• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Trưởng Công Chúa (度华年 Độ Hoa Niên) (2 Viewers)

  • Chương 104: 104: Đau Lòng

Lý Dung vừa bước ra Ngự thư phòng đã lập tức nâng tay lau sạch nước mắt, sắc mặt phút chốc lạnh xuống.
Nàng lên xe ngựa, ổn định cảm xúc, mọi thứ như thế cũng xong.

Khi về đến phủ, Bùi Văn Tuyên cũng vừa tự đánh xong một ván cờ và đang dọn dẹp.
Lý Dung bước vào phòng, Bùi Văn Tuyên vừa lúc ngẩng đầu, phát hiện Lý Dung vừa khóc, hắn hơi chững lại, sau đó không chút sơ hở mỉm cười hỏi, "Sao vừa đi một chuyến từ Hoàng cung về mặt mày lại thành mèo mướp rồi?"
"Chàng còn có tâm trạng quan tâm mấy thứ này?"
Lý Dung cười nhạo nói, "Thay vào đó hãy quan tâm con đường làm quan của mình ấy"
"Tiền đồ của ta cũng không phải là chuyện quá quan trọng"
Bùi Văn Tuyên trả lời, ánh mắt vẫn như cũ không rời khỏi gương mặt Lý Dung.

Sau một chốc, hắn thở dài, vẫy tay với Lý Dung, ôn hòa nói, "Điện hạ, Người đến đây"
Lý Dung có chút mờ mịt và đi đến trước mặt Bùi Văn Tuyên.

Bùi Văn Tuyên kéo nàng ngồi xuống, sau đó đi xả khăn, lúc quay lại liền cong lưng, tỉ mỉ giúp Lý Dung lau mặt.

Hắn cách nàng cực kì gần, động tác dịu dàng lại chậm rãi.

Hắn lau sạch nước mắt trên mặt nàng, như thể đây là một chuyện cực kỳ quan trọng và cấp bách.

Lý Dung cũng để mặc hắn, nhưng thái độ bất giác lại dịu xuống, giống hệt một chú mèo sau khi được vuốt v3, nàng thấp giọng hỏi, "Chàng không muốn biết ta vào cung đã nói những gì sao?"
"Chức Lại bộ thị lang không lấy được liền bỏ đi", Bùi Văn Tuyên cực kì nhẹ nhàng đáp, "Về chuyện chủ sự khảo công, cứ để ta tự nghĩ cách là được"
"Ta đã giữ lại vị trí đó cho chàng rồi!"
Lý Dung bất ngờ lên tiếng, động tác Bùi Văn Tuyên hơi chững lại.

Khi hắn vừa nâng mắt đã nhìn thấy Lý Dung đang nghiêm túc nhìn mình, "Ta nói với Phụ hoàng, chàng bị người khác khi dễ, cuộc sống của chúng ta không được suôn sẻ, cho nên ta mới tìm người giúp chàng có được chức chủ sự khảo công.

Việc chàng bị đưa lên chức Lại bộ thị lang, nhất định là có người hãm hại chúng ta, cho nên ta xin ông ấy làm chủ giúp mình"
Lý Dung mỉm cười nói tiếp, "Ta cũng tố cáo Hoa Lạc từng nói rằng, vì Phụ hoàng nghi kỵ ta nên mới gả ta cho chàng, sau đó ngay cả một chức lục phẩm cũng không để chàng làm, khiến ta luôn bị Hoa Lạc chê cười, mọi người sau lưng đều thầm bàn tán chuyện ta gả cho chàng"
"Hiện nay Phụ hoàng nhất định sẽ cho người điều tra về việc điều nhiệm, chuyện này không phải chúng ta làm, nếu Phụ hoàng một mực muốn tra, tra đến cuối cùng nói không chừng sẽ thấy có liên quan đến Nhu phi.

Đến lúc đó ông ấy hẳn sẽ sốt ruột, sau đó vì để chứng minh mình không nghi kỵ ta, ông ấy chắc chắn sẽ giữ lại chức Lại bộ thị lang cho chàng"
Bùi Văn Tuyên lại chẳng tỏ thái độ gì, hắn chỉ lẳng lặng nhìn vào mắt nàng, qua hồi lâu vẫn không nói một lời.
Lý Dung dùng khuỷu tay huých vào người hắn, "Chàng nhìn ta mãi làm gì? Mau nói gì đi chứ"
"Vi thần chỉ là có chút tò mò...", Bùi Văn Tuyên giúp nàng lau mặt xong, đặt khăn sang một bên, tiếp đến cầm lược chải đầu cho nàng.

Vừa chải hắn vừa nói, "Điện hạ mỗi lần gặp vi thần, cả đời tính ra chưa khóc được mấy lần.

Nhưng khi Người gặp Bệ hạ, nói khóc liền khóc, lý do là gì ạ?"
"Khóc giả thì dễ, khóc thật ấy hả, có gì đáng khóc chứ?", Lý Dung thở dài, "Hơn nữa, bị người khác thấy sẽ rất xấu hổ"
Khóc giả nhìn qua có thảm thiết thế nào, suy cho cùng cũng chỉ là giả.

Nhưng lúc khóc thật, dù chỉ rơi một giọt nước mắt, cũng dễ dàng thấm sâu vào lòng người khác.
"Mà chàng hỏi chuyện này làm gì?", Lý Dung đột nhiên nhớ ra một chuyện, hỏi lại hắn, "Chàng cảm thấy ta nói như trên có thích hợp không? Phụ hoàng sẽ không nghĩ nhiều chứ?"
"Sẽ không"
Bùi Văn Tuyên giúp Lý Dung chải tóc lại, sau đó đặt lược xuống bên cạnh, sửa lại cây trâm bị lệch mới nói, "Điện hạ đừng quá lo lắng, Bệ hạ sẽ tin Người"
"Sao chàng lại có niềm tin đến vậy?", Lý Dung không khỏi kì quái hỏi, Bùi Văn Tuyên khẽ cười, nhưng không nói nhiều, hắn nghĩ một chốc lại lên tiếng, "Chẳng qua, chuyện cần lo lắng hiện nay là Bệ hạ có định tìm ra người đưa ta vào Lại bộ hay không"
Lý Dung nghe vậy lập tức liền hiểu được ý của Bùi Văn Tuyên.

Với tính cách cẩn thận của Nhu phi, bà ta muốn đưa ai vào đâu, đương nhiên sẽ làm không chút sơ hở, dù có điều tra nhiều lần cũng rất khó tìm được manh mối dính dáng đến bà ta.
Nếu không tìm được chứng cứ Nhu phi cấu kết với Lại bộ, như vậy muốn Lý Minh tin tưởng Lý Dung, e rằng có chút khó khăn.
Lý Dung lâm vào trầm tư, Bùi Văn Tuyên thấy Lý Dung vắt óc suy nghĩ biện pháp liền nhắc nhở, "Tìm không ra chứng cứ thì có thể tạo chút dấu vết đáng nghi"
"Dấu vết đáng nghi?"
"Trước đây Hoa Lạc từng cài trâm ngọc bạch lan của Tạ gia, chuyện này đã khiến Bệ hạ nổi lên lòng nghi ngờ quan hệ giữa họ và thế gia.

Hiện tại, nàng lại nói với ông ấy Nhu phi cấu kết với thế gia muốn hãm hại ta, dù không có chứng cứ, nhưng theo tính tình của Bệ hạ, ắt sẽ bắt đầu có chút hoài nghi.

Như vậy Điện hạ hiện tại sao không đổ dầu vào lửa, để Bệ hạ có thêm vài lý do để hoài nghi ạ?"
"Dù có thật sự hoài nghi...", Bùi Văn Tuyên lấy ấm tử sa ra, tự rót trà cho mình, "Bệ hạ nhất định vẫn muốn giữ lại Nhu phi.


Song nếu chọn bảo vệ bà ta thì trong lòng hẳn sẽ thấy thua thiệt nàng, mọi thứ đều thuận lợi"
"Được"
Lý Dung khẽ gật đầu, "Việc này để ta thương lượng lại với A Nhã"
Bùi Văn Tuyên đáp một tiếng, Lý Dung phát hiện cảm xúc của hắn có chút không vui, không khỏi quan tâm hỏi, "Hình như chàng không được vui lắm?"
"Nói ra cũng không hẳn"
Bùi Văn Tuyên khẽ cười, "Điện hạ xin đừng quá nhạy cảm"
"Bùi Văn Tuyên", Lý Dung đến trước mặt nhìn chằm chằm hắn nói, "Ngay cả chức quan ta đều giành lại được cho chàng rồi, sao chàng vẫn không vui?"
"Điện hạ ra mặt giúp ta, ta đương nhiên thấy rất vui"
Bùi Văn Tuyên thở dài, thành thật đáp, "Chỉ là khi tưởng tượng đến cảnh Điện hạ khóc lóc cầu xin người khác, tuy biết là giả, nhưng lời nói lại đều là thật, lòng ta liền có chút khó chịu"
"Ta nói gì cơ?"
Lý Dung có chút mờ mịt, Bùi Văn Tuyên tiếp tục nói, "Điện hạ, ta không biết suy nghĩ của ta có đúng không"
Bùi Văn Tuyên quỳ một gối trước mặt Lý Dung, hắn nắm lấy tay nàng, rũ mắt nói, "Một người khi rơi lệ, bất luận là thật hay giả, đương nhiên đều là vì có chuyện đau lòng"
"Điện hạ có rất nhiều chuyện đau lòng chỉ là Người không muốn nói với ta mà thôi".
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom