Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 78
Ở cực đông Sát Hải có một hòn đảo nhỏ, tên là Vô Phương Đảo, nghe nói trên đảo gần đây có bảo quang[1] ngút trời, ít ngày nữa sẽ có dị bảo xuất thế, làm cho tu sĩ ở khắp Nam Hải đều nô nức kéo tới.
[1]Hào quang của bảo vật.
Liễu Thành Phong vác một thanh trọng kiếm trên bả vai, thản nhiên theo sau Tô Hồng Phi. Hắn tướng mạo tuấn lãng, nụ cười như ánh mặt trời, mái tóc đen buộc một nữa bằng một đoạn dây vải buông ở sau đầu, hai bên để mấy sợi tóc mai tuỳ ý buông xuống, tăng thêm mấy phần tiêu sái tự nhiên. Trong lúc lơ đãng nở nụ cười, loại khí tức sảng khoái của chàng trai như ánh mặt trời hiên ngang mà sạch sẽ, hình thành một sức hấp dẫn khiến người ta muốn ngừng mà không được, trêu chọc những nữ tu đi cùng liên tiếp nhìn trộm, trong lòng gợn sóng.
Đi ở phía trước, Tô Hồng Phi lướt thấy vẻ mặt mấy nữ tu đến từ các thế lực ở Nam Hải đang ngắm nghía sư đệ nhà mình, không khỏi mỉm cười.
Năm năm trước, sau khi Tô Hồng Phi xuất quan, tu vi tinh tiến, đã đạt đến Trúc Cơ hậu kỳ, sau đó bị Liễu Thành Phong vẫn ngóng trông nàng xuất quan kích động, quyết định cùng sư đệ đến Sát Hải rèn luyện. Sư phụ của bọn họ -- chưởng giáo chân nhân phái Thiên Tông, mấy năm qua bị Liễu Thành Phong quấn quýt quấy rầy mà không thể làm gì được, thấy Tô Hồng Phi làm việc xưa nay thận trọng, nếu có nàng ở bên cạnh trông coi, tất nhiên là không cần lo lắng tiểu đệ tử tính tình đơn thuần, loi nhoi này gặp rắc rối, thế nên ông mới cho phép bọn hắn đi ra ngoài rèn luyện.
Bọn hắn đã ở Sát Hải rèn luyện ba năm. Mấy ngày gần đây bởi vì Sát Hải có dị động, làm các thế lực khắp Nam Hải chú ý, rối rít phái đệ tử đi tới kiểm tra. Mà Liễu Thành Phong và Tô Hồng Phi lúc này chính là đang cùng mấy tu sĩ Nam Hải có quan hệ tốt với phái Thiên Tông đi tới Vô Phương Đảo, kiểm tra bảo quang thoáng hiện trên đảo là chuyện gì xảy ra.
Đột nhiên, mắt Liễu Thành Phong lộ ra nghi hoặc, nhìn về phía mảnh rừng cây xanh biếc một màu sâu bên trong đảo, truyền âm nói với Tô Hồng Phi : "Sư tỷ, ta cảm thấy được khí tức của Nguyệt sư tỷ...... Ừm. . . Bên cạnh tỷ ấy còn có một người rất mạnh."
Tô Hồng Phi trong lòng rùng mình, ánh mắt tối tăm. Từ sau khi ký kết khế ước cùng con Thần long kia, nàng bế quan năm năm mới xuất quan, vừa xuất quan liền nghe nói Nguyệt Thiên Dạ ba năm trước mất tích. Tuy rằng Nguyệt Thiên Dạ ở phương diện luyện đan luyện khí chính là một thiên tài, nhưng thời gian gia nhập vào Thiên Tông phái không lâu, cảm tình cùng môn phái không sâu đậm, mấy trưởng bối môn phái tuy rằng thương tiếc vì nàng mất tích, nhưng chỉ phái vài đệ tử đang ở bên ngoài rèn luyện hỗ trợ tìm kiếm, cũng không có hành động gì khác. Thật là không nghĩ tới nàng ta mất tích mấy năm, lại xuất hiện ở đây.
Về phần kẻ mạnh bên cạnh Nguyệt Thiên Dạ là ai, Tô Hồng Phi lại biết rõ. Người này đối với chuyện sắp đã xảy ra ở Vô Phương Đảo còn có tác dụng nhất định, cho nên bọn họ chỉ cần không chọc cho hắn ra tay đối phó với mình là được rồi.
Nghĩ thế, Tô Hồng Phi truyền âm nói với Liễu Thành Phong: "Sư đệ, mặc kệ người đó là ai, đệ tạm thời ngàn vạn lần đừng động thủ với hắn." Chỉ sợ sư đệ tính tình đơn thuần này bị người ta xúi giục một tý liền động thủ, Tô Hồng Phi thật không thích sư đệ bị đám người Nguyệt Thiên Dạ làm bị thương.
Ở Sát Hải rèn luyện ba năm, Liễu Thành Phong đã hình thành thói quen bị Tô Hồng Phi coi hắn như con trai mà quản giáo, tuy rằng có lúc không phục, nhưng tuân theo đạo lý phải nhường nhịn phái nữ trong sư môn, đành ngoan ngoãn nghe lời.
Liễu Thành Phong có thể cảm giác được khí tức của bọn Nguyệt Thiên Dạ hoàn toàn là dựa vào khứu giác nghịch thiên như dã thú của hắn, chỉ cần ở khoảng cách nhất định, đều có thể ngửi được khí tức của đối phương, còn có thể dựa vào khí tức mà phân biệt từng người. Theo sư phụ của bọn họ nói, đây là một loại thiên phú bẩm sinh, nghe nói là một loại thiên phú của huyết thống Liễu gia, cha Liễu Thành Phong cũng có thiên phú như thế. Chỉ tiếc một ngàn năm trước, Liễu gia chọc phải tu sĩ ở đại lục Trung Ương, bị diệt môn; chỉ để lại một mình phụ thân Liễu Thành Phong tránh được nạn này. Đáng tiếc chính là, phụ thân của Liễu Thành Phong cuối cùng vẫn khó thoát kiếp nạn. Lúc Liễu Thành Phong ra đời, những kẻ diệt môn năm đó đã tìm tới giết ông ấy; trước khi chết, ông đã kịp giao phó Liễu Thành Phong cho bằng hữu -- Chưởng môn phái Thiên Tông. Vì thế Liễu Thành Phong cũng được Chưởng môn phái Thiên Tông thu làm đệ tử thân truyền thứ sáu.
Mà bởi vì không còn trưởng bối Liễu gia nào hiểu rõ huyết thống Liễu gia để dạy dỗ; vì thế Liễu Thành Phong chỉ có thể dựa vào chính mình để tìm tòi thiên phú trong huyết mạch. Kết quả khi tên này mài mò dằn vặt chính là sinh ra loại khứu giác vô bổ này, thực khiến sư phụ bọn họ dở khóc dở cười.
Hiện tại cũng chỉ có hai người bọn Liễu Thành Phong phát hiện ra đám Nguyệt Thiên Dạ đang ở gần đó, cũng vì hai người nọ ẩn giấu khí tức quá tốt, những tu sĩ còn lại vẫn chưa phát hiện. Suốt dọc đường đi, cả bọn chỉ âm thầm kinh hãi đám thực vật biến dị do sát khí ở Vô Phương Đảo, thậm chí có vài yêu thực đã tiến hóa thành có trí lực, làm bọn hắn không thể không càng thêm cẩn thận tiến lên phía trước.
*******
Trong không gian màu xám tro này, trong tầm mắt đều là thi thể Sát Thú chồng chất như núi, kéo dài mấy dặm, kéo dài cho đến biên giới sương mù không gian.
Mà trong không gian này, một thanh y tu sĩ ngồi xếp bằng ngay ngắn ở trung tâm, hai mắt khép hờ, hai tay bấm quyết, linh lực mỏng manh trong không gian vây quanh làm áo bào và tóc khẽ cuộn lên.
Cách đó không xa, con yêu thú màu đen nhàm chán nằm úp trên tấm da thú trên mặt đất, chỉ có cái đuôi cọ tới cọ lui trên tấm da thú cho thấy nó thật ra cũng không thờ ơ với tình hình trước mắt như vẻ bề ngoài. Mà bên cạnh yêu thú còn ngồi một Tiểu Hồng nhân, trên khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ hồng của Tiểu Hồng nhân nhìn thấy rõ sự lo lắng.
"Chủ nhân, linh khí nơi này mỏng manh như vậy Tư công tử có thể tăng cấp sao?" Tiểu Yêu Liên lo lắng hỏi.
Trọng Thiên không hề trả lời, chẳng qua tần suất và biên độ mà cái đuôi kia đong đưa cũng có chút ngập ngừng.
"Chủ nhân, Tư công tử đã ngồi ở chỗ đó một tháng, hôm nay thật vất vả có chút động tĩnh, có thể thành công sao? Nếu không thành công, chúng ta còn phải bị nhốt ở chỗ này rất lâu sao?"
Trọng Thiên nghiêng đầu, gừ gừ với Tiểu Yêu Liên một tiếng, Tiểu Yêu Liên sau khi nghe xong, mút ngón tay nhỏ nhìn chằm chằm Tư Lăng một chút, uể oải nói: "Chủ nhân, Tiểu Hồng không nhìn thấy trên người Tư công tử còn ẩn giấu một loại sức mạnh khác." Lẽ nào nó thật sự vô dụng như thế sao?
Trọng Thiên hiển nhiên đã rõ ràng trình độ vô dụng của Tiểu Yêu Liên, vẫy đuôi một cái, Tiểu Yêu Liên đang ngồi yên lành thoải mái đột nhiên bị cái đuôi kia quét bay ra ngoài, tựa như quả bóng lăn lăn lăn lăn đụng vào một thi thể Sát Thú cách đó không xa.
Tiểu Yêu Liên từ từ bò dậy, tay nhỏ che cái đầu bị đụng trúng, hai mắt ngấn nước, oa oa kêu lên: "Hu hu hu. . . Chủ nhân. . . sao lại đánh Tiểu Hồng. . ."
Trọng Thiên nhìn trời, lặng lẽ kéo cái đuôi rút vô dưới bụng. Lẽ nào nó phải giải thích với Tiểu Yêu Liên rằng nó vốn là muốn an ủi, giống như Tư Lăng thường làm vậy, sờ sờ đầu Tiểu Yêu Liên, sau đó bởi vì khống chế sức mạnh không đúng, cho nên một đuôi quét bay nó ra ngoài?
Thôi quên đi. Giải thích như vậy quá tổn hại hình tượng vĩ đại của Đại Yêu thú Thượng Cổ như nó! Sau này nó phải làm Yêu Hoàng[2]* Đại Yêu thú, chút chuyện nhỏ này thì không cần chú ý.
[2]Vua của các yêu thú.
Ngay khi hai đứa chẳng đáng tin cậy kia phóng ra sự khả ái của mình, bên kia rốt cục có động tĩnh. Chỉ thấy tất cả linh lực trong không gian tràn vào trong thân thể Tư Lăng, khí tức trên người Tư Lăng bắt đầu liên tục tăng lên, từ Trúc Cơ trung kỳ kéo lên Trúc Cơ trung kỳ đỉnh cao, sau đó đánh vỡ thành luỹ của Trúc Cơ trung kỳ đỉnh cao, cuối cùng dừng lại ở Trúc Cơ hậu kỳ.
Hai con yêu mắt sáng quắc mà nhìn chằm chằm Tư Lăng, cùng lúc khí tức Tư Lăng dâng lên, sát khí trong không gian cũng bốc lên, tựa hồ muốn công kích kẻ ngoại lai dám cướp đoạt linh lực mỏng manh trong không gian. Tư Lăng lật tay một cái, hút viên yêu đan đã chuẩn bị kỹ càng bên cạnh vào trong tay, bắt đầu liều mạng hấp thu hồn lực.
Sát Thú tuy rằng tướng mạo khó coi, nhưng yêu đan chúng nó lại như dạ minh châu bóng loáng phát ra ánh sáng nội liễm[3], sáng bóng nhu hòa dịu nhẹ, vào tay man mát. Lúc hồn lực trong yêu đan bị hấp thu hết, yêu đan sẽ biến thành bụi phấn, sau đó biến mất trong không khí, không để lại vết tích gì.
[3]Ý chỉ ánh sáng không chói loá, nhu hoà. Không biết chuyển thành từ gì @@.
Mãi đến tận khi khí tức Tư Lăng bị hồn lực bao trùm, sát khí sục sôi kia lúc này mới bình ổn lại.
Thấy thế, Trọng Thiên vui sướng vẫy đuôi, Tiểu Yêu Liên cũng lộ ra nụ cười cao hứng, cười nói: "Tư công tử lên cấp rồi. Nhưng sao vẫn không có thanh thế lớn lúc lên cấp gì cả? Nhìn chẳng giống tu sĩ lên cấp, không có cảm giác thành tựu luôn."
Trọng Thiên lại vung đuôi qua, không ngoài ý muốn đánh văng Tiểu Yêu Liên ra ngoài, đồng thời lời giải thích của nó cũng vang lên: Tư Lăng không chỉ là tu vi thân thể lên cấp, cả hồn thể cũng đồng thời lên cấp, mà này hai thứ này có phương thức lên cấp không giống nhau, hồn lực lên cấp ảnh hưởng đến thân thể lên cấp, cho nên đoạt mất thanh thế khi thân thể lên cấp, vậy nên không hề bắt mắt chút nào.
Lúc này, Tư Lăng vừa vặn mở mắt ra, cũng nghe được Tiểu Yêu Liên trách cứ mình, xoay tay hút một cái, đem Tiểu Yêu Liên té choáng váng đầu óc hút tới trong tay, hành hạ giày vò nó xong, sau đó cười nói với Tiểu Yêu Liên : "Tiểu Hồng muội muội, ta lên cấp, chúng ta rất nhanh sẽ có thể rời khỏi nơi này rồi!"
Nghe vậy, Tiểu Yêu Liên bất chấp vừa bị chà đạp xong, nước mắt rưng rưng, ôm đầu ngón tay Tư Lăng, vui mừng xác nhận: "Thật sao, thật sao?"
"Tự nhiên là thật!"
"Oh yeah
"
Thả Tiểu Yêu Liên xuống, Tư Lăng đứng lên chậm rãi xoay người, cảm thấy tất cả những thứ này thật không dễ dàng.
Tư Lăng đếm đếm, bất tri bất giác, thế nhưng đã bị nhốt ở trong không gian này mười năm.
Thời gian mười năm chuyên tâm tu luyện, [Luyện Hồn Quyết] được hắn tu luyện đến tầng thứ sáu, hồn lực tích lũy cũng vô cùng nhanh, nhưng linh lực lại chỉ tăng thêm tí xíu. Hết cách rồi, trong không gian này linh lực vô cùng mỏng manh, làm cho tốc độ tu luyện thân thể vô cùng chầm rãi. Trái lại vì có hồn lực trong yêu đan Sát Thú, giúp Tư Lăng liên tục hấp thu hồn lực, hồn lực vượt thật nhanh, hồn thể đã sắp đến Nguyên Anh trung kỳ.
Đại khái là hồn thể tu luyện quá năng suất, dù vùng đất này không thể giúp ít được gì, nhưng Tư Lăng vẫn kiên trì cố gắng ở địa phương linh lực mỏng manh này, rốt cục tu luyện đến Trúc Cơ hậu kỳ. Mà cũng vì như thế, thanh thế lúc Tư Lăng thăng cấp yếu ớt đến căn bản không giống lên cấp, mới bị Trọng Thiên và Tiểu Yêu Liên khinh bỉ.
Tư Lăng âm thầm siết nắm tay, chờ đến lúc hắn Kết Đan, hắn nhất định phải tạo cái thanh thế thật lớn để tức chết hai đứa này.
Thời gian mười năm, Tư Lăng đã móc sạch yêu đan của Sát thú trong không gian luyện thi này, tựa như tên keo kiệt vậy, không buông tha một con nào. Hơn nữa, hàng năm cứ mỗi một khoảng thời gian, phía trên không gian sẽ mở ra thiên nhãn, vô số thi thể Sát Thú sẽ rơi xuống, sau đó sát khí sẽ bị không gian luyện hóa. Chẳng qua đều đã bị Tư Lăng phá hủy, làm cho sát khí bên trong không gian này vô cùng mỏng manh, nhìn căn bản không giống cái Luyện Thi Tràng.
Tư Lăng nhìn bốn phía khắp không gian này, gần mười năm trôi qua, nhìn đến chết lặng. Nếu không phải có yêu đan Sát Thú hấp dẫn hắn, còn có hai con yêu ở cùng, có lẽ hắn đã sớm không chịu được mà công kích không gian.
Bỏ ra thời gian mười năm, sau khi Tư Lăng tăng tu vi và tích lũy đủ hồn lực, rốt cục tìm được thời cơ ly khai nơi này.
Trọng Thiên từng nói, không gian này là Luyện Thi Tràng do người khác mở ra, chuyên môn dùng để chuẩn bị sát khí biến dị giúp thúc đẩy Sát Ma sắp xuất thế trưởng thành. Tất cả mọi thứ chỉ có vào mà không có ra, những thứ bị hút vào chỉ có thể chờ đợi bị không gian tự chủ luyện hóa. Mà Tư Lăng bởi vì là sinh vật sống, trước khi sinh mệnh chưa mất đi, sẽ không bị luyện hóa. Nhưng nếu bị nhốt ở chỗ này cả đời, không cách nào lên cấp, thì dù là tu sĩ cũng sớm muộn có một ngày tuổi thọ tiêu hao hết, sau đó bị nó luyện hóa trở thành dinh dưỡng nuôi không gian.
Tư Lăng không thể để mình bị nhốt ở đây cả đời, Trọng Thiên cũng không chịu, cho nên một người một yêu bắt đầu liên thủ tìm kiếm thời cơ ra ngoài.
Chỗ không gian này tuy rằng chỉ có vào không ra, nhưng dù sao cũng là không gian nhân tạo, chỉ cần người bị nhốt ở bên trong có tu vi lợi hại hơn kẻ mở ra không gian, vậy thì nhốt không nổi người. Nhưng người mở ra loại không gian luyện thi này có lẽ là vị đại năng Ma tộc thời kỳ Thượng Cổ, với tu vi của Trọng Thiên và Tư Lăng bây giờ thì căn bản không thể phá huỷ không gian từ bên trong rồi ly khai được. Yêu hỏa của Trọng Thiên mặc dù có tác dụng với không gian, nhưng cũng không thể hoàn toàn phá huỷ không gian, ngược lại còn làm Pháp Tắc của Không Gian cảnh giác, sau đó sẽ cắn giết thứ dám uy hiếp đến sự tồn tại của không gian.
Trải qua gần mười năm thôi diễn nghiên cứu, Tư Lăng và Trọng Thiên rốt cục nghiên cứu được biện pháp rời khỏi không gian.
Tư Lăng sửa sang lại đồ vật trong túi trữ vật, sau đó lấy Phi Thiên Thuyền ra.
Phi Thiên Thuyền nhanh chóng phóng đại ở giữa không trung. So với màu sắc xám xịt trước kia, hiện tại trên thân Phi Thiên Thuyền được vẽ đầy phù văn phức tạp bằng hỗn hợp linh dịch và huyết thú. Từ xa nhìn lại, phù văn thần bí này giống như có sinh mệnh mà đang lưu động trên phi thiên thuyền, huyền ảo mỹ lệ, làm cho Phi Thiên Thuyền vốn một màu xam xám trông có vẻ sang trọng hơn không ít.
Trọng Thiên vòng quanh trên Phi Thiên Thuyền mấy vòng, thỉnh thoảng hướng tới Tư Lăng gừ gừ vài tiếng. Cùng nó ở chung mười mấy năm, tuy rằng nghe không hiểu nó nói gì, nhưng không trở ngại Tư Lăng lý giải nó; vừa nhìn bộ dáng này liền biết đại gia Trọng Thiên đây là đang hả hê, bày tỏ thứ đồ cao cấp như vầy mới phù hợp với thân phận của đại gia nhà nó, cái Phi Thiên Thuyền dáng vẻ phổ thông lúc trước sao xứng với thân phận của nó?
Tư Lăng khinh bỉ nó, chẳng lẽ không biết cái bề ngoài sang chảnh này cực kỳ làm cho người khác mơ ước sao?
[1]Hào quang của bảo vật.
Liễu Thành Phong vác một thanh trọng kiếm trên bả vai, thản nhiên theo sau Tô Hồng Phi. Hắn tướng mạo tuấn lãng, nụ cười như ánh mặt trời, mái tóc đen buộc một nữa bằng một đoạn dây vải buông ở sau đầu, hai bên để mấy sợi tóc mai tuỳ ý buông xuống, tăng thêm mấy phần tiêu sái tự nhiên. Trong lúc lơ đãng nở nụ cười, loại khí tức sảng khoái của chàng trai như ánh mặt trời hiên ngang mà sạch sẽ, hình thành một sức hấp dẫn khiến người ta muốn ngừng mà không được, trêu chọc những nữ tu đi cùng liên tiếp nhìn trộm, trong lòng gợn sóng.
Đi ở phía trước, Tô Hồng Phi lướt thấy vẻ mặt mấy nữ tu đến từ các thế lực ở Nam Hải đang ngắm nghía sư đệ nhà mình, không khỏi mỉm cười.
Năm năm trước, sau khi Tô Hồng Phi xuất quan, tu vi tinh tiến, đã đạt đến Trúc Cơ hậu kỳ, sau đó bị Liễu Thành Phong vẫn ngóng trông nàng xuất quan kích động, quyết định cùng sư đệ đến Sát Hải rèn luyện. Sư phụ của bọn họ -- chưởng giáo chân nhân phái Thiên Tông, mấy năm qua bị Liễu Thành Phong quấn quýt quấy rầy mà không thể làm gì được, thấy Tô Hồng Phi làm việc xưa nay thận trọng, nếu có nàng ở bên cạnh trông coi, tất nhiên là không cần lo lắng tiểu đệ tử tính tình đơn thuần, loi nhoi này gặp rắc rối, thế nên ông mới cho phép bọn hắn đi ra ngoài rèn luyện.
Bọn hắn đã ở Sát Hải rèn luyện ba năm. Mấy ngày gần đây bởi vì Sát Hải có dị động, làm các thế lực khắp Nam Hải chú ý, rối rít phái đệ tử đi tới kiểm tra. Mà Liễu Thành Phong và Tô Hồng Phi lúc này chính là đang cùng mấy tu sĩ Nam Hải có quan hệ tốt với phái Thiên Tông đi tới Vô Phương Đảo, kiểm tra bảo quang thoáng hiện trên đảo là chuyện gì xảy ra.
Đột nhiên, mắt Liễu Thành Phong lộ ra nghi hoặc, nhìn về phía mảnh rừng cây xanh biếc một màu sâu bên trong đảo, truyền âm nói với Tô Hồng Phi : "Sư tỷ, ta cảm thấy được khí tức của Nguyệt sư tỷ...... Ừm. . . Bên cạnh tỷ ấy còn có một người rất mạnh."
Tô Hồng Phi trong lòng rùng mình, ánh mắt tối tăm. Từ sau khi ký kết khế ước cùng con Thần long kia, nàng bế quan năm năm mới xuất quan, vừa xuất quan liền nghe nói Nguyệt Thiên Dạ ba năm trước mất tích. Tuy rằng Nguyệt Thiên Dạ ở phương diện luyện đan luyện khí chính là một thiên tài, nhưng thời gian gia nhập vào Thiên Tông phái không lâu, cảm tình cùng môn phái không sâu đậm, mấy trưởng bối môn phái tuy rằng thương tiếc vì nàng mất tích, nhưng chỉ phái vài đệ tử đang ở bên ngoài rèn luyện hỗ trợ tìm kiếm, cũng không có hành động gì khác. Thật là không nghĩ tới nàng ta mất tích mấy năm, lại xuất hiện ở đây.
Về phần kẻ mạnh bên cạnh Nguyệt Thiên Dạ là ai, Tô Hồng Phi lại biết rõ. Người này đối với chuyện sắp đã xảy ra ở Vô Phương Đảo còn có tác dụng nhất định, cho nên bọn họ chỉ cần không chọc cho hắn ra tay đối phó với mình là được rồi.
Nghĩ thế, Tô Hồng Phi truyền âm nói với Liễu Thành Phong: "Sư đệ, mặc kệ người đó là ai, đệ tạm thời ngàn vạn lần đừng động thủ với hắn." Chỉ sợ sư đệ tính tình đơn thuần này bị người ta xúi giục một tý liền động thủ, Tô Hồng Phi thật không thích sư đệ bị đám người Nguyệt Thiên Dạ làm bị thương.
Ở Sát Hải rèn luyện ba năm, Liễu Thành Phong đã hình thành thói quen bị Tô Hồng Phi coi hắn như con trai mà quản giáo, tuy rằng có lúc không phục, nhưng tuân theo đạo lý phải nhường nhịn phái nữ trong sư môn, đành ngoan ngoãn nghe lời.
Liễu Thành Phong có thể cảm giác được khí tức của bọn Nguyệt Thiên Dạ hoàn toàn là dựa vào khứu giác nghịch thiên như dã thú của hắn, chỉ cần ở khoảng cách nhất định, đều có thể ngửi được khí tức của đối phương, còn có thể dựa vào khí tức mà phân biệt từng người. Theo sư phụ của bọn họ nói, đây là một loại thiên phú bẩm sinh, nghe nói là một loại thiên phú của huyết thống Liễu gia, cha Liễu Thành Phong cũng có thiên phú như thế. Chỉ tiếc một ngàn năm trước, Liễu gia chọc phải tu sĩ ở đại lục Trung Ương, bị diệt môn; chỉ để lại một mình phụ thân Liễu Thành Phong tránh được nạn này. Đáng tiếc chính là, phụ thân của Liễu Thành Phong cuối cùng vẫn khó thoát kiếp nạn. Lúc Liễu Thành Phong ra đời, những kẻ diệt môn năm đó đã tìm tới giết ông ấy; trước khi chết, ông đã kịp giao phó Liễu Thành Phong cho bằng hữu -- Chưởng môn phái Thiên Tông. Vì thế Liễu Thành Phong cũng được Chưởng môn phái Thiên Tông thu làm đệ tử thân truyền thứ sáu.
Mà bởi vì không còn trưởng bối Liễu gia nào hiểu rõ huyết thống Liễu gia để dạy dỗ; vì thế Liễu Thành Phong chỉ có thể dựa vào chính mình để tìm tòi thiên phú trong huyết mạch. Kết quả khi tên này mài mò dằn vặt chính là sinh ra loại khứu giác vô bổ này, thực khiến sư phụ bọn họ dở khóc dở cười.
Hiện tại cũng chỉ có hai người bọn Liễu Thành Phong phát hiện ra đám Nguyệt Thiên Dạ đang ở gần đó, cũng vì hai người nọ ẩn giấu khí tức quá tốt, những tu sĩ còn lại vẫn chưa phát hiện. Suốt dọc đường đi, cả bọn chỉ âm thầm kinh hãi đám thực vật biến dị do sát khí ở Vô Phương Đảo, thậm chí có vài yêu thực đã tiến hóa thành có trí lực, làm bọn hắn không thể không càng thêm cẩn thận tiến lên phía trước.
*******
Trong không gian màu xám tro này, trong tầm mắt đều là thi thể Sát Thú chồng chất như núi, kéo dài mấy dặm, kéo dài cho đến biên giới sương mù không gian.
Mà trong không gian này, một thanh y tu sĩ ngồi xếp bằng ngay ngắn ở trung tâm, hai mắt khép hờ, hai tay bấm quyết, linh lực mỏng manh trong không gian vây quanh làm áo bào và tóc khẽ cuộn lên.
Cách đó không xa, con yêu thú màu đen nhàm chán nằm úp trên tấm da thú trên mặt đất, chỉ có cái đuôi cọ tới cọ lui trên tấm da thú cho thấy nó thật ra cũng không thờ ơ với tình hình trước mắt như vẻ bề ngoài. Mà bên cạnh yêu thú còn ngồi một Tiểu Hồng nhân, trên khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ hồng của Tiểu Hồng nhân nhìn thấy rõ sự lo lắng.
"Chủ nhân, linh khí nơi này mỏng manh như vậy Tư công tử có thể tăng cấp sao?" Tiểu Yêu Liên lo lắng hỏi.
Trọng Thiên không hề trả lời, chẳng qua tần suất và biên độ mà cái đuôi kia đong đưa cũng có chút ngập ngừng.
"Chủ nhân, Tư công tử đã ngồi ở chỗ đó một tháng, hôm nay thật vất vả có chút động tĩnh, có thể thành công sao? Nếu không thành công, chúng ta còn phải bị nhốt ở chỗ này rất lâu sao?"
Trọng Thiên nghiêng đầu, gừ gừ với Tiểu Yêu Liên một tiếng, Tiểu Yêu Liên sau khi nghe xong, mút ngón tay nhỏ nhìn chằm chằm Tư Lăng một chút, uể oải nói: "Chủ nhân, Tiểu Hồng không nhìn thấy trên người Tư công tử còn ẩn giấu một loại sức mạnh khác." Lẽ nào nó thật sự vô dụng như thế sao?
Trọng Thiên hiển nhiên đã rõ ràng trình độ vô dụng của Tiểu Yêu Liên, vẫy đuôi một cái, Tiểu Yêu Liên đang ngồi yên lành thoải mái đột nhiên bị cái đuôi kia quét bay ra ngoài, tựa như quả bóng lăn lăn lăn lăn đụng vào một thi thể Sát Thú cách đó không xa.
Tiểu Yêu Liên từ từ bò dậy, tay nhỏ che cái đầu bị đụng trúng, hai mắt ngấn nước, oa oa kêu lên: "Hu hu hu. . . Chủ nhân. . . sao lại đánh Tiểu Hồng. . ."
Trọng Thiên nhìn trời, lặng lẽ kéo cái đuôi rút vô dưới bụng. Lẽ nào nó phải giải thích với Tiểu Yêu Liên rằng nó vốn là muốn an ủi, giống như Tư Lăng thường làm vậy, sờ sờ đầu Tiểu Yêu Liên, sau đó bởi vì khống chế sức mạnh không đúng, cho nên một đuôi quét bay nó ra ngoài?
Thôi quên đi. Giải thích như vậy quá tổn hại hình tượng vĩ đại của Đại Yêu thú Thượng Cổ như nó! Sau này nó phải làm Yêu Hoàng[2]* Đại Yêu thú, chút chuyện nhỏ này thì không cần chú ý.
[2]Vua của các yêu thú.
Ngay khi hai đứa chẳng đáng tin cậy kia phóng ra sự khả ái của mình, bên kia rốt cục có động tĩnh. Chỉ thấy tất cả linh lực trong không gian tràn vào trong thân thể Tư Lăng, khí tức trên người Tư Lăng bắt đầu liên tục tăng lên, từ Trúc Cơ trung kỳ kéo lên Trúc Cơ trung kỳ đỉnh cao, sau đó đánh vỡ thành luỹ của Trúc Cơ trung kỳ đỉnh cao, cuối cùng dừng lại ở Trúc Cơ hậu kỳ.
Hai con yêu mắt sáng quắc mà nhìn chằm chằm Tư Lăng, cùng lúc khí tức Tư Lăng dâng lên, sát khí trong không gian cũng bốc lên, tựa hồ muốn công kích kẻ ngoại lai dám cướp đoạt linh lực mỏng manh trong không gian. Tư Lăng lật tay một cái, hút viên yêu đan đã chuẩn bị kỹ càng bên cạnh vào trong tay, bắt đầu liều mạng hấp thu hồn lực.
Sát Thú tuy rằng tướng mạo khó coi, nhưng yêu đan chúng nó lại như dạ minh châu bóng loáng phát ra ánh sáng nội liễm[3], sáng bóng nhu hòa dịu nhẹ, vào tay man mát. Lúc hồn lực trong yêu đan bị hấp thu hết, yêu đan sẽ biến thành bụi phấn, sau đó biến mất trong không khí, không để lại vết tích gì.
[3]Ý chỉ ánh sáng không chói loá, nhu hoà. Không biết chuyển thành từ gì @@.
Mãi đến tận khi khí tức Tư Lăng bị hồn lực bao trùm, sát khí sục sôi kia lúc này mới bình ổn lại.
Thấy thế, Trọng Thiên vui sướng vẫy đuôi, Tiểu Yêu Liên cũng lộ ra nụ cười cao hứng, cười nói: "Tư công tử lên cấp rồi. Nhưng sao vẫn không có thanh thế lớn lúc lên cấp gì cả? Nhìn chẳng giống tu sĩ lên cấp, không có cảm giác thành tựu luôn."
Trọng Thiên lại vung đuôi qua, không ngoài ý muốn đánh văng Tiểu Yêu Liên ra ngoài, đồng thời lời giải thích của nó cũng vang lên: Tư Lăng không chỉ là tu vi thân thể lên cấp, cả hồn thể cũng đồng thời lên cấp, mà này hai thứ này có phương thức lên cấp không giống nhau, hồn lực lên cấp ảnh hưởng đến thân thể lên cấp, cho nên đoạt mất thanh thế khi thân thể lên cấp, vậy nên không hề bắt mắt chút nào.
Lúc này, Tư Lăng vừa vặn mở mắt ra, cũng nghe được Tiểu Yêu Liên trách cứ mình, xoay tay hút một cái, đem Tiểu Yêu Liên té choáng váng đầu óc hút tới trong tay, hành hạ giày vò nó xong, sau đó cười nói với Tiểu Yêu Liên : "Tiểu Hồng muội muội, ta lên cấp, chúng ta rất nhanh sẽ có thể rời khỏi nơi này rồi!"
Nghe vậy, Tiểu Yêu Liên bất chấp vừa bị chà đạp xong, nước mắt rưng rưng, ôm đầu ngón tay Tư Lăng, vui mừng xác nhận: "Thật sao, thật sao?"
"Tự nhiên là thật!"
"Oh yeah
"
Thả Tiểu Yêu Liên xuống, Tư Lăng đứng lên chậm rãi xoay người, cảm thấy tất cả những thứ này thật không dễ dàng.
Tư Lăng đếm đếm, bất tri bất giác, thế nhưng đã bị nhốt ở trong không gian này mười năm.
Thời gian mười năm chuyên tâm tu luyện, [Luyện Hồn Quyết] được hắn tu luyện đến tầng thứ sáu, hồn lực tích lũy cũng vô cùng nhanh, nhưng linh lực lại chỉ tăng thêm tí xíu. Hết cách rồi, trong không gian này linh lực vô cùng mỏng manh, làm cho tốc độ tu luyện thân thể vô cùng chầm rãi. Trái lại vì có hồn lực trong yêu đan Sát Thú, giúp Tư Lăng liên tục hấp thu hồn lực, hồn lực vượt thật nhanh, hồn thể đã sắp đến Nguyên Anh trung kỳ.
Đại khái là hồn thể tu luyện quá năng suất, dù vùng đất này không thể giúp ít được gì, nhưng Tư Lăng vẫn kiên trì cố gắng ở địa phương linh lực mỏng manh này, rốt cục tu luyện đến Trúc Cơ hậu kỳ. Mà cũng vì như thế, thanh thế lúc Tư Lăng thăng cấp yếu ớt đến căn bản không giống lên cấp, mới bị Trọng Thiên và Tiểu Yêu Liên khinh bỉ.
Tư Lăng âm thầm siết nắm tay, chờ đến lúc hắn Kết Đan, hắn nhất định phải tạo cái thanh thế thật lớn để tức chết hai đứa này.
Thời gian mười năm, Tư Lăng đã móc sạch yêu đan của Sát thú trong không gian luyện thi này, tựa như tên keo kiệt vậy, không buông tha một con nào. Hơn nữa, hàng năm cứ mỗi một khoảng thời gian, phía trên không gian sẽ mở ra thiên nhãn, vô số thi thể Sát Thú sẽ rơi xuống, sau đó sát khí sẽ bị không gian luyện hóa. Chẳng qua đều đã bị Tư Lăng phá hủy, làm cho sát khí bên trong không gian này vô cùng mỏng manh, nhìn căn bản không giống cái Luyện Thi Tràng.
Tư Lăng nhìn bốn phía khắp không gian này, gần mười năm trôi qua, nhìn đến chết lặng. Nếu không phải có yêu đan Sát Thú hấp dẫn hắn, còn có hai con yêu ở cùng, có lẽ hắn đã sớm không chịu được mà công kích không gian.
Bỏ ra thời gian mười năm, sau khi Tư Lăng tăng tu vi và tích lũy đủ hồn lực, rốt cục tìm được thời cơ ly khai nơi này.
Trọng Thiên từng nói, không gian này là Luyện Thi Tràng do người khác mở ra, chuyên môn dùng để chuẩn bị sát khí biến dị giúp thúc đẩy Sát Ma sắp xuất thế trưởng thành. Tất cả mọi thứ chỉ có vào mà không có ra, những thứ bị hút vào chỉ có thể chờ đợi bị không gian tự chủ luyện hóa. Mà Tư Lăng bởi vì là sinh vật sống, trước khi sinh mệnh chưa mất đi, sẽ không bị luyện hóa. Nhưng nếu bị nhốt ở chỗ này cả đời, không cách nào lên cấp, thì dù là tu sĩ cũng sớm muộn có một ngày tuổi thọ tiêu hao hết, sau đó bị nó luyện hóa trở thành dinh dưỡng nuôi không gian.
Tư Lăng không thể để mình bị nhốt ở đây cả đời, Trọng Thiên cũng không chịu, cho nên một người một yêu bắt đầu liên thủ tìm kiếm thời cơ ra ngoài.
Chỗ không gian này tuy rằng chỉ có vào không ra, nhưng dù sao cũng là không gian nhân tạo, chỉ cần người bị nhốt ở bên trong có tu vi lợi hại hơn kẻ mở ra không gian, vậy thì nhốt không nổi người. Nhưng người mở ra loại không gian luyện thi này có lẽ là vị đại năng Ma tộc thời kỳ Thượng Cổ, với tu vi của Trọng Thiên và Tư Lăng bây giờ thì căn bản không thể phá huỷ không gian từ bên trong rồi ly khai được. Yêu hỏa của Trọng Thiên mặc dù có tác dụng với không gian, nhưng cũng không thể hoàn toàn phá huỷ không gian, ngược lại còn làm Pháp Tắc của Không Gian cảnh giác, sau đó sẽ cắn giết thứ dám uy hiếp đến sự tồn tại của không gian.
Trải qua gần mười năm thôi diễn nghiên cứu, Tư Lăng và Trọng Thiên rốt cục nghiên cứu được biện pháp rời khỏi không gian.
Tư Lăng sửa sang lại đồ vật trong túi trữ vật, sau đó lấy Phi Thiên Thuyền ra.
Phi Thiên Thuyền nhanh chóng phóng đại ở giữa không trung. So với màu sắc xám xịt trước kia, hiện tại trên thân Phi Thiên Thuyền được vẽ đầy phù văn phức tạp bằng hỗn hợp linh dịch và huyết thú. Từ xa nhìn lại, phù văn thần bí này giống như có sinh mệnh mà đang lưu động trên phi thiên thuyền, huyền ảo mỹ lệ, làm cho Phi Thiên Thuyền vốn một màu xam xám trông có vẻ sang trọng hơn không ít.
Trọng Thiên vòng quanh trên Phi Thiên Thuyền mấy vòng, thỉnh thoảng hướng tới Tư Lăng gừ gừ vài tiếng. Cùng nó ở chung mười mấy năm, tuy rằng nghe không hiểu nó nói gì, nhưng không trở ngại Tư Lăng lý giải nó; vừa nhìn bộ dáng này liền biết đại gia Trọng Thiên đây là đang hả hê, bày tỏ thứ đồ cao cấp như vầy mới phù hợp với thân phận của đại gia nhà nó, cái Phi Thiên Thuyền dáng vẻ phổ thông lúc trước sao xứng với thân phận của nó?
Tư Lăng khinh bỉ nó, chẳng lẽ không biết cái bề ngoài sang chảnh này cực kỳ làm cho người khác mơ ước sao?
Bình luận facebook