Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 590: Cứ thế rời đi
Nói xong, trực tiếp xoay người rời đi. Hai người Kirock mang tới trực tiếp trợn tròn mắt. Mộ Dung Anh Nguyên đi rồi?
Vậy chẳng phải là bọn họ nhất định phải thua sao?
Ngay cả đám người Liễu Quân cũng ngây ngẩn cả người. Người bên phía đối phương cứ đi như thế sao? Ở trong mắt bọn họ, thực lực của Mộ Dung Anh Nguyên và Kirock không chênh lệch baonhiêu.
Có thể nói, trong số mấy người bọn họ, chọn bất kì một người làm đối thủ.
Dù cho không thắng thì cũng sẽ không thua.
Chí ít còn bất phân thắng bại.
Mà bây giờ, người này lại trực tiếp rời đi?
“Lẽ nào đối phương biết không thắng được cho nên mới bỏ cuộc?”
Dương Cửu cau mày, vẻ mặt khó hiểu.
“Có lẽ vậy?”
Lư Thụy Lâm hờ hững gật đầu.
Chỉ có sắc mặt của Vũ Cuồng có chút nghiêm trọng, ông ta cảm giác lại lịch của Mộ Dung Anh Nguyên không đơn giản.
Thậm chí cũng không phải là người trong đội của Kirock.
“Người này có địa vị không đơn giản”. “Hắn là không có quan hệ gì với tên Kirock này,”.
“Hoặc là quan hệ hợp tác đơn thuần”
Vũ Cuồng nói một câu khiến ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía ông ta.
“Ông Cuồng, lời này của ông là có ý gì?”
Liễu Quân có chút nghi ngờ, anh ta không nhìn ra đối phương từ đầu tới.
Thế nhưng ông ta có thể cảm giác được đối phương hắn không phải là người bình thường.
“Tỉnh Nam là một loại nghề nghiệp chỉ có xuất hiện ở Bắc Sơn”
“Hơn nữa nhìn màu da của đối phương, thì đúng là người Bắc Sơn”
“Nhưng có lẽ dòng tộc đã rời khỏi Bắc Sơn từ rất sớm, trong lịch sử, quả thật ghi chép rằngtừng có hơn mười dòng tộc rời khỏi Bắc Sơn” Nghe thấy ông ta nói như vậy, đám người Liễu Quân cuối cùng cũng hiểu. Hóa ra đối phương cũng là người Bắc Sơn, chỉ nhưng mà có lẽ trước đây đã rời khỏi Bắc Sơn.
Sở dĩ lúc này giúp Kirock có lẽ là vì lợi ích, hoặc có lẽ là chút điều kiện đối phương đưa ra.
“Nhưng mà đây chỉ là suy đoán của tôi mà thôi, cụ thể là cái gì, tôi cũng không rõ ràng lắm”
Vũ Cuồng mỉm cười, sau đó đưa mắt về phía trên chiến trường.
“Sắp phân ra thắng bại rồi”
Trên chiến trường, hai người Vũ Hoàng Minh và Kirock đánh nhau hừng hực khí thế.
Thế nhưng Vũ Hoàng Minh lại chiếm thế thượng phong, dồn ép đối thủ.
Đối phương về cơ bản cũng chỉ phòng ngự, không có tư cách đánh trả.
“Nằm xuống cho tôi!”
Một tiếng quát lớn vang vọng bên tai tất cả mọi người.
Chỉ thấy đạo Ẩm Huyết trong tay Vũ Hoàng Minh chém ngang!
Lực lượng kinh khủng kéo theo không khí xung quanh, tốc độ sắp tới cực hạn.
Sắc mặt Kirock tái nhợt, ra sức ném pháp trượng trong tay về phía vị trí mũi đao.
“Keng!” Một tiếng vang thật lớn.
Trên mặt đất, khói bụi bay bốn phía, che tầm mắt của mọi người.
“Giết!”
Trong khói bụi chỉ có thể nghe thấy giọng nói lạnh lẽo và sắc bén của Vũ Hoàng Minh.
“Các người để lại tất cả súng ống đạn được rồi cút cho tôi!”
Khuôn mặt của Vũ Hoàng Minh lạnh lùng, cầm theo đầu của Kirock đi tới trước mặt đám người còn sống sót.
Hai người cấp bậc Thiên Vương còn lại thấy một cảnh như vậy đã sớm sợ choáng váng.
Thấy bọn họ không có phản ứng, Vũ Hoàng Minh chợt hét lên một tiếng!
"Lui binh!"
“Bằng không, giết không tha!”
Vậy chẳng phải là bọn họ nhất định phải thua sao?
Ngay cả đám người Liễu Quân cũng ngây ngẩn cả người. Người bên phía đối phương cứ đi như thế sao? Ở trong mắt bọn họ, thực lực của Mộ Dung Anh Nguyên và Kirock không chênh lệch baonhiêu.
Có thể nói, trong số mấy người bọn họ, chọn bất kì một người làm đối thủ.
Dù cho không thắng thì cũng sẽ không thua.
Chí ít còn bất phân thắng bại.
Mà bây giờ, người này lại trực tiếp rời đi?
“Lẽ nào đối phương biết không thắng được cho nên mới bỏ cuộc?”
Dương Cửu cau mày, vẻ mặt khó hiểu.
“Có lẽ vậy?”
Lư Thụy Lâm hờ hững gật đầu.
Chỉ có sắc mặt của Vũ Cuồng có chút nghiêm trọng, ông ta cảm giác lại lịch của Mộ Dung Anh Nguyên không đơn giản.
Thậm chí cũng không phải là người trong đội của Kirock.
“Người này có địa vị không đơn giản”. “Hắn là không có quan hệ gì với tên Kirock này,”.
“Hoặc là quan hệ hợp tác đơn thuần”
Vũ Cuồng nói một câu khiến ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía ông ta.
“Ông Cuồng, lời này của ông là có ý gì?”
Liễu Quân có chút nghi ngờ, anh ta không nhìn ra đối phương từ đầu tới.
Thế nhưng ông ta có thể cảm giác được đối phương hắn không phải là người bình thường.
“Tỉnh Nam là một loại nghề nghiệp chỉ có xuất hiện ở Bắc Sơn”
“Hơn nữa nhìn màu da của đối phương, thì đúng là người Bắc Sơn”
“Nhưng có lẽ dòng tộc đã rời khỏi Bắc Sơn từ rất sớm, trong lịch sử, quả thật ghi chép rằngtừng có hơn mười dòng tộc rời khỏi Bắc Sơn” Nghe thấy ông ta nói như vậy, đám người Liễu Quân cuối cùng cũng hiểu. Hóa ra đối phương cũng là người Bắc Sơn, chỉ nhưng mà có lẽ trước đây đã rời khỏi Bắc Sơn.
Sở dĩ lúc này giúp Kirock có lẽ là vì lợi ích, hoặc có lẽ là chút điều kiện đối phương đưa ra.
“Nhưng mà đây chỉ là suy đoán của tôi mà thôi, cụ thể là cái gì, tôi cũng không rõ ràng lắm”
Vũ Cuồng mỉm cười, sau đó đưa mắt về phía trên chiến trường.
“Sắp phân ra thắng bại rồi”
Trên chiến trường, hai người Vũ Hoàng Minh và Kirock đánh nhau hừng hực khí thế.
Thế nhưng Vũ Hoàng Minh lại chiếm thế thượng phong, dồn ép đối thủ.
Đối phương về cơ bản cũng chỉ phòng ngự, không có tư cách đánh trả.
“Nằm xuống cho tôi!”
Một tiếng quát lớn vang vọng bên tai tất cả mọi người.
Chỉ thấy đạo Ẩm Huyết trong tay Vũ Hoàng Minh chém ngang!
Lực lượng kinh khủng kéo theo không khí xung quanh, tốc độ sắp tới cực hạn.
Sắc mặt Kirock tái nhợt, ra sức ném pháp trượng trong tay về phía vị trí mũi đao.
“Keng!” Một tiếng vang thật lớn.
Trên mặt đất, khói bụi bay bốn phía, che tầm mắt của mọi người.
“Giết!”
Trong khói bụi chỉ có thể nghe thấy giọng nói lạnh lẽo và sắc bén của Vũ Hoàng Minh.
“Các người để lại tất cả súng ống đạn được rồi cút cho tôi!”
Khuôn mặt của Vũ Hoàng Minh lạnh lùng, cầm theo đầu của Kirock đi tới trước mặt đám người còn sống sót.
Hai người cấp bậc Thiên Vương còn lại thấy một cảnh như vậy đã sớm sợ choáng váng.
Thấy bọn họ không có phản ứng, Vũ Hoàng Minh chợt hét lên một tiếng!
"Lui binh!"
“Bằng không, giết không tha!”
Bình luận facebook