-
Chương 6: Cuộc đời dài lắm, phải sống bên những người thú vị
Mùa đông năm ngoái tự nhiên tôi bị mẩn ngứa.
Đến bệnh viện kê một đống thuốc, bác sĩ dặn tôi phải ăn kiêng, không được ăn hải sản, không được uống sữa, không được ăn trứng gà, không được ăn thịt bò dê, không được ăn ớt...
Lập tức cảm thấy cuộc đời vô vị.
“Sống còn có ý nghĩa gì nữa? Con người sinh ra trên đời không phải là đẻ ăn hay sao?”
Hắn trợn mắt nhìn tôi: “Em không thể cầu thị hơn được à?”
Dưới sự giám sát của F kun, gia đình tôi quả thực có thể xin tặng danh hiệu gia đình bảo vệ môi trường xanh. Trên bàn ăn xanh lét toàn là rau dưa, tôi ăn đến mức xanh cả mắt. Thấy tôi đáng thương quá, cuối cùng hắn nhượng bộ cho phép tôi ăn thịt lợn.
Tối hôm đó nấu một đĩa thịt sốt chua ngọt, tôi ăn mà suýt chảy nước mắt, nói từ đáy lòng: “Em cho rằng có một chữ làm người ta chỉ cần nhìn đã cảm thấy hạnh phúc, đó là chữ THỊT”.
Hết mùa đông cuối cùng cũng đỡ, bắp chân bị tôi gãi nhiều thành sẹo, mùa hè mặc quần lửng bạn hỏi chuyện gì.
Tôi thấy F kun một cái, nói đáng thương hết sức: “Bởi vì tớ không ngoan, bị bạo hành”.
Hắn ngẩn ra vài giây, lập tức nghiêm mặt nói: “Anh đã cảnh cáo em không được nói cơ mà? Về nhà đánh một trận nữa”.
Ha ha ha ha! Tôi không nhịn được cười to.
Hôm tôi và F kết hôn, hắn bị chuốc rất nhiều, chủ yếu là hắn vẫn che chở không cho phép tôi uống, rượu của tôi toàn bộ được hắn uống thay hết.
Lúc đi mời rượu hắn vẫn nắm tay tôi, nắm rất chặt. Tôi cười nói anh sợ em chạy mất à?
Hắn nghiêm túc gật đầu. Đúng vậy, không dễ gì lừa được. Tôi nói anh yên tâm đi, em sẽ không chạy đâu, trừ khi Châu Kiệt Luân đến cướp cô dâu.
Sau đó lúc gã này uống nhiều, thay đổi hình tượng núi băng trước kia, cầm chén rượu lắc lư: “Hôm nay tôi rất vui. Ở đây có ai chuyển lời giúp tôi được không? Kẻ hèn này từ đáy lòng cảm ơn Thái Y Lâm, Hầu Bội Sầm, các vị phải giữ Châu Kiệt Luân cho thật chặt...” (ND: Thái Y Lâm là bạn gái Châu Kiệt Luân từ 2001-2005, Hầu Bội Sầm 2005-2006)
Mọi người xung quanh, bao gồm cả tôi, cười phun cả cơm ra.
Trước hôm cưới đám bạn gái tổ chức một bữa tiệc chia tay quãng đời tự do cho tôi. F thường xuyên mắng tôi ham vui, thật sự không sai chút nào. Một đám bạn tốt tụ tập cùng nhau là tôi vô cùng vui vẻ, mà đã vui vẻ là chủ động tìm rượu uống. Trong trí nhớ, đêm đó dường như tôi không ngừng cụng ly với mọi người, rượu vang, bia, cốc tai, sâm panh đủ loại. Cuối cùng tôi thoải mái uống đến say khướt.
Hôm sau ngủ mê man đến bốn giờ chiều, tỉnh dậy tôi hỏi F kun: “Có phải hôm qua em uống nhiều không?”
Hắn gật đầu.
“Em... không làm gì mất mặt chứ?”
Hắn: “Không dám nghĩ lại”.
“Em làm gì?”
“Cầm micro kêu nhân viên phục vụ đưa em nào đẹp nhất vào đây, ép mọi người khen em đẹp, cầm ảnh Châu Kiệt Luân nói xin lỗi kiếp sau nhất định sẽ lấy hắn...”
Tôi úp mặt xuống gối, thật sự là không có dũng khí nghe tiếp.
“Có điều người mất mặt nhất không phải em mà là Quan Triều”.
“Cái gì?”
“Mọi người không dễ gì dỗ dành em về nhà, em đột nhiên ôm Quan Triều khóc”.
“Vì sao?”
“Em vừa khóc vừa nói xin lỗi Quan Triều, trước kia người đàn ông em yêu nhất là hắn, bây giờ em không thể yêu hắn được nữa”.
F nhịn cười tiếp tục nói: “Quan Triều vội vã giải thích với những người xung quanh rằng hắn là anh ruột em, ánh mắt người khác nhìn hắn lại càng thêm kì lạ...”
Tôi luôn ngọng hai chữ L và N.
Mỗi lần nói “Nó lên núi Nùng”, tôi đều nói thành “Nó lên núi Lùng”.
Đây là trò cười vĩnh cửu của người nào đó. Lúc nào hắn buồn chán là lại trêu tôi: “Em nói nó lên núi Nùng xem nào”.
Tôi không phục, chẳng lẽ lại cứ nói sai mãi? Thế là ngoan ngoãn nói theo: “Nó lên núi Lùng...”
Nói xong biết ngay mình lại sai, hắn cười ha ha ha một hồi lâu.
Tôi cũng không biết có gì đáng cười.
F kun có một thằng cháu trai, học rất giỏi, tính tình như ông cụ non. Mỗi lần nhìn thấy nó tôi lại có cảm giác như nhìn thấy F kun lúc nhỏ, không nhịn được trêu chọc: “Nghe cháu nói cháu dán khẩu hiệu của Oxford lên đầu giường à?”
Thằng nhóc nói với tôi: “Bây giờ đổi thành Harvard rồi”.
“Không đi Anh nữa à?”
Thằng nhóc nói đâu ra đấy: “Nguồn nước ở Anh nhiều can xi, sống ở đó thời gian dài dễ bị hói đầu”.
Tôi lặng lẽ nhìn F kun.
Thằng nhóc nhân cơ hội nịnh bợ thần tượng của nó: “Nhưng trường chú F học rất hay”.
F xoa đầu thằng nhóc, được đấy, có ánh mắt.
“Mẹ cháu nói ngành chú F học rất khó thi”.
Tôi trêu nó: “Cũng không khó lắm, chủ yếu xem mặt mũi thế nào”.
Thằng nhóc lộ vẻ khó tin: “Thím lừa cháu à?”
Tôi nghiêm túc: “Sẽ phải phỏng vấn, giáo sư thấy ai đẹp trai sẽ nhận người đó”.
“Thật không?”
“Đương nhiên là thật”.
Nhân sinh quan của thằng nhóc hoàn toàn bị lật đổ, quay sang nước mắt lưng tròng hỏi F: “Dựa vào mặt mũi thật à?”
Bạn học F trầm ngâm một lát, đáp: “Cũng không hẳn vậy”.
Hắn nói, mặt không đổi sắc: “Thỉnh thoảng đổi thành oẳn tù tì”.
Mấy năm nay đúng là hắn bị lây tính xấu của tôi rồi. Trước kia hắn là một người nghiêm túc lắm.
Tôi có một sở thích quái gở, lúc đi vệ sinh nhất định phải đọc sách. F kun trêu chọc tôi: “Sau khi tốt nghiệp, địa điểm tiếp thu giáo dục văn hóa từ nhà trường chuyển thành bồn cầu”.
Có một lần vội quá quên cầm sách, tôi đọc hết một lượt hướng dẫn sử dụng dầu gội đầu.
Lúc đi ra tôi hỏi hắn có thể lắp một giá sách bên cạnh bồn cầu hay không.
Hắn lườm tôi một cái: “Không thể”.
“Ai quy định nhà vệ sinh không thể lắp giá sách?”
“Anh quy định”.
“Chuyện này không thương lượng được à?”
“Cửa cũng không có”.
Tôi nghĩ ra một kế, nói: “Em nghĩ ra một phương pháp vẹn cả đôi đường”.
Hắn hừ lạnh một tiếng: “Em muốn nói không đồng ý là em mang bô vào phòng sách à? Đừng nằm mơ”.
Hắn chậm rãi bổ sung: “Em gạt bàn tính lách cách trong đầu, anh đứng cách hai con phố cũng nghe được”.
Tôi tức giận không nói được gì nữa.
Thế mà hắn cũng đoán được.
Tuần trước cùng hắn đi dự tiệc, có mặt sếp tổng của công ty hắn, tôi không dám kinh suất, hết sức ngoan ngoãn.
Không biết sếp tổng nghe ai nói tôi học chuyên ngành ngữ văn, yêu cầu tôi viết một danh sách những quyển sách hay cho con gái sếp đọc.
“Con gái anh toàn đọc loại sách mà cả trai lẫn gái chỉ biết yêu. Bọn nó không cần làm việc à? Không có áp lực xã hội à? Đúng là vô lí”.
Tôi chột dạ gật đầu vâng dạ, trợn mắt nói dối: “Bình thường em chỉ đọc văn học chính thống”.
Rồi thảo luận với sếp về phong cách sáng tác của Stendhal và đặc điểm của tiểu thuyết thời kì Victoria.
Ăn tiệc mà như ngồi trong phòng bảo vệ luận văn thời đại học.
Trên đường về tôi cảm khái với F: “Sếp tổng của anh thật khó hầu hạ”.
“Ông nội sếp là XX” (ND: tên một nhà văn nào đó)
Tôi hít sâu một hơi. Đó là một ngôi sao sáng trên văn đàn. Khi còn bé tôi còn phải học tác phẩm của ngài.
“Thế vừa rồi em chẳng phải là múa rìu qua mắt thợ sao?”
“Cũng không phải. Có điều... bình thường chỉ đọc văn học chính thống? Tối qua ai thức đêm đọc tiểu thuyết tình cảm ấy nhỉ?”
Tôi mặt không đổi sắc: “Không biết, chắc là vợ bé của anh?”
Trong nhà tôi, F kun còn được gọi là thầy bói. Chuyện gì hắn cũng có thể tính chuẩn. Tôi phải đến thành phố X dự lễ cưới của bạn, vì ham giá rẻ nên đặt vé máy bay 7 giờ sáng. F kun đi công tác bên ngoài, sau khi nghe nói việc này tỏ ra không tin tưởng tôi lắm.
“7 giờ bay, 5 rưỡi đã phải từ nhà đi. Em có dậy được không?”
Tôi đầy tự tin: “Yên tâm đi, không thành vấn đề!”
Kết quả tối hôm đó làm việc đến hai giờ sáng mới ngủ.
Rạng sáng nhận được điện thoại của bạn học F: “Dậy đi”.
Tôi: “Bây giờ mới năm giờ...”
“Hôm qua em thức khuya à?”
“Không nói nữa, em tranh thủ ngủ thêm mười phút...”
Mơ mơ màng màng dừng điện thoại, lúc mở mắt ra đã là 7 rưỡi.
Rất chán nản nói với F kun: “Em dậy muộn”.
“Biết rồi”.
“Em đi đổi vé...”
“Anh đổi cho em rồi. 9 giờ 45, đi sân bay nếu không kẹt xe mất ba mươi phút, bây giờ em dậy còn kịp ăn sáng. PS: Anh biết sẽ như thế mà”.
Tôi: “Thánh ngồi yên nhận của tiểu nhân một lạy!”
Trước lúc ngủ tôi hỏi hắn: “Anh thích em ở điểm gì?”
Hắn trả lời ngay: “Lương thiện, chu đáo, thú vị, tự lập, tốt tính”.
“Còn gì nữa?”
“Xinh đẹp”.
100 điểm, về chỗ! Tôi khen hắn thành thật, hôn một cái, tắt đèn đi ngủ.
Nửa đêm đột nhiên bừng tỉnh, không đúng, đó căn bản không phải tôi. Hay là gã này còn có bồ nhí bên ngoài?
Công việc của hắn cần thường xuyên đi công tác, lại không yên tâm để tôi ở nhà một mình. Trước khi đi tôi chuẩn bị hành lí giúp hắn, hắn đột nhiên nói rất trẻ con: “Em đi cùng anh nhé!”
Tôi nói không được.
Bởi vì hắn bay sớm, hôm sau tôi dậy hắn đã đi rồi. Tôi mơ mơ màng màng dậy uống nước, nhìn thấy hắn dán tờ giấy trên tủ lạnh. Đến gần xem, trên đó viết: “Không được mở cửa cho người lạ”.
Tôi phun ra một ngụm nước, nổi giận lôi đình gọi điện thoại cho hắn: “Anh coi em là trẻ con ba tuổi à?”
“Em mà là trẻ con ba tuổi thì tốt, anh đi đâu cũng mang em theo”.
Tôi rất thích sưu tầm bưu thiếp, cho nên mỗi lần đến một nơi hắn đều gửi bưu thiếp về cho tôi.
Chẳng bao lâu sau tôi đã nhận được những mấy tấm bưu thiếp, nhưng tên người nhận lần lượt là: Vương Kiến Quốc, Lý Thắng Lực, Vương Tự Cường.
Tôi lại nổi giận lôi đình gọi điện thoại cho hắn. Hắn nói chính khí lẫm liệt: “Để người chuyển bưu thiếp biết trong nhà có đàn ông”.
Vài ngày sau tôi mua đồ trên taobao, nhân viên chuyển phát nhanh gọi điện thoại cho tôi, hỏi có phải số điện thoại của Thân Đại Dũng hay không.
Quả nhiên gã này đã đổi luôn cả họ tên trong tài khoản taobao của tôi.
Bạn học F, không biết bạn có bao giờ nghĩ rằng, khiến người khác cho rằng trong nhà thường xuyên ra vào rất nhiều đàn ông, tình hình còn nguy hiểm hơn không?
Có một đêm tôi và hắn cãi nhau vì một chuyện nhỏ, nằm trên giường không ai để ý đến ai. Sáng sớm hôm sau hắn phải ra sân bay, 4 giờ đã rời giường. Tôi không ngủ được, thấy đồng hồ báo thức vừa kêu một tiếng hắn đã tắt rồi, sau đó không bật đèn, rón rén ôm quần áo ra ngoài.
Trước kia tôi còn thắc mắc vì sao mỗi lần hắn đi tôi đều không phát hiện. Người cãi nhau với tôi, không chịu nói chuyện với tôi là hắn, người không muốn đánh thức tôi, lần nào cũng sờ soạng ra ngoài thay quần áo cũng là hắn.
Tôi thích ăn trái cây, đặc biệt là anh đào. Đi siêu thị mua một cân định vừa xem ti vi vừa ăn.
Về đến nhà chuyện đầu tiên chính là rửa anh đào, cho vào bát thủy tinh mới mua, mừng khấp khởi bưng vào phòng khách. Đúng lúc có điện thoại, tôi tiện tay đưa bát anh đào cho F rồi đi vào phòng ngủ nghe điện thoại.
Lúc tôi gọi điện thoại xong quay ra, bát đã trống trơn.
Tôi giận: “Ai cho anh ăn?”
“Không phải em cho anh à?”
“Đó là của em. Anh nhiều nhất chỉ có thể ăn ba quả!”
Vừa lúc học được từ “hữu tận” khi nói chuyện điện thoại vừa rồi, tôi lập tức nói với hắn: “Tạm biệt, tình hữu nghị mười năm đã đến tận cùng”.
Hắn chua xót: “Thì ra tình cảm của chúng ta còn không bằng một cân anh đào”.
Hôm sau đi làm về hắn xách một túi anh đào to. Tôi lập tức vui mừng hớn hở, thầm nghĩ gã này đúng là biết điều.
Buổi tối cơm nước xong, tôi thấy hắn chậm rãi bưng một một bát to anh đào đi ra, ngồi xuống, bật ti vi, sau đó... sau đó ăn một mình...
Tôi đợi một hồi lâu, cuối cùng không nhịn được, chìa tay ra nói: “Em muốn ăn”.
Hắn làm như mới nhìn thấy tôi, bàng hoàng tỉnh ngộ, chậm rãi lấy ba quả trong bát ra đưa cho tôi.
Tôi thắc mắc. Hắn giải thích không chút hoang mang: “Tình cảm của chúng ta chỉ đáng giá ba quả”.
Tôi ngẩn ra mất vài giây mới phản ứng lại. Bạn học F, các đồng nghiệp của bạn có biết bạn non nớt thế này không?
Kì thực bạn học F rất biết cách dỗ dành tôi vui vẻ, một trong những bằng chứng là hôm qua tôi nói với hắn: “Thực ra em rất dể nuôi, không quẹt thẻ củ anh, cũng không đòi mua túi xách, anh chỉ cần khen em thật nhiều là được. Lấy em có phải rất có lời không?”
Hắn ngắt lời tôi, chém đinh chặt sắt: “Không, chỉ vì anh thích bề ngoài của em. Nếu em không đẹp thì anh đã li hôn từ lâu rồi”.
Tôi mở cờ trong bụng. Bạn học F thân ái, buổi tối muốn ăn gì em nấu!
Thường xuyên bị hắn mắng là đồ ngốc, dường như tôi cũng chấp nhận cách xưng hô này.
Có hôm hẹn bạn đi ăn cơm, hai vợ chồng đi muộn, chạy mấy vòng không tìm được chỗ đậu xe. Đang vội đột nhiên thấy phía trước có một chỗ trống, tôi vội vã giục hắn: “Mau mau! Chỗ kia!”
“Đó là chỗ dành riêng cho người khuyết tật”.
Tôi buột miệng nói: “Không sao! Em khuyết não!”
Nói xong chính tôi cũng ngẩn ra, hắn úp mặt vào vô lăng cười ra nước mắt.
Lúc đọc sách tôi thích tiện tay phê chú bên cạnh, nghĩ gì viết nấy. Có một lần đọc “Tả truyện”, nhắc tới Văn Khương thời Xuân Thu loạn luân với anh ruột, hoàng đế nước Tề vì nàng mà giết hoàng đế nước Lỗ. Tôi ghi vào bên cạnh: Ngũ hồ tứ hải giai huynh đệ!
Vài ngày sau đọc tiếp, phát hiện người nào đó ghi thêm một hàng chữ bên dưới: Thiên hạ lưu manh vốn một nhà.
Trước kia hắn là một người rất đứng đắn, tại sao bây giờ lại thiếu đứng đắn đến như vậy?
Muốn cùng hắn ra ngoài chơi, thừa dịp hắn tâm tình tốt ôm hắn làm nũng: “Ông xã biết hôm nay là ngày gì không?”
Quả nhiên tâm tình rất tốt, hắn hỏi rất phối hợp: “Ngày gì?”
Tôi nói: “Là kỉ niệm 587 ngày chúng ta kết hôn!”
“Thì sao?”
Tôi nịnh bợ: “Có phải anh nên làm gì đó không?”
Hắn lườm tôi: “Chỉ có nuôi lợn người ta mới ghi chép số ngày từ khi sinh ra”.
Tôi bị hắn làm cho cứng họng, ngồi bên cạnh rất khó chịu.
Hắn nhịn cười, nói: “Muốn gì cứ nói thẳng”.
Tôi nói: “Ai thèm”.
“Nể mặt anh đi, coi như chúc mừng anh”.
Tôi tức giận: “Chúc mừng cái gì?”
“Chúc mừng anh nuôi lợn được 587 ngày”. Hắn cười tít mắt xoa đầu tôi./.
Đến bệnh viện kê một đống thuốc, bác sĩ dặn tôi phải ăn kiêng, không được ăn hải sản, không được uống sữa, không được ăn trứng gà, không được ăn thịt bò dê, không được ăn ớt...
Lập tức cảm thấy cuộc đời vô vị.
“Sống còn có ý nghĩa gì nữa? Con người sinh ra trên đời không phải là đẻ ăn hay sao?”
Hắn trợn mắt nhìn tôi: “Em không thể cầu thị hơn được à?”
Dưới sự giám sát của F kun, gia đình tôi quả thực có thể xin tặng danh hiệu gia đình bảo vệ môi trường xanh. Trên bàn ăn xanh lét toàn là rau dưa, tôi ăn đến mức xanh cả mắt. Thấy tôi đáng thương quá, cuối cùng hắn nhượng bộ cho phép tôi ăn thịt lợn.
Tối hôm đó nấu một đĩa thịt sốt chua ngọt, tôi ăn mà suýt chảy nước mắt, nói từ đáy lòng: “Em cho rằng có một chữ làm người ta chỉ cần nhìn đã cảm thấy hạnh phúc, đó là chữ THỊT”.
Hết mùa đông cuối cùng cũng đỡ, bắp chân bị tôi gãi nhiều thành sẹo, mùa hè mặc quần lửng bạn hỏi chuyện gì.
Tôi thấy F kun một cái, nói đáng thương hết sức: “Bởi vì tớ không ngoan, bị bạo hành”.
Hắn ngẩn ra vài giây, lập tức nghiêm mặt nói: “Anh đã cảnh cáo em không được nói cơ mà? Về nhà đánh một trận nữa”.
Ha ha ha ha! Tôi không nhịn được cười to.
Hôm tôi và F kết hôn, hắn bị chuốc rất nhiều, chủ yếu là hắn vẫn che chở không cho phép tôi uống, rượu của tôi toàn bộ được hắn uống thay hết.
Lúc đi mời rượu hắn vẫn nắm tay tôi, nắm rất chặt. Tôi cười nói anh sợ em chạy mất à?
Hắn nghiêm túc gật đầu. Đúng vậy, không dễ gì lừa được. Tôi nói anh yên tâm đi, em sẽ không chạy đâu, trừ khi Châu Kiệt Luân đến cướp cô dâu.
Sau đó lúc gã này uống nhiều, thay đổi hình tượng núi băng trước kia, cầm chén rượu lắc lư: “Hôm nay tôi rất vui. Ở đây có ai chuyển lời giúp tôi được không? Kẻ hèn này từ đáy lòng cảm ơn Thái Y Lâm, Hầu Bội Sầm, các vị phải giữ Châu Kiệt Luân cho thật chặt...” (ND: Thái Y Lâm là bạn gái Châu Kiệt Luân từ 2001-2005, Hầu Bội Sầm 2005-2006)
Mọi người xung quanh, bao gồm cả tôi, cười phun cả cơm ra.
Trước hôm cưới đám bạn gái tổ chức một bữa tiệc chia tay quãng đời tự do cho tôi. F thường xuyên mắng tôi ham vui, thật sự không sai chút nào. Một đám bạn tốt tụ tập cùng nhau là tôi vô cùng vui vẻ, mà đã vui vẻ là chủ động tìm rượu uống. Trong trí nhớ, đêm đó dường như tôi không ngừng cụng ly với mọi người, rượu vang, bia, cốc tai, sâm panh đủ loại. Cuối cùng tôi thoải mái uống đến say khướt.
Hôm sau ngủ mê man đến bốn giờ chiều, tỉnh dậy tôi hỏi F kun: “Có phải hôm qua em uống nhiều không?”
Hắn gật đầu.
“Em... không làm gì mất mặt chứ?”
Hắn: “Không dám nghĩ lại”.
“Em làm gì?”
“Cầm micro kêu nhân viên phục vụ đưa em nào đẹp nhất vào đây, ép mọi người khen em đẹp, cầm ảnh Châu Kiệt Luân nói xin lỗi kiếp sau nhất định sẽ lấy hắn...”
Tôi úp mặt xuống gối, thật sự là không có dũng khí nghe tiếp.
“Có điều người mất mặt nhất không phải em mà là Quan Triều”.
“Cái gì?”
“Mọi người không dễ gì dỗ dành em về nhà, em đột nhiên ôm Quan Triều khóc”.
“Vì sao?”
“Em vừa khóc vừa nói xin lỗi Quan Triều, trước kia người đàn ông em yêu nhất là hắn, bây giờ em không thể yêu hắn được nữa”.
F nhịn cười tiếp tục nói: “Quan Triều vội vã giải thích với những người xung quanh rằng hắn là anh ruột em, ánh mắt người khác nhìn hắn lại càng thêm kì lạ...”
Tôi luôn ngọng hai chữ L và N.
Mỗi lần nói “Nó lên núi Nùng”, tôi đều nói thành “Nó lên núi Lùng”.
Đây là trò cười vĩnh cửu của người nào đó. Lúc nào hắn buồn chán là lại trêu tôi: “Em nói nó lên núi Nùng xem nào”.
Tôi không phục, chẳng lẽ lại cứ nói sai mãi? Thế là ngoan ngoãn nói theo: “Nó lên núi Lùng...”
Nói xong biết ngay mình lại sai, hắn cười ha ha ha một hồi lâu.
Tôi cũng không biết có gì đáng cười.
F kun có một thằng cháu trai, học rất giỏi, tính tình như ông cụ non. Mỗi lần nhìn thấy nó tôi lại có cảm giác như nhìn thấy F kun lúc nhỏ, không nhịn được trêu chọc: “Nghe cháu nói cháu dán khẩu hiệu của Oxford lên đầu giường à?”
Thằng nhóc nói với tôi: “Bây giờ đổi thành Harvard rồi”.
“Không đi Anh nữa à?”
Thằng nhóc nói đâu ra đấy: “Nguồn nước ở Anh nhiều can xi, sống ở đó thời gian dài dễ bị hói đầu”.
Tôi lặng lẽ nhìn F kun.
Thằng nhóc nhân cơ hội nịnh bợ thần tượng của nó: “Nhưng trường chú F học rất hay”.
F xoa đầu thằng nhóc, được đấy, có ánh mắt.
“Mẹ cháu nói ngành chú F học rất khó thi”.
Tôi trêu nó: “Cũng không khó lắm, chủ yếu xem mặt mũi thế nào”.
Thằng nhóc lộ vẻ khó tin: “Thím lừa cháu à?”
Tôi nghiêm túc: “Sẽ phải phỏng vấn, giáo sư thấy ai đẹp trai sẽ nhận người đó”.
“Thật không?”
“Đương nhiên là thật”.
Nhân sinh quan của thằng nhóc hoàn toàn bị lật đổ, quay sang nước mắt lưng tròng hỏi F: “Dựa vào mặt mũi thật à?”
Bạn học F trầm ngâm một lát, đáp: “Cũng không hẳn vậy”.
Hắn nói, mặt không đổi sắc: “Thỉnh thoảng đổi thành oẳn tù tì”.
Mấy năm nay đúng là hắn bị lây tính xấu của tôi rồi. Trước kia hắn là một người nghiêm túc lắm.
Tôi có một sở thích quái gở, lúc đi vệ sinh nhất định phải đọc sách. F kun trêu chọc tôi: “Sau khi tốt nghiệp, địa điểm tiếp thu giáo dục văn hóa từ nhà trường chuyển thành bồn cầu”.
Có một lần vội quá quên cầm sách, tôi đọc hết một lượt hướng dẫn sử dụng dầu gội đầu.
Lúc đi ra tôi hỏi hắn có thể lắp một giá sách bên cạnh bồn cầu hay không.
Hắn lườm tôi một cái: “Không thể”.
“Ai quy định nhà vệ sinh không thể lắp giá sách?”
“Anh quy định”.
“Chuyện này không thương lượng được à?”
“Cửa cũng không có”.
Tôi nghĩ ra một kế, nói: “Em nghĩ ra một phương pháp vẹn cả đôi đường”.
Hắn hừ lạnh một tiếng: “Em muốn nói không đồng ý là em mang bô vào phòng sách à? Đừng nằm mơ”.
Hắn chậm rãi bổ sung: “Em gạt bàn tính lách cách trong đầu, anh đứng cách hai con phố cũng nghe được”.
Tôi tức giận không nói được gì nữa.
Thế mà hắn cũng đoán được.
Tuần trước cùng hắn đi dự tiệc, có mặt sếp tổng của công ty hắn, tôi không dám kinh suất, hết sức ngoan ngoãn.
Không biết sếp tổng nghe ai nói tôi học chuyên ngành ngữ văn, yêu cầu tôi viết một danh sách những quyển sách hay cho con gái sếp đọc.
“Con gái anh toàn đọc loại sách mà cả trai lẫn gái chỉ biết yêu. Bọn nó không cần làm việc à? Không có áp lực xã hội à? Đúng là vô lí”.
Tôi chột dạ gật đầu vâng dạ, trợn mắt nói dối: “Bình thường em chỉ đọc văn học chính thống”.
Rồi thảo luận với sếp về phong cách sáng tác của Stendhal và đặc điểm của tiểu thuyết thời kì Victoria.
Ăn tiệc mà như ngồi trong phòng bảo vệ luận văn thời đại học.
Trên đường về tôi cảm khái với F: “Sếp tổng của anh thật khó hầu hạ”.
“Ông nội sếp là XX” (ND: tên một nhà văn nào đó)
Tôi hít sâu một hơi. Đó là một ngôi sao sáng trên văn đàn. Khi còn bé tôi còn phải học tác phẩm của ngài.
“Thế vừa rồi em chẳng phải là múa rìu qua mắt thợ sao?”
“Cũng không phải. Có điều... bình thường chỉ đọc văn học chính thống? Tối qua ai thức đêm đọc tiểu thuyết tình cảm ấy nhỉ?”
Tôi mặt không đổi sắc: “Không biết, chắc là vợ bé của anh?”
Trong nhà tôi, F kun còn được gọi là thầy bói. Chuyện gì hắn cũng có thể tính chuẩn. Tôi phải đến thành phố X dự lễ cưới của bạn, vì ham giá rẻ nên đặt vé máy bay 7 giờ sáng. F kun đi công tác bên ngoài, sau khi nghe nói việc này tỏ ra không tin tưởng tôi lắm.
“7 giờ bay, 5 rưỡi đã phải từ nhà đi. Em có dậy được không?”
Tôi đầy tự tin: “Yên tâm đi, không thành vấn đề!”
Kết quả tối hôm đó làm việc đến hai giờ sáng mới ngủ.
Rạng sáng nhận được điện thoại của bạn học F: “Dậy đi”.
Tôi: “Bây giờ mới năm giờ...”
“Hôm qua em thức khuya à?”
“Không nói nữa, em tranh thủ ngủ thêm mười phút...”
Mơ mơ màng màng dừng điện thoại, lúc mở mắt ra đã là 7 rưỡi.
Rất chán nản nói với F kun: “Em dậy muộn”.
“Biết rồi”.
“Em đi đổi vé...”
“Anh đổi cho em rồi. 9 giờ 45, đi sân bay nếu không kẹt xe mất ba mươi phút, bây giờ em dậy còn kịp ăn sáng. PS: Anh biết sẽ như thế mà”.
Tôi: “Thánh ngồi yên nhận của tiểu nhân một lạy!”
Trước lúc ngủ tôi hỏi hắn: “Anh thích em ở điểm gì?”
Hắn trả lời ngay: “Lương thiện, chu đáo, thú vị, tự lập, tốt tính”.
“Còn gì nữa?”
“Xinh đẹp”.
100 điểm, về chỗ! Tôi khen hắn thành thật, hôn một cái, tắt đèn đi ngủ.
Nửa đêm đột nhiên bừng tỉnh, không đúng, đó căn bản không phải tôi. Hay là gã này còn có bồ nhí bên ngoài?
Công việc của hắn cần thường xuyên đi công tác, lại không yên tâm để tôi ở nhà một mình. Trước khi đi tôi chuẩn bị hành lí giúp hắn, hắn đột nhiên nói rất trẻ con: “Em đi cùng anh nhé!”
Tôi nói không được.
Bởi vì hắn bay sớm, hôm sau tôi dậy hắn đã đi rồi. Tôi mơ mơ màng màng dậy uống nước, nhìn thấy hắn dán tờ giấy trên tủ lạnh. Đến gần xem, trên đó viết: “Không được mở cửa cho người lạ”.
Tôi phun ra một ngụm nước, nổi giận lôi đình gọi điện thoại cho hắn: “Anh coi em là trẻ con ba tuổi à?”
“Em mà là trẻ con ba tuổi thì tốt, anh đi đâu cũng mang em theo”.
Tôi rất thích sưu tầm bưu thiếp, cho nên mỗi lần đến một nơi hắn đều gửi bưu thiếp về cho tôi.
Chẳng bao lâu sau tôi đã nhận được những mấy tấm bưu thiếp, nhưng tên người nhận lần lượt là: Vương Kiến Quốc, Lý Thắng Lực, Vương Tự Cường.
Tôi lại nổi giận lôi đình gọi điện thoại cho hắn. Hắn nói chính khí lẫm liệt: “Để người chuyển bưu thiếp biết trong nhà có đàn ông”.
Vài ngày sau tôi mua đồ trên taobao, nhân viên chuyển phát nhanh gọi điện thoại cho tôi, hỏi có phải số điện thoại của Thân Đại Dũng hay không.
Quả nhiên gã này đã đổi luôn cả họ tên trong tài khoản taobao của tôi.
Bạn học F, không biết bạn có bao giờ nghĩ rằng, khiến người khác cho rằng trong nhà thường xuyên ra vào rất nhiều đàn ông, tình hình còn nguy hiểm hơn không?
Có một đêm tôi và hắn cãi nhau vì một chuyện nhỏ, nằm trên giường không ai để ý đến ai. Sáng sớm hôm sau hắn phải ra sân bay, 4 giờ đã rời giường. Tôi không ngủ được, thấy đồng hồ báo thức vừa kêu một tiếng hắn đã tắt rồi, sau đó không bật đèn, rón rén ôm quần áo ra ngoài.
Trước kia tôi còn thắc mắc vì sao mỗi lần hắn đi tôi đều không phát hiện. Người cãi nhau với tôi, không chịu nói chuyện với tôi là hắn, người không muốn đánh thức tôi, lần nào cũng sờ soạng ra ngoài thay quần áo cũng là hắn.
Tôi thích ăn trái cây, đặc biệt là anh đào. Đi siêu thị mua một cân định vừa xem ti vi vừa ăn.
Về đến nhà chuyện đầu tiên chính là rửa anh đào, cho vào bát thủy tinh mới mua, mừng khấp khởi bưng vào phòng khách. Đúng lúc có điện thoại, tôi tiện tay đưa bát anh đào cho F rồi đi vào phòng ngủ nghe điện thoại.
Lúc tôi gọi điện thoại xong quay ra, bát đã trống trơn.
Tôi giận: “Ai cho anh ăn?”
“Không phải em cho anh à?”
“Đó là của em. Anh nhiều nhất chỉ có thể ăn ba quả!”
Vừa lúc học được từ “hữu tận” khi nói chuyện điện thoại vừa rồi, tôi lập tức nói với hắn: “Tạm biệt, tình hữu nghị mười năm đã đến tận cùng”.
Hắn chua xót: “Thì ra tình cảm của chúng ta còn không bằng một cân anh đào”.
Hôm sau đi làm về hắn xách một túi anh đào to. Tôi lập tức vui mừng hớn hở, thầm nghĩ gã này đúng là biết điều.
Buổi tối cơm nước xong, tôi thấy hắn chậm rãi bưng một một bát to anh đào đi ra, ngồi xuống, bật ti vi, sau đó... sau đó ăn một mình...
Tôi đợi một hồi lâu, cuối cùng không nhịn được, chìa tay ra nói: “Em muốn ăn”.
Hắn làm như mới nhìn thấy tôi, bàng hoàng tỉnh ngộ, chậm rãi lấy ba quả trong bát ra đưa cho tôi.
Tôi thắc mắc. Hắn giải thích không chút hoang mang: “Tình cảm của chúng ta chỉ đáng giá ba quả”.
Tôi ngẩn ra mất vài giây mới phản ứng lại. Bạn học F, các đồng nghiệp của bạn có biết bạn non nớt thế này không?
Kì thực bạn học F rất biết cách dỗ dành tôi vui vẻ, một trong những bằng chứng là hôm qua tôi nói với hắn: “Thực ra em rất dể nuôi, không quẹt thẻ củ anh, cũng không đòi mua túi xách, anh chỉ cần khen em thật nhiều là được. Lấy em có phải rất có lời không?”
Hắn ngắt lời tôi, chém đinh chặt sắt: “Không, chỉ vì anh thích bề ngoài của em. Nếu em không đẹp thì anh đã li hôn từ lâu rồi”.
Tôi mở cờ trong bụng. Bạn học F thân ái, buổi tối muốn ăn gì em nấu!
Thường xuyên bị hắn mắng là đồ ngốc, dường như tôi cũng chấp nhận cách xưng hô này.
Có hôm hẹn bạn đi ăn cơm, hai vợ chồng đi muộn, chạy mấy vòng không tìm được chỗ đậu xe. Đang vội đột nhiên thấy phía trước có một chỗ trống, tôi vội vã giục hắn: “Mau mau! Chỗ kia!”
“Đó là chỗ dành riêng cho người khuyết tật”.
Tôi buột miệng nói: “Không sao! Em khuyết não!”
Nói xong chính tôi cũng ngẩn ra, hắn úp mặt vào vô lăng cười ra nước mắt.
Lúc đọc sách tôi thích tiện tay phê chú bên cạnh, nghĩ gì viết nấy. Có một lần đọc “Tả truyện”, nhắc tới Văn Khương thời Xuân Thu loạn luân với anh ruột, hoàng đế nước Tề vì nàng mà giết hoàng đế nước Lỗ. Tôi ghi vào bên cạnh: Ngũ hồ tứ hải giai huynh đệ!
Vài ngày sau đọc tiếp, phát hiện người nào đó ghi thêm một hàng chữ bên dưới: Thiên hạ lưu manh vốn một nhà.
Trước kia hắn là một người rất đứng đắn, tại sao bây giờ lại thiếu đứng đắn đến như vậy?
Muốn cùng hắn ra ngoài chơi, thừa dịp hắn tâm tình tốt ôm hắn làm nũng: “Ông xã biết hôm nay là ngày gì không?”
Quả nhiên tâm tình rất tốt, hắn hỏi rất phối hợp: “Ngày gì?”
Tôi nói: “Là kỉ niệm 587 ngày chúng ta kết hôn!”
“Thì sao?”
Tôi nịnh bợ: “Có phải anh nên làm gì đó không?”
Hắn lườm tôi: “Chỉ có nuôi lợn người ta mới ghi chép số ngày từ khi sinh ra”.
Tôi bị hắn làm cho cứng họng, ngồi bên cạnh rất khó chịu.
Hắn nhịn cười, nói: “Muốn gì cứ nói thẳng”.
Tôi nói: “Ai thèm”.
“Nể mặt anh đi, coi như chúc mừng anh”.
Tôi tức giận: “Chúc mừng cái gì?”
“Chúc mừng anh nuôi lợn được 587 ngày”. Hắn cười tít mắt xoa đầu tôi./.