Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chiến Long Quân Trở Lại - Chương 591: Mời rượu các người anh em
Cuộc chiến tranh giằng co gần một tháng cuối cùng cũng kết thúc.
Bắc Sơn hoàn toàn chiến thắng, hơn nữa Vũ Hoàng Minh và những người khác cũng nhận được tin tức tốt mà Đông Phương Ám truyền tới, đại quân Lôi Châu cũng đã rút lui.
Vốn tưởng sẽ phải kéo dài cuộc chiến liên tục mấy tháng thậm chí hơn nửa năm, nhưng không ngờ trong một tháng ngắn ngủi đã kết thúc. Điều quan trọng nhất là đối phương còn để lại vô số súng ống đạn dược.
Điều này khiến cho năng lực quân sự của Bắc Sơn được nâng cao trong thời gian ngắn.
Ba ngày sau.
Nghĩa trang tổng bộ chiến khu ở Huế.
Vũ Hoàng Minh, Liễu Quân, Dương Cửu, Đông Phương Ám, Lư Thụy Lâm, Diệp Bách Kiên và toàn bộ mọi người đều ở đây.
Phía sau bọn họ còn có mấy trăm vị đại soái.
Dáng vẻ trang nghiêm không chút tươi cười.
“Chúng tướng sĩ nghe lệnh!”
“Ngả mũ, chào!”
Cùng với tiếng hộ của Liễu Quân, mọi người đồng loạt cởi mũ, đứng thẳng người, cúi đầu trước hàng trăm ngôi mộ mới xây phía trước!
Mưa to như trút nước.
Mọi người đứng trong cơn mưa to vẫn không nhúc nhích.
Ba phút sau, Liễu Quân mới mở miệng nói: “Nghỉ!”
Trong trận chiến này, bọn họ tổn thất khoảng trên một trăm vị đại soái.
Mỗi đại soái đều có quân hàm ít nhất từ bảy sao trở lên.
Dưới sự bảo vệ của bọn họ, Bắc Sơn mới có thể an toàn.
Mỗi người đều dùng tính mạng của mình nói cho mọi người biết, người xâm phạm Bắc Sơn của tôi, dù xa cũng phải giết!
Sau khi trở về từ nghĩa trang, đám người Vũ Hoàng Minh đổi một bộ quần áo mới.
Ngày hôm nay cũng là lúc tổ chức tiệc ăn mừng.
Tổng bộ chiến khu đã bày đầy bàn rượu. Phóng mắt nhìn lại cũng khoảng trăm cái bàn.
Ở bàn phía trước, có tám người bao gồm Vũ Hoàng Minh và Liễu Quân.
Lúc nhân viên từ phía sau mang đồ ăn lên, Vũ Hoàng Minh đứng dậy, hít sâu một hơi.
Cầm lấy ly rượu trên bàn, chậm rãi nói: “Ly rượu thứ nhất này mời những người anh em đã mất!”
Nói xong, chậm rãi rót rượu trong ly xuống đất.
Mấy trăm người đồng loạt đứng dậy, rót rượu trong ly xuống đất.
“Mời những người anh em đã mất!”
Mọi người cùng hô to, âm thanh xông thẳng lên trời.
Mặc dù nói trận chiến lần này không phải rất thảm khốc.
Nhưng những người hi sinh này đều là sức mạnh chiến đấu đứng đầu Bắc Sơn.
Có thể nói, trong một khoảng thời gian rất dài, Bắc Sơn cũng khó có thể khôi phục lại.
Đương nhiên, súng ống đạn dược mà quân địch để lại này sau khi nghiên cứu có thể nhanh chóng gia tăng thực lực của toàn bộ Bắc Sơn.
Coi như là bù đắp cho sự thiếu sót sức mạnh chiến đấu.
“Ly rượu thứ hai này mời các anh em!”
“Mọi người cực khổ rồi”
“Tôi xin cạn trước!”
Vũ Hoàng Minh cầm lấy ly rượu thứ hai uống một hơi cạn sạch.
"Ha ha ha!"
Mọi người thấy thế cũng cười ha ha một tiếng.
Không có người nào từ chối, bởi vì ở đây, không một ai có tửu lượng kém.
Sau khi uống rượu ba lần, Liễu Quân lên tiếng.
“Hoàng Minh, cậu đã trở về, tôi sẽ không tiếp tục ngồi ở vị trí quân vương này nữa”
“Vẫn nên để cậu tới quản lí đi, tôi cũng mệt mỏi rồi, muốn nghỉ ngơi thật tốt”
Bắc Sơn hoàn toàn chiến thắng, hơn nữa Vũ Hoàng Minh và những người khác cũng nhận được tin tức tốt mà Đông Phương Ám truyền tới, đại quân Lôi Châu cũng đã rút lui.
Vốn tưởng sẽ phải kéo dài cuộc chiến liên tục mấy tháng thậm chí hơn nửa năm, nhưng không ngờ trong một tháng ngắn ngủi đã kết thúc. Điều quan trọng nhất là đối phương còn để lại vô số súng ống đạn dược.
Điều này khiến cho năng lực quân sự của Bắc Sơn được nâng cao trong thời gian ngắn.
Ba ngày sau.
Nghĩa trang tổng bộ chiến khu ở Huế.
Vũ Hoàng Minh, Liễu Quân, Dương Cửu, Đông Phương Ám, Lư Thụy Lâm, Diệp Bách Kiên và toàn bộ mọi người đều ở đây.
Phía sau bọn họ còn có mấy trăm vị đại soái.
Dáng vẻ trang nghiêm không chút tươi cười.
“Chúng tướng sĩ nghe lệnh!”
“Ngả mũ, chào!”
Cùng với tiếng hộ của Liễu Quân, mọi người đồng loạt cởi mũ, đứng thẳng người, cúi đầu trước hàng trăm ngôi mộ mới xây phía trước!
Mưa to như trút nước.
Mọi người đứng trong cơn mưa to vẫn không nhúc nhích.
Ba phút sau, Liễu Quân mới mở miệng nói: “Nghỉ!”
Trong trận chiến này, bọn họ tổn thất khoảng trên một trăm vị đại soái.
Mỗi đại soái đều có quân hàm ít nhất từ bảy sao trở lên.
Dưới sự bảo vệ của bọn họ, Bắc Sơn mới có thể an toàn.
Mỗi người đều dùng tính mạng của mình nói cho mọi người biết, người xâm phạm Bắc Sơn của tôi, dù xa cũng phải giết!
Sau khi trở về từ nghĩa trang, đám người Vũ Hoàng Minh đổi một bộ quần áo mới.
Ngày hôm nay cũng là lúc tổ chức tiệc ăn mừng.
Tổng bộ chiến khu đã bày đầy bàn rượu. Phóng mắt nhìn lại cũng khoảng trăm cái bàn.
Ở bàn phía trước, có tám người bao gồm Vũ Hoàng Minh và Liễu Quân.
Lúc nhân viên từ phía sau mang đồ ăn lên, Vũ Hoàng Minh đứng dậy, hít sâu một hơi.
Cầm lấy ly rượu trên bàn, chậm rãi nói: “Ly rượu thứ nhất này mời những người anh em đã mất!”
Nói xong, chậm rãi rót rượu trong ly xuống đất.
Mấy trăm người đồng loạt đứng dậy, rót rượu trong ly xuống đất.
“Mời những người anh em đã mất!”
Mọi người cùng hô to, âm thanh xông thẳng lên trời.
Mặc dù nói trận chiến lần này không phải rất thảm khốc.
Nhưng những người hi sinh này đều là sức mạnh chiến đấu đứng đầu Bắc Sơn.
Có thể nói, trong một khoảng thời gian rất dài, Bắc Sơn cũng khó có thể khôi phục lại.
Đương nhiên, súng ống đạn dược mà quân địch để lại này sau khi nghiên cứu có thể nhanh chóng gia tăng thực lực của toàn bộ Bắc Sơn.
Coi như là bù đắp cho sự thiếu sót sức mạnh chiến đấu.
“Ly rượu thứ hai này mời các anh em!”
“Mọi người cực khổ rồi”
“Tôi xin cạn trước!”
Vũ Hoàng Minh cầm lấy ly rượu thứ hai uống một hơi cạn sạch.
"Ha ha ha!"
Mọi người thấy thế cũng cười ha ha một tiếng.
Không có người nào từ chối, bởi vì ở đây, không một ai có tửu lượng kém.
Sau khi uống rượu ba lần, Liễu Quân lên tiếng.
“Hoàng Minh, cậu đã trở về, tôi sẽ không tiếp tục ngồi ở vị trí quân vương này nữa”
“Vẫn nên để cậu tới quản lí đi, tôi cũng mệt mỏi rồi, muốn nghỉ ngơi thật tốt”