-
Chương 266-270
Chương 266 Khương Lâm chết! 1
" Diệp Tinh này vẫn là một uy hiếp tiềm ẩn, không bằng để cho Kim lão nhân cơ hội diệt trừ hắn?” Nhìn Diệp Tinh, trong lòng Khương Lâm trong nháy mắt chuyển động rất nhiều ý nghĩ.
"Diệp Tinh?"
Tần Tông Lâm nhìn về phía Diệp Tinh, lập tức cười đi tới, nói: "Diệp tổng, không nghĩ tới chúng ta ở chỗ này lại gặp mặt?"
Lúc trước khi bọn họ giao dịch công ty TNHH hệ thống máy tính Mạc Vân Hàng Châu đã gặp qua vài lần, quan hệ coi như không tệ.
"Tần tổng." Diệp Tinh nhìn về phía Tần Tông Lâm, khẽ gật đầu, nói: "Tần tổng chờ một chút, tôi trước giải quyết chút chuyện đã."
Hắn nhìn Khương Lâm, sắc mặt vô cùng lạnh như băng nói: "Khương Lâm, chuyện của chúng ta nên thanh toán rồi!"
Mục tiêu đầu tiên của hắn khi đến Bắc Kinh là quả sinh nguyên, mục tiêu thứ hai chính là Khương Lâm, không nghĩ tới hai cái này lại ở cùng một chỗ.
Người nhà chính là nghịch lân của Diệp Tinh, Khương Lâm này dám phân phó người khác đi đối phó người nhà của hắn, Diệp Tinh tuyệt đối không có khả năng cứ như vậy quên đi.
Hắn tựa hồ liếc mắt nhìn lão giả kia một cái, sau đó từng bước từng bước đi về phía Khương Lâm.
"Kim lão, cứu tôi." Khiến Diệp Tinh thành như vậy, Khương Lâm nhìn Kim lão vội vàng nói.
"Chuyện gì đang xảy ra vậy?" Kim Hiên cau mày.
"Kim lão, đây là kẻ thù của tôi, lúc trước vẫn luôn muốn đối phó tôi." Khương Lâm vội vàng nói: "Nếu như tôi bị giết thì gia tộc lại phải lựa chọn những người khác phụ trách chuyện nơi này, tất sẽ làm chậm trễ thời gian của Kim lão ngài."
Anh ta đang chứng minh mình hữu dụng với Kim Hiên.
"Kẻ thù?" Kim Hiên đứng lên, hờ hững nhìn Diệp Tinh một cái.
Ngoại trừ những người Phong Diệp Cốc của họ, những người khác trên thế giới này đều tồn tại như con kiến hôi.
"Ranh con, mau rời khỏi nơi này đi, sau này đừng tìm Khương Lâm gây sự nữa, ta sẽ tha cho ngươi một mạng." Kim Hiên nói.
Ông ta đã lâu không nhập thế, nhưng cẩn thận trong lòng vẫn còn.
Hiện tại Khương Lâm đối với ông ta có tác dụng, cho nên Diệp Tinh không thể giết Khương Lâm, chỉ khi tác dụng của Khương Lâm dùng hết, chuyện anh ta với Diệp Tinh ông ta sẽ không thèm quản nữa.
Cho nên ông ta cũng sẽ không trực tiếp động thủ với Diệp Tinh.
Bùng!
Sau khi nói xong, trước người Kim Hiên bỗng nhiên có ngọn lửa bùng lên, dưới ánh đèn yếu ớt chớp động quang mang, một cỗ khí tức cực nóng tràn ngập chung quanh.
Nhìn thấy ngọn lửa này, trong ánh mắt Khương Lâm nhất thời lộ ra vẻ cuồng nhiệt.
Chính là ngọn lửa này trong thời gian cực ngắn đem một tòa chung cư hóa thành một mảnh phế tích.
Đây là thủ đoạn thần minh mới có!
Tuy rằng đối với việc Kim lão không giết Diệp Tinh có chút bất mãn, thế nhưng Khương Lâm không dám phản bác cái gì.
"Diệp Tinh, mau rời khỏi nơi này." Tần Tông Lâm thấy Diệp Tinh không có động tác, nhanh chóng đi tới bên cạnh Diệp Tinh, nhỏ giọng nói.
"Ông là ai?" Lúc này Diệp Tinh không có nhìn Tần Tông Lâm, mà nhìn Kim lão, ánh mắt chuyển động một chút hỏi: "Ngọn lửa này là phép thuật sao?"
Ánh mắt của hắn không chút dấu vết nhìn thoáng qua lá phong trên áo của Kim Hiên.
"Phép thuật? Thật sự là kiến thức nông cạn nhất thế gian." Kim Hiên cười nhạo một tiếng, nói: "Ta đến từ thánh địa tu luyện Phong Diệp Cốc, ranh con, hiện tại tâm tình ta còn tốt, lười động thủ, nếu không rời đi cũng đừng trách ta."
-Trách ông? Diệp Tinh khóe miệng lộ ra một nụ cười kỳ dị.
Ầm ầm!
Thân ảnh hắn bỗng nhiên lướt qua, sau đó trực tiếp vung một quyền ra.
"Dám động thủ trước? Thật sự là muốn chết. "Kim Hiên lắc lắc đầu, ngọn lửa trước người huy động, muốn ngăn trở Diệp Tinh.
Thế nhưng, ngọn lửa này khi tiếp xúc với Diệp Tinh lại không tạo thành bất kỳ trở ngại nào, cũng chưa từng tiến lên phía trước, chỉ có nắm tay trực tiếp tiếp cận lồng ngực Kim Hiên.
-Phanh!
Tuy Kim Hiên không lui về phía sau, nhưng trên người lại có một tiếng vang vỡ vụn.
"Ta" Kim Hiên khó có thể tin nhìn nắm tay Diệp Tinh, trái tim hắn bị nắm đấm của Diệp Tinh chấn nát.
Vù
Nhất thời lực sinh mệnh của Kim Hiên nhanh chóng biến mất, ông ta nhìn Diệp Tinh muốn nói cái gì đó, nhưng cái gì cũng nói không nên lời.
Ông ta là một trong những trưởng lão của Phong Diệp Cốc, cường giả cấp vương cảnh, cho dù ở Phong Diệp Cốc cũng đều đứng ở đỉnh cao, hiện tại nhập thế là tìm kiếm cơ duyên to lớn tiến thêm một bước, thế nhưng lại dễ dàng chết ở nơi này.
Mà ông ta ngay cả đối phương rốt cuộc là người nào cũng không biết.
-Phanh!
Thi thể của ông ta rơi thẳng xuống đất.
Ầm ầm!
Toàn bộ sân đấu lập tức an tĩnh lại, mọi người nhìn Diệp Tinh trong mắt tràn đầy vẻ kinh hãi.
\- Kim lão bị Diệp Tinh giết?
"Làm sao có thể? Kim lão thực lực mạnh như vậy cơ mà!"
“Đánh lén! Chắc chắn Diệp Tinh đây là đánh lén! Thủ đoạn thần thoại của Kim lão còn chưa kịp thi triển mà.” - Mấy người ở đây nhìn Diệp Tinh trong lòng kinh hãi.
"Kim...Kim lão" trong lòng bọn họ kinh hãi, lúc này Khương Lâm thì sợ hãi đến cực điểm, thân thể đều không ngừng run rẩy.
\- Kim lão làm sao có thể chết? Khương Lâm nhìn Diệp Tinh, trong mắt tràn đầy vẻ khó có thể tin nổi.
Kim Hiên là lá bài tẩy lớn nhất của anh ta, theo anh ta thấy cho dù không thể giết Diệp Tinh, cũng có thể đánh lui hắn, nhưng chưa gì lại bị Diệp Tinh miểu sát.
"Khương Lâm, hiện tại ngươi có thể dựa vào ai đây?" Diệp Tinh giải quyết xong Kim Hiên, đi tới trước mặt Khương Lâm lạnh nhạt nói.
Chương 267 Khương Lâm chết! 2
Khương Lâm tuy hoảng sợ, nhưng trong lòng lại có dục sinh mãnh liệt, anh ta vội vàng quỳ xuống, cầu xin tha thứ nói: "Diệp Tinh, cầu xin cậu buông tha cho tôi, tôi chỉ là phái người chèn ép việc làm ăn của ba mẹ cậu mà thôi, cũng chỉ hơi giáo huấn bọn họ một chút, chỉ là muốn dạy cho bọn họ một bài học mà thôi, không hề có suy nghĩ tạo thành thương tổn lớn cho bọn họ."
Trong lòng anh ta lúc này sợ hãi đến cực điểm.
"Bài học? Ba mẹ ta không có ai có thể dạy dỗ!" Diệp Tinh sắc mặt lạnh như băng.
-Phanh! Hắn một cước đá ra, thân thể Khương Lâm trực tiếp bay ngược ra ngoài.
Cảm giác vô cùng đau đớn truyền đến, Khương Lâm chỉ cảm thấy lục phủ ngũ tạng của mình toàn bộ bị đá nát, ý thức dần dần trở nên mơ hồ.
Anh ta biết, mình không sống được nữa.
Khóe miệng có máu không ngừng chảy ra, trước khi Khương Lâm chết, trong mắt lại lộ ra vẻ điên cuồng: "Ha ha, không nghĩ tới Khương Lâm ta lại là kết cục này, tận thế chết tiệt này a."
Tập đoàn Khương thị khổng lồ cỡ nào chứ, là nhị thiếu gia tập đoàn Khương thị, anh ta vừa sinh ra đã đứng ở điểm cuối mà người khác khó có thể đạt tới, từ trên cao nhìn xuống mọi người.
Kể cả là Diệp Tinh hay tất cả doanh nghiệp khác, chỉ cần một câu nói của anh ta đều hoàn toàn có thể dễ dàng chèn ép bọn họ không xoay người được.
Nhưng sau khi bóng tối giáng xuống, hết thảy đều thay đổi, anh ta không còn cao cao tại thượng nữa, thậm chí người bình thường không ngừng vượt qua anh ta, có thể tưởng tượng được khó chịu trong lòng anh ta lớn cỡ nào.
"Ha ha, Diệp Diệp Tinh, ta chết, nhưng ở trong tận thế đen tối này, ngươi cũng không sống được bao lâu, thời đại đen tối, trái đất tận thế, ác ma sẽ giáng lâm nhân gian, ngươi, các ngươi đều sẽ chết! Đều sẽ chết" Khương Lâm cười điên cuồng, sau đó thân thể không nhúc nhích, mất đi khí tức sinh mệnh.
Cho dù chết, trong mắt còn có oán độc, không cam lòng, tuyệt vọng, vân vân.
Xung quanh là một sự im lặng, bóng tối bao phủ bầu trời, chỉ có ánh sáng mờ nhạt chiếu sáng trên khuôn mặt của mọi người.
Kim lão chết, Khương Lâm cũng chết.
Trong thời gian ngắn, hai người đều chết ở trong tay Diệp Tinh.
Diệp Tinh nhìn thi thể Khương Lâm, trong lòng im lặng, nếu chỉ chèn ép việc làm ăn của hắn, hắn lười phản ứng, bởi vì những chuyện làm ăn kia đối với hắn mà nói căn bản không có tác dụng gì.
Nhưng Khương Lâm không nên ra tay với ba mẹ hắn, điều này hoàn toàn chạm đến điểm mấu chốt của hắn.
– Tôi giết Khương Lâm, các người có ý kiến gì không? Ánh mắt Diệp Tinh nhìn về phía hai người khác của Khương gia.
"Diệp... cậu Diệp, Khương Lâm này ra tay với ba mẹ cậu, cậu báo thù, chúng tôi cũng không có ý kiến gì." Hai người Khương gia cố nén hoảng sợ trong lòng nói.
Chọc cho Diệp Tinh không vui, phỏng chừng ngay cả bọn họ Diệp Tinh cũng muốn giết.
Thu hồi ánh mắt, Diệp Tinh cũng không có tìm hai người này gây sự. Chỉ là hắn trực tiếp để lại một tia linh lực trong cơ thể hai người. Nếu hai người này có dị động, linh lực sẽ trực tiếp bộc phát.
"Diệp... Diệp Tinh." Tần Tông Lâm nhìn Diệp Tinh, nhịn không được nuốt một ngụm nước bọt, ông ta cảm thấy miệng mình có chút khô.
Lúc này ông ta cũng có chút sợ hãi đối với Diệp Tinh.
Ông ta suy nghĩ một chút vẫn là đi lên phía trước nói: "Diệp Tinh, Kim lão này là người của Phong Diệp Cốc, thực lực của Phong Diệp Cốc rất mạnh, cậu giết bọn họ sẽ có phiền toái."
"Không có việc gì, những người tu luyện này thực lực cũng chỉ như vậy mà thôi." Diệp Tinh ánh mắt chuyển động một chút, trong mắt khinh thường nói.
"Chỉ là như vậy? Cậu căn bản không tưởng tượng được thực lực của bọn họ mạnh bao nhiêu đâu!" Bên cạnh, Tần Nhược Hi đi ra, thanh âm lạnh lẽo vang lên.
"Cậu vừa rồi chỉ là đánh lén mà thôi, thực lực của Kim lão này cũng còn chưa phát huy ra, bọn họ am hiểu nhất chính là công kích ở xa, hơn nữa Phong Diệp Cốc ngoại trừ Kim lão ra còn có bảy người khác, thực lực cũng không thua Kim lão, thậm chí Kim lão đối với một người trong đó phi thường cung kính, có thể thấy được người nọ thực lực vượt xa Kim lão."
Tần Nhược Hi nhìn Diệp Tinh, nói: "Cậu cũng không biết Phong Diệp Cốc rốt cuộc là thế lực gì liền trực tiếp ra tay, lần này cậu chọc phải phiền toái lớn rồi."
Nhìn Tần Nhược Hi, khóe miệng Diệp Tinh bỗng nhiên lộ ra một tia tươi cười, nói: "Nếu thực lực Phong Diệp Cốc mạnh như vậy, tôi chỉ cần đem người nơi này giải quyết,vậy thì cũng không ai biết Kim lão này là do tôi giết, đúng không?"
Nghe vậy, một cỗ hàn ý trong lòng Tần Nhược Hi nhất thời dâng lên, theo bản năng rời khỏi Diệp Tinh vài bước, Tần Tông Lâm bên cạnh cũng giống như vậy, những người khác càng là như thế, trong lòng thầm mắng Tần Nhược Hi nói ngu ngốc cái gì vậy chứ.
Nếu thật sự chọc đến ma đầu này, Diệp Tinh thật sự có khả năng xuất thủ.
"Tần tổng." Diệp Tinh nhìn Tần Tông Lâm ánh mắt có chút sợ hãi, mỉm cười nói: "Nếu là tôi giết Kim lão này, ông cũng có thể đem tin tức mang đến Phong Diệp Cốc , nói tôi mười ngày sau sẽ đi ngoại ô Bắc Kinh, đến lúc đó bọn họ có chiêu gì tôi đều có thể đỡ.” - Trong lòng hắn lại có tính toán tương ứng.
Tận thế, tuy rằng tràn ngập nguy cơ, thế nhưng bảo vật cũng rất nhiều, mà muốn tìm kiếm bảo vật rất khó.
Nhưng Diệp Tinh có trùng tầm bảo, mà trong Phong Diệp Cốc có bảo vật, khả năng tìm bảo vật tăng lên rất nhiều.
Chương 268 Quả sinh nguyên vào tay
Hắn kế tiếp chính là muốn đi tới Phong Diệp Cốc, như vậy tất nhiên sẽ cùng Phong Diệp Cốc sinh ra mâu thuẫn, lấy tính cách có thù tất báo của Phong Diệp Cốc, nếu biết hắn ra tay, tuyệt đối sẽ điên cuồng triển khai trả thù.
Cách tốt nhất là tập hợp chúng lại với nhau rồi giải quyết một thể!
Vừa rồi Diệp Tinh cố ý chỉ là huy động nắm tay, nhìn thì như đánh lén, trên thực tế đã vận dụng thực lực cường đại, dưới thực lực này, Kim Hiên căn bản khó có thể ngăn cản được.
Che dấu thực lực mới sẽ không khiến cho Phong Diệp Cốc kiêng kỵ.
Nếu là bỗng nhiên bộc phát thực lực quá mạnh, người Phong Diệp Cốc kiêng kỵ trốn tránh trả thù, đây đối với Diệp Tinh tuyệt đối là một tin xấu.
Người trong Phong Diệp Cốc, có thù tất báo, bao che khuyết điểm, nhưng mà cũng rất cẩn thận.
Đối mặt với khiêu khích của Diệp Tinh, trong lòng bọn họ khẳng định tức giận, hơn nữa sẽ còn liên thủ, như vậy Diệp Tinh liền có thể một lưới bắt hết.
Kiếp trước Phong Diệp Cốc tiền kỳ vô địch, thế nhưng phẩm tính rất kém cỏi, tùy ý xuất thủ cướp đoạt cơ duyên trong tay những người khác, thậm chí còn đánh chết cường giả mới quật khởi để bảo đảm địa vị của bọn họ, Diệp Tinh cũng không có bất kỳ hảo cảm gì đối với bọn họ.
"Diệp Tinh, cậu còn chưa rõ sao, đánh chết Kim lão, việc cậu phải làm bây giờ hẳn là trốn đi, Phong Diệp Cốc rất đáng sợ, đó không phải là thứ cậu có thể tưởng tượng." Tần Nhược Hi nhìn bộ dạng lạnh nhạt của Diệp Tinh, lại nhịn không được nói.
\- Cậu đánh lén một lần thành công, nhưng Phong Diệp Cốc nhiều cường giả như vậy làm sao có thể để cho cậu đánh lén tất cả một lần?
Nhìn Diệp Tinh không nói lời nào, Tần Nhược Hi lại thở dài một tiếng, nói: "Tùy cậu thôi, đợi đến khi thật sự đối mặt với đông đảo cao thủ Phong Diệp Cốc, cậu liền biết suy nghĩ của mình ấu trĩ cỡ nào."
Đây chính là thủ đoạn của thần minh, phàm nhân há có thể ngăn cản?
Diệp Tinh cau mày, nữ nhân này tựa hồ vẫn cho rằng mình thông minh nhất, người khác đều là kẻ ngốc. Nhưng mà hắn cũng lười phản ứng Tần Nhược Hi.
"Nhược Hi!" Tần Tông Lâm thấy sắc mặt Diệp Tinh không vui, vội vàng ngăn lại lời nói của con gái mình, ông ta nhìn Diệp Tinh nói: "Diệp Tinh, tôi sẽ đem lời nói mang đến cho bọn họ, chỉ là người của Phong Diệp cốc này quả thật rất mạnh, nếu như cậu không nắm chắc trăm phần trăm, không cần phải đối mặt."
"Tôi biết rồi." Diệp Tinh gật đầu.
Không nói gì nữa, ánh mắt hắn nhìn về phía khu vực trung gian có rất nhiều quang đoàn, còn có máy móc các loại.
"Người của Phong Diệp Cốc này lại muốn dùng máy móc để mở lớp chắn này?" Diệp Tinh trong mắt lộ ra một tia cổ quái.
Đây cũng thực sự là một cách tốt.
Nhưng những quang đoàn này hình thành ở những cơ duyên chi địa rất đặc thù, trừ phi dùng thực lực còn có tác dụng chứ dùng máy móc mà nói căn bản không phá hư được tý nào.
Giống như kiếp trước đều có mấy nước dùng đạn pháo uy lực khủng bố để oanh tạc, nhưng cũng không tạo thành bất kỳ hư tổn nào đối với những nơi cơ duyên này.
Trong lòng nghĩ, Diệp Tinh tiến lên một bước, sau đó tay phải nhẹ nhàng chạm vào một chút.
Roẹt...
Không khí tựa hồ có một trận dao động, sau đó Diệp Tinh trực tiếp đi vào.
"Vào rồi?" Đám người Tần Nhược Hi sửng sốt, trong mắt đều lộ ra vẻ khó có thể tin được, nhất là Tần Nhược Hi, cô biết lực phòng ngự của tấm màng mỏng mạnh bao nhiêu, cho dù là Kim lão kia sử dụng lửa không ngừng thiêu đốt cũng không thể phá hư.
\- Dễ dàng đi vào như vậy, chẳng lẽ là máy móc vừa rồi có tác dụng? Mọi người trong lòng nghĩ.
Bọn họ cũng không thấy Diệp Tinh làm cái gì, chỉ thấy hắn cứ như vậy dễ dàng đi vào.
Từng đạo quang đoàn không ngừng bị Diệp Tinh thu hồi.
\- Quả sinh nguyên!
Quang đoàn trong tay hắn bao bọc một quả màu trắng, trên quả màu trắng này truyền đến lực sinh mệnh vô cùng nồng đậm.
\- Chân Tiểu Phong có thể cứu rồi! Diệp Tinh nhanh chóng thu hồi.
Không nói đến hai chân, cho dù toàn bộ thân thể Diệp Phong tê liệt cũng có thể trị.
\- Nhiều quang đoàn như vậy đều bị Diệp Tinh chiếm được!
Mọi người chung quanh nhìn từng đạo quang đoàn không ngừng bị Diệp Tinh thu hồi, trong mắt tràn đầy khát vọng, thế nhưng căn bản không dám tiến lên.
Hiện tại thi thể Kim lão cùng Khương Lâm đều ở chỗ này.
Tần Tông Lâm cùng Tần Nhược Hi cũng lộ vẻ khát vọng, hiện tại cho dù là người bình thường cũng đều biết tầm quan trọng của những quang đoàn này, càng không cần phải nói đến bọn họ.
Đây là những cơ duyên của thời kỳ đen tối!
Thế giới đã thay đổi, có được nhiều quang đoàn hơn là có thể sống sót tốt hơn trong thế giới này!
Rất nhanh, toàn bộ hơn mười đạo quang đoàn bị Diệp Tinh thu lại.
Quang đoàn toàn bộ đạt được, mục đích lúc này của Diệp Tinh cũng đạt được.
"Trịnh Cực Nguyên..." Xoay người, ánh mắt Diệp Tinh bỗng nhiên nhìn về phía mấy người Trịnh Cực Nguyên.
"Diệp...Diệp Tinh. " Mấy người Trịnh Cực Nguyên nhìn về phía Diệp Tinh, trong mắt nhất thời lộ ra vẻ sợ hãi.
"Lúc trước Khương Lâm chèn ép công ty của tôi, các người cũng có tham dự đúng chứ?" Diệp Tinh đạm mạc nói.
"Diệp Tinh, cái này... tất cả những chuyện này cơ hồ đều là Khương Lâm làm, chúng tôi chỉ là truyền đạt lời mà thôi, còn chưa làm cái gì cả, tất cả mọi chuyện đều được Khương Lâm làm.” Mấy người Trịnh Cực Nguyên bị dọa sợ, bởi vì sợ hãi, thân thể đều không ngừng run rẩy.
Trong lòng bọn họ cảm thấy một tia bi thương.
Chương 269 Mài giũa tiểu đồ đệ 1
Trước kia bọn họ là phong quang cỡ nào, còn liên hợp lại chuẩn bị đối phó Diệp Tinh, nhưng vẻn vẹn chỉ nửa năm, bọn họ lại biến thành như vậy, lúc đối mặt với Diệp Tinh chỉ toàn là sợ hãi.
"Tôi không quan tâm các người có hành động hay không, tôi chỉ biết các người có liên quan." Diệp Tinh lạnh lùng nói.
"Mười ngày sau ở ngoại ô Bắc Kinh, đem ra bồi thường tương ứng, bằng không các người biết hậu quả rồi đấy."
\- Vâng, vâng! Nghe vậy, đám người Trịnh Cực Nguyên ngược lại thở phào nhẹ nhõm.
Bọn họ cũng biết Phong Diệp Cốc cường đại, hiện tại ngược lại hy vọng Phong Diệp Cốc có thể phát huy ra thực lực lớn nhất giải quyết Diệp Tinh!
Sau khi nói xong, Diệp Tinh liền đi tới bên cạnh hứa quân, Hứa Tiểu Kỳ hai huynh muội.
Hai anh em bên cạnh Diệp Tinh thân thể tuy nhỏ, thế nhưng lại đứng thẳng tắp, đối với Diệp Tinh giết người bọn họ cũng không có cảm giác sợ hãi gì.
Người sư phụ bọn họ giết khẳng định đều là người xấu.
"Diệp Tinh." Thấy Diệp Tinh muốn rời đi, Tần Tông Lâm lại bỗng nhiên hô.
-Tần tổng còn có việc sao? Diệp Tinh xoay người hỏi.
"Cái kia..." Tần Tông Lâm nhìn Diệp Tinh, có chút ngượng ngùng nói: "Có thể bán cho tôi mấy loại quang đoàn để tu luyện không?"
Nghe vậy, Diệp Tinh cười cười, nói: "Tần tổng chuẩn bị dùng cái gì mua? Nếu đó là tiền thì thôi.” Hắn không cần nhiều tiền làm gì.
"Cái này" Tần Tông Lâm trên mặt lộ ra vẻ khó xử.
Ông ta quả thật muốn mua mấy cái quang đoàn tu luyện ở trong tay Diệp Tinh, vô luận bao nhiêu tiền đều có thể lấy ra, thế nhưng Diệp Tinh hiển nhiên không có hứng thú.
"Được rồi, nếu Tần tổng muốn, mười ngày sau khi tôi đi ngoại ô Bắc Kinh có thể đến giao dịch, lấy vật đổi vật." Diệp Tinh mỉm cười nói.
"Tiểu Quân, Tiểu Kỳ, chúng ta đi." Nói xong, Diệp Tinh liền không nhiều lời, mang theo một đôi tiểu đồ đệ của mình rời đi nơi này.
"Ba, ba thật sự muốn đem tin tức nơi này nói cho Phong Diệp Cốc?" Nhìn bóng lưng Diệp Tinh rời đi, Tần Nhược Hi trầm mặc một chút bỗng nhiên hỏi.
\- Con dám không nói sao? Tần Tông Lâm cười khổ lắc đầu.
"Quên đi, đây là chuyện của Diệp Tinh cùng Phong Diệp Cốc, chúng ta truyền tin tức đến là được rồi."
Tần Nhược Hi im lặng không nói gì.
Lái xe rời khỏi Bắc Kinh, Diệp Tinh liền nhanh chóng hướng về Tây An.
"Ngoại trừ quả sinh nguyên ra, còn có một khối không tinh thạch, năm đạo công pháp đỉnh cấp." Diệp Tinh nhìn rất nhiều quang đoàn, trong lòng vui sướng.
Những quang đoàn này đều là tài nguyên, cho dù hắn dùng không được bao nhiêu, thế nhưng cùng người khác đổi bảo vật cũng là không tồi.
\- Rống!
Chưa rời khỏi Bắc Kinh vài phút, bỗng nhiên một tiếng gầm gừ truyền đến, sau đó một con dị thú giống báo xuất hiện ở ven đường. –
“Tiểu Quân, đi đối phó nó!” Diệp Tinh phân phó nói.
"Vâng,sư phụ!" Hứa Quân mặc dù trong lòng có chút sợ hãi, nhưng vẫn không chút do dự nghe theo mệnh lệnh của Diệp Tinh, cậu xuống xe, trong tay cầm một kiện binh khí, dũng cảm giằng mạnh với dị thú giống báo.
Vài phút sau, dị thú giống báo tử vong, còn Hứa Quân thở hổn hển ngồi trên mặt đất.
"Cảm giác thế nào?" Diệp Tinh nhìn đồ đệ của mình.
Hứa Quân nắm nắm đấm nói: "Sư phụ, lần sau con nhất định phải dựa vào chính mình đánh chết những dị thú này."
Vừa rồi Diệp Tinh xuất thủ trợ giúp cậu rất nhiều.
"Có chí khí là tốt rồi, nhưng mà tuổi của nhóc dù sao cũng quá nhỏ, giai đoạn hiện tại cần mãi giũa nhiều." Diệp Tinh nói.
-Con biết rồi! Hứa Quân Lực nắm chặt nắm tay.
"Anh, anh thật lợi hại nha." Lên xe, Hứa Tiểu Kỳ nhỏ giọng nói.
\- Tiểu Kỳ, con dị thú tiếp theo để nhóc đi chiến đấu! Lời của cô bé vừa dứt, Diệp Tinh trực tiếp nói.
Nghe vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn của Hứa Tiểu Kỳ nhất thời trở nên tái nhợt.
\- Dị thú sẽ không bởi vì các nhóc tuổi còn nhỏ mà tha cho các nhóc đâu, càng nhỏ tiềm lực càng lớn, càng nên mài giũa, đây mới là nhiệm vụ của các nhóc! Diệp Tinh xuyên thấu qua gương chiếu hậu nhìn hai đồ đệ của mình.
"Vâng, sư phụ." Hứa Tiểu Kỳ gắp đầu một chút nói.
Thời gian kế tiếp, sau khi gặp được dị thú, Hứa Quân và Hứa Tiểu Kỳ đều chiến đấu, đương nhiên, trên cơ bản là Diệp Tinh đang khống chế linh lực để khống chế thân thể dị thú.
"Tiểu Quân cùng Tiểu Kỳ tuyệt đối có tiềm lực vô hạn, không biết tương lai có thể trưởng thành đến trình độ nào đây?" Diệp Tinh quan sát tiến bộ của hai đứa đồ đệ, trong lòng cũng có một tia chờ mong.
Thời gian cứ như vậy không ngừng trôi qua, đợi qua mười mấy tiếng sau, xe đã cách Tây An rất gần.
"Lộp bộp!"
Bỗng nhiên, từng đạo tiếng va chạm vang lên, trên cửa sổ xe Diệp Tinh xuất hiện rất nhiều vật thể giống băng tinh.
"Vậy mà có mưa đá?" Diệp Tinh cau mày.
Thời tiết vào ngày tận thế thay đổi rất nhanh,có tuyết rơi và mưa đá là điều bình thường.
Hắn lái xe tìm kiếm bốn phía, thấy được một căn nhà, liền dừng xe, dẫn Hứa Quân, Hứa Tiểu Kỳ đi vào.
Toàn bộ ngôi nhà trông rất mới, đồ nội thất bên trong có hơi lộn xộn.
Nhanh chóng tìm kiếm, không có ai trong nhà.
\- Hiện tại bắt đầu tu luyện!
Kiểm tra một chút, sau đó Diệp Tinh không có suy nghĩ nhiều nữa, hắn lấy ra một quả linh quả trực tiếp nuốt vào, bắt đầu luyện hóa linh lực bên trong.
Chương 270 Mài giũa tiểu đồ đệ 2
Hoàng cảnh cần linh lực vô cùng khổng lồ, kiếp trước Diệp Tinh cũng chỉ là ở sơ kỳ của hoàng cảnh, cho nên hiện tại tốc độ tu luyện của hắn chậm lại, mỗi một ngày đạt tới thân thể hấp thu linh lực bão hòa liền không hấp thu nữa, chỉ là cái này cũng rất dễ dàng tạo thành thương tổn không xác định đối với thân thể.
Cho dù như vậy, tốc độ tu luyện của Diệp Tinh cũng tuyệt đối nhanh hơn bất kỳ kẻ nào, hắn đang không ngừng đến gần trung kỳ hoàng cảnh.
Tu luyện hơn nửa giờ, Diệp Tinh liền ngừng lại, khả năng hấp thu linh lực của thân thể hắn hoàn toàn đạt tới bão hòa.
"Lộp bộp!"
Bên ngoài thanh âm mưa đá va chạm không ngừng vang lên, nhìn bộ dáng này có vẻ tạm thời sẽ không ngừng.
"Phòng bếp ở đâu nhỉ?"
Tu luyện xong, Diệp Tinh bắt đầu cẩn thận dò xét căn nhà, hắn đi vào phòng bếp, nhìn thấy gas, máy hút mùi và các thứ khác, thậm chí còn có một ít gia vị lộn xộn.
"Xem ra người ở chỗ này hẳn là rời đi rồi, chỉ là có thứ gì không mang đi được đành phải để lại nơi này."
Nhìn tủ lạnh một chút, lúc này bên trong tủ lạnh hoàn toàn là trống rỗng.
Diệp Tinh suy nghĩ một chút, lấy ra mấy miếng thịt, còn có một ít rau củ, dầu, muối các loại đồ vật.
Từ Thượng Hải xuất phát đi Tây An, sau đó an bài xong lại đi Bắc Kinh, hiện tại lại trở về, đều đã qua gần ba ngày.
Lúc đói Diệp Tinh cũng chỉ ăn một ít thịt khô.
Tuy rằng ăn hay không ăn đồ nóng mà nói không ảnh hưởng gì đến hắn, nhưng trước kia quen ăn đồ nóng, hiện tại ăn toàn đồ khô, đồ nguội luôn cảm thấy có chút không được tự nhiên.
Hiện tại bên ngoài đi không được, hắn tiếp tục tu luyện cũng vô dụng, nơi này có phòng bếp làm sẵn, Diệp Tinh quyết định nấu chút đồ ăn.
Đun nóng chảo, sau đó đổ dầu, đặt vài miếng thịt xuống chảo, nhất thời một mùi thơm ập đến.
Hứa Quân và Hứa Tiểu Kỳ ngửi thấy mùi hương này, không ngừng nuốt nước miếng, đứng ở ngoài phòng bếp trông mong nhìn.
Vào những lúc bình thường, những món ăn này có thể không quan tâm, phải có cha mẹ dỗ dành mới ăn một ít, nhưng ăn bánh mì hai ngày, ngửi thấy mùi thơm của các món ăn gia đình, bọn họ chắc chắn không thể chịu đựng được.
Mất một thời gian thịt mới được nấu xong, sau đó Diệp Tinh nấu thêm một quả cà tím, thêm mấy loại rau xanh đem tất cả xào lên.
Nấu thịt có chút phiền, nhưng nấu rau lại rất nhanh.
\- Nấu xong rồi! Diệp Tinh bưng thức ăn lên, ngoài ra còn có một nồi cơm.
"Ăn cơm đi." Diệp Tinh đơm cho Hứa Quân, Hứa Tiểu Kỳ mỗi đứa một chén cơm, sau đó cùng nhau ăn.
Đồ ăn nóng hổi vào bụng, Diệp Tinh chỉ cảm thấy một trận cảm giác thoải mái truyền đến.
"Sư phụ, thật ngon." Đôi mắt hạnh phúc của Hứa Tiểu Kỳ đều nheo lại, ăn một cọng rau xanh cũng không nỡ nuốt xuống.
"Ăn ngon liền ăn nhiều một chút." Diệp Tinh cười nói.
Hắn nấu một lượng đủ thức ăn, cho dù ăn không hết, cũng có thể trực tiếp thu vào trong nhẫn không gian, dù sao cũng sẽ không hỏng.
"Ừm." Hứa Tiểu Kỳ dùng sức gắp đầu một chút.
Bên cạnh, Hứa Quân cũng ăn như hổ đói.
"Hửm? Có người?"
Chờ qua mười mấy phút, bỗng nhiên Diệp Tinh cau mày nhìn về phía bên ngoài.
Có động tĩnh truyền đến.
Trên đường phố, một chiếc xe tải đang được lái, lúc này có một số người trên xe tải.
"Anh Cường, bên ngoài mưa đá rồi." Lúc này tài xế lái xe bỗng nhiên nói.
"Lộp bộp!" Bên ngoài từng đạo mưa đá đập vào cửa sổ xe, phát ra từng đạo tiếng vang.
\- Vậy tìm một chỗ nhanh chóng tránh một chút! Ngồi ở hàng ghế sau, một người đàn ông trung niên thoạt nhìn gần bốn mươi tuổi nói.
Người đàn ông này đầu trọc, trên mặt còn có một vết thương, vẻ mặt vô cùng hung ác.
\- Khụ khụ!
Bỗng nhiên, trên xe một trận ho khan dồn dập vang lên, một ông lão ở vị trí phía sau sắc mặt tái nhợt, không ngừng ho khan.
"Mẹ nó, lão già, sao còn chưa ho chết?" Người đàn ông đầu trọc nhìn ông lão này, nhịn không được thấp giọng mắng.
\- Dừng xe, ta muốn đem lão già này ném ra ngoài!
Khụ khụ một hồi, người đầu trọc này thật sự chịu không nổi, tức giận nói.
Nhưng một cô gái bên cạnh ông lão lại lạnh lùng nói: "Ông dám động vào ông nội tôi một chút, tôi lập tức chết ở chỗ này."
Cô gái này diện mạo thanh lệ, trên người còn mặc quần áo hàng hiệu, chẳng qua sắc mặt thoạt nhìn rất kém, trong mắt tràn đầy vẻ buồn bã.
"Được, tôi không động, tôi không động nữa là được chứ gì." Người đàn ông đầu trọc nhìn cô gái này, lập tức thay đổi ngữ khí, vội vàng gật đầu nói: "Nhưng mà đã nói trước rồi, tôi dẫn các người đi Tây An, còn cô làm người phụ nữ của tôi."
"Tôi đã nói tự nhiên sẽ làm được." Cô gái cắn môi gật đầu.
"Ha ha, lão Dư, nhanh tìm một chỗ có thể tránh mưa đá." Người đàn ông đầu trọc lớn tiếng phân phó.
Nghe giọng điệu của ông ta ngược lại có chút khẩn cấp.
"Vâng, anh Cường." Người đàn ông lái xe cười hắc hắc.
Vị trí hàng ghế sau, ông lão cố nén ho khan, nhỏ giọng nói: "Tiểu Nguyệt, cháu không cần quản lão già như ông, ông đều là lão xương này, sắp chết rồi."
"Đúng vậy, Tiểu Nguyệt, ba và ông nội con vốn đáng chết."
Bên cạnh cô gái còn có một người đàn ông trung niên, ông ta cũng thở dài một hơi nói.
Nhìn cánh tay ông ta dùng quần áo rách bọc lại, hiển nhiên là bị thương.
"Ông nội, ba, hiện tại mẹ đã không còn nữa, chúng ta vô luận như thế nào cũng phải sống sót." Cô gái cắn răng nói.
" Diệp Tinh này vẫn là một uy hiếp tiềm ẩn, không bằng để cho Kim lão nhân cơ hội diệt trừ hắn?” Nhìn Diệp Tinh, trong lòng Khương Lâm trong nháy mắt chuyển động rất nhiều ý nghĩ.
"Diệp Tinh?"
Tần Tông Lâm nhìn về phía Diệp Tinh, lập tức cười đi tới, nói: "Diệp tổng, không nghĩ tới chúng ta ở chỗ này lại gặp mặt?"
Lúc trước khi bọn họ giao dịch công ty TNHH hệ thống máy tính Mạc Vân Hàng Châu đã gặp qua vài lần, quan hệ coi như không tệ.
"Tần tổng." Diệp Tinh nhìn về phía Tần Tông Lâm, khẽ gật đầu, nói: "Tần tổng chờ một chút, tôi trước giải quyết chút chuyện đã."
Hắn nhìn Khương Lâm, sắc mặt vô cùng lạnh như băng nói: "Khương Lâm, chuyện của chúng ta nên thanh toán rồi!"
Mục tiêu đầu tiên của hắn khi đến Bắc Kinh là quả sinh nguyên, mục tiêu thứ hai chính là Khương Lâm, không nghĩ tới hai cái này lại ở cùng một chỗ.
Người nhà chính là nghịch lân của Diệp Tinh, Khương Lâm này dám phân phó người khác đi đối phó người nhà của hắn, Diệp Tinh tuyệt đối không có khả năng cứ như vậy quên đi.
Hắn tựa hồ liếc mắt nhìn lão giả kia một cái, sau đó từng bước từng bước đi về phía Khương Lâm.
"Kim lão, cứu tôi." Khiến Diệp Tinh thành như vậy, Khương Lâm nhìn Kim lão vội vàng nói.
"Chuyện gì đang xảy ra vậy?" Kim Hiên cau mày.
"Kim lão, đây là kẻ thù của tôi, lúc trước vẫn luôn muốn đối phó tôi." Khương Lâm vội vàng nói: "Nếu như tôi bị giết thì gia tộc lại phải lựa chọn những người khác phụ trách chuyện nơi này, tất sẽ làm chậm trễ thời gian của Kim lão ngài."
Anh ta đang chứng minh mình hữu dụng với Kim Hiên.
"Kẻ thù?" Kim Hiên đứng lên, hờ hững nhìn Diệp Tinh một cái.
Ngoại trừ những người Phong Diệp Cốc của họ, những người khác trên thế giới này đều tồn tại như con kiến hôi.
"Ranh con, mau rời khỏi nơi này đi, sau này đừng tìm Khương Lâm gây sự nữa, ta sẽ tha cho ngươi một mạng." Kim Hiên nói.
Ông ta đã lâu không nhập thế, nhưng cẩn thận trong lòng vẫn còn.
Hiện tại Khương Lâm đối với ông ta có tác dụng, cho nên Diệp Tinh không thể giết Khương Lâm, chỉ khi tác dụng của Khương Lâm dùng hết, chuyện anh ta với Diệp Tinh ông ta sẽ không thèm quản nữa.
Cho nên ông ta cũng sẽ không trực tiếp động thủ với Diệp Tinh.
Bùng!
Sau khi nói xong, trước người Kim Hiên bỗng nhiên có ngọn lửa bùng lên, dưới ánh đèn yếu ớt chớp động quang mang, một cỗ khí tức cực nóng tràn ngập chung quanh.
Nhìn thấy ngọn lửa này, trong ánh mắt Khương Lâm nhất thời lộ ra vẻ cuồng nhiệt.
Chính là ngọn lửa này trong thời gian cực ngắn đem một tòa chung cư hóa thành một mảnh phế tích.
Đây là thủ đoạn thần minh mới có!
Tuy rằng đối với việc Kim lão không giết Diệp Tinh có chút bất mãn, thế nhưng Khương Lâm không dám phản bác cái gì.
"Diệp Tinh, mau rời khỏi nơi này." Tần Tông Lâm thấy Diệp Tinh không có động tác, nhanh chóng đi tới bên cạnh Diệp Tinh, nhỏ giọng nói.
"Ông là ai?" Lúc này Diệp Tinh không có nhìn Tần Tông Lâm, mà nhìn Kim lão, ánh mắt chuyển động một chút hỏi: "Ngọn lửa này là phép thuật sao?"
Ánh mắt của hắn không chút dấu vết nhìn thoáng qua lá phong trên áo của Kim Hiên.
"Phép thuật? Thật sự là kiến thức nông cạn nhất thế gian." Kim Hiên cười nhạo một tiếng, nói: "Ta đến từ thánh địa tu luyện Phong Diệp Cốc, ranh con, hiện tại tâm tình ta còn tốt, lười động thủ, nếu không rời đi cũng đừng trách ta."
-Trách ông? Diệp Tinh khóe miệng lộ ra một nụ cười kỳ dị.
Ầm ầm!
Thân ảnh hắn bỗng nhiên lướt qua, sau đó trực tiếp vung một quyền ra.
"Dám động thủ trước? Thật sự là muốn chết. "Kim Hiên lắc lắc đầu, ngọn lửa trước người huy động, muốn ngăn trở Diệp Tinh.
Thế nhưng, ngọn lửa này khi tiếp xúc với Diệp Tinh lại không tạo thành bất kỳ trở ngại nào, cũng chưa từng tiến lên phía trước, chỉ có nắm tay trực tiếp tiếp cận lồng ngực Kim Hiên.
-Phanh!
Tuy Kim Hiên không lui về phía sau, nhưng trên người lại có một tiếng vang vỡ vụn.
"Ta" Kim Hiên khó có thể tin nhìn nắm tay Diệp Tinh, trái tim hắn bị nắm đấm của Diệp Tinh chấn nát.
Vù
Nhất thời lực sinh mệnh của Kim Hiên nhanh chóng biến mất, ông ta nhìn Diệp Tinh muốn nói cái gì đó, nhưng cái gì cũng nói không nên lời.
Ông ta là một trong những trưởng lão của Phong Diệp Cốc, cường giả cấp vương cảnh, cho dù ở Phong Diệp Cốc cũng đều đứng ở đỉnh cao, hiện tại nhập thế là tìm kiếm cơ duyên to lớn tiến thêm một bước, thế nhưng lại dễ dàng chết ở nơi này.
Mà ông ta ngay cả đối phương rốt cuộc là người nào cũng không biết.
-Phanh!
Thi thể của ông ta rơi thẳng xuống đất.
Ầm ầm!
Toàn bộ sân đấu lập tức an tĩnh lại, mọi người nhìn Diệp Tinh trong mắt tràn đầy vẻ kinh hãi.
\- Kim lão bị Diệp Tinh giết?
"Làm sao có thể? Kim lão thực lực mạnh như vậy cơ mà!"
“Đánh lén! Chắc chắn Diệp Tinh đây là đánh lén! Thủ đoạn thần thoại của Kim lão còn chưa kịp thi triển mà.” - Mấy người ở đây nhìn Diệp Tinh trong lòng kinh hãi.
"Kim...Kim lão" trong lòng bọn họ kinh hãi, lúc này Khương Lâm thì sợ hãi đến cực điểm, thân thể đều không ngừng run rẩy.
\- Kim lão làm sao có thể chết? Khương Lâm nhìn Diệp Tinh, trong mắt tràn đầy vẻ khó có thể tin nổi.
Kim Hiên là lá bài tẩy lớn nhất của anh ta, theo anh ta thấy cho dù không thể giết Diệp Tinh, cũng có thể đánh lui hắn, nhưng chưa gì lại bị Diệp Tinh miểu sát.
"Khương Lâm, hiện tại ngươi có thể dựa vào ai đây?" Diệp Tinh giải quyết xong Kim Hiên, đi tới trước mặt Khương Lâm lạnh nhạt nói.
Chương 267 Khương Lâm chết! 2
Khương Lâm tuy hoảng sợ, nhưng trong lòng lại có dục sinh mãnh liệt, anh ta vội vàng quỳ xuống, cầu xin tha thứ nói: "Diệp Tinh, cầu xin cậu buông tha cho tôi, tôi chỉ là phái người chèn ép việc làm ăn của ba mẹ cậu mà thôi, cũng chỉ hơi giáo huấn bọn họ một chút, chỉ là muốn dạy cho bọn họ một bài học mà thôi, không hề có suy nghĩ tạo thành thương tổn lớn cho bọn họ."
Trong lòng anh ta lúc này sợ hãi đến cực điểm.
"Bài học? Ba mẹ ta không có ai có thể dạy dỗ!" Diệp Tinh sắc mặt lạnh như băng.
-Phanh! Hắn một cước đá ra, thân thể Khương Lâm trực tiếp bay ngược ra ngoài.
Cảm giác vô cùng đau đớn truyền đến, Khương Lâm chỉ cảm thấy lục phủ ngũ tạng của mình toàn bộ bị đá nát, ý thức dần dần trở nên mơ hồ.
Anh ta biết, mình không sống được nữa.
Khóe miệng có máu không ngừng chảy ra, trước khi Khương Lâm chết, trong mắt lại lộ ra vẻ điên cuồng: "Ha ha, không nghĩ tới Khương Lâm ta lại là kết cục này, tận thế chết tiệt này a."
Tập đoàn Khương thị khổng lồ cỡ nào chứ, là nhị thiếu gia tập đoàn Khương thị, anh ta vừa sinh ra đã đứng ở điểm cuối mà người khác khó có thể đạt tới, từ trên cao nhìn xuống mọi người.
Kể cả là Diệp Tinh hay tất cả doanh nghiệp khác, chỉ cần một câu nói của anh ta đều hoàn toàn có thể dễ dàng chèn ép bọn họ không xoay người được.
Nhưng sau khi bóng tối giáng xuống, hết thảy đều thay đổi, anh ta không còn cao cao tại thượng nữa, thậm chí người bình thường không ngừng vượt qua anh ta, có thể tưởng tượng được khó chịu trong lòng anh ta lớn cỡ nào.
"Ha ha, Diệp Diệp Tinh, ta chết, nhưng ở trong tận thế đen tối này, ngươi cũng không sống được bao lâu, thời đại đen tối, trái đất tận thế, ác ma sẽ giáng lâm nhân gian, ngươi, các ngươi đều sẽ chết! Đều sẽ chết" Khương Lâm cười điên cuồng, sau đó thân thể không nhúc nhích, mất đi khí tức sinh mệnh.
Cho dù chết, trong mắt còn có oán độc, không cam lòng, tuyệt vọng, vân vân.
Xung quanh là một sự im lặng, bóng tối bao phủ bầu trời, chỉ có ánh sáng mờ nhạt chiếu sáng trên khuôn mặt của mọi người.
Kim lão chết, Khương Lâm cũng chết.
Trong thời gian ngắn, hai người đều chết ở trong tay Diệp Tinh.
Diệp Tinh nhìn thi thể Khương Lâm, trong lòng im lặng, nếu chỉ chèn ép việc làm ăn của hắn, hắn lười phản ứng, bởi vì những chuyện làm ăn kia đối với hắn mà nói căn bản không có tác dụng gì.
Nhưng Khương Lâm không nên ra tay với ba mẹ hắn, điều này hoàn toàn chạm đến điểm mấu chốt của hắn.
– Tôi giết Khương Lâm, các người có ý kiến gì không? Ánh mắt Diệp Tinh nhìn về phía hai người khác của Khương gia.
"Diệp... cậu Diệp, Khương Lâm này ra tay với ba mẹ cậu, cậu báo thù, chúng tôi cũng không có ý kiến gì." Hai người Khương gia cố nén hoảng sợ trong lòng nói.
Chọc cho Diệp Tinh không vui, phỏng chừng ngay cả bọn họ Diệp Tinh cũng muốn giết.
Thu hồi ánh mắt, Diệp Tinh cũng không có tìm hai người này gây sự. Chỉ là hắn trực tiếp để lại một tia linh lực trong cơ thể hai người. Nếu hai người này có dị động, linh lực sẽ trực tiếp bộc phát.
"Diệp... Diệp Tinh." Tần Tông Lâm nhìn Diệp Tinh, nhịn không được nuốt một ngụm nước bọt, ông ta cảm thấy miệng mình có chút khô.
Lúc này ông ta cũng có chút sợ hãi đối với Diệp Tinh.
Ông ta suy nghĩ một chút vẫn là đi lên phía trước nói: "Diệp Tinh, Kim lão này là người của Phong Diệp Cốc, thực lực của Phong Diệp Cốc rất mạnh, cậu giết bọn họ sẽ có phiền toái."
"Không có việc gì, những người tu luyện này thực lực cũng chỉ như vậy mà thôi." Diệp Tinh ánh mắt chuyển động một chút, trong mắt khinh thường nói.
"Chỉ là như vậy? Cậu căn bản không tưởng tượng được thực lực của bọn họ mạnh bao nhiêu đâu!" Bên cạnh, Tần Nhược Hi đi ra, thanh âm lạnh lẽo vang lên.
"Cậu vừa rồi chỉ là đánh lén mà thôi, thực lực của Kim lão này cũng còn chưa phát huy ra, bọn họ am hiểu nhất chính là công kích ở xa, hơn nữa Phong Diệp Cốc ngoại trừ Kim lão ra còn có bảy người khác, thực lực cũng không thua Kim lão, thậm chí Kim lão đối với một người trong đó phi thường cung kính, có thể thấy được người nọ thực lực vượt xa Kim lão."
Tần Nhược Hi nhìn Diệp Tinh, nói: "Cậu cũng không biết Phong Diệp Cốc rốt cuộc là thế lực gì liền trực tiếp ra tay, lần này cậu chọc phải phiền toái lớn rồi."
Nhìn Tần Nhược Hi, khóe miệng Diệp Tinh bỗng nhiên lộ ra một tia tươi cười, nói: "Nếu thực lực Phong Diệp Cốc mạnh như vậy, tôi chỉ cần đem người nơi này giải quyết,vậy thì cũng không ai biết Kim lão này là do tôi giết, đúng không?"
Nghe vậy, một cỗ hàn ý trong lòng Tần Nhược Hi nhất thời dâng lên, theo bản năng rời khỏi Diệp Tinh vài bước, Tần Tông Lâm bên cạnh cũng giống như vậy, những người khác càng là như thế, trong lòng thầm mắng Tần Nhược Hi nói ngu ngốc cái gì vậy chứ.
Nếu thật sự chọc đến ma đầu này, Diệp Tinh thật sự có khả năng xuất thủ.
"Tần tổng." Diệp Tinh nhìn Tần Tông Lâm ánh mắt có chút sợ hãi, mỉm cười nói: "Nếu là tôi giết Kim lão này, ông cũng có thể đem tin tức mang đến Phong Diệp Cốc , nói tôi mười ngày sau sẽ đi ngoại ô Bắc Kinh, đến lúc đó bọn họ có chiêu gì tôi đều có thể đỡ.” - Trong lòng hắn lại có tính toán tương ứng.
Tận thế, tuy rằng tràn ngập nguy cơ, thế nhưng bảo vật cũng rất nhiều, mà muốn tìm kiếm bảo vật rất khó.
Nhưng Diệp Tinh có trùng tầm bảo, mà trong Phong Diệp Cốc có bảo vật, khả năng tìm bảo vật tăng lên rất nhiều.
Chương 268 Quả sinh nguyên vào tay
Hắn kế tiếp chính là muốn đi tới Phong Diệp Cốc, như vậy tất nhiên sẽ cùng Phong Diệp Cốc sinh ra mâu thuẫn, lấy tính cách có thù tất báo của Phong Diệp Cốc, nếu biết hắn ra tay, tuyệt đối sẽ điên cuồng triển khai trả thù.
Cách tốt nhất là tập hợp chúng lại với nhau rồi giải quyết một thể!
Vừa rồi Diệp Tinh cố ý chỉ là huy động nắm tay, nhìn thì như đánh lén, trên thực tế đã vận dụng thực lực cường đại, dưới thực lực này, Kim Hiên căn bản khó có thể ngăn cản được.
Che dấu thực lực mới sẽ không khiến cho Phong Diệp Cốc kiêng kỵ.
Nếu là bỗng nhiên bộc phát thực lực quá mạnh, người Phong Diệp Cốc kiêng kỵ trốn tránh trả thù, đây đối với Diệp Tinh tuyệt đối là một tin xấu.
Người trong Phong Diệp Cốc, có thù tất báo, bao che khuyết điểm, nhưng mà cũng rất cẩn thận.
Đối mặt với khiêu khích của Diệp Tinh, trong lòng bọn họ khẳng định tức giận, hơn nữa sẽ còn liên thủ, như vậy Diệp Tinh liền có thể một lưới bắt hết.
Kiếp trước Phong Diệp Cốc tiền kỳ vô địch, thế nhưng phẩm tính rất kém cỏi, tùy ý xuất thủ cướp đoạt cơ duyên trong tay những người khác, thậm chí còn đánh chết cường giả mới quật khởi để bảo đảm địa vị của bọn họ, Diệp Tinh cũng không có bất kỳ hảo cảm gì đối với bọn họ.
"Diệp Tinh, cậu còn chưa rõ sao, đánh chết Kim lão, việc cậu phải làm bây giờ hẳn là trốn đi, Phong Diệp Cốc rất đáng sợ, đó không phải là thứ cậu có thể tưởng tượng." Tần Nhược Hi nhìn bộ dạng lạnh nhạt của Diệp Tinh, lại nhịn không được nói.
\- Cậu đánh lén một lần thành công, nhưng Phong Diệp Cốc nhiều cường giả như vậy làm sao có thể để cho cậu đánh lén tất cả một lần?
Nhìn Diệp Tinh không nói lời nào, Tần Nhược Hi lại thở dài một tiếng, nói: "Tùy cậu thôi, đợi đến khi thật sự đối mặt với đông đảo cao thủ Phong Diệp Cốc, cậu liền biết suy nghĩ của mình ấu trĩ cỡ nào."
Đây chính là thủ đoạn của thần minh, phàm nhân há có thể ngăn cản?
Diệp Tinh cau mày, nữ nhân này tựa hồ vẫn cho rằng mình thông minh nhất, người khác đều là kẻ ngốc. Nhưng mà hắn cũng lười phản ứng Tần Nhược Hi.
"Nhược Hi!" Tần Tông Lâm thấy sắc mặt Diệp Tinh không vui, vội vàng ngăn lại lời nói của con gái mình, ông ta nhìn Diệp Tinh nói: "Diệp Tinh, tôi sẽ đem lời nói mang đến cho bọn họ, chỉ là người của Phong Diệp cốc này quả thật rất mạnh, nếu như cậu không nắm chắc trăm phần trăm, không cần phải đối mặt."
"Tôi biết rồi." Diệp Tinh gật đầu.
Không nói gì nữa, ánh mắt hắn nhìn về phía khu vực trung gian có rất nhiều quang đoàn, còn có máy móc các loại.
"Người của Phong Diệp Cốc này lại muốn dùng máy móc để mở lớp chắn này?" Diệp Tinh trong mắt lộ ra một tia cổ quái.
Đây cũng thực sự là một cách tốt.
Nhưng những quang đoàn này hình thành ở những cơ duyên chi địa rất đặc thù, trừ phi dùng thực lực còn có tác dụng chứ dùng máy móc mà nói căn bản không phá hư được tý nào.
Giống như kiếp trước đều có mấy nước dùng đạn pháo uy lực khủng bố để oanh tạc, nhưng cũng không tạo thành bất kỳ hư tổn nào đối với những nơi cơ duyên này.
Trong lòng nghĩ, Diệp Tinh tiến lên một bước, sau đó tay phải nhẹ nhàng chạm vào một chút.
Roẹt...
Không khí tựa hồ có một trận dao động, sau đó Diệp Tinh trực tiếp đi vào.
"Vào rồi?" Đám người Tần Nhược Hi sửng sốt, trong mắt đều lộ ra vẻ khó có thể tin được, nhất là Tần Nhược Hi, cô biết lực phòng ngự của tấm màng mỏng mạnh bao nhiêu, cho dù là Kim lão kia sử dụng lửa không ngừng thiêu đốt cũng không thể phá hư.
\- Dễ dàng đi vào như vậy, chẳng lẽ là máy móc vừa rồi có tác dụng? Mọi người trong lòng nghĩ.
Bọn họ cũng không thấy Diệp Tinh làm cái gì, chỉ thấy hắn cứ như vậy dễ dàng đi vào.
Từng đạo quang đoàn không ngừng bị Diệp Tinh thu hồi.
\- Quả sinh nguyên!
Quang đoàn trong tay hắn bao bọc một quả màu trắng, trên quả màu trắng này truyền đến lực sinh mệnh vô cùng nồng đậm.
\- Chân Tiểu Phong có thể cứu rồi! Diệp Tinh nhanh chóng thu hồi.
Không nói đến hai chân, cho dù toàn bộ thân thể Diệp Phong tê liệt cũng có thể trị.
\- Nhiều quang đoàn như vậy đều bị Diệp Tinh chiếm được!
Mọi người chung quanh nhìn từng đạo quang đoàn không ngừng bị Diệp Tinh thu hồi, trong mắt tràn đầy khát vọng, thế nhưng căn bản không dám tiến lên.
Hiện tại thi thể Kim lão cùng Khương Lâm đều ở chỗ này.
Tần Tông Lâm cùng Tần Nhược Hi cũng lộ vẻ khát vọng, hiện tại cho dù là người bình thường cũng đều biết tầm quan trọng của những quang đoàn này, càng không cần phải nói đến bọn họ.
Đây là những cơ duyên của thời kỳ đen tối!
Thế giới đã thay đổi, có được nhiều quang đoàn hơn là có thể sống sót tốt hơn trong thế giới này!
Rất nhanh, toàn bộ hơn mười đạo quang đoàn bị Diệp Tinh thu lại.
Quang đoàn toàn bộ đạt được, mục đích lúc này của Diệp Tinh cũng đạt được.
"Trịnh Cực Nguyên..." Xoay người, ánh mắt Diệp Tinh bỗng nhiên nhìn về phía mấy người Trịnh Cực Nguyên.
"Diệp...Diệp Tinh. " Mấy người Trịnh Cực Nguyên nhìn về phía Diệp Tinh, trong mắt nhất thời lộ ra vẻ sợ hãi.
"Lúc trước Khương Lâm chèn ép công ty của tôi, các người cũng có tham dự đúng chứ?" Diệp Tinh đạm mạc nói.
"Diệp Tinh, cái này... tất cả những chuyện này cơ hồ đều là Khương Lâm làm, chúng tôi chỉ là truyền đạt lời mà thôi, còn chưa làm cái gì cả, tất cả mọi chuyện đều được Khương Lâm làm.” Mấy người Trịnh Cực Nguyên bị dọa sợ, bởi vì sợ hãi, thân thể đều không ngừng run rẩy.
Trong lòng bọn họ cảm thấy một tia bi thương.
Chương 269 Mài giũa tiểu đồ đệ 1
Trước kia bọn họ là phong quang cỡ nào, còn liên hợp lại chuẩn bị đối phó Diệp Tinh, nhưng vẻn vẹn chỉ nửa năm, bọn họ lại biến thành như vậy, lúc đối mặt với Diệp Tinh chỉ toàn là sợ hãi.
"Tôi không quan tâm các người có hành động hay không, tôi chỉ biết các người có liên quan." Diệp Tinh lạnh lùng nói.
"Mười ngày sau ở ngoại ô Bắc Kinh, đem ra bồi thường tương ứng, bằng không các người biết hậu quả rồi đấy."
\- Vâng, vâng! Nghe vậy, đám người Trịnh Cực Nguyên ngược lại thở phào nhẹ nhõm.
Bọn họ cũng biết Phong Diệp Cốc cường đại, hiện tại ngược lại hy vọng Phong Diệp Cốc có thể phát huy ra thực lực lớn nhất giải quyết Diệp Tinh!
Sau khi nói xong, Diệp Tinh liền đi tới bên cạnh hứa quân, Hứa Tiểu Kỳ hai huynh muội.
Hai anh em bên cạnh Diệp Tinh thân thể tuy nhỏ, thế nhưng lại đứng thẳng tắp, đối với Diệp Tinh giết người bọn họ cũng không có cảm giác sợ hãi gì.
Người sư phụ bọn họ giết khẳng định đều là người xấu.
"Diệp Tinh." Thấy Diệp Tinh muốn rời đi, Tần Tông Lâm lại bỗng nhiên hô.
-Tần tổng còn có việc sao? Diệp Tinh xoay người hỏi.
"Cái kia..." Tần Tông Lâm nhìn Diệp Tinh, có chút ngượng ngùng nói: "Có thể bán cho tôi mấy loại quang đoàn để tu luyện không?"
Nghe vậy, Diệp Tinh cười cười, nói: "Tần tổng chuẩn bị dùng cái gì mua? Nếu đó là tiền thì thôi.” Hắn không cần nhiều tiền làm gì.
"Cái này" Tần Tông Lâm trên mặt lộ ra vẻ khó xử.
Ông ta quả thật muốn mua mấy cái quang đoàn tu luyện ở trong tay Diệp Tinh, vô luận bao nhiêu tiền đều có thể lấy ra, thế nhưng Diệp Tinh hiển nhiên không có hứng thú.
"Được rồi, nếu Tần tổng muốn, mười ngày sau khi tôi đi ngoại ô Bắc Kinh có thể đến giao dịch, lấy vật đổi vật." Diệp Tinh mỉm cười nói.
"Tiểu Quân, Tiểu Kỳ, chúng ta đi." Nói xong, Diệp Tinh liền không nhiều lời, mang theo một đôi tiểu đồ đệ của mình rời đi nơi này.
"Ba, ba thật sự muốn đem tin tức nơi này nói cho Phong Diệp Cốc?" Nhìn bóng lưng Diệp Tinh rời đi, Tần Nhược Hi trầm mặc một chút bỗng nhiên hỏi.
\- Con dám không nói sao? Tần Tông Lâm cười khổ lắc đầu.
"Quên đi, đây là chuyện của Diệp Tinh cùng Phong Diệp Cốc, chúng ta truyền tin tức đến là được rồi."
Tần Nhược Hi im lặng không nói gì.
Lái xe rời khỏi Bắc Kinh, Diệp Tinh liền nhanh chóng hướng về Tây An.
"Ngoại trừ quả sinh nguyên ra, còn có một khối không tinh thạch, năm đạo công pháp đỉnh cấp." Diệp Tinh nhìn rất nhiều quang đoàn, trong lòng vui sướng.
Những quang đoàn này đều là tài nguyên, cho dù hắn dùng không được bao nhiêu, thế nhưng cùng người khác đổi bảo vật cũng là không tồi.
\- Rống!
Chưa rời khỏi Bắc Kinh vài phút, bỗng nhiên một tiếng gầm gừ truyền đến, sau đó một con dị thú giống báo xuất hiện ở ven đường. –
“Tiểu Quân, đi đối phó nó!” Diệp Tinh phân phó nói.
"Vâng,sư phụ!" Hứa Quân mặc dù trong lòng có chút sợ hãi, nhưng vẫn không chút do dự nghe theo mệnh lệnh của Diệp Tinh, cậu xuống xe, trong tay cầm một kiện binh khí, dũng cảm giằng mạnh với dị thú giống báo.
Vài phút sau, dị thú giống báo tử vong, còn Hứa Quân thở hổn hển ngồi trên mặt đất.
"Cảm giác thế nào?" Diệp Tinh nhìn đồ đệ của mình.
Hứa Quân nắm nắm đấm nói: "Sư phụ, lần sau con nhất định phải dựa vào chính mình đánh chết những dị thú này."
Vừa rồi Diệp Tinh xuất thủ trợ giúp cậu rất nhiều.
"Có chí khí là tốt rồi, nhưng mà tuổi của nhóc dù sao cũng quá nhỏ, giai đoạn hiện tại cần mãi giũa nhiều." Diệp Tinh nói.
-Con biết rồi! Hứa Quân Lực nắm chặt nắm tay.
"Anh, anh thật lợi hại nha." Lên xe, Hứa Tiểu Kỳ nhỏ giọng nói.
\- Tiểu Kỳ, con dị thú tiếp theo để nhóc đi chiến đấu! Lời của cô bé vừa dứt, Diệp Tinh trực tiếp nói.
Nghe vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn của Hứa Tiểu Kỳ nhất thời trở nên tái nhợt.
\- Dị thú sẽ không bởi vì các nhóc tuổi còn nhỏ mà tha cho các nhóc đâu, càng nhỏ tiềm lực càng lớn, càng nên mài giũa, đây mới là nhiệm vụ của các nhóc! Diệp Tinh xuyên thấu qua gương chiếu hậu nhìn hai đồ đệ của mình.
"Vâng, sư phụ." Hứa Tiểu Kỳ gắp đầu một chút nói.
Thời gian kế tiếp, sau khi gặp được dị thú, Hứa Quân và Hứa Tiểu Kỳ đều chiến đấu, đương nhiên, trên cơ bản là Diệp Tinh đang khống chế linh lực để khống chế thân thể dị thú.
"Tiểu Quân cùng Tiểu Kỳ tuyệt đối có tiềm lực vô hạn, không biết tương lai có thể trưởng thành đến trình độ nào đây?" Diệp Tinh quan sát tiến bộ của hai đứa đồ đệ, trong lòng cũng có một tia chờ mong.
Thời gian cứ như vậy không ngừng trôi qua, đợi qua mười mấy tiếng sau, xe đã cách Tây An rất gần.
"Lộp bộp!"
Bỗng nhiên, từng đạo tiếng va chạm vang lên, trên cửa sổ xe Diệp Tinh xuất hiện rất nhiều vật thể giống băng tinh.
"Vậy mà có mưa đá?" Diệp Tinh cau mày.
Thời tiết vào ngày tận thế thay đổi rất nhanh,có tuyết rơi và mưa đá là điều bình thường.
Hắn lái xe tìm kiếm bốn phía, thấy được một căn nhà, liền dừng xe, dẫn Hứa Quân, Hứa Tiểu Kỳ đi vào.
Toàn bộ ngôi nhà trông rất mới, đồ nội thất bên trong có hơi lộn xộn.
Nhanh chóng tìm kiếm, không có ai trong nhà.
\- Hiện tại bắt đầu tu luyện!
Kiểm tra một chút, sau đó Diệp Tinh không có suy nghĩ nhiều nữa, hắn lấy ra một quả linh quả trực tiếp nuốt vào, bắt đầu luyện hóa linh lực bên trong.
Chương 270 Mài giũa tiểu đồ đệ 2
Hoàng cảnh cần linh lực vô cùng khổng lồ, kiếp trước Diệp Tinh cũng chỉ là ở sơ kỳ của hoàng cảnh, cho nên hiện tại tốc độ tu luyện của hắn chậm lại, mỗi một ngày đạt tới thân thể hấp thu linh lực bão hòa liền không hấp thu nữa, chỉ là cái này cũng rất dễ dàng tạo thành thương tổn không xác định đối với thân thể.
Cho dù như vậy, tốc độ tu luyện của Diệp Tinh cũng tuyệt đối nhanh hơn bất kỳ kẻ nào, hắn đang không ngừng đến gần trung kỳ hoàng cảnh.
Tu luyện hơn nửa giờ, Diệp Tinh liền ngừng lại, khả năng hấp thu linh lực của thân thể hắn hoàn toàn đạt tới bão hòa.
"Lộp bộp!"
Bên ngoài thanh âm mưa đá va chạm không ngừng vang lên, nhìn bộ dáng này có vẻ tạm thời sẽ không ngừng.
"Phòng bếp ở đâu nhỉ?"
Tu luyện xong, Diệp Tinh bắt đầu cẩn thận dò xét căn nhà, hắn đi vào phòng bếp, nhìn thấy gas, máy hút mùi và các thứ khác, thậm chí còn có một ít gia vị lộn xộn.
"Xem ra người ở chỗ này hẳn là rời đi rồi, chỉ là có thứ gì không mang đi được đành phải để lại nơi này."
Nhìn tủ lạnh một chút, lúc này bên trong tủ lạnh hoàn toàn là trống rỗng.
Diệp Tinh suy nghĩ một chút, lấy ra mấy miếng thịt, còn có một ít rau củ, dầu, muối các loại đồ vật.
Từ Thượng Hải xuất phát đi Tây An, sau đó an bài xong lại đi Bắc Kinh, hiện tại lại trở về, đều đã qua gần ba ngày.
Lúc đói Diệp Tinh cũng chỉ ăn một ít thịt khô.
Tuy rằng ăn hay không ăn đồ nóng mà nói không ảnh hưởng gì đến hắn, nhưng trước kia quen ăn đồ nóng, hiện tại ăn toàn đồ khô, đồ nguội luôn cảm thấy có chút không được tự nhiên.
Hiện tại bên ngoài đi không được, hắn tiếp tục tu luyện cũng vô dụng, nơi này có phòng bếp làm sẵn, Diệp Tinh quyết định nấu chút đồ ăn.
Đun nóng chảo, sau đó đổ dầu, đặt vài miếng thịt xuống chảo, nhất thời một mùi thơm ập đến.
Hứa Quân và Hứa Tiểu Kỳ ngửi thấy mùi hương này, không ngừng nuốt nước miếng, đứng ở ngoài phòng bếp trông mong nhìn.
Vào những lúc bình thường, những món ăn này có thể không quan tâm, phải có cha mẹ dỗ dành mới ăn một ít, nhưng ăn bánh mì hai ngày, ngửi thấy mùi thơm của các món ăn gia đình, bọn họ chắc chắn không thể chịu đựng được.
Mất một thời gian thịt mới được nấu xong, sau đó Diệp Tinh nấu thêm một quả cà tím, thêm mấy loại rau xanh đem tất cả xào lên.
Nấu thịt có chút phiền, nhưng nấu rau lại rất nhanh.
\- Nấu xong rồi! Diệp Tinh bưng thức ăn lên, ngoài ra còn có một nồi cơm.
"Ăn cơm đi." Diệp Tinh đơm cho Hứa Quân, Hứa Tiểu Kỳ mỗi đứa một chén cơm, sau đó cùng nhau ăn.
Đồ ăn nóng hổi vào bụng, Diệp Tinh chỉ cảm thấy một trận cảm giác thoải mái truyền đến.
"Sư phụ, thật ngon." Đôi mắt hạnh phúc của Hứa Tiểu Kỳ đều nheo lại, ăn một cọng rau xanh cũng không nỡ nuốt xuống.
"Ăn ngon liền ăn nhiều một chút." Diệp Tinh cười nói.
Hắn nấu một lượng đủ thức ăn, cho dù ăn không hết, cũng có thể trực tiếp thu vào trong nhẫn không gian, dù sao cũng sẽ không hỏng.
"Ừm." Hứa Tiểu Kỳ dùng sức gắp đầu một chút.
Bên cạnh, Hứa Quân cũng ăn như hổ đói.
"Hửm? Có người?"
Chờ qua mười mấy phút, bỗng nhiên Diệp Tinh cau mày nhìn về phía bên ngoài.
Có động tĩnh truyền đến.
Trên đường phố, một chiếc xe tải đang được lái, lúc này có một số người trên xe tải.
"Anh Cường, bên ngoài mưa đá rồi." Lúc này tài xế lái xe bỗng nhiên nói.
"Lộp bộp!" Bên ngoài từng đạo mưa đá đập vào cửa sổ xe, phát ra từng đạo tiếng vang.
\- Vậy tìm một chỗ nhanh chóng tránh một chút! Ngồi ở hàng ghế sau, một người đàn ông trung niên thoạt nhìn gần bốn mươi tuổi nói.
Người đàn ông này đầu trọc, trên mặt còn có một vết thương, vẻ mặt vô cùng hung ác.
\- Khụ khụ!
Bỗng nhiên, trên xe một trận ho khan dồn dập vang lên, một ông lão ở vị trí phía sau sắc mặt tái nhợt, không ngừng ho khan.
"Mẹ nó, lão già, sao còn chưa ho chết?" Người đàn ông đầu trọc nhìn ông lão này, nhịn không được thấp giọng mắng.
\- Dừng xe, ta muốn đem lão già này ném ra ngoài!
Khụ khụ một hồi, người đầu trọc này thật sự chịu không nổi, tức giận nói.
Nhưng một cô gái bên cạnh ông lão lại lạnh lùng nói: "Ông dám động vào ông nội tôi một chút, tôi lập tức chết ở chỗ này."
Cô gái này diện mạo thanh lệ, trên người còn mặc quần áo hàng hiệu, chẳng qua sắc mặt thoạt nhìn rất kém, trong mắt tràn đầy vẻ buồn bã.
"Được, tôi không động, tôi không động nữa là được chứ gì." Người đàn ông đầu trọc nhìn cô gái này, lập tức thay đổi ngữ khí, vội vàng gật đầu nói: "Nhưng mà đã nói trước rồi, tôi dẫn các người đi Tây An, còn cô làm người phụ nữ của tôi."
"Tôi đã nói tự nhiên sẽ làm được." Cô gái cắn môi gật đầu.
"Ha ha, lão Dư, nhanh tìm một chỗ có thể tránh mưa đá." Người đàn ông đầu trọc lớn tiếng phân phó.
Nghe giọng điệu của ông ta ngược lại có chút khẩn cấp.
"Vâng, anh Cường." Người đàn ông lái xe cười hắc hắc.
Vị trí hàng ghế sau, ông lão cố nén ho khan, nhỏ giọng nói: "Tiểu Nguyệt, cháu không cần quản lão già như ông, ông đều là lão xương này, sắp chết rồi."
"Đúng vậy, Tiểu Nguyệt, ba và ông nội con vốn đáng chết."
Bên cạnh cô gái còn có một người đàn ông trung niên, ông ta cũng thở dài một hơi nói.
Nhìn cánh tay ông ta dùng quần áo rách bọc lại, hiển nhiên là bị thương.
"Ông nội, ba, hiện tại mẹ đã không còn nữa, chúng ta vô luận như thế nào cũng phải sống sót." Cô gái cắn răng nói.