Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 237
Vọng Tiên đảo là một hòn đảo diện tích khá lớn ở Thiên Thủy giới, cũng là đảo lớn hàng đầu của Thiên Thủy giới. Trên đảo có chín tầng, nối liền nhau bằng một cầu thang hình xoắn ốc, càng lên cao linh lực càng dày đặc, là thánh địa tu luyện trong lòng tất cả tu sĩ. Trừ tầng thứ chín không người nào ở được, Mộ gia chính là ở tại tầng thứ tám của Vọng Tiên đảo.
Trên đường, Mộ Dịch Vân cùng đi ở bên cạnh, giới thiệu cho Tư Hàn về Vọng Tiên đảo, còn có các loại thế lực phân bố trên đảo, giúp hắn trong lòng có được khái niệm đại khái.
Đang nói chuyện, một đám người khí thế ào ạt hướng tới bọn họ. Tu sĩ trên đường thấy thế, mắt sắc phát hiện thân phận của người đi đầu, bèn ào ào lui sang một bên xem náo nhiệt. Họ đều nhỏ giọng thảo luận, không biết là ai lại chọc tới Tần gia, lần này thảm....
Đám người đi đến trước mặt đoàn người Mộ Tu Vân.
Lần này, những tu sĩ Mộ gia trở về, lấy Mộ Tu Vân làm chủ cùng gần hai trăm người trên thuyền, khi đối mặt với đám người chỉ có mấy chục tu sĩ kia, không chỉ không yếu thế, mà ngược lại còn đè bọn họ một đầu, làm khí thế của bọn họ có vẻ không đủ.
Mộ Tu Vân nhìn người tới, ánh mắt lóe lên, cười nói: "Thì ra là Tần Tùng Lĩnh đạo hữu, ngọn gió nào thổi ngươi tới vậy?"
Tần Tùng Lĩnh cười lạnh một tiếng, ngạo mạn nói: "Mộ Tu Vân, đừng làm bộ với ta, ta chỉ muốn đến hỏi ngươi, thất thiếu gia của Tần gia ta là đi thương thuyền Mộ gia của các ngươi trở về, nhưng nửa đường thì linh hồn đăng của hắn lại tắt, Mộ gia các ngươi tất yếu phải cho chúng ta một câu trả lời thỏa đáng, đem hung thủ hãm hại đệ tử đích hệ của Tần gia ta giao ra đây."
Nghe nói như thế, Mộ Tu Vân cùng Mộ Dịch Vân chẳng có một chút gì là kinh ngạc. Sợ là đệ tử đích hệ Tần gia lúc ấy vừa bị giết, thì Tần gia đã sớm từ một vài con đường mà biết được hung thủ là ai, giờ tới đây hỏi bất quá là muốn tìm hiểu rõ ràng lai lịch đối phương. Nếu là kẻ yếu không quyền không thế, Tần gia giết cũng không chớp mắt, nếu là kẻ mạnh có lai lịch, Tần gia sẽ lập tức thay đổi sách lược.
Mộ Nhạc Nhiên nhịn không được đưa mắt nhìn Tư Hàn cùng Tiểu Hoa hổ ngốc ngốc đáng yêu kia. Giết người là hổ hoa nhỏ, nhưng nhìn vẻ mặt ngốc ngốc của nó, có lẽ bản thân nó căn bản còn không có ấn tượng. Quả thật, một đại yêu thú cường đại giết chết một con kiến dám mơ ước mình, thì ai lại đi chú ý con kiến kia có hình dáng thế nào chứ.
"Như thế thì phải hỏi Tần thất thiếu gia lúc ấy đã làm chuyện gì tốt?" Mộ Tu Vân có sự ngông nghênh của Mộ gia, cười lạnh liên tục.
Mộ Dịch Vân vẻ mặt tiếc nuối mà nói tiếp: "Tần đạo hữu, Tần thất thiếu gia gặp nạn chúng ta cũng thực đau lòng khó xử. Lúc ấy tình huống nguy cấp, chúng ta đã thông cáo cho mọi người trên thuyền, nhưng mà Tần thất thiếu gia cố tình không nghe khuyên bảo, khăng khăng cố chấp, làm cho chúng ta cũng thật khó xử..."
Tiếp tục nói xuống, tu sĩ Tần gia sắc mặt càng khó coi. Những lời của Mộ Dịch Vân có vẻ dễ nghe, nhưng ý tứ trong lời nói lại là chỉ trích Tần gia bọn họ cuồng vọng tự đại, không nghe khuyên bảo, chết cũng đáng đời, đừng đến liên lụy Mộ gia...
"Câm miệng! Ta hôm nay phải báo thù cho Thất đệ!"
Một người tu sĩ trẻ tuổi giận tím mặt, xuất ra một thanh linh kiếm, một luồng kiếm khí đánh xuống, kiếm khí bén nhọn quẹo qua chỗ Mộ Dịch Vân đánh thẳng hướng Tư Hàn bên cạnh.
Mọi người sắc mặt đại biến, đặc biệt là Tần Tùng Lĩnh. Tuy rằng hắn không thể xem xét tu vi của người kia, nhưng đoán chắc nhất định là tu sĩ cấp cao, không thể tùy tiện đắc tội. Trong lòng hắn giận mắng cái tên đầu heo dám ra tay kia, đang muốn ngăn một kích này, nhưng kiếm khí kia đã đến trước mặt đối phương, ngăn không được.
Tư Hàn chỉ là thản nhiên nhìn, tay áo vung lên, kiếm khí kia liền chuyển ngoặt, hướng đường cũ lộn trở về. Tu sĩ kia sắc mặt đại biến, linh kiếm để ngang trước ngực che chắn, kiếm khí mạnh mẽ đẩy lui hắn vài bước, chật vật không chịu nổi.
Làm một đệ tử đích hệ của Tần gia, chừa từng luống cuống trước mặt người khác như thế, làm cho hắn thẹn quá thành giận, đang muốn lại ra tay giáo huấn thì đột nhiên một cơn gió lốc xoắn tới, tất cả tu sĩ Tần gia bị gió lốc cuộn lên. Chỉ mấy giây thì toàn bộ đã bị ném ra biển Bất Quy, vang lên vài tiếng ầm ầm, bọt biển bắn cao vài chục trượng, bọt nước bắn tung tóe khiến những tu sĩ trên bờ biển cũng có chút sững sờ.
Mọi người sững sờ nhìn Tiểu Hoa hổ mềm mại nằm sấp há mồm ngáp, quả thực là tưởng tượng không ra con yêu thú con như thế lại có lực sát thương khổng lồ như vậy, chỉ phút chốc đã đem tất cả tu sĩ Tần gia ném xuống biển. Cả Tần Tùng Lĩnh là một tu sĩ Nguyên Anh cũng chỉ có một đường rơi xuống nước. Chỉ có tu sĩ Mộ gia đã chứng kiến Tiểu Hoa hổ đại phát thần uy, đối với sức chiến đấu của nó cũng không kỳ quái. Lại nhìn chủ nhân của Tiểu Hoa hổ, vẫn như cũ băng lãnh không nhân khí, căn bản không nhìn ra hắn có ý kiến gì.
Mộ Tu Vân đắn đo mấy giây, quyết định thật nhanh, nói: "Tiền bối, mời theo chúng ta đi Mộ gia." Về phần tu sĩ Tần gia thì không hề nhắc tới một chút, giống như mới vừa rồi bị ném ra biển là người xa lạ không quen biết vậy.
Tư Hàn thản nhiên cất bước đi trước, pháp bào trắng tinh lay động trong gió biển, đột nhiên làm cho người ta sinh ra một loại ảo giác "tự nhiên như gió", giống như người này đã dung nhập vào thiên nhiên, thành một phần của tự nhiên.
Xa xa, những đệ tử xuất thân đại gia tộc ở Vọng Tiên đảo thì có kiến thức hơn, chỉ cần liếc mắt nhìn liền biết người này sâu không lường được, vội thu liễm tâm tình xem kịch vui lúc trước, đồng thời ồn ào hỏi thăm Mộ gia từ nơi nào đưa tới vị cường giả như thế. Vì giành phần thắng trong trận tranh đoạt thế lực sắp tới, nếu không thể kéo người này về, vậy thà rằng hủy đi, cũng không thể để hắn trở thành trợ lực cho Mộ gia.
Lấy tốc độ của tu tiên giả, bọn họ rất nhanh liền đi tới bên cạnh cầu thang xoắn ốc kia.
Từ bên dưới nhìn lên, cầu thang xoắn ốc uốn lượn hướng về phía chân trời, như ẩn như hiện trong mây mù, giống như tiên cảnh. Sự nguy nga, sừng sững trên đảo khiến người mới gặp sinh rung động.
Tiểu Hoa hổ kéo một lọn tóc của Tư Hàn, ngốc ngốc nhìn đảo nhỏ biến mất trong mây mù phía trên, mũi giật giật, ngửi thấy được hương vị của món ngon, vội vàng dùng đầu nhỏ cọ cọ Tư Hàn, ô ô vài tiếng.
Tư Hàn bất vi sở động[1], ngược lại Mộ Nhạc Nhiên thì nhịn không được liếc mắt nhìn nó. Thật không biết "Đồ ăn ngon" nó chỉ là cái gì, nàng ở tại Vọng Tiên đảo lâu như vậy, sao không biết Vọng Tiên đảo có thứ được yêu thú cấp cao gọi là đồ ăn ngon?
[1]bất vi sở động: không có động tĩnh, không bị thuyết phục, không có hành động gì.
Trước cầu thang Xoắn ốc có tu sĩ đứng gác. Ở tầng thứ nhất Vọng Tiên đảo đều là những tu sĩ cấp thấp cùng người từ ngoài đến, nếu muốn lên được tầng 2, ngoại trừ do bản thân tu sĩ, còn phải giao một lượng linh thạch nhất định. Bất quá Mộ gia là một trong đại gia tộc ở Vọng Tiên đảo, cho nên được giảm bớt cái này, lấy Mộ Tu Vân là chủ, cùng nhau lên tầng thứ hai của Vọng Tiên đảo.Mãi cho đến tầng thứ tám, linh lực sung túc đập vào mặt, không chút thua kém so với lãnh địa của Đại môn phái hay những Đại gia tộc ở đại lục Trung Ương Thương Vũ giới.
Thánh Thú hướng về đám cây linh quả ẩn trong sương mù lượn lờ cách đó không xa, như con mèo con kêu ô ô hai tiếng, tỏ vẻ thích cái hoàn cảnh này, muốn hái thật nhiều linh quả chưa từng thấy qua đem về cho Tiểu Hồng muội muội
~~Mộ Tu Vân cung kính nói với Tư Hàn: "Tiền bối, đằng trước chính là đất của Mộ gia, mời tiền bối đi theo vãn bối."
Tư Hàn ánh mắt hơi co lại, hờ hững nhìn phòng ốc phía trước, rồi thu hồi thần thức.
*************************************
10 năm thoáng chốc trôi qua.
Tư Lăng từ tu luyện mở mắt ra, đưa tay bắt lấyTruyền Âm phù lơ lững trước mặt, mở ra Truyền Âm phù, bên trong truyền ra giọng nói của chưởng môn Thiên Tông phái. Ông nói cho hắn biết, đại hội Thịnh Đỉnh trăm năm một lần ở Thương Vũ giới sắp bắt đầu, Thiên Tông phái ít ngày nữa sẽ phái đệ tử đi trước đến Vọng Tinh thành ở đại lục Trung Ương, tham gia đại hội linh phù do thành Vọng Tinh tổ chức.
Thành Vọng Tinh...
Tư Lăng nghĩ tới chuyện rất không vui vẻ kia, trực giác lần này nhất định sẽ nhìn thấy người không thích gặp nhất tại thành Vọng Tinh.
Chỉ suy tư vài giây, Tư Lăng liền quyết định vẫn nên đi thôi. Hắn cũng muốn kiến thức một chút đại hội Linh Phù hiếm có trăm năm một lần kia, nói không chừng có thể có thu hoạch tại đại hội, sẽ có ích với sự tiến cấp của Thuật chế phù của hắn. Về phần đến lúc đó nếu lại gặp phải Nguyệt Thiên Dạ cùng các nam nhân của nàng ta, Tư Lăng tỏ vẻ, muốn đánh thì đánh, hắn cũng không sợ đánh nhau!
Tư Lăng mỉm cười, sau đó xem xét tu vi của mình. 10 năm bế quan tu luyện, hắn rốt cuộc trùng kích đến Nguyên Anh trung kỳ, đã tu tới tầng thứ chín, xem như là có chút thành tích.
Nghĩ thế, Tư Lăng đưa tay thu hồi Thủy Linh Châu vẫn lơ lững ở trên đỉnh đầu, cảm giác cả người đều tràn đầy năng lượng. Bởi vì có Thủy Linh Châu, Thủy Linh Căn của hắn đã tu luyện tới đại thành, tu vi được như thế cũng là được ích lợi từ cái này. So sánh mà nói, Hỏa Linh Căn quả thực là vô cùng thê thảm. Tuy rằng Dị Hỏa cũng có tác dụng với hắn, chỉ tiếc đã có Thủy Linh Châu giành phía trước, nếu hắn muốn hấp thu Dị Hỏa để tăng tu vi của Hỏa Linh Căn, chỉ sợ đến lúc đó thật sự sẽ là "Thủy Hỏa bất dung", chỉ có thể buông tha một thứ, chuyên môn tu luyện Thủy Linh Căn.
Dò xét tu vi xong, Tư Lăng liền ra khỏi phòng tu luyện.
Ngoài phòng Tu luyện, Tiểu Khôi đang chơi đùa và Trọng Thiên đang lười biếng nằm sấp phát hiện hắn đi ra, đều ngẩng đầu nhìn sang, hai mắt sáng quắc, một bộ dáng đã kìm nén sắp chết rồi.
Tư Lăng khóe miệng co giật, tự nhiên biết với việc an phận tu luyện, yên càng thích mạo hiểm khắp nơi hơn. Mười năm này ngột ngạt tại Thiên Tông phái, chúng đều đã thăm dò khắp Thiên Tông phái, ngoại trừ cấm địa vào không được ra, phát hiện không có thứ gì chơi vui, bứt rứt đến mức đều ủ rũ.
"Tư công tử, huynh không tu luyện sao?" Tiểu Yêu Liên vẫn là Tiểu Hồng nhân lớn bằng nắm tay, ôm trong ngực quả linh quả hỏi.
"Vừa nhận được tin tức của Thanh Nguyên chân quân, chúng ta phải đi thành Vọng Tinh tham gia đại hội linh phù."
Hai đứa hung tàn Trọng Thiên cùng Tiểu Khôi lập tức chấn hưng tinh thần, xoa tay, như chuẩn bị làm một cuộc lớn. Tiểu Yêu Liên gặm linh quả, tuy rằng có chút lo lắng, nhưng không sợ hãi rụt rè giống trước kia, xem ra mấy năm nay đi theo Tư Lăng lang bạt nơi nơi, cũng rèn lá gan của nó lớn hơn. Dù biết thành Vọng Tinh có Lâu Vọng Tinh cũng không có lo sợ mà la hét đòi không đi.
Tư Lăng đơn giản thu dọn đồ đạc, gia sản đều bỏ vào trong vòng Long Phượng, liền ra cửa hướng về Thánh Đỉnh mà đi.
Trên quảng trường trước Thánh đỉnh đã tụ tập đệ tử của Linh Phù Phong Thiên Tông phái. Lần này mang đội đi thành Vọng Tinh tham gia đại hội Linh Phù là Tô Hồng Phi cùng Liễu Thành Phong. Tô Hồng Phi vẻ mặt trầm ổn, nhìn giống như là đại sư tỷ đáng tin cậy. So sánh mà nói, thường xuyên không lớn không nhỏ trộn lẫn cùng đệ tử cấp thấp trong sư môn, Liễu Thành Phong vẫn giống đại nam hài không lớn, tính cách lạc quan sáng sủa rất được đệ tử Thiên Tông phái yêu thích, việc hắn tu vi Nguyên Anh kỳ cũng sinh không nổi lòng kính sợ.
Tư Lăng đến vừa kịp lúc, Thanh Nguyên chân quân sau khi nói chút lời động viên với đệ tử tham gia so tài liền cho bọn họ xuất phát. Mà Tư Lăng, còn có Trương Như Hiệp, cùng một vị Khách khanh trưởng lão là Sở Tích Phong thì đều là nhân vật cấp trưởng lão đi theo hộ tống đội ngũ này xuất phát.
"Ồ, Tư đệ đệ, rốt cuộc chịu xuất quan." Trương Như Hiệp tùy tiện ôm bả vai Tư Lăng, "Cậu cùng Tư sư đệ không hổ là huynh đệ, tu luyện đến sắp thành ma chứng."
Tư Lăng thản nhiên cười cười, nói: "Trương sư tỷ hẳn là nên nỗ lực, đỡ để Thanh Ngọc thần quân luôn nói cô không định tính, về sau bị các sư đệ các sư muội vượt mặt, trở thành tiểu sư muội."
"Chậc, đến thời điểm đó chỉ cần Tư đệ đệ không ghét bỏ là tốt rồi."
Hai người trêu ghẹo nhau, đứng chung một chỗ, nữ tuấn nam mĩ, nếu như không nhìn giới tính, thật đúng là tổ hợp không thể phù hợp hơn. Chỉ tiếc đệ tử Thiên Tông phái đều biết thân phận giới tính của hai người, nhìn nam tử bị Trương Như Hiệp anh tuấn siết chặt bả vai, trong lòng chỉ dâng lên một loại cảm giác không thích hợp.
Quả nhiên, nam quá đẹp, nữ quá anh tuấn gì đó, thật là đáng sợ!
Trên đường, Mộ Dịch Vân cùng đi ở bên cạnh, giới thiệu cho Tư Hàn về Vọng Tiên đảo, còn có các loại thế lực phân bố trên đảo, giúp hắn trong lòng có được khái niệm đại khái.
Đang nói chuyện, một đám người khí thế ào ạt hướng tới bọn họ. Tu sĩ trên đường thấy thế, mắt sắc phát hiện thân phận của người đi đầu, bèn ào ào lui sang một bên xem náo nhiệt. Họ đều nhỏ giọng thảo luận, không biết là ai lại chọc tới Tần gia, lần này thảm....
Đám người đi đến trước mặt đoàn người Mộ Tu Vân.
Lần này, những tu sĩ Mộ gia trở về, lấy Mộ Tu Vân làm chủ cùng gần hai trăm người trên thuyền, khi đối mặt với đám người chỉ có mấy chục tu sĩ kia, không chỉ không yếu thế, mà ngược lại còn đè bọn họ một đầu, làm khí thế của bọn họ có vẻ không đủ.
Mộ Tu Vân nhìn người tới, ánh mắt lóe lên, cười nói: "Thì ra là Tần Tùng Lĩnh đạo hữu, ngọn gió nào thổi ngươi tới vậy?"
Tần Tùng Lĩnh cười lạnh một tiếng, ngạo mạn nói: "Mộ Tu Vân, đừng làm bộ với ta, ta chỉ muốn đến hỏi ngươi, thất thiếu gia của Tần gia ta là đi thương thuyền Mộ gia của các ngươi trở về, nhưng nửa đường thì linh hồn đăng của hắn lại tắt, Mộ gia các ngươi tất yếu phải cho chúng ta một câu trả lời thỏa đáng, đem hung thủ hãm hại đệ tử đích hệ của Tần gia ta giao ra đây."
Nghe nói như thế, Mộ Tu Vân cùng Mộ Dịch Vân chẳng có một chút gì là kinh ngạc. Sợ là đệ tử đích hệ Tần gia lúc ấy vừa bị giết, thì Tần gia đã sớm từ một vài con đường mà biết được hung thủ là ai, giờ tới đây hỏi bất quá là muốn tìm hiểu rõ ràng lai lịch đối phương. Nếu là kẻ yếu không quyền không thế, Tần gia giết cũng không chớp mắt, nếu là kẻ mạnh có lai lịch, Tần gia sẽ lập tức thay đổi sách lược.
Mộ Nhạc Nhiên nhịn không được đưa mắt nhìn Tư Hàn cùng Tiểu Hoa hổ ngốc ngốc đáng yêu kia. Giết người là hổ hoa nhỏ, nhưng nhìn vẻ mặt ngốc ngốc của nó, có lẽ bản thân nó căn bản còn không có ấn tượng. Quả thật, một đại yêu thú cường đại giết chết một con kiến dám mơ ước mình, thì ai lại đi chú ý con kiến kia có hình dáng thế nào chứ.
"Như thế thì phải hỏi Tần thất thiếu gia lúc ấy đã làm chuyện gì tốt?" Mộ Tu Vân có sự ngông nghênh của Mộ gia, cười lạnh liên tục.
Mộ Dịch Vân vẻ mặt tiếc nuối mà nói tiếp: "Tần đạo hữu, Tần thất thiếu gia gặp nạn chúng ta cũng thực đau lòng khó xử. Lúc ấy tình huống nguy cấp, chúng ta đã thông cáo cho mọi người trên thuyền, nhưng mà Tần thất thiếu gia cố tình không nghe khuyên bảo, khăng khăng cố chấp, làm cho chúng ta cũng thật khó xử..."
Tiếp tục nói xuống, tu sĩ Tần gia sắc mặt càng khó coi. Những lời của Mộ Dịch Vân có vẻ dễ nghe, nhưng ý tứ trong lời nói lại là chỉ trích Tần gia bọn họ cuồng vọng tự đại, không nghe khuyên bảo, chết cũng đáng đời, đừng đến liên lụy Mộ gia...
"Câm miệng! Ta hôm nay phải báo thù cho Thất đệ!"
Một người tu sĩ trẻ tuổi giận tím mặt, xuất ra một thanh linh kiếm, một luồng kiếm khí đánh xuống, kiếm khí bén nhọn quẹo qua chỗ Mộ Dịch Vân đánh thẳng hướng Tư Hàn bên cạnh.
Mọi người sắc mặt đại biến, đặc biệt là Tần Tùng Lĩnh. Tuy rằng hắn không thể xem xét tu vi của người kia, nhưng đoán chắc nhất định là tu sĩ cấp cao, không thể tùy tiện đắc tội. Trong lòng hắn giận mắng cái tên đầu heo dám ra tay kia, đang muốn ngăn một kích này, nhưng kiếm khí kia đã đến trước mặt đối phương, ngăn không được.
Tư Hàn chỉ là thản nhiên nhìn, tay áo vung lên, kiếm khí kia liền chuyển ngoặt, hướng đường cũ lộn trở về. Tu sĩ kia sắc mặt đại biến, linh kiếm để ngang trước ngực che chắn, kiếm khí mạnh mẽ đẩy lui hắn vài bước, chật vật không chịu nổi.
Làm một đệ tử đích hệ của Tần gia, chừa từng luống cuống trước mặt người khác như thế, làm cho hắn thẹn quá thành giận, đang muốn lại ra tay giáo huấn thì đột nhiên một cơn gió lốc xoắn tới, tất cả tu sĩ Tần gia bị gió lốc cuộn lên. Chỉ mấy giây thì toàn bộ đã bị ném ra biển Bất Quy, vang lên vài tiếng ầm ầm, bọt biển bắn cao vài chục trượng, bọt nước bắn tung tóe khiến những tu sĩ trên bờ biển cũng có chút sững sờ.
Mọi người sững sờ nhìn Tiểu Hoa hổ mềm mại nằm sấp há mồm ngáp, quả thực là tưởng tượng không ra con yêu thú con như thế lại có lực sát thương khổng lồ như vậy, chỉ phút chốc đã đem tất cả tu sĩ Tần gia ném xuống biển. Cả Tần Tùng Lĩnh là một tu sĩ Nguyên Anh cũng chỉ có một đường rơi xuống nước. Chỉ có tu sĩ Mộ gia đã chứng kiến Tiểu Hoa hổ đại phát thần uy, đối với sức chiến đấu của nó cũng không kỳ quái. Lại nhìn chủ nhân của Tiểu Hoa hổ, vẫn như cũ băng lãnh không nhân khí, căn bản không nhìn ra hắn có ý kiến gì.
Mộ Tu Vân đắn đo mấy giây, quyết định thật nhanh, nói: "Tiền bối, mời theo chúng ta đi Mộ gia." Về phần tu sĩ Tần gia thì không hề nhắc tới một chút, giống như mới vừa rồi bị ném ra biển là người xa lạ không quen biết vậy.
Tư Hàn thản nhiên cất bước đi trước, pháp bào trắng tinh lay động trong gió biển, đột nhiên làm cho người ta sinh ra một loại ảo giác "tự nhiên như gió", giống như người này đã dung nhập vào thiên nhiên, thành một phần của tự nhiên.
Xa xa, những đệ tử xuất thân đại gia tộc ở Vọng Tiên đảo thì có kiến thức hơn, chỉ cần liếc mắt nhìn liền biết người này sâu không lường được, vội thu liễm tâm tình xem kịch vui lúc trước, đồng thời ồn ào hỏi thăm Mộ gia từ nơi nào đưa tới vị cường giả như thế. Vì giành phần thắng trong trận tranh đoạt thế lực sắp tới, nếu không thể kéo người này về, vậy thà rằng hủy đi, cũng không thể để hắn trở thành trợ lực cho Mộ gia.
Lấy tốc độ của tu tiên giả, bọn họ rất nhanh liền đi tới bên cạnh cầu thang xoắn ốc kia.
Từ bên dưới nhìn lên, cầu thang xoắn ốc uốn lượn hướng về phía chân trời, như ẩn như hiện trong mây mù, giống như tiên cảnh. Sự nguy nga, sừng sững trên đảo khiến người mới gặp sinh rung động.
Tiểu Hoa hổ kéo một lọn tóc của Tư Hàn, ngốc ngốc nhìn đảo nhỏ biến mất trong mây mù phía trên, mũi giật giật, ngửi thấy được hương vị của món ngon, vội vàng dùng đầu nhỏ cọ cọ Tư Hàn, ô ô vài tiếng.
Tư Hàn bất vi sở động[1], ngược lại Mộ Nhạc Nhiên thì nhịn không được liếc mắt nhìn nó. Thật không biết "Đồ ăn ngon" nó chỉ là cái gì, nàng ở tại Vọng Tiên đảo lâu như vậy, sao không biết Vọng Tiên đảo có thứ được yêu thú cấp cao gọi là đồ ăn ngon?
[1]bất vi sở động: không có động tĩnh, không bị thuyết phục, không có hành động gì.
Trước cầu thang Xoắn ốc có tu sĩ đứng gác. Ở tầng thứ nhất Vọng Tiên đảo đều là những tu sĩ cấp thấp cùng người từ ngoài đến, nếu muốn lên được tầng 2, ngoại trừ do bản thân tu sĩ, còn phải giao một lượng linh thạch nhất định. Bất quá Mộ gia là một trong đại gia tộc ở Vọng Tiên đảo, cho nên được giảm bớt cái này, lấy Mộ Tu Vân là chủ, cùng nhau lên tầng thứ hai của Vọng Tiên đảo.Mãi cho đến tầng thứ tám, linh lực sung túc đập vào mặt, không chút thua kém so với lãnh địa của Đại môn phái hay những Đại gia tộc ở đại lục Trung Ương Thương Vũ giới.
Thánh Thú hướng về đám cây linh quả ẩn trong sương mù lượn lờ cách đó không xa, như con mèo con kêu ô ô hai tiếng, tỏ vẻ thích cái hoàn cảnh này, muốn hái thật nhiều linh quả chưa từng thấy qua đem về cho Tiểu Hồng muội muội
~~Mộ Tu Vân cung kính nói với Tư Hàn: "Tiền bối, đằng trước chính là đất của Mộ gia, mời tiền bối đi theo vãn bối."
Tư Hàn ánh mắt hơi co lại, hờ hững nhìn phòng ốc phía trước, rồi thu hồi thần thức.
*************************************
10 năm thoáng chốc trôi qua.
Tư Lăng từ tu luyện mở mắt ra, đưa tay bắt lấyTruyền Âm phù lơ lững trước mặt, mở ra Truyền Âm phù, bên trong truyền ra giọng nói của chưởng môn Thiên Tông phái. Ông nói cho hắn biết, đại hội Thịnh Đỉnh trăm năm một lần ở Thương Vũ giới sắp bắt đầu, Thiên Tông phái ít ngày nữa sẽ phái đệ tử đi trước đến Vọng Tinh thành ở đại lục Trung Ương, tham gia đại hội linh phù do thành Vọng Tinh tổ chức.
Thành Vọng Tinh...
Tư Lăng nghĩ tới chuyện rất không vui vẻ kia, trực giác lần này nhất định sẽ nhìn thấy người không thích gặp nhất tại thành Vọng Tinh.
Chỉ suy tư vài giây, Tư Lăng liền quyết định vẫn nên đi thôi. Hắn cũng muốn kiến thức một chút đại hội Linh Phù hiếm có trăm năm một lần kia, nói không chừng có thể có thu hoạch tại đại hội, sẽ có ích với sự tiến cấp của Thuật chế phù của hắn. Về phần đến lúc đó nếu lại gặp phải Nguyệt Thiên Dạ cùng các nam nhân của nàng ta, Tư Lăng tỏ vẻ, muốn đánh thì đánh, hắn cũng không sợ đánh nhau!
Tư Lăng mỉm cười, sau đó xem xét tu vi của mình. 10 năm bế quan tu luyện, hắn rốt cuộc trùng kích đến Nguyên Anh trung kỳ, đã tu tới tầng thứ chín, xem như là có chút thành tích.
Nghĩ thế, Tư Lăng đưa tay thu hồi Thủy Linh Châu vẫn lơ lững ở trên đỉnh đầu, cảm giác cả người đều tràn đầy năng lượng. Bởi vì có Thủy Linh Châu, Thủy Linh Căn của hắn đã tu luyện tới đại thành, tu vi được như thế cũng là được ích lợi từ cái này. So sánh mà nói, Hỏa Linh Căn quả thực là vô cùng thê thảm. Tuy rằng Dị Hỏa cũng có tác dụng với hắn, chỉ tiếc đã có Thủy Linh Châu giành phía trước, nếu hắn muốn hấp thu Dị Hỏa để tăng tu vi của Hỏa Linh Căn, chỉ sợ đến lúc đó thật sự sẽ là "Thủy Hỏa bất dung", chỉ có thể buông tha một thứ, chuyên môn tu luyện Thủy Linh Căn.
Dò xét tu vi xong, Tư Lăng liền ra khỏi phòng tu luyện.
Ngoài phòng Tu luyện, Tiểu Khôi đang chơi đùa và Trọng Thiên đang lười biếng nằm sấp phát hiện hắn đi ra, đều ngẩng đầu nhìn sang, hai mắt sáng quắc, một bộ dáng đã kìm nén sắp chết rồi.
Tư Lăng khóe miệng co giật, tự nhiên biết với việc an phận tu luyện, yên càng thích mạo hiểm khắp nơi hơn. Mười năm này ngột ngạt tại Thiên Tông phái, chúng đều đã thăm dò khắp Thiên Tông phái, ngoại trừ cấm địa vào không được ra, phát hiện không có thứ gì chơi vui, bứt rứt đến mức đều ủ rũ.
"Tư công tử, huynh không tu luyện sao?" Tiểu Yêu Liên vẫn là Tiểu Hồng nhân lớn bằng nắm tay, ôm trong ngực quả linh quả hỏi.
"Vừa nhận được tin tức của Thanh Nguyên chân quân, chúng ta phải đi thành Vọng Tinh tham gia đại hội linh phù."
Hai đứa hung tàn Trọng Thiên cùng Tiểu Khôi lập tức chấn hưng tinh thần, xoa tay, như chuẩn bị làm một cuộc lớn. Tiểu Yêu Liên gặm linh quả, tuy rằng có chút lo lắng, nhưng không sợ hãi rụt rè giống trước kia, xem ra mấy năm nay đi theo Tư Lăng lang bạt nơi nơi, cũng rèn lá gan của nó lớn hơn. Dù biết thành Vọng Tinh có Lâu Vọng Tinh cũng không có lo sợ mà la hét đòi không đi.
Tư Lăng đơn giản thu dọn đồ đạc, gia sản đều bỏ vào trong vòng Long Phượng, liền ra cửa hướng về Thánh Đỉnh mà đi.
Trên quảng trường trước Thánh đỉnh đã tụ tập đệ tử của Linh Phù Phong Thiên Tông phái. Lần này mang đội đi thành Vọng Tinh tham gia đại hội Linh Phù là Tô Hồng Phi cùng Liễu Thành Phong. Tô Hồng Phi vẻ mặt trầm ổn, nhìn giống như là đại sư tỷ đáng tin cậy. So sánh mà nói, thường xuyên không lớn không nhỏ trộn lẫn cùng đệ tử cấp thấp trong sư môn, Liễu Thành Phong vẫn giống đại nam hài không lớn, tính cách lạc quan sáng sủa rất được đệ tử Thiên Tông phái yêu thích, việc hắn tu vi Nguyên Anh kỳ cũng sinh không nổi lòng kính sợ.
Tư Lăng đến vừa kịp lúc, Thanh Nguyên chân quân sau khi nói chút lời động viên với đệ tử tham gia so tài liền cho bọn họ xuất phát. Mà Tư Lăng, còn có Trương Như Hiệp, cùng một vị Khách khanh trưởng lão là Sở Tích Phong thì đều là nhân vật cấp trưởng lão đi theo hộ tống đội ngũ này xuất phát.
"Ồ, Tư đệ đệ, rốt cuộc chịu xuất quan." Trương Như Hiệp tùy tiện ôm bả vai Tư Lăng, "Cậu cùng Tư sư đệ không hổ là huynh đệ, tu luyện đến sắp thành ma chứng."
Tư Lăng thản nhiên cười cười, nói: "Trương sư tỷ hẳn là nên nỗ lực, đỡ để Thanh Ngọc thần quân luôn nói cô không định tính, về sau bị các sư đệ các sư muội vượt mặt, trở thành tiểu sư muội."
"Chậc, đến thời điểm đó chỉ cần Tư đệ đệ không ghét bỏ là tốt rồi."
Hai người trêu ghẹo nhau, đứng chung một chỗ, nữ tuấn nam mĩ, nếu như không nhìn giới tính, thật đúng là tổ hợp không thể phù hợp hơn. Chỉ tiếc đệ tử Thiên Tông phái đều biết thân phận giới tính của hai người, nhìn nam tử bị Trương Như Hiệp anh tuấn siết chặt bả vai, trong lòng chỉ dâng lên một loại cảm giác không thích hợp.
Quả nhiên, nam quá đẹp, nữ quá anh tuấn gì đó, thật là đáng sợ!