• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full TRƯỞNG LÃO ÉP TÔI LÀM THIỀN SƯ (1 Viewer)

  • Chương 77: Bàn cờ của Hoàng hậu

Edit: Minh Uyển nghi




Beta: Kỳ Hoàng Thái phi




Đây chẳng phải việc nhỏ nên bất kỳ ai cũng không thể quyết định ngay lập tức, vì thế Cố Thanh Sương xin cáo lui rời khỏi Thục Ninh viên trước.



Thật lâu sau khi nàng rời đi, Hoàng hậu vẫn chưa cho gọi ai vào, một mình ngồi tựa vào giường, suy nghĩ hết sức tập trung. Nàng tin chắc rằng Nhu Thục dung có điều giấu diếm, lần này tìm đến nàng nhất định vì sau lưng có người muốn hãm hại nàng ấy.



Trong cung này, kẻ xấu không ít, người lương thiện lại chẳng có mấy ai. Với phần lớn người bình thường, có thể tự bảo vệ bản thân mà không làm hại tới ai đã là không tệ rồi. Nếu thấy người khác xảy ra chuyện mà nó chẳng liên quan tới mình, thì tất nhiên sẽ không lắm chuyện. Vả lại nàng là Hoàng hậu, Nhu Thục dung là sủng phi, quả thật lấy xuất thân của Nhu Thục dung thì sau này rất khó để lên được hậu vị. Nếu nàng bị lật đổ thì đối với Nhu Thục dung không có gì hay ho nhưng mặt khác cũng chẳng có hại. Vậy nên nếu nàng thật sự gặp chuyện thì vị sủng phi này khoanh tay đứng nhìn mới là khả năng cao nhất.



Cho dù Nhu Thục dung có điều che giấu cũng không có nghĩa Nhu Thục dung lừa gạt nàng, lại càng không có nghĩa nàng ấy muốn trở tay hại nàng. Bởi vì phía trên nàng còn có Thái hậu. Nhu Thục dung là người thông minh, hiểu rõ ai được đắc tội, ai không thể mạo phạm, chẳng ngu ngốc đến mức muốn leo lên hậu vị mà làm mích lòng Thái hậu.



Lời vừa rồi của Nhu Thục dung có vài phần đáng tin, không tính việc nàng ấy đang có chuyện che giấu thì ít nhất lời cầu xin giúp đỡ kia là thật lòng.



Hoàng hậu nghĩ giúp Cố Thanh Sương một tay cũng chẳng sao. Ưu điểm của Nhu Thục dung là thông minh, khuyết điểm là không có nhà mẹ đẻ làm chỗ dựa. Ở trong cung, cái trước quan trọng hơn nhưng thường thường ảnh hưởng của cái sau rõ rệt hơn. Nàng đâu cần sợ Nhu Thục dung sẽ làm gì mình, mà có muốn hạ thủ với nàng cũng nào phải chuyện dễ dàng.



Suy nghĩ rõ ràng về mức độ nặng nhẹ, Hoàng hậu mới gọi người vào. Mấy cung nữ hầu hạ bên cạnh đều theo nàng từ nhà mẹ đẻ. Nàng suy nghĩ rồi phân phó: "Giúp ta truyền thư về nhà."



Hai ngày sau Cố Thanh Sương án binh bất động, ngoài việc cùng Vệ Bẩm kể cho A Thi nghe mọi chuyện thì còn lại xem như chưa từng xảy ra chuyện gì.



Vệ Bẩm vì thế mà tinh thần không yên, sợ Hoàng hậu không chịu tương trợ, mấy lần hỏi thăm Cố Thanh Sương còn cách nào khác không. Cố Thanh Sương biết cảm giác lúc này như dao treo trên đỉnh đầu, đành trấn an hắn đừng nóng ruột. A Thi cũng không vui vẻ, sẵn dịp trong phòng không có người khác, cầm khay đánh Vệ Bẩm một phát.



Cố Thanh Sương không ngăn cản, chờ nàng ấy đá Vệ Bẩm ra ngoài xong, mới gọi nàng ấy tới trước mặt: "Ngươi thích Vệ Bẩm phải không?"



Đây là lần đầu tiên nàng thẳng thắn vạch trần loại chuyện này. A Thi lập tức đỏ mặt, hai tay ghì chặt cái khay, nỉ non: "Thích hay không thích gì chứ, chúng ta chỉ là... quen biết từ trước mà thôi."



"Ta chỉ muốn nghe một lời chắc chắn của ngươi." Cố Thanh Sương nhìn nàng ấy, thở dài với vẻ u sầu: "Ngươi biết đấy, với thân phận bây giờ của ta, muốn tìm cho ngươi một nhà chồng tốt thì không khó. Vệ Bẩm cũng trông ngóng ngày sau ngươi được con cháu đầy đàn, hưởng thụ hạnh phúc gia đình. Con đường phía trước đi như thế nào, trong lòng ngươi phải hiểu cho rõ."



A Thi cau mày, cúi đầu, hồi lâu vẫn chưa nói tiếng nào. Cố Thanh Sương không hối thúc, yên lặng nhìn chằm chằm nàng ấy và chờ đợi. Nàng chờ một hồi rất lâu A Thi mới khẽ mở miệng: "Chuyện sau này với Vệ Bẩm ra sao, ta không nghĩ quá nhiều. Nếu ở luôn trong cung với tỷ tỷ cũng không có gì không tốt. Nhưng nếu tỷ tỷ muốn gả ta cho người ngoài thì ta... ta thà rằng ở cùng một chỗ với Vệ Bẩm. Con cháu đầy đàn gì đó, ta chẳng cần đâu."



Cố Thanh Sương ấm áp nói: "Đừng chỉ nói cho hả cơn giận."



"Đây không phải là xả giận." A Thi lắc đầu: "Ta biết lấy thân phận, địa vị bây giờ của tỷ tỷ không khó để ta thành quan quyến. Nhưng như vậy thật sự tốt sao? Chuyện Hạ Thanh Yến không phải ta không biết. Dù cho... dù cho bây giờ có tỷ tỷ làm chỗ dựa cho ta nên không ai dám cô phụ ta nhưng nhà giàu sang phải nạp thiếp là chuyện đương nhiên. Đến lúc đó, tuy ta dễ dàng lấy chồng tốt, song không có tình cảm với gia đình chồng, đấu đá với thiếp thất nhất định phí sức, tổn hại tinh thần, như thế thì cuộc sống có gì thú vị đâu?"



Cố Thanh Sương lại hỏi: "Thế ở cùng Vệ Bẩm ngươi thấy rất thú vị sao?"



"Phải." A Thi gật đầu liên tục: "Vệ Bẩm đối xử với ta rất tốt, chăm sóc ta, nhường nhịn ta. Nếu tỷ tỷ cho phép thì ta và hắn... và hắn..." thật sự rất khó để nàng nói ra hai từ ấy bèn bỏ qua: "Ta nguyện ý."



Cố Thanh Sương nghe xong chỉ thấy tâm tư khó tả. Khi thì thấy hơi đáng tiếc cho A Thi, khi thì lại nghĩ không có gì không tốt.



Cuộc sống này, suy cho cùng bản thân được như ý mới là quan trọng nhất. Nàng phải bước trên con đường này cũng bởi vì muốn kết thúc cách sống luôn phải làm vừa lòng người khác mà thôi.



Muôn vàn cảm xúc cuối cùng hòa làm một, nàng nắm lấy tay A Thi: "Chúng ta sống sót qua ải này trước. Nếu có thể bình an, ta sẽ tác thành cho các ngươi. Nhưng trước khi đến lúc đó ngươi đừng lún quá sâu, kẻo ngày sau có điều gì bất trắc, chính ngươi sẽ khổ sở."



"Được." Khuôn mặt A Thi thêm đau buồn hơn, gật đầu: "Lòng ta đã hiểu."



Sau ba ngày, ở hành cung xa xôi mọi người nghe nói trong kinh thành xảy ra một việc hệ trọng. Cấm quân đột nhiên lục soát Bình Khang phường.



Trong Bình Khang phường là thanh lâu kỹ viện, là nơi không thể bàn tới có liên can gì tới việc trong cung.



Việc này sở dĩ truyền vào trong cung do ngọn nguồn sự tình có liên quan sâu xa tới Hoàng hậu. Sau khi Hoàng hậu hạ sinh Tứ Hoàng tử, Khâm Thiên giám có xem hiện tượng thiên văn thấy mặt trăng mờ mịt, mấy ngôi sao bên cạnh trước kia không thấy được giờ lại tỏa sáng rực rỡ.



Trong hiện tượng thiên văn, trăng sáng luôn tượng trưng cho Trung cung, tình hình thế này là điềm xấu cho Trung cung. Khâm Thiên giám nào dám xem thường, tiếp tục bấm quẻ lại thấy ngay cả Tứ Hoàng tử cũng bị liên lụy. Xa hơn nữa, quẻ bói nói rằng, đó là cách Hoàng cung vài dặm về hướng đông nam, một nữ tử có bát tự đồng thời đụng chạm cả với Hoàng hậu và Tứ Hoàng tử. Lại lấy lục nhâm xem kĩ hơn, nói tên gọi của nữ tử này có dính dáng đến cây cỏ.



Cố Thanh Sương nghe Khâm Thiên giám bói ra quẻ này mà toát mồ hôi lạnh. Cách Hoàng cung vài dặm về hướng đông nam vừa đúng là Bình Khang phường. Trong đó toàn là thanh lâu, không chỉ có rất nhiều nữ tử mà không hiếm nữ tử được lấy tên theo các loài cây cỏ. Tuy nhiên sự việc liên quan đến Trung cung và đích tử nên Khâm Thiên giám không dám không bẩm. Tấu chương trăm dặm được khẩn cấp đưa tới hành cung, vào Thanh Lương điện.



Đương kim Hoàng thượng xưa nay không tin chuyện ma quỷ, chỉ là Khâm Thiên giám bẩm báo chuyện này quá nghiêm túc khiến người ta phải có chút lưu tâm. Hoàng đế phái Cấm quân đến Bình Khang phường lục soát, trong vòng hai ngày tra ra được trong này có tổng cộng bốn trăm hai mươi bảy nữ tử có tên liên quan đến cây cỏ.



Thế này thật quá nhiều.



Trong đầu Cố Thanh Sương tính toán, cảm thán thủ thuật che mắt của Hoàng hậu quá sức hoàn hảo. Nàng nhìn ra được Hoàng hậu đang nhằm về Lan Hinh. Mặc dù không biết Hoàng hậu tìm Lan Hinh vì điều gì, song vẫn thấy ầm ĩ một hồi thế này an toàn hơn so với để người đến tìm nàng. Ồn ào lớn như vậy, kẻ ở đằng sau nhất thời sẽ đoán không ra kế hoạch này có quan hệ tới nàng hay không.



Trong Bình Khang lhường, vì Cấm quân lưu lại mà hơn nửa các thanh lâu đều đóng cửa. Không đóng cửa thì tạm thời cũng khó làm ăn, với các khách làng chơi mà nói trông thấy Cấm quân san sát mà vẫn tiến vào đây tiêu dao thì thật quá quái gở.



Ở góc tây bắc của Bình Khang phường, hai tiểu lâu ba lầu lần lượt bị Cấm quân kiểm soát tạm thời để thu xếp cho hơn bốn trăm cô nương trong tên có cây cỏ.



Phụ trách việc này là Trấn Phủ sứ Tề Thanh vừa mới đội mũ quan vào năm nay, bị son phấn bên trong làm nhức đầu, không muốn ở trong chờ đợi nên an vị trên thềm đá trước cửa. Hắn ăn từng cái bánh bao trong túi giấy, lúc ăn đến cái cuối cùng thì có thân tín chạy từ trong ra, trên tay cầm hai quyển sách, chắp tay và bẩm báo với hắn: "Đại nhân, đã tìm được người tên Lan Hinh rồi."



Tề Thanh nhướng mắt, tiện tay lấy nốt cái bánh bao cuối cùng ném cho con chó nhỏ màu vàng đang ngồi xổm cách đó không xa đã nhìn hắn hồi lâu, rồi cầm lấy quyển sách kia, đảo mắt: "Phúc Thụy viên?"



Nói xong hắn bước xuống bậc thềm, tiến vài bước tới trước ngựa, xoay người leo lên. Thủ hạ kia gọi hai vị huynh đệ sang đây, cùng nhau nhanh chóng đi theo.



Phúc Thụy viên là một kỹ viện chẳng mấy nổi tiếng ở Bình Khang phường, nó không lớn, chỉ là một cái sân. Trong viện vốn có bốn cô nương nhưng do tên liên quan tới cây cỏ nên một người đã bị dẫn đi. Hơn nữa Cấm quân chậm chạp đóng tại phường không đi nên Phúc Thụy viên cũng chẳng buôn bán dược. Tú bà tức giận nhưng không có chỗ phát tát nên trút giận lên ba người còn lại.



Lúc mấy tên Cấm quân bước vào cửa viện, bên trong đang vang vọng tiếng la hét thảm thiết tê tâm phế liệt. Một cô nương mười ba mười bốn tuổi bị roi đánh, khắp người toàn máu, không còn sức lực trốn tránh. Mặt mũi tú bà dữ tợn, bộ dạng hận không thể đánh chết nàng ta.



Thình lình thấy Cấm quân tiến vào, sự hung tợn kia nhanh chóng tiêu tan, tú bà mỉm cười, cúi đầu khom lưng chào đón: "Mấy vị đại nhân... Là ban sai sao? Mời vào trong, mời vào trong."



Tề Thanh liếc nhìn xung quanh, hỏi: "Phòng Lan Hinh ở đâu?"



Tú bà giật mình, vội vàng chỉ cho hắn: "Ở... ở phòng này."



Sau đó, không cần Tề Thanh nhiều lời, mấy kẻ đi theo đã tiến vào phòng. Ánh mắt Tề Thanh dừng lại chỗ tiểu cô nương bị đánh cho nửa chết nửa sống, hỏi tú bà: "Nàng ta tên gì?"



"Nàng tên Như Ý..." Tú bà ngoảnh đầu nhìn lướt qua rồi xoay lại, quan sát vẻ mặt Tề Thanh, cẩn thận giải thích: "Nha đầu kia mới mua về chưa được mấy ngày, không có quy tắc, cũng không biết hầu hạ, giờ ta đang giáo huấn nàng đây. Nếu đại nhân tận hứng... Ta sẽ tìm người tốt hơn cho đại nhân."



Thành thật mà nói, bọn họ không dám cho thuộc hạ hầu hạ Cấm quân, làm không tốt sẽ mất mạng. Nếu vị đại nhân trước mặt thật sự có lòng kia, dù bà ta nhịn đau mất tiền cũng phải ra ngoài tìm cho hắn người tốt hơn.



Nhưng đã thấy người trước mặt cong môi: "Như Ý, cái tên rất hay."



"A!..." Tú bà vô cùng lo sợ mà khom lưng.



Tề Thanh lại nói: "Đúng lúc trong phủ ta thiếu một nha đầu bưng trà, chọn nàng đi."



Còn chưa dứt lời thì một nén bạc đã được ném qua. Tú bà theo bản năng chụp lấy thì hắn đã cất bước qua mặt bà ta, xoay người đỡ Như Ý đang xụi lơ dưới đất đứng lên. Tề Thanh dìu Như Ý ngồi xuống hành lang, trầm giọng nói với nàng: "Ngươi ngồi nghỉ một chút, chờ rảnh rỗi ta sai người đưa về phủ, tìm đại phu cho ngươi."



Như Ý thụ sủng nhược kinh, không dám làm mích lòng hắn, chỉ vội vàng gật đầu lia lịa.



Tề Thanh nhìn nàng, tâm trạng có chút phức tạp, nhớ tới bộ dạng một tiểu cô nương rất nhiều năm trước đứng ở trên đường bênh vực lẽ phải.



Lúc ấy bọn họ vốn là đi dạo hội chùa, đụng phải chuyện cường bạo đoạt dân nữ gán nợ. Hắn vô tâm không quản, nàng lại không thể làm ngơ mà không cứu người, tự mình đưa bạc trả nợ cho người ta.



Sau đó hắn nói với nàng, chuyện thiếu nợ trả tiền là lẽ bất di bất dịch. Nàng tranh cãi rằng đa số là nam nhân thiếu nợ bên ngoài mà bị bán đi gán nợ lại là nữ quyến, điều đó không đúng.



Hắn suy nghĩ, nói thêm loại chuyện này nhiều lắm, quản cũng quản không hết được. Tiểu cô nương chỉ mới cao hơn hông hắn, ngẩng đầu rất nghiêm túc mà nói với hắn: "Ai cũng không quản thì thói đời vĩnh viễn cũng chẳng tốt đẹp hơn được."



Ma xui quỷ khiến, câu nói đó làm hắn chấn động. Hắn xuất thân nhà võ tướng, thuở nhỏ đã muốn trở thành người đền đáp cho đất nước, học mọi thứ về đao thương kiếm kích, giờ lại thấy rằng đao thương kiếm kích cũng không mạnh mẽ như câu nói đó của nàng.



Tiểu cô nương bình thường luôn theo sau và gọi hắn là "A Thanh ca ca", muốn thế đạo được tốt đẹp hơn.



Đã lâu rồi hắn chưa gặp lại nàng.



"Đại nhân!" Giọng nói bình tĩnh có lực phía sau kéo suy nghĩ của Tề Thanh trở về.



Hắn quay đầu, mấy tên thủ hạ đi cùng đã từ phòng bước ra, trong tay tên cầm đầu mang theo một cái hộp gấm, mở ra trước mặt hắn: "Đã tìm được, hẳn là cái này. Đan hồng tán là bí dược thường dùng ở đây, hòa tan với nước, không màu không vị, rất dễ gây nghiện."



Tầm mắt Tề Thanh hạ xuống, thấy bên trong còn thừa nửa hộp bột màu đỏ sẫm, tiện tay cầm lấy, ôm vào lồng ngực: "Các ngươi chăm sóc cô nương này trước, tìm đại phu cho nàng." Hắn vừa nói vừa bước đi, ra khỏi sân xoay người lên ngựa, nghĩ nghĩ lại nói: "Ta đến hành cung gặp Hoàng hậu nương nương. Các ngươi điều động thêm người của Thiên Hộ sở tới đây, bao vây toàn bộ Bình Khang phường cho ta."
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom