• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Trước Ghét Sau Yêu, Hoán Đổi Thê (1 Viewer)

  • Chương 67

Buổi chiều, Quyển Nhu đang ngồi trong phòng thì Lý Nghệ Hoành đột nhiên mở cửa bước vào. Quyển Nhu vừa đứng dậy thì Lý Nghệ Hoành đã tiến tới ôm lấy cô rồi hôn lên môi cô.
Quyển Nhu nhíu mày, cô lặp tức đẩy Lý Nghệ Hoành ra còn kèm theo một cái tát tai.
Lý Nghệ Hoành nghiêng sang một bên theo cái tát, anh bàng hoàng nâng ánh mắt: "Hân!"
Quyển Nhu run rẫy trong lòng, cô bỏ tay xuống: "Anh ra ngoài đi."
"Tại sao?" Lý Nghệ Hoành bức xúc thốt lên.
Miệng của Quyển Nhu giật nhẹ, cô đang rất bối rối: "Em mệt, anh làm ơn ra ngoài."
Lý Nghệ Hoành lóe lên tia khó chịu trong ánh mắt, anh đi ra khỏi phòng của Quyển Nhu nóng giận mà đóng cửa một cái ầm.
Quyển Nhu ngồi xuống, ánh mắt hạ thấp, cô không biết phải làm gì nữa, Lý Nghệ Hoành càng lúc càng thể hiện tình cảm trong khi cô không hề có chút cảm giác với anh ta, người cô yêu là Minh Vũ, nhưng mà...
Quyển Nhu trong lòng rối bời, cô đã tát Lý Nghệ Hoành, nếu anh ta nghi ngờ cô thì chắc chắn sẽ không tin những lời cô đã nói trước đó, tập đoàn Lý Thị đang cầm cương, chỉ cần phật ý Lý Nghệ Hoành thì Hàn Thị của Minh Vũ sẽ rất khó vực dậy.
Quyển Nhu lo lắng, cô định sang phòng của Lý Nghệ Hoành để xin lỗi nhưng cô cảm thấy sợ khi phải đối diện với anh ta, nếu sang đó Lý Nghệ Hoành lại muốn hôn cô thì chắc cô sẽ tát anh ta thêm cái thứ hai, không được, không ổn chút nào, phải nghĩ ra cách để ứng biến trước đã.
Lý Nghệ Hoành về phòng hai tay chống lên hông, trong người đang cực kỳ tức tối.
"Thiếu gia?"
Lý Nghệ Hoành xoay lại hướng cửa: "Vào đi."
Quản gia Trịnh bước vào, ông cẩn thận đóng cửa rồi mở miệng nói: "Thiếu gia, tôi đến báo với cậu chuyện của nhị tiểu thư?"
Lý Nghệ Hoành nhanh chóng buông lời: "Nói đi."
Quản gia cũng không mất thời gian liền thưa rằng: "Nhị tiểu thư chỉ nhốt mình ở trong phòng, rất ít thấy cô ra ngoài, nhưng có điều..."
Quản gia Trịnh bỗng trần chừ.
Lý Nghệ Hoành không thích sự ấp úp nên nói: "Điều gì chú nói rõ đi."
Quản gia Trịnh nói tiếp:
"Tôi cảm thấy tiểu thư rất khác với lúc trước, từ khi về đây thì tiểu thư trầm tư hơn rất nhiều, thái độ với mọi người cũng khác, không còn quát tháo và khó chịu, thay vào đó lời nói lại có phần khiêm tốn và nhã nhặn."
Lý Nghệ Hoành lắng nghe những lời của quản gia nói mà suy nghĩ, tại sao Nghệ Hân lại thay đổi như vậy? Đôi khi nhìn em ấy mà anh có cảm giác vô cùng xa lạ, tính tình ngang ngược dường như tan biến khỏi con người em ấy. Kể cả cái tát lúc nảy, Hân nhi sẽ không bao giờ làm thế với anh, chẳng lẽ đó không phải là em ấy, không phải là Nghệ Hân ư?
"Không đúng, hoang mang quá rồi." Lý Nghệ Hoành nói nhỏ trong miệng.
Quản gia Trịnh không nghe rõ nên hỏi lại: "Xin lỗi thiếu gia nói gì tôi không nghe."
Lý Nghệ Hoành đang ngẫm nghĩ thì ngẩng lên: "Không có gì, chú ra ngoài đi."
"Vâng." Quản gia Trịnh đáp rồi đi ra ngoài.
Lý Nghệ Hoành ngồi xuống ghế, anh đặt tay lên cằm lại suy nghĩ về chuyện của Nghệ Hân.
Từ cánh cửa phòng của Lý Nghệ Hoành bỗng được đẩy nhẹ, Vân Lục mang lên một ly nước, cô đi tới tươi cười nói: "Anh hai uống ly nước cho mát."
"Anh không khác, em để lên bàn đi."
Vân Lục bưng ly nước để lên bàn, cô quay sang để ý mặt của Lý Nghệ Hoành có dấu tay thì sững sờ: "Anh hai, mặt anh làm sao thế?"
Lý Nghệ Hoành tỏ ra bình than, anh nói: "Vừa rồi có con muỗi đậu trên má, anh đập nó hơi mạnh nên mới bị đỏ mặt thôi."
"Anh hai bôi thuốc chưa?"
"Anh bôi rồi, thôi em ra ngoài đi, anh muốn ngủ một chút."
"Dạ."
Vân Lục nhỏ giọng đáp rồi đi ra, khi khép lại cánh cửa thì đôi mắt Vân Lục sắc lại. Vết đỏ ấy không phải là do đập muỗi, theo quan sát của cô đó là cái tát, chắc chắn có kẻ đáng ghét nào đó dám động tay với anh Nghệ Hoành của cô, ai chứ? Là ai dám cả gan với anh ấy? Ở công ty thì không ai rồi? Chẳng lẽ là ba? Không lý nào ba rất thương anh hai, chưa bao giờ nặng lời với anh ấy, sao có thể đánh anh ấy được, hay là Bạch Mễ Hoa? Không không bà ta cũng không phải.
Vân Lục bỗng liếc ánh mắt sang hướng căn phòng của Nghệ Hân, là cô ta, chỉ có con ả ngang ngược đó mới dám trời đất với anh hai của mình, khốn kiếp, để coi tôi xử cô thế nào Lý Nghệ Hân.
---------
"Chủ tịch, đã có tin tức của An Đình Đình."
Hàn Minh Vũ nghe về An Đình Đình thì trầm mặc, anh không rời mắt khỏi máy tính, mở miệng nói với Jensi: "Nói tiếp đi."
"An Đình Đình đã chết rồi ạ, thi thể được tìm thấy tại một bờ sông, theo điều tra ban đầu của cảnh sát, họ cho rằng cô ấy đã tự vẫn."
Hàn Minh Vũ ngưng lại cái chớp mắt, một lúc thì anh bảo: "Cô ấy dù sao cũng từng là nhân viên của Hàn Thị, thay mặt tôi đến đám tang và chuẩn bị một phong thư."
Hàn Minh Vũ lấy ra một tờ giấy điền vào đó một con số rồi đưa cho Jensi: "Bỏ cái này vào phong thư."
Jensi cầm lấy rồi đi ra ngoài, con số mà Hàn Minh Vũ đã điền vào tấm phiếu là một trăm triệu.
Có lẽ trong thâm tâm Hàn Minh Vũ không căm hận An Đình Đình, sự việc này xảy ra bản thân anh cũng không hề muốn, số tiền đó coi như cái tình gửi đến cho thân nhân của cô ấy phần nào đó giúp họ xoay sở lúc khó khăn.
Đối với cái nhìn của nhiều người thì chủ tịch Hàn là một kẻ lạnh lùng, công việc chỉ biết đến nguyên tắc và khuông phạm. Nhưng ít ai biết trong con người lạnh lùng ấy lại là một người có tấm lòng rộng mở, chỉ là họ không biết cách để hiểu được chủ tịch của mình, không biết cách để đàm phán với anh ấy mà thay vào đó là một thái độ tiêu cực và cứng nhắc.
Hàn Minh Vũ tắt máy tính, bây giờ cũng đã hết giờ làm việc, anh mệt mỏi cầm lấy cái áo rồi đi ra ngoài.
Chiều nay Hàn Minh Vũ không về nhà, anh đã ghé vào một quán ba, uống một ít rượu. Anh còn lấy điện thoại gọi cho Quyển Nhu, nhưng số thuê bao không gọi được, Hàn Minh Vũ không gọi được cho Quyển Nhu thì gọi thẳng đến số của Lý gia.
Lúc này Quyển Nhu đang ăn cơm với gia đình, bỗng quản gia Trịnh đi tới nói nhỏ với cô: "Nhị tiểu thư, Hàn thiếu gia gọi cho cô."
Quyển Nhu chợt quay sang quản gia Trịnh, chỉ một xíu thì cô bỏ đũa xuống mà đứng lên. Lý Nghệ Hoành nhìn theo Quyển Nhu, anh không nghe quản gia Trịnh nói gì, nhưng nhìn thấy Lý lão gia mỉm cười thì một cảm giác không tốt liền dội đến.
Vân Lục ngồi bên cạnh thấy anh hai cứ hướng ánh mắt theo Nghệ Hân thì rất bực bội, anh ấy tại sao cứ trìu mến Lý Nghệ Hân như vậy chứ?
Quyển Nhu nhanh chóng cầm lấy ống phone điện thoại bàn, cô cất giọng nhè nhẹ: "Em đây, anh có..."
"Anh say rồi." Hàn Minh Vũ bỗng thốt lên khi Quyển Nhu còn chưa nói hết câu.
Quyển Nhu ngỡ ngàng, sự lo lắng liền len lói trong đáy mắt:
"Anh đang bị thương đó, tại sao lại uống rượu chứ hả?"
Hàn Minh Vũ thản nhiên trả lời: "Ừ nhỉ anh quên mất."
"Anh đang ở đâu?" Quyển Nhu lo lắng, lời nói lại có chút bực bội.
"Anh đang ở quán X, em có biết không?"
"Em biết, em sẽ đến đó, anh đừng có uống nữa đấy."
Quyển Nhu cúp máy, bộ dạng rất khẩn trương.
"Hân nhi con đi đâu vậy?" Lý phu nhân đang ăn thấy Nghệ Hân ra ngoài thì hỏi.
Quyển Nhu đi khá nhanh, cô còn không để ý đến lời nói của Lý phu nhân.
"Con bé này, đi đâu mà mẹ hỏi cũng không thèm trả lời?" Lý phu nhân nói.
Lý lão gia thấy vậy thì cười, ông bảo: "Nó đi tìm Minh Vũ đấy."
"Minh Vũ? Sao lão gia biết?" Lý phu nhân thắc mắc.
"Thì vừa rồi nó đi nghe cuộc gọi của Minh Vũ đấy thôi."
Lý Nghệ Hoành nghe nhắc đến Hàn Minh Vũ thì liền bức bối, anh đặt đũa xuống cái cạch mà đứng dậy đi ra khỏi bàn ăn. Mọi người đều sửng sờ với thái độ của Lý Nghệ Hoành, Lý lão gia nói: "Nó bị sao vậy?"
"Chắc nó mệt, bây giờ làm chủ tịch rồi, áp lực cũng nhiều hơn trước mà." Lý phu nhân nhẹ giọng nói đỡ cho Lý Nghệ Hoành.
Vân Lục lại không nghĩ như Lý phu nhân, từ nảy giờ quan sát Lý Nghệ Hoành cô cảm thấy anh ấy rất lạ với Lý Nghệ Hân, anh ấy quan tâm quá mức hay có biểu tình gì khác với con ả đó? Vân Lục trong lòng khó chịu, mặc dù giữa cô và Lý Nghệ Hân đều là em gái nhưng cô rất ghét thấy anh Nghệ Hoành chú ý đến Lý Nghệ Hân, cô chẳng muốn anh ấy để mắt đến ai ngoài cô, cũng chẳng muốn san sẻ nụ cười của anh ấy với bất kỳ ai, với Lý Nghệ Hân lại càng không.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom