• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Trọng Tử (2 Viewers)

  • Chap-42




Quyển 3 - Chương 42: Vô tình​




"Sư đệ, những ngày gần đây có quá nhiều việc xảy ra, ta cũng muốn đến gặp đệ một chút." Ban đêm, trong đại điện Trọng Hoa cung, những viên dạ minh châu chiếu rọi khiến trong điện sáng như ban ngày, Ngu Độ mỉm cười bước đến bên chiếc ghế, ngồi xuống, "Sự việc lần này coi như đã xử lý xong rồi, ta đến vào giờ này có quấy rầy đệ không?"



Lạc Âm Phàm nói: "Sư huynh đến có chuyện gì, xin cứ nói ra đi."



Ngu Độ ho nhẹ một tiếng rồi nói: "Nếu đã như vậy thì ta sẽ nói thẳng, đệ đừng chê ta nhiều chuyện, nhưng lần này đệ để cho con bé đi băng lao, ta với sư thúc đều nghĩ rằng đệ đã ra hình phạt quá nặng đối với con bé rồi."



Nhìn thấy Lạc Âm Phàm không tỏ vẻ gì, y lại tiếp tục nói: "Con bé thực sự có tội hay không, đệ còn biết rõ hơn so với chúng ta, ta với sư thúc của đệ vốn luôn lo lắng cho tương lai của con bé... Chỉ là một đứa trẻ chưa trưởng thành nên nhất thời hồ đồ thôi, trước đó cũng chưa từng phạm phải sai lầm to lớn gì. Ta thấy con bé thực sự là có chí khí, phẩm hạnh cũng tốt, là một đứa trẻ cực kỳ có tiền đồ, nếu cứ như vậy mà bị phạt đi băng lao thì rất đáng tiếc."



Lạc Âm Phàm hỏi lại: "Sư huynh muốn giữ con bé lại sao?"



Ngu Độ nói: "Mấy ngày nay, tình cảm của con bé và Kha nhi rất tốt. Theo như ý của sư thúc thì hiện tại Thanh Hoa cũng đã tha tội cho con bé, thôi thì chúng ta ở bên này cũng không cần phải bắt con bé chịu hình phạt nặng nề như vậy làm gì, giờ chỉ cần giảm nhẹ hình phạt để cho con bé đến đảo hoang vài năm, sau đó trở về Ngọc Thần Phong như trước, để con bé ở bên cạnh Kha nhi là được rồi."



Lạc Âm Phàm nghe vậy sắc mặt không được tốt lắm, sau một lúc lâu mới nói: "Giáo quy của Tổ sư nếu không thực hiện đúng thì khó mà khiến người khác phục được."



"Giáo quy cũng có tình người, trong đám thiếu niên trẻ tuổi bây giờ, những đứa trẻ xuất sắc không nhiều lắm," Ngu Độ lắc đầu, "Trong tiên môn có gian tế, có thể là kẻ đó đang theo dõi đệ, cho nên sự việc lần này chỉ sợ con bé thật sự bị oan uổng. Ta biết đệ trách con bé cố chấp không chịu thua kém người, nhưng mà đệ cũng biết rõ băng lao ở Côn Luân là chốn nào rồi, có những đệ tử bị nhốt vào trong đó chỉ mới hai năm đã phát điên, đệ thật sự nhẫn tâm đưa con bé đi sao?"



Lạc Âm Phàm trầm mặc, không nói gì.



"Sư đệ cũng bớt lo lắng đi, đồ đệ của đệ vốn ta cũng không nên nhiều lời như thế." Ngu Độ liền chuyển sang vấn đề khác, lại bàn bạc đến những chuyện chính sự rồi sau đó đứng dậy quay trở về ngọn núi cao nhất.



Đợi sau khi Ngu Độ đi khỏi, Lạc Âm Phàm chậm rãi bước đến cửa đại điện, ngước mặt nhìn vào bầu trời đêm.



Bình thường hắn làm việc rất quyết đoán, ít khi chần chờ, thậm chí ngay cả khi hắn chém xuống một kiếm kia vào năm đó hắn cũng chưa hề chần chờ. Nhưng mà hiện tại đối mặt với tình huống này hắn thực sự không biết là nên làm thế nào mới tốt?



Trời sinh sát khí, ba kiếp sẽ thành ma, đây chính là kiếp thứ hai.



Không phải hắn không nghĩ đến việc bảo vệ con bé, hắn là sư phụ của con bé làm sao mà có thể đối xử với con bé nhẫn tâm như vậy được. Bình thường hắn chưa bao giờ phải nhờ vả hay cầu xin người khác, nhưng cũng là vì con bé mà hắn đã cầu xin Cung Khả Nhiên, cầu xin Trác Hạo để cho con bé được bình yên. Không ai biết rằng khi hành hình hắn khẩn trương, lo lắng đến nhường nào. Đối với con bé hắn luôn bận tâm, để ý hơn so với bất kỳ ai khác.



Nhưng mà hắn không thể lấy an nguy của lục giới đem ra đánh cược được.



Chuyện quan trọng nhất trước mắt là con bé lại bị người khác tính kế sắp đặt, nếu như sát khí bị lộ ra thì sư huynh bọn họ làm sao có thể bỏ qua cho con bé được? Ngược lại Băng lao là nơi an toàn nhất trong lúc này, tuy rằng hắn biết đến đó con bé sẽ phải chịu không ít khổ cực. Trong chuyện này con bé không rõ nổi khổ tâm của hắn, hắn càng không thể nào giải thích được và lại càng không có dũng khí để thức tỉnh trí nhớ ở kiếp trước của con bé.



Phải chịu sự oan khuất này, rồi lại chịu hành hình, trên người con bé lúc này chắc chắn là vết thương cũ vết thương mới phủ đầy rồi, không biết thuốc này có tác dụng không nữa, nếu thật sự bị giam vào băng lao không biết con bé có chịu đựng nổi hay không ...



Hắn miên man suy nghĩ lại đột nhiên nhớ tới bản thân mình ngày xưa, cái từ ‘chính bản thân mình’ kia dường như có chút xa lạ với hắn mất rồi. Mấy trăm năm qua hắn luôn lạnh nhạt, thờ ơ, không quan tâm cũng không vướng bận bất cứ thứ gì, hầu như là không có việc gì có thể lưu lại ấn tượng quá sâu ở trong lòng hắn.



Mọi người đều nghĩ Lạc Âm Phàm hắn thuật pháp cao cường, thâm hậu, nhưng lại không có ai hiểu rõ, sinh tại trời, chết về với đất; được tại trời, mà mất cũng tại trời; trời đất có chúng sinh, ta chính là chúng sinh; đừng ở trên cao nhìn xuống, vì ai có thể trông xuống chính mình; cũng đừng từ dưới ngước lên, vì ai có thể nhìn lên chính bản thân mình?



Tự phụ để chính mình có thể nhìn thấy bản thân một cách rõ ràng hơn, ấy chính là vô địch.



Nhưng mà hiện tại, hắn phát hiện cái khái niệm gọi là ‘chính bản thân mình’ này bắt đầu có chút mơ hồ mất rồi, hắn bây giờ không hề giống như ngày xưa vốn là một người rõ ràng thấu hiểu mọi sự trên đời, mà lúc này trên người đã mang theo vài thứ không thể nhìn thấu được, từ khi nào thì hắn bắt đầu thay đổi như vậy?



Giữa không trung hiện ra những hình ảnh thật rõ ràng.



Trong tiên ngục lạnh lẽo và tối tăm, một cô gái đang nặng nề chìm vào giấc ngủ trên chiếc giường cứng, tấm thảm trên người rơi xuống hơn phân nửa để lộ ra cánh tay gầy guộc đến đáng thương.



Lạc Âm Phàm khẽ thở dài.



…………



"Sư phụ!" Trọng Tử đột nhiên mở mắt kêu lên.



Trước mắt nàng vẫn là cảnh trong tiên ngục tối đen cùng bốn vách tường lạnh lẽo, bên dưới người là chiếc giường gỗ do Yến Thực Châu mang đến, còn trên người là tấm thảm phủ kín khắp cả người nàng, làm gì có một bóng người nào!



Vì sao nàng lại có cảm giác quen thuộc này? Cảm giác giống như sư phụ đã tới đây...



Nàng lại nằm mơ, giấc mơ đã lặp đi lặp lại không biết bao nhiêu lần, trong giấc mơ đó luôn luôn là hình ảnh Trác Vân Cơ và sư phụ đứng sóng vai bên nhau, và ngay sau đó là hình ảnh Trác Vân Cơ nằm trong đại điện, còn sư phụ thì đứng ngay bên cạnh, khuôn mặt không chút thay đổi nhìn chằm chằm mình, dáng vẻ thương tâm như muốn chết đi của người từ trước tới giờ nàng chưa từng nhìn thấy, người đứng đó như một bức tượng nhưng trong ánh mắt kia nàng cảm nhận rất rõ sự bất lực và nản lòng của người.



Sao sư phụ có thể đến nơi này được đây?



Nàng không sợ chết cũng không sợ bị trừng phạt, chỉ sợ sư phụ không chịu tha thứ cho nàng.



Trọng Tử không thể nào ngủ được nữa, lặng lẽ ôm chặt tấm thảm ngồi trên giường cho đến tận bình minh. Lúc Tần Kha vào thăm nàng như mọi ngày, nhìn thấy thần sắc của Trọng Tử không tốt cũng không hỏi nhiều, im lặng kéo tay nàng độ qua một chút linh khí.



Sau khi được Tần Kha khuyên nhủ và cổ vũ, tuy rằng Trọng Tử vẫn chưa bỏ xuống được, nhưng cũng đã chuẩn bị sẵn tinh thần để đón nhận sự thật, nghĩ đến việc mấy ngày này y thường xuyên đến thăm nom và khích lệ mình trong lòng lại càng thêm cảm kích: "Sư huynh thường xuyên đến thăm muội như vậy có làm chậm trễ chuyện của huynh không?"



Tần Kha không trả lời câu hỏi của Trọng Tử mà lại nói: "Trác sư huynh của Thanh Hoa cung đã tới đây."



Trọng Tử sửng sốt sau đó lại rũ mắt xuống : "Cám ơn huynh."



Tần Kha trầm mặc một hồi lâu mới nói tiếp: "Huynh ấy bỏ qua cho muội hoàn toàn không phải là do nể tình huynh đã cầu xin.”



"Có thể là do y nể tình sư tỷ của muội," Trọng Tử không biết là có điều gì kỳ lạ ở trong đó nên nửa cảm thấy hâm mộ nửa lại thấy ảm đạm, "Có người thích mình như vậy thì cho dù phải chết cũng cảm thấy xứng đáng."



Tần Kha nhẹ nhàng liếc nhìn nàng một cái.



Trọng Tử lúc này vẫn còn đang đắm chìm trong suy nghĩ, kéo Tần Kha lại hỏi: "Sư huynh, vị sư tỷ kia của muội hình dáng thế nào, tỷ ấy đẹp lắm sao?"



Tần Kha buột miệng: "Chỉ là một nha đầu xấu xí."



"Muội không tin!" Trọng Tử ôm chặt lấy cánh tay của Tần Kha làm nũng, "Muội biết chuyện này nhất định là do huynh cầu xin cho muội nên muội vẫn phải cám ơn huynh."



Tần Kha khẽ nhíu mày: "Buông tay huynh ra."



Trọng Tử chợt phát hiện ra, chỉ cần da mặt dày một chút thì rất dễ dàng bắt nạt vị sư huynh khôn khéo, ổn trọng này, cho nên lúc này lại càng muốn chọc ghẹo y một chút: "Muội không buông!"



“...”



Thấy Trọng Tử khó khăn lắm mới có được tâm trạng tốt như vậy, Tần Kha chiều theo để cho nàng làm loạn một hồi, đợi cho đến khi nàng an tĩnh lại mới nói ra những lời muốn nói: "Thái độ của Tôn giả đã có phần mềm mỏng hơn, nếu như bị phạt có thể là Mẫn tiên tôn sẽ phạt muội đi đến đảo hoang, nhưng trước mắt tin tức này vẫn chưa được công khai nên muội cũng cứ chuẩn bị tinh thần trước đi."



Đang nằm trong tiên ngục không biết mình sẽ ra sao, bất chợt lại nghe thấy tin tức như thế, Trọng Tử cũng không biết là nên vui hay nên buồn nữa, kết quả này thực sự là tốt hơn nhiều so với trong tưởng tượng của nàng, có thể sư phụ đồng ý phán xét lại để cho nàng chịu hình phạt nhẹ hơn cũng là vì nể mặt chưởng giáo mà thôi. Nàng đã làm mất hết thể diện của sư phụ rồi thì thôi đừng hy vọng xa vời nữa.



Tần Kha liền đỡ lấy vai của nàng kiên trì an ủi: "Mặc dù đến đảo hoang muội cũng phải chịu nhiều gian khổ, nhưng ít ra vẫn tốt hơn nhiều so với băng lao. Nếu như muội bị phạt đến đó, huynh với Thực Châu và mọi người sẽ thường xuyên đến thăm muội, chỉ cần muội nhẫn nại chịu đựng vài năm là ổn thôi."



Để có thể đạt được kết quả như này, không biết là huynh ấy phải hao tốn biết bao nhiêu công sức nữa, nên mình quyết không thể cô phụ tâm ý của huynh ấy được, Trọng Tử nghĩ vậy cho nên trịnh trọng gật đầu: "Sư huynh yên tâm, muội sẽ không dễ dàng buông tay đâu ."



Tần Kha chợt nở một nụ cười hiếm hoi, lấy ra một con chim vàng nhỏ dùng để báo giờ đưa cho Trọng Tử: "Mấy ngày nay Thực Châu gấp gáp đến độ chẳng buồn ăn uống gì luôn, nhờ huynh mang cái này đến cho muội."



Trọng Tử vui sướng nhận lấy.



Trong tiên ngục tối đen như mực, tuy mắt vẫn có thể nhìn thấy được nhưng khái niệm về thời gian lại rất mơ hồ, lần trước Yến Thực Châu đến đây nàng chẳng qua là thuận miệng nói ra một câu thôi, ai ngờ tỷ ấy lại thật sự tìm thứ này đến cho nàng.



……………



Trọng Hoa tôn giả vốn mặc kệ đồ đệ, nhưng ngược lại chưởng giáo và đốc giáo vẫn có lòng ái mộ người tài, cho nên đối với việc trục xuất Trọng Tử đi Côn Luân cực lực ra sức khuyên can, trong khi tất cả mọi người đều bị hạn chế vào tiên ngục thăm hỏi thì Tần Kha lại đặc biệt được cho phép, thường xuyên đi vào tiên ngục thăm hỏi Trọng Tử. Việc này thực ra từ trên xuống dưới Nam Hoa ai cũng biết là do Mẫn Vân Trung cố ý tác hợp cho hai người. Đối mặt với chuyện này, có người thì vui sướng còn có kẻ lại thất vọng. Tư Mã Diệu Nguyên ghen ghét đến vạn phần nhưng cũng không dám có hành động gì thiếu suy nghĩ. Hôm nay, Tư Mã Diệu Nguyên đang muốn đi đến ngọn núi cao nhất thì bỗng nhiên có một đệ tử chạy tới kêu nàng ta lại.



"Sư cô mau trở về đi, có khách tới thăm sư cô."



Tư Mã Diệu Nguyên nghi hoặc, vội vàng quay trở lại, vừa nhìn thấy vị khách kia là ai thì liền mất bình tĩnh hỏi: "Sao huynh lại tới đây?"



"Ngày hôm trước ta đi Côn Luân bái kiến cậu ta nên tiện đường đi ngang qua đây," Nguyệt Kiều đang đứng ở phía trước cái bàn dài, vừa đưa mắt đánh giá khắp lượt đồ đạc đặt trên bàn vừa cười nói, "Nghe nói là Nam Hoa các người có chuyện lớn xảy ra, cho nên ta cố ý đến thăm muội thôi."



Tư Mã Diệu Nguyên nghe y nói thì có chút ngạc nhiên, liền hỏi: "Cậu của huynh là chưởng giáo Côn Luân ?"



"Cậu của ta đúng là chưởng giáo Côn Luân Ngọc Hư Tử, ngay cả chuyện này mà muội cũng không biết sao?" Nguyệt Kiều vừa nói vừa đắc ý bước đến gần ôm lấy Tư Mã Diệu Nguyên.



"Ít động tay động chân đi!" Tư Mã Diệu Nguyên lập tức đẩy y ra, trong lòng chợt động, vừa hỏi mà cũng như là khẳng định: "Nếu như huynh đến đây, ta nghĩ chắc là huynh vẫn nhớ mãi không quên Trọng Tử sư muội, người vốn không thèm để huynh vào mắt ấy nhỉ?"



Nguyệt Kiều sửng sốt rồi vừa cười vừa kéo tay Tư Mã Diệu Nguyên, giọng đầy ngọt ngào: "Sư muội hiện giờ đang ở đâu ..."



"Muội ấy hiện tại đang ở trong tiên ngục, nhưng mà sẽ bị trục xuất đi băng lao ở Côn Luân ngay thôi," Tư Mã Diệu Nguyên hất tay Nguyệt Kiều ra, ánh mắt gian tà, cười như có như không: "Lần này Trọng tử phạm phải tội lớn đến mức này, khiến cho tôn giả tức giận không thèm liếc mắt nhìn muội ấy một cái nữa. Tôn giả đã sớm mặc kệ muội ấy rồi, bây giờ muội ấy lại bị thuật pháp quản chế, thật sự là rất đáng thương. Sao sư huynh không nhân cơ hội này đi thăm hỏi một chút đi, nói không chừng huynh làm như thế sẽ khiến cho muội ấy cảm kích huynh lắm đó ."



Nguyệt Kiều vốn là loại người gặp dịp thì chơi, nghe Tư Mã Diệu Nguyên nói như vậy thì mừng thầm trong bụng, liền mở miệng: "Muội quả thực là không ghen tuông với muội ấy sao?"



Tư Mã Diệu Nguyên cười lạnh trong lòng nhưng vẫn giả vờ giận dữ: "Hai chúng ta vốn là tỷ muội, hiện giờ chứng kiến cảnh sư muội phải chịu khổ như vậy, ta thật sự rất lo lắng, đáng tiếc sắp tới muội ấy phải đi băng lao ở Côn Luân rồi, khi đó cho dù ta muốn quan tâm, lo lắng thì cũng không làm được gì nữa. Thật may mắn cậu của huynh là chưởng giáo Côn Luân Ngọc Hư Tử, mong rằng sau này huynh hãy chăm sóc muội ấy nhiều hơn, chuyện tốt như vậy sao ta lại ghen gì được."



………..



Chưa cần nói đến Tư Mã Diệu Nguyên ngầm có kế hoạch nham hiểm ám hại Trọng Tử, thì lúc này ở bên trong tiên ngục khi Tần Kha vừa rời đi, Trọng Tử nằm trên chiếc giường gỗ đang mơ màng ngủ, một giọng nói từ nơi chốn mơ hồ nào đó truyền tới bên tai nàng, phiêu đãng như u hồn chốn địa ngục, quẩn quanh trong không gian nhỏ hẹp nơi này.



"Thiếu quân."



"Lại là ngươi! Rốt cuộc thì ngươi là ai, vì sao lại làm hại ta?"



"Thuộc hạ là đang giúp Thiếu quân chứ không phải làm hại người."



"Ta không quen biết ngươi!"



"Bởi vì Thiếu quân không nhớ rõ thôi, vì người không nhớ rõ bọn họ đã đối xử với người như thế nào nên người không biết tiên môn căn bản sẽ không chấp nhận cũng như không dung chứa người, người ở lại tiên môn chính là sai lầm lớn nhất."



"Đó là do ngươi hại ta! Không có ngươi, ta sẽ không rơi vào tình trạng này, Vân tiên tử có phải là do ngươi giết hay không?"



"Không có thuộc hạ, bọn họ vẫn sẽ làm như thế và vẫn sẽ không bỏ qua cho người, thiếu quân sẽ biết rõ mọi chuyện thôi.



Tỉnh lại từ trong sự kinh hãi, Trọng Tử đầu đầy mồ hôi lạnh.



Nàng lại nghe được giọng nói kia, thế nhưng tại sao nó cứ kêu nàng là ‘Thiếu quân’? Nàng không thể nào hiểu nổi việc gì đang xảy ra, nhưng rõ ràng nó có tồn tại chứ căn bản không phải là tâm ma gì hết! Nàng nhất định phải nói việc này cho sư phụ và chưởng giáo biết để họ tra xét rõ ràng, để chứng minh rằng cái chết của Vân tiên tử không liên quan đến nàng và rửa sạch mọi oan khuất cho nàng, khi đó sư phụ sẽ tha thứ cho nàng !



Cảm giác mừng như điên ập tới, Trọng Tử xốc tung tấm thảm lên, nhảy xuống khỏi giường rồi lập tức chạy như bay ra cửa trước, tính ra ngoài tìm đệ tử canh gác nhờ truyền lời cho nàng, nào biết được nàng vừa bước lên được mấy bậc thềm bằng đá thì lại đụng trúng lồng ngực của một người đang đi ngược hướng.



Người nọ liền thuận thế giữ chặt nàng ở trong lòng: "Trọng Tử sư muội."



Trọng Tử nhìn thấy người nọ quả nhiên là ngạc nhiên: "Là huynh?"



Từ lần trước, sau khi Tư Mã Diệu Nguyên tới đây, Mẫn Vân Trung đã hạ lệnh xuống rằng bất luận kẻ nào bước vào tiên ngục đều phải báo cáo với chưởng giáo, việc này cũng là do Tần Kha sợ Tư Mã Diệu Nguyên lại đến đây tìm cách bắt nạt Trọng Tử. Nhưng mà Tư Mã Diệu Nguyên thân là công chúa ở chốn nhân gian bởi vậy có rất nhiều kỳ trân dị bảo để mua chuộc lòng người. Lần này Tư Mã Diệu Nguyên mang Nguyệt Kiều đến tiên ngục, chỉ nói là đến thăm Trọng Tử, hai nữ đệ tử phụ trách trông coi thường ngày ở đây lại thấy nàng ta quá ưu việt, hơn nữa cũng thấy việc này không phải là chuyện lớn lao gì cho nên liền để cho Nguyệt Kiều vào bên trong, còn Tư Mã Diệu Nguyên thì ở lại bên ngoài, giả vờ bắt chuyện với hai người kia để canh chừng cho y.



Nguyệt Kiều vốn có ý đồ xấu xa khi xông vào đây, cho nên lúc này y khẩn cấp giữ chặt tay của Trọng Tử lại, làm ra vẻ hết sức thân thiết: "Nghe nói sư muội gặp chuyện không may, ta gấp đến độ không buồn ăn uống gì, vội vàng chạy đến đây để đặc biệt thăm muội, muội bị thương có nặng lắm không, có đau lắm không?"



Trong lòng Trọng Tử biết ngay là có điều gì đó không ổn, lập tức trấn định lại nói với y: "Đa tạ Nguyệt sư huynh đã nhớ đến ta, nhưng mà bây giờ ta thực sự có việc rất gấp muốn gặp chưởng giáo để bẩm báo, không biết Nguyệt sư huynh có thể thông báo giúp ta một tiếng được không?"



Nguyệt Kiều cười đầy ẩn ý: "Việc này có gì là khó đâu, chỉ là sư muội lấy gì để báo đáp cho ta đây?"



"Lần này nếu sư huynh ra tay tương trợ, Trọng Tử sẽ ghi nhớ trong lòng."



"Chỉ là ghi nhớ trong lòng thôi sao, dựa vào lời này mà sư muội muốn ta đi giúp muội sao?"



Lúc trước khi còn ở trên Thiên Sơn, Trọng Tử chỉ cảm thấy người này quá mức vô sỉ, bây giờ chỉ nhờ y có chút việc cỏn con như này mà cũng muốn đặt điều kiện với nàng nên càng chán ghét hơn nữa: "Chờ ta gặp được chưởng giáo bẩm báo lại mọi chuyện rồi nói sau."



Nguyệt Kiều đương nhiên là không chịu lời đề nghị này của Trọng Tử, y lại giở giọng điệu chặn đầu ra nói với nàng: "Lỡ như đến lúc đó sư muội lại trở mặt không chịu thừa nhận thì ta biết phải làm sao, ta muốn chính miệng sư muội đồng ý mới được."



Nghe những lời này Trọng Tử biết ngay là không thể trông chờ gì vào sự trợ giúp của kẻ vô sỉ này, nàng lập tức rút tay về tỏ rõ ý rồi chuẩn bị đi ra ngoài tìm người báo tin.



"Nghe nói sư muội phải đi Côn Luân," Nguyệt Kiều ngăn nàng lại, giở giọng ngon ngọt dụ dỗ: "Chưởng giáo Côn Luân Ngọc Hư Tử là cậu của ta, đến lúc đó chỉ cần ta ở trước mặt người nói mấy lời hay ý đẹp cho muội thì đảm bảo muội sẽ không phải chịu nhiều khổ cực trong băng lao đâu."



Trọng Tử lạnh lùng nói: "Sư huynh hãy giữ tự trọng, nếu không ta sẽ kêu lên cho mọi người vào đây."



Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt nhưng vẫn không che dấu được nhan sắc diễm lệ, càng nhìn lại càng muốn yêu thương, âu yếm. Nguyệt Kiều lúc này trong lòng đầy dục vọng, tâm tư xáo động, làm sao có thể đứng yên được nữa, lập tức bước đến ôm chặt lấy trọng Tử.



Bên trong này ồn ào như vậy mà ở bên ngoài không ai phát hiện, hẳn là do y đã thiết đặt kết giới. Giáo quy của Nam Hoa rất nghiêm ngặt, huống chi Ngu Độ và Mẫn Vân Trung vẫn chưa hoàn toàn bỏ rơi mình, y chỉ là một tên đệ tử của môn phái khác tại sao lại dám lớn mật như vậy, không cần nghĩ cũng biết tất nhiên là bị Tư Mã Diệu Nguyên xúi giục! Trọng Tử hiểu được vấn đề cốt lõi này nhất thời vô cùng giận dữ, ra sức giãy dụa tránh mặt sang một bên, gằn giọng: "Dám ở Nam Hoa làm càn, lá gan của Nguyệt sư huynh quả nhiên là không nhỏ!"



"Chẳng qua chỉ là một tội đồ, Tôn giả đã sớm bỏ mặc không thèm đoái hoài đến muội rồi, bây giờ chỉ cần muội ngoan ngoãn nghe lời ta, ta đảm bảo muội sẽ không sao cả."



"Buông tay ra!"



Từ xưa tới nay luôn luôn ỷ lại vào sự cưng chiều của tổ phụ là Tây Hải Quân, bây giờ lại bị Tư Mã Diệu Nguyên giựt giây, Nguyệt Kiều chỉ nghe nói nàng là tội đồ của Nam Hoa, lại nghe nói Lạc Âm Phàm muốn đưa nàng đi băng lao ở Côn Luân, bởi vậy y nghĩ Lạc Âm Phàm thực sự bỏ mặc nàng ra sao thì ra, cho dù chuyện này có bại lộ thì nhiều lắm y cũng bị chửi mắng hoặc đánh vài trượng là cùng, lúc này y làm gì còn đủ lý trí, tâm tư để mà băn khoăn, lo nghĩ được nữa. Y lập tức cúi đầu xuống ghé sát vào khuôn mặt nhỏ nhắn đầy mê hoặc kia.



Y vừa hôn vừa cắn loạn xạ trên mặt Trọng Tử, hơi nóng phả ra từ miệng của y khiến Trọng Tử có cảm giác ghê tởm đến mức muốn nôn ngay lập tức. Nàng cố sức giãy dụa để phản kháng nhưng lại bị tiên thuật quản chế, không cách nào tránh được sự điên cuồng của y, chỉ nghe “roẹt” một tiếng, quần áo của nàng bị xé rách một mảnh.



Trọng Tử cảm thấy xấu hổ và giận dữ vô cùng, trong cơ thể nàng dường như có thứ gì đó bắt đầu bành trướng lan rộng một cách nhanh chóng, nó đang giãy dụa để thoát ra.



Bị kẻ khác hãm hại giờ lại còn bị một kẻ vô sỉ khiến cho nhục nhã thế này!



Phải giết kẻ này!



Giết kẻ không bằng cầm thú này!



Giận dữ và oán hận trong lòng nàng dường như càng ngày càng bị đẩy dâng cao đến cực điểm, khiến cho sát khí trời sinh bị kích thích mà bùng phát ra, rốt cuộc kim tiên phong ấn ẩn giấu trên người nàng cũng không thể lấn át được sát khí dày đặc kia. Trọng Tử ngừng giãy dụa, bình thản ngước mắt lên nhìn Nguyệt Kiều, trên khóe môi vô tri vô giác vẽ nên một nụ cười lạnh.



Thấy Trọng Tử không còn phản kháng lại nữa, Nguyệt Kiều càng thêm đắc ý, thầm nghĩ trong đầu chắc chắn là nàng đã thuận theo mình rồi, bởi vậy đang muốn dùng lời ngon ngọt để an ủi và dỗ dành nàng thì bất chợt cảm thấy từ lồng ngực truyền đến một cơn đau nhức, cảm giác giống như bị một thứ gì đó sắc nhọn đâm xuyên qua, y không hiểu là đã có chuyện gì xảy ra, theo bản năng cúi đầu nhìn xuống thì chỉ thấy trước ngực mình máu đang chảy thành dòng từ miệng vết thương trên đó.



Nhìn thấy rất rõ nhưng lại không thể tin nổi, Nguyệt Kiều sửng sốt tột độ, cả người cứng đờ, sau một lúc lâu mới bắt đầu kêu gào thảm thiết, khiếp sợ buông Trọng Tử ra, ngã ngồi trên mặt đất, giọng nói đứt quãng: "Ngươi... Ngươi là ai?"



Trên khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt mỹ kia đang có một luồng khí màu xanh đen che phủ, Trọng Tử đứng yên bất động ở nơi đó, trong ánh mắt lóe lên thứ ánh sáng thâm sâu đến đáng sợ, miệng nở một nụ cười lạnh lùng xa lạ."Ngươi là ma!" Nguyệt Kiều trên mặt không còn chút máu, cả người ngã nhào ra phía trước vùng lên cố chạy, miệng không ngừng điên cuồng kêu gào:"Có ma! Nàng ta có sát khí trên người! Người đâu mau tới đây! Cứu ta!"



Trong tiếng gọi thất thanh của y, hai bóng người vọt vào trong cửa.



Thì ra Tần Kha sợ Trọng Tử gặp chuyện không may nên đã âm thầm kêu đệ tử canh giữ xung quanh tiên ngục, lúc nghe đệ tử báo lại là có Nguyệt Kiều đến thăm nàng, Tần Kha vốn luôn không tin tưởng vào phẩm hạnh của kẻ này, lúc trước ở Thiên Sơn y đã thèm muốn Trọng Tử đến nhỏ dãi thì giờ này làm gì có lòng tốt mà đến đây thăm nàng như vậy. Vội vội vàng vàng chạy tới tiên ngục lại bắt gặp Tư Mã Diệu Nguyên đứng ở bên ngoài, trên mặt có vẻ gì đó lúng túng mờ ám, lại càng thêm khả nghi, chưa kịp vào trong thì bỗng nhiên nghe được tiếng kêu gào thảm thiết của Nguyệt Kiều. Vừa lúc đó Mẫn Vân Trung cũng đi ngang qua bởi vậy hai người vội vàng xông vào bên trong xem thử, nào biết được lại được chứng kiến cảnh tượng này, khiến cho cả hai ngây người ra một lúc.



Trời sinh sát khí! Con bé như thế nhưng lại là trời sinh sát khí! Trách không được chuyện xảy ra lần này Hành Huyền tiên đoán không ra kết quả, thì ra chính là con bé! Mẫn Vân Trung chứng kiến tận mắt cảnh tượng này, lại liên tưởng đến biểu hiện của Lạc Âm Phàm mấy năm qua lập tức hoàn toàn sáng tỏ mọi chuyện, không khỏi vừa cảm thấy khiếp sợ vừa tức giận.



Một nghiệp chướng như vậy mà lại làm cho hắn hao tổn hết tâm tư để bảo vệ, che chở đến mức này! Hắn đã biết rõ trời sinh sát khí cho dù chuyển thế cũng không thể diệt được thế mà hắn còn dám để cho nó sống trên đời này, còn dám vận dụng linh lực cả đời mưu toan che dấu sát khí thay cho nó, ngay cả thân phận và trách nhiệm cũng không thèm để ý đến! Nếu như Thiên ma hiện thế trở lại và đọa kiếp lại nổi lên một lần nữa thì khi đó hắn chính là tội nhân của toàn bộ tiên giới!



"Mẫn tiên tôn! Mẫn tiên tôn cứu con!" Nguyệt Kiều bò đến dưới chân Mẫn Vân Trung, cả người vẫn còn đầy hoảng sợ kéo lấy góc áo của y cầu xin cứu mạng.



Lúc này Trọng Tử cũng chợt bừng tỉnh lại, hoảng hốt quỳ xuống: "Xin tiên tôn tra xét rõ ràng, mọi chuyện là do y có ý đồ xấu xa, trong lòng mang theo dục niệm nên đã phi lễ với con, Trọng Tử bất đắc dĩ mới làm như vậy !"



Nhìn thấy quần áo của Trọng Tử không chỉnh tề, xộc xệch lại còn bị xé rách, Mẫn Vân Trung đương nhiên hiểu được vì sao lại thế này, bình thường y hận nhất là loại người bại hoại tiên môn như vậy, nên cảm thấy hết sức chán ghét lập tức đá văng Nguyệt Kiều ra, nếu như không niệm tình tổ phụ của y là bậc chí tôn Tây Hải Quân thì e rằng Mẫn Vân Trung y đã sớm vung một kiếm diệt trừ luôn loại người này rồi.



Bản thân Nguyệt Kiều là gieo gió gặt bão, tự làm tự chịu, Mẫn Vân Trung không cần quan tâm đến. Nhưng còn nghiệp chướng này thật sự là không thể giữ lại trên thế gian này được!



Mẫn Vân Trung không nói thêm lời nào, lập tức rút Phù Đồ Chương ra rồi chém xuống không chút do dự.



"Tiên tôn xin hãy nương tay!"



"Người dám làm càn!"



Rốt cuộc thì y cũng là đồ đệ ưu ái nhất của chưởng giáo, Mẫn Vân Trung không thể nào giết y luôn với nghiệp chướng kia được, bởi vậy đành phải miễn cưỡng thu chiêu lại, cố gắng nhẫn nhịn nhưng lại nổi giận đùng đùng mắng Tần Kha: "Ngươi cũng thấy rõ nghiệp chướng này là ai! Việc này vô cùng trọng đại, không phải do ngươi quyết định là được!"



"Là muội ấy," Tần Kha xoay mặt lại nhìn Trọng Tử, trên mặt y hiện ra thần sắc phức tạp, y không quan tâm đến cơn tức giận của Mẫn Vân Trung chỉ một mực cất giọng cầu xin: "Nhưng kiếp này muội ấy chưa từng phản bội tiên môn, cũng đã lập được nhiều công trạng, cầu xin tiên tôn... Mở cho muội ấy một đường sống."



Hai người họ nói chuyện thật kỳ lạ, khiến cho nàng không hiểu được là đang nói về thứ gì, nhưng hành động vừa rồi của Mẫn Vân Trung đã khiến cho Trọng Tử sợ hãi tới mức sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, chẳng phải là Mẫn đốc giáo luôn hướng đến công bằng hay sao, tại sao bây giờ đột nhiên lại biến thành một người như vậy, không thèm hỏi phải trái trắng đen mà đã ra tay muốn giết nàng là sao? Chẳng lẽ tất cả chỉ vì nàng tức giận không kìm chế được mà đả thương người hay sao? Trọng Tử vội vàng dập đầu nói: "Trọng Tử xin thề, mỗi lời nói của con đều là sự thật, quyết không dám lừa gạt tiên tôn, là do y có ý đồ xấu xa, tâm địa bất chính cho nên con mới phải làm như vậy, hiện tại Trọng Tử có chuyện rất quan trọng muốn bẩm báo với tiên tôn và chưởng giáo ."



"Ra ngoài rồi nói sau." Một giọng nói quen thuộc chợt truyền đến.



"Đúng lúc lắm, ta đang muốn hỏi xem ngươi nói thế nào về chuyện này!" Mẫn Vân Trung cười lạnh nhìn về phía người nọ.



…………….



Trên Lục Hợp điện, Trọng Tử vẫn quy củ quỳ ở bên dưới, Ngu Độ đã thiết đặt kết giới vô cùng chắc chắn, đem tất cả mọi người không liên quan ngăn cách bên ngoài, bên trong điện chỉ có thủ tọa Mộ Ngọc, Tần Kha, Tư Mã Diệu Nguyên và hai nữ đệ tử trông coi tiên ngục.



Mẫn Vân Trung lạnh lùng mở miệng: "Trách không được vì sao mà ngươi cứ khăng khăng phải đưa nghiệp chướng này đi Côn Luân, ta còn bảo ngươi làm việc hồ đồ nữa chứ!"



Lạc Âm Phàm chỉ nhìn Trọng Tử, không nói gì.



Cục diện ngày hôm nay là điều mà hắn vẫn luôn cố gắng hết sức để tránh đi, nhưng sự việc lần này đã chỉ cho hắn thấy rõ rằng hắn chỉ uổng phí sức lực mà thôi. Cho dù hắn có cố sức đến mấy thì cũng không trốn thoát được những việc mà ý trời đã an bài. Nhưng điều càng làm cho hắn khiếp sợ hơn nữa là, sát khí trên người con bé sau khi chuyển thế lại trở nên mạnh mẽ đến mức này, không những có thể đả thương người một cách vô hình mà còn có thể phá tan tiên ấn hắn tự tay kết đặt trên người con bé. Lần này con bé gặp chuyện không may cũng đồng nghĩa với việc kẻ giấu mặt ẩn nấp trong tiên môn bấy lâu nay lại bắt đầu hành động, mục tiêu của kẻ đó hiển nhiên là nhằm vào con bé rồi. Hiện tại con bé đang bị kẻ khác tính kế giăng bẫy, như vậy làm sao mà hắn có thể để cho con bé ở lại Nam Hoa được nữa!



"Nghiệp chướng kia vẫn còn sống, hộ giáo giải thích việc này thế nào đây?"



"Ta sẽ xử trí mọi chuyện, " Lạc Âm Phàm nói, "Là ai đã đem Nguyệt Kiều vào trong tiên ngục?"



Tư Mã Diệu Nguyên run rẩy vội vàng quỳ xuống: "Là Diệu Nguyên, con nghe Nguyệt sư huynh nói y biết Trọng Tử sư muội gặp chuyện không may, muốn đến đây để thăm hỏi sư muội, cho nên... Diệu Nguyên dẫn y đi."



Lạc Âm Phàm lạnh lùng: "Một mình ngươi dám mang người ngoài vào trong tiên ngục, lại còn hối lộ đệ tử tiên môn, theo giáo quy thì phải chịu tội gì?"



Mẫn Vân Trung sắc mặt bình tĩnh nói: "Ngươi và hai đệ tử phụ trách trông coi tiên ngục cùng chịu hình phạt đày ra đảo hoang sám hối ba năm."



Ba năm! Cái khoảng thời gian kia làm Tư Mã Diệu Nguyên hoảng sợ đến trắng bệch mặt ra, bản thân vốn là công chúa rất được phụ hoàng cưng chiều và yêu thương, thế nhưng giờ này lại phải chịu cảnh bị đày đến hòn đảo nhỏ lạnh lùng và tịch mịch kia, phải trải qua ba năm trời đằng đẵng trên đó! Ba năm sau trở về, tất nhiên là ở bên người Tần Kha đã có thêm nhiều nữ đệ tử hơn nữa rồi, làm sao còn nhớ rõ mình đây!



"Diệu Nguyên biết sai rồi, cầu xin Tôn giả khai ân!"



"Phán quyết của Đốc giáo là để cho ngươi cãi lại xoen xoét thế sao!" Ngu Độ nghiêm khắc quát lớn bảo Tư Mã Diệu Nguyên ngưng lại ngay, hiện tại việc mấu chốt là xem thử Lạc Âm Phàm xử trí Trọng Tử thế nào, nếu như hắn vẫn nhất quyết phải bảo vệ cho con bé thì thật sự rất phiền toái, tốt nhất là những việc nhỏ trước mắt hãy làm theo ý hắn đi rồi tiếp đó mới yêu cầu hắn lùi nhường từng bước được.



Bị chưởng giáo quát lớn như vậy, Tư Mã Diệu Nguyên biết ngay là cho dù có cầu xin cũng không có hi vọng gì, cả người trở nên vô lực ngã ngồi trên mặt đất, lườm mắt nhìn sang Trọng Tử đang ở bên cạnh, trong ánh mắt lộ rõ ra vẻ oán hận sâu sắc.



"Cầu xin chưởng giáo tra xét rõ ràng!" Trọng Tử vừa dập đầu vừa nói, "Mọi chuyện là do Nguyệt Kiều trong lòng mang theo dục niệm nên đã phi lễ với con, Trọng Tử nhất thời bị ép buộc nên mới lỡ tay đả thương y..."



Mẫn Vân Trung quát lớn: "Ngươi thân là đệ tử tiên môn nhưng lại lấy sát khí đả thương người khác, giờ này lại còn muốn nói dối để ngụy biện nữa sao!"



Trọng Tử nghe Mẫn Vân Trung quát mà sốt ruột, lập tức đáp lại: "Con quả thật không biết cái gì là sát khí cả?"



Mẫn Vân Trung không thèm để ý tới nàng: "Chuyện này tốt nhất vẫn là để cho hộ giáo tự mình xử trí đi."



Một luồng sáng lạnh lẽo hiện ra giữa Lục Hợp điện, lạnh đến mức khiến cho trong điện hoàn toàn bị bao phủ bởi sự băng giá, luồng sáng đó ngày càng rực rỡ hơn. Một thanh trường kiếm trong veo như làn nước mùa thu bất chợt hiện ra, trên chuôi kiếm làm bằng đá quý chợt lóe lên thứ ánh sáng vô cùng xinh đẹp. Sau khi bị phong ấn nhiều năm, rốt cục nó cũng được chủ nhân triệu hồi một lần nữa, lúc này chỉ cảm thấy sát khí lạnh thấu xương nháy mắt tràn ngập khắp thân kiếm.



Lạc Âm Phàm đưa tay ra đón lấy thanh kiếm rồi lạnh lùng hướng về phía Trọng Tử bước đến.



Trục Ba? Sư phụ đã từng nói người không bao giờ dùng nó nữa ... Trọng Tử dường như mơ hồ đoán ra được điều sắp xảy đến với mình, không khỏi kinh hãi kêu lên: "Sư phụ?"



Mặt Tần Kha trắng bệch, vội vàng lao ra đẩy Trọng Tử ra sau lưng mình để che chở, rồi tự mình đối mặt với Lạc Âm Phàm: "Việc này cũng không phải là lỗi của muội ấy, chẳng lẽ Tôn giả không biết đến hai chữ công bằng hay sao!"



Lạc Âm Phàm không đáp lại lời của Tần Kha, im lặng tiếp tục ngưng tụ tiên lực, chỉ cần nhìn hắn thì tất cả mọi người đều biết hắn nhất định sẽ ra tay, Ngu Độ thấy thế không khỏi khẩn trương, lập tức lên tiếng khiển trách Tần Kha: "Kha nhi! Còn không mau lui ra ngay!"



"Sư huynh..." Trọng Tử cũng nhẹ nhàng kéo Tần Kha.



Tần Kha ngăn những lời Trọng Tử định nói lại, âm thầm thiết đặt kết giới để bảo vệ cả hai người, chậm rãi lắc đầu: "Nam Hoa vốn đã làm chuyện hổ thẹn với muội ấy, bây giờ lại tiếp tục xuống tay với muội ấy một lần nữa sao, chỉ cần đưa muội ấy đi băng lao là được rồi."



"Hỗn xược! Ngươi thân là đệ tử của chưởng giáo, nay chỉ vì một nữ tử mà làm những chuyện không ra gì như vậy, thật sự là đã uổng công sư phụ ngươi bồi dưỡng bao nhiêu năm để ngươi thành tài như thế, " Mẫn Vân Trung tức giận trách cứ Tần Kha không tiếc lời, "Trải qua hai kiếp cũng không thể diệt đi được sát khí trời sinh, lúc này mà để cho nó đi băng lao chẳng phải là lại dung túng cho nó tiếp tục tu luyện hay sao, ngươi còn không mau tránh ra ngay!"



Tần Kha quật cường: "Đệ tử cam đoan, muội ấy sẽ không làm chuyện ác."



Dòng khí trong tay Lạc Âm Phàm kết thành tiên ấn vô hình, không ai nhìn thấy gì chỉ cảm nhận có một luồng sức mạnh cực lớn ập tới đánh nát kết giới của Tần Kha rồi đánh trúng người y khiến cho y bị bật ra phía sau rồi ngã xuống.



"Sư huynh!" Trọng Tử nhìn thấy Tần Kha như thế thì hoảng sợ tới mức nhảy qua ôm chặt lấy y vừa khóc vừa nói, "Kẻ đả thương người là con, muốn phạt thì cứ phạt con đi, chuyện này không liên quan gì đến Tần sư huynh cả!" Nàng nhìn người mới vừa ra tay kia cất giọng khẩn cầu: "Sư phụ, những lời đệ tử nói đều là sự thật, không hề có nửa lời nói dối, người không cần phải làm tổn thương đến người khác, cầu xin sư phụ hãy tin tưởng con!"



Tần Kha nuốt máu trong miệng xuống, lạnh lùng nói: "Không cần phải cầu xin hắn!"



Trọng Tử nhìn Tần Kha rồi lại ngước nhìn người nọ đang từng bước một bước tới, trong lòng nàng chợt chấn động giống như đã hiểu ra được cái gì đó.



Thứ bọn họ cần chẳng lẽ lại không phải chân tướng sự thật hay sao? Bọn họ... là muốn nàng nhất định phải chết hay sao? Nàng rõ ràng là bị oan kia mà! Nguyệt Kiều đã làm nhục nàng, phản ứng của nàng rõ ràng chỉ là tự vệ, vì sao bọn họ lại không nhìn vào sự thật để mà phán xét, đến cuối cùng là nàng đã làm sai chuyện gì!



Đột nhiên cảm thấy trong lòng dấy lên một cảm giác căm hận, hận tất cả những con người này, bọn họ không cần hỏi phải trái trắng đen gì cả mà đã muốn giết nàng, trong đó lại còn có sư phụ của nàng, là người sư phụ mà nàng thích nhất và tôn kính nhất, nhưng giờ phút này làm sao mà người có thể vô tình như vậy, làm sao có thể dễ dàng tức giận không thèm bận tâm đến nàng như vậy được chứ?



Phải chăng vị sư tỷ mang cái tội danh "Tội ác tày trời" kia cũng chết như thế này?



Tính tình của Trọng Tử vốn đã có chút cực đoan và cố chấp, sau khi hiểu mọi chuyện lại càng thêm tức giận, càng không cam lòng. Sát khí lạnh thấu xương không còn kiềm chế được nữa nhanh chóng toát ra dày đặc bao quanh người nàng, trong đôi mắt phượng sâu thẳm óan hận cuồn cuộn dâng lên khiến cho cả đại điện lại lần nữa bị bao phủ bởi sự lạnh lẽo đến thấu xương.



"Ma tính bộc phát, quả nhiên là đệ tử ngoan của Nam Hoa." Mẫn Vân Trung cười lạnh, bàn tay lập tức nắm chặt lấy Phù Đồ Chương.



Ngu Độ dù chưa nói gì nhưng cũng âm thầm phát ra linh lực, chỉ đợi nàng có động tác khác thường một chút là lập tức ra tay giết chết nàng, chặt đứt đi mối hậu hoạn canh cánh trong lòng mà đến giờ này còn chưa hoàn toàn dứt bỏ được.



Vào giờ phút này mà nàng dám để lộ ra sát khí một lần nữa thì chắc chắc là phải chết! Tần Kha thấy rõ mọi việc hết sức lo sợ, cố gắng nắm thật chặt tay Trọng Tử, liên tục gọi tên nàng: "Trọng Tử! Trọng Tử!"



Khuôn mặt Trọng Tử giờ này hoàn toàn trở nên mờ mịt, nàng cúi xuống nhìn Tần Kha rồi lại nhìn về phía Lạc Âm Phàm.



"Nghiệp chướng, ngươi muốn làm gì?" Giọng nói đạm mạc phiêu miểu chợt vang lên, giống như một làn mây nhẹ nhàng lướt trôi qua chân trời.



Trọng Tử bị giọng nói kia thức tỉnh, đột nhiên hoàn hồn trở lại, lập tức triệt tiêu hết sát khí quanh người mình.



Đúng vậy, nàng đang muốn làm gì đây? Nàng dám oán hận sư môn, oán hận cả sư phụ của mình sao?



"Sư phụ, không, mọi việc không phải như vậy, đệ tử bị oan uổng, là giọng nói kia đã hại con!" Nàng đang trong cơn kinh hoảng muốn giải thích mọi chuyện rõ ràng nhưng càng nói lại càng khiến cho mọi việc trở nên mơ hồ, "Là giọng nói đó đã giết Vân tiên tử! Nó gọi con là thiếu quân, vừa rồi nó lại tìm đến..."



Lời nói còn chưa dứt, Trọng Tử bỗng nhiên dừng lại, nàng vừa nghe được một tiếng "Răng rắc" vang lên.



Nàng cúi đầu nhìn xuống theo phản xạ, chỉ nhìn thấy cánh tay của mình mềm oặt xuống, xương cốt đã bị chặt đứt thành hai đoạn.



Tần Kha không dám nhìn nữa, nhắm mắt lại đầy đau xót.



Trọng Tử không thể tin nổi vào mắt mình, nàng mở to hai mắt ngước nhìn người đang đứng trước mặt.



"Sư phụ."



Thần sắc trên khuôn mặt ấy vẫn phẳng lặng như trước nay, hắn dùng hai ngón tay nắm mũi kiếm rồi lấy chuôi kiếm đánh lên người nàng.



Hắn ra tay vô cùng ổn định và chuẩn xác, trong đại điện chỉ còn nghe thấy một tiếng động duy nhất lạnh lùng vang lên không dứt, đó chính là tiếng tứ chi, khớp xương bị bẻ gẫy. Tại mỗi đọan xương cốt gãy rời liền có một luồng khí xanh đen bốc lên rồi tan biến vào không khí.



Tay chân đều bị bẻ gãy nát thành mấy đoạn khiến cho cơ thể mất đi sự chống đỡ, thân thể Trọng Tử biến thành một tư thế dị dạng rồi ngã vật xuống đất.



Có đau không? Nàng không biết. Nàng đã không còn biết đau đớn là gì nữa, bởi vì chỉ trong nháy mắt tất cả các cảm giác của nàng đều không còn cảm nhận được nữa, hoàn toàn biến mất không còn dấu vết.



"Vì sao?" Nàng thì thào hỏi người.



Không có câu trả lời nào cho nàng cả.



Vì sao? Nàng dần dần trôi vào mê man nhưng vẫn mở to hai mắt ra nhìn người.



Vì sao, người từng là vị sư phụ hết lòng yêu thương nàng, bảo vệ, che chở cho nàng, người là sư phụ của nàng kia mà, trước đó không lâu người vẫn còn dịu dàng ôm lấy nàng, cưng chiều gọi nàng là "Trọng nhi ". Vì sao đột nhiên người lại biến thành như vậy? Vì sao một người nhìn thấy nàng bị thương mà đau lòng đến nổi giận, nhưng thời điểm biết rõ nàng bị oan nhưng không cần quan tâm đến chân tướng sự việc như thế nào lại chủ động ra tay tổn thương nàng như vậy?



"Vì sao?"



Vẫn không có câu trả lời cho Trọng Tử, khi tới đoạn xương tỳ bà (*), Lạc Âm Phàm lạnh lùng hạ xuống một đòn cuối cùng.



* 琵琶骨, tên khoa học là scapula = shoulder blade = xương bả vai. Để 'xương bả vai' thì nghe tầm thường quá nên MDH xin để nguyên là xương tỳ bà (dù tên này không có trong tiếng Việt).



Xương tỳ bà đã bị vỡ vụn, từ nay về sau sát khí sẽ khó lòng mà gắn kết lại được nữa. Lúc này, trên thân thể của nàng chỉ nhìn thấy chân tay bị bẻ gãy nát, những đoạn xương bị gãy đâm ra bên ngoài làn da mỏng manh, trắng tuyết của nàng, xuyên cả qua quần áo, lộ hẳn ra bên ngoài, trên những đoạn xương đó mang theo đầy tơ máu đỏ tươi hiển hiện rõ ràng trước mắt mọi người, vô cùng thê thảm, vô cùng đáng sợ. Chứng kiến cảnh tượng này, ngay cả Mẫn Vân Trung mà cũng như hít phải một luồng khí lạnh, không khỏi rùng mình khiếp sợ.



"Sư muội đừng sợ, hãy cố gắng chịu đựng," trong hai tròng mắt có ánh sáng như pháo hoa thoáng qua, Tần Kha vừa nói vừa chật vật di chuyển thân người đầy thương tích đến bên cạnh Trọng Tử, nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay nhỏ bé quặt què kia lên, cố gắng hết sức khống chế không cho giọng nói của mình run run, "Sư huynh nhất định sẽ cứu muội ra, đừng sợ."



Mộ Ngọc yên lặng bước qua, muốn đỡ nàng đứng lên nhưng lại chậm chạp không dám đưa tay ra đỡ.



Lạc Âm Phàm thu hồi Trục Ba kiếm lại, lạnh lùng nói: "Lập tức đưa đến Côn Luân ngay."



Nghe những lời này cả Ngu Độ và Mẫn Vân Trung đều hoảng sợ, miệng lưỡi cứng đơ lại không biết nói gì cho tốt nữa.



Dùng thủ đoạn như vậy để đối xử với một đứa trẻ quả thật là quá lạnh lùng, tàn nhẫn. Nếu làm như thế thì không bằng chém một kiếm cho hồn phi phách tán đi còn tốt hơn nhiều, mặc dù dùng cách này sẽ bảo vệ được hồn phách nhưng lại sống không bằng chết thì có ý nghĩa gì chứ? Nhìn bộ dạng hiện tại của con bé, đừng mong gì đến chuyện thành ma hay thành tiên gì được nữa, cho dù có được chữa khỏi thì cũng chỉ là một người tàn phế, quặt què, vĩnh viễn không thể phục hồi lại nguyên dạng được. Cơ thể này từ đây gần như chỉ có thể miễn cưỡng thu lấy linh khí để duy trì mạng sống chứ không làm được bất cứ việc gì khác, vĩnh viễn chỉ có thể ở trong băng lao chứ chẳng làm được gì hơn. Cứu như vậy chi bằng không cứu?



Ngu Độ chỉ biết cười khổ, không biết nói gì cho phải nữa.



Vị sư đệ này của y, vào thời điểm mà y cho là hắn sẽ mềm lòng thì hắn lại luôn làm ra những chuyện khiến người khác phải khiếp sợ đến vậy đấy, quả thực là không uổng cái danh vô tình của hắn. Trách không được lúc trước y với Mẫn Vân Trung ra sức cực lực biện hộ, còn hắn vẫn kiên trì trục xuất con bé đi Côn Luân, nguyên nhân chỉ là vì hắn đã biết rõ lai lịch của con bé, đối với những chuyện nên làm, hắn vẫn cực kỳ lý trí.



Bây giờ tạm thời con bé không thể trở thành mối uy hiếp cho tiên môn, cho lục giới nữa, lại còn giam vào trong băng lao nữa, quả thật là chẳng còn gì phải lo lắng nữa.



Nghĩ như vậy nên Ngu Độ gật đầu nhẹ giọng nói: "Cũng được", y để cho Mẫn Vân Trung tự mình dẫn đệ tử hộ tống Trọng Tử đi băng lao ở Côn Luân, còn mình thì đi qua xem xét thương thế của Tần Kha, dù sao với y Tần Kha cũng là đồ nhi mà y đắc ý và yêu thương nhất.



Lạc Âm Phàm không hề để ý tới mọi người, bước nhanh ra khỏi điện.



Bất chợt hắn cúi đầu xuống, ống tay áo trắng muốt đưa lên ngang mặt và rồi bên trong ống tay áo đó một ngụm máu tươi vừa mới phun ra, đỏ rực một màu, thật nổi bật trên tay áo của hắn.



Khuôn mặt của hắn vẫn bình tĩnh như từ trước đến giờ nhưng trong ánh mắt lại thật là mờ mịt, xa xăm, hắn nhìn vết máu kia rồi chỉ trong giây lát nó biến mất không lưu lại chút dấu vết gì.



…………



Bên ngoài dãy núi, một người mặc y phục trắng như tuyết đứng đối diện với vách núi tối đen, cả người của y được giấu kín ở trong tấm áo choàng màu trắng, ngay cả khuôn mặt cũng bị che lại không nhìn thấy rõ.



Giây lát, một bóng người phủ toàn một màu tím bay đến.



"Quả nhiên là ngài."



"Lần này việc của Trác Vân Cơ không thành công, nhưng không thể tưởng tượng được Nguyệt Kiều và Tư Mã Diệu Nguyên lại giúp ta được một việc lớn như thế, nhờ có bọn chúng mà sát khí của con bé lại một lần nữa bị kích thích cho bùng phát trở lại."



"Vậy sao ngài không tranh thủ cơ hội mang con bé đi?" Trong giọng nói có chút vội vàng, xao động.



"Ta đã căn cứ vào sát khí của con bé, cảm nhận được phản ứng và gần như là đã tìm ra được chỗ cất giấu thiên ma lệnh và thánh kiếm, nếu như lúc này mà ta để bại lộ thân phận thì sẽ thất bại trong gang tấc ."



"Bây giờ con bé đã trở thành một người tàn phế, cho dù có lấy được những thứ đó thì có ích lợi gì chứ!"



"Lạc Âm Phàm quả nhiên là không để cho con bé chết, chỉ cần dòng máu của ma tộc còn chảy trong người con bé thì không cần phải lo lắng gì cả, nếu như để nhập ma thì sát khí hiện tại của con bé cũng vẫn chưa đủ, phải đợi thêm một thời gian nữa để cho con bé tích tụ đủ sát khí thì khi ấy mới ra tay được."



"Chỉ cần ở trong băng lao của Côn Luân vài năm thì sẽ tích tụ đủ sát khí mà thôi, đến lúc đó ngươi chỉ cần làm một việc cuối cùng là đến cứu con bé ra." Trong giọng nói mang theo một điệu cười lạnh đến thấu xương.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom