Phía trước bên phải chính điện Cung Thần Hi có một cây tùng rất lớn, Hiên Viên Hạo Thành ngày thường thích chơi xích đu. Hoàng đế liền sai người làm một cái xích đu lớn ở chỗ cây tùng, Hiên Viên Hạo Thành chơi mệt liền có thể nghỉ ngơi. Lúc này, Hiên Viên Hạo Thành đang lôi kéo Tô Mộ Tịch ngồi lên xích đu, hai người thảo luận không ngừng về tiểu chim sơn ca, Tô Mộ Tịch bị Hiên Viên Hạo Thành thường thường nói vài câu khiến người ta không nói được lời nào chọc cười ha ha. Hiên Viên Hạo Dạ cùng Tô Hồng Diệu tiến vào nhìn thấy cảnh tượng hân hoan như thế, tiểu thái giám quét tước tại cửa gặp hai người tiến vào liền quỳ xuống hành lễ. Tô Mộ Tịch nghe được tiểu thái giám thỉnh an ngẩng đầu lên, nhìn thấy là Tam ca nhà mình đến, chạy qua mới nhìn thấy Hiên Viên Hạo Dạ cũng đứng ở một bên. Thu lại nụ cười sáng lạn vừa rồi, cung kính hành lễ: “Thần nữ gặp qua Dạ hoàng tử.”
Hiên Viên Hạo Thành cũng đã đi tới, nhìn thấy Hiên Viên Hạo Dạ liền bất an lôi kéo tay Tô Mộ Tịch kêu lên: “Hoàng…hoàng huynh.” Vì sao hoàng huynh lại ở chỗ này? Ngày thường hắn sẽ không ở đây, có phải hắn lại làm sai cái gì hay không? Nhớ lần trước mẫu hậu dẫn hắn đi Tử Kim cung, hắn không cẩn thận đánh nát nến lưu ly của hoàng huynh, hoàng huynh nhìn hắn một cái bây giờ hắn còn nhớ rõ.
“Ừ.” Hiên Viên Hạo Dạ nhìn bộ dáng hai người, không hiểu sao cảm thấy thực bực bội. Hiên Viên Hạo Thành chính là tên ngốc, Tô Mộ Tịch có cần phải đối xử tốt với hắn như vậy không? Vì lấy lòng phụ hoàng cùng hoàng hậu sao?
“Hồng Diệu gặp qua Thành hoàng tử.” Tô Hồng Diệu nhìn cảnh hai người ở chung vừa rồi thì yên tâm, Thành hoàng tử này mặc dù ngốc một chút nhưng sẽ không bắt nạt Tịch nhi, thật tốt. Nghĩ, cung kính thỉnh an Hiên Viên Hạo Thành.
Hiên Viên Hạo Thành nghe được thanh âm Tô Hồng Diệu, lúc này mới quay đầu nhìn hắn, Hồng Diệu? Đầu nhỏ cố gắng nghĩ nghĩ, ‘Hạo Thành, đại ca của ta kêu Hồng Diệp nhị ca kêu Hồng Xán Tam ca kêu Hồng Diệu, huynh gặp bọn họ đừng nhận sai nha’. Dùng sức gật gật đầu: “A, ta biết rồi, ngươi là Tam ca ca của Tịch nhi đúng không?” Nói xong, lại xoay người nhìn Tô Mộ Tịch: “Tịch nhi, ta rất thông minh đúng không, ta nhớ rõ Tam ca ca của muội kêu Hồng Diệu nha!” Hai mắt sáng long lanh hy vọng Tô Mộ Tịch có thể khen hắn một câu.
Hiên Viên Hạo Dạ lạnh lùng nhìn thoáng qua, quả nhiên là đồ ngốc.
Tô Mộ Tịch làm như không thấy Hiên Viên Hạo Dạ khinh thị, cười nhìn Tô Hồng Diệu một cái, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn khẩn cầu của Hiên Viên Hạo Thành thì không hề tiếc lời, khen: “Ừ, Hạo Thành thật thông minh. Vậy huynh mang tiểu Linh Nhi về Đông điện trước được không? Tịch nhi có chuyện muốn nói cùng Tam ca ca nha.”
Hiên Viên Hạo Thành ủy khuất chu miệng, có chuyện gì không thể nói trước mặt của hắn sao? Nhưng mà, vẫn ngoan ngoãn gật gật đầu bĩu môi nói: “Được, chốc lát ca ca Tịch nhi ở lại Cung Thần Hi ăn cơm được không? Ta sẽ bảo Đinh ma ma làm thức ăn ngon.” Ca ca của Tịch nhi hắn phải quan tâm nha, có như thế Tịch nhi mới có thể vui vẻ.
Tô Hồng Diệu ngẩn ngơ một chút, không ngờ Hiên Viên Hạo Thành có thể nói như vậy, lập tức đáp: “Hồng Diệu tạ Thành hoàng tử.”
Lúc lắc tay nhỏ bé: “Không cần cảm tạ, ca ca Tịch nhi là ca ca của ta.” Ca ca Tịch nhi thật tốt, không có khinh thường hắn, Hạo Thành vui vẻ ôm tiểu chim sơn ca chạy về Đông điện của mình.
Tô Mộ Tịch bật cười nhìn hành động giống như đứa nhỏ của hắn, trong lòng ấm áp . Thật sự là đồ ngốc, ngươi trả giá vì hắn một phần, hắn sẽ đối tốt với ngươi mười phần.
Hiên Viên Hạo Dạ nhìn Tô Mộ Tịch cười vui vẻ với Hiên Viên Hạo Thành, trong lòng có chút bực, lập tức không có tâm tình thân cận Tô Mộ Tịch: “Hồng Diệu, ngươi đã đến nơi này, vậy huynh muội các ngươi tán gẫu đi, bổn hoàng tử về Tử Kim cung trước.”
“Cung tiễn Dạ hoàng tử.” Giờ phút này Tô Mộ Tịch ước gì hắn mau cút, để chính mình trò chuyện cùng Tam ca. Đối với Hiên Viên Hạo Dạ, Tô Mộ Tịch không biết nên dùng tâm tình gì để đối mặt, không có khả năng đợi hắn giống kiếp trước, nhưng cũng không thể nói rõ hận hắn bao nhiêu, nhiều lắm là mình có mắt không tròng mà thôi. Nhưng mà không quen nhìn hắn đối xử với Hạo Thành, được thiên hạ cũng không thả Hạo Thành cùng hoàng hậu một con đường sống. Nhớ tới đại hỏa ở Từ Ninh cung, nhớ tới Hạo Thành bị người ta bắt nạt vẫn ôm chặt bài vị của mình không cho người khác đụng tới, tâm thít thật chặt. Kiếp này, sẽ không để chuyện như vậy xảy ra, mặc kệ Hiên Viên Hạo Dạ có phải hoàng đế hay không?
Đợi Hiên Viên Hạo Dạ đi xa, Tô Mộ Tịch mới lôi kéo Tô Hồng Diệu ngồi vào xích đu không ngừng hỏi: “Tam ca, sao huynh lại tới đây? Trong nhà có khỏe không? Chuyện ta dặn dò huynh có làm tốt hay không?”
“Tịch nhi, muội hỏi nhiều như vậy, Tam ca làm sao trả lời?” Nhìn muội muội lại biến thành một tiểu gà mái, Tô Hồng Diệu có chút bất đắc dĩ nói. Nhưng thấy nàng vui vẻ hắn lại cảm thấy mình yên tâm không ít, sờ sờ đầu Tô Mộ Tịch: “Tịch nhi yên tâm đi! Trong nhà không có chuyện gì. Chỉ có, cha mẹ thực lo lắng cho muội, thế nào cũng phải để ta tiến cung đến xem muội có chịu uất ức gì trong cung hay không?”
Tô Mộ Tịch yên lòng, xem ra Cận Băng Tâm còn không có hành động. Cười hì hì nói: “Ta có thể chịu uất ức gì, ta không khiến người khác chịu uất ức đã tốt lắm rồi.” Cao ngạo ngẩng đầu, vẻ mặt đắc ý nhìn Tô Hồng Diệu.
“Không có là tốt rồi, nhìn muội và Thành hoàng tử ở chung tốt như vậy, cha mẹ và chúng ta cũng không có gì để lo lắng. Nhưng Tịch nhi phải chăm sóc tốt chính mình.” Tô Hồng Diệu cười nhéo nhéo má Tô Mộ Tịch, dặn dò.
“Tam ca, ta đã biết, mọi người không cần lo lắng.” Tô Mộ Tịch gật đầu thật mạnh, trong lòng ấm áp, cảm giác có người quan tâm thật tốt. Nhớ tới kiếp trước, Tô Mộ Tịch có chút cô đơn tựa đầu vào vai Tô Hồng Diệu.
Cảm giác được muội muội không vui, Tô Hồng Diệu lo lắng hỏi: “Làm sao vậy? Tịch nhi không phải bị uất ức gì đi?”
Dùng sức ép nước mắt nơi hốc mắt trở về, làm nũng nói: “Không, không có, thấy mọi người quan tâm ta như vậy, Tịch nhi vui vẻ thôi.”
Tô Hồng Diệu cưng chiều lôi kéo bím tóc của Tô Mộ Tịch: “Nha đầu muội kia… Đúng rồi, mấy ngày nay thân thể Tuyết Nhi không được tốt, trong nhà mọi người thực…”
Nghe đến đó, Tô Mộ Tịch ngồi dậy một chút, nàng biết không đơn giản như vậy mà. Cận Băng Tâm nữ nhân kia quả nhiên không chịu nổi , không được, quyết không thể làm cho chuyện tiếp tục như vậy: “Tam ca, mấy ngày nay cha thường xuyên đến Trà Tuyết viên sao?” Kiếp trước Tô Mộ Tịch tiến cung rồi sẽ không quá quan tâm chuyện Tô phủ, nhưng nàng vẫn nhớ rõ cha lên làm Thừa tướng mới nạp Cận Băng Tâm làm thiếp. Sao sớm như vậy Cận Băng Tâm đã tính kế?
“Cha chỉ đi hai lần, gần đây triều đình có nhiều việc ông không phân thân được.” Tô Hồng Diệu cứ cảm thấy bệnh của Tô Mộ Tuyết có chút kỳ quái, nhưng để hắn nói cụ thể hắn lại không thể nói rõ.
“À, vậy đại phu có nói Tuyết Nhi bị bệnh gì sao? Nữ nhi gia phải cẩn thận giữ sức khỏe mới đúng.” Nghĩ biện pháp cũng phải biết nên xuống tay từ chỗ nào.
“Đại phu nói Tuyết Nhi cảm phong hàn, hơn nữa nhớ thương quá độ mới khiến bệnh nặng thêm.” Tô Hồng Diệu cũng hiểu được có chút buồn cười, ngày thường Tuyết Nhi quan hệ với Tịch nhi không tốt, còn tuổi nhỏ sao sẽ nhớ thương quá độ ?
Tô Mộ Tịch nghe xong sửng sốt, nhớ thương quá độ, rất buồn cười . Cảm tình của nàng và Tô Mộ Tuyết từ khi nào tốt đến tình trạng này , nhưng mà, không thể không nói chiêu này của Cận Băng Tâm dùng đúng rồi. Lúc này cho dù không chiếm được phụ thân thường xuyên thăm hỏi cũng có thể làm cho mẫu thân thương hại nàng, nàng không ở Tô phủ, nương đương nhiên sẽ dời yêu thương lên người Tô Mộ Tuyết một ít: “Tam ca, ngày mai ta thỉnh hoàng hậu nương nương phái ngự y đến xem.” Đến lúc đó các ngươi nói dối bị phát hiện, muốn che lấp như thế nào?
“Ừ, Tịch nhi lo lắng cũng đúng.” Tô Hồng Diệu cứ cảm thấy chuyện này không đơn giản, Tịch nhi có thể để ngự y ra mặt đương nhiên là tốt.
“Tịch nhi, Tam ca ca mau vào dùng bữa đi! Đừng bị đói .” Hiên Viên Hạo Thành bắt tay lên miệng, vẻ mặt vô thố kêu hai người. Tiếng Tam ca ca kia gọi còn thân thiết hơn cả Tô Mộ Tịch gọi, khiến Tô Hồng Diệu không dám lên tiếng trả lời . Thấy không có người ứng hắn, Hiên Viên Hạo Thành vô tội nâng mắt nhìn hai người, có phải hắn lại nói sai cái gì hay không? Đáng thương nhìn về phía Tô Mộ Tịch.
Tô Mộ Tịch phục hồi tinh thần lại, nàng xác thực bị Hiên Viên Hạo Thành gọi Tam ca ca dọa: “Hạo Thành, có người ở đây không được kêu như vậy, về sau kêu ca ca Tịch nhi là được, biết không?”
Ngoan ngoãn gật đầu: “Ừ, Thành nhi đã biết.” Tam ca ca Tịch nhi hắn không thể kêu sao? Vì sao?
Tô Hồng Diệu ở bên cạnh nhìn hành động của hai người mà sửng sốt, sao cứ cảm thấy muội tử mình đang dỗ tiểu hài tử? Nhưng mà, khó được muội muội kiên nhẫn như vậy, trong lòng cảm thấy muội muội thật sự trưởng thành không ít.
Trong phòng, Hiên Viên Hạo Thành không ngừng nói Tô Hồng Diệu ăn cái này ngon cái kia ngon, vui vẻ tự đắc. Đừng nhìn hắn cười vui vẻ, hắn vẫn có tâm tư nho nhỏ. Tam ca ca của Tịch nhi vui vẻ sẽ nói tốt mình với Tịch nhi, như vậy Tịch nhi sẽ vĩnh viễn không rời chính mình. Hắn thích Tịch nhi, bởi vì Tịch nhi là người trừ phụ hoàng mẫu hậu còn có Đinh ma ma sẽ đối xử tốt với hắn, Tịch nhi đối tốt với hắn, hắn cũng muốn đối tốt với người bên cạnh Tịch nhi: “Ca ca Tịch nhi, ăn thịt kho tàu này đi, Đinh ma ma tự mình làm, ăn ngon lắm.”
Tô Hồng Diệu thật tâm có chút ngồi không yên, Thành hoàng tử thật giống một con mèo nhỏ đang lấy lòng chủ. Tuy rằng nhìn đáng yêu, nhưng nếu Hoàng Thượng nhìn thấy không bổ hắn ra mới là lạ: “Thành…Thành hoàng tử, Hồng…Hồng Diệu sẽ ăn, ngài không cần để ý ta.”
Nhìn tam ca bị Hiên Viên Hạo Thành biến thành mồ hôi lạnh đầy đầu, Tô Mộ Tịch bất giác nở nụ cười: “Hạo Thành, đừng tưởng Tam ca ở đây, huynh sẽ được ăn ít cơm đi. Tam ca có tay tự mình sẽ ăn, ta nhìn huynh ăn hết thứ trong chén, bằng không ngày mai sẽ không chơi với huynh.”
Ủy khuất nhìn Tô Mộ Tịch một cái, vì sao tâm tư đều bị Tịch nhi biết, ô ô… Nha hoàn ma ma trong phòng nhìn hắn như vậy đều đau lòng cực kỳ. Nhưng cũng biết Tô Mộ Tịch là vì tốt cho Thành hoàng tử, cũng không dám nhiều lời.
Trà Tuyết viên, Cận Băng Tâm lạnh nhạt nhìn Tô Thanh Hiệp cùng Vương Hương Tú rời đi. Từ ái bưng lên chén thuốc không nóng không lạnh, đút Tô Mộ Tuyết uống. Trong lòng không ngừng quay cuồng, vì sao chàng vẫn không liếc mình một cái?
“Băng di, tỷ tỷ không ở đây cha mẹ quả nhiên chỉ quan tâm ta.” Vẻ mặt Tô Mộ Tuyết đầy ý cười, căn bản không có bộ dáng ốm yếu vừa rồi.
“Nhị tiểu thư, ngươi biết cái gì? Đó là nương ngươi nhớ thương tỷ tỷ mà đến. Ngươi còn phải cố gắng để trong lòng bọn họ chỉ có ngươi là nữ nhi duy nhất mới được, biết không?” Cận Băng Tâm đau lòng sờ sờ mặt Tô Mộ Tuyết.
“Ừ, ta đã biết Băng di.” Tô Mộ Tuyết vừa uống thuốc liền buồn ngủ.
“Nhị tiểu thư ngủ đi!” Cận Băng Tâm đỡ nàng nằm ngủ, đắp chăn cho nàng. Ngồi ở một bên chờ qua một canh giờ, thấy Tô Mộ Tuyết ngủ sâu mới đứng lên, xốc lên một góc chăn, đi đến bên cạnh mở cửa sổ ra. Rồi mới ra nội thất, dặn dò nha hoàn ở ngoài nói: “Canh giữ kỹ, không cho phép đi vào quấy rầy nhị tiểu thư nghỉ ngơi.”
“Vâng.” Trà Tuyết viên vẫn do Cận Băng Tâm quản sự, chuyện nàng phân phó nha hoàn đương nhiên không dám vi phạm.
Bình luận facebook