• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Truyện Chàng Rể Siêu Cấp Của Nữ Thần (1 Viewer)

  • Chương 5: Nhà họ Tô xong rồi

Hướng dẫn: Để tìm đọc các bộ truyện hot khác, các bạn lên Google Search gõ tên truyện + truyen88 và chọn kết quả đầu tiên . Xin cảm ơn

**********



Chương 5: Nhà họ Tô xong rồi



Có một con vịt xoè ra hai cái cánh








"Me oi!"



Tô Cối ngày người hồi lâu, ông ta chạy qua và kêu lên một cách kỳ lạ.



Có một con vịt xoè ra hai cái cánh








Nhưng mà bà cụ Tô họ mạnh vài cái rồi lại ngất đi.



Mọi người đều ngơ ngác. "Lâm Dương, bà nội...Lại làm sao vậy?" Nhịp chân của Tô Cối cứng đờ, vội vàng hỏi. "Yên tâm, bà ấy không sao." Lâm Dương bình tĩnh nói: "Nhưng chứng bệnh của bà ấy vẫn chưa được giải trừ, tôi chỉ vừa khôi phục chức năng tim và đường hô hấp cho bà ấy, kích thích trung khu thần kinh của bà ấy, bệnh cũ vẫn còn, có thể tái phát bất cứ lúc nào, cho nên phải trị liệu nhanh một chút." "Nên chữa trị như thế nào?" Tô Cối sốt ruột hỏi. "Bác hai, bác hãy dùng phương pháp châm ( thiên kim phương linh thủ thiên ) với bà nội một lần nữa." "Làm một lần nữa?" Trái tim của Tô Cối đột nhiên nhảy lên.



Có một con vịt xoè ra hai cái cánh








Lúc trước chính vì dùng châm mới nảy sinh vấn đề, tại sao bây giờ còn làm?



Khuôn mặt của ông ta lộ vẻ hoang mang, đột nhiên ông ta nghĩ tới cái gì đó, lập tức nâng tay bà cụ Tô lên bắt mạch.



Có một con vịt xoè ra hai cái cánh









Một lát sau, Tô Cối trầm giọng nói: "Lâm Dương, cậu ra ngoài trước đi." "Ra ngoài?" Lâm Dương khẽ nhíu mày. "Mạch tượng của bà nội đã ổn định, tính mạng chắc hẳn là không sao, hơn nữa ông Tề đã đến rồi, tôi muốn để cho ông Tề chữa trị, nơi này không còn chuyện của cậu, ra ngoài trước đi." Tổ Cối lạnh nhạt nói.



Từ đầu đến cuối ông ta đều không tin tưởng Lâm Dương, tuy rằng ông ta không thể giải thích vì sao Lâm Dương ấn ấn trên người của mẹ mình, lại có thể kéo mẹ của mình từ cõi chết trở về, nhưng trong mắt ông ta có thể là Lâm Dương nhìn thấy phương pháp xoa bóp đặc biệt nào đó hoặc là mèo mủ vở phải cá rán



Có một con vịt xoè ra hai cái cánh








Cho dù như thế nào, nếu lựa chọn đường sống, ông ta cũng sẽ không chọn Lâm Dương. "Bác sĩ Tô, vì sao không để chàng trai này tiếp tục chữa trị cho bà cụ Tô?" Nghe thấy lời nói của Tô Cổi, ông Tề đã mở miệng. "Ông Tề à, ông không biết thôi, người này là cháu rể của tôi, cậu ta là một tên vô dụng chơi bời lêu lổng hết ăn lại nằm. làm sao có y thuật gì chứ? Để cậu ta chữa trị cho mẹ của tôi, không phải là lấy tính mạng của mẹ tôi ra đùa giỡn sao?" Tô Cối cười nịnh nọt giải thích. "Nhưng xét theo cách xoa bóp và cứu chữa của cậu ta với mẹ của anh, cậu ta hẳn là cũng hiểu biết một chút y thuật. Ông Tề hơi không vui. "Có quỷ mới biết cậu ta học được công phu mèo quào ở nơi nào, tóm lại ông Tề à, lần này phải dựa vào ông.



Nhưng ông Tề lại vung tay áo nói: "Tôi không cứu!”



Có một con vịt xoè ra hai cái cánh








Tô Cối trợn tròn mắt. "Vi sao?" "Tình trạng bệnh của bà cụ Tô tôi hoàn toàn không biết gì cả, chờ tối cứu thì không kịp thời gian đầu, nguy hiểm quả lớn, chàng trai này thì ngược lại, cậu ta có thể khiến cho trái tim ngừng đập của bà cụ Tô đập trở lại, hiển nhiên là cậu ta biết tình trạng của bà cụ Tô, thân là bác sĩ, đương nhiên là hy vọng cho người bệnh có thể thoát khỏi sự nguy hiểm, sớm ngày hồi phục, với tình hình trước mắt mà nói thì cứ để cho chàng trai này chữa trị cho bà cụ Tô so với chờ đợi tôi ra tay còn đáng tin cậy hơn, cho nên đứng ở góc độ của người bệnh mà suy xét, tôi không cửu được, bác sĩ Tô, anh nền tin tưởng chàng trai trẻ này." Ông Tề nghiêm túc nói. "Nhưng... "Chẳng lẽ anh không hy vọng mẹ của anh có thể bình phục sao?" Ông Tề hỏi lại.



Tô Cổi không còn lời nào để nói. "Bác hai, ông đã muốn ông Tề chữa trị vậy thì tôi ra ngoài trước đây." Lúc này, Lâm Dương đột nhiên nói một câu. Tô Cổi nóng nảy, vội vàng kéo Lâm Dương lại: "Cậu đi đầu vậy?" "Không phải bác muốn để ông Tề chữa trị sao?" "Cậu...Cậu cố ý chọc giận tôi phải không?" Sắc mặt của Tô Cối u ám trùng mắt nhìn anh, lạnh lùng quát: "Cậu chữa trị cho tôi! Nhanh Bà ấy là bà nội của cậu, nếu cậu thấy chết không cứu thì cậu xong đời!"



Có một con vịt xoè ra hai cái cánh








Đúng là thay đổi sắc mặt nhanh thật.



Lâm Dương cau mày, hờ hững nói: "Nếu muốn cứu bà nội, vậy làm theo lời nói của tôi, lập tức dùng phương pháp châm cứu ( thiên kim phương linh thủ thiền ) với bà nội một lần nữa."



Có một con vịt xoè ra hai cái cánh








Sắc mặt của Tô Cổi đột ngột thay đổi.



Ông ta không thể ngờ tới, có một ngày chính mình sẽ bị tên vô dụng Lâm Dương này khoa tay múa chân, nhưng ông ta không thể làm gì.



Có một con vịt xoè ra hai cái cánh








Tô Cổi hù thầm một tiếng, cầm ngân châm, bắt đầu châm cứu cho bà cụ Tô. "Phương pháp châm cứu Linh Thủ sao? Tôn Tư Mạc không hồ là thần y thời cổ đại, phương pháp châm cứu này làm cho máu lưu thông tốt, khai thông mạch máu, sáng mắt tỉnh táo...Đúng là kỳ diệu." Ông Tề nhìn chăm chú, vô cùng xúc động.



Nhưng đang làm thì thân thể của bà cụ đột nhiên co giật.



Có một con vịt xoè ra hai cái cánh








Tô Cối luống cuống: "Lâm Dương, chuyện... Chuyện gì xảy ra vậy?" "Hiện tượng bình thường." Lâm Dương nói: "Vì Linh Thủ Thiên của bác không hoàn chỉnh, cái mà bác học chỉ là một phần phương pháp châm cứu không đầy đủ, bác còn thiếu một châm cuối cùng." "Một châm cuối cùng?" Tô Cối nhớ tới, trước đó Lâm Dương đã từng nói những lời này. Bà cụ Tô vì bị thiếu một chấm cho nên mới biến thành bố dạng như vậy. Lâm Dương rút ra một cây ngân châm từ trong túi châm để ở bên cạnh, dùng ngón tay xoa ba lần, sau đó đưa cho Tô Cối: "Bác hai, chậm vào huyệt Bách Hội của bà nội! Dùng phương pháp xoắn để chấm, sử dụng ba phần sức lực, châm vào nửa tắc, sau khi châm vào, tay không được rời khỏi cây châm, ngón tay cần dùng sức siết chặt thân châm yên lặng đợi bốn giây sau đó rút châm ra, bác hiểu chưa?"



Trong mắt của Tô Cối lộ vẻ kinh ngạc. Lâm Dương giải thích rõ ràng rành mạch, chẳng lẽ đây là một châm cuối cùng của Linh Thủ Thiên sao?



Có một con vịt xoè ra hai cái cánh








Ông ta không thể tin được.



Vì sao một kẻ vô dụng như Lâm Dương lại hiểu được phương pháp châm cứu Linh Thủ Thiên?



Có một con vịt xoè ra hai cái cánh








Chẳng lẽ anh từng xem qua rồi?



Để học được phương pháp châm cứu Linh Thủ Thiên, Tô Cối đã phải bỏ ra mấy triệu. Mang theo sự nghi ngờ dày đặc, Tô Cối vẫn làm theo lời nói của Lâm Dương.



Có một con vịt xoè ra hai cái cánh








Nâng châm lên, vặn tới lui, cố định châm...Liền mạch lưu loát.



Suy cho cùng thì Tô Cối cũng là một bác sĩ Trung Y có kinh nghiệm, kỹ thuật không tệ. Nhưng một châm này châm vào, bà cụ vẫn không có phản ứng gì. "Lâm Dương, cậu đạng đùa giỡn với tôi à?" Sắc mặt Tô Cổi trầm xuống, còn muốn nói gì đó.



Có một con vịt xoè ra hai cái cánh








Nhưng vào lúc này, nét mặt già nua tái nhợt của bà cụ đột nhiên trở nên hồng hào lên, mà là công ty PHAN MEN NG tiếng hít thở cũng bắt đầu lớn hơn “Tinh rồi?" "Trời ạ, không thể tin nói t "Hai mươi phúc trước, bà cụ Tả không có bất kỳ dấu hiệu sóng não!"



Các bác sĩ đứng bên cạnh kinh ngạc thêm phục không ngừng. Vẻ mặt của những bác sĩ Tây Y cảng kinh ngạc hơn



Có một con vịt xoè ra hai cái cánh








Đây là sức mạnh của Trung Y sao? "Me oi!!"



Tô Cối kích động vội vàng nhào tới



Có một con vịt xoè ra hai cái cánh








Dường như bà cụ nghe được tiếng kêu, khó khăn mở đại mắt ra. "Bác hai, còn lại giao cho bác



Lâm Dương bình tĩnh nói, xoay người đi ra ngoài của "Chở đã!" Tô Cối lập tức kêu anh. "Còn việc gì nữa?" "Tôi hỏi cậu, làm sao cậu biết phương pháp châm cứu Thiên Kim Yếu Phương?" Tổ Cồi hồi phục lại sự kích động trong lòng, nghiêm túc hỏi. "Rất đơn giản, trước kia tôi đã từng xem qua. "Xem qua ở đầu? "Yến Kinh." Lâm Dương thờ ơ trả lời rồi đi ra cửa. "Yến Kinh?"



Có một con vịt xoè ra hai cái cánh








Tô Cổi sửng sốt, sau đó mới phản ứng lại, hình như Làm Dương đến từ Yến Kinh. "Linh Thủ Thiên đúng là xuất hiện ở đó, lẽ nào thằng nhóc may mắn nhìn thấy Linh Thủ Thiền ?" Tô Cổi lẩm bẩm. Ra khỏi phòng cấp cứu, người nhà họ Tô lập tức tụ tập lại. "Lâm Dương ra rồi kìa!" "Lâm Dương, bà nội sao rồi?" "Tôi nói cho cậu biết, bà nội mà xảy ra chuyện gì, cậu cũng có trách nhiệm!



Người nhà họ Tô lắm mồm lắm miệng, hoặc là chất vấn hoặc là quát mắng.



Có một con vịt xoè ra hai cái cánh








Nhưng Lâm Dương giống như tượng phật bằng đá, sét đánh cũng không lay chuyển được, hoàn toàn không để ý đến, chỉ có Tô Nhãn đến gần hỏi: "Tình hình của bà nội như thế nào?" "Đã bình phục lại, tiếp theo cố gắng tĩnh dưỡng tốt sẽ không có vấn đề gì." Lâm Dương cười nói. "Thật sao?"



Nét mặt của Tô Nhan lộ vẻ kinh ngạc.



Có một con vịt xoè ra hai cái cánh








Trông vẻ mặt của người nhà họ Tô ở bên cạnh cũng rất kinh sợ "Lâm Dương thực sự chữa khỏi cho bà nội?" "Làm sao có thể? Tên vô dụng này biết y thuật sao? "Chúng ta đi hỏi thử bác hai sẽ biết thôi." "Đi đi đi, đi vào đi vào!"



Người nhà họ Tô chen vào bên trong. "Đi về thôi." Lâm Dương nói với Tô Nhan một câu. "Anh về trước đi, tôi ở lại xem bà nội." "Được."



Có một con vịt xoè ra hai cái cánh










Lâm Dương gật đầu, cũng không nói nhiều.



Anh không có xe, chỉ có thể đi bộ.



Có một con vịt xoè ra hai cái cánh








Nhưng Lâm Dương chưa đi được mấy bước, có tiếng bước chân dồn dập vang lên từ sau lưng. "Chàng trai, chờ một chút." "Ông Tề?" Lâm Dương hơi bất ngờ.



Lại thấy ông Tề vội vàng chạy tới, đứng bên cạnh Lâm Dương thở dốc không ngừng. Một hồi lâu, Lâm Dương mới cười hỏi: "Ông Tề có việc gì sao?" "Chàng trai, tôi có vấn đề muốn hỏi cậu." "Về phương pháp châm cứu Linh Thủ Thiên à?" "Không phải, cái này tôi có thể thảo luận với bác sĩ Tô, tôi tìm cậu là vì muốn hỏi phương pháp cậu sử dụng xoa bóp cho bà cụ Tô trước đó!" Ánh mắt của ông Tề chứa đầy sự chờ mong nói: "Theo kinh nghiệm từng trải của tôi, phương pháp của cậu có điểm giống với phương pháp được ghi chép trong “hoàng đế nội kinh”, nhưng của cậu lại càng tuyệt diệu hơn, tôi nhất thời không đoán ra, xin hỏi phương pháp xoa bóp của cậu là gì?"



Có một con vịt xoè ra hai cái cánh








Lâm Dương sửng sốt, sau đó không nhịn được liên tục cười nói: "Đúng là ông Tề, quả nhiên có ánh mặt tinh tường Không sai, đây chính là “Hoàng Đế Nội Kinh Tổ Vấn” "Vậy...Đó là tập nào?" Ông Tề nôn nóng hỏi. "Huyết Khí Hình Chi "Cái gì?"



Ông Tề nghẹn ngào kêu lên.



Có một con vịt xoè ra hai cái cánh








Huyết Khí Hình Chí? Làm sao có thể?



Ong ong...



Có một con vịt xoè ra hai cái cánh








Lúc này, tiếng chuông điện thoại của người già vang lên, ông Tề hơi sửng sốt, lấy điện thoại ra liếc nhìn, nét mặt già nua lộ ra vẻ không vui và bắt đắc dĩ. "Chàng trai, viện trưởng tìm tôi, chắc là có việc gấp gì đó, như vậy đi, chúng ta lưu lại số điện thoại, hôm nào rảnh thì chúng ta ngồi xuống trò chuyện, thế nào?" Ủng hộ team chúng mình b*ằng cách theo dõi truyện tại Truyện88.vip



Lâm Dương cũng không cảm thấy hứng thú với chuyện này, nhưng nhìn hai mắt sáng rực của ông Tề kia, anh biết không đồng ý chắc chắn không thoát thân được, nên chỉ có thể đồng ý.



Có một con vịt xoè ra hai cái cánh








Ông Tề tràn đầy sự vui mừng, xoay người chạy về phía bệnh viện. Đừng nhìn ông gầy gò, lúc chạy thì lại nhanh giống như một cơn gió.



Tạm biệt ông Tề, Lâm Dương quay đầu về nhà.



Có một con vịt xoè ra hai cái cánh








Vào buổi tối, tin tức đầu tiên đăng ở trên trang web tin tức của Giang Thành. "Vấn đề y tế của Giang Thành, về việc khắc phục vấn đề khó khăn trong y học, bác sĩ Trung Y nổi tiếng Tổ Cổi, dẫn dắt giới y học của Giang Thành bước vào thời đại Trung Y mới..."



Khi Lâm Dương ngồi trên sô pha lướt di động xem tin tức, anh liên tục kinh ngạc.



Có một con vịt xoè ra hai cái cánh








Anh cũng không biết rằng tiếng tăm của Tô Cối lại lớn như vậy.



Kéo kẹt.



Có một con vịt xoè ra hai cái cánh








Cửa bị đẩy ra.



Tô Nhan trở về nhà.



Có một con vịt xoè ra hai cái cánh








Nhưng... Sắc mặt của cô không được tự nhiên. "Em làm sao vậy?" Lâm Dương biết có điều gì không ổn, hỏi một câu. Tô Nhan do dự một lúc mới nói: "Hôm nay người của đài truyền hình thành phố tới bệnh viện trung ý làm tuyên truyền, việc trưởng lấy bệnh tình của bà nội ra làm ví dụ đăng trên tin tức." Chẳng trách ông Tề lại vội vàng rời đi, hẳn là bị kêu đi tiếp đãi người của đài truyền hình... "Sau đó thì sao?" Lâm Dương thuận miệng hỏi. "Bà nội nói là bác hai chữa khỏi cho bà ấy! Bây giờ cả Giang Thành đều biết!" Tô Nhan trừng mắt nhìn anh, thở hổn hển nói: "Bác hai cướp hết công lao của anh rồi!" "Em vì chuyện này mà khó chịu không vui?" Lâm Dương sửng sốt, rất nhanh lại bật cười nói: "Anh tưởng là chuyện gì. Trên thực tế người châm cứu cho bà nội không phải anh, nếu muốn tính công lao thì bác hai quả thực cũng có, huống chị, ở đó có nhiều bác sĩ như vậy, em cảm thấy bà nội không biết rốt cuộc ai là người cứu bà ấy?"



Sắc mặt của Tô Nhan cứng đờ: "Ý anh nói là bà nội biết anh cứu bà ấy, nhưng bà vẫn muốn đem công lao này cho cho bác hai?" "Việc này đối với bác hai là một cơ hội, đài truyền hình thành phố tuyến truyền mạnh mẽ, bệnh viện cũng xem trọng ông ta, công lao này để trên đầu anh khác xa so với để trên đầu ông ta mang đến lợi ích lớn, có việc này làm thành tựu, tương lai của bác hai không phải rất tươi sáng sao? Bà cụ kia, cũng rất khôn khéo." Lâm Dương lắc đầu.



Có một con vịt xoè ra hai cái cánh








Tô Nhan im lặng, một lát sau mới hỏi: "Làm sao anh cứu được bà nội." "Tùy tiện ấn xuống." "Xoa bóp, hiểu không? Lúc trước khi anh không có việc gì làm tự mình xem qua mấy cuốn sách về xoa bóp mát xa, rồi tự học." "Chỉ như vậy thôi sao?" Vẻ mặt của Tô Nhan không thể tin được.



Lâm Dương mìm cười, cũng không giải thích nhiều.



Có một con vịt xoè ra hai cái cánh








Tô Nhan nửa tin nửa ngờ, nhưng không nghĩ nhiều, dù sao cô cũng từng nhìn thấy Lâm Dương cầm cuốn sách cũ nát đọc lúc không có việc gì làm. "Cho dù nói như thế nào, chuyện hôm nay xem như bỏ qua, à đúng rồi, sáng nay ba mẹ ra ngoài rồi, khoảng hai ba ngày mới có thể trở về." "Được."



Lâm Dương tùy ý trả lời một câu.



Có một con vịt xoè ra hai cái cánh








Tô Nhan nhìn anh hơi kỳ lạ.



Không biết vì sao, cô cảm thấy hôm nay Lâm Dương rất kỳ la.



Có một con vịt xoè ra hai cái cánh








Tới giờ ăn cơm, Lâm Dương làm một bữa cơm đơn giản.



Nhìn món xào tinh tế, vẻ mặt của Tô Nhan khiếp sợ, cái miệng anh đào nhỏ mở thành hình chữ 'O', gần như không khép lại được.



Có một con vịt xoè ra hai cái cánh








Cô nếm thử một miếng thì cực kỳ kinh ngạc, vô cùng khiếp "Ngon quá, cái này...Cái này là anh làm sao?" Tô Nhan khó tin nhìn Lâm Dương.



Trước kia thức ăn của Lâm Dương làm hầu như cổ lắm mới nuốt xuống được, nếu không phải Tô Nhan thật sự không có thời gian, cô thà rằng đi ăn ở bên ngoài còn hơn nếm thử một miếng cơm của Lâm Dương làm.



Có một con vịt xoè ra hai cái cánh








Nhưng bây giờ. Chuyện đang gì xảy ra?



Vì sao tài nấu nướng của Lâm Dương trong một thời gian ngắn lại đột nhiên tiến bộ nhanh như vậy?



Có một con vịt xoè ra hai cái cánh








Quả thực có thể so với đầu bếp ở khách sạn năm sao. "Mau ăn đi." Lâm Dương vừa ăn vừa nói.



Tô Nhan mang đầy sự nghi ngờ, cái miệng nhỏ cứ ăn, hoàn toàn không dừng lại được.



Có một con vịt xoè ra hai cái cánh








Trước kia cô chỉ có thể ăn một chén nhỏ, bữa ăn này không ngờ cô lại ăn hai chén, cô bắt đầu lo lắng cho cân nặng của mình.



Người này có phải giấu diếm cô điều gì không? Trong lòng Tô Nhan càng thêm hoang mang, lại không biết nên hỏi thế nào.



Có một con vịt xoè ra hai cái cánh








Lúc này, di động của Tô Nhan đột nhiên vang lên. Cô không chút để ý ấn nghe, đặt ở bên tai, nhưng một lát sau sắc mặt của cô lại thay đổi liên tục. "Có chuyện gì vậy?" Lâm Dương xem TV ở bên cạnh nghiêng đầu hỏi.



Tô Nhan buông điện thoại xuống, hai mắt thất thần, ngư ngác nói: "Nhà họ Tô... Xong rồi..."



Có một con vịt xoè ra hai cái cánh
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom