• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Trùng Sinh Chi Nha Nội (2 Viewers)

  • Chương 2069

"Mẹ, chúng ta. . . chúng ta đừng nói chuyện này nữa được không? Anh. . .anh ấy sẽ có an bài. . ."

Tiểu Vũ cắn môi một lúc mới thấp giọng nói, rất rõ ràng là lòng tin không đủ.

Nghe được vậy, dì Đồng tức thì lại vừa tức giận lại vừa buồn cười. Nha đầu này từ lâu đã không còn là tiểu cô nương không hiểu chuyện hay ngại ngùng như lúc trước, mà là một tổng tài của công ty lớn hàng chục tỷ, thân phận hiển hách cỡ nào, không ngờ lại nói ra lời trẻ con như vậy.

Công tác có thể an bài, tiền đồ cũng có thể an bài, nhưng vẫn chưa nghe nói sinh con còn phải đợi an bài!

Dì Đồng hiểu tâm tư của Tiểu Vũ, Tiểu Vũ yêu rất si. Trong cảm nhận của Tiểu Vũ, Liễu Tuấn chính là vị thần tối cao, bất cứ lời nói nào của y đều là nghiêm lệnh không thể chống cự, bất cứ sự tình nào làm đều là vô cùng chính xác.

"Tiểu Vũ này, con bảo mẹ phải nói như thế nào mới được đây? Con nha đầu ngốc này. . ." Dì Đồng bất đắc dĩ thở dài, lắc đầu nói: "Cậu ta là đại lãnh đạo, mỗi ngày có bao nhiêu việc phải làm, đâu còn nhớ đến chuyện này chứ? Tiểu Vũ, sinh con đẻ cái là chuyện của phụ nữa, con phải chủ động mới được! Con không chủ động đề xuất, cậu ta đâu thể rõ tâm tư của con?"

"Mẹ. . . không phải, anh ấy nhở mà!"

Tiểu Vũ nói rất khẳng định.

Thấy vẻ mặt chắc chắc của Tiểu Vũ, dì Đồng lại nửa ngờ nửa tin: "Tiểu Vũ, có phải hiện giờ cậu ta là quan lớn nên có gì kiêng kỵ? Nhưng việc này không thể kéo dài, sau này chức quan của cậu ta sẽ càng làm càng lớn."

Tiểu Vũ có chút buồn bực, bĩu môi nói: "Mẹ, đã nói không phải rồi mà. . . Yên tâm đi, anh ấy sẽ có an bài. Không nói chuyện này nữa. . ."

"Mẹ và chị đi nhanh lên đi!"

Lúc này chú Sở và Sở Kiến Huy đều đã leo lên tường thành cao nhất, Sở Kiến Huy ở trên phất tay gọi hai người.

Thấy bộ dạng của dì Đồng vẫn còn lo lắng, Tiểu Vũ nói: "Mẹ, anh ấy đối với con rất tốt, anh ấy nói đêm nay sẽ qua đây chúc thọ ba!"

"À?"

Dì Đồng có chút cảm giác như bị choáng.

Lần này chú Sở đi du lịch kỳ thực là sinh nhật. Trước đây chỉ tổ chức sinh nhật ở nhà, họ hàng thân thích rất nhiều nên khá náo nhiệt. Tuy nhiên cũng mãi chỉ một hình thức nên có chán. Năm nay liền thay đổi một dạng khác, cả nhà đi ra ngoài du lịch để chúc mừng sinh nhật cho chú Sở.

Sở dĩ có quyết định này, vẫn bởi vì quan hệ với Liễu Tuấn.

Đoạn thời gian trước Tiểu Vũ thỉnh thoảng nhắc tới sinh nhật của cha mình với Liễu Tuấn, lúc này Liễu Tuấn nói chúc thọ chú Sở. Tiểu Vũ mặc dù miệng chối từ, nhưng trong lòng lại vui như tết.

Liễu Tuấn vẫn yêu cô, cưng chiều cô như trước đây.

Lấy thân phận hiện thời của Liễu Tuấn, nếu như đến tỉnh A chúc thọ cho chú Sở, cơ hồ không có khả năng. Ủy viên dự khuyết Cục chính trị, tiền nhiệm bí thư Tỉnh ủy tỉnh A về lại Ngọc Lan, bất kể như thế nào cũng không thể giữ "cơ mật" được. Tiểu Vũ liền quyết định đón cha mẹ đến TP.Nam Phương ở một khoảng thời gian, sau đó mới sắp xếp hành trình của Liễu Tuấn, Tiểu Vũ phát hiện ngày sinh nhật của chú Sở lại trùng hợp với ngày Liễu Tuấn phải vào kinh thành tham gia một hội nghị, cô liền đổi địa điểm du lịch từ tỉnh D tới thủ đô. Dù sao thì trước đây chú Sở cũng chưa từng tới thủ đô chơi, nhất cử lưỡng tiện.

Chuyện này cũng không nên nhắc tới trước chú Sở và dì Đồng, để tránh hai ông bà già để tâm việc này, không có tâm tư đi chơi.

Thực sự hiện giờ địa vị của Liễu Tuấn rất cao, uy danh tại tỉnh A quá cao.

Chú Sở và dì Đồng cũng như những người dân bình thường khác ở tỉnh A, đối với Liễu Tuấn có cảm giác kính nể rất sâu.

Quả nhiên chuyện này vừa nói cho dì Đồng biết, tiếp đó dì Đồng có vẻ không yên lòng, khi đi cùng chú Sở trên Trường Thành xem phong cảnh, thường thường hay lơ đãng thất thần.

Cũng may dì Đồng không nói việc này cho chú Sở biết, chú Sở vẫn rất tận hứng, cười ha ha nói với vợ: "Chủ tịch nói qua, bất đáo Trường Thành phi hảo hán. Ngày hôm nay tôi cũng xem như một hảo hán rồi!"

Vừa nói ánh mắt của chú Sở hướng về Tiểu Vũ và Sở Kiến Huy, vẻ mặt rất thỏa mãn. Con cái có tiền đồ, lại có hiếu, chú Sở còn có gì mà không hài lòng?

Tâm tình vui vẻ này vẫn duy trì cho đến lúc kết thúc buổi đi chơi, sau đó chạy xe thẳng về khách sạn Thu Thủy.

Vào phòng, chú Sở thấy một bàn thức ăn phong phú đã chuẩn bị xong, chú mang theo ý cười mà phê bình: "Tiểu Vũ này, đâu cần tốn kém như thế? Đều là người trong nhà cả, tùy tiện là được rồi."

Chú Sở cũng biết bây giờ con gái mình đã là ông chủ lớn, bao nhiêu tiền cũng không để vào mắt. Chỉ là chú đã quen sống tiết kiếm, không khỏi cảm thấy lãng phí.

Tiểu Vũ mỉm cười nói: "Ngày hôm nay là sinh nhật của ba mà, phải chúc mừng một chút mà."

"Nha đầu kia, có cái gì mà cần chúc mừng? Năm nào mà chả có sinh nhật? Hơn nữa, hiện tại cuộc sống rất tốt rồi, ngày nào cũng như ngày lễ năm mới, cũng không cần phải bày vẽ quá lãng phí thế này."

Chú Sở vừa nói vừa lắc đầu.

"Ông đừng nói nhiều như vậy, con nó có hiếu mà. Ngồi đi, ngồi đi. . . chú ý một chút!"

Dì Đồng thấy ông già cứ cằn nhằn mãi, liền kịp thời đứng ra "ngăn cản".

Chú Sở cũng không nói gì nữa, cười ha ha ngồi xuống ghế chủ vị.

"Có có khách sắp tới nữa hả chị?"

Đi chơi cả ngày, Sở Kiến Huy quả thực cũng đã đói bụng, cậu ta đang ở tuổi ăn tuổi uống mà. Tuy nhiên thấy Tiểu Vũ thỉnh thoảng nhìn ra cửa, Sở Kiến Huy đang chuẩn bị động đũa cũng phát hiện ra "tình hình khác thường" nên liền hỏi một câu.

"Ừ. . ."

Tiểu Vũ gật đầu rồi giơ tay nhìn đồng hồ.

Thời gian chắc cũng gần đến rồi.

Xưa nay Liễu Tuấn chưa hề sai hẹn.

Chú Sở cũng phát hiện tình huống này nên cười hỏi: "Tiểu Vũ, là vị khách nào vậy?"

Hôm nay Tiểu Vũ thân phận hiển hách, giao du rộng, bạn bè ở thủ đô biết được tin tức qua đây chúc thọ cho cha cô cũng rất là hợp lý.

"Dạ, là. . . là Liễu Tuấn."

Tiểu Vũ đáp. Cho dù ở trước mặt người thân cha mẹ, Tiểu Vũ vẫn không quen gọi thẳng tên của Liễu Tuấn. Chỉ là trường hợp này, gọi "Liễu bí thư" hình như cũng không thích hợp.

"Liễu bí thư? Cậu ta không phải là ở tỉnh D sao?"

Chú Sở giật mình.

Tiểu Vũ vội nói: "Dạ, hôm nay anh ấy tới thủ đô họp, biết được sinh nhật của ba nên cố ý qua đây chúc thọ."

"Ha ha, cái này thì không dám nhận. . ."

Thần sắc chú Sở liền trở nên khẩn trương, thậm chí còn mang vẻ nghi hoặc bất an.

Đang nói chuyện, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, có phần nặng nề, nghe qua như một con voi đang đi vào khách sạn Thu Thủy. Vóc người Liễu bí thư to cao, nhưng tập võ có thành tựu, thường ngày đi đứng cũng không nặng nề như vậy.

Đương nhiên, Tiểu Vũ rất nhanh đã rõ nguyên nhân.

Cửa phòng mở ra, mọi người cảm thấy trước mắt tối sầm lại, cũng nhìn không thấy tình hình bên ngoài cửa nữa. Thực sự một vị khách khác đi cùng với Liễu Tuấn có thân hình khổng lồ quá, cho dù không so nổi voi, ít nhất cũng không hề thua hà mã, chính là chủ tịch của Cty Phượng Hoàng, Lâm Hải Nhân tiên sinh.

Trong tay Lâm Hải Nhân còn ôm một hộp quà rất to.

Thấy Lâm chủ tịch đến, ngay cả Tiểu Vũ cũng bất ngờ. Cô cũng không hề báo cho Bàn Đại Hải biết việc này, chắc là Liễu Tuấn hẹn hắn cùng tới đây.

Bề ngoài vạm vỡ của Lâm chủ tịch trong sát na cơ hồ áp đảo hết phong thái của Liễu bí thư. Tất cả mọi người vội vàng đứng dậy, chú Sở cũng không ngoại lệ, được dì Đồng nâng đứng dậy.

Liễu Tuấn thấy vậy vội bước nhanh tới, cầm tay chú Sở và nói: "Chú Sở ngồi đi, không cần khách sáo."

Chú Sở nở nụ cười chất phác, lại không biết nên nói gì mới tốt.

"Chú Sở ngồi đi, bằng không thì tất cả mọi người chỉ phải đứng mà ăn cơm mất."

Liễu Tuấn mỉm cười nói, dường như có ý vui đùa. Vốn y cũng biết, mình qua đây nhất định sẽ khiến chú Sở và dì Đồng hoang mang. Nhưng nếu như không qua, vậy càng đáng trách. Nhiều năm như vậy, mặc dù mình vẫn cưng chiều Tiểu Vũ, nhưng lại ít khi thăm hỏi sức khoẻ chú Sở và dì Đồng, lễ tiết vị miễn qua loa quá.

"Ba, mẹ, ngồi đi. . ."

Tiểu Vũ ở bên cạnh cười mỉm nói.

Chú Sở hơi do dự, được Liễu Tuấn và dì Đồng dìu đỡ mới từ từ ngồi xuống, sắc mặt ửng đỏ, có vẻ rất kích động.

"Chào dì Đồng. Trông dì vẫn giống như lần đầu tiên cháu tới Cty Trường Phong vậy, dì vẫn khỏe chứ?"

Chào hỏi chú Sở xong, Liễu Tuấn lại nói với dì Đồng.

"À à khỏe khỏe. . . đều nhờ phúc của bọn trẻ. . ."

Dì Đồng một bên đáp ứng, một bên đánh giá Liễu Tuấn. Nhiều năm qua dì vẫn chưa gặp Liễu Tuấn, cũng chỉ thường thấy ở tên TV. Nhưng thấy trên TV thì làm sao có thể so với mặt đối mặt được?

"Trông Liễu bí thư vẫn còn trẻ như vậy."

Dì Đồng nói lời tự đáy lòng.

Vị lãnh đạo Đảng và quốc gia trước mắt, nhìn qua quả thực vẫn trẻ tuổi tuấn lãng, không thấy chút nào vẻ tang thương của năm tháng. Bởi vì Liễu Tuấn đã có mặt trong Cục chính trị, điều này đã khiến bên ngoài có cái nhìn mới về tầng cấp cao nhất của nước cộng hoà, một quốc gia phương đông từ xưa, đã từng một lần bị bên ngoài gọi là "ông già chính trị", bởi vì có sự gia nhập của Liễu Tuấn, lời đánh giá này đã càng ngày càng ít xuất hiện trên giới truyền thông.

Mọi người suy đoán, đây là một tín hiệu, ý nghĩa tầng cấp cao nhất của nước cộng hoà sẽ càng lúc càng phát triển theo hướng trẻ tuổi hóa.

Trẻ tuổi, thường không chỉ đại biểu cho tuổi tác, còn đại biểu cho sự thay đổi về tư tưởng quan niệm thậm chí cách thức hành sự. Thí dụ như lần này nước cộng hoà cường ngạnh ứng đối với cơn khủng hoảng tài chính Mỹ, chính là minh chứng. Trong việc này, thái độ cường ngạnh của Liễu Tuấn không thể nghi ngờ cũng là một trong những nguyên nhân rất quan trọng.

"Kiến Huy cũng lớn tướng rồi, thanh niên cả."

Liễu Tuấn sau khi nắm tay với Sở Kiến Huy, lại vỗ bờ vai của cậu ta, nói giọng rất cảm khái, rất có mùi vị của huynh trưởng.

Từ lâu Sở Kiến Huy đã không còn là học sinh như lúc trước, đã đi làm được 3,4 năm, cũng có kinh nghiệm về xã hội nhất định, mặc dù khi Liễu Tuấn ít nhiều gì cũng có chút khẩn trương, tuy nhiên vẫn kiềm chế rất tốt, khách sáo gọi tiếng "Liễu ca".

"Để con giới thiệu cho ba mẹ, vị này chính là Lâm Hải Nhân, là chủ tịch, ông chủ lớn của công ty Phượng Hoàng! Bình thường con cũng hay nhắc đến Lâm chủ tịch với ba mẹ đấy."

Sau khi Liễu Tuấn chào hỏi xong, Tiểu Vũ giới thiệu Bàn Đại Hải cho cha mẹ mình.

"Chào ngài chào ngài, Lâm chủ tịch. . ."

Chú Sở và dì Đồng lại vội vã chào hỏi với Bàn Đại Hải. Đã sớm nghe Tiểu Vũ nói qua về dáng người "vạm vỡ" của Lâm chủ tịch, nhưng vạm vỡ đến trình độ như vậy thật khiến người ta không tưởng được. Tuy nhiên hai người cảm kích đối với Lâm chủ tịch là không thể nghi ngờ, không có Lâm chủ tịch chiếu cố, Tiểu Vũ làm sao có thể có được thành tựu như ngày hôm nay!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom