Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 99: Nam đoàn*
(*Theo tiếng Trung hiện đại, 男团 ý chỉ các nhóm nhạc Nam, boyband, ở đây cũng không biết nên dịch thế nào nên dùng nguyên chữ gốc)
Trans+Beta: Đặc Lôi Tây
"Điện hạ anh minh", Thượng Quan Nhã thấy Lý Dung đã ra quyết định, lập tức nâng tay, lên tâng bốc nàng, "Điều nhiệm là việc hiện tại khiến Phò mã sầu lo nhất, nếu Điện hạ có thể giúp hắn giải quyết, hắn biết được chắc chắn sẽ cảm động đến rơi lệ, vui sướng cực độ. Khi cảm nhận được sự quan tâm của Điện hạ, hắn sẽ mở lòng, cùng Điện hạ Cộng phó Vu Sơn*, kết quả viên mãn"
(*Gốc 共赴巫山, ý chỉ chuyện mây mưa của nam nữ)
"Những thứ phía sau thì không cần thiết", Lý Dung khẽ ho một tiếng, "Chàng thấy vui là được rồi, mà những chuyện còn lại...", Lý Dung suy nghĩ một chốc, "Kỳ thật những gì chàng nói qua cũng chưa chắc không tốt"
"Ý Điện hạ là?", Thượng Quan Nhã có chút nghi hoặc hỏi, Lý Dung chắp tay ra sau lưng, cười đáp, "Ta chưa từng trải qua một mối tình nào với ai cho đến nơi đến chốn, chỉ nhìn thoáng qua bức tranh đã cùng người nọ vội vàng thành hôn. Mọi thứ đều mờ mịt qua loa, thật sự cũng không biết nếu hai người yêu nhau, đính ước rồi thành hôn là cảm giác gì"
Lý Dung quay đầu nhìn sang Thượng Quan Nhã, hiện tại Thượng Quan Nhã vừa hoạt bát lại vừa xinh đẹp, Lý Dung nhìn nàng hồi lâu, thong thả cười nói, "Tuổi ngươi cũng không nhỏ nữa, đừng suốt ngày lo chuyện người khác, bản thân cũng nên tự tìm kiếm, nên ra tay liền ra tay, làm không được thì cứ nói với ta...", Lý Dung nhướng mày, "Bổn cung giúp ngươi"
"Cảm ơn ý tốt của Điện hạ", Thượng Quan Nhã vừa nghe Lý Dung muốn giúp mình lập tức nói, "Vẫn là chuyện của Người quan trọng hơn, mấy chuyện hôn sự cỏn con này, thuộc hạ có thể tự giải quyết được"
Lý Dung khẽ gật đầu, không tiếp tục quan tâm nữa, đây dù sao cũng là chuyện riêng của Thượng Quan Nhã, nàng muốn làm thế nào, Lý Dung sẽ không chú ý.
Vì thế nàng quay lại chuyện điều nhiệm của Bùi Văn Tuyên, tiếp tục suy nghĩ biện pháp.
Nếu muốn điều nhiệm Bùi Văn Tuyên đến Lại bộ, đầu tiên Ngự sử đài phải đồng ý thả người, tiếp theo Lại bộ phải chịu nhận người. Ngự sử đài do Thượng Quan Mẫn Chi làm chủ, khó khăn không lớn lắm, nhưng Lại bộ lại do Vương Hậu Văn làm chủ. Trước đây nàng đắc tội không ít với người của Vương gia, muốn điều Bùi Văn Tuyên qua đó, nếu Vương Hậu Văn biết được, chuyện này tuyệt đối sẽ thất bại. Cho nên biện pháp ổn thỏa nhất hiện tại chính là tìm một ai đó khác có quyền quyết định ở Lại bộ, để Bùi Văn Tuyên lặng lẽ đảm nhiệm chức vụ gì đó nho nhỏ. Đợi đến khi có quyết định rồi, Vương Hậu Văn dù biết, cũng rất khó đuổi Bùi Văn Tuyên đi.
Trước vào được Lại bộ, kế tiếp thăng chức, lại tính sau.
Mà thứ Bùi Văn Tuyên yêu cầu hiện tại chính là một người đồng ý trộm thêm tên của hắn vào danh sách điều nhiệm đến Lại bộ.
Lý Dung nhớ lại tên người quản lý việc điều động nhân viên trong ngoài Lại bộ lần này, trong lòng đã có chủ ý.
"Lạ thật"
Lý Dung đang nghĩ chuyện thăng chức của Bùi Văn Tuyên, nghe Thượng Quan Nhã lẩm bẩm như thế liền ngẩng đầu lên. Lúc này nàng phát hiện hai bên đường có rất nhiều người đọc sách từ ngoài Hoa Kinh đến, qua lại như mắc cửi. Bọn họ có người đang hỏi đường, có người đang nói chuyện phiếm, giọng nói từ khắp trời nam đất bắc trộn lẫn vào nhau, tràn ngập trên đường cái khiến Lý Dung không khỏi nhìn nhiều mấy lần.
Thượng Quan Nhã cũng phát giác được, nàng có chút tò mò hỏi, "Gần đây hình như có rất nhiều người đọc sách từ khắp nơi đổ về kinh thành"
"Biết vì lý do gì không?"
Lý Dung quay đầu nhìn về phía Thượng Quan Nhã, Thượng Quan Nhã lắc đầu, nàng tuy rằng tinh thông mấy chiêu trò của giai cấp quý tộc nhưng đối với những chuyện bình dân này lại không rõ lắm.
Lý Dung lại cực kì hiểu biết lai lịch của những thư sinh kia, "Thời gian bắt đầu thi cử là vào tháng ba, đầu tháng hai, Sinh đồ và Hương cống* từ các nơi được thi Thượng thư tỉnh** liền đến Thượng thư tỉnh báo danh"
(*Trong chế độ thi cử của TQ thời xưa, những thí sinh của đợt khoa cử bình thường có hai loại, một là sinh đồ- môn sinh, hai là hương cống. Hương cống ý chỉ những người tự học tại nhà, không tham gia các lớp học tư nhân hay trường học chính quy. Sau khi thi đỗ Châu, huyện sẽ được gọi là cử nhân, sau đó sẽ được Châu, huyện tiến cử lên thi Thượng thư tỉnh. Nguồn: Baike)
(**Là một cơ cấu quan lại của nhà nước, cai quản lục bộ và các việc vặt)
Đây là việc trong phần đời sau này ở kiếp trước của nàng thuộc hàng đại sự quốc gia.
"Vậy họ đến sớm như vậy làm gì?"
"Đương nhiên là có tác dụng khác. Tham gia khoa cử không chỉ kiểm trai tài văn chương ngay lúc đó, ngươi cũng có thể đưa các tác phẩm ngày thường của mình cho quan chủ khảo. Nếu được quan chủ khảo thích, dù trong lúc thi biểu hiện của ngươi không tốt thì vẫn có thể dựa vào những tác phẩm đã đưa trước đó mà tham gia thi đình"
"Nhưng những học sinh bình thường kia sao có thể đưa tác phẩm của mình cho quan chủ khảo? Là trực tiếp đưa họ ngay trong trường thi sao?"
Thượng Quan Nhã có chút khó hiểu hỏi, Lý Dung khẽ nhìn xung quanh, thấy hai thư sinh đang bàn luận về những gì mình trải nghiệm khi đến Tô phủ. Nàng nghe họ nói xong liền giải thích với Thượng Quan Nhã, "Cho nên bọn họ mới đến Hoa Kinh trước, đưa những tác phẩm của mình đến những phủ đệ quyền quý thích sưu tập văn thơ. Nếu được xem trọng, những người quyền quý kia sẽ đề cử hắn với quan chủ khảo ngày hôm đó"
"Nói vậy...", Thượng Quan Nhã trầm tư, "Tổ chức khoa cử cũng không có ý nghĩa gì"
"Sao ngươi lại nói vậy?", Lý Dung thấy Thượng Quan Nhã như thể vỡ lẽ điều gì đó liền hỏi. Thượng Quan Nhã bĩu môi, "Nếu được giới quyền quý đề cử, quan chủ khảo liền xem xét thêm điểm, vậy khi con cháu nhà quyền quý tham gia chẳng phải đều là Trạng Nguyên?"
"Con cháu nhà quyền quý cần gì tham gia khoa cử?", Lý Dung bật cười, "Con cháu thế gia vốn kế thừa tổ tiên, có thể trực tiếp được tiến cử vào triều, ví dụ như Tô Dung Khanh, mười hai tuổi không phải y đã theo tổ phụ thượng triều thảo luận chính sự, y cần tham gia khoa cử sao? Cho nên những người tham gia khoa cử, phần lớn đều là thường dân hoặc là những quý công tử muốn thử xem bản thân rốt cuộc có mấy cân mấy lượng. Sự bất công của khoa cử nằm ở việc thường dân đấu đá lẫn nhau chứ không phải vì có sự nhúng tay của thế gia"
Thượng Quan Nhã nghe vậy thở dài, Lý Dung không khỏi cười hỏi, "Ngươi thở dài cái gì?"
"Điện hạ", Thượng Quan Nhã cảm khái nói, "Còn may lúc đầu thai chúng ta đã cố gắng nha"
Hai người trò chuyện suốt cả quãng đường, Lý Dung đưa Thượng Quan Nhã trở về phủ. Đợi sau khi hồi phủ, Lý Dung quay đầu cho người đi tra xét Lại bộ lang trung Lưu Xuân Hàng.
Đợi xử lý mọi thứ xong, nàng nghe báo Bùi Văn Tuyên đã trở lại.
Sau khi Bùi Văn Tuyên trở về, hắn không hề đến gặp nàng, ngược lại đi thẳng đến phòng tắm, tắm rửa sạch sẽ xong mới về phòng.
Lý Dung ngồi phê sổ con, thấy hắn đã thay quần áo tiến vào, nàng đầu cũng không nâng hỏi, "Phò mã đi nơi nào uống hoa tửu* thế?"
(*Chỉ đến kỹ viện uống rượu)
"Điện hạ, oan cho ta quá"
Bùi Văn Tuyên mỉm cười, đến gần Lý Dung, xếp bằng ngồi xuống, "Có vi thần ở đó, ai dám to gan lớn mật mang ta đi uống hoa tửu chứ?"
"Trong triều, người to gan lớn mật nhiều mà...", Lý Dung đặt những quyển sổ đã phê xong sang một bên, "Trước đây không phải cũng có người mang chàng đi sao? Ta không phải không biết đâu nhé!"
"Nay sao giống xưa được...", Bùi Văn Tuyên dựa người về bên trái, cười tủm tỉm nói, "Năm đó ai dám mang ta đi uống hoa tửu, Bình Lạc Công chúa nhiều lắm cũng chỉ tìm Bệ hạ cáo trạng, Bệ hạ sẽ ngoài miệng mắng vài câu, nhưng không chừng sẽ thầm bảo Điện hạ ôn lại phụ đức. Nhưng hiện tại kẻ nào dám mang ta đi uống hoa tửu...", Bùi Văn Tuyên nhón một hạt đậu phộng trong mâm ném vào miệng, "E rằng Đốc tra ti lập tức sẽ đến nhà hắn điều tra, như vậy nào khác gì tự tìm phiền phức"
"Nữ nhân nha...", Bùi Văn Tuyên cảm khái nói, "Có tiền liền trở nên hung dữ"
"Nói vậy chỉ trước đây ta mới dịu dàng?", Lý Dung nhướng mày nhìn hắn, Bùi Văn Tuyên thấy trong mắt nàng mang theo ý cảnh cáo, vội vàng đáp, "Hiện tại cũng rất dịu dàng, cực kì dịu dàng luôn"
(Tây: anh nhà rén quá )
Lý Dung bị hắn chọc cười, cũng lười tranh cãi mấy chuyện vặt vãnh này nên chỉ hỏi, "Hôm nay chàng đi là vì chuyện điều nhiệm sao?"
"Chứ còn gì nữa chứ?", Bùi Văn Tuyên thở dài, "Tốn hết tâm trí, sức lực mới có thể mời được hết nhóm người ở Lại bộ, mấy người đó cứ đùn đẩy khước từ, lý do ta đều thuộc làu làu luôn rồi"
"Phò mã, không phải chúng ta không muốn giúp ngài...", Bùi Văn Tuyên đứng dậy, bắt chước bộ dáng của những người kia, âm dương quái khí nói, "Chuyện này phải làm theo quy tắc mới được. Đến lúc đó người nào thích hợp thì chính là người đó thôi. Phò mã, ngài đừng lo lắng, làm theo quy tắc là được"
Nói xong, Bùi Văn Tuyên khẽ "xuy" một tiếng, "Nhóm cáo già kia, trong lòng nào có quy tắc khỉ gió gì, thứ họ muốn chính là tiền. Chỉ là tiền của ta họ không dám nhận mà thôi"
"Hay là...", Lý Dung thử hỏi, "Chuyện này cứ giao cho ta đi?"
"Nàng nghĩ ta không giải quyết được?"
Bùi Văn Tuyên xoay đầu, nhướng mày gọi, "Điện hạ...", hắn đứng thẳng người, cực kì nghiêm túc nói, "Người có thể nói tính tình của ta xấu xa. Nhưng...", Bùi Văn Tuyên nâng tay, tự chỉ lên đầu mình, "Người không thể nói ta ngốc"
"Vậy...", Lý Dung dè dặt hỏi, "Chuyện này chàng tự mình lo liệu?"
"Ta tự mình lo liệu"
Bùi Văn Tuyên nâng tay xắn tay áo, chậm rãi nói, "Việc nhỏ, không cần làm phiền Điện hạ"
"Nếu ta muốn bị làm phiền thì sao?", Lý Dung do dự hỏi một câu. Động tác Bùi Văn Tuyên chợt khựng lại, câu nói kia vừa tràn vào óc, trong nháy mắt, hắn đã phân tích ra rất nhiều động cơ của Lý Dung.
Cái gì gọi là muốn bị làm phiền, nàng hy vọng hắn dựa vào nàng?
Vì sao lại muốn hắn dựa vào nàng?
Phải chăng...
Bùi Văn Tuyên trong đầu lướt qua hết thảy những chuyện họ từng trải qua trước đây, hắn đột nhiên ý thức được, mỗi lần hắn gặp nạn, gặp khó khăn, Lý Dung dường như sẽ đối xử tốt với hắn hơn một chút.
Bùi Văn Tuyên bất giác lại nhớ đến những lời bà ngoại nói với mẹ hắn, "Phu thê ở chung, phải học được yếu thế, nếu mọi việc đều tự mình làm lấy, đối phương sẽ không làm được gì cho con. Từ đó cho dù con có trăm triệu cái tốt, hắn cũng khó mà đặt con trong lòng"
(Tây: hình như có gì đó sai sai sao có cảm giác Tuyên Tuyên như gái về nhà chồng là thế nào)
Nếu dịch tỉ mỉ ra có lẽ ý muốn nói rằng, nếu mọi việc không cần tốn sức đã có được, đương nhiên sẽ không thấy quý trọng.
Như vậy xem ra, phải chăng ngày thường hắn quá mạnh mẽ, tự lập?
Nếu là nữ tử bình thường, hắn mạnh mẽ, đối phương có lẽ sẽ vui đến ngất trời. Nhưng với một người vốn quen mạnh mẽ như Lý Dung, phải chăng hắn nên tỏ ra yếu thế một chút, như vậy sẽ khiến Lý Dung vui vẻ hơn?
Hàng ngàn suy nghĩ nhanh chóng hiện lên trong đầu, động tác xắn tay áo của Bùi Văn Tuyên chỉ chững lại vài giây ngắn ngủi, rất nhanh hắn lại mỉm cười, tiếp tục xắn tay áo lên trên cánh tay, thong thả hỏi, "Vậy Điện hạ muốn bị làm phiền thế nào?"
"Nếu không chuyện này cứ giao cho ta đi", Lý Dung hứng thú dào dạt, vui vẻ nói, "Ta dường như chưa từng giúp chàng làm gì cả, hãy để ta giúp chàng một lần đi! Bảo đảm ta sẽ lo liệu cực kì thỏa đáng!"
"Được"
Bùi Văn Tuyên hơi mỉm cười, ngẩng đầu đáp, "Vậy xin phiền Điện hạ. Thật ra chuyện này, nếu ta tự mình làm cũng rất khó, nếu được Điện hạ hỗ trợ, không còn gì có thể tốt hơn"
Nghe thấy Bùi Văn Tuyên nói nếu tự hắn làm sẽ rất khó, Lý Dung theo bản năng bỏ qua đánh giá tất cả chỉ là "việc nhỏ" ban nãy của hắn, lập tức cực kì vui vẻ.
Bùi Văn Tuyên thấy nàng vui vẻ, nâng tay giúp nàng chồng sổ con lại ngay ngắn, sau đó đứng dậy, duỗi tay kéo Lý Dung lên, "Được rồi, đã trễ thế này, đi ngủ thôi"
Lý Dung đi theo hắn đến bên giường, đợi khi lên giường rồi, Bùi Văn Tuyên buông màn, Lý Dung mới nhớ đến một chuyện. Nàng nghiêng người sang, nhìn Bùi Văn Tuyên đang nằm bên cạnh hỏi, "Hôm nay chàng uống rượu sao?"
"Không hề"
Bùi Văn Tuyên nghe nàng hỏi vậy cũng xoay người lại, nghiêng đầu nhìn nàng, "Ta hiện tại nếu có thể không uống sẽ không uống"
"Tại sao kiếp này chàng không uống rượu?", Lý Dung có chút kỳ quái, nàng nhớ rõ năm đó Bùi Văn Tuyên ở trong quan trường thuận lợi mọi bề, tửu lượng cũng theo đó tăng cao. Bùi Văn Tuyên nghe vậy chỉ nói, "Thứ nhất, không muốn bắt nàng lại phải chăm sóc ta sau mỗi lần say xỉn, như vậy rất phiền toái. Thứ hai, ta tiếc mạng"
Bùi Văn Tuyên nâng tay vén lại sợi tóc dính trên mặt của Lý Dung ra sau tai, dịu dàng nói, "Kiếp trước cả hai ta đều vắt kiệt, hành hạ thân thể của mình đến cực hạn, nàng vừa qua năm mươi đã bệnh tật triền miên, ta cũng chẳng khá hơn được bao nhiêu. Thời điểm nàng nằm trên giường bệnh, ta cũng đang ho ra máu"
"Ta không hề biết chuyện đó", Lý Dung thở dài, "Chàng giấu thật sự quá kĩ"
"Chỉ mình ta và đại phu biết"
Giọng Bùi Văn Tuyên cực kì dịu dàng, "Hơn nữa chẳng bao lâu sau, hai ta đã cùng nhau qua đời rồi còn đâu. Ta nghĩ nếu mình còn sống, hẳn cũng không gắng gượng được bao lâu. Cho nên kiếp này chúng ta không vắt kiệt bản thân, sống lâu một chút, ta cũng có thể sống cạnh nàng lâu hơn. Ta còn phải đợi nàng, lỡ như ta đoản mệnh, không đợi được..."
"Đừng nói hươu nói vượn", Lý Dung không vui khi nghe hắn nói vậy. Bùi Văn Tuyên khẽ cười, không nói thêm gì, lại suy nghĩ một chốc, khi thấy Lý Dung có hứng thú nói chuyện với mình liền hỏi, "Hôm nay nàng đi gặp Lận Phi Bạch?"
"Ừm. Ta để gã sung quân đến Tây Nam, tranh thủ kiến công lập nghiệp"
"Cũng tốt, không thể cứ trông cậy vào Tần Lâm, hiện tại y đã bại lộ quá rõ", Bùi Văn Tuyên khẽ gật đầu. Lý Dung suy nghĩ một chốc đột nhiên nói, "Bùi Văn Tuyên, kiếp trước chàng muốn có con không?"
Câu hỏi này khiến Bùi Văn Tuyên ngẩn người, một lát sau, hắn thong thả đáp, "Đương nhiên là muốn rồi. Đặc biệt sau này, mỗi lần về nhà đều chỉ có một mình, cảm thấy thật sự cô đơn"
"Vậy chàng muốn có con trai hay con gái?"
Lý Dung có chút hiếu kỳ, Bùi Văn Tuyên suy tư một chốc mới đáp, "Chuyện này không quan trọng, đều không khác biệt mấy. Chẳng qua hiện tại ta không muốn có con lắm"
"Vì sao?", Lý Dung kinh ngạc, Bùi Văn Tuyên nhìn nàng, sau một hồi mới nhẹ nhàng chống trán mình lên trán nàng, "Ta sợ nàng có chuyện gì nên một đứa cũng không muốn, dù một tý xíu thôi cũng không muốn nàng mạo hiểm"
Lý Dung nghe vậy liền cúi gằm mặt. Bùi Văn Tuyên thấy vậy liền nâng tay lên, ôm nàng vào lòng, dịu dàng nói, "Ngủ thôi"
Bùi Văn Tuyên đồng ý để chuyện điều nhiệm lại cho Lý Dung giải quyết nên sau đó, hắn thật sự không hề hỏi đến.
Không lo chuyện điều nhiệm, Bùi Văn Tuyên rảnh rỗi hơn rất nhiều. Hắn ở trước cổng phủ Công chúa đặt một cọc gỗ rỗng ruột, bên trên viết hai chữ "Nạp hiền".
Cọc gỗ này tên là cọc nạp hiền. Những nhà quyền quý ở Hoa Kinh trước mỗi đợt khoa cử, nếu có ý muốn xem văn chương của các sĩ tử đều dựng cọc gỗ này trước cổng, sĩ tử có thể đặt tác phẩm của mình bên trong, ký tên mình vào đó để các quý tộc đọc và đánh giá.
Nếu nhìn trúng tài văn chương của ai thì có thể mời người đó đến phủ làm khách.
Sau khi Bùi Văn Tuyên dựng cọc gỗ nạp hiền, trong phủ liền bắt đầu thường xuyên có những buổi tụ hội. Mỗi ngày Lý Dung về nhà đều có thể nghe thấy thanh âm của Bùi Văn Tuyên đang cùng một nhóm thư sinh đàm luận tình hình chính trị đương thời. Ngoại trừ những thư sinh kia, một ít con cháu thế gia cũng đến đây. Trước mỗi đợt khoa cử, vì các sĩ tử đến rất nhiều nơi tham dự các buổi tụ hội, nên đây cũng là thời điểm Thanh đàm yến* thịnh hành nhất.
(*清谈宴, hiểu đơn giản là bữa tiệc tọa đàm)
Có đôi khi Lý Dung sẽ trộm đến xem tình hình, lúc này nàng nhìn thấy trong phòng một nhóm thư sinh đang cao giọng bàn luận. Bùi Văn Tuyên người mặc áo đơn màu trắng với hoa văn hình vân mây cuộn màu vàng kim, đầu đội ngọc quan, hắn ngồi bệt dưới đất, một chân cong lên, một tay đặt trên đầu gối, tay còn lại bưng ly trà, trong thần thái ung dung mang theo vài phần ngạo khí. Nhưng khi hắn mỉm cười quan sát những người khác lại mang theo chút điềm tĩnh, thành thục.
Lý Dung từ đầu trộm đến chỉ là vì đúng lúc đó muốn gặp Bùi Văn Tuyên. Nhưng khi thấy bên trong có quá nhiều người, vì thấy không tiện đi vào nên nàng đã lặng lẽ rời đi.
Nhưng sau này nàng phát hiện, mỗi lần mình đi ngang qua, tựa hồ đều có thể thấy một đống nha hoàn đứng chen chúc ở cửa, trộm đánh giá những người bên trong.
Có một lần, nàng không chỉ nhìn thấy nha hoàn, còn thấy cả Thượng Quan Nhã, nhưng nàng vẫn không bày tỏ thái độ, giả vờ như chẳng thấy.
Đến tận sau này, nàng lại phát hiện, không chỉ Thượng Quan Nhã, một chúng tiểu thư quý tộc cũng bắt đầu đi theo Thượng Quan Nhã đến phủ Công chúa làm khách. Mỗi lần chỉ cần báo tên Thượng Quan Nhã, sau đó một đám người sẽ trốn trong hoa viên nhìn Bùi Văn Tuyên chủ trì Thanh đàm hội.
Chuyện này bị bại lộ khi một ngày nọ Lý Dung đột nhiên muốn đi xem Bùi Văn Tuyên, kế tiếp vừa đến gần liền phát hiện những quý nữ cao quý quen thuộc đang cùng Thượng Quan Nhã trốn trong viện của nàng.
Nàng xác nhận một chút, nhóm người này chưa từng thông báo với mình, chỉ báo tên Thượng Quan Nhã. Lý Dung đứng ở phía xa quan sát một chốc, sau đó xác định tầm mắt của nhóm cô nương này đều đặt trên người những nam nhân tham gia Thanh đàm hội, mà trong đó, hơn phân nửa đều hướng về phía Bùi Văn Tuyên.
Nàng lặng yên không một tiếng động bước đến gần, từ phía sau nhẹ nhàng đá Thượng Quan Nhã một chân. Thượng Quan Nhã phẫn nộ quay đầu lại, nhỏ giọng quát, "Làm..."
Còn chưa dứt lời, nàng đã thấy Lý Dung trên cao nhìn xuống mình. Thượng Quan Nhã sợ tới mức nói lắp, "Người Người Người..."
"Ngươi đi với ta một chút"
Lý Dung trực tiếp túm phía sau cổ áo Thượng Quan Nhã, kéo nàng rời đi, hai người đi xa lúc sau, Lý Dung khoanh tay trước ngực, nhìn Thượng Quan Nhã cúi gằm mặt đứng trước mặt mình, chẳng dám nói lời nào.
"Hay quá nhỉ!", Lý Dung cười lạnh thành tiếng, "Có công việc không đi làm lại mang một đám cô nương vào phủ ngắm Phò mã của ta?"
"Điện hạ...", Thượng Quan Nhã ậm ừ nói, "Thật ra cũng không hẳn là đến ngắm Phò mã..."
"Vậy ta phải cảm ơn các ngươi vì đã 'buông tha' chàng sao?"
"Điện hạ", Thượng Quan Nhã hít sâu một hơi, "Thật ra đây cũng là một sách lược nhằm lung lạc lòng người của chúng ta nha"
"Dùng mặt Phò mã của ta?"
"Không phải!", Thượng Quan Nhã lập tức đáp, "Điện hạ, Người nên biết rằng, một nam nhân tuấn tú kỳ thật lực sát thương không lớn, nhưng một nhóm nam nhân vừa đẹp lại vừa có tài tụ lại một chỗ thì hoàn toàn khác. Đặc biệt là loại nhìn trộm như này, không tin ta mang Người thể nghiệm một chút"
Lý Dung bị Thượng Quan Nhã kéo đi, mang theo tâm trạng bán tín bán nghi chen vào đám đông.
Ở đây có rất nhiều cô nương, tất cả đều trốn ở bên ngoài, Lý Dung nhất thời có chút xấu hổ, nàng không hiểu vì sao đến gặp trượng phu của mình lại phải lén lút thế này.
Quan trọng nhất chính là, dựa vào gì những nam nhân kia có thể ngồi trong phòng ấm, áo mỏng thong dong, các nàng lại phải ngồi lấp ló bên ngoài hứng gió lạnh?
Nàng cảm thấy đầu óc những cô nương này đều hỏng cả rồi, nhưng đồng thời nàng cũng tò mò vì sao đầu óc Thượng Quan Nhã cũng hỏng đến mức độ này.
Vì thế nàng quyết định đi theo Thượng Quan Nhã thể nghiệm một chút.
Thanh đàm hội của Bùi Văn Tuyên trong những ngày gần đây, nổi tiếng hơn những phủ khác rất nhiều, vì thế hôm nay số người tham gia cũng đông. Từ con cháu quý tộc như Tô Dung Hoa đến hàn tộc bình thường như Thôi Ngọc Lang, đều ngồi bên trong sảnh lớn.
Bất luận là Tô Dung Hoa hay Thôi Ngọc Lang, đều là nhân vật phong lưu có tiếng trong Hoa Kinh, mà Bùi Văn Tuyên ngồi bên trong, dù chỉ là một bộ y phục và ngọc quan đơn giản, lại chẳng hề bị lép vế. Bất luận là ngồi hay đứng, tư thái lúc nào cũng mang
Trans+Beta: Đặc Lôi Tây
"Điện hạ anh minh", Thượng Quan Nhã thấy Lý Dung đã ra quyết định, lập tức nâng tay, lên tâng bốc nàng, "Điều nhiệm là việc hiện tại khiến Phò mã sầu lo nhất, nếu Điện hạ có thể giúp hắn giải quyết, hắn biết được chắc chắn sẽ cảm động đến rơi lệ, vui sướng cực độ. Khi cảm nhận được sự quan tâm của Điện hạ, hắn sẽ mở lòng, cùng Điện hạ Cộng phó Vu Sơn*, kết quả viên mãn"
(*Gốc 共赴巫山, ý chỉ chuyện mây mưa của nam nữ)
"Những thứ phía sau thì không cần thiết", Lý Dung khẽ ho một tiếng, "Chàng thấy vui là được rồi, mà những chuyện còn lại...", Lý Dung suy nghĩ một chốc, "Kỳ thật những gì chàng nói qua cũng chưa chắc không tốt"
"Ý Điện hạ là?", Thượng Quan Nhã có chút nghi hoặc hỏi, Lý Dung chắp tay ra sau lưng, cười đáp, "Ta chưa từng trải qua một mối tình nào với ai cho đến nơi đến chốn, chỉ nhìn thoáng qua bức tranh đã cùng người nọ vội vàng thành hôn. Mọi thứ đều mờ mịt qua loa, thật sự cũng không biết nếu hai người yêu nhau, đính ước rồi thành hôn là cảm giác gì"
Lý Dung quay đầu nhìn sang Thượng Quan Nhã, hiện tại Thượng Quan Nhã vừa hoạt bát lại vừa xinh đẹp, Lý Dung nhìn nàng hồi lâu, thong thả cười nói, "Tuổi ngươi cũng không nhỏ nữa, đừng suốt ngày lo chuyện người khác, bản thân cũng nên tự tìm kiếm, nên ra tay liền ra tay, làm không được thì cứ nói với ta...", Lý Dung nhướng mày, "Bổn cung giúp ngươi"
"Cảm ơn ý tốt của Điện hạ", Thượng Quan Nhã vừa nghe Lý Dung muốn giúp mình lập tức nói, "Vẫn là chuyện của Người quan trọng hơn, mấy chuyện hôn sự cỏn con này, thuộc hạ có thể tự giải quyết được"
Lý Dung khẽ gật đầu, không tiếp tục quan tâm nữa, đây dù sao cũng là chuyện riêng của Thượng Quan Nhã, nàng muốn làm thế nào, Lý Dung sẽ không chú ý.
Vì thế nàng quay lại chuyện điều nhiệm của Bùi Văn Tuyên, tiếp tục suy nghĩ biện pháp.
Nếu muốn điều nhiệm Bùi Văn Tuyên đến Lại bộ, đầu tiên Ngự sử đài phải đồng ý thả người, tiếp theo Lại bộ phải chịu nhận người. Ngự sử đài do Thượng Quan Mẫn Chi làm chủ, khó khăn không lớn lắm, nhưng Lại bộ lại do Vương Hậu Văn làm chủ. Trước đây nàng đắc tội không ít với người của Vương gia, muốn điều Bùi Văn Tuyên qua đó, nếu Vương Hậu Văn biết được, chuyện này tuyệt đối sẽ thất bại. Cho nên biện pháp ổn thỏa nhất hiện tại chính là tìm một ai đó khác có quyền quyết định ở Lại bộ, để Bùi Văn Tuyên lặng lẽ đảm nhiệm chức vụ gì đó nho nhỏ. Đợi đến khi có quyết định rồi, Vương Hậu Văn dù biết, cũng rất khó đuổi Bùi Văn Tuyên đi.
Trước vào được Lại bộ, kế tiếp thăng chức, lại tính sau.
Mà thứ Bùi Văn Tuyên yêu cầu hiện tại chính là một người đồng ý trộm thêm tên của hắn vào danh sách điều nhiệm đến Lại bộ.
Lý Dung nhớ lại tên người quản lý việc điều động nhân viên trong ngoài Lại bộ lần này, trong lòng đã có chủ ý.
"Lạ thật"
Lý Dung đang nghĩ chuyện thăng chức của Bùi Văn Tuyên, nghe Thượng Quan Nhã lẩm bẩm như thế liền ngẩng đầu lên. Lúc này nàng phát hiện hai bên đường có rất nhiều người đọc sách từ ngoài Hoa Kinh đến, qua lại như mắc cửi. Bọn họ có người đang hỏi đường, có người đang nói chuyện phiếm, giọng nói từ khắp trời nam đất bắc trộn lẫn vào nhau, tràn ngập trên đường cái khiến Lý Dung không khỏi nhìn nhiều mấy lần.
Thượng Quan Nhã cũng phát giác được, nàng có chút tò mò hỏi, "Gần đây hình như có rất nhiều người đọc sách từ khắp nơi đổ về kinh thành"
"Biết vì lý do gì không?"
Lý Dung quay đầu nhìn về phía Thượng Quan Nhã, Thượng Quan Nhã lắc đầu, nàng tuy rằng tinh thông mấy chiêu trò của giai cấp quý tộc nhưng đối với những chuyện bình dân này lại không rõ lắm.
Lý Dung lại cực kì hiểu biết lai lịch của những thư sinh kia, "Thời gian bắt đầu thi cử là vào tháng ba, đầu tháng hai, Sinh đồ và Hương cống* từ các nơi được thi Thượng thư tỉnh** liền đến Thượng thư tỉnh báo danh"
(*Trong chế độ thi cử của TQ thời xưa, những thí sinh của đợt khoa cử bình thường có hai loại, một là sinh đồ- môn sinh, hai là hương cống. Hương cống ý chỉ những người tự học tại nhà, không tham gia các lớp học tư nhân hay trường học chính quy. Sau khi thi đỗ Châu, huyện sẽ được gọi là cử nhân, sau đó sẽ được Châu, huyện tiến cử lên thi Thượng thư tỉnh. Nguồn: Baike)
(**Là một cơ cấu quan lại của nhà nước, cai quản lục bộ và các việc vặt)
Đây là việc trong phần đời sau này ở kiếp trước của nàng thuộc hàng đại sự quốc gia.
"Vậy họ đến sớm như vậy làm gì?"
"Đương nhiên là có tác dụng khác. Tham gia khoa cử không chỉ kiểm trai tài văn chương ngay lúc đó, ngươi cũng có thể đưa các tác phẩm ngày thường của mình cho quan chủ khảo. Nếu được quan chủ khảo thích, dù trong lúc thi biểu hiện của ngươi không tốt thì vẫn có thể dựa vào những tác phẩm đã đưa trước đó mà tham gia thi đình"
"Nhưng những học sinh bình thường kia sao có thể đưa tác phẩm của mình cho quan chủ khảo? Là trực tiếp đưa họ ngay trong trường thi sao?"
Thượng Quan Nhã có chút khó hiểu hỏi, Lý Dung khẽ nhìn xung quanh, thấy hai thư sinh đang bàn luận về những gì mình trải nghiệm khi đến Tô phủ. Nàng nghe họ nói xong liền giải thích với Thượng Quan Nhã, "Cho nên bọn họ mới đến Hoa Kinh trước, đưa những tác phẩm của mình đến những phủ đệ quyền quý thích sưu tập văn thơ. Nếu được xem trọng, những người quyền quý kia sẽ đề cử hắn với quan chủ khảo ngày hôm đó"
"Nói vậy...", Thượng Quan Nhã trầm tư, "Tổ chức khoa cử cũng không có ý nghĩa gì"
"Sao ngươi lại nói vậy?", Lý Dung thấy Thượng Quan Nhã như thể vỡ lẽ điều gì đó liền hỏi. Thượng Quan Nhã bĩu môi, "Nếu được giới quyền quý đề cử, quan chủ khảo liền xem xét thêm điểm, vậy khi con cháu nhà quyền quý tham gia chẳng phải đều là Trạng Nguyên?"
"Con cháu nhà quyền quý cần gì tham gia khoa cử?", Lý Dung bật cười, "Con cháu thế gia vốn kế thừa tổ tiên, có thể trực tiếp được tiến cử vào triều, ví dụ như Tô Dung Khanh, mười hai tuổi không phải y đã theo tổ phụ thượng triều thảo luận chính sự, y cần tham gia khoa cử sao? Cho nên những người tham gia khoa cử, phần lớn đều là thường dân hoặc là những quý công tử muốn thử xem bản thân rốt cuộc có mấy cân mấy lượng. Sự bất công của khoa cử nằm ở việc thường dân đấu đá lẫn nhau chứ không phải vì có sự nhúng tay của thế gia"
Thượng Quan Nhã nghe vậy thở dài, Lý Dung không khỏi cười hỏi, "Ngươi thở dài cái gì?"
"Điện hạ", Thượng Quan Nhã cảm khái nói, "Còn may lúc đầu thai chúng ta đã cố gắng nha"
Hai người trò chuyện suốt cả quãng đường, Lý Dung đưa Thượng Quan Nhã trở về phủ. Đợi sau khi hồi phủ, Lý Dung quay đầu cho người đi tra xét Lại bộ lang trung Lưu Xuân Hàng.
Đợi xử lý mọi thứ xong, nàng nghe báo Bùi Văn Tuyên đã trở lại.
Sau khi Bùi Văn Tuyên trở về, hắn không hề đến gặp nàng, ngược lại đi thẳng đến phòng tắm, tắm rửa sạch sẽ xong mới về phòng.
Lý Dung ngồi phê sổ con, thấy hắn đã thay quần áo tiến vào, nàng đầu cũng không nâng hỏi, "Phò mã đi nơi nào uống hoa tửu* thế?"
(*Chỉ đến kỹ viện uống rượu)
"Điện hạ, oan cho ta quá"
Bùi Văn Tuyên mỉm cười, đến gần Lý Dung, xếp bằng ngồi xuống, "Có vi thần ở đó, ai dám to gan lớn mật mang ta đi uống hoa tửu chứ?"
"Trong triều, người to gan lớn mật nhiều mà...", Lý Dung đặt những quyển sổ đã phê xong sang một bên, "Trước đây không phải cũng có người mang chàng đi sao? Ta không phải không biết đâu nhé!"
"Nay sao giống xưa được...", Bùi Văn Tuyên dựa người về bên trái, cười tủm tỉm nói, "Năm đó ai dám mang ta đi uống hoa tửu, Bình Lạc Công chúa nhiều lắm cũng chỉ tìm Bệ hạ cáo trạng, Bệ hạ sẽ ngoài miệng mắng vài câu, nhưng không chừng sẽ thầm bảo Điện hạ ôn lại phụ đức. Nhưng hiện tại kẻ nào dám mang ta đi uống hoa tửu...", Bùi Văn Tuyên nhón một hạt đậu phộng trong mâm ném vào miệng, "E rằng Đốc tra ti lập tức sẽ đến nhà hắn điều tra, như vậy nào khác gì tự tìm phiền phức"
"Nữ nhân nha...", Bùi Văn Tuyên cảm khái nói, "Có tiền liền trở nên hung dữ"
"Nói vậy chỉ trước đây ta mới dịu dàng?", Lý Dung nhướng mày nhìn hắn, Bùi Văn Tuyên thấy trong mắt nàng mang theo ý cảnh cáo, vội vàng đáp, "Hiện tại cũng rất dịu dàng, cực kì dịu dàng luôn"
(Tây: anh nhà rén quá )
Lý Dung bị hắn chọc cười, cũng lười tranh cãi mấy chuyện vặt vãnh này nên chỉ hỏi, "Hôm nay chàng đi là vì chuyện điều nhiệm sao?"
"Chứ còn gì nữa chứ?", Bùi Văn Tuyên thở dài, "Tốn hết tâm trí, sức lực mới có thể mời được hết nhóm người ở Lại bộ, mấy người đó cứ đùn đẩy khước từ, lý do ta đều thuộc làu làu luôn rồi"
"Phò mã, không phải chúng ta không muốn giúp ngài...", Bùi Văn Tuyên đứng dậy, bắt chước bộ dáng của những người kia, âm dương quái khí nói, "Chuyện này phải làm theo quy tắc mới được. Đến lúc đó người nào thích hợp thì chính là người đó thôi. Phò mã, ngài đừng lo lắng, làm theo quy tắc là được"
Nói xong, Bùi Văn Tuyên khẽ "xuy" một tiếng, "Nhóm cáo già kia, trong lòng nào có quy tắc khỉ gió gì, thứ họ muốn chính là tiền. Chỉ là tiền của ta họ không dám nhận mà thôi"
"Hay là...", Lý Dung thử hỏi, "Chuyện này cứ giao cho ta đi?"
"Nàng nghĩ ta không giải quyết được?"
Bùi Văn Tuyên xoay đầu, nhướng mày gọi, "Điện hạ...", hắn đứng thẳng người, cực kì nghiêm túc nói, "Người có thể nói tính tình của ta xấu xa. Nhưng...", Bùi Văn Tuyên nâng tay, tự chỉ lên đầu mình, "Người không thể nói ta ngốc"
"Vậy...", Lý Dung dè dặt hỏi, "Chuyện này chàng tự mình lo liệu?"
"Ta tự mình lo liệu"
Bùi Văn Tuyên nâng tay xắn tay áo, chậm rãi nói, "Việc nhỏ, không cần làm phiền Điện hạ"
"Nếu ta muốn bị làm phiền thì sao?", Lý Dung do dự hỏi một câu. Động tác Bùi Văn Tuyên chợt khựng lại, câu nói kia vừa tràn vào óc, trong nháy mắt, hắn đã phân tích ra rất nhiều động cơ của Lý Dung.
Cái gì gọi là muốn bị làm phiền, nàng hy vọng hắn dựa vào nàng?
Vì sao lại muốn hắn dựa vào nàng?
Phải chăng...
Bùi Văn Tuyên trong đầu lướt qua hết thảy những chuyện họ từng trải qua trước đây, hắn đột nhiên ý thức được, mỗi lần hắn gặp nạn, gặp khó khăn, Lý Dung dường như sẽ đối xử tốt với hắn hơn một chút.
Bùi Văn Tuyên bất giác lại nhớ đến những lời bà ngoại nói với mẹ hắn, "Phu thê ở chung, phải học được yếu thế, nếu mọi việc đều tự mình làm lấy, đối phương sẽ không làm được gì cho con. Từ đó cho dù con có trăm triệu cái tốt, hắn cũng khó mà đặt con trong lòng"
(Tây: hình như có gì đó sai sai sao có cảm giác Tuyên Tuyên như gái về nhà chồng là thế nào)
Nếu dịch tỉ mỉ ra có lẽ ý muốn nói rằng, nếu mọi việc không cần tốn sức đã có được, đương nhiên sẽ không thấy quý trọng.
Như vậy xem ra, phải chăng ngày thường hắn quá mạnh mẽ, tự lập?
Nếu là nữ tử bình thường, hắn mạnh mẽ, đối phương có lẽ sẽ vui đến ngất trời. Nhưng với một người vốn quen mạnh mẽ như Lý Dung, phải chăng hắn nên tỏ ra yếu thế một chút, như vậy sẽ khiến Lý Dung vui vẻ hơn?
Hàng ngàn suy nghĩ nhanh chóng hiện lên trong đầu, động tác xắn tay áo của Bùi Văn Tuyên chỉ chững lại vài giây ngắn ngủi, rất nhanh hắn lại mỉm cười, tiếp tục xắn tay áo lên trên cánh tay, thong thả hỏi, "Vậy Điện hạ muốn bị làm phiền thế nào?"
"Nếu không chuyện này cứ giao cho ta đi", Lý Dung hứng thú dào dạt, vui vẻ nói, "Ta dường như chưa từng giúp chàng làm gì cả, hãy để ta giúp chàng một lần đi! Bảo đảm ta sẽ lo liệu cực kì thỏa đáng!"
"Được"
Bùi Văn Tuyên hơi mỉm cười, ngẩng đầu đáp, "Vậy xin phiền Điện hạ. Thật ra chuyện này, nếu ta tự mình làm cũng rất khó, nếu được Điện hạ hỗ trợ, không còn gì có thể tốt hơn"
Nghe thấy Bùi Văn Tuyên nói nếu tự hắn làm sẽ rất khó, Lý Dung theo bản năng bỏ qua đánh giá tất cả chỉ là "việc nhỏ" ban nãy của hắn, lập tức cực kì vui vẻ.
Bùi Văn Tuyên thấy nàng vui vẻ, nâng tay giúp nàng chồng sổ con lại ngay ngắn, sau đó đứng dậy, duỗi tay kéo Lý Dung lên, "Được rồi, đã trễ thế này, đi ngủ thôi"
Lý Dung đi theo hắn đến bên giường, đợi khi lên giường rồi, Bùi Văn Tuyên buông màn, Lý Dung mới nhớ đến một chuyện. Nàng nghiêng người sang, nhìn Bùi Văn Tuyên đang nằm bên cạnh hỏi, "Hôm nay chàng uống rượu sao?"
"Không hề"
Bùi Văn Tuyên nghe nàng hỏi vậy cũng xoay người lại, nghiêng đầu nhìn nàng, "Ta hiện tại nếu có thể không uống sẽ không uống"
"Tại sao kiếp này chàng không uống rượu?", Lý Dung có chút kỳ quái, nàng nhớ rõ năm đó Bùi Văn Tuyên ở trong quan trường thuận lợi mọi bề, tửu lượng cũng theo đó tăng cao. Bùi Văn Tuyên nghe vậy chỉ nói, "Thứ nhất, không muốn bắt nàng lại phải chăm sóc ta sau mỗi lần say xỉn, như vậy rất phiền toái. Thứ hai, ta tiếc mạng"
Bùi Văn Tuyên nâng tay vén lại sợi tóc dính trên mặt của Lý Dung ra sau tai, dịu dàng nói, "Kiếp trước cả hai ta đều vắt kiệt, hành hạ thân thể của mình đến cực hạn, nàng vừa qua năm mươi đã bệnh tật triền miên, ta cũng chẳng khá hơn được bao nhiêu. Thời điểm nàng nằm trên giường bệnh, ta cũng đang ho ra máu"
"Ta không hề biết chuyện đó", Lý Dung thở dài, "Chàng giấu thật sự quá kĩ"
"Chỉ mình ta và đại phu biết"
Giọng Bùi Văn Tuyên cực kì dịu dàng, "Hơn nữa chẳng bao lâu sau, hai ta đã cùng nhau qua đời rồi còn đâu. Ta nghĩ nếu mình còn sống, hẳn cũng không gắng gượng được bao lâu. Cho nên kiếp này chúng ta không vắt kiệt bản thân, sống lâu một chút, ta cũng có thể sống cạnh nàng lâu hơn. Ta còn phải đợi nàng, lỡ như ta đoản mệnh, không đợi được..."
"Đừng nói hươu nói vượn", Lý Dung không vui khi nghe hắn nói vậy. Bùi Văn Tuyên khẽ cười, không nói thêm gì, lại suy nghĩ một chốc, khi thấy Lý Dung có hứng thú nói chuyện với mình liền hỏi, "Hôm nay nàng đi gặp Lận Phi Bạch?"
"Ừm. Ta để gã sung quân đến Tây Nam, tranh thủ kiến công lập nghiệp"
"Cũng tốt, không thể cứ trông cậy vào Tần Lâm, hiện tại y đã bại lộ quá rõ", Bùi Văn Tuyên khẽ gật đầu. Lý Dung suy nghĩ một chốc đột nhiên nói, "Bùi Văn Tuyên, kiếp trước chàng muốn có con không?"
Câu hỏi này khiến Bùi Văn Tuyên ngẩn người, một lát sau, hắn thong thả đáp, "Đương nhiên là muốn rồi. Đặc biệt sau này, mỗi lần về nhà đều chỉ có một mình, cảm thấy thật sự cô đơn"
"Vậy chàng muốn có con trai hay con gái?"
Lý Dung có chút hiếu kỳ, Bùi Văn Tuyên suy tư một chốc mới đáp, "Chuyện này không quan trọng, đều không khác biệt mấy. Chẳng qua hiện tại ta không muốn có con lắm"
"Vì sao?", Lý Dung kinh ngạc, Bùi Văn Tuyên nhìn nàng, sau một hồi mới nhẹ nhàng chống trán mình lên trán nàng, "Ta sợ nàng có chuyện gì nên một đứa cũng không muốn, dù một tý xíu thôi cũng không muốn nàng mạo hiểm"
Lý Dung nghe vậy liền cúi gằm mặt. Bùi Văn Tuyên thấy vậy liền nâng tay lên, ôm nàng vào lòng, dịu dàng nói, "Ngủ thôi"
Bùi Văn Tuyên đồng ý để chuyện điều nhiệm lại cho Lý Dung giải quyết nên sau đó, hắn thật sự không hề hỏi đến.
Không lo chuyện điều nhiệm, Bùi Văn Tuyên rảnh rỗi hơn rất nhiều. Hắn ở trước cổng phủ Công chúa đặt một cọc gỗ rỗng ruột, bên trên viết hai chữ "Nạp hiền".
Cọc gỗ này tên là cọc nạp hiền. Những nhà quyền quý ở Hoa Kinh trước mỗi đợt khoa cử, nếu có ý muốn xem văn chương của các sĩ tử đều dựng cọc gỗ này trước cổng, sĩ tử có thể đặt tác phẩm của mình bên trong, ký tên mình vào đó để các quý tộc đọc và đánh giá.
Nếu nhìn trúng tài văn chương của ai thì có thể mời người đó đến phủ làm khách.
Sau khi Bùi Văn Tuyên dựng cọc gỗ nạp hiền, trong phủ liền bắt đầu thường xuyên có những buổi tụ hội. Mỗi ngày Lý Dung về nhà đều có thể nghe thấy thanh âm của Bùi Văn Tuyên đang cùng một nhóm thư sinh đàm luận tình hình chính trị đương thời. Ngoại trừ những thư sinh kia, một ít con cháu thế gia cũng đến đây. Trước mỗi đợt khoa cử, vì các sĩ tử đến rất nhiều nơi tham dự các buổi tụ hội, nên đây cũng là thời điểm Thanh đàm yến* thịnh hành nhất.
(*清谈宴, hiểu đơn giản là bữa tiệc tọa đàm)
Có đôi khi Lý Dung sẽ trộm đến xem tình hình, lúc này nàng nhìn thấy trong phòng một nhóm thư sinh đang cao giọng bàn luận. Bùi Văn Tuyên người mặc áo đơn màu trắng với hoa văn hình vân mây cuộn màu vàng kim, đầu đội ngọc quan, hắn ngồi bệt dưới đất, một chân cong lên, một tay đặt trên đầu gối, tay còn lại bưng ly trà, trong thần thái ung dung mang theo vài phần ngạo khí. Nhưng khi hắn mỉm cười quan sát những người khác lại mang theo chút điềm tĩnh, thành thục.
Lý Dung từ đầu trộm đến chỉ là vì đúng lúc đó muốn gặp Bùi Văn Tuyên. Nhưng khi thấy bên trong có quá nhiều người, vì thấy không tiện đi vào nên nàng đã lặng lẽ rời đi.
Nhưng sau này nàng phát hiện, mỗi lần mình đi ngang qua, tựa hồ đều có thể thấy một đống nha hoàn đứng chen chúc ở cửa, trộm đánh giá những người bên trong.
Có một lần, nàng không chỉ nhìn thấy nha hoàn, còn thấy cả Thượng Quan Nhã, nhưng nàng vẫn không bày tỏ thái độ, giả vờ như chẳng thấy.
Đến tận sau này, nàng lại phát hiện, không chỉ Thượng Quan Nhã, một chúng tiểu thư quý tộc cũng bắt đầu đi theo Thượng Quan Nhã đến phủ Công chúa làm khách. Mỗi lần chỉ cần báo tên Thượng Quan Nhã, sau đó một đám người sẽ trốn trong hoa viên nhìn Bùi Văn Tuyên chủ trì Thanh đàm hội.
Chuyện này bị bại lộ khi một ngày nọ Lý Dung đột nhiên muốn đi xem Bùi Văn Tuyên, kế tiếp vừa đến gần liền phát hiện những quý nữ cao quý quen thuộc đang cùng Thượng Quan Nhã trốn trong viện của nàng.
Nàng xác nhận một chút, nhóm người này chưa từng thông báo với mình, chỉ báo tên Thượng Quan Nhã. Lý Dung đứng ở phía xa quan sát một chốc, sau đó xác định tầm mắt của nhóm cô nương này đều đặt trên người những nam nhân tham gia Thanh đàm hội, mà trong đó, hơn phân nửa đều hướng về phía Bùi Văn Tuyên.
Nàng lặng yên không một tiếng động bước đến gần, từ phía sau nhẹ nhàng đá Thượng Quan Nhã một chân. Thượng Quan Nhã phẫn nộ quay đầu lại, nhỏ giọng quát, "Làm..."
Còn chưa dứt lời, nàng đã thấy Lý Dung trên cao nhìn xuống mình. Thượng Quan Nhã sợ tới mức nói lắp, "Người Người Người..."
"Ngươi đi với ta một chút"
Lý Dung trực tiếp túm phía sau cổ áo Thượng Quan Nhã, kéo nàng rời đi, hai người đi xa lúc sau, Lý Dung khoanh tay trước ngực, nhìn Thượng Quan Nhã cúi gằm mặt đứng trước mặt mình, chẳng dám nói lời nào.
"Hay quá nhỉ!", Lý Dung cười lạnh thành tiếng, "Có công việc không đi làm lại mang một đám cô nương vào phủ ngắm Phò mã của ta?"
"Điện hạ...", Thượng Quan Nhã ậm ừ nói, "Thật ra cũng không hẳn là đến ngắm Phò mã..."
"Vậy ta phải cảm ơn các ngươi vì đã 'buông tha' chàng sao?"
"Điện hạ", Thượng Quan Nhã hít sâu một hơi, "Thật ra đây cũng là một sách lược nhằm lung lạc lòng người của chúng ta nha"
"Dùng mặt Phò mã của ta?"
"Không phải!", Thượng Quan Nhã lập tức đáp, "Điện hạ, Người nên biết rằng, một nam nhân tuấn tú kỳ thật lực sát thương không lớn, nhưng một nhóm nam nhân vừa đẹp lại vừa có tài tụ lại một chỗ thì hoàn toàn khác. Đặc biệt là loại nhìn trộm như này, không tin ta mang Người thể nghiệm một chút"
Lý Dung bị Thượng Quan Nhã kéo đi, mang theo tâm trạng bán tín bán nghi chen vào đám đông.
Ở đây có rất nhiều cô nương, tất cả đều trốn ở bên ngoài, Lý Dung nhất thời có chút xấu hổ, nàng không hiểu vì sao đến gặp trượng phu của mình lại phải lén lút thế này.
Quan trọng nhất chính là, dựa vào gì những nam nhân kia có thể ngồi trong phòng ấm, áo mỏng thong dong, các nàng lại phải ngồi lấp ló bên ngoài hứng gió lạnh?
Nàng cảm thấy đầu óc những cô nương này đều hỏng cả rồi, nhưng đồng thời nàng cũng tò mò vì sao đầu óc Thượng Quan Nhã cũng hỏng đến mức độ này.
Vì thế nàng quyết định đi theo Thượng Quan Nhã thể nghiệm một chút.
Thanh đàm hội của Bùi Văn Tuyên trong những ngày gần đây, nổi tiếng hơn những phủ khác rất nhiều, vì thế hôm nay số người tham gia cũng đông. Từ con cháu quý tộc như Tô Dung Hoa đến hàn tộc bình thường như Thôi Ngọc Lang, đều ngồi bên trong sảnh lớn.
Bất luận là Tô Dung Hoa hay Thôi Ngọc Lang, đều là nhân vật phong lưu có tiếng trong Hoa Kinh, mà Bùi Văn Tuyên ngồi bên trong, dù chỉ là một bộ y phục và ngọc quan đơn giản, lại chẳng hề bị lép vế. Bất luận là ngồi hay đứng, tư thái lúc nào cũng mang
Bình luận facebook