Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 236
Mộ Dịch Vân rất nhanh liền bị người gọi đi, bởi vì Mộ Vân Hào sắp tiến vào vùng Phong Lôi nguy hiểm nổi danh của biển Bất Quy. Mặc dù với tính năng vững chắc của thuyền Mộ gia, đối mặt với nguy hiểm ở khu Phong Lôi thì vẫn phải chuẩn bị sẵn sàng đón địch.
Tư Hàn nhổm dậy đi tới trước cửa sổ, xuyên thấu qua cửa sổ thủy tinh có thể nhìn thấy tình cảnh bên ngoài. Chỉ thấy trên bầu trời vùng biển cách đó không xa mây đen dầy đặc, sấm rung chớp giật, cuồng phong nổi lên bốn phía, sóng biển ngập trời. Mà một bên khác chỉ cách một thước lại là ánh nắng tươi sáng, gió êm sóng lặng, trời xanh mây trắng, giống như thế ngoại đào nguyên.
Hai loại trạng thái cực hạn tạo ra đối lập mãnh liệt.
Cùng với Mộ Vân Hào dần dần tiếp cận vùng sấm chớp kia, thì cũng có thể cảm giác được nguy hiểm của vùng biển đó. Sấm chớp kia không phải là sấm chớp bình thường, thế nhưng lại là Thiên Lôi, chả trách đám người Mộ Tu Vân lại như lâm đại địch, khẩn trương chuẩn bị sẵn sàng công tác. Mà ngoại trừ Thiên Lôi, còn có gió lốc không biết hình thành từ chỗ nào, từng cơn gió lốc xoay tròn trên mặt biển, tàn sát bừa bãi, giống như muốn nuốt trọn thế giới này, xé thành từng mảnh.
Tư Hàn hờ hững nhìn, trong lòng khẽ động, đột nhiên phát hiện trong tâm gió lốc có cái gì đó.
Mà con hổ hoa nhỏ treo ở trên tay áo hắn cũng đưa mặt qua nhìn. Nó vốn là yêu thú thuộc tính Phong, nhìn thấy những cơn lốc kia, tự nhiên vô cùng cảm thấy hứng thú, chỉ tiếc thiên lôi nguy hiểm làm nó làm chùn bước. Tiểu Hoa hổ vừa rối rắm, vừa hy vọng, vừa lo sợ làm nó giống con chó con ủy khuất kêu ô ô, dùng móng cào cào tay áo Tư Hàn, thân thể lắc qua lắc lại ở giữa không trung, kêu nghe thật đáng thương.
Tư Hàn cúi đầu nhìn nó, Tiểu Hoa hổ dùng ánh mắt ướt sũng như mèo con nhìn lại hắn, giống như con thú con cầu cho ăn vậy.
Lúc này, Mộ Vân Hào đã làm tốt công tác phòng ngự, đại trận hộ thuyền đã sớm được sửa chữa, lúc này mở rộng cực hạn. Mộ Vân Hào cùng đông đảo tu sĩ Mộ gia nghiêm chỉnh đứng đúng vị trí, chuẩn bị nghe theo hiệu lệnh của Mộ Tu Vân, bắt đầu vượt qua khu Phong Lôi.
Mộ Dịch Vân đang ở phòng điều khiển chỉ huy, Mộ Tu Vân đứng chỗ chỉ huy cao nhất, Mộ Ngang Vân cùng Mộ Nhạc Nhiên đứng trên boong tàu, hai mắt bình tĩnh nhìn về phía trước. Mà dưới sự khẩn trương chú ý của mọi người, Mộ Vân Hào từ từ tiến vào vùng nguy hiểm nổi danh của biển Bất Quy.
*******************************
Đột nhiên cảm giác bên cạnh có ngưới tới, hai người thầm giật mình, quay đầu nhìn thì thấy một gương mặt lạnh như băng, sau khi kinh ngạc qua đi thì rất nhanh liền trầm tĩnh lại. Nhưng mà, khi nhìn thấy động tác kế tiếp của người kia, thì hai người đồng thời hỗn độn trong gió.
Chỉ thấy người nọ ngón tay búng một cái, một luồng Băng linh lực ngưng tụ thành Linh Lực Thừng trói con hổ Hoa nhỏ lại, sau đó người nọ ném mạnh Tiểu Hoa hổ vào một cơn lốc sát bên cạnh Mộ Vân Hào.
Huynh muội Mộ gia: = 口 =! Đây là ngại con yêu thú kia chán sống, để nó chết sớm siêu sinh sớm sao? Sẽ bị sét đánh thành hổ nướng đó?
Nhưng mà, càng làm cho huynh muội Mộ gia giật mình là, con hổ hoa nhỏ kia nhào vào trận gió lốc không lâu, trận lốc thế nhưng chậm rãi biến mất, sau đó con hổ hoa không chút bị thương được Linh Lực Thừng kéo trở về. Những lôi điện đánh tới trên người nó thế nhưng trực tiếp biến mất. Đợi khi một trận lốc khác lại sát qua thuyền, hổ hoa lại được ném qua.
Như thế lặp lại nửa ngày, Tư Hàn vẫn làm "Lã Vọng buông cần", chỉ khi gió lốc biến mất thì mới kéo Tiểu Hoa hổ trở về. Đến khi Mộ Vân Hào bình an, nhanh chóng, tốc độ rời khỏi khu Phong Lôi hơn bất kỳ lần nào trước kia, Tư Hàn rốt cuộc chậm rãi kéo hổ hoa nhỏ mệt như con chó trở về.
Lúc này, huynh muội Mộ gia mới nhìn rõ vì sao Tiểu Hoa hổ không bị Thiên Lôi công kích, thì ra là trên trán nó dán một tờ phù. Tấm phù này tản ra khí tức gần giống như Linh phù cao cấp, rõ ràng là phù, nhưng khí tức lại cường đại hơn. Mộ Tu Vân là đệ tử tinh anh của Mộ gia, cái dị bảo gì chưa thấy qua, nhưng chưa từng thấy qua loại phù kỳ quái như thế, thật không biết thì ra trên thế gian trừ dị bảo được luyện chế tránh sét, linh phù cũng có thể tránh sét được.
Trên thực tế, đó cũng không phải Linh phù, mà là Hồn phù Dẫn Lôi cấp 8 do Tư Lăng chế ra. Những trận sét đánh lên trên người Tư Bạch đều bị tấm Hồn phù này hấp thu, tồn trữ trong hồn phù, trở thành một dụng cụ trữ thiên lôi. Ngày nào đó nhìn ai khó chịu, có thể ném tấm Dẫn Lôi Phù này qua, nổ chết bọn họ.
Tư Hàn trước khi đi núi Sưu Hồn, Tư Lăng đã cướp đoạt tất cả vật phẩm trong túi trữ vật của mình và không gian Tiểu Yêu Liên, thượng vàng hạ cám gì cũng nhét vào trong túi trữ vật cho Tư Hàn. Cho nên khi Tiểu Bạch muốn thôn phệ Phong Linh lực hình thành trong gió lốc của khu Phong Lôi thì Tư Hàn phát hiện có một tấm Dẫn Lôi hồn phù, cho nên hết sức hào phóng thỏa mãn yêu cầu của Tiểu Hoa hổ.
Đương nhiên, những điều này Tư Hàn không cần thiết giải thích, ôm hổ hoa nhỏ mệt giống như con chó thản nhiên đi mất. Mọi người nhìn thấy gương mặt lạnh băng kia, nghi hoặc gì cũng nghẹn lại trong cổ họng, không dám lại gần hỏi thăm.
Qua khỏi khu Phong Lôi thì màn đêm buông xuống.
Tư Bạch đảo cái bụng nằm bên cạnh Tư Hàn, mông đè lên vạt áo của hắn, trong giấc ngủ tiêu hóa Phong Linh lực lấy được từ khu Phong Lôi hôm nay. Vùng biển Phong Lôi kia ẩn chứa Phong Linh lực nồng đậm, có lực hấp dẫn tuyệt đối với nhân tu cùng yêu thú thuộc tính Phong, chỉ tiếc bất kể là Nhân Tu hay là yêu thú đều e ngại những trận thiên lôi đó, rất ít người lại ngu ngốc mạo muội chạy đến loại địa phương này hấp thu Phong Linh lực. Tư Bạch có thể một lần hấp thu đủ, ít nhiều là nhờ tấm Dẫn lôi Hồn phù kia. Hồn phù cấp 8 đã tương đương với Linh phù cấp 9, hơn nữa còn uy lực hơn Linh phù cấp 9. Tư Lăng sau khi thất bại vô số lần mới thành công được một tấm Hồn phù cấp 8 duy nhất này, rất hào phóng nhét vào quà đưa tiễn Tư Hàn.
Đột nhiên, một tiếng ca ưu mỹ mà mờ ảo xa xa truyền đến. Tiếng hát ngọt ngào, êm tai như vậy khiến cho người ta không kịp phòng bị lập tức sa vào trong tiếng ca, khó có thể tự thoát ra.
Tư Hàn mạnh mẻ mở mắt, con ngươi băng hàn nhìn về phía trước, đầu ngón tay vừa động, một tia Băng Diễm bắn nhanh ra, xuyên qua không gian, giết chết Hải Yêu ẩn trốn trong dãi đá ngầm xa xa.Lúc Hải Yêu bị giết, tiếng ca hoàn toàn ngừng bặt.
"Tùng tùng tùng -- "
Tiếng trống kịch liệt vang lên trên Mộ Vân Hào, cũng thức tỉnh những tu sĩ bị bởi vì tiếng ca của Hải Yêu mà rơi vào tự sát?? thần trí.
Mộ Vân Hào dù sao cũng là lão đạo đầy kinh nghiệm, sau khi Tư Hàn chém con Hải Yêu cất tiếng hát đầu tiên thì bọn Mộ Tu Vân đã tỉnh táo lại, vội vàng kích nổi trống. Tiếng trống thùng thùng cùng tiếng ca của Hải Yêu đối kháng với nhau.
Lại là một đêm bận rộn, Hải Yêu cùng Nhân tu trên Mộ Vân Hào chiến đấu một trận với nhau. Hải Yêu thương vong vô số, Mộ Vân Hào cũng tổn lạc vài vị tu sĩ.
Tư Hàn trừ lần giết con Hải Yêu kia xong thì không ra tay nữa, nhắm mắt đả tọa.
Bận rộn một buổi tối, huynh đệ Mộ gia tụ tập trong phòng Mộ Tu Vân, nghe đệ tử bên dưới đến báo cáo tổn thất của Mộ Vân Hào. Đối với những đệ tử Mộ gia hi sinh, trong lòng có vài phần than thở, bất quá so với dĩ vãng thì lần này hi sinh tí hơn rất nhiều. Chủ yếu là khi Hải Yêu bất ngờ xuất hiện dùng tiếng ca mê hoặc thần trí tu sĩ thì có người giết chết con Hải Yêu ca hát đầu tiên, giúp bọn họ tranh thủ cơ hội thanh tỉnh.
Mà người giết con Hải Yêu kia --
"Ta nghĩ, hẳn là vị tiền bối kia." Mộ Dịch Vân rất khẳng định nói: "Lúc ấy ta cảm giác được khí tức của ngọn lửa chém giết Hải Yêu, thật là giống như đúc với ngọn lửa lúc chống lại Hỏa linh pháo."
Nghe xong, mấy người Mộ gia đều có loại cảm giác nhặt được bảo vật. Tuy rằng lúc ấy bị con cự hổ kia đe dọa mới để cho bọn họ lên thuyền, nhưng bây giờ nghĩ lại, bọn hắn thật đúng là hưởng lợi.
"Chỉ là, vị tiền bối này rốt cuộc là từ đâu tới?" Mộ Nhạc Nhiên có chút kỳ quái hỏi. Lúc ấy mọi người đều nhìn thấy bọn họ là từ trong kẽ nứt của Bão không gian đi ra, nhưng lại không biết bọn họ là như thế nào bị quấn vào cơn Bão không gian, lại còn sống khỏe, có thể thấy được thực lực cường hãn. Mộ Nhạc Nghiên hiển nhiên là sinh lòng sùng bái cùng ái mộ với nam tử tuấn mĩ trẻ tuổi lại thực lực cường hãn này, chỉ tiếc nam nhân kia nhìn có vẻ không thể chơi đùa, bằng không tuyệt đối sẽ bị cóng chết!
Nghe nói như thế, trong lòng hai người Mộ Tu Vân cùng Mộ Dịch Vân khẽ động. Bọn họ so với Mộ Nhạc Nhiên thì nghĩ sâu hơn một ít, tuy không biết hắn ta từ chỗ nào xuất hiện, nhưng thực lực cao thâm như thế, có lẽ ít nhất cũng sẽ không nhỏ hơn Nguyên Anh trung kỳ, hoặc là... Hóa Thần kỳ? Trong lòng thót lên, nếu là tu sĩ Hóa Thần kỳ, lỡ như gây bất lợi cho Mộ gia thì nên làm cái gì bây giờ?
Nhưng mà, bọn họ cũng không rối rắm quá lâu, Tư Hàn lại một lần bảo Tiểu Hoa hổ tới gọi Mộ Dịch Vân đi qua, câu đầu tiên mở miệng chính là: "Nơi nào ở Thiên Thủy giới có thành luỹ không gian yếu nhất, có thể đi thông đến những thế giới khác?"
Một câu nói chứa quá nhiều nội dung, Mộ Dịch Vân bởi vậy cũng liên tưởng đến rất nhiều. Đầu tiên, vị tiền bối này không phải là người của Thiên Thủy giới, tiếp theo, vị tiền bối này muốn tìm kiếm chỗ yếu của thành lũy không gian để về thế giới cũ. Cuối cùng, vị tiền bối này không phải là người tâm ngoan thủ lạt, bằng không sẽ không bình thản nói rõ như thế, hắn rõ ràng có thể sử thủ đoạn ép bọn họ thổ lộ.
Qua mấy giây, Mộ Dịch Vân rất nhanh liền trả lời: "Tiền bối, chỗ nào của Thiên Thủy giới có thành luỹ không gian mỏng yếu thì vãn bối cũng không rõ ràng, bất quá vãn bối nhớ rõ tộc trưởng từng nhắc tới, Tàng Thư Các trong tộc cất chứa ghi chú của tổ tiên có ghi lại về nội dung này. Nếu tiền bối không chê, đợi khi đến Vọng Tiên đảo thì vãn bối có thể báo cáo trưởng bối trong nhà, đem ghi chú mà tổ tiên lưu lại để tiền bối mượn kiểm tra một phen."
Tư Hàn thản nhiên nhìn hắn, nhìn đến khiến Mộ Dịch Vân lại có loại cảm giác chột dạ yếu thế khi đối mặt với trưởng bối nghiêm khắc khi còn bé, thì mới nghe được đối phương gật đầu.
Mộ Dịch Vân nhẹ nhàng thở ra, trong lòng vui vẻ.
Hắn có thể rộng lượng như vậy tất nhiên cũng có tư tâm của mình, xem như là để Tư Hàn nợ Mộ gia một cái nhân tình, trói buộc Tư Hàn vào Mộ gia. Như thế trong trận tranh đoạt thế lực không lâu sau sắp tới, Mộ gia sẽ có thêm một kẻ mạnh tới giúp đỡ, Mộ gia sẽ không lại bị nhốt vào thế yếu nữa.
Kế tiếp nửa tháng, thuận buồm xuôi gió xuôi dòng, không còn gặp được mấy chuyện xui xẻo như Bão không gian, hải tặc, Hải Yêu vây quanh nữa, Mộ Tu Vân mừng đến sắp khóc rống một phen. Mà Mộ Vân Hào cũng rốt cuộc bình an tới Mộ gia, Vọng Tiên đảo.
Tư Hàn cùng với những tu sĩ kia đi xuống Mộ Vân Hào, đi vào đảo nhỏ cổ quái -- Vọng Tiên đảo, thần thức hơi đảo qua, liền thu hết phạm vi trăm dặm vào đầu óc, đồng thời trong lòng thoáng có chút kinh ngạc.
Mà con mèo hoa đứng trên vai Tư Hàn thì đã hưng phấn đứng dậy. Hai cái thế giới này tuy rằng rất nhiều thứ là giống nhau, nhưng tài nguyên lại hoàn toàn khác nhau. Trong Thương Vũ giới tùy ý có thể thấy được vật tư tu luyện mà ở Thiên Thủy giới là khan hiếm, mà trong Thiên Thủy giới cũng có thể dễ dàng thấy được thứ mà ở Thương Vũ giới trả giá cao cũng không mua được. Nếu Tiểu Lăng Tử ở trong này, nói không chừng đã hai mắt tỏa ánh sáng, tính toán đến thu gom số lượng lớn.
Đương nhiên, những thứ đó cũng không thể khiến một tu sĩ Hóa Thần bất ngờ, làm cho hắn ngoài ý muốn là có thứ khác.
Tư Hàn nhổm dậy đi tới trước cửa sổ, xuyên thấu qua cửa sổ thủy tinh có thể nhìn thấy tình cảnh bên ngoài. Chỉ thấy trên bầu trời vùng biển cách đó không xa mây đen dầy đặc, sấm rung chớp giật, cuồng phong nổi lên bốn phía, sóng biển ngập trời. Mà một bên khác chỉ cách một thước lại là ánh nắng tươi sáng, gió êm sóng lặng, trời xanh mây trắng, giống như thế ngoại đào nguyên.
Hai loại trạng thái cực hạn tạo ra đối lập mãnh liệt.
Cùng với Mộ Vân Hào dần dần tiếp cận vùng sấm chớp kia, thì cũng có thể cảm giác được nguy hiểm của vùng biển đó. Sấm chớp kia không phải là sấm chớp bình thường, thế nhưng lại là Thiên Lôi, chả trách đám người Mộ Tu Vân lại như lâm đại địch, khẩn trương chuẩn bị sẵn sàng công tác. Mà ngoại trừ Thiên Lôi, còn có gió lốc không biết hình thành từ chỗ nào, từng cơn gió lốc xoay tròn trên mặt biển, tàn sát bừa bãi, giống như muốn nuốt trọn thế giới này, xé thành từng mảnh.
Tư Hàn hờ hững nhìn, trong lòng khẽ động, đột nhiên phát hiện trong tâm gió lốc có cái gì đó.
Mà con hổ hoa nhỏ treo ở trên tay áo hắn cũng đưa mặt qua nhìn. Nó vốn là yêu thú thuộc tính Phong, nhìn thấy những cơn lốc kia, tự nhiên vô cùng cảm thấy hứng thú, chỉ tiếc thiên lôi nguy hiểm làm nó làm chùn bước. Tiểu Hoa hổ vừa rối rắm, vừa hy vọng, vừa lo sợ làm nó giống con chó con ủy khuất kêu ô ô, dùng móng cào cào tay áo Tư Hàn, thân thể lắc qua lắc lại ở giữa không trung, kêu nghe thật đáng thương.
Tư Hàn cúi đầu nhìn nó, Tiểu Hoa hổ dùng ánh mắt ướt sũng như mèo con nhìn lại hắn, giống như con thú con cầu cho ăn vậy.
Lúc này, Mộ Vân Hào đã làm tốt công tác phòng ngự, đại trận hộ thuyền đã sớm được sửa chữa, lúc này mở rộng cực hạn. Mộ Vân Hào cùng đông đảo tu sĩ Mộ gia nghiêm chỉnh đứng đúng vị trí, chuẩn bị nghe theo hiệu lệnh của Mộ Tu Vân, bắt đầu vượt qua khu Phong Lôi.
Mộ Dịch Vân đang ở phòng điều khiển chỉ huy, Mộ Tu Vân đứng chỗ chỉ huy cao nhất, Mộ Ngang Vân cùng Mộ Nhạc Nhiên đứng trên boong tàu, hai mắt bình tĩnh nhìn về phía trước. Mà dưới sự khẩn trương chú ý của mọi người, Mộ Vân Hào từ từ tiến vào vùng nguy hiểm nổi danh của biển Bất Quy.
*******************************
Đột nhiên cảm giác bên cạnh có ngưới tới, hai người thầm giật mình, quay đầu nhìn thì thấy một gương mặt lạnh như băng, sau khi kinh ngạc qua đi thì rất nhanh liền trầm tĩnh lại. Nhưng mà, khi nhìn thấy động tác kế tiếp của người kia, thì hai người đồng thời hỗn độn trong gió.
Chỉ thấy người nọ ngón tay búng một cái, một luồng Băng linh lực ngưng tụ thành Linh Lực Thừng trói con hổ Hoa nhỏ lại, sau đó người nọ ném mạnh Tiểu Hoa hổ vào một cơn lốc sát bên cạnh Mộ Vân Hào.
Huynh muội Mộ gia: = 口 =! Đây là ngại con yêu thú kia chán sống, để nó chết sớm siêu sinh sớm sao? Sẽ bị sét đánh thành hổ nướng đó?
Nhưng mà, càng làm cho huynh muội Mộ gia giật mình là, con hổ hoa nhỏ kia nhào vào trận gió lốc không lâu, trận lốc thế nhưng chậm rãi biến mất, sau đó con hổ hoa không chút bị thương được Linh Lực Thừng kéo trở về. Những lôi điện đánh tới trên người nó thế nhưng trực tiếp biến mất. Đợi khi một trận lốc khác lại sát qua thuyền, hổ hoa lại được ném qua.
Như thế lặp lại nửa ngày, Tư Hàn vẫn làm "Lã Vọng buông cần", chỉ khi gió lốc biến mất thì mới kéo Tiểu Hoa hổ trở về. Đến khi Mộ Vân Hào bình an, nhanh chóng, tốc độ rời khỏi khu Phong Lôi hơn bất kỳ lần nào trước kia, Tư Hàn rốt cuộc chậm rãi kéo hổ hoa nhỏ mệt như con chó trở về.
Lúc này, huynh muội Mộ gia mới nhìn rõ vì sao Tiểu Hoa hổ không bị Thiên Lôi công kích, thì ra là trên trán nó dán một tờ phù. Tấm phù này tản ra khí tức gần giống như Linh phù cao cấp, rõ ràng là phù, nhưng khí tức lại cường đại hơn. Mộ Tu Vân là đệ tử tinh anh của Mộ gia, cái dị bảo gì chưa thấy qua, nhưng chưa từng thấy qua loại phù kỳ quái như thế, thật không biết thì ra trên thế gian trừ dị bảo được luyện chế tránh sét, linh phù cũng có thể tránh sét được.
Trên thực tế, đó cũng không phải Linh phù, mà là Hồn phù Dẫn Lôi cấp 8 do Tư Lăng chế ra. Những trận sét đánh lên trên người Tư Bạch đều bị tấm Hồn phù này hấp thu, tồn trữ trong hồn phù, trở thành một dụng cụ trữ thiên lôi. Ngày nào đó nhìn ai khó chịu, có thể ném tấm Dẫn Lôi Phù này qua, nổ chết bọn họ.
Tư Hàn trước khi đi núi Sưu Hồn, Tư Lăng đã cướp đoạt tất cả vật phẩm trong túi trữ vật của mình và không gian Tiểu Yêu Liên, thượng vàng hạ cám gì cũng nhét vào trong túi trữ vật cho Tư Hàn. Cho nên khi Tiểu Bạch muốn thôn phệ Phong Linh lực hình thành trong gió lốc của khu Phong Lôi thì Tư Hàn phát hiện có một tấm Dẫn Lôi hồn phù, cho nên hết sức hào phóng thỏa mãn yêu cầu của Tiểu Hoa hổ.
Đương nhiên, những điều này Tư Hàn không cần thiết giải thích, ôm hổ hoa nhỏ mệt giống như con chó thản nhiên đi mất. Mọi người nhìn thấy gương mặt lạnh băng kia, nghi hoặc gì cũng nghẹn lại trong cổ họng, không dám lại gần hỏi thăm.
Qua khỏi khu Phong Lôi thì màn đêm buông xuống.
Tư Bạch đảo cái bụng nằm bên cạnh Tư Hàn, mông đè lên vạt áo của hắn, trong giấc ngủ tiêu hóa Phong Linh lực lấy được từ khu Phong Lôi hôm nay. Vùng biển Phong Lôi kia ẩn chứa Phong Linh lực nồng đậm, có lực hấp dẫn tuyệt đối với nhân tu cùng yêu thú thuộc tính Phong, chỉ tiếc bất kể là Nhân Tu hay là yêu thú đều e ngại những trận thiên lôi đó, rất ít người lại ngu ngốc mạo muội chạy đến loại địa phương này hấp thu Phong Linh lực. Tư Bạch có thể một lần hấp thu đủ, ít nhiều là nhờ tấm Dẫn lôi Hồn phù kia. Hồn phù cấp 8 đã tương đương với Linh phù cấp 9, hơn nữa còn uy lực hơn Linh phù cấp 9. Tư Lăng sau khi thất bại vô số lần mới thành công được một tấm Hồn phù cấp 8 duy nhất này, rất hào phóng nhét vào quà đưa tiễn Tư Hàn.
Đột nhiên, một tiếng ca ưu mỹ mà mờ ảo xa xa truyền đến. Tiếng hát ngọt ngào, êm tai như vậy khiến cho người ta không kịp phòng bị lập tức sa vào trong tiếng ca, khó có thể tự thoát ra.
Tư Hàn mạnh mẻ mở mắt, con ngươi băng hàn nhìn về phía trước, đầu ngón tay vừa động, một tia Băng Diễm bắn nhanh ra, xuyên qua không gian, giết chết Hải Yêu ẩn trốn trong dãi đá ngầm xa xa.Lúc Hải Yêu bị giết, tiếng ca hoàn toàn ngừng bặt.
"Tùng tùng tùng -- "
Tiếng trống kịch liệt vang lên trên Mộ Vân Hào, cũng thức tỉnh những tu sĩ bị bởi vì tiếng ca của Hải Yêu mà rơi vào tự sát?? thần trí.
Mộ Vân Hào dù sao cũng là lão đạo đầy kinh nghiệm, sau khi Tư Hàn chém con Hải Yêu cất tiếng hát đầu tiên thì bọn Mộ Tu Vân đã tỉnh táo lại, vội vàng kích nổi trống. Tiếng trống thùng thùng cùng tiếng ca của Hải Yêu đối kháng với nhau.
Lại là một đêm bận rộn, Hải Yêu cùng Nhân tu trên Mộ Vân Hào chiến đấu một trận với nhau. Hải Yêu thương vong vô số, Mộ Vân Hào cũng tổn lạc vài vị tu sĩ.
Tư Hàn trừ lần giết con Hải Yêu kia xong thì không ra tay nữa, nhắm mắt đả tọa.
Bận rộn một buổi tối, huynh đệ Mộ gia tụ tập trong phòng Mộ Tu Vân, nghe đệ tử bên dưới đến báo cáo tổn thất của Mộ Vân Hào. Đối với những đệ tử Mộ gia hi sinh, trong lòng có vài phần than thở, bất quá so với dĩ vãng thì lần này hi sinh tí hơn rất nhiều. Chủ yếu là khi Hải Yêu bất ngờ xuất hiện dùng tiếng ca mê hoặc thần trí tu sĩ thì có người giết chết con Hải Yêu ca hát đầu tiên, giúp bọn họ tranh thủ cơ hội thanh tỉnh.
Mà người giết con Hải Yêu kia --
"Ta nghĩ, hẳn là vị tiền bối kia." Mộ Dịch Vân rất khẳng định nói: "Lúc ấy ta cảm giác được khí tức của ngọn lửa chém giết Hải Yêu, thật là giống như đúc với ngọn lửa lúc chống lại Hỏa linh pháo."
Nghe xong, mấy người Mộ gia đều có loại cảm giác nhặt được bảo vật. Tuy rằng lúc ấy bị con cự hổ kia đe dọa mới để cho bọn họ lên thuyền, nhưng bây giờ nghĩ lại, bọn hắn thật đúng là hưởng lợi.
"Chỉ là, vị tiền bối này rốt cuộc là từ đâu tới?" Mộ Nhạc Nhiên có chút kỳ quái hỏi. Lúc ấy mọi người đều nhìn thấy bọn họ là từ trong kẽ nứt của Bão không gian đi ra, nhưng lại không biết bọn họ là như thế nào bị quấn vào cơn Bão không gian, lại còn sống khỏe, có thể thấy được thực lực cường hãn. Mộ Nhạc Nghiên hiển nhiên là sinh lòng sùng bái cùng ái mộ với nam tử tuấn mĩ trẻ tuổi lại thực lực cường hãn này, chỉ tiếc nam nhân kia nhìn có vẻ không thể chơi đùa, bằng không tuyệt đối sẽ bị cóng chết!
Nghe nói như thế, trong lòng hai người Mộ Tu Vân cùng Mộ Dịch Vân khẽ động. Bọn họ so với Mộ Nhạc Nhiên thì nghĩ sâu hơn một ít, tuy không biết hắn ta từ chỗ nào xuất hiện, nhưng thực lực cao thâm như thế, có lẽ ít nhất cũng sẽ không nhỏ hơn Nguyên Anh trung kỳ, hoặc là... Hóa Thần kỳ? Trong lòng thót lên, nếu là tu sĩ Hóa Thần kỳ, lỡ như gây bất lợi cho Mộ gia thì nên làm cái gì bây giờ?
Nhưng mà, bọn họ cũng không rối rắm quá lâu, Tư Hàn lại một lần bảo Tiểu Hoa hổ tới gọi Mộ Dịch Vân đi qua, câu đầu tiên mở miệng chính là: "Nơi nào ở Thiên Thủy giới có thành luỹ không gian yếu nhất, có thể đi thông đến những thế giới khác?"
Một câu nói chứa quá nhiều nội dung, Mộ Dịch Vân bởi vậy cũng liên tưởng đến rất nhiều. Đầu tiên, vị tiền bối này không phải là người của Thiên Thủy giới, tiếp theo, vị tiền bối này muốn tìm kiếm chỗ yếu của thành lũy không gian để về thế giới cũ. Cuối cùng, vị tiền bối này không phải là người tâm ngoan thủ lạt, bằng không sẽ không bình thản nói rõ như thế, hắn rõ ràng có thể sử thủ đoạn ép bọn họ thổ lộ.
Qua mấy giây, Mộ Dịch Vân rất nhanh liền trả lời: "Tiền bối, chỗ nào của Thiên Thủy giới có thành luỹ không gian mỏng yếu thì vãn bối cũng không rõ ràng, bất quá vãn bối nhớ rõ tộc trưởng từng nhắc tới, Tàng Thư Các trong tộc cất chứa ghi chú của tổ tiên có ghi lại về nội dung này. Nếu tiền bối không chê, đợi khi đến Vọng Tiên đảo thì vãn bối có thể báo cáo trưởng bối trong nhà, đem ghi chú mà tổ tiên lưu lại để tiền bối mượn kiểm tra một phen."
Tư Hàn thản nhiên nhìn hắn, nhìn đến khiến Mộ Dịch Vân lại có loại cảm giác chột dạ yếu thế khi đối mặt với trưởng bối nghiêm khắc khi còn bé, thì mới nghe được đối phương gật đầu.
Mộ Dịch Vân nhẹ nhàng thở ra, trong lòng vui vẻ.
Hắn có thể rộng lượng như vậy tất nhiên cũng có tư tâm của mình, xem như là để Tư Hàn nợ Mộ gia một cái nhân tình, trói buộc Tư Hàn vào Mộ gia. Như thế trong trận tranh đoạt thế lực không lâu sau sắp tới, Mộ gia sẽ có thêm một kẻ mạnh tới giúp đỡ, Mộ gia sẽ không lại bị nhốt vào thế yếu nữa.
Kế tiếp nửa tháng, thuận buồm xuôi gió xuôi dòng, không còn gặp được mấy chuyện xui xẻo như Bão không gian, hải tặc, Hải Yêu vây quanh nữa, Mộ Tu Vân mừng đến sắp khóc rống một phen. Mà Mộ Vân Hào cũng rốt cuộc bình an tới Mộ gia, Vọng Tiên đảo.
Tư Hàn cùng với những tu sĩ kia đi xuống Mộ Vân Hào, đi vào đảo nhỏ cổ quái -- Vọng Tiên đảo, thần thức hơi đảo qua, liền thu hết phạm vi trăm dặm vào đầu óc, đồng thời trong lòng thoáng có chút kinh ngạc.
Mà con mèo hoa đứng trên vai Tư Hàn thì đã hưng phấn đứng dậy. Hai cái thế giới này tuy rằng rất nhiều thứ là giống nhau, nhưng tài nguyên lại hoàn toàn khác nhau. Trong Thương Vũ giới tùy ý có thể thấy được vật tư tu luyện mà ở Thiên Thủy giới là khan hiếm, mà trong Thiên Thủy giới cũng có thể dễ dàng thấy được thứ mà ở Thương Vũ giới trả giá cao cũng không mua được. Nếu Tiểu Lăng Tử ở trong này, nói không chừng đã hai mắt tỏa ánh sáng, tính toán đến thu gom số lượng lớn.
Đương nhiên, những thứ đó cũng không thể khiến một tu sĩ Hóa Thần bất ngờ, làm cho hắn ngoài ý muốn là có thứ khác.
Bình luận facebook