Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 233
Bóng đêm phủ xuống, ngoại trừ tiếng nước rào rào, trên con thuyền Mộ Vân Hào im lặng vô thanh.
Nếu là dĩ vãng, khi đêm tối phủ xuống thì cái boong tàu to như vậy sẽ rất náo nhiệt, sẽ có một ít tu sĩ lên trên boong tàu bày quán, bán linh đan, linh thảo, các loại da lông yêu thú đánh được từ Bất Quy Hải. Trên boong tàu tu sĩ tới lui, hoặc là ra ngắm cảnh đêm, hết sức náo nhiệt.
Nhưng bây giờ, tất cả tu sĩ đều thực an phận ở trong khoang thuyền, nhớ tới con Hổ Hoa lớn trên boong tàu kia, người thông minh sẽ không không biết sống chết chạy đi khiêu khích nó.
Lúc này, Mộ Tu Vân gọi mấy huynh đệ đến phòng hắn, thảo luận về lai lịch con hổ hoa kia.
Lão tam Mộ Dịch Vân là người cẩn thận, nói: "Lão Đại, giữa con yêu thú trên boong tàu và người bị thương kia không có khế ước chủ tớ, con cự hổ (con hổ lớn) kia không phải yêu sủng của hắn ta."
"Lão tam, ngươi gạt người sao?" Tu sĩ đầu trọc Mộ Ngang Vân hét lên: "Con hổ kia quả thực lợi hại, ngươi không thấy được, một cái Phong Nhận đơn giản của nó liền có thể chém nửa đại dương! Quả thực là quá lợi hại, thật muốn cùng nó chiến một trận! Yêu thú lợi hại như vậy, không phải yêu sủng của người kia thì với tính tình kiêu ngạo của yêu thú làm sao có thể che chở nhân loại như vậy?"
"Lão nhị, ngươi không biết động não sao?" Mộ Nhạc Nhiên một biểu tình hận rèn sắt không thành thép, "Giữa tu sĩ cùng yêu thú còn có thể ký kết khế ước bình đẳng mà. Mặc dù bây giờ còn chưa biết con hổ kia là phẩm loại yêu thú gì, nhưng có thể khẳng định huyết thống của nó nhất định cực kỳ cao quý, tự nhiên sẽ không ủy khuất ký khế ước chủ tớ cùng Nhân loại. Hơn nữa, ta có thể cảm giác được, con cự hổ này tuy rằng đã mở linh trí, nhưng cảm giác nó tuổi không lớn, trí lực cũng không cao."
Mộ Tu Vân trong lòng khẽ động, cùng Mộ Dịch Vân nhìn nhau, trong lòng hai bên đột nhiên có chút tỉnh ngộ. Vì thế cũng hiểu được hành động của con yêu thú kia, mặc dù có lòng cảnh giới với người lạ, nhưng rốt cuộc không có nội tâm rắc rối như nhân loại, không đủ tinh tế, nó cho rằng làm người trên thuyền sợ tới mức không dám đến gần trên boong tàu quấy rầy bọn nó là được.
Đang nghĩ tới, đột nhiên trên boong tàu truyền đến một tiếng kêu thảm thiết, bọn Mộ Tu Vân thần sắc khẽ biến, từ trong khoang thuyền chạy ra ngoài.
Vừa đến boong tàu, liền thấy trên boong tàu nằm một sĩ cả người nhuốm máu, mà con cự hổ kia thì lười biếng quỳ rạp trên mặt đất, nam tử kia vẫn hôn mê bất tỉnh nằm trên vuốt lớn của nó. Cự hổ đưa cái đuôi lăn qua lộn lại người tu sĩ nhuốm máu kia, cả khuôn mặt đầy lông thế nhưng làm cho người ta cảm giác được một biểu cảm tò mò. Sau đó nó kéo xuống túi trữ vật của hắn ta, rồi một đuôi quất bay người nọ xuống biển.
Bọn Mộ Tu Vân: =__=! Người ta đã chết còn phải đem ra đùa bỡn một phen, quả thực chẳng khác gì một đứa trẻ con.
Nhìn thấy cự hổ giết người, Mộ Tu Vân cũng không có mở miệng khiển trách, hoặc là mắng cự hổ làm trái với ước định lúc trước. Hắn đã giao hẹn cùng cự hổ, bảo nó không được làm thương tổn đến hành khách trên thuyền, mới mở ra Đại trận hộ thuyền cho phép nó tiến vào. Đương nhiên, đó cũng chỉ là lời của hắn nói, con hổ kia khi đó căn bản không có đáp ứng, nhưng lại dùng võ lực uy hiếp, Mộ Tu Vân không làm gì được đành phải để nó vào. Vì thế, Mộ Tu Vân cũng cho người thông báo với mọi người trên Mộ Vân Hào, con hổ này thực lực cường hãn, nếu muốn mạnh khỏe đến Vọng Tiên đảo thì đừng làm chuyện dư thừa.
Mộ Tu Vân đương nhiên biết mọi người trên thuyền đều thấy được tình cảnh cự hổ bình an bước ra từ bão không gian, thực lực cường hãn. Thêm vào đó cùng đi với cự hổ là nam nhân bị thương nặng hôn mê bất tỉnh, tự nhiên sẽ có người đánh chủ ý lên cự hổ, muốn giết nam nhân kia, sau đó thu phục cự hổ -- loại chuyện cướp đoạt khế ước thú của người khác như thế trong tu tiên giả không mới mẻ gì, không có gì quá kỳ quái, chỉ là có vài người đánh giá quá cao thực lực chính mình.
Người vừa rồi bị cự hổ giết là đệ tử dòng chính của Tần gia - một trong tứ đại gia tộc ở Vọng Tiên đảo, chuyện hắn bị giết hắn ở trong này căn bản không giấu được, đến lúc đó cũng không biết Tần gia sẽ có phản ứng gì.
Lúc trong lòng Mộ Tu Vân có chút lo lắng thì đột nhiên Mộ Vân Hào* chòng chành nghiêng ngả, thân thuyền nghiêng một bên, mọi người không kịp phòng cũng ngã sang một bên. (tên của chiếc thuyền)
"Xảy ra chuyện gì?"
Trong khoang thuyền truyền đến tiếng kêu sợ hãi, ào ào kêu lên. Chớ trách bọn hắn giật mình như thế, Mộ Vân Hào là thương thuyền Mộ gia, Mộ gia là một trong bá chủ trên biển, Thuật chế thuyền rất phát đạt, tất cả thương thuyền tạo ra thì không chỗ nào không phải là tinh phẩm, nếu chạy trên biển, dù gặp phải động vật biển lợi hại, cũng có thể chịu được một hai. Trừ động vật biển đỉnh cấp cùng bão không gian trên biển, tính an toàn của thương thuyền Mộ gia là làm cho người ta khen ngợi.
Nhưng bây giờ, không có Bão không gian xuất hiện mà thuyền còn bị đâm cho lắc lư không ngừng, xem ra bọn họ gặp phải động vật biển lợi hại.
Mộ Tu Vân sắc mặt trầm ngâm, mở Truyền Âm phù, bên kia truyền đến một thanh âm lo lắng: "Lão Đại, không tốt, Mộ Vân Hào bị một đoàn Du Mặc Chương bao vây!"
Du Mặc Chương (bạch tuộc) là yêu thú cấp 5 ở Biển Bất Quy, bất quá bình thường nó sẽ không thành quần kết đội xuất hiện, trừ phi có một Bá Vương Chương thống lĩnh chúng nó. Bá Vương Chương là động vật biển xếp hàng top 10 trong Biển Bất Quy, có thể phun ra một loại mực màu đen có tính dính cực mạnh, có tính ăn mòn và lực công kích cường hãn. Nó luôn mai phục trong biển sâu, cực ít xuất hiện. Mà hải trình của thương thuyền Mộ gia cũng là khu vực Bá Vương Chương cực ít xuất hiện, sao có khả năng đụng tới nó?
Mộ Tu Vân cảm thấy, hình như kể từ hôm qua gặp được cơn bão không gian không khả năng xuất hiện kia thì, rất nhiều chuyện liền thoát khỏi quỹ đạo ban đầu, làm cho hắn có chút hoài nghi tất cả có phải có liên quan với một người một hổ kia hay không?!.
Không kịp nghĩ nhiều, Mộ Tu Vân vội tổ chức tu sĩ trên thuyền bắt đầu chiến đấu bảo vệ Mộ Vân Hào. Những tu sĩ hành khách bởi vì trước đó đã ký hiệp nghị, có nghĩa vụ tham gia chiến đấu bảo hộ Mộ Vân Hào khi nó gặp nguy hiểm.Mộ Vân Hào đang đứng ở thời khắc nguy cấp, những người vốn bởi vì cự hổ tồn tại mà kính sợ không dám đến trên boong tàu cũng lười để ý tới nữa, ào ào chạy ra. Trên boong tàu cùng cột buồm cao đều có tu sĩ đứng, cảnh giác nhìn chằm chằm mặt biển.
Như thế, cự hổ Tư Bạch liền khó chịu. Cái đầu lông lông làm ra một biểu tình hung ác -- bọn cướp địa bàn và quấy rầy đồng bạn của nó dưỡng thương đều là kẻ khốn! Trọng Thiên nói, thời điểm mấu chốt thì phải cho chúng sinh biết sự lợi hại của nó, khiếp sợ tứ phương!
Thuyền lại nghiêng ngả một cái, lúc này mọi người đều thấy rõ ràng. Một cái xúc tu cực lớn đánh trúng thân thuyền, đại dương dưới ánh trăng cuộn sóng mãnh liệt, sục sôi không ngừng. Rất nhanh, vùng biển đằng trước dâng trào cuộn sóng, nước biển rơi xuống rầm rầm, lộ ra một cái đầu trơn bóng lớn như một cái núi nhỏ. Nước biển cuộn sóng cao trăm trượng, từng tầng đánh tới, Mộ Vân Hào giống như có thể tan vỡ bất kỳ lúc nào trong trận mưa gió này.
Trên thuyền mọi người bắt đầu công kích Bá Vương Chương. Trong bóng đêm, trên mặt biển sáng lên pháp quyết đủ loại màu sắc. Lúc cái xúc tu thô to mạnh mẽ của Bá Vương Chương lần nữa quất vào thân thuyền thì một vòng sáng trắng bảo hộ sáng lên, chống đỡ đòn tấn công lần này, nhưng thân thuyền lại lay động không ngừng. Tu sĩ trên thuyền đều dùng Thiên Cân trụy dính chặt thân thể mình trên boong tàu, chỉ có một vài tu sĩ tu vi thấp một chút, trong trận va chạm này thì lảo đảo như con lật đật ngã lên ngã xuống.
Làm lật đật còn có cái vị cự hổ kia.
Lúc chiếc thuyền lần đầu tiên lay động thì cả người cự hổ từ boong tàu trượt đến đầu bên kia, hoảng sợ nó vội vàng dùng cái đuôi cuộn người nằm trong hai vuốt của nó đặt lên trên lưng, thân thể đụng mạnh vào thân thuyền. Sau khi nó lắc hết đám sao quây trên đầu thì thuyền lại lay động, nó lại trượt sang một bên khác.
Cự hổ nổi giận. Đừng có đùa với Thánh Thú như vậy! Yêu thú nho nhỏ trong biển mà cũng dám mơ ước huyết mạch của nó chạy đến tác quái, diệt nó!
Bị hai đứa hung bạo là Trọng Thiên cùng Tiểu Khôi giáo dục thành manh hổ cực kỳ hung tàn bắt đầu đại phát hung tính, ngẫng lên trời phát ra một tiếng gầm hét giận dữ. Uy áp cường đại thuộc về cấp Thánh Thú tràn ra, tu sĩ tu vi thấp đở không nổi uy áp này, lập tức nằm sấp trên thuyền, sợ hãi đến không thể nhúc nhích. Mà động vật biển gần đó cùng ào ào thần phục, người run lẩy bẩy.
Bá Vương Chương cũng ngừng tấn công, thân thể khổng lồ cũng bắt đầu run lẩy bẩy. Đám Du Mặc Chương càng không dám nhúc nhích, áp chế huyết thống của yêu thú cấp cao với yêu thú cấp thấp là khó có thể tưởng tượng. Bá Vương Chương huyết thống cũng không cao, nó là một con Du Mặc Chương phổ thông lần lượt tu luyện tiến hóa, từ trong mấy ngàn vạn con Du Mặc Chương trổ hết tài năng mới trở thành Bá Vương Chương thống lĩnh ngàn vạn Du Mặc Chương khác. Dù cho nó hiện tại tu vi cực cao, nhưng trước Bạch Hổ có huyết thống Thánh Thú, ở trên mặt đẳng cấp thì vẫn chỉ có thể bị áp chế thôi.
Du Mặc Chương đúng là bị chiếc thuyền này mơ hồ phát ra khí tức yêu thú có huyết mạch cao cấp hấp dẫn tới đây. Yêu thú cấp cao có thể triệu gọi yêu thú cấp thấp, đồng thời tinh huyết của chúng nó cũng bị yêu thú cấp thấp ao ước. Bởi vì Tinh huyết của yêu thú cấp cao có thể giúp yêu thú cấp thấp tiến hóa, tu vi tăng cao. Cho nên Bá Vương Chương tự tin vào thực lực của bản thân, dẫn theo một đám tiểu đệ tới cửa, muốn đánh hội đồng. Chỉ là nó không nghĩ tới nó gặp phải một Thánh Thú đã hấp thu tinh huyết Thiên Yêu, khiến cho tu vi bùng nổ, không phải đối thủ mà bây giờ nó có thể đối phó.
Trong tiếng Hổ gầm mang theo uy áp đặc biệt của Thánh Thú, trong nháy mắt khi uy áp kia áp chế Bá Vương Chương, cự hổ liền bay đến giữa không trung, há miệng, mấy luồng Phong Nhận đánh tới con Bá Vương Chương không thể động đậy như đứa ngốc kia, nháy mắt mùi máu tươi tràn ra khắp trên biển.
Cự hổ giống như chưa hết giận, lợi dụng uy áp đè ép Bá Vương Chương không thể nhúc nhích, sau đó bay thẳng qua, đấm đá con Bá Vương Chương bị đánh đến ngơ ngác kia, cuối cùng lưu loát đá một cước văng về hải lý.
Vừa mới trở lại hải lý, Bá Vương Chương bị đánh đến thương tích chất chồng nhanh chóng chạy trốn.
Cùng với con Bá Vương Chương chạy trốn kia, đám tiểu đệ Du Mặc Chương cũng tan tác.
Lúc cự hổ oai phong lẫm liệt trở lại trên thuyền, lại oai phong lẫm liệt run run lông thì tất cả tu sĩ trên thuyền rốt cuộc không nổi lên được bất kỳ lòng tham lam nào nữa. Thậm chí trong lòng vẫn đang kinh ngạc, hoài nghi nhìn con cự hổ với bộ lông xanh xanh trắng trắng kia, suy đoán huyết thống của nó. Về phần vì sao không có ai nghĩ tới phương diện Thánh thú kia, một là Thánh thú đã diệt tuyệt trong trận Đại kiếp nạn ở Thượng cổ; hai là ở trong lòng mọi người, Thánh thú là một thân lông trắng tinh nha, cái con hổ lông chỗ xanh chỗ trắng này là cái gì?
Bạch Hổ trở lại trên boong tàu, không để ý tới những tu sĩ câm như hến kia, lại nằm sấp ở chỗ cũ, đem người vẫn bị nó dùng gió cố định trên lưng kéo xuống trên móng của nó. Rõ ràng là con yêu thú, lại bày ra một bộ dáng ôm người, nhìn kỳ quái không chịu được.
Mộ Tu Vân hít một hơi thật sâu, trong lòng cũng nói không rõ loại cảm xúc phức tạp kia, giống như bọn họ hẳn là nên cảm tạ con hổ này mới đúng, nhờ nó mới tránh được trận ác chiến sắp phát sinh kia -- nếu hắn biết Bá Vương Chương là bị huyết thống Thánh Thú hấp dẫn tới đây, thì sẽ không nghĩ như vậy nữa.
May mắn lần này có cự hổ xuất thủ tương trợ, Mộ Vân Hào mới không bị tổn hại dưới sự công kích của Bá Vương Chương. Sau khi thu dọn tàn cục xong thì đêm đã khuya, Mộ Tu Vân lại gọi tất cả huynh đệ đến phòng hắn họp bàn.
Nội dung cuộc họp là thảo luận huyết thống của cái vị cự hổ chiếm boong tàu kia, cùng thân phận của nam nhân bị thương.
Nhưng mà, đề tài còn chưa bắt đầu, Truyền Âm phù lại sáng lên, có đệ tử đến báo cáo: "Lão Đại, đằng trước phát hiện thuyền của hải tặc Ác Quỷ!"
Mộ Tu Vân: >__<... Đây rốt cuộc là làm sao? Vì quái gì chuyện xui xẻo liên tiếp đến? Rõ ràng đường biển bọn họ đang đi là an toàn nhất mà!
Nếu là dĩ vãng, khi đêm tối phủ xuống thì cái boong tàu to như vậy sẽ rất náo nhiệt, sẽ có một ít tu sĩ lên trên boong tàu bày quán, bán linh đan, linh thảo, các loại da lông yêu thú đánh được từ Bất Quy Hải. Trên boong tàu tu sĩ tới lui, hoặc là ra ngắm cảnh đêm, hết sức náo nhiệt.
Nhưng bây giờ, tất cả tu sĩ đều thực an phận ở trong khoang thuyền, nhớ tới con Hổ Hoa lớn trên boong tàu kia, người thông minh sẽ không không biết sống chết chạy đi khiêu khích nó.
Lúc này, Mộ Tu Vân gọi mấy huynh đệ đến phòng hắn, thảo luận về lai lịch con hổ hoa kia.
Lão tam Mộ Dịch Vân là người cẩn thận, nói: "Lão Đại, giữa con yêu thú trên boong tàu và người bị thương kia không có khế ước chủ tớ, con cự hổ (con hổ lớn) kia không phải yêu sủng của hắn ta."
"Lão tam, ngươi gạt người sao?" Tu sĩ đầu trọc Mộ Ngang Vân hét lên: "Con hổ kia quả thực lợi hại, ngươi không thấy được, một cái Phong Nhận đơn giản của nó liền có thể chém nửa đại dương! Quả thực là quá lợi hại, thật muốn cùng nó chiến một trận! Yêu thú lợi hại như vậy, không phải yêu sủng của người kia thì với tính tình kiêu ngạo của yêu thú làm sao có thể che chở nhân loại như vậy?"
"Lão nhị, ngươi không biết động não sao?" Mộ Nhạc Nhiên một biểu tình hận rèn sắt không thành thép, "Giữa tu sĩ cùng yêu thú còn có thể ký kết khế ước bình đẳng mà. Mặc dù bây giờ còn chưa biết con hổ kia là phẩm loại yêu thú gì, nhưng có thể khẳng định huyết thống của nó nhất định cực kỳ cao quý, tự nhiên sẽ không ủy khuất ký khế ước chủ tớ cùng Nhân loại. Hơn nữa, ta có thể cảm giác được, con cự hổ này tuy rằng đã mở linh trí, nhưng cảm giác nó tuổi không lớn, trí lực cũng không cao."
Mộ Tu Vân trong lòng khẽ động, cùng Mộ Dịch Vân nhìn nhau, trong lòng hai bên đột nhiên có chút tỉnh ngộ. Vì thế cũng hiểu được hành động của con yêu thú kia, mặc dù có lòng cảnh giới với người lạ, nhưng rốt cuộc không có nội tâm rắc rối như nhân loại, không đủ tinh tế, nó cho rằng làm người trên thuyền sợ tới mức không dám đến gần trên boong tàu quấy rầy bọn nó là được.
Đang nghĩ tới, đột nhiên trên boong tàu truyền đến một tiếng kêu thảm thiết, bọn Mộ Tu Vân thần sắc khẽ biến, từ trong khoang thuyền chạy ra ngoài.
Vừa đến boong tàu, liền thấy trên boong tàu nằm một sĩ cả người nhuốm máu, mà con cự hổ kia thì lười biếng quỳ rạp trên mặt đất, nam tử kia vẫn hôn mê bất tỉnh nằm trên vuốt lớn của nó. Cự hổ đưa cái đuôi lăn qua lộn lại người tu sĩ nhuốm máu kia, cả khuôn mặt đầy lông thế nhưng làm cho người ta cảm giác được một biểu cảm tò mò. Sau đó nó kéo xuống túi trữ vật của hắn ta, rồi một đuôi quất bay người nọ xuống biển.
Bọn Mộ Tu Vân: =__=! Người ta đã chết còn phải đem ra đùa bỡn một phen, quả thực chẳng khác gì một đứa trẻ con.
Nhìn thấy cự hổ giết người, Mộ Tu Vân cũng không có mở miệng khiển trách, hoặc là mắng cự hổ làm trái với ước định lúc trước. Hắn đã giao hẹn cùng cự hổ, bảo nó không được làm thương tổn đến hành khách trên thuyền, mới mở ra Đại trận hộ thuyền cho phép nó tiến vào. Đương nhiên, đó cũng chỉ là lời của hắn nói, con hổ kia khi đó căn bản không có đáp ứng, nhưng lại dùng võ lực uy hiếp, Mộ Tu Vân không làm gì được đành phải để nó vào. Vì thế, Mộ Tu Vân cũng cho người thông báo với mọi người trên Mộ Vân Hào, con hổ này thực lực cường hãn, nếu muốn mạnh khỏe đến Vọng Tiên đảo thì đừng làm chuyện dư thừa.
Mộ Tu Vân đương nhiên biết mọi người trên thuyền đều thấy được tình cảnh cự hổ bình an bước ra từ bão không gian, thực lực cường hãn. Thêm vào đó cùng đi với cự hổ là nam nhân bị thương nặng hôn mê bất tỉnh, tự nhiên sẽ có người đánh chủ ý lên cự hổ, muốn giết nam nhân kia, sau đó thu phục cự hổ -- loại chuyện cướp đoạt khế ước thú của người khác như thế trong tu tiên giả không mới mẻ gì, không có gì quá kỳ quái, chỉ là có vài người đánh giá quá cao thực lực chính mình.
Người vừa rồi bị cự hổ giết là đệ tử dòng chính của Tần gia - một trong tứ đại gia tộc ở Vọng Tiên đảo, chuyện hắn bị giết hắn ở trong này căn bản không giấu được, đến lúc đó cũng không biết Tần gia sẽ có phản ứng gì.
Lúc trong lòng Mộ Tu Vân có chút lo lắng thì đột nhiên Mộ Vân Hào* chòng chành nghiêng ngả, thân thuyền nghiêng một bên, mọi người không kịp phòng cũng ngã sang một bên. (tên của chiếc thuyền)
"Xảy ra chuyện gì?"
Trong khoang thuyền truyền đến tiếng kêu sợ hãi, ào ào kêu lên. Chớ trách bọn hắn giật mình như thế, Mộ Vân Hào là thương thuyền Mộ gia, Mộ gia là một trong bá chủ trên biển, Thuật chế thuyền rất phát đạt, tất cả thương thuyền tạo ra thì không chỗ nào không phải là tinh phẩm, nếu chạy trên biển, dù gặp phải động vật biển lợi hại, cũng có thể chịu được một hai. Trừ động vật biển đỉnh cấp cùng bão không gian trên biển, tính an toàn của thương thuyền Mộ gia là làm cho người ta khen ngợi.
Nhưng bây giờ, không có Bão không gian xuất hiện mà thuyền còn bị đâm cho lắc lư không ngừng, xem ra bọn họ gặp phải động vật biển lợi hại.
Mộ Tu Vân sắc mặt trầm ngâm, mở Truyền Âm phù, bên kia truyền đến một thanh âm lo lắng: "Lão Đại, không tốt, Mộ Vân Hào bị một đoàn Du Mặc Chương bao vây!"
Du Mặc Chương (bạch tuộc) là yêu thú cấp 5 ở Biển Bất Quy, bất quá bình thường nó sẽ không thành quần kết đội xuất hiện, trừ phi có một Bá Vương Chương thống lĩnh chúng nó. Bá Vương Chương là động vật biển xếp hàng top 10 trong Biển Bất Quy, có thể phun ra một loại mực màu đen có tính dính cực mạnh, có tính ăn mòn và lực công kích cường hãn. Nó luôn mai phục trong biển sâu, cực ít xuất hiện. Mà hải trình của thương thuyền Mộ gia cũng là khu vực Bá Vương Chương cực ít xuất hiện, sao có khả năng đụng tới nó?
Mộ Tu Vân cảm thấy, hình như kể từ hôm qua gặp được cơn bão không gian không khả năng xuất hiện kia thì, rất nhiều chuyện liền thoát khỏi quỹ đạo ban đầu, làm cho hắn có chút hoài nghi tất cả có phải có liên quan với một người một hổ kia hay không?!.
Không kịp nghĩ nhiều, Mộ Tu Vân vội tổ chức tu sĩ trên thuyền bắt đầu chiến đấu bảo vệ Mộ Vân Hào. Những tu sĩ hành khách bởi vì trước đó đã ký hiệp nghị, có nghĩa vụ tham gia chiến đấu bảo hộ Mộ Vân Hào khi nó gặp nguy hiểm.Mộ Vân Hào đang đứng ở thời khắc nguy cấp, những người vốn bởi vì cự hổ tồn tại mà kính sợ không dám đến trên boong tàu cũng lười để ý tới nữa, ào ào chạy ra. Trên boong tàu cùng cột buồm cao đều có tu sĩ đứng, cảnh giác nhìn chằm chằm mặt biển.
Như thế, cự hổ Tư Bạch liền khó chịu. Cái đầu lông lông làm ra một biểu tình hung ác -- bọn cướp địa bàn và quấy rầy đồng bạn của nó dưỡng thương đều là kẻ khốn! Trọng Thiên nói, thời điểm mấu chốt thì phải cho chúng sinh biết sự lợi hại của nó, khiếp sợ tứ phương!
Thuyền lại nghiêng ngả một cái, lúc này mọi người đều thấy rõ ràng. Một cái xúc tu cực lớn đánh trúng thân thuyền, đại dương dưới ánh trăng cuộn sóng mãnh liệt, sục sôi không ngừng. Rất nhanh, vùng biển đằng trước dâng trào cuộn sóng, nước biển rơi xuống rầm rầm, lộ ra một cái đầu trơn bóng lớn như một cái núi nhỏ. Nước biển cuộn sóng cao trăm trượng, từng tầng đánh tới, Mộ Vân Hào giống như có thể tan vỡ bất kỳ lúc nào trong trận mưa gió này.
Trên thuyền mọi người bắt đầu công kích Bá Vương Chương. Trong bóng đêm, trên mặt biển sáng lên pháp quyết đủ loại màu sắc. Lúc cái xúc tu thô to mạnh mẽ của Bá Vương Chương lần nữa quất vào thân thuyền thì một vòng sáng trắng bảo hộ sáng lên, chống đỡ đòn tấn công lần này, nhưng thân thuyền lại lay động không ngừng. Tu sĩ trên thuyền đều dùng Thiên Cân trụy dính chặt thân thể mình trên boong tàu, chỉ có một vài tu sĩ tu vi thấp một chút, trong trận va chạm này thì lảo đảo như con lật đật ngã lên ngã xuống.
Làm lật đật còn có cái vị cự hổ kia.
Lúc chiếc thuyền lần đầu tiên lay động thì cả người cự hổ từ boong tàu trượt đến đầu bên kia, hoảng sợ nó vội vàng dùng cái đuôi cuộn người nằm trong hai vuốt của nó đặt lên trên lưng, thân thể đụng mạnh vào thân thuyền. Sau khi nó lắc hết đám sao quây trên đầu thì thuyền lại lay động, nó lại trượt sang một bên khác.
Cự hổ nổi giận. Đừng có đùa với Thánh Thú như vậy! Yêu thú nho nhỏ trong biển mà cũng dám mơ ước huyết mạch của nó chạy đến tác quái, diệt nó!
Bị hai đứa hung bạo là Trọng Thiên cùng Tiểu Khôi giáo dục thành manh hổ cực kỳ hung tàn bắt đầu đại phát hung tính, ngẫng lên trời phát ra một tiếng gầm hét giận dữ. Uy áp cường đại thuộc về cấp Thánh Thú tràn ra, tu sĩ tu vi thấp đở không nổi uy áp này, lập tức nằm sấp trên thuyền, sợ hãi đến không thể nhúc nhích. Mà động vật biển gần đó cùng ào ào thần phục, người run lẩy bẩy.
Bá Vương Chương cũng ngừng tấn công, thân thể khổng lồ cũng bắt đầu run lẩy bẩy. Đám Du Mặc Chương càng không dám nhúc nhích, áp chế huyết thống của yêu thú cấp cao với yêu thú cấp thấp là khó có thể tưởng tượng. Bá Vương Chương huyết thống cũng không cao, nó là một con Du Mặc Chương phổ thông lần lượt tu luyện tiến hóa, từ trong mấy ngàn vạn con Du Mặc Chương trổ hết tài năng mới trở thành Bá Vương Chương thống lĩnh ngàn vạn Du Mặc Chương khác. Dù cho nó hiện tại tu vi cực cao, nhưng trước Bạch Hổ có huyết thống Thánh Thú, ở trên mặt đẳng cấp thì vẫn chỉ có thể bị áp chế thôi.
Du Mặc Chương đúng là bị chiếc thuyền này mơ hồ phát ra khí tức yêu thú có huyết mạch cao cấp hấp dẫn tới đây. Yêu thú cấp cao có thể triệu gọi yêu thú cấp thấp, đồng thời tinh huyết của chúng nó cũng bị yêu thú cấp thấp ao ước. Bởi vì Tinh huyết của yêu thú cấp cao có thể giúp yêu thú cấp thấp tiến hóa, tu vi tăng cao. Cho nên Bá Vương Chương tự tin vào thực lực của bản thân, dẫn theo một đám tiểu đệ tới cửa, muốn đánh hội đồng. Chỉ là nó không nghĩ tới nó gặp phải một Thánh Thú đã hấp thu tinh huyết Thiên Yêu, khiến cho tu vi bùng nổ, không phải đối thủ mà bây giờ nó có thể đối phó.
Trong tiếng Hổ gầm mang theo uy áp đặc biệt của Thánh Thú, trong nháy mắt khi uy áp kia áp chế Bá Vương Chương, cự hổ liền bay đến giữa không trung, há miệng, mấy luồng Phong Nhận đánh tới con Bá Vương Chương không thể động đậy như đứa ngốc kia, nháy mắt mùi máu tươi tràn ra khắp trên biển.
Cự hổ giống như chưa hết giận, lợi dụng uy áp đè ép Bá Vương Chương không thể nhúc nhích, sau đó bay thẳng qua, đấm đá con Bá Vương Chương bị đánh đến ngơ ngác kia, cuối cùng lưu loát đá một cước văng về hải lý.
Vừa mới trở lại hải lý, Bá Vương Chương bị đánh đến thương tích chất chồng nhanh chóng chạy trốn.
Cùng với con Bá Vương Chương chạy trốn kia, đám tiểu đệ Du Mặc Chương cũng tan tác.
Lúc cự hổ oai phong lẫm liệt trở lại trên thuyền, lại oai phong lẫm liệt run run lông thì tất cả tu sĩ trên thuyền rốt cuộc không nổi lên được bất kỳ lòng tham lam nào nữa. Thậm chí trong lòng vẫn đang kinh ngạc, hoài nghi nhìn con cự hổ với bộ lông xanh xanh trắng trắng kia, suy đoán huyết thống của nó. Về phần vì sao không có ai nghĩ tới phương diện Thánh thú kia, một là Thánh thú đã diệt tuyệt trong trận Đại kiếp nạn ở Thượng cổ; hai là ở trong lòng mọi người, Thánh thú là một thân lông trắng tinh nha, cái con hổ lông chỗ xanh chỗ trắng này là cái gì?
Bạch Hổ trở lại trên boong tàu, không để ý tới những tu sĩ câm như hến kia, lại nằm sấp ở chỗ cũ, đem người vẫn bị nó dùng gió cố định trên lưng kéo xuống trên móng của nó. Rõ ràng là con yêu thú, lại bày ra một bộ dáng ôm người, nhìn kỳ quái không chịu được.
Mộ Tu Vân hít một hơi thật sâu, trong lòng cũng nói không rõ loại cảm xúc phức tạp kia, giống như bọn họ hẳn là nên cảm tạ con hổ này mới đúng, nhờ nó mới tránh được trận ác chiến sắp phát sinh kia -- nếu hắn biết Bá Vương Chương là bị huyết thống Thánh Thú hấp dẫn tới đây, thì sẽ không nghĩ như vậy nữa.
May mắn lần này có cự hổ xuất thủ tương trợ, Mộ Vân Hào mới không bị tổn hại dưới sự công kích của Bá Vương Chương. Sau khi thu dọn tàn cục xong thì đêm đã khuya, Mộ Tu Vân lại gọi tất cả huynh đệ đến phòng hắn họp bàn.
Nội dung cuộc họp là thảo luận huyết thống của cái vị cự hổ chiếm boong tàu kia, cùng thân phận của nam nhân bị thương.
Nhưng mà, đề tài còn chưa bắt đầu, Truyền Âm phù lại sáng lên, có đệ tử đến báo cáo: "Lão Đại, đằng trước phát hiện thuyền của hải tặc Ác Quỷ!"
Mộ Tu Vân: >__<... Đây rốt cuộc là làm sao? Vì quái gì chuyện xui xẻo liên tiếp đến? Rõ ràng đường biển bọn họ đang đi là an toàn nhất mà!
Bình luận facebook