• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Trước cùng giường, sau nói yêu (2 Viewers)

  • Chương 37

Vu Hạo Viễn buông văn kiện trong tay ra, lông mày nhíu chặt có thể nhìn ra được cảm xúc của hắn, nhưng Hà tổng này không cảm nhận được, không biết cách quan sát, còn không sợ chết khiêu khích tính nhẫn nại của hắn lần nữa.

“Anh bình tĩnh thật đấy, chị dâu bỏ chạy hơn hai tháng, anh không định tìm về đấy à.” Vu Hạo Đông tuy sợ anh trai hắn, nhưng trong thời điểm quan trọng, hắn cảm thấy dù sao cũng là người của Vu gia, phải dũng cảm đứng ra, mà thật ra hắn muốn nói: bây giờ anh có đi không? Anh không đi tôi đi đấy!

“Cậu bị thương khỏi rồi nhỉ làm việc được rồi.” Nói xong liền ném văn kiện tới Vu Hạo Đông, “Lão Cổ đi rồi, chuyện tiếp theo cậu lo.”

Vu Hạo Đông còn muốn nói gì đó, nhưng nhìn thấy cả đống văn kiện dày cui, liền hết muốn nói, đành than: “Nhiều việc như vầy đều bắt em làm, vậy anh làm gì?”

Vu Hạo Viễn quét mắt một cái, mặt không biến sắc, đáp: “Tìm vợ về.”

Thấy anh trai hắn nghiêm trang nói ra ba chữ tìm vợ về, Vu Hạo Đông thật muốn nắm cổ áo đối phương quát lên: mặt liệt cũng là bệnh đó, phải chữa!

Dù sao thì anh trai hắn cũng chịu đi tìm vợ rồi, hắn cũng cần phải mang chút sức ra giúp đỡ, ví dụ như giải quyết đám công việc chồng chất kia.

Vu Hạo Đông buồn bã ôm đống văn kiện đi không bao lâu, trợ lý Kiều vội vàng chạy vào.

“Người cậu mời đi gặp Tần tổng, đều thuận lợi rồi.”

Vu Hạo Viễn xem ảnh thủ hạ chụp Tần Tiểu Ý, ánh mắt lạnh nhạt dần dần chuyển thành ôn nhu, ngón tay lưu luyến vuốt ve mặt người trong ảnh, động tác này hắn đã lặp đi lặp lại rất nhiều năm, “Sắc mặt cô ấy không tốt.”

Trợ lý Kiều âm thầm líu lưỡi, cậu chỉ lo chú ý một người, đúng là tài quá vừa liếc một cái đã biết người ta khác thường.

“Tôi cũng định nói, gần đây sức khỏe Tần tổng hình như không tốt lắm, ngày nào cũng ở trong phòng.”

Vu Hạo Viễn mắt nhíu lại, độ ấm quanh thân đột nhiên giảm mấy độ, trợ lý Kiều không nhịn được rùng mình, đối phương khoát tay ra hiệu ông mới rời khỏi, gật đầu không ngừng lui ra ngoài, đóng cửa lại rồi, mới thở phào nhẹ nhõm.

Tần Tiểu Ý sẽ không tâm linh tương ứng, đương nhiên không cảm thụ được Vu Hạo Viễn lạnh băng bên kia, lúc này cô đang trở thành đối tượng phê phán của mọi người, mỗi lần Chương Huệ kể ra một chuyện cũ, lập tức sẽ biến thành tội trạng của cô.

Cuối cùng Lâm Kiều Kiều tổng kết: “Nói vậy, chân tướng chính là: Vu tổng từ đầu đã yêu chị Tiểu Ý, kết quả chị Tiểu Ý lợi dụng người ta giúp mình đánh nhau, còn lừa gạt người ta nói lên Đại học thì yêu nhau, kết quả vừa lên trung học đã vứt người ta đi, quên không còn một mảnh, đã thế còn yêu đương vô độ thời trung học! Nhiều năm trôi qua, Vu tổng vẫn yêu chị đến ngốc như vậy, thậm chí còn cưới chị làm vợ, cho chị cuộc sống tốt nhất, kết quả chị Tiểu Ý vẫn chưa nhớ ra! Thậm chí thấy Vu tổng và người khác xứng đôi, thế là bỏ người ta chạy về nhà mẹ đẻ!”



Nghe xong tổng kết, mọi người đều 囧 囧.

Im lặng một hồi, Giản Tình hạ giọng, đập tan tình huống xấu hổ này, “Kiều Kiều tổng nghe có vẻ giống kịch cẩu huyết, nhưng mình cảm thấy em nó phân tích quả thật không sai.”

Chương Huệ cũng nhỏ nhẹ, “Quả thật rất cẩu huyết, nhưng mình vẫn cảm thấy Vu tổng thật đáng thương!”

Tần Tiểu Ý đã bị mấy chuyện đó đả kích bay hết hồn vía, nhưng cũng nương theo câu chuyện, “Tuy rất cẩu huyết, nhưng mình cảm thấy mình thật sự là thứ đáng vứt đi.”

Mọi người cùng 囧.

Chân tướng thật sự ngoài ý muốn, khiến người ta trở tay không kịp, nên Tần Tiểu Ý về nhà rồi, vẫn cảm thấy thế giới này lơ lửng kỳ huyễn.

Trong lúc còn đang cảm xúc cô không để ý tới ánh mắt lo lắng của ba mẹ, cảm thấy hình như cả người không ổn, tâm tình không ổn, cảm xúc không ổn, thân thể đều không ổn, mấy món đồ ăn cùng ăn với Lâm Kiều Kiều không nhiều, mà sao vừa về nhà đã bắt đầu buồn nôn, rất muốn nôn ra.

Đầu óc vừa nghĩ đến nôn, cả người còn nhanh hơn, trực tiếp nhào vào phòng tắm, ghé vào bồn rửa mặt nôn hết một trận, ói nửa ngày không thể phun ra cái gì, ngược lại còn tự làm bản thân mệt muốn chết.

Ra khỏi phòng tắm, cầm lấy di động, ngồi xuống đất gọi cho Giản Tình.

Giản Tình cũng vừa về tới nhà, còn chưa kịp ngồi xuống thở, điện thoại của Tần Tiểu Ý đã đuổi tới, làm cô giật mình.

“Tiểu Tình, mình khó chịu quá.” Tần Tiểu Ý đáng thương ngồi dưới đất nói chuyện, “Tâm tình khó chịu, thân thể khó chịu, cả người chán chường, đến di động cũng bắt không nhanh được.”

Giản Tình cuống quít, “Làm sao, sao vậy? Không phải vừa rồi còn ổn sao? Có phải bệnh rồi không? Mau nói chú dì đưa cậu đến bệnh viện đi.”

“Mình chính là khó chịu bực bội, quá mất mặt, Vu Hạo Viễn quá tốt với mình, mình lại một chút tự tin cũng không có, anh ấy thích mình lâu như vậy, mình lại quên anh ấy không còn một miếng.”

“Được được, đừng khổ nữa, cậu đâu phải cố ý, nói sao nữa lúc đó còn trẻ con, nhiều chuyện đâu thể nói thật là thật được.” Giản Tình tiếp tục an ủi cô.

“Nếu nhiều năm như vậy, anh ấy vẫn thích mình, mình quả thật có lỗi, ngẫm lại còn chưa gặp mặt anh ấy.” Tần Tiểu Ý vừa vuốt ngón chân, vừa khóc nức nở.

“Đừng nghĩ nhiều, nếu anh ấy hận cậu quên, sẽ không kết hôn với cậu đâu, anh ấy cưới cậu rồi, khẳng định vẫn thích cậu.”

“Nhưng mà… Mình bỏ đi hai tháng anh ấy còn không thèm tìm mình!” Nói xong, Tần Tiểu Ý cảm thấy còn ủy khuất hơn.

Con gái dù kiên cường, mạnh mẽ cỡ nào, đối diện với tình yêu, vẫn không thể mạnh mẽ được, đối với Tần Tiểu Ý, tình cảm từ trước tới nay vẫn luôn là nhược điểm trí mạng của cô.

“Tiểu Ý, đi hỏi thẳng anh ấy đi, co đầu rụt cổ không phải tác phong của cậu.”

“Tiểu Tình, gần đây mình thấy rất khó chịu, còn muốn nôn…” Nhắc tới nôn, Tần Tiểu Ý lại vọt vào phòng tắm như gió, tiếp tục nôn khan.

Giản Tình nghe đầu bên kia điện thoại truyền đến âm thanh Tần Tiểu Ý nôn tới tê tâm phế liệt, mắt bỗng sáng lên.

Đợi nửa ngày, Tần Tiểu Ý nôn xong, phát hiện điện thoại còn chưa tắt máy, liền hữu khí vô lực nói: “Tiểu Tình, từ từ nói đi, mình đi ngủ chút, mệt mỏi quá.”

“Đợi đã, Tiểu Ý, có phải cậu có thai rồi không?”

“…”

Trong nháy mắt, Tần Tiểu Ý cảm thấy, thế giới này thật kỳ lạ, sau đó trong mắt tối đen, cái gì cũng không biết nữa…

Lúc tỉnh lại, cảnh tượng toàn màu trắng có chút chói mắt, Tần Tiểu Ý tỉnh lại hoàn toàn mở to mắt mới phát hiện mình đang nằm trên giường bệnh viện, ngồi bên cạnh giường mặt không biến sắc là Vu Hạo Viễn.

Đối phương thấy cô tỉnh lại, đứng dậy bưng ly nước đã chuẩn bị bên cạnh đưa tới cho cô, một tay nâng cô dậy một tay bưng ly nước đến, tuy biểu tình rất lạnh, nhưng động tác cho cô uống nước tuyệt đối ôn nhu.

Đối mặt với người mình không gặp hơn hai tháng, Tần Tiểu Ý có chút mơ màng, nhưng vẫn ngoan ngoãn uống hết nước, lập tức nhớ ra chuyện về vừa rồi, không nhịn được xấu hổ.

“Em bị sao vậy?” Tần Tiểu Ý cảm thấy thân thể cũng thư thái hơn, nhưng vẫn có cảm giác buồn nôn, vội vàng mở miệng hỏi bệnh tình của mình.

Vu Hạo Viễn mặc dù còn giận cô ngốc, nhưng vẫn kiên nhẫn giải thích, “Em có thai, hai tháng.”

“Có… Có thai…?”

Hóa ra lúc đó Giản Tình nói qua điện thoại là thật, không phải ảo tưởng, một loạt phản ứng trong cơ thể, không phải vì cô tâm tình không tốt, cũng không phải vì bệnh, mà là cô có thai.

Thật không thể ngờ.

Tần Tiểu Ý theo bản năng nhìn lại bụng mình, ở đó đã có một sinh mệnh nhỏ? Là sinh mệnh nhỏ do cô và Vu Hạo Viễn tạo thành!

Tự dưng phát ngốc, Tần Tiểu Ý cảm thấy mình hẳn là nên mở miệng nói gì đó để biểu đạt vui sướng, không im lặng hồi lâu, cô lại nghe thanh âm của mình nói: “Chúc mừng anh, được làm ba rồi.”

Nói vừa xong, chớp mắt liền 囧, Tần Tiểu Ý cô không còn câu nào hay hơn sao!

May mà Vu Hạo Viễn đã quen rồi, đối với tình trạng này vẫn có thể phản ứng tự nhiên, hắn bình tĩnh đáp: “Cùng vui.”

“…”

Vu Hạo Viễn cũng không ở lại phòng bệnh quá lâu, dặn dò cô nghỉ ngơi rồi đến công ty, hắn vừa rời khỏi, ba mẹ Tần, Giản Tình, Lâm Kiều Kiều đều hiện ra, giống như đã chờ ở cửa lâu rồi, mặt người nào cũng tràn đầy vui sướng.

“Con bé này, mang thai cũng không biết, quá sơ ý.” Mẹ Tần ngoài miệng trách cứ, nhưng vẻ mặt tươi cười không giảm bớt phần nào.

“Chị Tiểu Ý, chúc mừng chị thăng chức nha.” Lâm Kiều Kiều cười hì hì, “Vu tổng còn ở đây chúng ta không dám vô, đợi cả buổi, sao rồi, có phải hai người nùng tình mật ý, ân ân ái ái hòa nhau rồi không?”

“Nhỏ giọng thôi.” Giản Tình dặn Lâm Kiều Kiều, quay đầu nói với Tần Tiểu Ý, “Cậu đó, đừng suy nghĩ lung tung nữa, chuyện quan trọng bây giờ, là phải tịnh dưỡng.”

Ba Tần cũng nói: “Hạo Viễn đã nói chuyện với ba, chuẩn bị đưa con về nhà tĩnh dưỡng, bên thông gia nghe nói con có thai cũng rất vui, bây giờ đang trên đường tới đây đó.”

“Về Vu gia…” Tần Tiểu Ý có chút do dự, hai tháng trước cô chào cũng không liền chạy về nhà mẹ đẻ, bây giờ quay về, đúng là có chút xấu hổ.

“Con bé này, cũng không biết náo loạn cái gì, Hạo Viễn nhân nhượng con như vậy, con đừng được nước lấn tới, có chuyện gì thì hai đứa thẳng thắn nói chuyện, chưa gì hết đã muốn trốn đi.” Mẹ Tần bắt đầu thuyết giáo.

“Biết rồi mẹ, con về là được.” Bây giờ như vậy, chỉ còn cách trở về.

Nói sao đi nữa, con cũng có rồi, cô có cái cớ rất tốt để ở lại bên cạnh hắn. Tần Tiểu Ý phát hiện, phần ảm đạm âm u kia chớp mắt đã biến mất, từ giờ trở đi, cô nên chiến đấu vì tình yêu đời mình!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom