-
Chương 16: Tru sát YY
Bây giờ Hách Ngũ Nhất làm việc ở nhà xuất bản, mỗi ngày có vô số bản thảo cần đọc, đọc đến lúc suy sụp lại gọi cho tôi kể lể.
Hách Ngũ Nhất: “Chán quá...”
Tôi: “Không cần sửa bản thảo à?”
Hách Ngũ Nhất: “Tớ nói là bản thảo chán quá, truyện nào cũng thế, toàn là tổng tài bá đạo yêu tôi”.
Tôi: “Độc giả thích xem mà”.
Hách Ngũ Nhất: “Độc giả thực ra cũng xem chán rồi, nên viết gì đó mới mẻ hơn”.
Tôi: “Quản đốc bá đạo yêu tôi?”
Hách Ngũ Nhất: “Ha ha ha ha, cái này tốt!”
Tôi: “Tình nhân bé nhỏ của cai thầu lạnh lùng?”
Hách Ngũ Nhất: “Trùng sinh: Yêu chủ nhiệm phân xưởng”.
Tôi: “Cưới trước yêu sau: Cô vợ ngang ngược của chủ nhiệm ủy ban dân số kế hoạch hóa gia đình”.
Hách Ngũ Nhất nhanh chóng viết xong văn án:
“Hắn, khôi ngô tuấn tú, lắm tiền nhiều của, phóng đãng ngang ngược, là đàn ông quản lí công tác sản xuất của toàn thôn. Trong buổi triển lãm nông sản của tám xã xung quanh, hắn lập tức phát hiện ra nàng.
Hô phong hoán vũ ở thôn Hoa Sen, hắn lại chỉ mong nâng niu che chở một mình nàng. Hắn tặng nàng chiếc máy cày hiệu Đầu Trâu phiên bản hạn chế vạn người ao ước, vung tiền như rác chỉ để đổi lấy một nụ cười như hoa của nàng. Hắn đưa nàng ra bờ ruộng xem thu hoạch chỉ để nàng có thể nhớ lại thời gian trước kia.
Nàng bỏ trốn, hắn đuổi theo, nàng có chắp thêm cánh cũng không thoát được.
Hắn trúng độc của nàng, vô phương cứu chữa.
“Thiết Ngưu, anh nhận được thân thể tôi nhưng sẽ không nhận được trái tim tôi”.
Đôi mắt đen của người đàn ông sâu lắng như màn đêm: “Tô Thúy Hoa, anh không ngại chơi trò chơi cấm kị với em...”
Nàng nhắm mắt, rơi lệ, trên chiếc máy tiện trắng tinh nở rộ một đóa sen tuyết”.
***
Một hôm khác, Hách Ngũ Nhất gọi tôi, gửi cho tôi một đoạn bản thảo:
“Nói thì chậm nhưng xảy ra rất nhanh, nhị hoàng tử đoạt lấy cung tên trong tay thị vệ, nổi giận. Mũi tên rời cung lập tức bắn trúng tim tứ hoàng tử, một tiếng sấm vang xé rách chân trời.
Nhìn tứ a ca ngã xuống ngựa, mũi tên đó như đâm vào trong lòng tôi. Máu bắn tung toé lên gương mặt tú lệ của tôi. Nhìn tứ a ca ngã xuống vũng máu, mặt tôi trắng bệch, kinh hãi toàn thân run rẩy, phát ra một tiếng kêu thảm thê lương xé rách tim gan: Không...”
Tôi hỏi: “Có vấn đề gì sao?”
Hách Ngũ Nhất: “Vì sao mỗi lúc suy sụp nhân vật nữ chính đều sẽ kêu không?”
Tôi: “Thế phải kêu thế nào?”
Hách Ngũ Nhất: “Bình thường những lúc này tớ sẽ kêu á đù, âu sịt”.
Tôi: “Khó trách bạn lại không được làm nữ chính”.
Hách Ngũ Nhất gọi tôi lần nữa.
Hách Ngũ Nhất: “Có đấy không?”
Tôi: “Có”.
Hách Ngũ Nhất: “Tớ nhận được một bản thảo, truyện giang hồ, nữ chính thành lập một môn phái tên là Đại Lan Môn”.
Tôi: “Có vấn đề gì sao?”
Hách Ngũ Nhất: “Tớ cảm thấy cái từ Lan Môn nhìn hơi quen quen, tiện tay tra từ điển Hán ngữ hiện đại, suýt nữa phát khóc. Lan Môn là thuật ngữ đông y, chỉ đoạn giao tiếp giữa ruột già và ruột non. Môn phái này chuyên trị bệnh đường ruột sao?”
Hách Ngũ Nhất gọi tôi lần nữa nữa.
Hách Ngũ Nhất: “Bản thảo này quá đáng sợ, thời dân quốc, nam chính là anh rể của nữ chính, nam chính tự nhiên yêu nữ chính, sau đó tự nhiên bỏ vợ, ép vợ phá thai. Nữ chính thượng vị còn ngày ngày tìm cái chết, vừa cảm thấy có lỗi với chị gái vừa liếc mắt đưa tình với anh rể. Không hiểu sao có cái loại truyện như vậy. Nam nữ chính cùng đi chết đi đừng tai họa người khác nữa, quả thực trai trộm gái điếm một cặp trời sinh!”
Tôi: “Ha ha ha ha ha ha ha”.
Hách Ngũ Nhất: “Tớ quyết định rồi! Tớ phải tự viết một quyển sách, kể về một biên tập sửa bản thảo vất vả hộc máu chết tươi, mở mắt ra xuyên việt đến thế giới tiểu thuyết ngôn tình, quyết chí tự cường thành lập một tổ chức ngầm chuyên môn ám sát loại cẩu nam nữ chỉ biết yêu bất chấp sống chết của người khác này. Tên đã nghĩ xong rồi, gọi là Tru sát YY”.
Tôi tạo một nhóm weixin tên gọi “Thiếu nữ không già”, gọi đám khuê mật vào hàng ngày trao đổi tin vịt. Lần trước sau khi một minh tinh chơi gái bị bắt, các thiếu nữ triển khai một cuộc thảo luận sôi nổi.
Trưởng phòng: Trời ạ, hắn chuyên đóng vai đàn ông tốt cơ mà, sao lại đi chơi gái?
Tiểu C: Thật xấu xa.
Tôi: Bất kể là ai, chơi gái đúng là không thể tha thứ.
Nữ thần: Kì thực chủ yếu vẫn là bởi vì hắn không đủ đẹp trai.
Tiểu C: Đẹp trai thì có thể tha thứ à?
Nữ thần: Bạn thử tưởng tượng nếu như người bị bắt là Ngô Ngạn Tổ...
Tiểu C lập tức đổi giọng: Nhất định là anh ấy bị hãm hại!
Tôi: Ngô Ngạn Tổ chơi gái chắc chắn là để vào vai nhân vật cho tốt, đúng là một diễn viên yêu nghề!
Tiểu C: Anh ấy mà bị bắt thật, tớ ngày ngày đến đưa cơm cho anh ấy.
Trưởng phòng: Được anh ấy chơi thật là hạnh phúc! Cầu mong anh ấy đến chơi mình...
Nữ thần: Tiết tháo của các người đâu hết rồi?
Đề tài thảo luận hôm nay: Phụ nữ ghét nhất cái gì?
Hách Ngũ Nhất: Thích một chiếc váy trên taobao, đang do dự bị người ta cướp mất, lại còn là chiếc cuối cùng.
Tôi: Đúng, cảm giác này đúng là sống không bằng chết.
Trưởng phòng: Mỗi lần chị mua đồ trên taobao đều chần chừ rất lâu, chỉ có một tình huống là thanh toán không chút do dự: Còn một món duy nhất!
Tiểu C: Tớ ghét nhất đàn ông nói mà không giữ lời!
Tôi ngửi thấy vấn đề: Chồng bạn làm sao?
Tiểu C: Hắn rõ ràng đã đồng ý nghỉ đông cùng nhau đi du lịch, lịch trình đã in mười mấy trang, cuối cùng hắn lại hủy kế hoạch, lừa tớ gia đình có việc, tớ phát hiện thực ra là hắn đưa một người bạn đến bệnh viện.
Hách Ngũ Nhất: Đến bệnh viện? Bạn hắn làm sao? Nam hay nữ? Không phải là bệnh viện phụ sản chứ?
Tiểu C: Hừ! Hắn dám sao? Gã này đến bệnh viện chỉnh hình, người bạn đó của hắn đến làm mắt hai mí!
Tôi: Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha.
Tiểu C: Đúng là thần kinh. Đàn ông sắp ba mươi rồi còn đi làm mắt hai mí, còn nói là bởi vì một thầy cao tay xem tướng cho, nói hắn mắt một mí che mất tài vận.
Trưởng phòng: Thầy tướng đó là người của bệnh viện chỉnh hình đúng không? Ha ha ha ha.
Hách Ngũ Nhất: “Hắn làm ở đâu? Hiệu quả được không? Mấy ngày hết sưng? Bao nhiêu tiền?
Tiểu C: Bạn tập trung vào chủ đề đi!
Nữ thần: Thực ra các bạn sai hết rồi, phụ nữ ghét nhất phải là bạn gái cũ của bạn trai.
Trưởng phòng, tiểu C, Hách Ngũ Nhất đồng thanh: Không sai!!!
Hách Ngũ Nhất: Sinh vật đáng ghét nhất trên thế giới này chính là bạn gái cũ vẫn còn chưa dứt tơ tình.
Tiểu C: Tớ và hắn kết hôn chưa được bao lâu, bạn gái cũ của hắn hai giờ đêm gửi tin nhắn cho hắn, nói dạo này tâm tình không tốt, thường xuyên mất ngủ.
Hách Ngũ Nhất: Chồng bạn trả lời thế nào?
Tiểu C: Hắn đưa điện thoại cho tớ luôn. Tớ trả lời “Liên quan quái gì đến tôi?”
Trước kia đi học trưởng phòng thường xuyên thuê tiểu thuyết tình cảm đọc. Dạo đó gần trường học nào cũng có một hiệu cho thuê sách, trên giá sách bày đầy các loại tiểu thuyết tình cảm Đài Loan bìa ngoài in hình người đẹp. Sau đó lên đại học, mọi người đa số đều có máy tính, chị lên mạng down tiểu thuyết về đọc. Trong máy tính của chị có 2 Gb truyện, như một thư viện. Có hôm tôi đột nhiên phát hiện chị bắt đầu viết tiểu thuyết. Hỏi vì sao, chị đáp: “Chị nhắn cho một tác giả trên mạng, nói với tác giả nam phụ không nên như thế này mà nên như thế kia, nam chính và nữ chính nên thế này, con gái thì thế nọ... Tác giả nói im mồm, có giỏi thì viết đi. Chị nghĩ bụng, thôi được, vậy tôi viết cho bà xem!”
Từ đó trưởng phòng bước lên con đường viết truyện trên mạng, chúng tôi đều bày tỏ sự ủng hộ mạnh mẽ. Hôm trưởng phòng đào hố, chị yêu cầu mọi người trong phòng dẫn đi ăn một bữa. Lúc về phòng chị tắm rửa thay quần áo, mở máy tính, chúng tôi nín thở không dám quấy rầy tác giả. Chỉ chốc lát sau phát hiện tác giả đang xem phim. Tôi nổi giận: “Trưởng phòng! Chị bảo phải viết truyện cơ mà?”
“Chị đang tìm linh cảm, xem xong tập này sẽ viết!”
Thôi được.
Xem hết tập phim, chị lại lên taobao.
“Trưởng phòng, chị bảo phải viết truyện cơ mà?”
“Chị định tiêu hết tiền trong tài khoản rồi viết, như thế gọi là tự dồn mình vào chân tường”.
Thôi được.
Xem taobao xong, chị lăn ra ngủ.
“Trưởng phòng, chị bảo phải viết truyện cơ mà?”
“Hôm nay chị đi ngủ sớm một chút, sáng sớm ngày mai dậy viết”.
Thế là chị ngủ một giấc đến trưa hôm sau.
Bốn năm đại học, trưởng phòng không viết được một quyển sách nào, nhưng không biết tại sao mẹ chị lại biết chuyện này, gặp ai cũng khoe: “Con gái tôi học ngữ văn, là một tác giả!”
Người ta nói giỏi thật, xin hỏi lệnh thiên kim viết truyện gì để tôi đọc thử. Mẹ trưởng phòng nói: “Con gái tôi dặn không được nói, chị cũng đừng nói gì với nó, tôi sợ nó không vui”.
Bốn năm đại học tôi bị trưởng phòng lừa mất vô số bữa cơm, cuối cùng cũng học thành thục chiêu này. Đến lúc tôi viết sách, nhà tôi thường xuyên có cảnh:
F kun: “Đêm nay em có viết không?”
“Viết chứ, nhưng bây giờ em đói lắm”.
“Muốn ăn gì?”
“Lẩu”.
“Gần nửa đêm ai ăn lẩu?”
“Nhưng ăn no mới có sức viết, em phải thức đêm mà”.
“Được rồi”. F kun thoả hiệp, nửa đêm dẫn tôi ra ngoài ăn. Tôi ăn no căng bụng, hả lòng hả dạ về nằm xuống ngủ.
“Em bảo thức đêm cơ mà?”
“Ai da, hôm nay muộn quá rồi, em đi ngủ sớm một chút, sáng sớm ngày mai dậy viết”.
Không có gì phải nghi ngờ, hôm sau tôi ngủ đến trưa. Người nào đó nghiến răng nghiến lợi: “Anh không bao giờ tin em nữa”.
Có một cô bé nhắn cho tôi trên weibo, khen F kun một hồi, sau đó nói tôi là “Người phụ nữ vững vàng như tháp Eiffel”.
Tôi lược bớt đoạn khen hắn, đọc đoạn khen tôi cho hắn nghe. Hắn nghe xong hỏi tôi hết sức chân thành: “Nói em giống tháp Eiffel... là bởi vì cân nặng à?”
Là bởi vì tôi kiên cường a a a a a!
Viết trên weibo: “Mặc dù tôi suốt ngày khoe khoang chuyện tình yêu của tôi, nhưng nói thật, tình yêu không phải toàn bộ cuộc đời, nó là hoa trên gấm, không có hoa gầm vẫn dẹp như thường. Ngoài trẻ trung, xinh đẹp, được đàn ông yêu, chẳng lẽ phụ nữ không nên cố gắng học tập, không ngừng trưởng thành, chứng tỏ giá trị của bản thân hay sao? Nhìn ra xa một chút, thế giới này rộng lớn hơn bạn tưởng tượng, bạn nên cùng người bạn yêu đi xem trời đất bao la chứ không phải ôm nhau sưởi ấm cho nhau”.
Cảm thấy mình viết rất triết lí, tràn ngập trí tuệ, tôi đọc cho F kun nghe. Hắn vuốt cằm hết sức bất mãn: “Thì ra anh chỉ là hoa trên gấm”.
Người nào đó còn bất mãn rất nhiều. Hắn nói nhất quyết không đọc thứ tôi viết, nói tôi viết quá vòng vo. Nhưng gã này lại không kiềm chế được lòng hiếu kì của mình, mỗi khi tôi lọc cọc gõ chữ là hắn lại cầm cốc trà ngồi xuống bên cạnh tôi như vô tình. Có lúc tôi viết đến đoạn vui bật cười ha ha, hắn lập tức làm bộ ghét bỏ: “Cười ngây ngốc gì đấy?”
Tôi: “Em nhớ hôm chúng ta ngồi cùng bàn, em chạy đến ngồi xuống bên cạnh anh. Anh đang nghe nhạc, em bắt chuyện hỏi anh nghe cái gì, anh nghiêm mặt nói là Beatles, vẻ mặt đầy khinh bỉ”.
Hắn: “Anh nói là The Beatles”.
Tôi: “Như nhau mà”.
Hắn: “Không giống, viết là nó phải chuẩn”.
Tôi: “Vâng vâng vâng”.
Hắn: “Năm mười lăm tuổi tôi và hắn ngồi cùng một bàn... Đoạn này sai rồi, chúng ta tháng 9 khai giảng, khi đó em đã mười sáu tuổi rồi”.
Tôi: “...”
Hôm qua hắn nhìn thấy tôi viết mục lục, hết sức bất mãn: “Vì sao viết sách về anh mà có một chữ “thân ái” duy nhất lại là của Hách Ngũ Nhất?”
“Anh đừng tự yêu, ai nói với anh sách này viết về anh?”
“Chẳng lẽ không phải viết về anh à?”
“Viết về thanh xuân của em”.
“Thanh xuân của em không phải là anh sao?”
Tôi quả thực không biết nói sao.
Hách Ngũ Nhất: “Chán quá...”
Tôi: “Không cần sửa bản thảo à?”
Hách Ngũ Nhất: “Tớ nói là bản thảo chán quá, truyện nào cũng thế, toàn là tổng tài bá đạo yêu tôi”.
Tôi: “Độc giả thích xem mà”.
Hách Ngũ Nhất: “Độc giả thực ra cũng xem chán rồi, nên viết gì đó mới mẻ hơn”.
Tôi: “Quản đốc bá đạo yêu tôi?”
Hách Ngũ Nhất: “Ha ha ha ha, cái này tốt!”
Tôi: “Tình nhân bé nhỏ của cai thầu lạnh lùng?”
Hách Ngũ Nhất: “Trùng sinh: Yêu chủ nhiệm phân xưởng”.
Tôi: “Cưới trước yêu sau: Cô vợ ngang ngược của chủ nhiệm ủy ban dân số kế hoạch hóa gia đình”.
Hách Ngũ Nhất nhanh chóng viết xong văn án:
“Hắn, khôi ngô tuấn tú, lắm tiền nhiều của, phóng đãng ngang ngược, là đàn ông quản lí công tác sản xuất của toàn thôn. Trong buổi triển lãm nông sản của tám xã xung quanh, hắn lập tức phát hiện ra nàng.
Hô phong hoán vũ ở thôn Hoa Sen, hắn lại chỉ mong nâng niu che chở một mình nàng. Hắn tặng nàng chiếc máy cày hiệu Đầu Trâu phiên bản hạn chế vạn người ao ước, vung tiền như rác chỉ để đổi lấy một nụ cười như hoa của nàng. Hắn đưa nàng ra bờ ruộng xem thu hoạch chỉ để nàng có thể nhớ lại thời gian trước kia.
Nàng bỏ trốn, hắn đuổi theo, nàng có chắp thêm cánh cũng không thoát được.
Hắn trúng độc của nàng, vô phương cứu chữa.
“Thiết Ngưu, anh nhận được thân thể tôi nhưng sẽ không nhận được trái tim tôi”.
Đôi mắt đen của người đàn ông sâu lắng như màn đêm: “Tô Thúy Hoa, anh không ngại chơi trò chơi cấm kị với em...”
Nàng nhắm mắt, rơi lệ, trên chiếc máy tiện trắng tinh nở rộ một đóa sen tuyết”.
***
Một hôm khác, Hách Ngũ Nhất gọi tôi, gửi cho tôi một đoạn bản thảo:
“Nói thì chậm nhưng xảy ra rất nhanh, nhị hoàng tử đoạt lấy cung tên trong tay thị vệ, nổi giận. Mũi tên rời cung lập tức bắn trúng tim tứ hoàng tử, một tiếng sấm vang xé rách chân trời.
Nhìn tứ a ca ngã xuống ngựa, mũi tên đó như đâm vào trong lòng tôi. Máu bắn tung toé lên gương mặt tú lệ của tôi. Nhìn tứ a ca ngã xuống vũng máu, mặt tôi trắng bệch, kinh hãi toàn thân run rẩy, phát ra một tiếng kêu thảm thê lương xé rách tim gan: Không...”
Tôi hỏi: “Có vấn đề gì sao?”
Hách Ngũ Nhất: “Vì sao mỗi lúc suy sụp nhân vật nữ chính đều sẽ kêu không?”
Tôi: “Thế phải kêu thế nào?”
Hách Ngũ Nhất: “Bình thường những lúc này tớ sẽ kêu á đù, âu sịt”.
Tôi: “Khó trách bạn lại không được làm nữ chính”.
Hách Ngũ Nhất gọi tôi lần nữa.
Hách Ngũ Nhất: “Có đấy không?”
Tôi: “Có”.
Hách Ngũ Nhất: “Tớ nhận được một bản thảo, truyện giang hồ, nữ chính thành lập một môn phái tên là Đại Lan Môn”.
Tôi: “Có vấn đề gì sao?”
Hách Ngũ Nhất: “Tớ cảm thấy cái từ Lan Môn nhìn hơi quen quen, tiện tay tra từ điển Hán ngữ hiện đại, suýt nữa phát khóc. Lan Môn là thuật ngữ đông y, chỉ đoạn giao tiếp giữa ruột già và ruột non. Môn phái này chuyên trị bệnh đường ruột sao?”
Hách Ngũ Nhất gọi tôi lần nữa nữa.
Hách Ngũ Nhất: “Bản thảo này quá đáng sợ, thời dân quốc, nam chính là anh rể của nữ chính, nam chính tự nhiên yêu nữ chính, sau đó tự nhiên bỏ vợ, ép vợ phá thai. Nữ chính thượng vị còn ngày ngày tìm cái chết, vừa cảm thấy có lỗi với chị gái vừa liếc mắt đưa tình với anh rể. Không hiểu sao có cái loại truyện như vậy. Nam nữ chính cùng đi chết đi đừng tai họa người khác nữa, quả thực trai trộm gái điếm một cặp trời sinh!”
Tôi: “Ha ha ha ha ha ha ha”.
Hách Ngũ Nhất: “Tớ quyết định rồi! Tớ phải tự viết một quyển sách, kể về một biên tập sửa bản thảo vất vả hộc máu chết tươi, mở mắt ra xuyên việt đến thế giới tiểu thuyết ngôn tình, quyết chí tự cường thành lập một tổ chức ngầm chuyên môn ám sát loại cẩu nam nữ chỉ biết yêu bất chấp sống chết của người khác này. Tên đã nghĩ xong rồi, gọi là Tru sát YY”.
Tôi tạo một nhóm weixin tên gọi “Thiếu nữ không già”, gọi đám khuê mật vào hàng ngày trao đổi tin vịt. Lần trước sau khi một minh tinh chơi gái bị bắt, các thiếu nữ triển khai một cuộc thảo luận sôi nổi.
Trưởng phòng: Trời ạ, hắn chuyên đóng vai đàn ông tốt cơ mà, sao lại đi chơi gái?
Tiểu C: Thật xấu xa.
Tôi: Bất kể là ai, chơi gái đúng là không thể tha thứ.
Nữ thần: Kì thực chủ yếu vẫn là bởi vì hắn không đủ đẹp trai.
Tiểu C: Đẹp trai thì có thể tha thứ à?
Nữ thần: Bạn thử tưởng tượng nếu như người bị bắt là Ngô Ngạn Tổ...
Tiểu C lập tức đổi giọng: Nhất định là anh ấy bị hãm hại!
Tôi: Ngô Ngạn Tổ chơi gái chắc chắn là để vào vai nhân vật cho tốt, đúng là một diễn viên yêu nghề!
Tiểu C: Anh ấy mà bị bắt thật, tớ ngày ngày đến đưa cơm cho anh ấy.
Trưởng phòng: Được anh ấy chơi thật là hạnh phúc! Cầu mong anh ấy đến chơi mình...
Nữ thần: Tiết tháo của các người đâu hết rồi?
Đề tài thảo luận hôm nay: Phụ nữ ghét nhất cái gì?
Hách Ngũ Nhất: Thích một chiếc váy trên taobao, đang do dự bị người ta cướp mất, lại còn là chiếc cuối cùng.
Tôi: Đúng, cảm giác này đúng là sống không bằng chết.
Trưởng phòng: Mỗi lần chị mua đồ trên taobao đều chần chừ rất lâu, chỉ có một tình huống là thanh toán không chút do dự: Còn một món duy nhất!
Tiểu C: Tớ ghét nhất đàn ông nói mà không giữ lời!
Tôi ngửi thấy vấn đề: Chồng bạn làm sao?
Tiểu C: Hắn rõ ràng đã đồng ý nghỉ đông cùng nhau đi du lịch, lịch trình đã in mười mấy trang, cuối cùng hắn lại hủy kế hoạch, lừa tớ gia đình có việc, tớ phát hiện thực ra là hắn đưa một người bạn đến bệnh viện.
Hách Ngũ Nhất: Đến bệnh viện? Bạn hắn làm sao? Nam hay nữ? Không phải là bệnh viện phụ sản chứ?
Tiểu C: Hừ! Hắn dám sao? Gã này đến bệnh viện chỉnh hình, người bạn đó của hắn đến làm mắt hai mí!
Tôi: Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha.
Tiểu C: Đúng là thần kinh. Đàn ông sắp ba mươi rồi còn đi làm mắt hai mí, còn nói là bởi vì một thầy cao tay xem tướng cho, nói hắn mắt một mí che mất tài vận.
Trưởng phòng: Thầy tướng đó là người của bệnh viện chỉnh hình đúng không? Ha ha ha ha.
Hách Ngũ Nhất: “Hắn làm ở đâu? Hiệu quả được không? Mấy ngày hết sưng? Bao nhiêu tiền?
Tiểu C: Bạn tập trung vào chủ đề đi!
Nữ thần: Thực ra các bạn sai hết rồi, phụ nữ ghét nhất phải là bạn gái cũ của bạn trai.
Trưởng phòng, tiểu C, Hách Ngũ Nhất đồng thanh: Không sai!!!
Hách Ngũ Nhất: Sinh vật đáng ghét nhất trên thế giới này chính là bạn gái cũ vẫn còn chưa dứt tơ tình.
Tiểu C: Tớ và hắn kết hôn chưa được bao lâu, bạn gái cũ của hắn hai giờ đêm gửi tin nhắn cho hắn, nói dạo này tâm tình không tốt, thường xuyên mất ngủ.
Hách Ngũ Nhất: Chồng bạn trả lời thế nào?
Tiểu C: Hắn đưa điện thoại cho tớ luôn. Tớ trả lời “Liên quan quái gì đến tôi?”
Trước kia đi học trưởng phòng thường xuyên thuê tiểu thuyết tình cảm đọc. Dạo đó gần trường học nào cũng có một hiệu cho thuê sách, trên giá sách bày đầy các loại tiểu thuyết tình cảm Đài Loan bìa ngoài in hình người đẹp. Sau đó lên đại học, mọi người đa số đều có máy tính, chị lên mạng down tiểu thuyết về đọc. Trong máy tính của chị có 2 Gb truyện, như một thư viện. Có hôm tôi đột nhiên phát hiện chị bắt đầu viết tiểu thuyết. Hỏi vì sao, chị đáp: “Chị nhắn cho một tác giả trên mạng, nói với tác giả nam phụ không nên như thế này mà nên như thế kia, nam chính và nữ chính nên thế này, con gái thì thế nọ... Tác giả nói im mồm, có giỏi thì viết đi. Chị nghĩ bụng, thôi được, vậy tôi viết cho bà xem!”
Từ đó trưởng phòng bước lên con đường viết truyện trên mạng, chúng tôi đều bày tỏ sự ủng hộ mạnh mẽ. Hôm trưởng phòng đào hố, chị yêu cầu mọi người trong phòng dẫn đi ăn một bữa. Lúc về phòng chị tắm rửa thay quần áo, mở máy tính, chúng tôi nín thở không dám quấy rầy tác giả. Chỉ chốc lát sau phát hiện tác giả đang xem phim. Tôi nổi giận: “Trưởng phòng! Chị bảo phải viết truyện cơ mà?”
“Chị đang tìm linh cảm, xem xong tập này sẽ viết!”
Thôi được.
Xem hết tập phim, chị lại lên taobao.
“Trưởng phòng, chị bảo phải viết truyện cơ mà?”
“Chị định tiêu hết tiền trong tài khoản rồi viết, như thế gọi là tự dồn mình vào chân tường”.
Thôi được.
Xem taobao xong, chị lăn ra ngủ.
“Trưởng phòng, chị bảo phải viết truyện cơ mà?”
“Hôm nay chị đi ngủ sớm một chút, sáng sớm ngày mai dậy viết”.
Thế là chị ngủ một giấc đến trưa hôm sau.
Bốn năm đại học, trưởng phòng không viết được một quyển sách nào, nhưng không biết tại sao mẹ chị lại biết chuyện này, gặp ai cũng khoe: “Con gái tôi học ngữ văn, là một tác giả!”
Người ta nói giỏi thật, xin hỏi lệnh thiên kim viết truyện gì để tôi đọc thử. Mẹ trưởng phòng nói: “Con gái tôi dặn không được nói, chị cũng đừng nói gì với nó, tôi sợ nó không vui”.
Bốn năm đại học tôi bị trưởng phòng lừa mất vô số bữa cơm, cuối cùng cũng học thành thục chiêu này. Đến lúc tôi viết sách, nhà tôi thường xuyên có cảnh:
F kun: “Đêm nay em có viết không?”
“Viết chứ, nhưng bây giờ em đói lắm”.
“Muốn ăn gì?”
“Lẩu”.
“Gần nửa đêm ai ăn lẩu?”
“Nhưng ăn no mới có sức viết, em phải thức đêm mà”.
“Được rồi”. F kun thoả hiệp, nửa đêm dẫn tôi ra ngoài ăn. Tôi ăn no căng bụng, hả lòng hả dạ về nằm xuống ngủ.
“Em bảo thức đêm cơ mà?”
“Ai da, hôm nay muộn quá rồi, em đi ngủ sớm một chút, sáng sớm ngày mai dậy viết”.
Không có gì phải nghi ngờ, hôm sau tôi ngủ đến trưa. Người nào đó nghiến răng nghiến lợi: “Anh không bao giờ tin em nữa”.
Có một cô bé nhắn cho tôi trên weibo, khen F kun một hồi, sau đó nói tôi là “Người phụ nữ vững vàng như tháp Eiffel”.
Tôi lược bớt đoạn khen hắn, đọc đoạn khen tôi cho hắn nghe. Hắn nghe xong hỏi tôi hết sức chân thành: “Nói em giống tháp Eiffel... là bởi vì cân nặng à?”
Là bởi vì tôi kiên cường a a a a a!
Viết trên weibo: “Mặc dù tôi suốt ngày khoe khoang chuyện tình yêu của tôi, nhưng nói thật, tình yêu không phải toàn bộ cuộc đời, nó là hoa trên gấm, không có hoa gầm vẫn dẹp như thường. Ngoài trẻ trung, xinh đẹp, được đàn ông yêu, chẳng lẽ phụ nữ không nên cố gắng học tập, không ngừng trưởng thành, chứng tỏ giá trị của bản thân hay sao? Nhìn ra xa một chút, thế giới này rộng lớn hơn bạn tưởng tượng, bạn nên cùng người bạn yêu đi xem trời đất bao la chứ không phải ôm nhau sưởi ấm cho nhau”.
Cảm thấy mình viết rất triết lí, tràn ngập trí tuệ, tôi đọc cho F kun nghe. Hắn vuốt cằm hết sức bất mãn: “Thì ra anh chỉ là hoa trên gấm”.
Người nào đó còn bất mãn rất nhiều. Hắn nói nhất quyết không đọc thứ tôi viết, nói tôi viết quá vòng vo. Nhưng gã này lại không kiềm chế được lòng hiếu kì của mình, mỗi khi tôi lọc cọc gõ chữ là hắn lại cầm cốc trà ngồi xuống bên cạnh tôi như vô tình. Có lúc tôi viết đến đoạn vui bật cười ha ha, hắn lập tức làm bộ ghét bỏ: “Cười ngây ngốc gì đấy?”
Tôi: “Em nhớ hôm chúng ta ngồi cùng bàn, em chạy đến ngồi xuống bên cạnh anh. Anh đang nghe nhạc, em bắt chuyện hỏi anh nghe cái gì, anh nghiêm mặt nói là Beatles, vẻ mặt đầy khinh bỉ”.
Hắn: “Anh nói là The Beatles”.
Tôi: “Như nhau mà”.
Hắn: “Không giống, viết là nó phải chuẩn”.
Tôi: “Vâng vâng vâng”.
Hắn: “Năm mười lăm tuổi tôi và hắn ngồi cùng một bàn... Đoạn này sai rồi, chúng ta tháng 9 khai giảng, khi đó em đã mười sáu tuổi rồi”.
Tôi: “...”
Hôm qua hắn nhìn thấy tôi viết mục lục, hết sức bất mãn: “Vì sao viết sách về anh mà có một chữ “thân ái” duy nhất lại là của Hách Ngũ Nhất?”
“Anh đừng tự yêu, ai nói với anh sách này viết về anh?”
“Chẳng lẽ không phải viết về anh à?”
“Viết về thanh xuân của em”.
“Thanh xuân của em không phải là anh sao?”
Tôi quả thực không biết nói sao.
Bình luận facebook