Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 78
“Ta quả thật rất khâm phục ngươi.” Trong lúc giữa hai người không còn âm thanh nữa, đột nhiên Niên Khai Điềm lại lên tiếng, “Ta đối xử với người tệ như vậy, ngươi vẫn có thể kiên trì đến ngày hôm nay.” Đổi lại là nàng, nàng sớm bỏ cuộc rồi. Nếu không phải Hứa Bộ Nam cùng Niên Tuệ Nhàn một dạng, thích dây dưa không rõ thì nàng làm sao bị gạt? Sau này thành thân rồi, nàng cũng không có cách nào, cho dù bị hắn lạnh nhạt vẫn nghĩ là do bản thân mà thôi.
Lương Tuấn Hy lại thấp giọng cười, “Đây là đương nhiên, lòng ta biết rõ Điềm Điềm không phải người xấu xa, nàng nhất thời ham chơi mà thôi.”
“Có phải vì mẫu thân nói với ngươi không?” Âm thanh của Niên Khai Điềm lại nhè nhẹ vang lên trong không gian vắng lặng. Nếu không phải vì lời của mẫu thân hắn cũng không cần chịu tội như vậy.
Lương Tuấn Hy cười ra vài tiếng, tay hắn véo véo mặt của nàng, “Lúc đầu thì là như vậy, nhưng nàng đã quên sạch sẽ chuyện lúc trước của chúng ta rồi.” Lúc nàng còn nằm trong nôi thì đúng là như vậy nhưng lâu dần hắn cũng quên mất chuyện này.
“A?” Niên Khai Điềm mạnh ngẩng đầu nhìn hắn, như thể đợi hắn kể ra vậy. Nàng biết trước khi Hứa Bộ Nam tiến phủ, nàng cùng hắn cũng xem như rất thân thiết, nhưng ký ức đó rất mơ hồ, nàng không nhớ rõ nữa.
“Lúc trước, trong tiêu cục ngoài nhị đệ chỉ có mỗi mình nàng là chơi cùng ta. Mà bản thân ta cũng là rất ít nói, nên cùng mọi người không thân thuộc, đa số thời gian đều sẽ ở trong viện, rất ít khi ra ngoài, nếu có cũng sẽ ra ngoài bằng hậu môn để tránh người chú ý.” Đây cũng chính là lý do lần trước lúc cự tuyệt nàng xong, hắn toàn bộ xuất nhập bằng hậu môn.
Âm thanh của Lương Tuấn Hy vừa nhẹ vừa đơn bạc vang lên trong không gian, tuy nhỏ nhưng lại mạnh mẽ đánh vào trong lòng của Niên Khai Điềm. Hình như là có chuyện này! Chỉ là chuyện này lại có liên quan gì?
“Có một hôm, nàng hỏi ta vì sao lại chỉ ru rú trong viện mà không ra ngoài chơi cùng mọi người. Ta đáp nàng rằng mắt ta khác mọi người nên mọi người nhất định không thích chơi cùng ta. Nghe xong nàng lập tức cường ngạnhkéo ta ra ngoài, còn to tiếng hỏi mọi người xem bọn họ có muốn chơi cùng ta hay không, thực sự mà nói lúc đó ta chỉ muốn lập tức chạy trở về, nhưng lại bị nàng túm chặt căn bản không thể chạy.”
Kể đến đoạn này, mặt của Lương Tuấn Hy đỏ như tôm luộc chín vậy, đôi môi ẩn hiện ý cười ngượng. Hắn thừa nhận lúc đó hắn cực kỳ tự tin, hắn sợ người ta cảm thấy hắn khác biệt, sẽ không thích hắn. Nhưng nhờ nàng, hắn cảm thấy mọi thứ tốt hơn rất nhiều, thế nên mặc cho nàng làm gì, hắn vẫn sẽ chỉ thấy nàng tốt mà thôi.
“Ngươi hoàn toàn có thể chạy, vì sao không chạy?” Niên Khai Điềm không hiểu liền hỏi, hắn tuy nhìn không thấy, nhưng Niên phủ đối với hắn mà nói cục kỳ quen thuộc. Lúc đó nàng cũng còn nhỏ, nếu thực sự hắn muốn chạy sẽ dễ dàng hơn bao giờ hết.
“Chẳng phải là sợ nàng giận sao? Nếu nàng giận ta rồi ta lại mất đi một bằng hữu, ta lại không muốn như vậy. Từ hôm đó mỗi ngày nàng đều mang ta ra luyện võ trường làm quen không ít người, nhờ như vậy ta cũng vui vẻ hơn trước rất nhiều. Thế nên ta nghĩ có nàng làm thê tử thật tốt, bởi vì cha nương bọn họ cũng không thể để ta cảm thấy vui vẻ như vậy.”
Lúc đó hắn cũng không nhớ đến lời của Khúc thị nữa rồi, chỉ là nương biết hắn có suy nghĩ này nên khuyên bảo hắn ‘cho dù phu nhân đã từng nói để ngươi thú nàng, nhưng ngươi cũng không được tồn tại tâm tư đó’, vì vậy hắn mới nhớ được mà thôi.
“Ta chỉ là tiện tay thôi, ngươi cũng quá dễ bị thu mua rồi.” Hắn đây là nói nàng cứu cả cuộc đời của hắn rồi còn gì, Niên Khai Điềm lại cảm thấy mình không có vĩ đại như lời của hắn nói.
“Đối với một người ít bằng hữu lại ngại giao tiếp như ta mà nói, nàng chính là người để ta cảm thấy mỗi sáng tỉnh lại đều sẽ rất thú vị.” Lương Tuấn Hy hơi xoay người, để nàng ở trong lòng của hắn tìm được một vị trí thỏa mái để tựa.
Thấy Niên Khai Điềm không đáp trả, hắn lại nói, “Nàng sớm nghỉ ngơi đi, mai chúng ta tìm đường về nhà.”
- --Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển---
Sáng mai, ánh nắng đầu tiên chiếu vào hang, Niên Khai Điềm đã tỉnh giấc. Nàng ngẩng đầu nhìn Lương Tuấn Hy, hắn che mắt nên căn bản nàng cũng không biết hắn đã tỉnh hay chưa. Nàng không gọi cũng không động hắn, chỉ im lặng nhìn mà thôi.
Cả đêm qua hắn ôm lấy nàng, tay vẫn còn đặt trên người nàng, hơi ấm từ thân thể cũng truyền đến để nàng cảm thấy rất ấm áp, mà hơn hết chính là tấm lòng của hắn dành cho nàng. Lúc này đột nhiên gió lạnh đầu thu của sáng sớm thổi qua, đến nàng nhịn không được nhẹ run một cái.
Lương Tuấn Hy dường như vì cái run đó của nàng mà động, hắn hơi lắc lắc cái cổ của mình, tay hắn ôm nàng chặt thêm chút: “Lạnh sao?”
Niên Khai Điềm úp mặt vào trong hõm cổ của hắn như con mèo tìm ổ ấm vậy, không đáp câu kia chỉ nói: “Cảnh ở nơi này thật đẹp.” Nếu không phải đời trước Thước nhi chết ở nơi này, nàng cũng sẽ không chạy đến đây. Nếu không phải đời này Hứa Bộ Nam vẫn giữ chiêu trò cũ, nàng cũng sẽ không ở nơi này, có xem như là nó có duyên với nàng không?
“Vậy sao?” Lương Tuấn Hy dùng mũi hít hương khí trong lành của sáng sớm, hắn cũng cảm thấy tâm trạng rất thoải mái. Nếu là có thể nhìn bằng mắt, nhất định sẽ tốt hơn nhiều.
Niên Khai Điềm đưa mắt nhìn ra bên ngoài, miệng không quên miêu tả cho hắn nghe cảnh sắc ngoài hang, sau cùng khẩu khí thập phần kiện định nói: “Sau này ta làm con mắt của ngươi, chỉ cần ngươi muốn biết ta đều sẽ nói cho ngươi biết.”
“Vậy vất vả cho nàng rồi.” Cuối cùng nàng cũng chính miệng nói cùng hắn câu này, hy vọng nàng có thể thực hiện cả đời chứ đừng quên a.
Lúc nhỏ, nàng cũng từng nói với hắn hệt như vậy, nhưng nàng không còn nhớ nữa rồi. Đó là lúc trong đàn bồ câu của tiêu cục xuất hiện một con bồ câu không thể bay vì năm con nhỏ kia vô tình ngã xuống tuyết lạnh.
Nàng đã từng ôm con bồ câu đó chạy đến tìm hắn khóc lóc đòi chữa trị, mà nhị đệ cùng cha không ở, nương lại không biết trị, thế là nàng ở bên nói hắn biết vị trí, còn hắn thì theo lời của nàng mà làm. Cuối cùng cứu sống được con bồ câu kia.
Chỉ là qua không bao lâu, vào mùa hạ, Lan Châu xuất hiện rất nhiều rắn, nàng đang cho nó ăn lại vì mãi mê đi xem người ta đón tân nương quên mang nó trở về chuồn. Đến lúc chạy về nàng tận mắt thấy được con bồ câu bị con rắn ăn, lập tức rút nhuyễn tiên ra đánh con rắn.
Hắn tuy là nhìn không thấy nhưng qua một lúc lại nghe được âm thanh nhuyễn tiên của nàng rơi xuống đất, còn nàng thì hô to. Biết được tình thế không ổn, hắn vội vàng đẩy nàng ra, cuối cùng bản thân bị rắn cắn trúng độc.
Nhân lúc rắn cắn hắn thì nàng nhặt nhuyễn tiên lên tự tay đâm chết con rắn đó, sau cùng vì lần đầu sát sinh mà sợ ngã xuống đập đầu vào gốc nhọn của chuồng bồ câu ngất đi. Hắn bị trúng độc cũng ngất đi, cha phải điều trị rất lâu thân thể hắn mới có thể bình phục, nhờ đó liền có được thể bách độc bất xâm.
Chỉ là khi hắn tìm nàng, hắn biết được nàng vì cú ngã kia nên trí nhớ có chút loạn, có một số chuyện không nhớ được, lời hứa cũng vì vậy mà quên mất. Mà càng hơn hết chính là, nàng quen biết được với Hứa Bộ Nam, nên không cũng chơi cùng hắn như trước nữa.
“Cảnh cho dù có đẹp hơn nữa chúng ta cũng phải sớm quay về thôi, tránh Hứa Bộ Nam lại làm ra chuyện không tưởng gì nữa.” Lương Tuấn Hy thoát khỏi trầm tư lại nói với nàng một câu như vậy. Xử lý xong chuyện Hứa Bộ Nam từ từ tìm biện pháp để tiểu cửu tử mau mau xuất hiện.
Niên Khai Điềm đứng lên phủi bụi trên người, nàng dời tâm nhìn đến phần sâu trong hang. Lúc này nhờ mặt trời nàng có thể nhìn thấy được đường đi bên trong đó, hẳn là rất sâu cũng sẽ có chỗ thông vì vậy mới có thể có gió thổi vào. Thấy Lương Tuấn Hy cũng đã đứng lên, nàng nắm tay hắn cùng bước.
Bên trong cũng không có gì đặc biệt, chỉ là càng đi càng hẹp mà thôi, cũng chính vì vậy, y phục của nàng cùng hắn đều bị vách đá kéo đến rách. Đến khi đến được cửa ra, thì cũng chỉ có thể khom người chui ra ngoài. Ở đây cũng toàn cây cối, lại hoàn toàn để nàng không biết bản thân đang đứng ở đâu, phải đi về phía nào.
“Hy, nơi này quá lạ rồi, căn bản không phải cánh rừng gần Lan Châu.” Nàng cùng Lương Tuấn Hy cũng chỉ áp tiêu được hai lần, vì vậy đường đi nước bước cũng không có rành, vì vậy có chút hoang mang.
Lương Tuấn Hy lại rất bình tĩnh, hắn khẽ nói: “Giờ đang là buổi sáng, chúng ta đi về phía đông, đi mãi nhất định có thể ra được.” Hắn cũng không tin cánh rừng này là bất tận, và đây cũng là cách duy nhất để hắn cùng nàng có thể thoát thân.
Niên Khai Điềm cũng không chậm trễ nữa, lập tức nắm tay hắn nhìn mặt trời đã bị lùm cây to che đến gần như không thấy gì mà bước. Nàng cũng chỉ tập trung bước mà thôi, không hề nói câu nào nữa.
Đi đến mệt mỏi, bọn họ dừng lại nghỉ ngơi, không nước, không lương thực, để hai người đều bủn rủn tay chân. Chỉ là cát nhân thiên tướng, lúc này trùng hợp gặp được một nam nhân đi đốn củi, vì vậy được hắn mang về nhà của hắn ở ngoài bìa rừng.
Thê tử của nam tử kia nhìn thấy hai người bọn họ là nắm tay nhau, mà tóc của Niên Khai Điềm sớm bị hang đá làm cho rối một mảnh nên dây cột trên tóc nàng cũng đã thái xuống, giờ đây chỉ có xõa ra mà thôi, vì thế thuận miệng hỏi mà câu: “Hai người là...”
“Chúng ta...”
“...là phu thê.”
Niên Khai Điềm định đáp là có hôn ước, ai ngờ Lương Tuấn Hy nhanh miệng hơn đáp trước. Hai từ phu thê kia để nàng ngượng đến chín mặt mà cũng không tiện phản bác hắn. Cô nam quả nữ lạc trong rừng sâu, y phục rách rưới, đầu tóc rối bời, nói không có chuyện gì xảy ra ai mà tin. Không bằng nói phu thê vậy thanh danh cả hai đều được bảo toàn rồi.
Mà nói ra câu đó, mặt của Lương Tuấn Hy lại rất bình thường, chỉ có hai bên tai của hắn xuất hiện màu đỏ dị dạng mà thôi. Chính vì vậy, thiếu phụ kia nghĩ bọn họ là một đôi tân nhân, thế nên tốt bụng không truy vấn nữa mà cho bọn họ y phục để thay.
Lương Tuấn Hy rất nhanh ở trong dục phòng đã thay xong mò đường mà bước ra, còn Niên Khai Điềm chật vật với bộ y phục trong phòng ngủ của đôi phu thê kia. Bình thường, nàng làm gì cũng có Thước nhi bên cạnh, ngay cả tự buộc áo khoác chút nữa nút buộc cũng rất khó mà tháo ra, vì vậy nàng lại một trận từ bỏ mặt mũi, mở hé cửa nhìn thiếu phụ kia nói.
“Tẩu tẩu, phiền ngươi giúp ta được không?”
Thiếu phụ đó cũng không có làm khó hai người, lập tức đáp ứng. Bởi nhìn y phục trên người của Niên Khai Điềm tuy rách nhưng chất liệu rất tốt, thầm nghĩ không phải vương công quý tộc cùng là đại môn hộ.
Đến tóc cũng là thiếu phụ đó thay nàng vấn lại, trong phòng của thiếu phụ này đến một cái gương cũng không có, vì vậy Niên Khai Điềm cũng không biết tóc mình bị vấn thành dạng gì. Chỉ là đến khi nàng bước ra, nam tử kia bật cười nói với thê tử của hắn rằng.
“Bọn họ thật sự rất xứng đôi.”
Đây để Niên Khai Điềm ôm chặt Lương Tuấn Hy, nếu đời trước cũng có người nói với nàng như vậy, để cho nàng biết chuyện của Hứa Bộ Nam và Niên Tuệ Nhàn vậy có phải sẽ rất tốt không? Hắn không ôm hồi lại nàng, hắn tuyệt không để bản thân không chuyện gì lại đi phi lễ nàng như vậy được, không cần nói cũng biết giờ đây hắn hạnh phúc thế nào. Cứ như bọn họ thực sự đã thành thân rồi vậy.
Vì ngày mai nam tử kia sẽ rời nhà một thời gian, trên đường đi thì tiện đường ghé Lan Châu nên bọn họ lưu lại một đêm. Đến tối cả hai phải ngủ ngoài phòng thính nhỏ, nằm trên một đống rơm rạ, bởi nhà của đôi phu phụ rất nhỏ, mà ở nhờ làm sao có thể mở miệng đoạt phòng ngủ nhà người ta. Cũng may Niên Khai Điêm từng áp qua hai lần tiêu, nên đối với nàng đây cũng không khó khăn gì.
“Đều tại ngươi, bảo phu thê làm gì.” Niên Khai Điềm chỉ chỉ ngực hắn dùng âm gió khẽ trách.
Lương Tuấn Hy lại cũng dùng âm gió phản bác, “Chẳng phải nàng hứa gả rồi sao? Nàng đừng hòng lật lộng.” Cho dù nàng có ý định lật lộng, kinh qua chuyện này, bá phụ bá mẫu nhất định sẽ gả nàng cho hắn.
“Vậy phải xem ngươi có đủ tam thư lục lễ hay không?” Đương nhiên nói thì là vậy thôi, nàng biết hắn luôn sẽ không để nàng chịu thiệt thòi đâu.
“Vậy nếu có sẽ gả?” Hắn sớm chuẩn bị tốt từ sớm rồi, chẳng qua là nàng bảo phải đợi tiểu đệ đệ thôi.
“Ta không gả.” Miệng thì nói thế nhưng nàng vẫn nằm rất sát hắn, mặt cũng đặt ngay ở bả vai rắn chắn không có ý định muốn tránh ra.
Lương Tuấn Hy không đáp, chỉ quay người hướng nàng nỉ non, “Nương tử.” Trong đêm vắng, câu này của hắn hoàn toàn không dùng âm gió nên dị thường rõ ràng.
Niên Khai Điềm thẹn thùng gọi hắn hai từ ‘tướng công’. Cả hai cũng không nói thêm lời nào nữa, tự nhắm mắt ngủ. Bởi ngày mai nhất định có không ít chuyện để làm.
Lương Tuấn Hy lại thấp giọng cười, “Đây là đương nhiên, lòng ta biết rõ Điềm Điềm không phải người xấu xa, nàng nhất thời ham chơi mà thôi.”
“Có phải vì mẫu thân nói với ngươi không?” Âm thanh của Niên Khai Điềm lại nhè nhẹ vang lên trong không gian vắng lặng. Nếu không phải vì lời của mẫu thân hắn cũng không cần chịu tội như vậy.
Lương Tuấn Hy cười ra vài tiếng, tay hắn véo véo mặt của nàng, “Lúc đầu thì là như vậy, nhưng nàng đã quên sạch sẽ chuyện lúc trước của chúng ta rồi.” Lúc nàng còn nằm trong nôi thì đúng là như vậy nhưng lâu dần hắn cũng quên mất chuyện này.
“A?” Niên Khai Điềm mạnh ngẩng đầu nhìn hắn, như thể đợi hắn kể ra vậy. Nàng biết trước khi Hứa Bộ Nam tiến phủ, nàng cùng hắn cũng xem như rất thân thiết, nhưng ký ức đó rất mơ hồ, nàng không nhớ rõ nữa.
“Lúc trước, trong tiêu cục ngoài nhị đệ chỉ có mỗi mình nàng là chơi cùng ta. Mà bản thân ta cũng là rất ít nói, nên cùng mọi người không thân thuộc, đa số thời gian đều sẽ ở trong viện, rất ít khi ra ngoài, nếu có cũng sẽ ra ngoài bằng hậu môn để tránh người chú ý.” Đây cũng chính là lý do lần trước lúc cự tuyệt nàng xong, hắn toàn bộ xuất nhập bằng hậu môn.
Âm thanh của Lương Tuấn Hy vừa nhẹ vừa đơn bạc vang lên trong không gian, tuy nhỏ nhưng lại mạnh mẽ đánh vào trong lòng của Niên Khai Điềm. Hình như là có chuyện này! Chỉ là chuyện này lại có liên quan gì?
“Có một hôm, nàng hỏi ta vì sao lại chỉ ru rú trong viện mà không ra ngoài chơi cùng mọi người. Ta đáp nàng rằng mắt ta khác mọi người nên mọi người nhất định không thích chơi cùng ta. Nghe xong nàng lập tức cường ngạnhkéo ta ra ngoài, còn to tiếng hỏi mọi người xem bọn họ có muốn chơi cùng ta hay không, thực sự mà nói lúc đó ta chỉ muốn lập tức chạy trở về, nhưng lại bị nàng túm chặt căn bản không thể chạy.”
Kể đến đoạn này, mặt của Lương Tuấn Hy đỏ như tôm luộc chín vậy, đôi môi ẩn hiện ý cười ngượng. Hắn thừa nhận lúc đó hắn cực kỳ tự tin, hắn sợ người ta cảm thấy hắn khác biệt, sẽ không thích hắn. Nhưng nhờ nàng, hắn cảm thấy mọi thứ tốt hơn rất nhiều, thế nên mặc cho nàng làm gì, hắn vẫn sẽ chỉ thấy nàng tốt mà thôi.
“Ngươi hoàn toàn có thể chạy, vì sao không chạy?” Niên Khai Điềm không hiểu liền hỏi, hắn tuy nhìn không thấy, nhưng Niên phủ đối với hắn mà nói cục kỳ quen thuộc. Lúc đó nàng cũng còn nhỏ, nếu thực sự hắn muốn chạy sẽ dễ dàng hơn bao giờ hết.
“Chẳng phải là sợ nàng giận sao? Nếu nàng giận ta rồi ta lại mất đi một bằng hữu, ta lại không muốn như vậy. Từ hôm đó mỗi ngày nàng đều mang ta ra luyện võ trường làm quen không ít người, nhờ như vậy ta cũng vui vẻ hơn trước rất nhiều. Thế nên ta nghĩ có nàng làm thê tử thật tốt, bởi vì cha nương bọn họ cũng không thể để ta cảm thấy vui vẻ như vậy.”
Lúc đó hắn cũng không nhớ đến lời của Khúc thị nữa rồi, chỉ là nương biết hắn có suy nghĩ này nên khuyên bảo hắn ‘cho dù phu nhân đã từng nói để ngươi thú nàng, nhưng ngươi cũng không được tồn tại tâm tư đó’, vì vậy hắn mới nhớ được mà thôi.
“Ta chỉ là tiện tay thôi, ngươi cũng quá dễ bị thu mua rồi.” Hắn đây là nói nàng cứu cả cuộc đời của hắn rồi còn gì, Niên Khai Điềm lại cảm thấy mình không có vĩ đại như lời của hắn nói.
“Đối với một người ít bằng hữu lại ngại giao tiếp như ta mà nói, nàng chính là người để ta cảm thấy mỗi sáng tỉnh lại đều sẽ rất thú vị.” Lương Tuấn Hy hơi xoay người, để nàng ở trong lòng của hắn tìm được một vị trí thỏa mái để tựa.
Thấy Niên Khai Điềm không đáp trả, hắn lại nói, “Nàng sớm nghỉ ngơi đi, mai chúng ta tìm đường về nhà.”
- --Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển---
Sáng mai, ánh nắng đầu tiên chiếu vào hang, Niên Khai Điềm đã tỉnh giấc. Nàng ngẩng đầu nhìn Lương Tuấn Hy, hắn che mắt nên căn bản nàng cũng không biết hắn đã tỉnh hay chưa. Nàng không gọi cũng không động hắn, chỉ im lặng nhìn mà thôi.
Cả đêm qua hắn ôm lấy nàng, tay vẫn còn đặt trên người nàng, hơi ấm từ thân thể cũng truyền đến để nàng cảm thấy rất ấm áp, mà hơn hết chính là tấm lòng của hắn dành cho nàng. Lúc này đột nhiên gió lạnh đầu thu của sáng sớm thổi qua, đến nàng nhịn không được nhẹ run một cái.
Lương Tuấn Hy dường như vì cái run đó của nàng mà động, hắn hơi lắc lắc cái cổ của mình, tay hắn ôm nàng chặt thêm chút: “Lạnh sao?”
Niên Khai Điềm úp mặt vào trong hõm cổ của hắn như con mèo tìm ổ ấm vậy, không đáp câu kia chỉ nói: “Cảnh ở nơi này thật đẹp.” Nếu không phải đời trước Thước nhi chết ở nơi này, nàng cũng sẽ không chạy đến đây. Nếu không phải đời này Hứa Bộ Nam vẫn giữ chiêu trò cũ, nàng cũng sẽ không ở nơi này, có xem như là nó có duyên với nàng không?
“Vậy sao?” Lương Tuấn Hy dùng mũi hít hương khí trong lành của sáng sớm, hắn cũng cảm thấy tâm trạng rất thoải mái. Nếu là có thể nhìn bằng mắt, nhất định sẽ tốt hơn nhiều.
Niên Khai Điềm đưa mắt nhìn ra bên ngoài, miệng không quên miêu tả cho hắn nghe cảnh sắc ngoài hang, sau cùng khẩu khí thập phần kiện định nói: “Sau này ta làm con mắt của ngươi, chỉ cần ngươi muốn biết ta đều sẽ nói cho ngươi biết.”
“Vậy vất vả cho nàng rồi.” Cuối cùng nàng cũng chính miệng nói cùng hắn câu này, hy vọng nàng có thể thực hiện cả đời chứ đừng quên a.
Lúc nhỏ, nàng cũng từng nói với hắn hệt như vậy, nhưng nàng không còn nhớ nữa rồi. Đó là lúc trong đàn bồ câu của tiêu cục xuất hiện một con bồ câu không thể bay vì năm con nhỏ kia vô tình ngã xuống tuyết lạnh.
Nàng đã từng ôm con bồ câu đó chạy đến tìm hắn khóc lóc đòi chữa trị, mà nhị đệ cùng cha không ở, nương lại không biết trị, thế là nàng ở bên nói hắn biết vị trí, còn hắn thì theo lời của nàng mà làm. Cuối cùng cứu sống được con bồ câu kia.
Chỉ là qua không bao lâu, vào mùa hạ, Lan Châu xuất hiện rất nhiều rắn, nàng đang cho nó ăn lại vì mãi mê đi xem người ta đón tân nương quên mang nó trở về chuồn. Đến lúc chạy về nàng tận mắt thấy được con bồ câu bị con rắn ăn, lập tức rút nhuyễn tiên ra đánh con rắn.
Hắn tuy là nhìn không thấy nhưng qua một lúc lại nghe được âm thanh nhuyễn tiên của nàng rơi xuống đất, còn nàng thì hô to. Biết được tình thế không ổn, hắn vội vàng đẩy nàng ra, cuối cùng bản thân bị rắn cắn trúng độc.
Nhân lúc rắn cắn hắn thì nàng nhặt nhuyễn tiên lên tự tay đâm chết con rắn đó, sau cùng vì lần đầu sát sinh mà sợ ngã xuống đập đầu vào gốc nhọn của chuồng bồ câu ngất đi. Hắn bị trúng độc cũng ngất đi, cha phải điều trị rất lâu thân thể hắn mới có thể bình phục, nhờ đó liền có được thể bách độc bất xâm.
Chỉ là khi hắn tìm nàng, hắn biết được nàng vì cú ngã kia nên trí nhớ có chút loạn, có một số chuyện không nhớ được, lời hứa cũng vì vậy mà quên mất. Mà càng hơn hết chính là, nàng quen biết được với Hứa Bộ Nam, nên không cũng chơi cùng hắn như trước nữa.
“Cảnh cho dù có đẹp hơn nữa chúng ta cũng phải sớm quay về thôi, tránh Hứa Bộ Nam lại làm ra chuyện không tưởng gì nữa.” Lương Tuấn Hy thoát khỏi trầm tư lại nói với nàng một câu như vậy. Xử lý xong chuyện Hứa Bộ Nam từ từ tìm biện pháp để tiểu cửu tử mau mau xuất hiện.
Niên Khai Điềm đứng lên phủi bụi trên người, nàng dời tâm nhìn đến phần sâu trong hang. Lúc này nhờ mặt trời nàng có thể nhìn thấy được đường đi bên trong đó, hẳn là rất sâu cũng sẽ có chỗ thông vì vậy mới có thể có gió thổi vào. Thấy Lương Tuấn Hy cũng đã đứng lên, nàng nắm tay hắn cùng bước.
Bên trong cũng không có gì đặc biệt, chỉ là càng đi càng hẹp mà thôi, cũng chính vì vậy, y phục của nàng cùng hắn đều bị vách đá kéo đến rách. Đến khi đến được cửa ra, thì cũng chỉ có thể khom người chui ra ngoài. Ở đây cũng toàn cây cối, lại hoàn toàn để nàng không biết bản thân đang đứng ở đâu, phải đi về phía nào.
“Hy, nơi này quá lạ rồi, căn bản không phải cánh rừng gần Lan Châu.” Nàng cùng Lương Tuấn Hy cũng chỉ áp tiêu được hai lần, vì vậy đường đi nước bước cũng không có rành, vì vậy có chút hoang mang.
Lương Tuấn Hy lại rất bình tĩnh, hắn khẽ nói: “Giờ đang là buổi sáng, chúng ta đi về phía đông, đi mãi nhất định có thể ra được.” Hắn cũng không tin cánh rừng này là bất tận, và đây cũng là cách duy nhất để hắn cùng nàng có thể thoát thân.
Niên Khai Điềm cũng không chậm trễ nữa, lập tức nắm tay hắn nhìn mặt trời đã bị lùm cây to che đến gần như không thấy gì mà bước. Nàng cũng chỉ tập trung bước mà thôi, không hề nói câu nào nữa.
Đi đến mệt mỏi, bọn họ dừng lại nghỉ ngơi, không nước, không lương thực, để hai người đều bủn rủn tay chân. Chỉ là cát nhân thiên tướng, lúc này trùng hợp gặp được một nam nhân đi đốn củi, vì vậy được hắn mang về nhà của hắn ở ngoài bìa rừng.
Thê tử của nam tử kia nhìn thấy hai người bọn họ là nắm tay nhau, mà tóc của Niên Khai Điềm sớm bị hang đá làm cho rối một mảnh nên dây cột trên tóc nàng cũng đã thái xuống, giờ đây chỉ có xõa ra mà thôi, vì thế thuận miệng hỏi mà câu: “Hai người là...”
“Chúng ta...”
“...là phu thê.”
Niên Khai Điềm định đáp là có hôn ước, ai ngờ Lương Tuấn Hy nhanh miệng hơn đáp trước. Hai từ phu thê kia để nàng ngượng đến chín mặt mà cũng không tiện phản bác hắn. Cô nam quả nữ lạc trong rừng sâu, y phục rách rưới, đầu tóc rối bời, nói không có chuyện gì xảy ra ai mà tin. Không bằng nói phu thê vậy thanh danh cả hai đều được bảo toàn rồi.
Mà nói ra câu đó, mặt của Lương Tuấn Hy lại rất bình thường, chỉ có hai bên tai của hắn xuất hiện màu đỏ dị dạng mà thôi. Chính vì vậy, thiếu phụ kia nghĩ bọn họ là một đôi tân nhân, thế nên tốt bụng không truy vấn nữa mà cho bọn họ y phục để thay.
Lương Tuấn Hy rất nhanh ở trong dục phòng đã thay xong mò đường mà bước ra, còn Niên Khai Điềm chật vật với bộ y phục trong phòng ngủ của đôi phu thê kia. Bình thường, nàng làm gì cũng có Thước nhi bên cạnh, ngay cả tự buộc áo khoác chút nữa nút buộc cũng rất khó mà tháo ra, vì vậy nàng lại một trận từ bỏ mặt mũi, mở hé cửa nhìn thiếu phụ kia nói.
“Tẩu tẩu, phiền ngươi giúp ta được không?”
Thiếu phụ đó cũng không có làm khó hai người, lập tức đáp ứng. Bởi nhìn y phục trên người của Niên Khai Điềm tuy rách nhưng chất liệu rất tốt, thầm nghĩ không phải vương công quý tộc cùng là đại môn hộ.
Đến tóc cũng là thiếu phụ đó thay nàng vấn lại, trong phòng của thiếu phụ này đến một cái gương cũng không có, vì vậy Niên Khai Điềm cũng không biết tóc mình bị vấn thành dạng gì. Chỉ là đến khi nàng bước ra, nam tử kia bật cười nói với thê tử của hắn rằng.
“Bọn họ thật sự rất xứng đôi.”
Đây để Niên Khai Điềm ôm chặt Lương Tuấn Hy, nếu đời trước cũng có người nói với nàng như vậy, để cho nàng biết chuyện của Hứa Bộ Nam và Niên Tuệ Nhàn vậy có phải sẽ rất tốt không? Hắn không ôm hồi lại nàng, hắn tuyệt không để bản thân không chuyện gì lại đi phi lễ nàng như vậy được, không cần nói cũng biết giờ đây hắn hạnh phúc thế nào. Cứ như bọn họ thực sự đã thành thân rồi vậy.
Vì ngày mai nam tử kia sẽ rời nhà một thời gian, trên đường đi thì tiện đường ghé Lan Châu nên bọn họ lưu lại một đêm. Đến tối cả hai phải ngủ ngoài phòng thính nhỏ, nằm trên một đống rơm rạ, bởi nhà của đôi phu phụ rất nhỏ, mà ở nhờ làm sao có thể mở miệng đoạt phòng ngủ nhà người ta. Cũng may Niên Khai Điêm từng áp qua hai lần tiêu, nên đối với nàng đây cũng không khó khăn gì.
“Đều tại ngươi, bảo phu thê làm gì.” Niên Khai Điềm chỉ chỉ ngực hắn dùng âm gió khẽ trách.
Lương Tuấn Hy lại cũng dùng âm gió phản bác, “Chẳng phải nàng hứa gả rồi sao? Nàng đừng hòng lật lộng.” Cho dù nàng có ý định lật lộng, kinh qua chuyện này, bá phụ bá mẫu nhất định sẽ gả nàng cho hắn.
“Vậy phải xem ngươi có đủ tam thư lục lễ hay không?” Đương nhiên nói thì là vậy thôi, nàng biết hắn luôn sẽ không để nàng chịu thiệt thòi đâu.
“Vậy nếu có sẽ gả?” Hắn sớm chuẩn bị tốt từ sớm rồi, chẳng qua là nàng bảo phải đợi tiểu đệ đệ thôi.
“Ta không gả.” Miệng thì nói thế nhưng nàng vẫn nằm rất sát hắn, mặt cũng đặt ngay ở bả vai rắn chắn không có ý định muốn tránh ra.
Lương Tuấn Hy không đáp, chỉ quay người hướng nàng nỉ non, “Nương tử.” Trong đêm vắng, câu này của hắn hoàn toàn không dùng âm gió nên dị thường rõ ràng.
Niên Khai Điềm thẹn thùng gọi hắn hai từ ‘tướng công’. Cả hai cũng không nói thêm lời nào nữa, tự nhắm mắt ngủ. Bởi ngày mai nhất định có không ít chuyện để làm.
Bình luận facebook