• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Hot Truyện Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy Full dịch (49 Viewers)

  • Chương 2824

“Chuyện bệnh viện em kể anh là thật đấy.” Thủy An Lạc lại quay lại tiếp tục nói chuyện với Sở Ninh Dực.

“Việc này anh đã bảo với em là không có hy vọng gì rồi mà, em tưởng em là siêu nhân chắc, bao tuổi rồi mà em còn chạy tới khu thiên tai nữa, sao em không lên trời luôn đi?” Sở Ninh Dực phụt cười nói.

“Thế bà nội bảy mươi tuổi vẫn đi đấy thì sao, em mới bao nhiêu đâu cơ chứ? Em vẫn còn nhỏ đấy.” Thủy An Lạc cãi lại.

Sở Ninh Dực ngẩng lên lạnh lùng liếc Thủy An Lạc một cái: “Tự giác chút đi, nhìn hai sinh vật trước mặt em đều sắp có thể kết hôn được rồi kia kìa, đều là em sinh ra đấy.”

Sở Lạc Duy: “...”

Sở Lạc Nhất: “...”

Ba, xin ba giải thích một chút thế nào gọi là “sinh vật” sắp có thể kết hôn được vậy?

“Dù sao thì em cũng vẫn chưa lớn.” Thủy An Lạc vẫn kiên trì.

“Ồ, thế có phải anh vẫn có thể gọi em là bảo bảo không?”

“Anh gọi đi, so với anh chẳng phải em cũng vẫn chỉ là bảo bảo thôi sao?”

“Ba mẹ, xin ngắt lời một chút. Hai người cộng vào cách một trăm cũng không còn xa nữa đâu. Hai đứa con cũng không phải là chó, hai người tọng bọn con ăn thức ăn cho chó bao nhiêu năm như thế vẫn chưa đủ hả?” Sở Lạc Nhất bi phẫn nói.

Thủy An Lạc: “...”

“Dù sao thì anh cũng nói rõ cho em biết rồi đấy, không thể được.” Năm đó lúc Thủy An Lạc đi cứu giúp thiên tai, suýt nữa thì bồi thêm cả mạng mình luôn rồi, sao anh có thể đồng ý cho cô đi hỗ trợ lần này được?

“Mẹ, cứu viện thiên tai thật sự không thể đùa được đâu, sức khỏe của mẹ cũng không phải kiểu quá tốt, đừng có gây thêm rắc rối cho người ta nữa.” Sở Lạc Duy cau mày nói.

“Anh hiểu cái gì chứ, lần này lũ lụt ở phương Bắc nghiêm trọng như thế, bên phía bộ đội của anh Cả cũng qua đó rồi, mẹ chỉ muốn đi gặp anh ấy thôi.” Sở Lạc Nhất thở dài nói.

Đáng ra Sở Lạc Ninh chỉ đi sáu năm thôi là về, ai ngờ được sau đó lại được đưa ra nước ngoài đào tạo chuyên sâu ở học viện quân sự, lần này lại phải đi thêm vài năm nữa. Cho nên Sở Lạc Ninh tổng cộng đã đi mất mười năm rồi. Tuy sau đó có thể gọi điện liên lạc, nhưng Thủy An Lạc vẫn rất nhớ con trai mình.

Hồi tháng ba, Sở Lạc Ninh được phân tới quân khu bên này, ở nhà chưa được ba ngày, vẫn chưa kịp để mẹ mình ghét bỏ đã lại bị gọi về vì diễn tập quân sự, giờ lại phải chạy đi cứu nạn thiên tai. Kỳ nghỉ của Sở Lạc Ninh kết thúc, vẫn chưa kịp về nhà đã phải xông lên tuyến đầu rồi.

Cho nên, Thủy An Lạc cũng muốn nhân cơ hội này đi gặp con trai mình. Dù sao thì ở bên cạnh con, cô mới có thể khiến mình yên tâm hơn.

Sở Ninh Dực nhìn vợ, lại nghĩ cũng lâu lắm rồi anh không được gặp con trai.

“Lần này sau khi đi cứu thiên tai về kiểu gì thằng bé cũng được nghỉ phép, em cần gì cứ phải gặp nó lúc này. Giờ em đi nó lại bị phân tâm trong lúc cứu nạn thì sao.”

“Em sẽ không để con bị phân tâm đâu.” Lời nói cấp thiết của Thủy An Lạc đã làm lộ ra suy nghĩ thật của cô.

“Ai cho em tự tin nói ra câu đó vậy hả?” Sở Ninh Dực khựng lại, bỗng lên tiếng.

Sở Lạc Duy và Sở Lạc Nhất cùng ngẩng phắt lên, câu này của ba đúng là thâm thật đấy.

“Anh đấy.” Thủy An Lạc đáp lại tỉnh bơ, sau đó đứng dậy thu dọn đồ đạc luôn.

Sở Lạc Duy và Sở Lạc Nhất đưa mắt nhìn nhau. Xem đi, ai rồi cũng sẽ phải trưởng thành thôi, giờ mẹ đã biết cãi lại trắng trợn thế rồi kìa.

Sở Ninh Dực nheo mắt nhìn Thủy An Lạc đã thu xếp xong balo của mình, sau đó đứng dậy đặt đũa xuống, nhìn hai đứa con: “Nhớ lấy, có tìm vợ tuyệt đối đừng tìm người nào mặt dày như mẹ của các con.”

Sở Lạc Duy và Sở Lạc Nhất nhìn ba đưa mẹ đi làm, thật sự rất muốn nói: Da mặt mà mỏng thì chắc đã bị ba đả kích cho chết từ lâu rồi, ok?

Bao nhiêu năm như thế rồi quả nhiên ba vẫn chẳng tự hiểu mình gì cả.
Truyện đang hot:
Tình Nhân Đẳng Cấp Thế Giới
Vợ Cũ Quay Lại: Tổng Tài Biết Sai

Cám ơn các bạn đọc đã ủng hộ
Top truyện hay nhất do độc giả bình chọn trên Vietwriter.com
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom