà còn nói nữa thì em sẽ giận thật đấy.”
“Nhưng mà..” Tần Vũ Phong chưa kịp nói hết câu thì Diệp Thanh Đình đã nhướng mày lên, trợn tròn mắt.
Bởi vì đã quen với Tần Vũ Phong hơn, mà Tần Vũ Phong lại là vị cứu tinh của cô ta, Diệp Thanh Đình càng thoải mái trước mặt Tần Vũ Phong hơn, đã không còn giữ khoảng cách như trước nữa. Thậm chí có thể nói còn thoải mái hơn so với lúc ở trước mặt Diệp Kính Dương, đứng trước anh không thể nhịn được lộ ra một vài cử chỉ của cô gái nhỏ.
“Nếu anh thật sự muốn báo đáp em, vậy thì anh làm vệ sĩ cho Diệp Thanh Đình vài ngày được không?”
Tần Vũ Phong không nhịn được nở nụ cười: “Cái này mà tính là bảo đáp gì chứ?”
Diệp Thanh Đình lắc đầu: “Không biết đâu, nếu như anh không đồng ý thì trả viên Cực Hải Nhuyễn Ngọc lại cho em” Tần Vũ Phong đành phải nhận thua: “Vậy thì anh đành nhận lời vậy.
Lúc này Diệp Thanh Đình mới nở một nụ cười: “Vậy mới đúng chứ.” Tần Vũ Phong lập tức hỏi: “Anh xin mạo muội hỏi một câu, làm sao em có được thứ giống như Cực Hải Nhuyễn Ngọc vậy?”
Diệp Thanh Đình nhún vai: “Cái này à, em lấy được từ một buổi đấu giá. Cái đám người dân nước Mễ đó thực sự thiếu hiểu biết về hàng hóa. Đặt viên Cực Hải Nhuyễn Ngọc ở buổi đấu giá, anh biết họ bán nó như cái gì không?”
Diệp Thanh Đình giống như nhớ ra chuyện gì đó nực cười, không nhịn được cười: “Họ bán nó như sao mộc vậy! Lúc đó em thực sự là … một viên sao mộc nhỏ như vậy, căn bản là người nước Mễ đều không ra giá làm gì. Em lấy được nó với giá chín mươi triệu.”
Sau khi nghe Diệp Thanh Đình giải thích về nguồn gốc của viên Cực Hải Nhuyễn Ngọc này, Tần Vũ Phong không nhịn được cười, quả thực là quá nực cười.
Diệp Thanh Đình thả đuôi tóc của mình ra, nói với Tần Vũ Phong: “Thôi được rồi, đến lúc cô cả Long Môn phải nghỉ ngơi rồi, anh trở về đi”
Tần Vũ Phong gật đầu, cầm viên Cực Hải Nhuyễn Ngọc rời khỏi phòng của Diệp Thanh Đình.
Sau khi trở lại phòng khách, đương nhiên là Tần Vũ Phong không thể nào nghỉ ngơi được. Anh cũng không có ý muốn nghỉ ngơi chút nào. Sao Tần Vũ Phong có thể buồn ngủ sau khi lấy được viên Cực Hải Nhuyễn Ngọc đây?
Phải biết rằng có được viên Cực Hải Nhuyễn Ngọc thì có thể hồi phục lại linh hồn còn sót lại của Lâm Kiều Như. Đương nhiên là Tần Vũ Phong không thể nào không kích động cho được.
Cho dù ngày thường Tần Vũ Phong có bình tĩnh đến đâu đi chăng nữa. Nhưng ngay lúc này, tay của Tần Vũ Phong vẫn không tự chủ được mà phát run lên.
Một miếng ngọc bội chứa ba hồn bảy vía của Lâm Kiều Như được Tần Vũ Phong cẩn thận cầm trong tay từng chút một, tựa như đang nắm trong tay một báu vật quý giá nhất trên thế giới vậy. Đối với Tần Vũ Phong mà nói, đây quả thực là một báu vật duy nhất trên thế giới mà khó có thể lấy được, một báu vật có một không hai trên thế giới.
Tần Vũ Phong hít một hơi thật sâu, cố gắng bình tĩnh lại. Ngay sau đó, Tần Vũ Phong cẩn thận từng li từng tí gắn miếng ngọc bội lên trên viên Cực Hải Nhuyễn Ngọc.
Chương 2040
Ngay thời điểm hai vật tiếp xúc với nhau, một tia sáng chói lọi phát ra, chỉ trong chốc lát đã khiến Tần Vũ Phong không thể nào mở mắt ra.
Mặc dù đã bị ánh sáng làm cho cay mắt, nhưng Tần Vũ Phong vẫn kiên trì mở mắt ra, anh không muốn bỏ lỡ một phút giây nào cả. Đây là thời điểm để hồi phục linh hồn còn sót lại của Lâm Kiều Như, Tần Vũ Phong một giây cũng không muốn bỏ lỡ.
Kiều Như của anh, sắp trở về bên anh một lần nữa. Anh thề, lần này, nhất định, tuyệt đối sẽ không để Lâm Kiều Như chịu thêm bất kỳ tổn thương nào nữa.
Diệp Thanh Đình ở trong phòng, vừa định nằm xuống. Khi cô ta đang không có một chút phòng bị nào thì tiếng gõ cửa từ bên ngoài vang lên.
Thành thật mà nói, hôm nay Diệp Thanh Đình đã quá mệt mỏi rồi dù sao cũng đã trải qua nhiều chuyện như vậy, khi nhìn thấy người của Thiên Môn cô ta thực sự kinh hãi.
Cho nên ngay từ đầu, Diệp Thanh Đình không hề có ý định mở cửa.
“Sao vậy? Có chuyện gì thì ngày mai hãy nói, tôi mệt rol.
“Cô cả, là cậu chủ Diệp Kính Dương xảy ra chuyện rồi!”
“Gì chứ?” Diệp Thanh Đình kinh ngạc, từ trên giường ngồi dậy: “Sao vậy? Xảy ra chuyện gì? Mau vào đây trước đi!”
Diệp Thanh Đình nhanh chóng mặc áo khoác, chạy ra cửa mở. Diệp Kính Dương đã một ngày không trở về.
Lúc nãy khi Diệp Thanh Đình trở về, cũng thuận miệng hỏi người bên dưới, họ nói hôm nay tâm trạng của cậu chủ không tốt, buổi sáng thức dậy liền nói đi ra ngoài chơi.
Diệp Kính Dương có thể chơi ở đâu cơ chứ? Diệp Thanh Đình là chị gái của anh ta, cô ta hiểu rõ đứa em trai này của mình. Tối như vậy mà còn chưa trở về, tám phần là giờ đang ở quán bar rồi.
Mặc dù Diệp Thanh Đình không thích đến những nơi như vậy, nhưng trong số sản nghiệp ở Chinatown cũng có quản bar.
Cho dù quản lý có nghiêm ngặt đến đâu thì ở nước Mễ, quán bar là một nơi phức tạp, loại người gì cũng có.
Vừa nghĩ đến việc Diệp Kính Dương xảy ra chuyện trong quán bar, tim của Diệp Kính Dương như muốn nhảy ra ngoài. Là đánh nhau với người nào, hay là đánh nhau với đám người nào?
Ngoài việc này ra, Diệp Thanh Đình khó có thể tưởng tượng ra khả năng thứ hai.
Suy cho cùng thì tính cách của Diệp Kính Dương vốn đã kiêu ngạo và độc đoán. Nói chuyện không hợp liền động tay động chân với người ta, đây là chuyện bình thường.
Thực lực của Diệp Kính Dương không hề thấp trong thế hệ thanh niên trẻ ở Long Môn. Nhưng thành thật mà nói, nếu nhìn toàn bộ nước Mễ, chỉ cần bước ra khỏi cổng
Long Môn thì không thể nào tỉnh là mạnh được. Dù sao thì nước Mễ lớn như vậy, ngoài việc cải tạo con người, cũng có không ít người tu hành. Diệp Thanh Đình không khỏi lo lắng, vội vàng mở cửa ra.
Nhìn thấy người ngoài cửa, tim Diệp Thanh Đình lại đập thình thịch.
Đó là người vệ sĩ đi cùng của Diệp Kinh Dương tên là Lý Đại Ngưu.
Trên khuôn mặt của Lý Đại Ngưu đã có chút màu sắc, vết thương nông, không hề nghiêm trọng nhưng cũng đủ để khiến cho Diệp Thanh Đình kinh hãi.
Nhìn dáng vẻ này, có lẽ là Lý Đại Ngưu đã trở về rất vội vàng. Như vậy có nghĩa là Lý Đại Ngưu đã không tham gia trận đánh nhau quá lâu, nhưng cậu ta vẫn bị thương. Hơn, nữa nhìn vào thế trận, đối thủ chắc chắn là một kẻ manh động.
Diệp Thanh Đình cố hết sức ấn vào trái tim đang đập thình thịch của mình: “Trước tiên nói cho tôi biết, Diệp Kính Dương có chuyện gì vậy?”
Không phải trung thành tới mức ngu muội mà là thiện lương.
Có người mẹ như Thượng Quan Uyển Nhi, chỉ sợ chiến thần Thiên Vũ sẽ không làm ra việc gì mưu phản đầu. Cũng không biết trong lúc này, chiến thần Thiên Vũ ở nước Mễ thế nào rồi nữa.
Vậy mà giờ phút này, người nhớ chiến thần Thiên Vũ đâu chỉ có mình Quách Chí Mẫn.
Doanh trại Thần Sách.
“Tiêu Mặc Chiến, cậu chắc chắn cậu sắp xếp thân phận kia cho chiến thần Thiên Vũ sẽ không có vấn đề gì chứ?” Huyền Vũ hỏi.
Tiêu Mặc Chiến gật nhẹ đầu: “Đương nhiên không có vấn đề gì rồi, cũng không nhìn thử xem anh em của cậu là ai, Long Môn đó, biết không? Thiên Vũ đại nhân còn là khách quý của Long Môn đấy” Thanh Long liếc mắt nhìn Tiêu Mặc Chiến: “Đắc ý quá ha, không phải chỉ là một Long Môn thôi sao?” Nhưng Huyền Vũ lại nghiêm túc nhíu lông mày, không biết đang tự hỏi gì đó.
Cả nửa ngày sau, cuối cùng Huyền Vũ cũng từ từ mở miệng.
“Đến Long Môn… chỉ sợ không quá ổn”
Huyền Vũ vẫn luôn là một nhân vật đa mưu túc trí, doanh trại Thần Sách không cần quân sư, Huyền Vũ chính là cái não mạnh nhất ở doanh trại Thần Sách rồi.
Nghe được những lời của Huyền Vũ, trái tim của Tiêu Mặc Chiến vô thức thắt lại: “Ý của anh là…”
Huyền Vũ thở dài một hơi, xoa xoa lông mày: “Tôi nói khuyết điểm trước nhé.” Tiêu Mặc Chiến gật đầu, ra hiệu cho Huyền Vũ tiếp tục nói.
Huyền Vũ hắng giọng: “Long Môn đang ở nước Mễ. Mặc dù Đại Hạ gần như là đội ngũ mạnh nhất ở nước Mễ, nhưng tôi không thể không nói… Ở Long Môn có rất nhiều thị phi. Đại Hạ thân là một thế lực lớn mạnh đóng tại nước Mễ, nhất định có nhiều tranh chấp thị phi, những chuyện này đều xảy ra ở những nơi tối tăm, điểm này có lẽ chúng ta không thể chú ý đến.”
“Hơn nữa..” Huyền Vũ kéo dài giọng nói, ý là tiếp theo đây hai người họ phải chú ý những lời mà anh ta nói.
“Với tính cách của Thiên Vũ đại nhân, tôi nghĩ hai người đều biết cả rồi.”
Tiêu Mặc Chiến và Thanh Long nhìn nhau một cái.
Huyền Vũ uống một ngụm nước rồi nói tiếp: “Với tính cách của Thiên Vũ đại nhân, một khi giữa đường thấy chuyện bất bình, anh ấy nhất định sẽ không khoanh tay đứng nhìn. Nếu như Thiên Vũ đại nhân nhìn thấy người Đại Hạ gặp phải những chuyện bất công ở nước Mễ, hai người nói xem Thiên Vũ đại nhân có gây chiến hay không hả?” Cả hai người đều ngậm miệng.
Sắc Mặt của Tiêu Mặc Chiến chợt tái nhợt: “Ý của anh là, quyết định đưa Thiên Vũ đại nhân đến Long Môn này… Thanh Long lắc đầu: “Huyền Vũ không phải là đang chối bỏ cậu đâu.”
Huyền Vũ gật đầu: “Đúng vậy, đưa Thiên Vũ đại nhân đến Long Môn thực ra là một lựa chọn rất tốt. Suy cho cùng thì thân phận của Thiên Vũ đại nhân thật sự quá đặc biệt. Nếu như không phải là khách quý của Long Môn thì e rằng rất khó để che giấu thân phận. Với thân phận hiện tại, căn bản sẽ không khiến người khác nghi ngờ.
Huyền Vũ vừa nói vừa cười khổ một tiếng: “Chỉ là tính tình nóng nảy của Thiên Vũ đại nhân, giữa đường thấy chuyện bất bình… Thôi được rồi, bỏ đi, đưa đến đâu thì cũng vậy thôi.”
Vẻ mặt của Tiêu Mặc Chiến có chút chua xót.
Thanh Long vỗ vỗ vai của Tiêu Mặc Chiến: “Cứ đợi đi, qua thêm vài ngày nữa, truyền thuyết của Thiên Vũ đại nhân nhất định sẽ truyền từ nước Mễ về đây cho mà xem” Tiêu Mặc Chiến phiền muộn, nhìn Thanh Long một cái: “Anh đang an ủi tôi à? Hay là đang trêu chọc tôi vậy?” Nước Mễ.
Tần Vũ Phong và Diệp Thanh Đình rốt cuộc cũng đến trang viên của Long Môn, ngay lúc này, trời đã về đêm.
Chương 2037
“Hôm nay thật sự cực khổ cho anh rồi”
Tần Vũ Phong lắc đầu, không biết đây lần thứ bao nhiêu anh tỏ ý không cần lời cảm ơn của Diệp Thanh Đình rồi.
Tần Vũ Phong vô thức cách một lớp quần áo, sờ sờ viên ngọc thạch trên ngực mình, giống như chợt nhớ ra chuyện gì vậy: “À đúng rồi, Diệp Thanh Đình, nếu như em thật sự muốn cảm ơn anh, anh muốn nghe ngóng một chuyện từ em.”
“Anh cứ nói đi đừng ngại!” Ánh mắt của Diệp Thanh Đình đột nhiên sáng lên. Tần Vũ Phong mím môi nói: “Em có biển ở nước Mễ không có báu vật của đất nào có thể hồi phục linh hồn còn sót lại không?”
Đương nhiên, Tần Vũ Phong muốn tìm thứ này cho Lâm Kiều Như.
Dù sao thì linh hồn của Lâm Kiều Như bị thương nặng như vậy cũng là vì bảo vệ anh. Nếu như ngay cả chuyện này mà Tần Vũ Phong cũng không quan tâm thì đúng là không phải đàn ông.
Mặc dù lúc trước Tần Vũ Phong có cách, biết được Huyết Liên Tâm ngàn năm trong tay Đường Sương là bảo vật của đất dùng để phục hồi tất cả mọi thứ. Nhưng dù có nói như thế nào thì đó là thứ mà Đường Gia Bảo chuẩn bị để hiến dâng cho Ma quân Cửu U.
Lúc đó Tần Vũ Phong không định liều mình một mất một còn với Ma quân Cửu U đâu, đương nhiên cũng không thể nào giữa đường chặn lấy Huyết Liên Tâm ngàn năm của Đường Gia Bảo, khiến Đường Gia Bảo mất đi con đường rút lui được.
Hậu quả nghiêm trọng hơn là Đường Gia Bảo bị nhằm đến, một khi Ma quân tức giận thì anh sợ rằng máu sẽ chảy thành sông.
Tần Vũ Phong không thể nào làm ra loại chuyện vô lương tâm như vậy.
Cho nên đến cuối cùng, anh chỉ có thể trừng mắt nhìn Ma quân Cửu U ngấu nghiến ăn Huyết Liên Tâm ngàn năm. Nhưng mà, Tần Vũ Phong tuyệt đối sẽ không từ bỏ dễ dàng như vậy.
Đây cũng là lý do tại sao lúc này Tần Vũ Phong lại hỏi Diệp Thanh Đình.
Diệp Thanh Đình ngừng lại một chút, hiển nhiên không ngờ rằng Tần Vũ Phong sẽ hỏi cô ta về vấn đề này.
Bảo vật của đất có thể hồi phục linh hồn còn sót lại sao? Đồ vật này đúng là nghịch thiên quá rồi đó.
Nhưng thật trùng hợp, Diệp Thanh Đình thực sự có nó.
Ngay lúc này, Tần Vũ Phong mã mở miệng hỏi, làm sao
Diệp Thanh Đình có thể có lý do để từ chối cơ chứ? Diệp Thanh Đình lập tức gật đầu với Tần Vũ Phong.
“Cái này, đương nhiên là có”
Vẻ mặt của Tần Vũ Phong lộ ra vẻ vui mừng có thể nhìn thấy bằng mắt thường, nhưng rất nhanh anh liền bình tĩnh trở lại.
Đó chính là báu vật của đất, cho dù là do Long Môn lấy ra, e rằng cái giá phải trả nhất định cũng không hề nhẹ. е
Bảo vật của đất có thể hồi phục linh hồn còn sót lại, là một thứ vô cùng nghịch thiên. Đối với Long Môn mà nói, e rằng giá trị cũng rất quan trọng.
Tần Vũ Phong hít một hơi thật sâu, ép chính mình lúc này phải nhanh chóng bình tĩnh trở lại.
“Bây giờ anh rất cần thứ này, nếu không thì em ra một cái giá đi?”
Diệp Thanh Đình đột nhiên sững sờ.
Diệp Thanh Đình cau mày lại, giống như có chút phiền muộn vậy.
Chương 2038
“Tần Vũ Phong, anh đang xem thường em đó sao?”
Tần Vũ Phong sửng sốt, anh không ngờ Diệp Thanh Đình lại phản ứng như thế này.
Diệp Thanh Đình trừng mắt nhìn Tần Vũ Phong, vừa có chút hờn dỗi, vừa có chút phiền muộn.
“Sao vậy, trước mặt Tần Vũ Phong anh, là tính mạng của cô cả Long Môn em không có giá trị, hay là công pháp không truyền ra ngoài của Long Môn chúng em không có giá trị?”
Trong lòng Tần Vũ Phong đang tự hỏi cái gì mà không truyền ra ngoài, mình đã học được ‘Tật phong tiên pháp từ lâu rồi, chỉ là không thích sử dụng mà thôi.
Nhưng ngay lúc này, Tần Vũ Phong đương nhiên cũng không thể phá đám Diệp Thanh Đình được.
Tần Vũ Phong nhìn Diệp Thanh Đình cười: “Làm sao có thể? Em nghĩ nhiều quá rồi đấy”
“Chỉ là trong lòng anh và em đều biết sự quý giá của báu vật của đất cấp cao này. Hơn nữa anh thực sự rất cần thứ này, cho nên mới hỏi em giá cả của nó.”
Vẻ mặt của Diệp Thanh Đình vẫn không có chút không hài lòng, bĩu môi nói: “Thôi được rồi, đi thôi, em đưa anh đi lay.” Diệp Thanh Đình nói xong liền dẫn Tần Vũ Phong vào phòng của mình.
Căn phòng của cô cả Long Môn được trang trí theo phong cách tiêu chuẩn của người cổ đại ở Đại Hạ, mang vẻ đẹp cổ kính và còn mang hương thơm thoang thoảng.
Tần Vũ Phong cố định ánh mắt rồi bước vào phòng, không dám nhìn bậy bạ gì cả.
Diệp Thanh Đình từ trong ngăn kéo lấy ra thứ gì đó, sau đó đưa cho Tần Vũ Phong.
“Đây này, anh xem thử có phải là thứ này không.”
Tần Vũ Phong vô thức cúi đầu nhìn thoáng qua thứ trong tay cô ta, lạnh lẽo, chỉ cần cầm lên cũng khiến người ta cảm thấy vô cùng an tâm.
“Đây là ……
“Cực Hải Nhuyễn Ngọc.” Diệp Thanh Đình trả lời: “Nó có thể sưởi ấm linh hồn”
Cực Hải Nhuyễn Ngọc. Đương nhiên là Tần Vũ Phong biết thứ này, một thứ dùng để sưởi ấm linh hồn, là bảo vật quý giá nhất vớt lên từ đáy biển, có lẽ còn quý hơn cả Huyết Liên Tâm ngàn năm nữa.
Suy cho cùng thì Huyết Liên Tâm ngàn năm chỉ cần có người muốn luyện hóa, trong mấy đời người cũng sẽ có thể luyện hoá ra được.
Nhưng Cực Hải Nhuyễn Ngọc lại hoàn toàn phụ thuộc vào vận may. Những thứ sinh sôi nảy nở dưới đáy biển, không phải cứ nói lấy được là có thể lấy được. Đối với con người mà nói, môi trường dưới đáy biển quá nguy hiểm. Ngay cả Tần Vũ Phong cũng không có gì để chắc chắn mình có thể làm việc dưới đáy biển trong khoảng thời gian dài.
Hơn nữa, điều quan trọng nhất chính là Cực Hải Nhuyễn Ngọc này, chỉ có thể trông chờ vào may mắn. Tìm được chính là vận may nghịch thiên, tìm không được mới là chuyện bình thường.
Thậm chí có thể nói rằng bởi vì Cực Hải Nhuyễn Ngọc cực kỳ khan hiếm, e rằng còn quý gấp nhiều lần so với Huyết Liên Tâm ngàn năm.
Chương 2039
Quả thật là một thứ vô giá.
Nhưng mới vài giây trước, nó lại nằm trong hộp trang điểm của cô cả Long Môn? Cho dù là một người bình tĩnh như Tần Vũ Phong, lúc này anh cũng thật sự có cảm giác được sủng ái mà lo sợ.
“Cái này…. thực sự quá quý báu, hay là anh lấy một thứ để đổi với em nhé…
“Không được nhắc lại nữa!” Diệp Thanh Đình đột nhiên quay đầu lại, vươn ngón tay ra chặn miệng của Tần Vũ Phong.
“Em nói lại một lần nữa, đường đường là tính mạng của cô cả Long Môn em, chẳng lẽ không đáng với viên Cực Hải Nhuyễn Ngọc này sao? Anh mà còn nói nữa thì em sẽ giận thật đấy.”
“Nhưng mà..” Tần Vũ Phong chưa kịp nói hết câu thì Diệp Thanh Đình đã nhướng mày lên, trợn tròn mắt.
Bởi vì đã quen với Tần Vũ Phong hơn, mà Tần Vũ Phong lại là vị cứu tinh của cô ta, Diệp Thanh Đình càng thoải mái trước mặt Tần Vũ Phong hơn, đã không còn giữ khoảng cách như trước nữa. Thậm chí có thể nói còn thoải mái hơn so với lúc ở trước mặt Diệp Kính Dương, đứng trước anh không thể nhịn được lộ ra một vài cử chỉ của cô gái nhỏ.
“Nếu anh thật sự muốn báo đáp em, vậy thì anh làm vệ sĩ cho Diệp Thanh Đình vài ngày được không?”
Tần Vũ Phong không nhịn được nở nụ cười: “Cái này mà tính là bảo đáp gì chứ?”
Diệp Thanh Đình lắc đầu: “Không biết đâu, nếu như anh không đồng ý thì trả viên Cực Hải Nhuyễn Ngọc lại cho em” Tần Vũ Phong đành phải nhận thua: “Vậy thì anh đành nhận lời vậy.
Lúc này Diệp Thanh Đình mới nở một nụ cười: “Vậy mới đúng chứ.” Tần Vũ Phong lập tức hỏi: “Anh xin mạo muội hỏi một câu, làm sao em có được thứ giống như Cực Hải Nhuyễn Ngọc vậy?”
Diệp Thanh Đình nhún vai: “Cái này à, em lấy được từ một buổi đấu giá. Cái đám người dân nước Mễ đó thực sự thiếu hiểu biết về hàng hóa. Đặt viên Cực Hải Nhuyễn Ngọc ở buổi đấu giá, anh biết họ bán nó như cái gì không?”
Diệp Thanh Đình giống như nhớ ra chuyện gì đó nực cười, không nhịn được cười: “Họ bán nó như sao mộc vậy! Lúc đó em thực sự là … một viên sao mộc nhỏ như vậy, căn bản là người nước Mễ đều không ra giá làm gì. Em lấy được nó với giá chín mươi triệu.”
Sau khi nghe Diệp Thanh Đình giải thích về nguồn gốc của viên Cực Hải Nhuyễn Ngọc này, Tần Vũ Phong không nhịn được cười, quả thực là quá nực cười.
Diệp Thanh Đình thả đuôi tóc của mình ra, nói với Tần Vũ Phong: “Thôi được rồi, đến lúc cô cả Long Môn phải nghỉ ngơi rồi, anh trở về đi”
Tần Vũ Phong gật đầu, cầm viên Cực Hải Nhuyễn Ngọc rời khỏi phòng của Diệp Thanh Đình.
Sau khi trở lại phòng khách, đương nhiên là Tần Vũ Phong không thể nào nghỉ ngơi được. Anh cũng không có ý muốn nghỉ ngơi chút nào. Sao Tần Vũ Phong có thể buồn ngủ sau khi lấy được viên Cực Hải Nhuyễn Ngọc đây?
Phải biết rằng có được viên Cực Hải Nhuyễn Ngọc thì có thể hồi phục lại linh hồn còn sót lại của Lâm Kiều Như. Đương nhiên là Tần Vũ Phong không thể nào không kích động cho được.
Cho dù ngày thường Tần Vũ Phong có bình tĩnh đến đâu đi chăng nữa. Nhưng ngay lúc này, tay của Tần Vũ Phong vẫn không tự chủ được mà phát run lên.
Một miếng ngọc bội chứa ba hồn bảy vía của Lâm Kiều Như được Tần Vũ Phong cẩn thận cầm trong tay từng chút một, tựa như đang nắm trong tay một báu vật quý giá nhất trên thế giới vậy. Đối với Tần Vũ Phong mà nói, đây quả thực là một báu vật duy nhất trên thế giới mà khó có thể lấy được, một báu vật có một không hai trên thế giới.
Tần Vũ Phong hít một hơi thật sâu, cố gắng bình tĩnh lại. Ngay sau đó, Tần Vũ Phong cẩn thận từng li từng tí gắn miếng ngọc bội lên trên viên Cực Hải Nhuyễn Ngọc.
Chương 2040
Ngay thời điểm hai vật tiếp xúc với nhau, một tia sáng chói lọi phát ra, chỉ trong chốc lát đã khiến Tần Vũ Phong không thể nào mở mắt ra.
Mặc dù đã bị ánh sáng làm cho cay mắt, nhưng Tần Vũ Phong vẫn kiên trì mở mắt ra, anh không muốn bỏ lỡ một phút giây nào cả. Đây là thời điểm để hồi phục linh hồn còn sót lại của Lâm Kiều Như, Tần Vũ Phong một giây cũng không muốn bỏ lỡ.
Kiều Như của anh, sắp trở về bên anh một lần nữa. Anh thề, lần này, nhất định, tuyệt đối sẽ không để Lâm Kiều Như chịu thêm bất kỳ tổn thương nào nữa.
Diệp Thanh Đình ở trong phòng, vừa định nằm xuống. Khi cô ta đang không có một chút phòng bị nào thì tiếng gõ cửa từ bên ngoài vang lên.
Thành thật mà nói, hôm nay Diệp Thanh Đình đã quá mệt mỏi rồi dù sao cũng đã trải qua nhiều chuyện như vậy, khi nhìn thấy người của Thiên Môn cô ta thực sự kinh hãi.
Cho nên ngay từ đầu, Diệp Thanh Đình không hề có ý định mở cửa.
“Sao vậy? Có chuyện gì thì ngày mai hãy nói, tôi mệt rol.
“Cô cả, là cậu chủ Diệp Kính Dương xảy ra chuyện rồi!”
“Gì chứ?” Diệp Thanh Đình kinh ngạc, từ trên giường ngồi dậy: “Sao vậy? Xảy ra chuyện gì? Mau vào đây trước đi!”
Diệp Thanh Đình nhanh chóng mặc áo khoác, chạy ra cửa mở. Diệp Kính Dương đã một ngày không trở về.
Lúc nãy khi Diệp Thanh Đình trở về, cũng thuận miệng hỏi người bên dưới, họ nói hôm nay tâm trạng của cậu chủ không tốt, buổi sáng thức dậy liền nói đi ra ngoài chơi.
Diệp Kính Dương có thể chơi ở đâu cơ chứ? Diệp Thanh Đình là chị gái của anh ta, cô ta hiểu rõ đứa em trai này của mình. Tối như vậy mà còn chưa trở về, tám phần là giờ đang ở quán bar rồi.
Mặc dù Diệp Thanh Đình không thích đến những nơi như vậy, nhưng trong số sản nghiệp ở Chinatown cũng có quản bar.
Cho dù quản lý có nghiêm ngặt đến đâu thì ở nước Mễ, quán bar là một nơi phức tạp, loại người gì cũng có.
Vừa nghĩ đến việc Diệp Kính Dương xảy ra chuyện trong quán bar, tim của Diệp Kính Dương như muốn nhảy ra ngoài. Là đánh nhau với người nào, hay là đánh nhau với đám người nào?
Ngoài việc này ra, Diệp Thanh Đình khó có thể tưởng tượng ra khả năng thứ hai.
Suy cho cùng thì tính cách của Diệp Kính Dương vốn đã kiêu ngạo và độc đoán. Nói chuyện không hợp liền động tay động chân với người ta, đây là chuyện bình thường.
Thực lực của Diệp Kính Dương không hề thấp trong thế hệ thanh niên trẻ ở Long Môn. Nhưng thành thật mà nói, nếu nhìn toàn bộ nước Mễ, chỉ cần bước ra khỏi cổng
Long Môn thì không thể nào tỉnh là mạnh được. Dù sao thì nước Mễ lớn như vậy, ngoài việc cải tạo con người, cũng có không ít người tu hành. Diệp Thanh Đình không khỏi lo lắng, vội vàng mở cửa ra.
Nhìn thấy người ngoài cửa, tim Diệp Thanh Đình lại đập thình thịch.
Đó là người vệ sĩ đi cùng của Diệp Kinh Dương tên là Lý Đại Ngưu.
Trên khuôn mặt của Lý Đại Ngưu đã có chút màu sắc, vết thương nông, không hề nghiêm trọng nhưng cũng đủ để khiến cho Diệp Thanh Đình kinh hãi.
Nhìn dáng vẻ này, có lẽ là Lý Đại Ngưu đã trở về rất vội vàng. Như vậy có nghĩa là Lý Đại Ngưu đã không tham gia trận đánh nhau quá lâu, nhưng cậu ta vẫn bị thương. Hơn, nữa nhìn vào thế trận, đối thủ chắc chắn là một kẻ manh động.
Diệp Thanh Đình cố hết sức ấn vào trái tim đang đập thình thịch của mình: “Trước tiên nói cho tôi biết, Diệp Kính Dương có chuyện gì vậy?”
Bình luận facebook