Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1984
Chương 1984:
Bảo vệ kia sắp câm gậy đánh về phía tay Lưu Quốc Bảo rồi.
Trong lúc nghìn cân treo sợi tóc.
“Anh rểt”
Cuối cùng Tô Dư cũng suy sụp, đặt mông ngồi dưới đất, nước mắt giống như vỡ đê.
“Dừng tay!”
Lâm Dương lập tức kêu lên.
Vệ sĩ vội vàng dừng động tác.
Toàn thân mọi người ở đây cứng đờ.
Tô Dư trợn to hai mắt, đôi mắt đẫm lệ nhìn Lâm Dương, cái miệng nhỏ của cô ấy mấp máy, giống như muốn nói gì đó, nhưng lời nói đến bên miệng, thì một chữ cũng không nói được.
“Tô Dư, em muốn cầu xin thay bác cả em sao?”
Lâm Dương nhẹ giọng hỏi.
“Em…
Em không biết…”
Tô Dư khổ sở nói.
“Tô Dư, đó là bác cả con! Bác ruột của con đấy!
Chăng lẽ con muốn thấy chết không cứu sao?”
Lưu Lăng Nhiên lại la lên.
Những lời này thiếu chút nữa đâm thủng tim Tô Dư.
Tồi.
Gương mặt cô ấy trắng xanh, cơ thể mềm mại hơi run.
rấy, tỉnh thân gần như suy SỤP.
Lúc này cô ấy hoàn toàn bị kẹp ở giữa, căn bản không thể cử động, cho đù là giúp bên nào, đều sẽ bị lên án…
Bỗng nhiên Lâm Dương đứng dậy, đi tới nhẹ nhàng ôm.
Tô Dư vào lòng.
“Anh rể!”
Cuối cùng Tô Dư không nhịn được, khóc rống lên, dây cung bị kéo căng lập tức sụp đổ.
“Lý Câm, không sao, không sao đâu!”
Lâm Dương nhẹ nhàng võ nhẹ lên lưng cô ấy an ủi.
Người nhà họ Lưu không đám lên tiếng nữa.
“Anh rể, em biết anh đối xử với em rất tốt, nhưng mà…
Em thật sự không biết nên làm thế nào? Em thật sự không biết…”
Tô Dư nức nở nói.
“Tô Dư! Em chịu quá nhiều rồi, thực ra chuyện này không nên để em tham gia, nhưng nếu em đã mở miệng, như vậy cho dù thế nào anh rể cũng không trách em.
Anh rể biết tính cách của em, khi anh rể bị bọn họ gây khó đễ nhằm vào, em nhất định sẽ đứng ra nói chuyện thay anh rể, đù sao em có tính cách như vậy.”
Lâm Dương mỉm cười nói.
“Anh rể…”
Tô Dư lau nước mắt, hơi nức nở.
“Được rồi, qua bên kia ngồi đi.”
“Dạ…”
Tô Dư hơi gật đầu, xoay người được hai người nhà họ Lưu đỡ ngồi xuống bên cạnh.
“Buông! Còn không mau buông ra?” Lưu Quốc Bảo nhân cơ hội muốn tránh thoát khỏi trói buộc của hai vệ sĩ.
Hai vệ sĩ thấy thế, cũng thả lỏng sức lực ra một chút.
Dù sao Lâm Dương đã nói như thế rồi.
Lưu Quốc Bảo này… Có lẽ không động vào nữa.
Nhưng một giây sau, Lâm Dương quay trở về ghế ngồi, châm một điếu thuốc nói: “Các người còn thất thần làm gì? Tiếp tục!”
Bảo vệ kia sắp câm gậy đánh về phía tay Lưu Quốc Bảo rồi.
Trong lúc nghìn cân treo sợi tóc.
“Anh rểt”
Cuối cùng Tô Dư cũng suy sụp, đặt mông ngồi dưới đất, nước mắt giống như vỡ đê.
“Dừng tay!”
Lâm Dương lập tức kêu lên.
Vệ sĩ vội vàng dừng động tác.
Toàn thân mọi người ở đây cứng đờ.
Tô Dư trợn to hai mắt, đôi mắt đẫm lệ nhìn Lâm Dương, cái miệng nhỏ của cô ấy mấp máy, giống như muốn nói gì đó, nhưng lời nói đến bên miệng, thì một chữ cũng không nói được.
“Tô Dư, em muốn cầu xin thay bác cả em sao?”
Lâm Dương nhẹ giọng hỏi.
“Em…
Em không biết…”
Tô Dư khổ sở nói.
“Tô Dư, đó là bác cả con! Bác ruột của con đấy!
Chăng lẽ con muốn thấy chết không cứu sao?”
Lưu Lăng Nhiên lại la lên.
Những lời này thiếu chút nữa đâm thủng tim Tô Dư.
Tồi.
Gương mặt cô ấy trắng xanh, cơ thể mềm mại hơi run.
rấy, tỉnh thân gần như suy SỤP.
Lúc này cô ấy hoàn toàn bị kẹp ở giữa, căn bản không thể cử động, cho đù là giúp bên nào, đều sẽ bị lên án…
Bỗng nhiên Lâm Dương đứng dậy, đi tới nhẹ nhàng ôm.
Tô Dư vào lòng.
“Anh rể!”
Cuối cùng Tô Dư không nhịn được, khóc rống lên, dây cung bị kéo căng lập tức sụp đổ.
“Lý Câm, không sao, không sao đâu!”
Lâm Dương nhẹ nhàng võ nhẹ lên lưng cô ấy an ủi.
Người nhà họ Lưu không đám lên tiếng nữa.
“Anh rể, em biết anh đối xử với em rất tốt, nhưng mà…
Em thật sự không biết nên làm thế nào? Em thật sự không biết…”
Tô Dư nức nở nói.
“Tô Dư! Em chịu quá nhiều rồi, thực ra chuyện này không nên để em tham gia, nhưng nếu em đã mở miệng, như vậy cho dù thế nào anh rể cũng không trách em.
Anh rể biết tính cách của em, khi anh rể bị bọn họ gây khó đễ nhằm vào, em nhất định sẽ đứng ra nói chuyện thay anh rể, đù sao em có tính cách như vậy.”
Lâm Dương mỉm cười nói.
“Anh rể…”
Tô Dư lau nước mắt, hơi nức nở.
“Được rồi, qua bên kia ngồi đi.”
“Dạ…”
Tô Dư hơi gật đầu, xoay người được hai người nhà họ Lưu đỡ ngồi xuống bên cạnh.
“Buông! Còn không mau buông ra?” Lưu Quốc Bảo nhân cơ hội muốn tránh thoát khỏi trói buộc của hai vệ sĩ.
Hai vệ sĩ thấy thế, cũng thả lỏng sức lực ra một chút.
Dù sao Lâm Dương đã nói như thế rồi.
Lưu Quốc Bảo này… Có lẽ không động vào nữa.
Nhưng một giây sau, Lâm Dương quay trở về ghế ngồi, châm một điếu thuốc nói: “Các người còn thất thần làm gì? Tiếp tục!”
Bình luận facebook