• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Truyện Chỉ Yêu Chiều Cô Vợ Bé Nhỏ (24 Viewers)

  • Chương 391-400

Chương 391: Lai lịch của Lâm Niệm Sơ

“Con chỉ mong Niệm Sơ được bình an chứ không dám cầu thêm điều gì khác, nhà họ Lâm có thể giúp Niệm Sơ chữa bệnh là con đã rất cảm kích rồi” Lâm Thùy Ngọc biết Hoàng Ánh muốn nghe điều gì, nên cố ý nói những lời dẻ nghe.

Mà Hoàng Ánh đối với đứa trẻ Lâm Niệm Sơ này đương nhiên cũng sẽ không bỏ mặc không quan tâm Nói ra thì, cũng chính vì sự xuất hiện đột ngột của Lâm Niệm Sơ mới khiến cho Hoàng Ánh triệt để tỏ thái độ rõ ràng.

Mới đầu, mặc kệ Lâm Quân và Lê Nhật Linh ầm ï thế nào, bà ta cũng không nói ra những lời như bảo bọn họ ly hôn, vì dù sao hôn nhân cũng là chuyện của hai người họ, có tốt hay không, hai người họ tự cảm thấy là được.

Nhưng khi Lâm Thùy Ngọc dân theo đứa trẻ xanh xao vàng vọt xuất hiện trước mặt bà ta, thì lòng bà ta đã dao động rồi Hoàng Ánh chắc chẩn sẽ không chịu để cho cháu trai mình ở tiếp tục bên ngoài chịu khổ nữa.

Mọi chuyện, phải nói từ khi Lâm Thùy Ngọc bị Lâm Quân đuổi ra khỏi tập đoàn Lâm Thị, Bởi vì chuyện làm vợ lẽ cho tổng giám đốc Quân mà khiến danh tiếng cũng bị xấu đi Chỉ có đám háo sắc muốn đùa giỡn thân thể cô ta mới chịu nhận cô ta vào công ty làm, những công ty đàng hoàng khác đều không muốn nhận Cô ta Lâm Thùy Ngọc cao ngạo, bị người đẹp trai giàu có chơi quy täc ngâm cũng thôi đi, nhưng loại lão già bụng bia đầu hói kia muốn lợi dụng cô ta, chơi thân thể cô ta, thì cô ta chäc chãn không chịu Lâm Thùy Ngọc cùng đường, đã không thể sống nổi ở Hà Nội nữa nên chỉ có thể về quê.

Nhưng cô ta không ngờ rằng, sau khi về quê thì ngày tháng sinh sống lại càng khó khăn hơn Lâm Thùy Ngọc có một người chị, tên là Lâm Thùy Vân.

Dáng vẻ rất dịu dàng, lân đầu nhìn thấy sẽ khiến người ta cảm giác rất thoải mái, tuy không phải loại hình đẹp rạng ngời, nhưng hơn ở chỏ càng nhìn lâu càng thầy đẹp.

Trên người chị ta có một loại mị lực độc đáo, ở lâu tại một nơi thì người quen chị ta ngày càng nhiều, bởi vì trên người chị ta có một loại vẻ đẹp của năm tháng lâu dài.

Trước kia Lâm Thùy Ngọc cũng học đại học ở Hà Nội, chị gái cô ta rất xinh đẹp, từ năm cấp ba đã là tình nhân trong mộng của không biết bao nhiêu chàng trai Điều không giống với Lâm Thùy Ngọc là, sau khi chị ta vào đại học van luôn được chào đón như vậy.

€ó thể nói răng chị ta có một đống lớn đàn ông để mình lựa chọn, đã thế mỏi người lại còn đều là người tài giỏi xuất chúng.

Nhưng chị ta mãi vần không yêu đương, cho.

đến năm tư đại học, chị ta đột nhiên vác cái bụng to quay về, lại còn có được một khoảng tiền, nhưng sau đó có nói gì thì chị ta cũng không chịu đi Hà Nội nữa.

391.jpg


Mấy năm nay, trạng thái tinh thần của chị gái ván luôn không tốt. Các bạn vào trang trên hình ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé.

Cũng không ra ngoài làm việc, chí câm số tiên đem về từ Hà Nội đế nuôi đứa trẻ.

Trong cái hộp Lâm Thùy Vân đem về từ Hà Nội, ngoại trừ bỏ thẻ ngân hàng, còn có ảnh chụp của chị ta và một người đản ông.

Nhưng chị ta giữ cái hộp đấy rất chặt, ai cũng không cho động vào, đương nhiên cũng không có ai thấy qua hình đáng của người đàn ông đó.

Trước kia Lâm Thùy Ngọc từng có ý định mở cái hộp của chị ta ra, nhưng còn chưa nhìn thấy hình dáng của tên đàn ông kia thì đã bị chị gái tàn nhần mà tát cho một cái Sau đó, Lâm Thùy Ngọc không dám động tới nữa.

Những năm này, trạng thái tinh thần của chị gái luôn không tốt lăm, thái độ đối với đứa trẻ cũng lúc tốt lúc xấu.

Nhưng ít ra vân còn sống qua ngày được

Chương 392: Tính toán của Lâm Thùy Ngọc

Sau khi Lâm Thùy Ngọc cùng đường đành phải về quê thì phát hiện bệnh của chị gái ngày càng nghiêm trọng Nhưng cô ta ngay cả bản thân còn không lo nổi, chác chản không rảnh để đi lo chút chuyện nhỏ đó của chị gái.

Cho đến một ngày, chị gái nhìn thấy tin tức liên hôn giữa hai nhà Lâm-Lê, đột nhiên cứ như phát điên mà chạy ra ngoài, sau đó không còn quay vê nữa.

Tin dữ nối tiếp nhau mà đến.

Chi gái mất tích, cháu trai cũng bị sốt cao, đi trạm xá trên thị trấn kiểm tra, nói răng có khả năng là bệnh bạch cầu, nhưng không chäc làm, tốt nhất văn là lên thành phố tìm một bệnh viện lớn kiểm tra để xác nhận Mà hôm đó, chị gái cũng vì chạy loạn ra đường mà xảy ra tai nạn, xác nhận tử vong Sau khi chị của Lâm Thùy Ngọc chết, cô ta liên mở chiếc hộp mà chị mình giấu như báu vật không cho bất cứ ai động vào ra.

Cô ta vốn chỉ định câm thẻ ngân hàng đi rút tiên để chữa bệnh cho đứa trẻ, nhưng lại vô tình thấy được ảnh chụp của chị gái và người đàn ông kia.

Người đàn ông đó….vậy mà lại là Lâm Quân.

Chính là tên Lâm Quân đã ép cô tới bước đường cùng.

Trong phút chốc, Lâm Thùy Ngọc dường như nhìn thấy được ánh sáng, Lâm Niệm Sơ, Lâm Niệm Sơ.

Lâm Quân, nhớ, Thùy Vân.

Niệm Sơ nên là họ Lâm nhỉ, mà chị gái đặt tên cho con như vậy chí là muốn giữ lại cho mình chút ý niệm, mong Lâm Quân có thể nhớ được mình Nhưng ai ngờ, Lâm Quán đã sớm kết hôn với Lê Nhật Linh rồi.

Tuy không biết năm đó rốt cuộc chị ấy đã xảy ra chuyện gì mới đem đứa trẻ vẽ nhà Nhưng Lâm Thùy Ngọc nghĩ, chị ấy tỉ mỉ cất giấu ảnh chụp chung với Lâm Quản như vậy, lại còn đột nhiên có một tấm thẻ ngân hàng có thể rút mãi không hết, Vậy cha của Niệm Sơ là ai, ngay lập tức liên có thể xác nhận được đáp án.

Trước đó Lê Nhật Linh luôn cao cao tại thượng mà dâm đạp bản thân dưới chân, khiến cô ta chịu hết mọi sự khinh thường ở Hà Nội.

Lần này, cô ta cũng phải năm chắc cơ hội, mượn sự tồn tại của Niệm Sơ, tàn nhân mà dảm Lê Nhật Linh xuống dưới chân Lâm Thùy Ngọc ôm lấy Lâm Niệm Sơ, lập tức quay về Hà Nội.

Lâm Thùy Ngọc chịu nhiều thiệt thòi, cuối cùng cũng thông minh hơn.

Cô ta không trực tiếp đi tìm Lâm Quân và Lê Nhật Linh đàm phán, bởi vì cô ta từng nhìn thấy Lâm Quản vô điêu kiện mà bênh vực Lê Nhật Linh tới mức nào.

Cô ta đưa đứa trẻ đến nhà họ Lâm Mà thái độ của Hoàng Ánh quả nhiên cũng không khiến cô ta thất vọng Hoàng Ánh đau lòng cho đứa cháu trai này.

Lại thêm gân đây Lê Nhật Linh làm âm ï nhiêu chuyện như vậy, Hoàng Ánh đã sớm không thế chấp nhận nổi đứa con dâu Lê Nhật Linh này rồi.

Lúc mới đầu Hoàng Ánh nghĩ răng, nếu Lâm Quân và Lê Nhật Linh có thể yên ổn mà sống với nhau, thì bà ta sẽ tự nuôi Lâm Niệm Sơ ở ngoài, sẽ không bạc đãi nó, và cũng sẽ không để nó quấy rầy đến hôn nhân của con trai.

Nhưng thái độ của con trai đổi với đoạn hôn nhân này ngày càng điên cuồng, thậm chí còn vì Lê Nhật Linh mà không thèm quan tâm tới tính mạng của mình.

Thân là một người mẹ, điều không thể khoan nhượng nhất chính là thấy con mình bị thương.

Nếu như không có đứa trẻ Lâm Niệm Sơ này, thì Lâm Quân thích âm ï với Lê Nhật Linh thế nào bà ta cũng sẽ coi như không nhìn thấy.

Nhưng Lâm Niệm Sơ xuất hiện rôi, Lâm Niệm Sơ là cháu trai của bà ta nha.

Cháu trai của bà ta quý giá biết bao, nhưng khi nó xuất hiện trước mặt bà ta, thì lại mang dáng vẻ quê mùa, xanh xao vàng vọt, một bộ đã sống những ngày tháng cực khổ.

Hoàng Ánh tuyệt đối sẽ không đế cháu trai mình phải chịu loại khổ sở này.

Vả lại, tình hình sức khỏe của Lâm Niệm Sơ cũng không ổn, hình như bị mäc bệnh bạch cầu, nhưng vần chưa có chẩn đoán chính xác.

Hoàng Ánh vốn là một người mềm lòng, vừa nghe thấy lời này đã lập tức ngồi không yên Vì vậy, bà ta đi bệnh viện Bà muốn Lâm Quân làm ghép tủy cho đứa trẻ này, muốn dùng hết khả năng để cứu vớt tính mạng cho nó.

Nếu như Lê Nhật Linh không thể tiếp nhận nó, thì bà ta sẽ kiên quyết yêu cầu con trai ly hôn với Lê Nhật Linh

Chương 393: Bệnh tình diễn biến xấu

Đứa trẻ Lâm Niệm Sơ này từ khi sinh ra đã phải sống khổ sở, làm sao Hoàng Ánh có thể để cho nó ngay cả tính mạng cũng bị mất đi được.

Bà ta nhất định phải giữ lại đứa trẻ này.

Nhưng khi Lâm Quân nghe thấy đề nghị của Hoàng Ánh, thì có nói gì anh cũng không chịu ly hôn.

Ghép tủy, anh có thể làm. Cũng có thể tìm tủy trên khäp thể giới cho nó, mặc kể phải trả giá bao nhiêu, anh đều đồng ý.

Nhưng ly hôn thì tuyệt đối không được.

Đây là giới hạn của Lâm Quân Hoàng Ánh không lay chuyển được con trai, không ly hôn cũng được, nhưng bọn họ phải làm một hiệp nghị Đổi với đứa trẻ này, anh nhất định phải chăm sóc cho tốt, cũng nhất định phải cứu được tính mạng của nó, càng phải làm tròn chức trách của một người cha.

Hoàng Ánh không lay chuyển được anh, nên lùi một bước, dưới điều kiện không ảnh hưởng đến đứa trẻ thì có thể không ly hôn.

Nhưng nếu Lê Nhật Linh không chấp nhận nổi đứa trẻ này, vậy thì ly hôn Lâm Quân đồng ý với Hoàng Ánh.

Mà Hoàng Ánh cũng đồng ý với Lâm Quân, trước khi chưa đi tới bước đường cùng, thì không được đem chuyện này nói cho Lê Nhật Linh.

Hai mẹ con ước định với nhau, mỏi bên dùng cách của mình để trói buộc thứ đối phương muốn.

Mà Lâm Thùy Ngọc biết được mẹ Lâm thích loại phụ nữ yên phận nghe lời như Dương Tuyết Nhĩ, nên cô ta thông minh quyết định không làm gì cả, chỉ yên tĩnh ở lại bên cạnh Lâm Niệm Sơ.

Đợi mẹ Lâm sắp xếp tốt hết mọi thứ, làm lớn chuyện này lên, mặc kệ Lê Nhật Linh có thể chấp nhận đứa trẻ này hay không, cô ta đều sẽ nghĩ cách lợi dụng đứa trẻ Niệm Sơ này, khiến hôn nhân hai người họ không được yên ổn.

Nhớ tới sự sỉ nhục mà Lê Nhật Linh đổi với mình cùng với sự tuyệt vọng khi bị ép tới đường cùng ở Lâm Thị ngày đó, cô ta thê nhất định phải trả lại gấp trăm ngàn lần.

Niệm Sơ chính là át chủ bài của cô ta, cô ta sẽ lợi dụng sự tồn tại của Niệm Sơ mà từng chút một xâm nhập vào nhà họ Lâm Người đàn ông Lâm Quân kia xuất sắc như vậy, nếu cô ta đã có cơ hội có được thì tại sao lại không cân chứ?

Huống chỉ Niệm Sơ lại rất biết cố găng, làm rất tốt.

Lần đầu gặp mặt đã tay đấm chân đá, cản xé phun nước miếng vào người Lê Nhật Linh. Lê Nhật Linh chắc chăn sẽ không có cách nào chấp nhận được đứa trẻ này.

Mà dù Lê Nhật Linh có thế chấp nhận, thì cô ta cũng sẽ nghĩ mọi cách khiến Lẻ Nhật Linh không thể chấp nhận được nó.

Đứa trẻ ở trong tay cô ta, thì cô ta liền có một con át chủ bài để có thể đứng vững gót chân ở nhà họ Lâm Lâm Quân vội vàng chạy đến.

Lâm Thùy Ngọc nhìn bóng dáng đang vội vàng chạy đến gần của anh, im lặng đè khóe môi mình lại, che giấu sự đãc ý, giả vờ làm bộ dáng sốt ruột: “Tông giám đốc Lâm, cuối cùng anh cũng tới rồi”

Lâm Quần lại chẳng thèm nhìn cô ta một cái, mà trực tiếp nhìn về phía Hoàng Ánh, “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì”

Hoàng Ánh nhìn thấy bộ dáng lạnh lùng kia của con trai thì tức lên, bà ta nghiêng người đi không nói chuyện.

Lâm Thùy Ngọc cũng ngoan ngoãn mà đỡ Hoàng Ánh, không mở miệng nữa Lâm Quân nhăn mày, cực kỳ không kiên nhân “Rốt cuộc là chuyện gì thế này?”

“Đứa trẻ đã được chẩn đoán là bị bệnh bạch cầu, hôm nay bị thương, chảy không ít máu, đến bây giờ văn còn sốt cao chưa hạ.” Hốc mát Hoàng Ảnh đỏ hồng, cháu trai bảo bối của bà ta sao số lại khổ như vậy chứ.

“Chẳng phải có người trông coi sao, sao lại bị thương?” Lâm Quân mắt lạnh chất vấn Lâm Thùy Ngọc.

Lâm Thùy Ngọc hoảng hốt trong lòng, nhưng van cổ giả vờ thành bộ dáng không biết gì cả.

“Nói chuyện, đừng có chơi trò giả ngu trước mặt tôi”

“Hôm qua, sau khi anh và cô Linh rời đi, thì cô Linh lại quay lại, nhìn thấy Niệm Sơ ở trong vườn hoa, sau đó cô ấy đụng vào Niệm Sơ, Niệm Sơ ngã xuống ngay bên đường cho nên…”

Những lời còn lại, Lâm Thùy Ngọc không nói hết Cô ta sẽ không làm người xấu mà nói xấu Lê Nhật Linh, cô ta để lại cho mọi người một không gian tưởng tượng phong phú, như vô tình nhắc nhở mọi người Lê Nhật Linh độc ác tới mức nào.

Thực ra, ngay khi nhìn thấy Lâm Niệm Sơ bị thương, Lâm Thùy Ngọc không có nghĩ nhiều như vậy.

Trẻ con thì khó trách sẽ bị đụng đâu té đó lung tung, Lâm Niệm Sơ chỉ là té một cái, bị rách chân chảy chút máu mà thôi, chăc không sao, nên cô ta cũng không để ý.

Nghĩ räng vừa hay để lại chút vết thương trên người làm chứng cứ, để sau này khi Hoàng Ánh nhìn thấy sẽ càng đau lòng cho nó hơn.

Chương 394: Hiểu lâm càng sâu

Ai ngờ vết thương trên chân đứa trẻ lại cứ chảy máu không ngừng, tuy miệng vết thương không lớn, nhưng máu thì lại không ngừng chảy ra Đợi khi Lâm Thùy Ngọc nhớ tới, chạy đi tìm bác sĩ thì đã muộn rồi.

Trẻ con bị bệnh bạch cầu vốn đã yếu ớt hơn người bình thường, lại thêm miệng vết thương bị nhiễm trùng, một khi bị sốt cao thì cứ mãi không hạ được.

Vậy nên cô ta mới hoảng loạn mà gọi điện cho Hoàng Ánh Trên mặt Lâm Niệm Sơ còn ăn một cái tát của Hà Vi Nhiên, bộ dáng đáng thương vừa nhìn đã khiến người ta thương xót.

Quả nhiên, Hoàng Ánh vừa nhìn thấy liền chịu không nổi, lập tức gọi điện thoại kêu Lâm Quân tới.

Vốn Lâm Thùy Ngọc sợ chuyện đứa trẻ phát sốt sẽ liên lụy đến mình nên cũng không nói chuyện của Lê Nhật Linh, nhưng bị Lâm Quân truy hỏi như vậy bèn mới dứt khoát mà nói hết ra, đem toàn bộ trách nhiệm đẩy hết lên người Lê Nhật Linh.

Hoàng Ánh nghe xong lời này, hiểu lâm đối với Lê Nhật Linh càng sâu hơn.

Sao lại có thể có người phụ nữ độc ác như vậy, đối với một đứa trẻ mà cũng có thể ra tay được?

Bây giờ Lê Nhật Linh đã cỏ thế ra tay với đứa trẻ, thì chăc chăn sẽ không chấp nhận nó được, càng đừng nói đến sẽ đối xử tốt với nó.

Cuộc hôn nhân này, xem ra vần phải ly hôn thôi Mà Lâm Quân vừa nghe xong lại trực tiếp tóm lấy cổ áo Lâm Thùy Ngọc, ánh mắt tàn độc như muốn bóp chết cô ta: “Cô ấy tới bệnh viện, đã thấy đứa trẻ này rồi?”

Sự chú ý của anh chỉ năm trên người Lê Nhật Linh.

Nếu Lê Nhật Linh biết được sự tồn tại của đứa trẻ, thì cô văn sẽ bảng lòng ở lại bên cạnh anh sao?

Nếu Lâm Nhật Linh biết được chuyện đứa trẻ, tại sao hôm nay lại tỏ ra bình tĩnh như vậy?

Trong lòng Lâm Quân phập phồng không yên, từ sâu trong mắt che giấu một tia hoảng sợ không cho ai biết. Anh tàn nhản bóp chặt cổ Lâm Thùy Ngọc: “Ai cho cô đưa đứa trẻ chạy loạn, cô cố ý để cô ấy nhìn thầy đứa trẻ có đúng không”

“Không phải, không phải….tôi dân Niệm Sơ đi tản bộ trong vườn hoa, là cô Linh đột nhiên xông vào” Mát Lâm Thùy Ngọc lấp lánh ánh nước: “Tôi không cố ý dân Niệm Sơ đến trước mặt cô ấy, tôi cũng không nói chuyện về đứa trẻ, tôi không.

muốn làm ảnh hưởng tới tình cảm giữa hai người, tôi chỉ mong mình có thể thay thế chị gái, chăm sóc thật tốt cho Niệm Sợ, tôi chỉ hi vọng Niệm Sơ có thể được sống tiếp.”

Lâm Quân không hề dao động, chỉ cười lạnh: “Nếu cô đã nghĩ như vậy, thì nếu đứa trẻ kia tìm được túy ghép thích hợp, cô liền dán nó cút ra khỏi Hà Nội, quay về thị trấn nhỏ của cỏ mà sống tiếp đi”

Trong lòng Lâm Thùy Ngọc căng tháng, cực kỳ đáng thương mà nhìn Hoàng Ánh.

“Cái gì mà đứa trẻ này đứa trẻ kia, Niệm Sơ là con trai của con!” Hoàng Ánh vừa nghe đã tức lên, có người nào làm cha như vậy không?

Lâm Thùy Ngọc mang bộ dạng sợ sệt mà nhìn Lâm Quân đang phiên lòng.

Sức lực trên tay anh không tự chủ tăng mạnh thêm vài phần, Lâm Thùy Ngọc nghẹn đỏ mặt, bộ dáng như säp tất thở.

Hoàng Ánh kéo tay của Lâm Quân xuống, tức giận nói: “Mau buông tay, lẽ nào con định bóp chết Thùy Ngọc hay sao!”

Lâm Thùy Ngọc ôm cổ mình, cúi đâu thật thấp: “Không sao đầu, chỉ cân Niệm Sơ không sao, con có thể nào cũng được, chị đã không còn nữa, con nhất định phải giúp chị ấy chăm sóc tốt cho Niệm Sơ.”

“Hơn nữa, Niệm Sơ muốn có mẹ, bây giờ nó gọi con là mẹ, dù thế nào con cũng không bỏ mặc: đứa trẻ này đâu” Lâm Thùy Ngọc chậm rãi nói những lời nói như có ám chỉ Hoàng Ánh nhìn bộ dáng ngoan ngoãn đáng thương của Lâm Thùy Ngọc, nhịn không được mà động lòng trắc ẩn Thời này phụ nữ chịu làm mẹ kế cho người khác thật sự là quá ít rôi.

Ngoại trừ Lâm Thùy Ngọc, thì còn ai có thể thật lòng đối đãi với đứa trẻ Niệm Sơ này nữa chứ.

Cửa phòng khám mở ra, bác sĩ mặc đồ cách ly mang bộ dạng mệt mỏi bước ra, Hoàng Ánh và Lâm Thùy Ngọc lập tức vây lại, vội vàng hỏi: “Bác sĩ, thế nào rồi?”


Chương 395: Đợi một đêm.
“Tình hình tạm thời ổn định, không nguy hiểm đến tính mạng” Bác sĩ nói/Đứa nhỏ quá gầy, trước kia sinh hoạt cũng không tốt lảm, sức đề kháng kém, bệnh bạch cầu đến nhanh, cơ thể cũng đã suy giảm.”
“Cảm tạ trời đất..”. Hoàng Ánh chấp tay lẩm bẩm tạ ơn Trời Đất Đứa trẻ đã có một khoảng thời gian khó khăn.
Bác sĩ tháo khẩu trang và thông báo trung thực tình hình hiện tại của đứa nhỏ: “Tuy nhiên, cần phải tìm ra loại tủy phù hợp càng sớm cảng tốt, nếu không, đứa trẻ chỉ có thể sống được tối đa một năm.”
Hoàng Ánh nghe vậy, chân mềm nhũn ra. Lâm Thùy Ngọc ôm Hoàng Ánh khóc nức nở. “Tất cả những người thân nên thực hiện kiểm tra. Xác suất phù hợp sẽ cao hơn một chút”
Lâm Tư nghiêm nghị nói: “Tôi sẽ thực hiện kiểm tra tủy”
395.jpg

Sau khi đứa trẻ tỉnh lại, đầu tiên nó liếc nhìn Lâm Thùy Ngọc, gọi mẹ, cuối cùng nhìn Lâm Quân cẩn thận gọi, bố. Hoàng Ánh mặt mày u ám “Sao lại kêu như vậy?” Nước mắt đầm đìa nhìn Lâm Thùy Ngọc.
Lâm Quân ảm đạm quay lại, lạnh lùng nhìn chăm chăm vào mặt Lâm Thùy Ngọc. Trái tìm Lâm Thùy Ngọc thắt lại, còn chưa kịp giải thích thì Lâm Thùy Ngọc đã kéo về phía sau: “Đừng hù dọa đứa nhỏ, nó còn nhỏ. Ai đối xử tốt với nó mà có thể chăm sóc như mẹ nó? Còn anh, chẳng lẽ anh không phải là bố của nó Sao?!“Lâm Thùy Ngọc trừng mắt, cô ta không hiểu Lâm Quân, đối với Lê Nhật Linh, anh chưa từng muốn có con riêng cúa mình. Các bạn vào trang trên hình đọc truyện để chúng mình có động lực ra thêm chương nhé.
Sau khi Lâm Quân rời đi, Lê Nhật Linh cũng không ngủ được nữa, cô ôm gối ngồi dậy. Có quá nhiều lo lãng trong lòng cô ấy. Biết rằng anh ta sẽ không làm tổn thương chính mình, cô chỉ là không thế bình tĩnh mà chờ Lâm Quân qua đêm.
Bầu trời từ đen kịt chuyển sang trắng xóa, cuối cùng mặt trời cũng mọc trên bầu trời, nhưng anh vân chưa trở về. Lê Nhật Linh cầm điện thoại, luôn muốn gọi điện thoại hỏi anh ta hiện tại thể nào. Nhưng không ai nghe máy.
Lâm Quân mệt mỏi trở về nhà, phát hiện Lê Nhật Linh văn còn ngồi ở trên giường, liên đi tới, ôm chặt lấy cô, “Em dậy sớm vậy?”
Trên người anh ta đây mệt mỏi, tựa vào cô ấy mới cảm nhận được chút ấm áp. Lê Nhật Linh không muốn anh ta lo lãng nên không nói cô đã chờ đợi cả đêm, “Anh đã ở đâu, bận rộn cả đêm sao?”
Ngón tay mỏng manh chạm vào lông mày anh, cuối cùng đáp xuống hàng lông mày nhíu.
chặt của anh, nếp nhăn được cô làm phảng: “Có phải rất mệt mỏi không, trông anh giống như một ông già nhỏ”
Lâm Quân năm tay cô, vùi đầu vào cố cô, thở dài một hơi, “Nếu anh trở thành một ông già nhỏ.
Bây giờ, em không thích anh sao? “
Vẻ mặt của Lê Nhật Linh dịu dàng; Khi anh thực sự trở thành một ông già nhỏ, thì em cũng sẽ là một bà già nhỏ.”
Anh ta như làm nũng, dường như đang ôm một thứ gì đó mỏng manh: “Vậy thì anh nhất định phải ở bên cạnh em, nhìn em già đi và trở thành một ông già nhỏ bé.”
Cô cười nhẹ, giọng rung động. ‘Được chứ”
Chương 396: Mùi thuốc khử trùng.

Lê Nhật Linh cả đêm không ngủ, Lâm Quân có vẻ còn mệt hơn cô, cho nên anh ôm cô thật chặt, ngủ thiếp đi mà không thay quân áo. Lê Nhật Linh ngày càng cảm thấy Lâm Quân giống như một đứa trẻ. Dựa mặt trên vai anh ta, định thay quân áo cho Lâm Quân để ngủ ngon hơn.

Nhưng anh ta cao và cô thực sự rất vất vả để giúp. Nửa quỳ bên cạnh anh, nửa cúi người giúp anh cởi cúc áo, cố găng cởi áo.

Khi cô năm tay anh ta, Lê Nhật Linh thấy dường như có một cây kim trong động mạch cổ tay của anh ấy. Cô đem áo sơ mi đưa lên chóp mũi thấy mùi thuốc khử trùng bệnh viện.

“Anh ta lại đến bệnh viện à? Bác sĩ đã nói không có vấn đề gì nghiêm trọng, chẳng lẽ là đang nói dối chính mình?” Lê Nhật Linh không yên, cô xinh đẹp xoăn xuýt, nhìn khuôn mặt say ngủ của anh ta.

Đôi mät anh vần nhăm chặt, nhưng thật ra, anh đã thức giấc ngay lúc cô dời đi. Đầu ngón tay lưu luyến cởi quần áo giúp anh khiến anh không.

tỉnh lại. Thấy cô đột nhiên dừng lại, liền vươn tay kéo cô vào lòng: “Ngủ với anh một lát.”

“Được” Má cô áp vào ngực anh, trên tay vấn còn cầm miếng bánh.

Nhưng chiếc áo sơ mi đây mùi thuốc khử trùng. Lâm Quân chàc hân đã phải trải qua một đêm trong bệnh viện, nếu không thì trên người anh sẽ không có mùi thuốc khử trùng nồng nặc như vậy. Dựa vào ngực anh, lăng nghe nhịp tim mạnh mề của anh, cô vẫn không ngủ được.

Lê Nhật Linh đến công ty sau khi tàm rửa buổi trưa khi anh ấy đã ngú, Lê Nhật Linh nói muốn đi cùng anh ấy, nhưng anh ấy vô thức từ chối. Nhìn cham chăm vào mặt cô, anh ôm cô vào lòng và nói răng hãy đi cùng nhau. Cô thu xếp quần áo rồi lác đầu, “Em không muốn anh xao nhãng công việc. Anh đi một mình đi và về sớm vào buổi tối.”

“Được” Lâm Quân cúi người hôn cô. “Đêm nay anh nhất định phải ở bên em” Trong lòng cô ấm ức, nhưng giây tiếp theo anh lại giớ trò lưu manh, “Nếu không vất vả mấy đêm, chúng ta làm sao có thế sinh con được.”

Anh ta muốn có con. Hoàng Ánh cũng muốn họ sinh một con để có thể sánh ngang với Niệm Sơ. Nhưng anh muốn dùng đứa nhỏ này để giữ lấy Lê Nhật Linh, để cô không bỏ rơi mình vì sự tôn tại của Niệm Sơ. Anh muốn cho Lê Nhật Linh biết rãng đứa trẻ mà anh nhận là con sẽ chỉ từ trong bụng cô mà ra.

Lê Nhật Linh ôm đầu, đưa đầu ngón tay vuốt tóc anh ta, cũng không có phủ nhận, coi như ngâm tán thành. Về chuyện con cái, Lê Nhật Linh luôn mâu thuẫn.

Tôi muốn nó, nhưng tôi không muốn nó. Lúc đầu còn sợ con sai thời điểm, nhưng hiện tại, thái độ của Hoàng Ánh rất chống cự, bà muốn có một đứa trẻ đế làm dịu mối quan hệ với cô ta, nhưng cô cũng sợ dù có con thì Hoàng Ánh cũng sẽ không thích đứa trẻ này.

Nhưng nếu Lâm Quân muốn nó, người khác thích hay không không quan trọng, chỉ cân gia đình ba người hạnh phúc bên nhau.

Lâm Quân đã đến công ty. Lê Nhật Linh cảm thấy không ổn và đi đến bệnh viện. Nhưng như lời bác sĩ lần trước, Lâm Quán không có vấn đề gì lớn và không đến bệnh viện gắp bác sĩ. Cô thở phào nhẹ nhõm, ít nhất, thân thế anh ta không có vấn đề gì. Nhưng, vì anh ấy không sao, anh ấy đến bệnh viện làm gì? Tại sao bạn không thể nói thẳng với bản thân cô răng anh ấy đi thăm người khác trong bệnh viện, hay anh ấy muốn làm thêm giờ ở công ty?

Sau khi đi qua khu VỊP nơi Lâm Quân từng ở, Lê Nhật Linh không thể không dừng lại nhìn, có người lại chuyển đến, hình như là một đứa trẻ. Ở trong phòng chăm sóc đặc biệt, tình trạng của đứa trẻ chäc chắn sẽ không quá nhẹ. Cô y tá bận rộn lấy kim tiêm, bố mẹ đứa trẻ kiên nhân dỗ dàn.

Chương 397: Em là vợ anh

Lê Nhật Linh cảm thấy buồn bực, nếu cô có con với Lâm Quân, cô nhất định sẽ không để đứa trẻ phải chịu như vậy. Cô sẽ chăm sóc đứa trẻ thật tốt… Đứa trẻ từ nhỏ đã phải sống trong bệnh viện, vất vả quá. Sau một thời gian dài, cuối cùng tiếng khóc của đứa trẻ cũng dừng lại. Lòng Lê Nhật Linh cũng theo đó mà thở phào nhẹ nhõm, ngay khi chuẩn bị rời đi, cô đã nhìn thấy Hoàng Ánh cùng các bác sĩ và y tá bước ra khỏi đó.

Cô hét lên :”Mẹ” Hoàng Ánh ngạc nhiên, không ngờ lại nhìn thấy Lê Nhật Linh ở đây.

Nhưng từ khi đón đứa nhỏ, bà đã tưởng tượng ra rất nhiều tình huống có thể xảy ra nên bà bình tính hơn rất nhiều.

Hoàng Ánh xua tay, giọng điệu chậm lại: “Mẹ vào xem đứa nhỏ.”

Hôm qua bà đấy đứa trẻ ra chỗ đó, nó chảy máu và phát sốt. Tuy rằng chỉ là một đứa trẻ, nhưng cũng là một sinh mệnh, Hoàng Ánh không xin lõi nhưng biểu hiện thấy ăn năn. Hơn nữa, đứa trẻ này mang họ Lâm, nếu xương tủy không đủ tốt, phải đợi Lê Nhật Linh sinh con.

Hoàng Ánh nhíu mày, trong lòng có dự tính Hoàng Ánh gọi Lê Nhật Linh vào, nhìn thấy đứa trẻ năm trên giường bệnh chính là người hôm qua đã đánh và đá mình, ánh mắt càng thêm kinh ngạc. Đứa trẻ nhìn thấy cô ta, nó di chuyển điên cuồng, kim tiêm truyên dịch bung ra, và máu chảy ngược vào chai dịch truyên. Ngay sau khi ống truyền chuyển sang màu đỏ, trẻ càng khóc dữ dội hơn.

Khi Niệm Sơ khóc, Lâm Thùy Ngọc cũng khóc theo. Lâm Thùy Ngọc ôm chặt đứa trẻ, đồng thời đấy Lê Nhật Linh ra, “Cô Lê, tôi câu xin cô, đừng xuất hiện trước mặt Niệm Sơ cúa chúng tôi.”

“Cái tát hôm qua đã để lại một sự ám ảnh.

Đứa nhỏ sợ cô và không muốn gặp cô. Tôi cầu xin cô, cô có thể ra ngoài trước được không? “

Khi Hoàng Ánh nghe vậy, tự nhiên là không nỡ để cháu trai mình sợ hãi, vì vậy bà ta lạnh lùng nhìn Lê Nhật Linh: “Quên đi, cô đi ra ngoài trước đi, gọi bác sĩ và y tá lại, sau đó đợi tôi ở cửa”

Lê Nhật Linh bị gọi vào không biết vì lí do gì, giờ lại bị đuổi ra. Cô gọi bác sĩ đến và bối rồi đứng ở cứa. Lâm Thùy Ngọc là mẹ của đứa trẻ này, và đứa trẻ này cũng họ Lâm, mẹ chồng cô cũng ở đây để chăm sóc đứa trẻ cẩn thận.

Kim tiêm đều do y tá đem đến, nhưng chọc kim tiêm truyền thuốc cho đứa trẻ đều do đích thân bác sĩ thực hiện. Có thể thấy đứa nhỏ rất được coi trọng. Sự lo lăng trong lòng Lê Nhật Linh ngày càng mạnh. Lâm Quân chäc chản sẽ không có một đứa con lớn như vậy với Lâm Thùy Ngọc, người mới bước vào tập đoàn họ Lâm năm nay.

Nhưng nếu đứa trẻ không liên quan gì đến họ Lâm, mẹ chồng cô không có lí nào lại ở đây. Chính xác thì điều gì đang xảy ra vậy? Tiếng khóc của đứa trẻ làm cỏ đau đầu, suy nghĩ rối bời và cô không tìm được lời giải đáp. Hoàng Ánh ra ngoài gặp Lê Ngọc Linh sau khi dỗ đứa trẻ nín khóc và đổi tay châm kim lần nữa.

Nhìn thấy Hoàng Ánh bước ra, Lê Nhật Linh cứng đờ và căng thẳng: “Mẹ”

“ừ”

“Sao mẹ lại đến gặp đứa trẻ này? Con chưa nghe mẹ nhắc đến”

“Đứa trẻ này cũng có họ Lâm, với quan hệ huyết thống này, tôi nhất định sẽ chăm sóc. ” Lời nói của Hoàng Ánh đầy ẩn ý, nhưng vân cân nhắc thái độ của con trai mình, không nói ra lời quá rõ ràng. Lâm Quân cũng vậy, đứa nhỏ là con riêng của anh, điều này thực sự khiến anh xấu hố.

Chương 398: Hạ Huy Thành, đã lâu không gặp

Hoàng Ánh đổ tất cả tội lỗi của việc Niệm Sơ bị thương và sốt cao lên đầu Lê Nhật Linh. Lê Nhật Linh không biết chuyện này, cô chỉ không muốn mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu dâu thêm khó xử nên ngoan ngoãn gật đầu, khiêm tốn nghe.

sự giáo huấn của Hoàng Ánh. Cô vẫn còn đang rất bối rối vì họ Lâm có rất nhiêu người thân, cô không biết đứa trẻ là con của ai Bà nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn của cô, trong.

lòng yên tâm. “Cô ở bệnh viện làm sao vậy, thân thể không thoải mái ở đâu?”

Cuối cùng văn làm đứa nhỏ bị thương, nhìn thấy nước da của Lê Ngọc Linh không được tốt lắm, bà vân quan tâm đến cô với vẻ mặt lạnh lùng.

Cô trả lời: “Cảm ơn mẹ, con không sao, con sẽ đến bác sĩ để hỏi về tiến triển của Niệm Sơ”

Bà không khỏi khó chịu khi nghĩ đến chuyện cháu trai mình bị thương vì cô. “Được rồi, đừng có dại. Bây giờ, vì không có việc gì phải làm nên hãy mâu đi đi”

Lê Nhật Linh chào tạm biệt và rời đi, nhưng khi quay lại, cô lại thấy Hoàng Ánh bước vào phòng. Có vẻ như bà ấy sẽ ở bên đứa trẻ này rất lâu. Bà rất quan tâm đến đứa con của gia đình chú mình.

Mẹ chồng rất thích trẻ con đúng không, nếu đúng như Lê Nhật Linh nghĩ, sinh con sớm hơn thì sẽ chóng cải thiện tình cảm giữa cô và mẹ chồng, cô nghĩ thâm trong khi đi ra ngoài Bệnh viện không lớn nên cô luôn nhìn thấy những người quen biết lần lượt ở khắp mọi nơi.

Ở khu VIP, mẹ của Hạ Huy Thành đây cáu kinh và đang lâm bầm với anh ta, có vẻ anh đã kiệt sức nên đã chịu đựng mọi thứ một cách nhẹ nhàng, Mẹ Giang cũng nhìn thấy Lê Nhật Linh, säc mặt thay đối, không nói thêm lời nào, bà ta liếc mát nhìn Hạ Huy Thành vẻ mặt bình tĩnh, sau đó xoay người đi vào tiểu khu bên cạnh.

Thái độ của nhà họ Giang đối với Lê Nhật Linh cũng rất mâu thuân. Cô rõ ràng không làm gì sai, nhưng Hạ Lan Châu vì cô mà chết. Thật sự cần phải xem xét kỹ càng, rõ ràng là nhà họ Giang có lỗi với Lê Nhật Linh, nhưng Hạ Huy Thành từ lâu lại thích cô, từ góc độ logic mà nói, xem ra Lê Nhật Linh có lỏi với Hạ Lan Châu Sau khi mẹ rời đi, Hạ Huy Thành đã đối mặt với cô.

Anh nghiêng đầu và mỉm cười với cô, giọng nói của anh dường như đến tai của cô sau khi qua chặng đường dài. ‘Đã lâu không gặp”

Đó là một thời gian dài kế từ khi cô nhìn thấy anh ấy, kế từ khi Hạ Lan Châu nhảy khỏi tòa nhà, cô đã không bao giờ gặp lại Hạ Huy Thành. Đầu tiên, đó là vì cô đã dành hết tâm trí cho Lâm Quân, và cô cũng không có thời gian để nghĩ về nhiều thứ như vậy.

Thứ hai, cũng là bởi vì quan hệ giữa cô và anh ta tương đối nhạy cảm, dù có thân thiết như bạn bè nhưng trong mắt người khác, họ vân chưa đủ cởi mở và luôn giữ khoảng cách, đối xử tốt với nhau.

Lê Nhật Linh cũng cố nặn ra một nụ cười, “Đã lâu không gặp”

Hạ Huy Thành đến gần cô với ánh mắt quan tâm, “Sao em vào bệnh viện, em cảm thấy không khỏe sao?”

“Tôi không sao, tôi đến nói chuyện với bác sĩ chăm sóc của Lâm Quân về tình hình của anh ấy. ‘ ‘ Thế này…

Lâm Quân bị thương ở mũi ngày hôm đó. Anh tin răng Lê Nhật Linh thực sư thích Lâm Quân.

Một mặt, anh hài lòng vì sự buông bỏ của mình là có ý nghĩa, nhưng mặt khác, anh buôn vì bản thân không còn cơ hội.

Lời chào lịch sự cúa cô giống như một người bạn cũ, “Còn anh, người đang đến khám trong bệnh viện thì sao?”

“Đó là bố anh, sức khỏe không tốt” Anh mim môi và nói với cô ta về những sự kiện gân đây.

Một lần nữa, không có bất kỳ sự che giấu.

Tim của bố Hạ Huy Thành không tốt chút nào, và ông đã phải phâu thuật tim trong những năm đầu. Sau khi Hạ Lan Châu nhảy khỏi tòa nhà, tuy em ấy không bị thương nhưng trong lòng bố anh đã rất sợ hãi, cuối cùng nó đã ngừng đập.


044862-tamlinh247.jpg
044863-tamlinh247.jpg





044864-tamlinh247.jpg
044865-tamlinh247.jpg
044866-tamlinh247.jpg
044867-tamlinh247.jpg


044868-tamlinh247.jpg
044869-tamlinh247.jpg





044870-tamlinh247.jpg
044871-tamlinh247.jpg
044872-tamlinh247.jpg
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom