Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 82
Edit: windy
Vào trước ngày hôm nay, Hồ Nguyệt Hoa còn có thể tự an ủi bản thân. Tuy nàng ta không được gả cho Hạ Trăn như ý nguyện, nhưng Mộ Dung Quân cùng Mục Nhã Huệ cũng không thể. Bọn họ không cần 50 bước cười 100 bước, đều như nhau cả.
Nhưng, Mộ Dung Quân không thể gả cho Hạ Trăn, lại trèo cao lên bên Thái Tử điện hạ, trở thành Thái Tử Phi.
Mục Nhã Huệ sao? Mục Nhã Huệ không được như Mộ Dung Quân, nhưng cũng đã định hôn sự rồi, sắp gả cho ca ca nàng ta. Hơn nữa, Mục Nhã Huệ còn trở thành tỷ muội tốt với Mạc Như Nghiên!
Ngay từ đầu, Hồ Nguyệt Hoa chỉ cười nhạt. Mạc Như Nghiên có xuất thân gì, lấy đâu ra tư cách mà cùng ngồi cùng ăn với bọn họ?
Mà nay tận mắt nhìn thấy Mạc Như Nghiên thật tâm quan tâm Mục Nhã Huệ, lại nhìn thấy Mục Nhã Huệ chỉ thuận theo Mạc Như Nghiên, Hồ Nguyệt Hoa chỉ cảm thấy chỉ có bản thân nàng đang cố gắng kiên trì lại thành trò cười lớn nhất.
Hóa ra từ đầu đến cuối, đáng thương nhất trong bọn họ. Cũng chỉ có nàng ta, bị mọi người cười nhạo và xỉ nhục.
Mang theo hoảng hốt cùng bất lực, Hồ Nguyệt Hoa mất hồn bị Hồ Khôn Bạch đưa đi.
Mục Nhã Huệ nói tạm biệt với Mạc Như Nghiên, rồi đi theo Hồ Khôn Bạch trở về đế đô.
Đến đây, mới thật sự chia xa. Chỉ mong lần sau gặp lại, mỗi người đều có thể mạnh khỏe như lúc ban đầu.
Đã không có Hồ Nguyệt Hoa quấy rối, các tướng sĩ Tây Bắc quân nhất thời cảm thấy cả không khí cũng thanh mát lại.
Sáng sớm hôm sau, sau khi dùng cơm xong, họ bắt đầu đi tiếp.
Từ đế đô đến biên quan Tây Bắc, không đi qua huyện Thanh Sơn và Liên Hoa thôn. Nhưng, mọi người ở Cẩm Tú phường và Hạ gia được Thái Tử truyền tin, vẫn đúng lúc gặp ở giữa đường.
“Hạ Trăn!” “Đại ca!”
Lần trước rời đi, trong lòng Hạ gia đều bất an. Cho dù biết Hạ Trăn là Thanh Viễn đại tướng quân, dù nghe nói Tây Bắc quân đánh thắng trận, không nhìn thấy tận mặt Hạ Trăn, lo lắng trong lòng bọn họ mãi không để xuống.
Hiện nay nhìn thấy được Hạ Trăn, người Hạ gia kích động không thôi. Lưu thị nhịn không được mà rơi lệ, cầm lấy tay Hạ Trăn nhìn.
“Tiểu thư!” Bên kia, Chu đại nương cùng Trương bà bà cũng vây quanh Mạc Như Nghiên, “Trên đường có mệt không? Thân thể chịu nổi không? Đứa nhỏ có nghịch không?”
So với người Hạ gia, lo lắng của Chu đại nương và Trương bà bà cũng không ít.
Hạ Trăn đến Tây Bắc quân, ít nhất còn có tin tức đánh thắng trận truyền về. Hơn nữa Hạ Trăn trước đã ở bên ngoài nhiều năm, lại là nam nhân, khẳng định có thể chăm sóc tốt bản thân.
Nhưng tiểu thư nhà bọn họ, thật sự chưa từng chịu qua chút khổ cực nào! Cho dù đế đô kia có phồn hoa thế nào, bên cạnh lại không có người thân thiết chăm sóc, lại không có trưởng bối quan tâm, tiểu thư có thai làm thế nào mới tốt?
Cho dù Thái Tử và Mục Nhã Huệ đều phái người đưa tin về huyện Thanh Sơn liên tục, cũng mang đi không tí đồ ăn, nhưng cũng giống như Hạ gia, không nhìn thấy Mạc Như nghiên, Chu đại nương và Trương bà bà thậm chí đêm ngủ cũng không yên.
“Tiểu thư, lần này lão nhất định phải đi theo người. Người cũng không được bỏ lão lại được.” Nắm thật chặt tay Mạc Như Nghiên, Trương bà bà chỉ thiếu không lấy nước mắt rửa mặt nữa thôi.
“Bà bà, biên quan xa xôi…” Lời từ chối Mạc Như Nghiên còn chưa nói xong, đã bị Chu đại nương ngắt lời.
“Tiểu thư, người để cho Trương bà bà đi theo đi! Giờ ở huyện Thanh Sơn, cũng không giữ được Trương bà bà rồi.” Chu đại nương lắc đầu, nói xong liền kể chuyện sau khi Mạc Như Nghiên rời đi, Trương bà bà liền gặp chuyện.
Trương bà bà là người có phúc khi, có ba nam một nữ, hiện nay cũng đã có cháu trai cháu gái ôm vào ngực. Nhưng con cháu cả sảnh cũng không có hiếu.
Vì Trương bà bà tuổi tác đã cao, ba người con trai đều từ chối chăm sóc. Nháo đến cuối, lại không có ai nguyện ý chăm sóc bà.
May có Cẩm Tú phường ở đây, mặc dù đuổi ra khỏi nhà, Trương bà bà cũng có nơi để đặt chân. Nhưng từ đó, huyện Thanh Sơn cũng trở thành nơi thương tâm với Trương bà bà.
Tuy Chu đại nương chỉ nói qua loa, nhưng Mạc Như Nghiên cũng có thể tưởng tượng ra cảnh tượng lúc đó.
Không phải không tức giận. Đợi đến khi nàng trở về huyện Thanh Sơn, chắc chắn sẽ nói cho ba người kia một trận. Còn lúc này…
Mạc Như Nghiên gật gật đầu, cầm tay Trương bà bà: “Vậy cũng chỉ có thể vất vả Trương bà bà cùng ta xóc nảy cả đường vậy.”
“Không vất vả không vất vả. Có thể hầu hạ ở bên cạnh tiểu thư, là phúc khí của lão.” Trương bà bà thật muốn đi theo Mạc Như Nghiên, có khổ cực thế nào, bà cũng không sao.
Ngoại trừ bốn đứa con nhà mình, Mạc Như Nghiên cũng trạc tuổi con bà. Nhìn Mạc Như Nghiên lớn lên, mãi đến khi Mạc Như Nghiên thành thân, Trương bà bà hi vọng, cũng không còn gì nữa.
Tuy Cẩm Tú phường rất tốt, nhưng không có Mạc Như Nghiên ở đây, Trương bà bà vẫn cảm thấy vắng vẻ. Giờ phút này thấy được Mạc Như Nghiên, bà lập tức an tâm rồi.
Kỳ thật Chu đại nương cũng muốn đi theo tới biên quan. Nhưng, Cẩm Tú phường cần có người để ý. Đây là sản nghiệp phu nhân để lại, bảng hiệu nhỏ này, bà phải bảo vệ. Chỉ đợi ngày tiểu thư trở về, sau đó đưa lại cho tiểu thư.
Mạc Như Nghiên cũng không muốn đưa Chu đại nương đi. Trương bà bà là ngoài ý muốn, Chu đại nương thì thật sự không cần đi theo.
Thừa dịp nghỉ ngơi ở dịch trạm, Mạc Như Nghiên nhanh chóng xem sổ sách Chu Trường Sinh mang đến. Sau đó, không chút khách khí tăng liền công cho Chu Trường Sinh.
“Này không được.” Hiện nay Chu Trường Sinh cũng đi làm ở Cẩm Tú phường, với hắn mà nói, Mạc Như Nghiên chính là đại ân nhân của hắn. Giống như năm đó Chu đại nương ở Cẩm Tú phường, Chu Trường Sinh cũng một mực nhớ kỹ đại ân của Mạc Như Nghiên.
Nếu không có Mạc Như Nghiên, hắn không có tiền chữa bệnh cho nương hắn, hiện nay cũng không thể thuận lợi rước Xuân Hà về. Nương hắn cảm ơn phu nhân năm đó lương thiện, hắn nhớ kỹ đây là Mạc Như Nghiên chiếu cố tới.
Với Chu Trường Sinh, tiền công trước đó Mạc Như Nghiên trả đã đủ nhiều rồi. Trước mắt, hắn thật sự không nhận nổi. Cẩm Tú phường đối với hắn, đã rất có đại ân đại đức rồi.
“Không có gì là không được. Lần này ta đến biên quan, còn không biết khi nào mới có thể trở lại huyện Thanh Sơn. Cẩm Tú phường là sản nghiệp mẫu thân ta để lại, ta không thể bảo vệ, cũng chỉ có thể nhờ mọi người giúp ta thôi. Phải dụng tâm vất vả, ta cực kì cảm kích, cũng không có gì báo đáp.” Mạc Như Nghiên thật sự rất may mắn, Cẩm Tú phường có Chu đại nương ở đây.
Đổi lại là những người khác, Mạc Như Nghiên không nhất định sẽ tin. Nhưng là Chu đại nương và Chu Trường Sinh, Mạc Như Nghiên có thể yên tâm.
“Tiểu thư nói quá lời rồi. Còn có Tứ cô nương hỗ trợ để ý mà! Mẫu thân cùng Trường Sinh cũng chỉ có chút năng lực, nào dám nhận?” Tứ cô nương trong miệng Chu đại nương, đó là Hạ Tiểu Thúy rồi.
Chu đại nương đã từng nói, tay nghề Mạc Như Nghiên là trời cho. Nhưng so với Mạc Như Nghiên, Hạ Tiểu Thúy thông minh sáng dạ, cũng đủ để trở thành một bảng hiệu sống của Cẩm Tú phường rồi.
Lần này Chu đại nương tới, còn cố ý mang không ít đồ Hạ Tiểu Thúy mới may tới. Chính là để cho Mạc Như Nghiên tận mắt nhìn.
“Tiểu Thúy rất được. Mấy bộ trước muội ấy làm, khiến Tiểu Quận chúa ở đế đô khen ngợi không dứt, cực kì thích. Nếu lần nào tới đế đô, bảo Tiểu Thúy không cần lấy tiền, cứ đưa đồ muội ấy thêu ra.” Mạc Như Nghiên cũng nhận ra tay nghề của Hạ Tiểu Thúy, cực kì tinh xảo, cũng rất được.
Mạc Như Nghiên không chút nghi ngờ, đợi một thời gian nữa, Hạ Tiểu Thúy nhất định có thể mở tra một góc trời mới.
“Đúng rồi.” Quý nhân đế đô tới, Chu đại nương trước cũng gặp qua. Vốn cho là khẳng định sẽ vênh váo tự đắc, nhưng những người đó đều rất thân thiện, lại cho Cẩm Tú phường không ít ngân phiếu, nói là nên làm.
Chu đại nương không biết ngân phiếu đó có nên nhận hay không, lúc ấy bà cũng không thể từ chối, lúc này cũng cẩn thận đưa cho Mạc Như Nghiên.
Ngân phiếu? Không phải Thái Tử thì là Nhã Huệ rồi. Mạc Như Nghiên sửng sốt, sau lập tức bật cười không thôi.
“Đại nương không cần khẩn trương. Sau nếu có người quay lại, người cứ nói, là tâm ý của ta và Hạ Trăn, nhận bạc cũng chỉ nhận của người ngoài.” Thái Tử quen Hạ Trăn, nàng cũng quen Mục Nhã Huệ, Mạc Như Nghiên tuyệt đối tin tưởng, từ nay về sau với hai huynh muội kia đều sẽ bớt đi rồi.
“Được được.” Chu đại nương liên tục gật gật đầu, cũng coi như thở nhẹ nhõm một hơi.
Nào có ai tới lấy đồ giúp tiểu thư bọn họ đến đế đô, còn để lại ngân phiếu? Ước chừng không dọa chết bà, chỉ sợ mấy tờ ngân phiếu đó cũng muốn mạng người thôi.
Hiện giờ có Mạc Như Nghiên nói như vậy, Chu đại nương liền biết nên ứng đối thế nào rồi.
“Nói tới đây, đại nương cùng Tiểu Thúy cũng vất vả rồi. Về sau mỗi tháng cứ may một bộ thật tốt, kiểu của cả nam cả nữ. Ta sẽ cho người cứ ba tháng đến Cẩm Tú phường, đem đến đế đô. Lần này ở đế đô, thật sự được quý nhân chiếu cố nhiều lần.” Mạc Như Nghiên nói xong liền mang bút mực tới, để lại cho Mục Nhã Huệ cùng Mộ Dung Quân. A… Đúng rồi, còn có vị Thái Tử điện hạ nàng không sao hợp được nữa.
Nhân tình lui tới, Mạc Như Nghiên cũng không quên phủ Thái Tử đưa tới rất nhiều đồ quý.
“Nên làm.” Nghe nói là quý nhân chiếu cố tiểu thư nhà bọn họ, Chu đại nương không nói hai lời, liền đáp ứng, tính sau khi về huyện Thanh sơn liền bắt đầu cho thợ may gấp.
“Cũng không cần may gấp. Nếu là quý nhân đế đô, cũng không thiếu xiêm y. Đó chỉ là chút tâm ý của chúng ta, lễ nhẹ nhưng tình nặng, không cần gấp gáp.” Liếc thấy Chu đại nương đang suy tính, Mạc Như Nghiên liền nói.
“Vâng vâng, đại nương nhớ kỹ.” Không gấp gáp… Chu đại nương liền đổi hướng, vậy thì cần tinh tế rồi.
Không thành vấn đề, bà cùng Tứ cô nương cũng không phải người không kiên nhẫn, tất nhiên sẽ không làm mất mặt tiểu thư, cũng sẽ không làm mất bảng hiệu Cẩm Tú phường.
Ngay tại lúc Mạc Như Nghiên cùng Chu đại nương bàn bạc gần như đâu vào đấy, người nhà Hạ gia liền vây quanh lại.
Xác định Hạ Trăn bình yên vô sự, Lưu thị càng thêm lo lắng, chính là đứa nhỏ trong bụng Mạc Như Nghiên.
“Như Nghiên, có thèm ăn cái gì không? Lần trước người ở đế đô tới nói chuẩn bị đồ ăn cho con, nương gửi đồ chua với đồ cay, có nhận được không? Có hợp khẩu vị không? Lần này phòng vạn nhất, nương cũng mang theo một chút, ngày mai để cho con cùng đứa nhỏ, mang đến biên quan ăn.” Lưu thị nói xong suýt nữa rơi nước mắt.
Đang êm đẹp vì sao phải đến biên quan sinh con? Nơi đó rất là xa! Rất khổ! Lưu thị nghĩ lại, liền cảm thấy Hạ gia bọn họ có lỗi với Mạc Như Nghiên.
“Đều nhận được. Tay nghề của nương quả không sai. So với đồ chua, con càng thích ăn cay hơn. Lần này làm phiền nương chuẩn bị, ngày mai con sẽ mang đi.” Trước nhận được đồ Lưu thị chuẩn bị cho, Mạc Như Nghiên liền nghĩ, khẳng định làm Lưu thị lo lắng rồi.
Hạ Trăn đi như vậy, nàng cũng không nói lời nào liền rời khỏi Liên hoa thôn. Đột nhiên tin tức nàng có thai lại truyền về, sao không khiến người khác kinh ngạc được?
“Được được được, thích ăn là tốt. Nương cũng không giúp được cái khác, chỉ mong có thể hợp khẩu vị của con, cho con một chút đồ thôi.” Nghe Mạc Như Nghiên nói như vậy, cuối cùng Lưu thị cũng cảm thấy an ủi một chút.
Bỗng nhiên nhớ tới lúc Chu đại nương nói chuyện, Lưu thị liền vội vàng hỏi: “Nghe nói Trương bà bà muốn đi theo các con đến biên quan? Nương có thể đi theo chăm sóc các con mấy tháng được không? Dù thế nào cũng phải chờ con sinh đứa nhỏ, mấy tháng cai sữa…”
“Nương, theo người nói như vậy, hình như phải đợi đứa nhỏ lớn lên hiểu chuyện, người cũng không thể an tâm được.” Mạc Như Nghiên buồn cười cắt ngang lời Lưu thị nói, cười nói, “Không sao đâu. Có Trương bà bà ở đây, khẳng định sẽ tốt thôi. Hơn nữa, biên quan cũng không phải không có bà đỡ và đại phu, còn có Hạ Trăn ở đây nữa!”
“Vậy sao giống được? Nương chỉ mong có thể tự mình chăm sóc con một lần. Sinh con là chuyện lớn, nương cũng không thể ở cạnh, nghĩ liền thấy áy náy khó chịu.” Lưu thị cũng hiểu, có Trương bà bà ở đây, khẳng định có thể yên tâm. Nhưng, tóm lại vẫn không giống.
Con dâu sinh con, bà thân là mẹ chồng cũng không ở cạnh, nghĩ thế nào cũng thấy Hạ gia bà thẹn với Mạc Như Nghiên. Cho có có nhiều người hầu hạ Mạc Như Nghiên, cũng vẫn thiếu một chút.
“Nương, có tâm là được.” Mạc Như Nghiên không để ý người Hạ gia có chăm sóc nàng hay không, cũng không để ý Lưu thị có chăm sóc nàng lúc ở cữ không. Trái lại, chỉ cần có những lời này của Lưu thị, Mạc Như Nghiên liền nhận.
Không có người nào quy định, mẹ chồng phải hầu hạ con dâu sinh con, ở cữ. So với những thứ trong mắt người ngoài, Mạc Như Nghiên càng coi trọng tâm ý của người Hạ gia hơn.
Mà lúc này quan tâm cùng lo lắng của Lưu thị, Mạc Như Nghiên đã nhận được, cũng cảm giác được. Này là đủ rồi.
“Đại tẩu, muội chưa xa nhà bao giờ, cũng không biết biên quan có khổ cực như người khách nói hay không. Nhưng, không giống với bông nhà mình làm, giường cũng cứng. Muội với Tam đệ muội mang cho người mấy cái đệm chăn, người đừng ghét bỏ, mang hết đi!” Lưu thị nói xong, Chu Vân cũng đã mở miệng, “Còn có dầu ăn với trứng nhà, với thịt với cá…”
“Kỳ thật muốn mang đi nhiều thứ. Nhưng lại sợ quá nhiều, phiền toái mọi người trên đường. Không làm sao hết được, cũng chỉ có thể lấy mấy thứ hữu dụng cho đại ca đại tẩu thôi.” Đây là lần đầu tiên Chu Vân hào phóng như vậy. Như vét hết cả Liễu gia, những thứ có thể nghĩ đến, đều tận khả năng chuẩn bị rồi.
“Không sai không sai. Muội cùng nhị tẩu cùng nhau chuẩn bị. Cũng không phải đồ quý trọng gì, mong đại tẩu không ghét bỏ, đều mang hết đi.” Vẻ mặt Tưởng Xuân Hương cũng chờ mong, so với lúc trước, đã thay đổi không ít.
Tuy nói trước đây vì xuất tiền chi cho nhị phòng và tam phòng xây nhà khiến cho hai người này thay đổi thái độ, Mạc Như Nghiên cũng không nghĩ tới ngày hôm nay, Chu Vân cùng Tưởng Xuân Hương lại phát ra lòng tốt từ trong lòng như vậy.
Ngày ấy Trần Lâm chạy đến đại náo Hạ gia, Chu Vân cùng Tưởng Xuân Hương cũng không có thái độ thế này. Ít nhất với Hạ Tiểu Thúy, hai người chị dâu này đều lạnh lùng vô tình.
Nhưng, cho dù trước đây thế nào, lòng tốt của Chu Vân cùng Tưởng Xuân Hương lúc này, Mạc Như Nghiên không tính từ chối, đều nhận hết.
Sau cùng một người đến trước mặt Mạc Như Nghiên, Hạ Tiểu Thúy ôm theo Phượng Nhi tới.
Chỉ nhìn thấy đôi mắt Hạ Tiểu Thúy sưng đỏ, Mạc Như Nghiên liền biết, khẳng định nha đầu kia vừa khóc cả đêm.
“Đừng nghĩ nghiêm trọng thế.” Vỗ vỗ tay Hạ Tiểu Thúy, Mạc Như nghiên chỉ chỉ bụng của mình, “Đứa nhỏ trong bụng ta, là thành chủ Vân Đô thành đó!”
“Thành chủ?” Lời này của Mạc Như Nghiên nói ra, làm cho đám người Lưu thị mở to hai mắt.
Đứa nhỏ còn chưa sinh ra, sao liền biến thành thành chủ rồi? Hơn nữa, thành chủ là nói, toàn bộ đều thuộc đứa nhỏ trong bụng Mạc Như Nghiên quản sao? Chuyện này… quá rung động rồi.
“Đúng. Chính miệng Thánh Thượng ngự phong thành chủ.” Có đôi khi Mạc Như Nghiên nghĩ lại, cũng thấy buồn cười.
Nhưng không có cách nào. Nếu Thánh Thượng muốn chơi như vậy, bọn họ là thần dân, cũng chỉ có thể đi theo phối hợp thôi.
“Nhưng mà…” Lưu thị lập tức lo lắng, “Nếu như quản không tốt, có mất đầu không?”
Suy nghĩ dân chúng rất đơn giản. Làm quan đương nhiên là chuyện tốt, nhưng không đảm đương nổi, có phải liền mất đầu không? Nếu như thực sự là như thế, Lưu thị tình nguyện cả nhà bọn họ không ai làm quan.
“Nương, cho dù thật sự quản không tốt, cũng chỉ là đứa bé, Thánh Thượng sẽ không trách tội.” Mạc Như Nghiên cười trấn an Lưu thị, cũng không nói thêm, Thánh Thượng sẽ không trách tội đứa nhỏ, nhưng khẳng định sẽ trách tội phụ thân nó.
Hạ Trăn, mới chính là đầu mũi Thánh Thượng muốn.
Lưu thị cũng chỉ là người dân bình thường, đâu biết nhiều như vậy? Nghe Mạc Như Nghiên nói sẽ không trách tội, cũng thật sự tin.
“Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.” Mang theo vui vẻ gật gật đầu, tâm tình Lưu thị cuối cùng cũng bớt đi không ít, “Cháu nội đã là thành chủ, thật sự là phúc khí cả Hạ gia ta. Quang tông diệu tổ, vẻ vang cho Hạ gia rồi!”
Vào trước ngày hôm nay, Hồ Nguyệt Hoa còn có thể tự an ủi bản thân. Tuy nàng ta không được gả cho Hạ Trăn như ý nguyện, nhưng Mộ Dung Quân cùng Mục Nhã Huệ cũng không thể. Bọn họ không cần 50 bước cười 100 bước, đều như nhau cả.
Nhưng, Mộ Dung Quân không thể gả cho Hạ Trăn, lại trèo cao lên bên Thái Tử điện hạ, trở thành Thái Tử Phi.
Mục Nhã Huệ sao? Mục Nhã Huệ không được như Mộ Dung Quân, nhưng cũng đã định hôn sự rồi, sắp gả cho ca ca nàng ta. Hơn nữa, Mục Nhã Huệ còn trở thành tỷ muội tốt với Mạc Như Nghiên!
Ngay từ đầu, Hồ Nguyệt Hoa chỉ cười nhạt. Mạc Như Nghiên có xuất thân gì, lấy đâu ra tư cách mà cùng ngồi cùng ăn với bọn họ?
Mà nay tận mắt nhìn thấy Mạc Như Nghiên thật tâm quan tâm Mục Nhã Huệ, lại nhìn thấy Mục Nhã Huệ chỉ thuận theo Mạc Như Nghiên, Hồ Nguyệt Hoa chỉ cảm thấy chỉ có bản thân nàng đang cố gắng kiên trì lại thành trò cười lớn nhất.
Hóa ra từ đầu đến cuối, đáng thương nhất trong bọn họ. Cũng chỉ có nàng ta, bị mọi người cười nhạo và xỉ nhục.
Mang theo hoảng hốt cùng bất lực, Hồ Nguyệt Hoa mất hồn bị Hồ Khôn Bạch đưa đi.
Mục Nhã Huệ nói tạm biệt với Mạc Như Nghiên, rồi đi theo Hồ Khôn Bạch trở về đế đô.
Đến đây, mới thật sự chia xa. Chỉ mong lần sau gặp lại, mỗi người đều có thể mạnh khỏe như lúc ban đầu.
Đã không có Hồ Nguyệt Hoa quấy rối, các tướng sĩ Tây Bắc quân nhất thời cảm thấy cả không khí cũng thanh mát lại.
Sáng sớm hôm sau, sau khi dùng cơm xong, họ bắt đầu đi tiếp.
Từ đế đô đến biên quan Tây Bắc, không đi qua huyện Thanh Sơn và Liên Hoa thôn. Nhưng, mọi người ở Cẩm Tú phường và Hạ gia được Thái Tử truyền tin, vẫn đúng lúc gặp ở giữa đường.
“Hạ Trăn!” “Đại ca!”
Lần trước rời đi, trong lòng Hạ gia đều bất an. Cho dù biết Hạ Trăn là Thanh Viễn đại tướng quân, dù nghe nói Tây Bắc quân đánh thắng trận, không nhìn thấy tận mặt Hạ Trăn, lo lắng trong lòng bọn họ mãi không để xuống.
Hiện nay nhìn thấy được Hạ Trăn, người Hạ gia kích động không thôi. Lưu thị nhịn không được mà rơi lệ, cầm lấy tay Hạ Trăn nhìn.
“Tiểu thư!” Bên kia, Chu đại nương cùng Trương bà bà cũng vây quanh Mạc Như Nghiên, “Trên đường có mệt không? Thân thể chịu nổi không? Đứa nhỏ có nghịch không?”
So với người Hạ gia, lo lắng của Chu đại nương và Trương bà bà cũng không ít.
Hạ Trăn đến Tây Bắc quân, ít nhất còn có tin tức đánh thắng trận truyền về. Hơn nữa Hạ Trăn trước đã ở bên ngoài nhiều năm, lại là nam nhân, khẳng định có thể chăm sóc tốt bản thân.
Nhưng tiểu thư nhà bọn họ, thật sự chưa từng chịu qua chút khổ cực nào! Cho dù đế đô kia có phồn hoa thế nào, bên cạnh lại không có người thân thiết chăm sóc, lại không có trưởng bối quan tâm, tiểu thư có thai làm thế nào mới tốt?
Cho dù Thái Tử và Mục Nhã Huệ đều phái người đưa tin về huyện Thanh Sơn liên tục, cũng mang đi không tí đồ ăn, nhưng cũng giống như Hạ gia, không nhìn thấy Mạc Như nghiên, Chu đại nương và Trương bà bà thậm chí đêm ngủ cũng không yên.
“Tiểu thư, lần này lão nhất định phải đi theo người. Người cũng không được bỏ lão lại được.” Nắm thật chặt tay Mạc Như Nghiên, Trương bà bà chỉ thiếu không lấy nước mắt rửa mặt nữa thôi.
“Bà bà, biên quan xa xôi…” Lời từ chối Mạc Như Nghiên còn chưa nói xong, đã bị Chu đại nương ngắt lời.
“Tiểu thư, người để cho Trương bà bà đi theo đi! Giờ ở huyện Thanh Sơn, cũng không giữ được Trương bà bà rồi.” Chu đại nương lắc đầu, nói xong liền kể chuyện sau khi Mạc Như Nghiên rời đi, Trương bà bà liền gặp chuyện.
Trương bà bà là người có phúc khi, có ba nam một nữ, hiện nay cũng đã có cháu trai cháu gái ôm vào ngực. Nhưng con cháu cả sảnh cũng không có hiếu.
Vì Trương bà bà tuổi tác đã cao, ba người con trai đều từ chối chăm sóc. Nháo đến cuối, lại không có ai nguyện ý chăm sóc bà.
May có Cẩm Tú phường ở đây, mặc dù đuổi ra khỏi nhà, Trương bà bà cũng có nơi để đặt chân. Nhưng từ đó, huyện Thanh Sơn cũng trở thành nơi thương tâm với Trương bà bà.
Tuy Chu đại nương chỉ nói qua loa, nhưng Mạc Như Nghiên cũng có thể tưởng tượng ra cảnh tượng lúc đó.
Không phải không tức giận. Đợi đến khi nàng trở về huyện Thanh Sơn, chắc chắn sẽ nói cho ba người kia một trận. Còn lúc này…
Mạc Như Nghiên gật gật đầu, cầm tay Trương bà bà: “Vậy cũng chỉ có thể vất vả Trương bà bà cùng ta xóc nảy cả đường vậy.”
“Không vất vả không vất vả. Có thể hầu hạ ở bên cạnh tiểu thư, là phúc khí của lão.” Trương bà bà thật muốn đi theo Mạc Như Nghiên, có khổ cực thế nào, bà cũng không sao.
Ngoại trừ bốn đứa con nhà mình, Mạc Như Nghiên cũng trạc tuổi con bà. Nhìn Mạc Như Nghiên lớn lên, mãi đến khi Mạc Như Nghiên thành thân, Trương bà bà hi vọng, cũng không còn gì nữa.
Tuy Cẩm Tú phường rất tốt, nhưng không có Mạc Như Nghiên ở đây, Trương bà bà vẫn cảm thấy vắng vẻ. Giờ phút này thấy được Mạc Như Nghiên, bà lập tức an tâm rồi.
Kỳ thật Chu đại nương cũng muốn đi theo tới biên quan. Nhưng, Cẩm Tú phường cần có người để ý. Đây là sản nghiệp phu nhân để lại, bảng hiệu nhỏ này, bà phải bảo vệ. Chỉ đợi ngày tiểu thư trở về, sau đó đưa lại cho tiểu thư.
Mạc Như Nghiên cũng không muốn đưa Chu đại nương đi. Trương bà bà là ngoài ý muốn, Chu đại nương thì thật sự không cần đi theo.
Thừa dịp nghỉ ngơi ở dịch trạm, Mạc Như Nghiên nhanh chóng xem sổ sách Chu Trường Sinh mang đến. Sau đó, không chút khách khí tăng liền công cho Chu Trường Sinh.
“Này không được.” Hiện nay Chu Trường Sinh cũng đi làm ở Cẩm Tú phường, với hắn mà nói, Mạc Như Nghiên chính là đại ân nhân của hắn. Giống như năm đó Chu đại nương ở Cẩm Tú phường, Chu Trường Sinh cũng một mực nhớ kỹ đại ân của Mạc Như Nghiên.
Nếu không có Mạc Như Nghiên, hắn không có tiền chữa bệnh cho nương hắn, hiện nay cũng không thể thuận lợi rước Xuân Hà về. Nương hắn cảm ơn phu nhân năm đó lương thiện, hắn nhớ kỹ đây là Mạc Như Nghiên chiếu cố tới.
Với Chu Trường Sinh, tiền công trước đó Mạc Như Nghiên trả đã đủ nhiều rồi. Trước mắt, hắn thật sự không nhận nổi. Cẩm Tú phường đối với hắn, đã rất có đại ân đại đức rồi.
“Không có gì là không được. Lần này ta đến biên quan, còn không biết khi nào mới có thể trở lại huyện Thanh Sơn. Cẩm Tú phường là sản nghiệp mẫu thân ta để lại, ta không thể bảo vệ, cũng chỉ có thể nhờ mọi người giúp ta thôi. Phải dụng tâm vất vả, ta cực kì cảm kích, cũng không có gì báo đáp.” Mạc Như Nghiên thật sự rất may mắn, Cẩm Tú phường có Chu đại nương ở đây.
Đổi lại là những người khác, Mạc Như Nghiên không nhất định sẽ tin. Nhưng là Chu đại nương và Chu Trường Sinh, Mạc Như Nghiên có thể yên tâm.
“Tiểu thư nói quá lời rồi. Còn có Tứ cô nương hỗ trợ để ý mà! Mẫu thân cùng Trường Sinh cũng chỉ có chút năng lực, nào dám nhận?” Tứ cô nương trong miệng Chu đại nương, đó là Hạ Tiểu Thúy rồi.
Chu đại nương đã từng nói, tay nghề Mạc Như Nghiên là trời cho. Nhưng so với Mạc Như Nghiên, Hạ Tiểu Thúy thông minh sáng dạ, cũng đủ để trở thành một bảng hiệu sống của Cẩm Tú phường rồi.
Lần này Chu đại nương tới, còn cố ý mang không ít đồ Hạ Tiểu Thúy mới may tới. Chính là để cho Mạc Như Nghiên tận mắt nhìn.
“Tiểu Thúy rất được. Mấy bộ trước muội ấy làm, khiến Tiểu Quận chúa ở đế đô khen ngợi không dứt, cực kì thích. Nếu lần nào tới đế đô, bảo Tiểu Thúy không cần lấy tiền, cứ đưa đồ muội ấy thêu ra.” Mạc Như Nghiên cũng nhận ra tay nghề của Hạ Tiểu Thúy, cực kì tinh xảo, cũng rất được.
Mạc Như Nghiên không chút nghi ngờ, đợi một thời gian nữa, Hạ Tiểu Thúy nhất định có thể mở tra một góc trời mới.
“Đúng rồi.” Quý nhân đế đô tới, Chu đại nương trước cũng gặp qua. Vốn cho là khẳng định sẽ vênh váo tự đắc, nhưng những người đó đều rất thân thiện, lại cho Cẩm Tú phường không ít ngân phiếu, nói là nên làm.
Chu đại nương không biết ngân phiếu đó có nên nhận hay không, lúc ấy bà cũng không thể từ chối, lúc này cũng cẩn thận đưa cho Mạc Như Nghiên.
Ngân phiếu? Không phải Thái Tử thì là Nhã Huệ rồi. Mạc Như Nghiên sửng sốt, sau lập tức bật cười không thôi.
“Đại nương không cần khẩn trương. Sau nếu có người quay lại, người cứ nói, là tâm ý của ta và Hạ Trăn, nhận bạc cũng chỉ nhận của người ngoài.” Thái Tử quen Hạ Trăn, nàng cũng quen Mục Nhã Huệ, Mạc Như Nghiên tuyệt đối tin tưởng, từ nay về sau với hai huynh muội kia đều sẽ bớt đi rồi.
“Được được.” Chu đại nương liên tục gật gật đầu, cũng coi như thở nhẹ nhõm một hơi.
Nào có ai tới lấy đồ giúp tiểu thư bọn họ đến đế đô, còn để lại ngân phiếu? Ước chừng không dọa chết bà, chỉ sợ mấy tờ ngân phiếu đó cũng muốn mạng người thôi.
Hiện giờ có Mạc Như Nghiên nói như vậy, Chu đại nương liền biết nên ứng đối thế nào rồi.
“Nói tới đây, đại nương cùng Tiểu Thúy cũng vất vả rồi. Về sau mỗi tháng cứ may một bộ thật tốt, kiểu của cả nam cả nữ. Ta sẽ cho người cứ ba tháng đến Cẩm Tú phường, đem đến đế đô. Lần này ở đế đô, thật sự được quý nhân chiếu cố nhiều lần.” Mạc Như Nghiên nói xong liền mang bút mực tới, để lại cho Mục Nhã Huệ cùng Mộ Dung Quân. A… Đúng rồi, còn có vị Thái Tử điện hạ nàng không sao hợp được nữa.
Nhân tình lui tới, Mạc Như Nghiên cũng không quên phủ Thái Tử đưa tới rất nhiều đồ quý.
“Nên làm.” Nghe nói là quý nhân chiếu cố tiểu thư nhà bọn họ, Chu đại nương không nói hai lời, liền đáp ứng, tính sau khi về huyện Thanh sơn liền bắt đầu cho thợ may gấp.
“Cũng không cần may gấp. Nếu là quý nhân đế đô, cũng không thiếu xiêm y. Đó chỉ là chút tâm ý của chúng ta, lễ nhẹ nhưng tình nặng, không cần gấp gáp.” Liếc thấy Chu đại nương đang suy tính, Mạc Như Nghiên liền nói.
“Vâng vâng, đại nương nhớ kỹ.” Không gấp gáp… Chu đại nương liền đổi hướng, vậy thì cần tinh tế rồi.
Không thành vấn đề, bà cùng Tứ cô nương cũng không phải người không kiên nhẫn, tất nhiên sẽ không làm mất mặt tiểu thư, cũng sẽ không làm mất bảng hiệu Cẩm Tú phường.
Ngay tại lúc Mạc Như Nghiên cùng Chu đại nương bàn bạc gần như đâu vào đấy, người nhà Hạ gia liền vây quanh lại.
Xác định Hạ Trăn bình yên vô sự, Lưu thị càng thêm lo lắng, chính là đứa nhỏ trong bụng Mạc Như Nghiên.
“Như Nghiên, có thèm ăn cái gì không? Lần trước người ở đế đô tới nói chuẩn bị đồ ăn cho con, nương gửi đồ chua với đồ cay, có nhận được không? Có hợp khẩu vị không? Lần này phòng vạn nhất, nương cũng mang theo một chút, ngày mai để cho con cùng đứa nhỏ, mang đến biên quan ăn.” Lưu thị nói xong suýt nữa rơi nước mắt.
Đang êm đẹp vì sao phải đến biên quan sinh con? Nơi đó rất là xa! Rất khổ! Lưu thị nghĩ lại, liền cảm thấy Hạ gia bọn họ có lỗi với Mạc Như Nghiên.
“Đều nhận được. Tay nghề của nương quả không sai. So với đồ chua, con càng thích ăn cay hơn. Lần này làm phiền nương chuẩn bị, ngày mai con sẽ mang đi.” Trước nhận được đồ Lưu thị chuẩn bị cho, Mạc Như Nghiên liền nghĩ, khẳng định làm Lưu thị lo lắng rồi.
Hạ Trăn đi như vậy, nàng cũng không nói lời nào liền rời khỏi Liên hoa thôn. Đột nhiên tin tức nàng có thai lại truyền về, sao không khiến người khác kinh ngạc được?
“Được được được, thích ăn là tốt. Nương cũng không giúp được cái khác, chỉ mong có thể hợp khẩu vị của con, cho con một chút đồ thôi.” Nghe Mạc Như Nghiên nói như vậy, cuối cùng Lưu thị cũng cảm thấy an ủi một chút.
Bỗng nhiên nhớ tới lúc Chu đại nương nói chuyện, Lưu thị liền vội vàng hỏi: “Nghe nói Trương bà bà muốn đi theo các con đến biên quan? Nương có thể đi theo chăm sóc các con mấy tháng được không? Dù thế nào cũng phải chờ con sinh đứa nhỏ, mấy tháng cai sữa…”
“Nương, theo người nói như vậy, hình như phải đợi đứa nhỏ lớn lên hiểu chuyện, người cũng không thể an tâm được.” Mạc Như Nghiên buồn cười cắt ngang lời Lưu thị nói, cười nói, “Không sao đâu. Có Trương bà bà ở đây, khẳng định sẽ tốt thôi. Hơn nữa, biên quan cũng không phải không có bà đỡ và đại phu, còn có Hạ Trăn ở đây nữa!”
“Vậy sao giống được? Nương chỉ mong có thể tự mình chăm sóc con một lần. Sinh con là chuyện lớn, nương cũng không thể ở cạnh, nghĩ liền thấy áy náy khó chịu.” Lưu thị cũng hiểu, có Trương bà bà ở đây, khẳng định có thể yên tâm. Nhưng, tóm lại vẫn không giống.
Con dâu sinh con, bà thân là mẹ chồng cũng không ở cạnh, nghĩ thế nào cũng thấy Hạ gia bà thẹn với Mạc Như Nghiên. Cho có có nhiều người hầu hạ Mạc Như Nghiên, cũng vẫn thiếu một chút.
“Nương, có tâm là được.” Mạc Như Nghiên không để ý người Hạ gia có chăm sóc nàng hay không, cũng không để ý Lưu thị có chăm sóc nàng lúc ở cữ không. Trái lại, chỉ cần có những lời này của Lưu thị, Mạc Như Nghiên liền nhận.
Không có người nào quy định, mẹ chồng phải hầu hạ con dâu sinh con, ở cữ. So với những thứ trong mắt người ngoài, Mạc Như Nghiên càng coi trọng tâm ý của người Hạ gia hơn.
Mà lúc này quan tâm cùng lo lắng của Lưu thị, Mạc Như Nghiên đã nhận được, cũng cảm giác được. Này là đủ rồi.
“Đại tẩu, muội chưa xa nhà bao giờ, cũng không biết biên quan có khổ cực như người khách nói hay không. Nhưng, không giống với bông nhà mình làm, giường cũng cứng. Muội với Tam đệ muội mang cho người mấy cái đệm chăn, người đừng ghét bỏ, mang hết đi!” Lưu thị nói xong, Chu Vân cũng đã mở miệng, “Còn có dầu ăn với trứng nhà, với thịt với cá…”
“Kỳ thật muốn mang đi nhiều thứ. Nhưng lại sợ quá nhiều, phiền toái mọi người trên đường. Không làm sao hết được, cũng chỉ có thể lấy mấy thứ hữu dụng cho đại ca đại tẩu thôi.” Đây là lần đầu tiên Chu Vân hào phóng như vậy. Như vét hết cả Liễu gia, những thứ có thể nghĩ đến, đều tận khả năng chuẩn bị rồi.
“Không sai không sai. Muội cùng nhị tẩu cùng nhau chuẩn bị. Cũng không phải đồ quý trọng gì, mong đại tẩu không ghét bỏ, đều mang hết đi.” Vẻ mặt Tưởng Xuân Hương cũng chờ mong, so với lúc trước, đã thay đổi không ít.
Tuy nói trước đây vì xuất tiền chi cho nhị phòng và tam phòng xây nhà khiến cho hai người này thay đổi thái độ, Mạc Như Nghiên cũng không nghĩ tới ngày hôm nay, Chu Vân cùng Tưởng Xuân Hương lại phát ra lòng tốt từ trong lòng như vậy.
Ngày ấy Trần Lâm chạy đến đại náo Hạ gia, Chu Vân cùng Tưởng Xuân Hương cũng không có thái độ thế này. Ít nhất với Hạ Tiểu Thúy, hai người chị dâu này đều lạnh lùng vô tình.
Nhưng, cho dù trước đây thế nào, lòng tốt của Chu Vân cùng Tưởng Xuân Hương lúc này, Mạc Như Nghiên không tính từ chối, đều nhận hết.
Sau cùng một người đến trước mặt Mạc Như Nghiên, Hạ Tiểu Thúy ôm theo Phượng Nhi tới.
Chỉ nhìn thấy đôi mắt Hạ Tiểu Thúy sưng đỏ, Mạc Như Nghiên liền biết, khẳng định nha đầu kia vừa khóc cả đêm.
“Đừng nghĩ nghiêm trọng thế.” Vỗ vỗ tay Hạ Tiểu Thúy, Mạc Như nghiên chỉ chỉ bụng của mình, “Đứa nhỏ trong bụng ta, là thành chủ Vân Đô thành đó!”
“Thành chủ?” Lời này của Mạc Như Nghiên nói ra, làm cho đám người Lưu thị mở to hai mắt.
Đứa nhỏ còn chưa sinh ra, sao liền biến thành thành chủ rồi? Hơn nữa, thành chủ là nói, toàn bộ đều thuộc đứa nhỏ trong bụng Mạc Như Nghiên quản sao? Chuyện này… quá rung động rồi.
“Đúng. Chính miệng Thánh Thượng ngự phong thành chủ.” Có đôi khi Mạc Như Nghiên nghĩ lại, cũng thấy buồn cười.
Nhưng không có cách nào. Nếu Thánh Thượng muốn chơi như vậy, bọn họ là thần dân, cũng chỉ có thể đi theo phối hợp thôi.
“Nhưng mà…” Lưu thị lập tức lo lắng, “Nếu như quản không tốt, có mất đầu không?”
Suy nghĩ dân chúng rất đơn giản. Làm quan đương nhiên là chuyện tốt, nhưng không đảm đương nổi, có phải liền mất đầu không? Nếu như thực sự là như thế, Lưu thị tình nguyện cả nhà bọn họ không ai làm quan.
“Nương, cho dù thật sự quản không tốt, cũng chỉ là đứa bé, Thánh Thượng sẽ không trách tội.” Mạc Như Nghiên cười trấn an Lưu thị, cũng không nói thêm, Thánh Thượng sẽ không trách tội đứa nhỏ, nhưng khẳng định sẽ trách tội phụ thân nó.
Hạ Trăn, mới chính là đầu mũi Thánh Thượng muốn.
Lưu thị cũng chỉ là người dân bình thường, đâu biết nhiều như vậy? Nghe Mạc Như Nghiên nói sẽ không trách tội, cũng thật sự tin.
“Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.” Mang theo vui vẻ gật gật đầu, tâm tình Lưu thị cuối cùng cũng bớt đi không ít, “Cháu nội đã là thành chủ, thật sự là phúc khí cả Hạ gia ta. Quang tông diệu tổ, vẻ vang cho Hạ gia rồi!”
Bình luận facebook