Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 28
Anh thực sự đợi lâu lắm rồi.
Cuối cùng cũng nhận ra mình thích cô, cuối cùng cũng ý thức được mình không thể buông tay, mình phải khiến cô quay trở lại bên mình như trước.
Bạn bè và người yêu là một giới hạn rất khó phân biệt.
Ít nhất bây giờ anh không muốn là bạn bè, thân phận bạn bè này rất phức tạp, bọn họ không thể cả đời như vậy.
Lúc trước Hứa Nhượng lo lắng Bạch Ly lại rời đi, nhưng mà Tống Cảnh Thước nói đúng, nếu là bạn bè, bọn họ chỉ có thể như ở hiện tại, sẽ không có tương lai.
Về sau Bạch Ly sẽ ở bên cạnh người khác, sẽ kết hôn với người khác, điều này so với việc cô rời đi, càng khiến anh cảm thấy khó chịu hơn.
Bạch Ly rất lâu không trả lời, cảm nhận được Hứa Nhượng dựa sát vào mình, hô hấp đang bình ổn lại, lúc cô định mở miệng, đột nhiên cảm thấy trên vai bị một thứ gì đè vào.
Hô hấp của người đàn ông rất bình ổn.
Một lúc Bạch Ly mới ý thức được Hứa Nhượng ngủ mất rồi, anh cứ dựa vào cô như vậy, Bạch Ly căn bản không dám động đậy, sợ mình động sẽ khiến anh tỉnh.
Hứa Nhượng bỗng nhiên ngủ, hơn nữa còn ngủ rất nghiêm túc, Bạch Ly rũ mắt nhìn anh, vừa rồi nhìn còn thấy quầng thâm ở mắt anh.
Chắc là vài ngày rồi không được ngủ ngon.
“Tớ không chờ được.”
Rốt cuộc lời này có ý gì?
Chỉ cái gì?
——————–
Hôm nay, trung tâm Hoàn Cầu náo nhiệt lạ thường, người đến người đi.
Sáng sớm Bạch Ly đã đi đến phòng vẽ tranh, lúc cô đi Hứa Nhượng vẫn chưa dậy, Bạch Ly cũng không gọi anh, chỉ im lặng rời đi.
Lúc cô thay giày, để dép lên vào tủ, trước khi đi còn nhìn một chút.
Đây không phải đồ đôi mấy đôi yêu nhau hay dùng sao?
Bạch Ly cười trào phúng, không nhịn được mắng mình một câu: “Lại nghĩ linh tinh.”
Có đôi khi đồng ý rằng Hứa Nhượng đối xử với mình rất tốt, cũng có đôi khi chấp nhận quan hệ thân mật.
Nhưng lúc nghe anh nói thích mình thì cô không chấp nhận nổi.
Vừa thích vừa thân thiết.
Nhưng không xác định quan hệ.
“Chị Ly, em đã mở sẵn máy tính và máy chiếu rồi, chị chỉ cần đến bắt đầu là được rồi!” Tư Khả Tâm vào đây gọi cô, lại phát hiện Bạch Ly đang đứng trước gương ngẩn người, nước vẫn còn đang chảy.
“Chị Ly?”
Bạch ly vẫn chưa phục hồi tinh thần lại.
Tư Khả Tâm nhìn cô, nhìn thấy Bạch Ly vẫn ngẩn người như trước, nước lạnh xối vào tay khiến bàn tay đông lạnh, đỏ bừng lên.
“Chị Ly?” Tư Khả Tâm đến gần, dùng tay chọc vào người cô: “Nghĩ gì mà nghiêm túc vậy?”
“Hả?” Bạch Ly bỗng hoàn hồn, mắt giật giật.
Cô cong môi cười nói: “Không có chuyện gì, chỉ là suy nghĩ lát nữa phải nói như thế nào.”
“Chị đừng ngại nha, cứ làm như lúc trước là được rồi!” Tư Khả Tâm vỗ vỗ bả vai cô: “Đi thôi, đi thôi!”
Hôm nay chính là ngày tuyển sinh chính thức, cũng chính là ngày tuyên truyền đầu tiên, lúc trước phát tờ rơi nên mọi người cũng hiểu biết một ít về phòng tranh.
Nhưng lúc này phải giải thích, giới thiệu tỉ mỉ cho mọi người.
PPT là Tư Khả Tâm làm giúp Bạch Ly, phần hình thức và nội dung đều là kết quả thảo luận của Tư Khả Tâm và Bạch Ly.
Bạch Ly gật đầu, nói: “Ừ, sau khi kết thúc tuyển sinh sẽ cho em một bao lì xì đỏ.”
Cô đưa tay gõ nhẹ vào trán Tư Khả Tâm.
Bên ngoài đã có rất nhiều phụ huynh đang đợi, tất cả mọi người đều thì thầm với nhau.
Tư Khả Tâm đi ra ngoài trước, đeo bộ đàm vào.
“Khụ, làm phiền mọi người nói nhỏ ạ, bây giờ chúng tôi sẽ giới thiệu cho mọi người.” Rồi Tư Khả Tâm tháo ra.
Bạch Ly nhận lấy, đứng trước cái bàn.
“Xin chào mọi người, tôi là cô dạy vẽ của phòng vẽ tranh Tuyết Sơn, cũng là người thành lập phòng vẽ tranh này, Bạch Ly.” Bạch Ly nhìn một lượt mọi người ở dưới.
Bên dưới rất im lặng, đại bộ phận mọi người đều nghiêm túc ngẩng đầu nhìn Bạch Ly.
Tất cả phụ huynh đều muốn con em được học tốt nên mới đến đây, cho nên khi nghe giới thiệu thì rất nghiêm túc.
Bạch Ly cầm bút hồng ngoại trên bàn, ấn chuyển trang PPT, sau đó xoay người chỉ vào hình ảnh.
“Tôi tin rằng các vị đang ngồi ở đây, đại bộ phận mọi người sẽ có suy nghĩ về bức tranh này trong đầu, thế nhưng phần lớn mọi người đều nghĩ…”
Cô chỉ vào hình người que.
“Cái này là ổn rồi.”
“Trời…”
“Ha ha ha.”
Bạch Ly nghe thấy mọi người phía dưới cười, nói tiếp: “Người học một xíu về hội họa sẽ thấy nó thế là được rồi.”
“Hầu như mọi người cũng đều cảm thấy như vậy là được rồi.” Bạch Ly nói: “Nhưng đối với chúng tôi là hoàn toàn không được.”
Thực ra bức tranh này cũng không tồi, ít nhất nó cũng sẽ được những người qua đường khen ngợi.
“Bản thân tôi cho rằng khi làm một việc gì, chúng ta sẽ phải làm tốt nhất, cho dù sau này chúng ta có thể dựa vào bức tranh đó để kiếm sống, hay làm họa sĩ chuyên nghiệp, một khi học tập sẽ phải kiên trì.”
“Cho nên nếu ở đây có phụ huynh nào muốn giết thời gian cho con mình, hay vì nhìn thấy chút năng khiếu thì thực ra không cần thiết phải cho con đến đây học, nếu chúng không phải thực sự thích, thực sự đam mê, thì sự ép buộc này chính là gánh nặng với chúng.”
“Cũng hy vọng mọi người có thể khai thông cho con mình, hỏi bọn họ quả thực đam mê hay chỉ hứng thú nhất thời, nếu nguyện ý kiên trì vậy sẽ tiếp tục…”
Bạch Ly nói xong, phụ huynh phía dưới bắt đầu thì thầm với nhau.
Trước kia đương nhiên bọn họ cũng cho con đi học mấy môn như vũ đạo, thư pháp, piano…
Nhưng hầu hết các thầy cô giáo đều nói, cho dù là gì, hãy cho đứa nhỏ trải nghiệm, bồi dưỡng bọn trẻ trở nên thích thú.
Nhưng chưa từng gặp ai như này bao giờ, giống như đuổi khách vậy, cô giáo nói nhất định phải cân nhắc kỹ càng, không cân nhắc kĩ sẽ không nhận.
Bạch Ly im lặng nghe mọi người phía dưới thì thầm, không nói tiếp, cô ngẩng đầu, đột nhiên bắt gặp ánh mắt của người ngoài cửa.
Người đàn ông tuấn tú, thân hình cao lớn dễ làm người khác chú ý đến.
Hứa Nhượng dựa vào bên cạnh, còn nghe rất nghiêm túc.
Cô lại cúi đầu, nhìn tin nhắn Hứa Nhượng gửi đến.
[Hứa Nhượng]: Cô giáo Bạch.
[Hứa Nhượng]: Nói chính xác lắm.
Bạch Ly bỗng nhiên được khích lệ, cô cười cười, tiếng nói chuyện phía dưới dần dừng lại.
Bỗng nhiên có một giọng nói nghiêm túc chất vấn truyền ra từ trong đám người, giọng người phụ nữ trẻ tuổi mang theo ý đâm chọc.
“Cho nên cô giáo này, ý cô là nếu chúng tôi cho con đến đây học là phải học từ đầu đến cuối sao?”
“Cô cũng rất biết tính toán, hầu như mấy đứa nhỏ đều ba phần nhiệt, cô đây là đang lo lắng mọi người chỉ học một thời gian ngắn, sẽ khiến cô được ít lời sao?”
“Với cả như vậy cũng đúng là bớt được việc, về sau không cần cố gắng tuyển sinh nữa đúng không?”
Người này nói chuyện rõ ràng chính là đang gây sự, trong nháy mắt không khí như đóng băng, cô rất rõ ràng là cô ta đang cố tình.
“Làm việc gì cũng cần kiên trì, đạo lý này…” Bạch Ly nghiêm túc giải thích, nhưng chưa nói hết đã bị cắt ngang.
Người phụ nữ trẻ tuổi lập tức đứng lên, cô ta đeo khẩu trang, không thấy rõ mặt, Bạch Ly nhìn thấy ánh mắt của cô ta.
Thấy được sự địch ý trong mắt cô ta.
Bạch Ly rất nhạy cảm với những ánh mắt của những người không thích cô, dù sao cô cùng là người khiến nhiều người không thích, lúc học cấp 3 cũng đã từng nhìn thấy rất nhiều ánh mắt như vậy.
Cô yên lặng tắt bộ đàm đi.
“Khả Tâm.” Bạch Ly rũ mắt gọi.
Tư Khả Tâm cũng ý thức được chuyện không đơn giản, vội chạy đến, cô ấy đè thấp giọng hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Người phụ nữ trẻ tuổi nhìn Bạch Ly, giọng điệu vô cùng trào phúng, cô ta nói: “Cho nên, cô Bạch cảm thấy làm gì cũng phải kiên trì, như vậy hành vi lưu manh có phải kiên trì không?”
Cô ta tháo khẩu trang, nhìn Bạch Ly.
Con ngươi Bạch Ly chấn động, tuy đã qua rất nhiều năm, đã không giống trước kia lăm, nhưng Bạch Ly nhận ra.
Trước kia cô có quen người này.
Đối phương nói hành vi lưu manh, Bạch Ly nghĩ đến chuyện hồi cấp 3 của mình.
Nhưng Bạch Ly không nhớ rõ tên cô ta.
Hai người nhìn nhau, không khí vô cùng xấu hổ và im lặng, bên cạnh có phụ huynh có lòng tốt: “Thực ra tôi cảm thấy cô Bạch nói cũng đúng, đây chính là biểu hiện của việc chịu trách nhiệm thôi.”
“Chịu trách nhiệm?” Người phụ nữ cười ra tiếng: “Bạch Ly cô làm sao mà xứng với từ này?”
Cô ta lấy điện thoại của mình ra.
“Tôi cho các người xem, bây giờ ở đây làm bộ người tốt, thái độ làm gương như vậy, rốt cuộc trước kia có bộ dáng như thế nào.”
——————–
“Tôi nói rồi đừng trêu chọc tôi.” Giọng người phụ nữ phát ra, tuy có khác so với bây giờ nhưng vẫn có thể nhận ra đó là giọng Bạch Ly.
“Cô có muốn biết kết cục khi trêu chọc tôi là gì không?” Giọng Bạch Ly rất ác độc: “Cô muốn chết sao?”
“Anh cô bị đuổi học vẫn chưa đủ sao?”
…
Tiếp theo là tiếng thét chói tai của nữ sinh.
“A…”
“Bạch Ly, tha cho tôi, tha cho tôi.”
“Tha cho cô?” Bạch Ly hung hăng: “Cô cho rằng cầu xin tôi là được sao?”
Bạch Ly nheo mắt lại, hơi thở nguy hiểm, cuối cùng cô cũng nhớ ra người này.
Trần Chiêu.
“Năm đó cô rời khỏi Nam Thành, cô cho rằng qua vài năm lại về Nam Thành, sẽ không ai nhớ rõ cô sao?” Trần Chiêu mở album ảnh trên điện thoại ra: “Những chuyện năm đó cô làm, tôi sẽ vĩnh viễn không quên.”
“Chỉ cần tôi còn ở đây, tôi sẽ không buông tha cho cô.”
“Mọi người nhìn xem, bây giờ người đang ngụy trang thành cô giáo tốt này là ai, tiểu thái muội(1), bạo lực học đường, vị thành niên nhưng đã xăm mình.”
(1): thường dùng để chỉ các cô gái nhảy thoát y, về sau thì đề cập đến các cô gái lưu manh, côn đồ hoặc giao du với côn đồ.
“Cô mà cũng xứng làm cô giáo sao?” Trần Chiêu quay đầu nhìn mọi người xung quanh: “Chẳng lẽ mọi người muốn người dạy con mình là dạng người này sao?”
Lúc này Bạch Ly không tức giận, nghe thấy tiếng ồn ào nghị luận bên dưới, cô có hơi đau đầu, cố gắng kìm nén cảm xúc của mình.
Bạch Ly rất rõ ràng, Trần Chiêu gây rối như vậy, tất cả công sức của cô lúc trước đều sẽ uổng phí.
Trong tay Trần Chiêu có ảnh chụp hiển nhiên là đã được xử lý tỉ mỉ, bây giờ cô giải thích cũng không có ích.
“Xin lỗi, hôm nay tuyên truyền sẽ tạm thời dừng tại đây, làm phiền các phụ huynh hãy rời đi.” Tư Khả Tâm thấy thế vội nói: “Về chuyện vị tiểu thư này nói, chúng tôi sẽ giải thích với mọi người qua Wechat sau.”
Có phụ huynh cảm thấy mất hứng, lập tức đứng dậy rời đi, nhưng vẫn có người muốn nhận được câu trả lời thỏa đáng.
“Chúng tôi rất vất vả mới có thời gian đến đây, như này là có ý gì?”
“Đúng đó, chúng tôi cần một lời giải thích ngay bây giờ!”
“Tiểu thái muội là sao? Thật hay giả? Nếu là tiểu thái muội thật thế sao lại đi làm cô giáo?”
“Tôi không muốn con mình bị giáo viên dạy hư, may tôi còn chưa đăng ký, nếu chuyện này là thật sự ai còn dám đến?”
“Đúng đó, cô Bạch, cô không giải thích gì sao?”
…
Bỗng nhiên có nhiều tiếng nói khác nhau khiến đầu Bạch Ly đau như búa bổ, tất cả mọi chuyện luẩn quẩn trong đầu.
Chất vấn và không giải thích được.
Bức bách và uy hiếp.
Cảm xúc Bạch Ly vô cùng không ổn, cô nhìn thấy Hứa Nhượng chạy đến chỗ cô, vươn tay ra ôm lấy cô.
“A Ly.” Hứa Nhượng ôm cô, Bạch Ly hoàn toàn không nhúc nhích.
Trần Chiêu đứng bên dưới, bộ dáng người thắng cuộc nhìn cô, mặc dù Hứa Nhượng vẫn đang liên tục xoa dịu cảm xúc của cô, nhưng Bạch Ly thực sự không nhịn được nữa.
“Trần Chiêu.”
“Cho nên cô lại muốn bị trừng trị một lần nữa sao?”
Giọng Bạch Ly nhẹ nhàng phát ra, đám người bắt đầu xôn xao, Trần Chiêu cong môi cười, không sợ hãi chút nào.
Cô ta đang đợi, đợi Bạch Ly nói ra những lời như vậy.
Nhưng vậy chứng tỏ Bạch Ly thừa nhận mình là tiểu thái muội, thừa nhận mình “trừng trị” cô ta.
Cô sơ suất rồi.
——————–
Hứa Nhượng gọi bảo vệ lên, bảo dẫn hết phụ huynh ra ngoài,
Sau đó Bạch Ly bảo Tư Khả Tâm rời khỏi nơi này.
Chỉ còn ba người bọn họ đứng trong phòng tranh rộng lớn, rõ ràng mười phút trước nơi này vẫn rất ồn áo, náo nhiệt.
Cổ Bạch Ly đầy mồ hôi, hô hấp cũng dồn dập, cô mở to miệng thở dốc, muốn, muốn bản thân mình bình tĩnh lại.
Nhưng đại não nổ đùng, mỗi đoạn ngắn lóe lên khiến cô sắp hít thở không thông.
Chứng lo âu không chỉ khi tiếp xúc thân mật với người khác sẽ khiến hô hấp dồn dập, mà dưới tình huống nhớ lại những chuyện không được tốt cũng sẽ phát bệnh.
Giống như lúc cô ở mật thất nhìn thấy hình ảnh đó, cô bỗng nhớ tới một cảnh cô từng chứng kiến khi còn nhỏ.
Lúc này Trần Chiêu đứng ở đây diễu võ dương oai với cô, cũng khiến cô nhớ lại mấy chuyện vài năm trước.
“ANhượng.” Giọng Bạch Ly rất nhẹ: “Buông.”
Hứa Nhượng ôm chặt cô, không buông tay.
“Không phải lo cho tớ.” Cô nói: “Tớ muốn tìm cô ta tính sổ một số chuyện.”
Nếu tích cách Bạch Ly yếu đuối, sợ phiền phức thì vừa rồi cũng sẽ không nói ra.
“Tính sổ?” Trần Chiêu cúi đầu cười: “Quả nhiên, Bạch Ly vẫn động thủ với tôi như bốn năm trước sao?”
“À đúng rồi, không ngờ hai người giờ vẫn qua lại với nhau, quan hệ của hai người…”
“Cũng thật tốt.” Trần Chiêu cười mỉa mai.
Bạch Ly dùng sức đẩy Hứa Nhượng ra, cô nói: “Trần Chiêu bỗng đến phá hỏng cuộc sống của tớ, cậu cảm thấy tớ nhẫn nhịn được không?”
“Không thể.” Hứa Nhượng rất hiểu cô.
Anh buông tay, tuy lo lắng nhưng đây là chuyện của Bạch Ly, anh cũng tin rằng Bạch Ly sẽ xử lý tốt.
Anh sẽ ủng hộ cách làm của Bạch Ly, cho dù nó có thế nào đi nữa.
Anh sẽ bảo vệ cô.
Bạch Ly đi đến chỗ Trần Chiêu, cuối cùng đứng trước mặt cô ta, cô nhẹ nhàng mở miệng, nói: “Phải diễn lại một lần hả?”
“Cũng hao tâm tổn trí của cô quá, thu thập mấy cái ghi âm kia, rồi lại dùng cách cắt nối biên tập lại, đổi thành phiên bản gây bất lợi cho tôi.”
“Mang thù lâu như vậy cũng không dễ gì.” Bạch Ly rũ mắt, cười khẽ: “Cho nên năm năm trước đã bắt đầu ghi âm, nhiều năm vậy rồi mà vẫn bảo quản rất tốt.”
“Chính là đợi đến ngày này đúng không?”
Ý cười trên mặt Trần Chiêu càng tăng thêm, vừa rồi cô ta làm như vậy, làm Bạch Ly đánh mất sự tin tưởng của các phụ huynh.
Cô ta liên chọc giận Bạch Ly, cuối cùng cũng thành công khiến cô nói ra một câu uy hiếp.
Mục đích đầu tiên đã đạt được.
“Bạch Ly, cô cảm thấy tôi sẽ để cho cô sống tốt sao?” Trong mắt Trần Chiêu tràn ngập hận thù: “Cô dựa vào đâu?”
Bạch Ly không nói gì, cứ nhìn Trần Chiêu.
Cô không sợ hãi, cũng không cảm thấy mình làm sai.
“Rõ ràng là chính cô bắt nạt tôi, cô bạo lực học đường với tôi, cô đè tôi xuống bàn, dùng son môi vẽ lên mặt tôi khiến tôi bị mọi người chê cười!” Giọng Trần Chiêu bắt đầu trở nên kích động, gào rống, khản cả giọng.
“Cô động thủ với tôi, đối xử với tôi như vậy, chẳng lẽ cô vẫn cảm thấy mình không sai sao?”
Bạch Ly: “Cho nên?”
“Cô ăn miếng trả miếng đúng không?”
Giọng điệu tùy ý của Bạch Ly càng khiến Trần Chiêu khó chịu hơn, rõ ràng cô ta mới là người thắng cuộc, rõ ràng đã chuẩn bị tỉ mỉ chuyện này để phá hủy Bạch Ly.
Nhưng tại sao Bạch Ly vẫn một bộ không sao cả? Giống như cô chỉ cần xoay người một phát là lại có thể sống một cuộc sống bình thường.
Trần Chiêu tức giận thở gấp, bỗng dơ tay lên định tát cô một cái.
Hứa Nhượng đang định xông lên, lại nhìn thấy một tay Bạch Ly đã cầm lấy cổ tay Trần Chiêu, Bạch Ly dùng sức, cứ túm cô ta như vậy không buông tay.
Sức lực Bạch Ly rất lớn, so với phụ nữ bình thường thì lớn hơn rất nhiều, thậm chí cô còn có thể khiêng một bình nước từ tầng 1 lên tầng 5 mà không thở dốc.
“Không phải lo cho tớ.” Bạch Ly không quay đầu lại nhưng rõ ràng đang nói với Hứa Nhượng.
Giọng điệu kiên quyết, không cho phép Hứa Nhượng nhúng tay vào.
Bước chân Hứa Nhượng dừng lại, không di chuyển, nhưng trong mắt tất cả đều là sự lo lắng.
Trần Chiêu cắn răng, đau muốn hét ra tiếng nhưng vẫn cố nhịn, cô ta quay đầu nói với Hứa Nhượng: “Đúng vậy, cậu không cần phải quan tâm.”
“Năm đó lúc Bạch Ly bắt nạt tôi, lúc đó cậu đi từ cửa sau vào, tùy tiện nói câu không liên quan đến cậu!”
“Năm đó lúc tôi bị Bạch Ly bắt nạt, cậu cũng mặc kệ, bây giờ ân oán giữa hai chúng tôi cậu cũng đừng xen vào!”
Bất thình lình nhớ lại.
Hứa Nhượng cũng nhớ ra, năm năm trước trong phòng học, Bạch Ly đè một nữ sinh xuống mặt bàn.
Lúc đó anh nhìn thấy cảnh tượng đó.
“A Nhượng, cậu cảm thấy tớ sẽ chủ động ra tay không?” Bạch Ly vừa nói, vừa tăng lực đạo ở tay.
Bạch Ly cong môi, đợi câu trả lời của Hứa Nhượng.
“Hứa Nhượng, lúc đó cậu nhìn thấy cảnh Bạch Ly đè tôi đúng không, cậu biết trước đó đã xảy ra chuyện gì không?”
Hứa Nhượng không biết.
Trần Chiêu cắn răng, cố gắng mở miệng đứt quãng: “Là bởi vì Bùi Xuyên, rõ ràng cậu ấy thích tôi, nhưng Bạch Ly lại muốn cướp cậu ấy đi…”
“Bởi vì… Bởi vì tôi nói với cô ta, Bùi Xuyên không thích cô ta, Bùi Xuyên thích tôi, cho nên Bạch Ly mới động thủ với tôi…”
Mắt Hứa Nhượng tối sầm lại.
Anh biết quãng thời gian qua lại của Bạch Ly và Bùi Xuyên, cho nên mới để ý đến sự tồn tại của Bùi Xuyên.
Anh không thể không thừa nhận lúc mình nghe thấy Trần Chiêu nói vậy thì tâm tình hơi dao động.
Bạch Ly cũng không giải thích, cô giống như thừa nhận lời Trần Chiêu nói.
Môi Hứa Nhượng dần mím chặt.
Cho nên là thật sao? Ân oán của hai người là vì Bùi Xuyên sao?
Ánh mắt Bạch Ly rất lạnh lùng, cô chưa nói gì, một mình Trần Chiêu nói liên tục, mà tay Bạch Ly cũng tiếp tục dùng sức.
Trần Chiêu giãy dụa, định dùng chân đá Bạch Ly, tay kia cũng giơ lên định phản kháng.
“Năm năm trước cô thoải mái đối xử với tôi như vậy, năm năm sau cô vẫn cho rằng cô có thể sao?”
“A…”
“Cô buông ra!”
Sắc mặt Bạch Ly dần trắng bệch, nhưng không ai chú ý đến điều này, cô nói: “Tại sao tôi phải buông?”
“Rõ ràng cô giơ tay lên trước, tại sao tôi phải buông ra?”
“Tại sao cô đánh tôi mà tôi lại không được đánh lại?”
Lực đạo Bạch Ly bỗng nhiên thả lỏng, Trần Chiêu nhân cô hội rút tay ra, cổ tay cô ta bị Bạch Ly nắm chặt đến phát đỏ.
Trần Chiêu giơ tay lên, nói: “Tôi đánh cô trước?”
“Bây giờ không phải cô đang đơn phương bắt nạt tôi sao? Tôi chỉ giơ tay, sao cô biết là tôi muốn đánh cô?”
“Còn cô thì sao?”
“Cô làm gì thế? Cô dùng sức nắm chặt cổ tay tôi, suýt chút nữa lại muốn đè tôi xuống mặt bàn đúng không?”
Bạch Ly sửng sốt, nhìn tay mình.
Quả thật tay Trần Chiêu không rơi xuống mặt mình, nhưng Bạch Ly có linh cảm cô ta đánh mình, nên mới phản kháng trước.
Tay cô run rẩy.
“Tôi nói rồi, cô chính là người phụ nữ hư hỏng, tùy tiện bạo lực với người khác?”
“Tôi không có làm tổn thương cô, nhưng tại sao cô lại làm tổn thương tôi.” Trần Chiêu quan sát, chất vấn cô.
“Thừa nhận chuyện cô đã làm với tôi là sai khó lắm sao?”
——————–
Trần Chiêu không động thủ tiếp, cũng không nói gì nữa, vẫn dùng tư thế người bị hại nhìn cô.
Con ngươi Bạch Ly run rẩy.
Nhớ lại nên có chút mơ hồi, cô đã không nhớ rõ lúc đó là Trần Chiêu ra tay trước hay cô ra tay trước.
Điều duy nhất cô chắc chắn là.
Bạch Ly nhớ rõ Trần Chiêu chửi cô, nói cô là một người phụ nữ dâm đãng, cô rất tức giận cho nên đánh Trần Chiêu.
“Tôi chỉ giơ tay lên, sao cô biết là tôi muốn đánh cô?”
Chẳng lẽ là cô hiểu lầm, là cô nghĩ nhiều, cô ta chỉ tự vệ, là cô sai sao?
Cô đứng im tại chỗ, không nhúc nhích, giống như bị Trần Chiêu tẩy não, không có phản ứng gì.
Hứa Nhượng nhìn thấy chân Bạch Ly mềm nhũn, suýt chút nữa thì ngã xuống.
Bạch Ly không ngã xuống, Hứa Nhượng vững vàng ôm được cô.
“Làm sai rồi sao?” Trần Chiêu nhìn Bạch Ly: “Bây giờ cô biết cô sai chưa?”
Trần Chiêu không nhận được câu trả lời của Bạch Ly, lại bị ánh mắt lạnh thấu xương của Hứa Nhượng nhìn chằm chằm, giây tiếp theo, cô ta cảm thấy mặt mình vừa bị đánh một cái.
Là Hứa Nhượng cầm tay Bạch Ly đánh cô ta.
Lực đạo không quá lớn, nhưng quả thực cô ta bị ăn một cái tát.
Vẻ mặt Trần Chiêu khó tin nhìn Hứa Nhượng: “Cậu vừa làm gì vậy?”
Hứa Nhượng ôm Bạch Ly, chống đỡ sức nặng của cô, anh nói: “Cậu ấy không sai.”
“Bạo lực ngôn ngữ cũng chính là một loại bạo lực.”
Tuy Hứa Nhượng không biết rốt cuộc lúc đó xảy ra chuyện gì, nhưng…
Anh biết.
Trần Chiêu ở trường học chuyên đi truyền tin đồn về Bạch Ly, tất cả tin đồn, đều là do cô ta truyền ra.
“Cái tát vừa rồi là tôi giúp cậu ấy.”
“A Ly không làm sai.”
Cô chỉ ăn miếng trả miếng, chỉ trả lại những tổn thương mà Trần Chiếu gây ra cho cô, trả lại cho cô ta mà thôi.
(2): bạo lực ngôn ngữ là hành vi sử dụng ngôn ngữ, bao gồm ngôn ngữ nói và ngôn ngữ viết, nhằm mục đích chế giễu, xúc phạm, đe doạ, chỉ trích, cưỡng bức, hạ thấp giá trị người khác, tấn công tâm lý người khác một cách “vô hình” mà không có sự chấp thuận từ người đó, gây nên những tổn thương về tinh thần cho người tiếp nhận. Bất cứ ai cũng có thể trở thành nạn nhân của bạo lực ngôn ngữ
Cuối cùng cũng nhận ra mình thích cô, cuối cùng cũng ý thức được mình không thể buông tay, mình phải khiến cô quay trở lại bên mình như trước.
Bạn bè và người yêu là một giới hạn rất khó phân biệt.
Ít nhất bây giờ anh không muốn là bạn bè, thân phận bạn bè này rất phức tạp, bọn họ không thể cả đời như vậy.
Lúc trước Hứa Nhượng lo lắng Bạch Ly lại rời đi, nhưng mà Tống Cảnh Thước nói đúng, nếu là bạn bè, bọn họ chỉ có thể như ở hiện tại, sẽ không có tương lai.
Về sau Bạch Ly sẽ ở bên cạnh người khác, sẽ kết hôn với người khác, điều này so với việc cô rời đi, càng khiến anh cảm thấy khó chịu hơn.
Bạch Ly rất lâu không trả lời, cảm nhận được Hứa Nhượng dựa sát vào mình, hô hấp đang bình ổn lại, lúc cô định mở miệng, đột nhiên cảm thấy trên vai bị một thứ gì đè vào.
Hô hấp của người đàn ông rất bình ổn.
Một lúc Bạch Ly mới ý thức được Hứa Nhượng ngủ mất rồi, anh cứ dựa vào cô như vậy, Bạch Ly căn bản không dám động đậy, sợ mình động sẽ khiến anh tỉnh.
Hứa Nhượng bỗng nhiên ngủ, hơn nữa còn ngủ rất nghiêm túc, Bạch Ly rũ mắt nhìn anh, vừa rồi nhìn còn thấy quầng thâm ở mắt anh.
Chắc là vài ngày rồi không được ngủ ngon.
“Tớ không chờ được.”
Rốt cuộc lời này có ý gì?
Chỉ cái gì?
——————–
Hôm nay, trung tâm Hoàn Cầu náo nhiệt lạ thường, người đến người đi.
Sáng sớm Bạch Ly đã đi đến phòng vẽ tranh, lúc cô đi Hứa Nhượng vẫn chưa dậy, Bạch Ly cũng không gọi anh, chỉ im lặng rời đi.
Lúc cô thay giày, để dép lên vào tủ, trước khi đi còn nhìn một chút.
Đây không phải đồ đôi mấy đôi yêu nhau hay dùng sao?
Bạch Ly cười trào phúng, không nhịn được mắng mình một câu: “Lại nghĩ linh tinh.”
Có đôi khi đồng ý rằng Hứa Nhượng đối xử với mình rất tốt, cũng có đôi khi chấp nhận quan hệ thân mật.
Nhưng lúc nghe anh nói thích mình thì cô không chấp nhận nổi.
Vừa thích vừa thân thiết.
Nhưng không xác định quan hệ.
“Chị Ly, em đã mở sẵn máy tính và máy chiếu rồi, chị chỉ cần đến bắt đầu là được rồi!” Tư Khả Tâm vào đây gọi cô, lại phát hiện Bạch Ly đang đứng trước gương ngẩn người, nước vẫn còn đang chảy.
“Chị Ly?”
Bạch ly vẫn chưa phục hồi tinh thần lại.
Tư Khả Tâm nhìn cô, nhìn thấy Bạch Ly vẫn ngẩn người như trước, nước lạnh xối vào tay khiến bàn tay đông lạnh, đỏ bừng lên.
“Chị Ly?” Tư Khả Tâm đến gần, dùng tay chọc vào người cô: “Nghĩ gì mà nghiêm túc vậy?”
“Hả?” Bạch Ly bỗng hoàn hồn, mắt giật giật.
Cô cong môi cười nói: “Không có chuyện gì, chỉ là suy nghĩ lát nữa phải nói như thế nào.”
“Chị đừng ngại nha, cứ làm như lúc trước là được rồi!” Tư Khả Tâm vỗ vỗ bả vai cô: “Đi thôi, đi thôi!”
Hôm nay chính là ngày tuyển sinh chính thức, cũng chính là ngày tuyên truyền đầu tiên, lúc trước phát tờ rơi nên mọi người cũng hiểu biết một ít về phòng tranh.
Nhưng lúc này phải giải thích, giới thiệu tỉ mỉ cho mọi người.
PPT là Tư Khả Tâm làm giúp Bạch Ly, phần hình thức và nội dung đều là kết quả thảo luận của Tư Khả Tâm và Bạch Ly.
Bạch Ly gật đầu, nói: “Ừ, sau khi kết thúc tuyển sinh sẽ cho em một bao lì xì đỏ.”
Cô đưa tay gõ nhẹ vào trán Tư Khả Tâm.
Bên ngoài đã có rất nhiều phụ huynh đang đợi, tất cả mọi người đều thì thầm với nhau.
Tư Khả Tâm đi ra ngoài trước, đeo bộ đàm vào.
“Khụ, làm phiền mọi người nói nhỏ ạ, bây giờ chúng tôi sẽ giới thiệu cho mọi người.” Rồi Tư Khả Tâm tháo ra.
Bạch Ly nhận lấy, đứng trước cái bàn.
“Xin chào mọi người, tôi là cô dạy vẽ của phòng vẽ tranh Tuyết Sơn, cũng là người thành lập phòng vẽ tranh này, Bạch Ly.” Bạch Ly nhìn một lượt mọi người ở dưới.
Bên dưới rất im lặng, đại bộ phận mọi người đều nghiêm túc ngẩng đầu nhìn Bạch Ly.
Tất cả phụ huynh đều muốn con em được học tốt nên mới đến đây, cho nên khi nghe giới thiệu thì rất nghiêm túc.
Bạch Ly cầm bút hồng ngoại trên bàn, ấn chuyển trang PPT, sau đó xoay người chỉ vào hình ảnh.
“Tôi tin rằng các vị đang ngồi ở đây, đại bộ phận mọi người sẽ có suy nghĩ về bức tranh này trong đầu, thế nhưng phần lớn mọi người đều nghĩ…”
Cô chỉ vào hình người que.
“Cái này là ổn rồi.”
“Trời…”
“Ha ha ha.”
Bạch Ly nghe thấy mọi người phía dưới cười, nói tiếp: “Người học một xíu về hội họa sẽ thấy nó thế là được rồi.”
“Hầu như mọi người cũng đều cảm thấy như vậy là được rồi.” Bạch Ly nói: “Nhưng đối với chúng tôi là hoàn toàn không được.”
Thực ra bức tranh này cũng không tồi, ít nhất nó cũng sẽ được những người qua đường khen ngợi.
“Bản thân tôi cho rằng khi làm một việc gì, chúng ta sẽ phải làm tốt nhất, cho dù sau này chúng ta có thể dựa vào bức tranh đó để kiếm sống, hay làm họa sĩ chuyên nghiệp, một khi học tập sẽ phải kiên trì.”
“Cho nên nếu ở đây có phụ huynh nào muốn giết thời gian cho con mình, hay vì nhìn thấy chút năng khiếu thì thực ra không cần thiết phải cho con đến đây học, nếu chúng không phải thực sự thích, thực sự đam mê, thì sự ép buộc này chính là gánh nặng với chúng.”
“Cũng hy vọng mọi người có thể khai thông cho con mình, hỏi bọn họ quả thực đam mê hay chỉ hứng thú nhất thời, nếu nguyện ý kiên trì vậy sẽ tiếp tục…”
Bạch Ly nói xong, phụ huynh phía dưới bắt đầu thì thầm với nhau.
Trước kia đương nhiên bọn họ cũng cho con đi học mấy môn như vũ đạo, thư pháp, piano…
Nhưng hầu hết các thầy cô giáo đều nói, cho dù là gì, hãy cho đứa nhỏ trải nghiệm, bồi dưỡng bọn trẻ trở nên thích thú.
Nhưng chưa từng gặp ai như này bao giờ, giống như đuổi khách vậy, cô giáo nói nhất định phải cân nhắc kỹ càng, không cân nhắc kĩ sẽ không nhận.
Bạch Ly im lặng nghe mọi người phía dưới thì thầm, không nói tiếp, cô ngẩng đầu, đột nhiên bắt gặp ánh mắt của người ngoài cửa.
Người đàn ông tuấn tú, thân hình cao lớn dễ làm người khác chú ý đến.
Hứa Nhượng dựa vào bên cạnh, còn nghe rất nghiêm túc.
Cô lại cúi đầu, nhìn tin nhắn Hứa Nhượng gửi đến.
[Hứa Nhượng]: Cô giáo Bạch.
[Hứa Nhượng]: Nói chính xác lắm.
Bạch Ly bỗng nhiên được khích lệ, cô cười cười, tiếng nói chuyện phía dưới dần dừng lại.
Bỗng nhiên có một giọng nói nghiêm túc chất vấn truyền ra từ trong đám người, giọng người phụ nữ trẻ tuổi mang theo ý đâm chọc.
“Cho nên cô giáo này, ý cô là nếu chúng tôi cho con đến đây học là phải học từ đầu đến cuối sao?”
“Cô cũng rất biết tính toán, hầu như mấy đứa nhỏ đều ba phần nhiệt, cô đây là đang lo lắng mọi người chỉ học một thời gian ngắn, sẽ khiến cô được ít lời sao?”
“Với cả như vậy cũng đúng là bớt được việc, về sau không cần cố gắng tuyển sinh nữa đúng không?”
Người này nói chuyện rõ ràng chính là đang gây sự, trong nháy mắt không khí như đóng băng, cô rất rõ ràng là cô ta đang cố tình.
“Làm việc gì cũng cần kiên trì, đạo lý này…” Bạch Ly nghiêm túc giải thích, nhưng chưa nói hết đã bị cắt ngang.
Người phụ nữ trẻ tuổi lập tức đứng lên, cô ta đeo khẩu trang, không thấy rõ mặt, Bạch Ly nhìn thấy ánh mắt của cô ta.
Thấy được sự địch ý trong mắt cô ta.
Bạch Ly rất nhạy cảm với những ánh mắt của những người không thích cô, dù sao cô cùng là người khiến nhiều người không thích, lúc học cấp 3 cũng đã từng nhìn thấy rất nhiều ánh mắt như vậy.
Cô yên lặng tắt bộ đàm đi.
“Khả Tâm.” Bạch Ly rũ mắt gọi.
Tư Khả Tâm cũng ý thức được chuyện không đơn giản, vội chạy đến, cô ấy đè thấp giọng hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Người phụ nữ trẻ tuổi nhìn Bạch Ly, giọng điệu vô cùng trào phúng, cô ta nói: “Cho nên, cô Bạch cảm thấy làm gì cũng phải kiên trì, như vậy hành vi lưu manh có phải kiên trì không?”
Cô ta tháo khẩu trang, nhìn Bạch Ly.
Con ngươi Bạch Ly chấn động, tuy đã qua rất nhiều năm, đã không giống trước kia lăm, nhưng Bạch Ly nhận ra.
Trước kia cô có quen người này.
Đối phương nói hành vi lưu manh, Bạch Ly nghĩ đến chuyện hồi cấp 3 của mình.
Nhưng Bạch Ly không nhớ rõ tên cô ta.
Hai người nhìn nhau, không khí vô cùng xấu hổ và im lặng, bên cạnh có phụ huynh có lòng tốt: “Thực ra tôi cảm thấy cô Bạch nói cũng đúng, đây chính là biểu hiện của việc chịu trách nhiệm thôi.”
“Chịu trách nhiệm?” Người phụ nữ cười ra tiếng: “Bạch Ly cô làm sao mà xứng với từ này?”
Cô ta lấy điện thoại của mình ra.
“Tôi cho các người xem, bây giờ ở đây làm bộ người tốt, thái độ làm gương như vậy, rốt cuộc trước kia có bộ dáng như thế nào.”
——————–
“Tôi nói rồi đừng trêu chọc tôi.” Giọng người phụ nữ phát ra, tuy có khác so với bây giờ nhưng vẫn có thể nhận ra đó là giọng Bạch Ly.
“Cô có muốn biết kết cục khi trêu chọc tôi là gì không?” Giọng Bạch Ly rất ác độc: “Cô muốn chết sao?”
“Anh cô bị đuổi học vẫn chưa đủ sao?”
…
Tiếp theo là tiếng thét chói tai của nữ sinh.
“A…”
“Bạch Ly, tha cho tôi, tha cho tôi.”
“Tha cho cô?” Bạch Ly hung hăng: “Cô cho rằng cầu xin tôi là được sao?”
Bạch Ly nheo mắt lại, hơi thở nguy hiểm, cuối cùng cô cũng nhớ ra người này.
Trần Chiêu.
“Năm đó cô rời khỏi Nam Thành, cô cho rằng qua vài năm lại về Nam Thành, sẽ không ai nhớ rõ cô sao?” Trần Chiêu mở album ảnh trên điện thoại ra: “Những chuyện năm đó cô làm, tôi sẽ vĩnh viễn không quên.”
“Chỉ cần tôi còn ở đây, tôi sẽ không buông tha cho cô.”
“Mọi người nhìn xem, bây giờ người đang ngụy trang thành cô giáo tốt này là ai, tiểu thái muội(1), bạo lực học đường, vị thành niên nhưng đã xăm mình.”
(1): thường dùng để chỉ các cô gái nhảy thoát y, về sau thì đề cập đến các cô gái lưu manh, côn đồ hoặc giao du với côn đồ.
“Cô mà cũng xứng làm cô giáo sao?” Trần Chiêu quay đầu nhìn mọi người xung quanh: “Chẳng lẽ mọi người muốn người dạy con mình là dạng người này sao?”
Lúc này Bạch Ly không tức giận, nghe thấy tiếng ồn ào nghị luận bên dưới, cô có hơi đau đầu, cố gắng kìm nén cảm xúc của mình.
Bạch Ly rất rõ ràng, Trần Chiêu gây rối như vậy, tất cả công sức của cô lúc trước đều sẽ uổng phí.
Trong tay Trần Chiêu có ảnh chụp hiển nhiên là đã được xử lý tỉ mỉ, bây giờ cô giải thích cũng không có ích.
“Xin lỗi, hôm nay tuyên truyền sẽ tạm thời dừng tại đây, làm phiền các phụ huynh hãy rời đi.” Tư Khả Tâm thấy thế vội nói: “Về chuyện vị tiểu thư này nói, chúng tôi sẽ giải thích với mọi người qua Wechat sau.”
Có phụ huynh cảm thấy mất hứng, lập tức đứng dậy rời đi, nhưng vẫn có người muốn nhận được câu trả lời thỏa đáng.
“Chúng tôi rất vất vả mới có thời gian đến đây, như này là có ý gì?”
“Đúng đó, chúng tôi cần một lời giải thích ngay bây giờ!”
“Tiểu thái muội là sao? Thật hay giả? Nếu là tiểu thái muội thật thế sao lại đi làm cô giáo?”
“Tôi không muốn con mình bị giáo viên dạy hư, may tôi còn chưa đăng ký, nếu chuyện này là thật sự ai còn dám đến?”
“Đúng đó, cô Bạch, cô không giải thích gì sao?”
…
Bỗng nhiên có nhiều tiếng nói khác nhau khiến đầu Bạch Ly đau như búa bổ, tất cả mọi chuyện luẩn quẩn trong đầu.
Chất vấn và không giải thích được.
Bức bách và uy hiếp.
Cảm xúc Bạch Ly vô cùng không ổn, cô nhìn thấy Hứa Nhượng chạy đến chỗ cô, vươn tay ra ôm lấy cô.
“A Ly.” Hứa Nhượng ôm cô, Bạch Ly hoàn toàn không nhúc nhích.
Trần Chiêu đứng bên dưới, bộ dáng người thắng cuộc nhìn cô, mặc dù Hứa Nhượng vẫn đang liên tục xoa dịu cảm xúc của cô, nhưng Bạch Ly thực sự không nhịn được nữa.
“Trần Chiêu.”
“Cho nên cô lại muốn bị trừng trị một lần nữa sao?”
Giọng Bạch Ly nhẹ nhàng phát ra, đám người bắt đầu xôn xao, Trần Chiêu cong môi cười, không sợ hãi chút nào.
Cô ta đang đợi, đợi Bạch Ly nói ra những lời như vậy.
Nhưng vậy chứng tỏ Bạch Ly thừa nhận mình là tiểu thái muội, thừa nhận mình “trừng trị” cô ta.
Cô sơ suất rồi.
——————–
Hứa Nhượng gọi bảo vệ lên, bảo dẫn hết phụ huynh ra ngoài,
Sau đó Bạch Ly bảo Tư Khả Tâm rời khỏi nơi này.
Chỉ còn ba người bọn họ đứng trong phòng tranh rộng lớn, rõ ràng mười phút trước nơi này vẫn rất ồn áo, náo nhiệt.
Cổ Bạch Ly đầy mồ hôi, hô hấp cũng dồn dập, cô mở to miệng thở dốc, muốn, muốn bản thân mình bình tĩnh lại.
Nhưng đại não nổ đùng, mỗi đoạn ngắn lóe lên khiến cô sắp hít thở không thông.
Chứng lo âu không chỉ khi tiếp xúc thân mật với người khác sẽ khiến hô hấp dồn dập, mà dưới tình huống nhớ lại những chuyện không được tốt cũng sẽ phát bệnh.
Giống như lúc cô ở mật thất nhìn thấy hình ảnh đó, cô bỗng nhớ tới một cảnh cô từng chứng kiến khi còn nhỏ.
Lúc này Trần Chiêu đứng ở đây diễu võ dương oai với cô, cũng khiến cô nhớ lại mấy chuyện vài năm trước.
“ANhượng.” Giọng Bạch Ly rất nhẹ: “Buông.”
Hứa Nhượng ôm chặt cô, không buông tay.
“Không phải lo cho tớ.” Cô nói: “Tớ muốn tìm cô ta tính sổ một số chuyện.”
Nếu tích cách Bạch Ly yếu đuối, sợ phiền phức thì vừa rồi cũng sẽ không nói ra.
“Tính sổ?” Trần Chiêu cúi đầu cười: “Quả nhiên, Bạch Ly vẫn động thủ với tôi như bốn năm trước sao?”
“À đúng rồi, không ngờ hai người giờ vẫn qua lại với nhau, quan hệ của hai người…”
“Cũng thật tốt.” Trần Chiêu cười mỉa mai.
Bạch Ly dùng sức đẩy Hứa Nhượng ra, cô nói: “Trần Chiêu bỗng đến phá hỏng cuộc sống của tớ, cậu cảm thấy tớ nhẫn nhịn được không?”
“Không thể.” Hứa Nhượng rất hiểu cô.
Anh buông tay, tuy lo lắng nhưng đây là chuyện của Bạch Ly, anh cũng tin rằng Bạch Ly sẽ xử lý tốt.
Anh sẽ ủng hộ cách làm của Bạch Ly, cho dù nó có thế nào đi nữa.
Anh sẽ bảo vệ cô.
Bạch Ly đi đến chỗ Trần Chiêu, cuối cùng đứng trước mặt cô ta, cô nhẹ nhàng mở miệng, nói: “Phải diễn lại một lần hả?”
“Cũng hao tâm tổn trí của cô quá, thu thập mấy cái ghi âm kia, rồi lại dùng cách cắt nối biên tập lại, đổi thành phiên bản gây bất lợi cho tôi.”
“Mang thù lâu như vậy cũng không dễ gì.” Bạch Ly rũ mắt, cười khẽ: “Cho nên năm năm trước đã bắt đầu ghi âm, nhiều năm vậy rồi mà vẫn bảo quản rất tốt.”
“Chính là đợi đến ngày này đúng không?”
Ý cười trên mặt Trần Chiêu càng tăng thêm, vừa rồi cô ta làm như vậy, làm Bạch Ly đánh mất sự tin tưởng của các phụ huynh.
Cô ta liên chọc giận Bạch Ly, cuối cùng cũng thành công khiến cô nói ra một câu uy hiếp.
Mục đích đầu tiên đã đạt được.
“Bạch Ly, cô cảm thấy tôi sẽ để cho cô sống tốt sao?” Trong mắt Trần Chiêu tràn ngập hận thù: “Cô dựa vào đâu?”
Bạch Ly không nói gì, cứ nhìn Trần Chiêu.
Cô không sợ hãi, cũng không cảm thấy mình làm sai.
“Rõ ràng là chính cô bắt nạt tôi, cô bạo lực học đường với tôi, cô đè tôi xuống bàn, dùng son môi vẽ lên mặt tôi khiến tôi bị mọi người chê cười!” Giọng Trần Chiêu bắt đầu trở nên kích động, gào rống, khản cả giọng.
“Cô động thủ với tôi, đối xử với tôi như vậy, chẳng lẽ cô vẫn cảm thấy mình không sai sao?”
Bạch Ly: “Cho nên?”
“Cô ăn miếng trả miếng đúng không?”
Giọng điệu tùy ý của Bạch Ly càng khiến Trần Chiêu khó chịu hơn, rõ ràng cô ta mới là người thắng cuộc, rõ ràng đã chuẩn bị tỉ mỉ chuyện này để phá hủy Bạch Ly.
Nhưng tại sao Bạch Ly vẫn một bộ không sao cả? Giống như cô chỉ cần xoay người một phát là lại có thể sống một cuộc sống bình thường.
Trần Chiêu tức giận thở gấp, bỗng dơ tay lên định tát cô một cái.
Hứa Nhượng đang định xông lên, lại nhìn thấy một tay Bạch Ly đã cầm lấy cổ tay Trần Chiêu, Bạch Ly dùng sức, cứ túm cô ta như vậy không buông tay.
Sức lực Bạch Ly rất lớn, so với phụ nữ bình thường thì lớn hơn rất nhiều, thậm chí cô còn có thể khiêng một bình nước từ tầng 1 lên tầng 5 mà không thở dốc.
“Không phải lo cho tớ.” Bạch Ly không quay đầu lại nhưng rõ ràng đang nói với Hứa Nhượng.
Giọng điệu kiên quyết, không cho phép Hứa Nhượng nhúng tay vào.
Bước chân Hứa Nhượng dừng lại, không di chuyển, nhưng trong mắt tất cả đều là sự lo lắng.
Trần Chiêu cắn răng, đau muốn hét ra tiếng nhưng vẫn cố nhịn, cô ta quay đầu nói với Hứa Nhượng: “Đúng vậy, cậu không cần phải quan tâm.”
“Năm đó lúc Bạch Ly bắt nạt tôi, lúc đó cậu đi từ cửa sau vào, tùy tiện nói câu không liên quan đến cậu!”
“Năm đó lúc tôi bị Bạch Ly bắt nạt, cậu cũng mặc kệ, bây giờ ân oán giữa hai chúng tôi cậu cũng đừng xen vào!”
Bất thình lình nhớ lại.
Hứa Nhượng cũng nhớ ra, năm năm trước trong phòng học, Bạch Ly đè một nữ sinh xuống mặt bàn.
Lúc đó anh nhìn thấy cảnh tượng đó.
“A Nhượng, cậu cảm thấy tớ sẽ chủ động ra tay không?” Bạch Ly vừa nói, vừa tăng lực đạo ở tay.
Bạch Ly cong môi, đợi câu trả lời của Hứa Nhượng.
“Hứa Nhượng, lúc đó cậu nhìn thấy cảnh Bạch Ly đè tôi đúng không, cậu biết trước đó đã xảy ra chuyện gì không?”
Hứa Nhượng không biết.
Trần Chiêu cắn răng, cố gắng mở miệng đứt quãng: “Là bởi vì Bùi Xuyên, rõ ràng cậu ấy thích tôi, nhưng Bạch Ly lại muốn cướp cậu ấy đi…”
“Bởi vì… Bởi vì tôi nói với cô ta, Bùi Xuyên không thích cô ta, Bùi Xuyên thích tôi, cho nên Bạch Ly mới động thủ với tôi…”
Mắt Hứa Nhượng tối sầm lại.
Anh biết quãng thời gian qua lại của Bạch Ly và Bùi Xuyên, cho nên mới để ý đến sự tồn tại của Bùi Xuyên.
Anh không thể không thừa nhận lúc mình nghe thấy Trần Chiêu nói vậy thì tâm tình hơi dao động.
Bạch Ly cũng không giải thích, cô giống như thừa nhận lời Trần Chiêu nói.
Môi Hứa Nhượng dần mím chặt.
Cho nên là thật sao? Ân oán của hai người là vì Bùi Xuyên sao?
Ánh mắt Bạch Ly rất lạnh lùng, cô chưa nói gì, một mình Trần Chiêu nói liên tục, mà tay Bạch Ly cũng tiếp tục dùng sức.
Trần Chiêu giãy dụa, định dùng chân đá Bạch Ly, tay kia cũng giơ lên định phản kháng.
“Năm năm trước cô thoải mái đối xử với tôi như vậy, năm năm sau cô vẫn cho rằng cô có thể sao?”
“A…”
“Cô buông ra!”
Sắc mặt Bạch Ly dần trắng bệch, nhưng không ai chú ý đến điều này, cô nói: “Tại sao tôi phải buông?”
“Rõ ràng cô giơ tay lên trước, tại sao tôi phải buông ra?”
“Tại sao cô đánh tôi mà tôi lại không được đánh lại?”
Lực đạo Bạch Ly bỗng nhiên thả lỏng, Trần Chiêu nhân cô hội rút tay ra, cổ tay cô ta bị Bạch Ly nắm chặt đến phát đỏ.
Trần Chiêu giơ tay lên, nói: “Tôi đánh cô trước?”
“Bây giờ không phải cô đang đơn phương bắt nạt tôi sao? Tôi chỉ giơ tay, sao cô biết là tôi muốn đánh cô?”
“Còn cô thì sao?”
“Cô làm gì thế? Cô dùng sức nắm chặt cổ tay tôi, suýt chút nữa lại muốn đè tôi xuống mặt bàn đúng không?”
Bạch Ly sửng sốt, nhìn tay mình.
Quả thật tay Trần Chiêu không rơi xuống mặt mình, nhưng Bạch Ly có linh cảm cô ta đánh mình, nên mới phản kháng trước.
Tay cô run rẩy.
“Tôi nói rồi, cô chính là người phụ nữ hư hỏng, tùy tiện bạo lực với người khác?”
“Tôi không có làm tổn thương cô, nhưng tại sao cô lại làm tổn thương tôi.” Trần Chiêu quan sát, chất vấn cô.
“Thừa nhận chuyện cô đã làm với tôi là sai khó lắm sao?”
——————–
Trần Chiêu không động thủ tiếp, cũng không nói gì nữa, vẫn dùng tư thế người bị hại nhìn cô.
Con ngươi Bạch Ly run rẩy.
Nhớ lại nên có chút mơ hồi, cô đã không nhớ rõ lúc đó là Trần Chiêu ra tay trước hay cô ra tay trước.
Điều duy nhất cô chắc chắn là.
Bạch Ly nhớ rõ Trần Chiêu chửi cô, nói cô là một người phụ nữ dâm đãng, cô rất tức giận cho nên đánh Trần Chiêu.
“Tôi chỉ giơ tay lên, sao cô biết là tôi muốn đánh cô?”
Chẳng lẽ là cô hiểu lầm, là cô nghĩ nhiều, cô ta chỉ tự vệ, là cô sai sao?
Cô đứng im tại chỗ, không nhúc nhích, giống như bị Trần Chiêu tẩy não, không có phản ứng gì.
Hứa Nhượng nhìn thấy chân Bạch Ly mềm nhũn, suýt chút nữa thì ngã xuống.
Bạch Ly không ngã xuống, Hứa Nhượng vững vàng ôm được cô.
“Làm sai rồi sao?” Trần Chiêu nhìn Bạch Ly: “Bây giờ cô biết cô sai chưa?”
Trần Chiêu không nhận được câu trả lời của Bạch Ly, lại bị ánh mắt lạnh thấu xương của Hứa Nhượng nhìn chằm chằm, giây tiếp theo, cô ta cảm thấy mặt mình vừa bị đánh một cái.
Là Hứa Nhượng cầm tay Bạch Ly đánh cô ta.
Lực đạo không quá lớn, nhưng quả thực cô ta bị ăn một cái tát.
Vẻ mặt Trần Chiêu khó tin nhìn Hứa Nhượng: “Cậu vừa làm gì vậy?”
Hứa Nhượng ôm Bạch Ly, chống đỡ sức nặng của cô, anh nói: “Cậu ấy không sai.”
“Bạo lực ngôn ngữ cũng chính là một loại bạo lực.”
Tuy Hứa Nhượng không biết rốt cuộc lúc đó xảy ra chuyện gì, nhưng…
Anh biết.
Trần Chiêu ở trường học chuyên đi truyền tin đồn về Bạch Ly, tất cả tin đồn, đều là do cô ta truyền ra.
“Cái tát vừa rồi là tôi giúp cậu ấy.”
“A Ly không làm sai.”
Cô chỉ ăn miếng trả miếng, chỉ trả lại những tổn thương mà Trần Chiếu gây ra cho cô, trả lại cho cô ta mà thôi.
(2): bạo lực ngôn ngữ là hành vi sử dụng ngôn ngữ, bao gồm ngôn ngữ nói và ngôn ngữ viết, nhằm mục đích chế giễu, xúc phạm, đe doạ, chỉ trích, cưỡng bức, hạ thấp giá trị người khác, tấn công tâm lý người khác một cách “vô hình” mà không có sự chấp thuận từ người đó, gây nên những tổn thương về tinh thần cho người tiếp nhận. Bất cứ ai cũng có thể trở thành nạn nhân của bạo lực ngôn ngữ
Bình luận facebook