-
Chương 106-110
Chương 106 Tuyên truyền 2
Thời gian tiếp tục trôi qua, trong lúc đó Chu Khôn Tường đến làm phiền Diệp Tinh hai lần, nhưng mà đều bị Diệp Tinh đánh một trận, sau đó trực tiếp ném đến biệt thự Chu gia.
Chu Kinh Thiên, Chu Vĩ Thiên tự nhiên vô cùng giận dữ, hạ lệnh cấm Chu Khôn Tường đi ra ngoài.
Chu Khôn Tường muốn bái thầy với Diệp Tinh, nhưng Diệp Tinh cũng không có hứng thú dạy loại con cháu này.
Mà trong khoảng thời gian này, quá trình đầu tư bộ phim "Giới Nguyên Châu" của Diệp Tinh nhanh chóng được tiến hành, thậm chí phần lớn đã quay xong, đang chế tác hiệu ứng đặc biệt, hơn nữa bắt đầu đem một ít đoạn phim thả ra ngoài.
Với sự hỗ trợ tài chính của Diệp Tinh, những đoạn clip này nhanh chóng chiếm lĩnh bảng xếp hạng trên các video ngắn.
Video kia cho thấy nam chính “ Giới Nguyên Châu” lần đầu tiên tiến vào Thế Giới Giới Nguyên Châu.
Tình cảnh ngày đó sụp đổ, đối với nam chính lúc ấy đã ở đỉnh phong tạo thành đả kích thật lớn, giống như từ thiên đường lập tức rơi vào địa ngục.
Dưới trời đất mênh mông, nhân loại giống như con kiến hôi, hình ảnh hai người đối lập hình thành làm cho người ta có một loại cảm giác rung động trong đáy lòng.
Kiếp trước rất nhiều người liền hướng về phía hình ảnh này để đi xem "Giới Nguyên Châu". Dưới tác dụng của video quảng bá, ngày càng có nhiều người chú ý đến bộ phim.
"Trời ạ, hình ảnh này cũng quá rung động phải không? Nhìn nhiệt huyết trong tôi sôi trào a!"
"Xin hỏi bộ phim nào đây? Ra rồi sao?"
"Hiệu quả đặc biệt này không thua kém bất kỳ quốc gia nào, phỏng chừng tốn rất nhiều tiền."
......
Từng bình luận không ngừng xuất hiện.
"Đây là đoạn trích của Giới Nguyên Châu, bộ phim này tôi đã chú ý rất lâu, vẫn luôn chờ mong."
"Tôi cũng đang chờ mong."
“Với hiệu ứng đặc biệt này, tôi cũng sẽ tăng thêm một số phòng vé cho các bộ phim trong nước." ......
Có thể nói, hình ảnh này vừa xuất hiện đã khiến cho "Giới Nguyên Châu" có rất nhiều fan hâm mộ.
Ngoài video ngắn, một số weibo lớn có tích V cũng như vậy cũng thu tiền để bắt đầu giúp quảng bá.
Một số bài báo cũng cho ra mấy cái báo cáo, bộ phim hơn 100 triệu có hiệu ứng đặc biệt, một bộ phim giá trên trời.
Tuy rằng đoàn làm phim quay "Giới Nguyên Châu" còn chưa có bao nhiêu người chú ý, không có bao nhiêu người biết, nhưng "Giới Nguyên Châu" lại dần dần hot khắp trang mạng xã hội.
Đương nhiên, đây chỉ là hot lúc ban đầu thôi, nếu như bộ phim không qua cửa, phỏng chừng nhiệt độ sẽ nhanh chóng giảm xuống.
Trước đây không thiếu những bộ phim đầu tư hàng trăm triệu, tuyên truyền và các phương diện khác đều là đỉnh cấp, nhưng cuối cùng danh tiếng sụp đổ, hoàn toàn nhào ra đường.
...
"Giới Nguyên Châu" là bộ phim đầu tư đầu tiên của Công ty TNHH Đầu tư Tinh Nguyên, cũng là công ty phát hành nhanh nhất, toàn bộ nhân viên công ty đầu tư Tinh Nguyên đều đang tập trung, đây là phát súng đầu tiên của công ty.
Mà Diệp Tinh cũng đang chú ý cẩn thận "Giới Nguyên Châu", dưới kế hoạch của hắn hướng tới phát triển tốt hơn kiếp trước.
Tại thời điểm bộ phim đang được chú ý, thực lực của Diệp Tinh cũng không ngừng tiến bộ.
Trong gian phòng, Diệp Tinh yên lặng ngồi xếp bằng, một phần linh lực của Linh Huyền Thảo trong tay chậm rãi tiến vào trong cơ thể hắn, hạt giống linh lực đi vào sau đó chảy vào khắp các bộ phận thân thể.
Dần dần, Linh Huyền Thảo trong tay trở nên khô héo, linh lực triệt để mất đi.
\- Tu luyện xong!
Diệp Tinh đứng dậy, nắm tay, cảm thụ một chút lực lượng của mình, trên mặt tràn đầy tươi cười.
Trong khoảng thời gian này hắn sử dụng Linh Huyền Thảo tu luyện, thực lực đang nhanh chóng tiến bộ, lúc này máu của hắn đã hoàn toàn chấm dứt rèn luyện, cuối cùng giai đoạn luyện thể da thịt cũng hoàn thành hơn phân nửa!
Cảnh giới luyện thể của hắn chỉ còn lại có một phần nhỏ giai đoạn cuối cùng là chưa có rèn luyện.
"Tuy rằng tiến bộ nhanh, nhưng mà Linh Huyền Thảo tiêu phí cũng nhiều."
Diệp Tinh nhìn về phía ban công, nơi đó Linh Huyền Thảo chỉ còn lại có ba gốc cây cuối cùng, hơn nữa ba gốc cây Linh Huyền Thảo này đã triệt để trưởng thành.
Tiến lên đem ba gốc Linh Huyền Thảo này hái ra, cẩn thận bỏ vào trong ba lô,sau dó Diệp Tinh trực tiếp lái xe đi tới đại học Thượng Hải.
Hôm nay lớp học của đại học Thượng Hải Đã kết thúc, sinh viên năm nhất chính thức được nghỉ.
Diệp Tinh lái xe đến dưới lầu ký túc xá Lâm Tiểu Ngư.
Lúc trước hắn đã lái xe tới vài lần, nhưng mà vẫn có rất nhiều người chưa từng thấy qua.
Hiện tại tất cả mọi người đều bận rộn về nhà, dưới lầu ký túc xá ngược lại có rất nhiều người.
"Wow! BMW 7 series mới, tám mươi vạn tệ a!"
“Đây là chiếc xe của đại gia nào? Đây là lần đầu tiên tôi thấy một chiếc xe đắt tiền như vậy. "
“Hiển nhiên là tới đón người, nếu như là bạn trai tôi ra thì tốt rồi."
......
Rất nhiều nữ sinh nhìn xe, trong mắt đều tỏa ra màu sắc kỳ lạ.
Làm gì có ai không muốn trở thành tâm điểm chú ý của mọi người chứ.
Sau đó, một thanh niên trong xe bước ra.
"Thật đẹp trai a, quả nhiên, người lái xe sang đều là cao phú soái!"
"Trời ơi, khi nào thì ban cho tôi một đại soái ca a."
Chương 107 Nghỉ đông về nhà
Nhìn thấy bộ dáng của chủ nhân chiếc xe, trong mắt một số nữ sinh càng lóe lên ánh sáng.
Nhưng mà còn có một ít nữ sinh lập tức nhận ra Diệp Tinh.
"Diệp Tinh? Sao lại là hắn?"
“ Không phải nói trong nhà Diệp Tinh rất nghèo, mẹ hắn ta bệnh rất nặng sao? Làm sao hắn lại có thể mua được một chiếc xe đắt tiền như vậy?"
......
Ký túc xá ngoại trừ các chuyên ngành khác, hiển nhiên còn có một ít là lớp của Diệp Tinh, Lâm Tiểu Ngư, các cô gái lập tức nhận ra Diệp Tinh, trong mắt lộ ra một tia kinh dung.
Diệp Tinh ở trong lớp rất khiêm tốn, nếu không phải cao lớn đẹp trai một chút, phỏng chừng tựa như một người tàng hình, không ai để ý đến hắn.
Hơn nữa Diệp Tinh lúc trước nghỉ học qua một đoạn thời gian, nguyên nhân nghỉ học lớp học cơ bản đều biết, thậm chí một số người ở sau lưng nghị luận về Diệp Tinh, đối với gia cảnh của hắn cảm thấy không tốt lắm.
Nhưng tình cảnh trước mắt hoàn toàn đánh bại nhận thức của các cô.
Một nữ sinh trong đó mặt mang vẻ mặt phức tạp nhìn Diệp Tinh, cô ta là Chu Ngọc Đình.
Cô ta biết Diệp Tinh mở một cửa hàng thú cưng giá trên trời, mua chiếc xe này là chuyện bình thường.
Đứng ở chỗ này, Diệp Tinh gọi điện thoại, rất nhanh ở đầu cầu thang đã có mấy nữ sinh xuất hiện.
"Diệp Tinh." Lâm Tiểu Ngư đi xuống, cười hì hì hô to.
Diệp Tinh nhanh chóng tiến lên, xách vali của cô lên, sau đó đặt vào cốp xe.
Sau khi cầm xong, Diệp Tinh lại nhìn Tiền Giai Giai bên cạnh, cười nói: "Của cậu cũng đưa cho tôi đi."
Diệp Tinh, Lâm Tiểu Ngư về nhà vừa vặn thuận đường cùng Tiền Giai Giai, cho nên Lâm Tiểu Ngư bảo Diệp Tinh cũng đưa Tiền Giai Giai một chút.
"Cám ơn." Tiền Giai Giai nhỏ giọng nói .
Ba người lên xe, Lâm Tiểu Ngư nhìn mấy người Chu Lãnh Huyên cười nói: "Lãnh Huyên, Mộng Mộng... Tạm biệt.
\- Tiểu Ngư, sau kỳ nghỉ đông gặp lại! Chu Lãnh Huyên, Trương Mộng cũng cười lắc lắc tay.
......
Xe chạy đến bên đường thì dừng lại, lúc này nơi này đã có một người đàn ông trung niên da ngăm đen, thoạt nhìn rất thật thà ở bên cạnh một chiếc xe điện chờ.
"Ba." Nhìn thấy người đàn ông trung niên này, trên mặt Tiền Giai Giai lộ ra một nụ cười.
Diệp Tinh xuống xe lấy vali của Tiền Giai Giai ra, đưa cho người đàn ông trung niên.
"Bạn học, cám ơn cậu đã đưa Giai Giai trở về." Người đàn ông trung niên thật thà nhìn Diệp Tinh, rất cảm tạ nói: "Đây là rau tươi nhà tôi trồng được, hy vọng nếu cậu không chê có thể nhận lấy."
Diệp Tinh vội vàng từ chối, nhưng không thể chống lại sự nhiệt tình của người đàn ông trung niên, cuối cùng đành phải nhận lấy.
"Tiểu Ngư, Diệp Tinh, tạm biệt." Tiền Giai Giai cùng ba mình đứng chung một chỗ, khoát tay áo nói.
"Giai Giai, tạm biệt." Lâm Tiểu Ngư cũng cười phất phất tay.
Sau gần bốn mươi phút lái xe, chiếc xe cuối cùng đã đi vào một vùng nông thôn.
Diệp Tinh cùng Lâm Tiểu Ngư nhà ở nông thôn, nhưng mà hiện tại quốc gia phát triển rất nhanh, cho dù là nông thôn, rất nhiều người ở cũng là tiểu khu nhà lầu được quy hoạch tốt, các thôn cũng đều xây dựng xong đường cái.
"Có một chiếc xe đến. Wow, BMW 7 Series, một chiếc xe sang trọng. " Trong thôn có một số người ngồi cùng một chỗ, ánh mắt tò mò nhìn xe, một số thanh niên rõ ràng là yêu xe, rất dễ dàng nhận ra, nhịn không được kinh hô.
"Tiểu Quân, chiếc xe này giá bao nhiêu tiền?" Có một người già tò mò nhìn thanh niên kinh hô bên cạnh hỏi.
\- Tám mươi vạn! Tiểu Quân cười giới thiệu.
Lời nói của cậu ta nhất thời khiến cho mọi người một trận kinh hô.
"Tám mươi vạn, cái này bao nhiêu tiền a?"
"Tôi kiếm cả đời cũng không có kiếm được a."
......
Người chung quanh nhịn không được kinh hô.
"Diệp Tinh, về đến nhà rồi, anh cứ dừng lại ở đây về nhà trước đi." Lâm Tiểu Ngư nhìn tiểu khu hai bên nói.
Nhà cô cũng không còn xa đây nữa.
"Chuyện này cũng không được, anh chính là phụng theo ba mẹ phân phó, đưa em về nhà trước." Diệp Tinh cười nói.
Nhìn chung quanh tình cảnh xa lạ mà quen thuộc, trong lòng hắn có loại cảm khái khó hiểu.
Không quá mấy phút, xe rốt cục dừng ở trước một căn nhà, trước nhà còn có một đôi nam nữ trung niên tò mò nhìn. Cửa sổ xe mở ra, Lâm Tiểu Ngư lập tức hô: "Ba, mẹ."
"Là Tiểu Ngư." Ba Lâm, mẹ Lâm nhìn thấy con gái của mình, trên mặt nhất thời lộ ra vẻ vui sướng, nhanh chóng đi tới.
Diệp Tinh cũng lập tức xuống xe, cười hô: "Chú, dì."
"Tiểu Tinh à, mau vào ngồi một chút, lát nữa sẽ ăn cơm ở đây đi." Mẹ Lâm nhìn thấy Diệp Tinh vội vàng mời nói, rất là nhiệt tình.
Nhưng mà ba Lâm chỉ là nhìn Diệp Tinh một cái, sắc mặt không có gì tốt.
Diệp Tinh lấy vali của Lâm Tiểu Ngư ra, cười nói: "Không được, dì, ba mẹ cháu còn ở nhà chờ, chờ ngày khác cháu sẽ trở lại."
"Cũng đúng, ở trường lâu như vậy, ba mẹ cháu phỏng chừng cũng sốt ruột." Bà Lâm nghe vậy, gật đầu.
"Anh đi đây." Cùng Lâm Tiểu Ngư nói một chút, sau đó Diệp Tinh lái xe rời khỏi nơi này.
"Tiểu Ngư à, xe này là có chuyện gì vậy?" Mẹ Lâm, Trương Quyên nhìn Diệp Tinh xe lái đi xa, tò mò hỏi.
"Diệp Tinh mua." Lâm Tiểu Ngư cười nói.
Trong mắt Trương Quyên nhất thời lộ ra một tia kinh ngạc: "Một mình mua? Tiểu Tinh hắn có thể mua được xe? Mẹ nghe nói rằng chiếc xe rẻ nhất cũng là ít nhất vài chục ngàn. - Bọn họ cũng biết gia cảnh Diệp Tinh, cho nên trong lòng nghi hoặc.
......
Chương 108 Ấm áp
Rời khỏi nhà Lâm Tiểu Ngư, Diệp Tinh lái xe rất nhanh đi tới cửa nhà mình.
"Yo! Chiếc xe kia lại lái trở lại?" Trước đó một số người nhìn thấy chiếc xe tò mò bàn tán.
Dân số nông thôn không nhiều, một chút xảy ra sự việc sẽ thu hút sự chú ý của nhiều người.
Sau đó, họ thấy Diệp Tinh đi ra.
-Đây không phải là con trai nhà Kiến An sao?
"Người lái xe này là hắn ta?"
......
Một số người rất nhanh nhận ra, hơi khiếp sợ nói.
Những người trong cùng làng về cơ bản biết nhau.
Diệp Tinh xuống xe, Diệp Kiến An cùng Lưu Mai cũng đi tới.
"Tiểu Tinh." Lưu Mai nhìn con trai mình cười nói: "Đồ ăn đã được nấu xong."
Lúc trước Diệp Tinh liền gọi điện thoại nói hôm nay trở về.
"Lão Diệp, đây là xe Tiểu Tinh mua?" Hàng xóm xung quanh có một ông cụ nhìn chiếc xe, tò mò hỏi.
Mấy đứa nhỏ cũng ở bên cạnh xe chạy tới chạy lui, vẻ mặt hưng phấn.
"Ừm, là Tiểu Tinh mua." Diệp Kiến An cười nói, trong mắt có một tia tự hào.
Chuyện Diệp Tinh mua xe tự nhiên cũng đã nói cho bọn họ, cũng nói sẽ trực tiếp lái xe trở về.
"Thật giỏi a, thời gian học đại học mới ngắn ngủi chưa đầy nửa năm đã mua được xe, không hổ là đại học Thượng Hải đỉnh cấp."
"Đúng vậy, Thượng Hải bây giờ phát triển phồn vinh, so với chỗ này của chúng ta tốt hơn nhiều lắm, người thi đến nơi đó đều là nhân tài."
"Tiểu Cường, cháu phải học tập từ anh Diệp Tinh, học hành chăm chỉ, tương lai thi đậu vào đại học thành phố Hải, lái xe trở về, để ba cháu cũng có mặt dài nghe chưa."
......
Người chung quanh nghị luận nhao nhao nói, trong mắt đều có vẻ hâm mộ.
Ở nông thôn, hiện tại người có thể mua xe hơi không nhiều lắm, cho dù có mua được cũng đều là xe mấy vạn, cho dù là xe hơn mười vạn cũng làm sao có thể so sánh được với xe sang tám mươi vạn của Diệp Tinh.
Mang đồ đạc vào trong nhà, Lưu Mai nhìn thấy một ít rau củ trong cái túi, nghi hoặc nói: "Tiểu Tinh, những món ăn này lấy từ đâu ra?"
"À, tiện đường nên con đưa một người bạn cùng phòng của Tiểu Ngư về nhà, là ba cô ấy tặng ạ, ba cô ấy quá nhiệt tình, con không chối từ được." Diệp Tinh thuận miệng nói.
Thấy đồ vật buông xuống, nhìn ngôi nhà quen thuộc, Diệp Tinh thế nhưng có một loại cảm giác nước mắt lưng tròng.
Kiếp trước mẹ toàn nằm các bệnh viện lớn, cuối cùng vẫn không chữa khỏi, ba cũng không lâu sau đó mà bỏ hắn đi.
Sau khi ba mẹ qua đời, hắn có trở về nhà, khi đó ngôi nhà này hầu như ở khắp mọi nơi là mạng nhện, trông rất cũ, hắn lẳng lặng ở trong phòng một mình, toàn bộ ngôi nhà trống rỗng, âm lãnh ẩm ướt, không có bất kỳ hơi thở ấm áp của người.
Ngôi nhà mang ký ức mà hắn không bao giờ nghe thấy tiếng cha mẹ mình nữa.
Hắn đã dành một ngày để làm sạch ngôi nhà, sống trong nhà trong một vài ngày, sau đó bán nó với giá thấp, trả một số nợ, sau đó hắn trở lại Thượng Hải.
Thẳng đến sau khi thời đại tận thế đen tối buông xuống, hắn mới trở lại Tô Châu, nhưng mà, khi đó nhà cửa đã sụp đổ, hóa thành một mảnh phế tích.
"Tiểu Tinh, chờ một chút a, ta đem đồ ăn nóng một chút." Bên cạnh, Lưu Mai cười nói.
Diệp Kiến An cũng cười ha hả nói: "Mẹ cậu từ sáng sớm vẫn bận rộn đến bây giờ."
"Nói gì vậy? Còn không mau tới hỗ trợ?" Lưu Mai trừng mắt nhìn Diệp Kiến An một cái.
Nhìn cha mẹ, Diệp Tinh trong lòng có thỏa mãn nói không nên lời.
Con muốn nuôi mà thân không đợi, kiếp trước hắn không để cho phụ mẫu sống một cuộc sống tốt đẹp, kiếp này tuyệt đối sẽ không như thế.
"Ba, chân bố khỏe rồi chưa?" Diệp Tinh nhìn Diệp Kiến An đi bộ như người bình thường, cười hỏi.
"Sớm tốt rồi, bệnh viện nói chỉ cần không tập thể dục kịch liệt liên quan đến chân, vậy thì một chút chuyện cũng không có." Diệp Kiến An cười nói.
Diệp Tinh yên lòng.
Đương nhiên, cho dù chân phụ thân hắn có di chứng, đợi đến khi hắn đạt tới vương cảnh hoàn toàn có thể trị liệu.
Trở lại phòng mình, lúc này phòng của anh được quét dọn sạch sẽ, trên chăn còn có một mùi ánh mặt trời, phỏng chừng là hai ngày nay vừa phơi nắng, trên bàn làm việc thì có một tấm ảnh, chính là một nhà ba người bọn họ.
\- Hô!
Cái gì cũng không muốn, Diệp Tinh trực tiếp ngã xuống giường, một cỗ cảm giác thỏa mãn từ đáy lòng tự nhiên sinh ra.
......
"Nào, Tiểu Tinh, cái này ngươi thích ăn." Trên bàn cơm, Lưu Mai gắp một miếng sườn chua ngọt cho Diệp Tinh.
"Cảm ơn mẹ." Diệp Tinh cười nói.
"Đúng rồi, ba mẹ, cửa hàng quần áo của ba mẹ thế nào rồi?" Nghĩ đến một chuyện, Diệp Tinh nhìn ba mẹ mình hỏi.
Trở về nhà, Diệp Kiến An, Lưu Mai vẫn bận rộn với cửa hàng quần áo.
"Không sai biệt lắm, hầu như đã làm xong rồi, mẹ và ba con ở trong trấn thuê một cửa hàng, quần áo đã ở bên trong, qua hai ngày nữa khai trương." Lưu Mai cười nói.
Diệp Tinh gật đầu, hắn biết chuyện này.
Ở Thượng Hải tấc đất tấc vàng, nhưng mà trong huyện bọn họ ngược lại không đắt, một tháng liền hai ngàn đồng tiền thuê nhà, mặt khác, quần áo kia còn là do Diệp Tinh liên hệ mua được.
Hoàng gia chính là kinh doanh quần áo, Diệp Tinh gọi điện thoại nói trực tiếp lấy hàng từ Hoàng gia, Hoàng Thiên Vũ tự nhiên không chút do dự đáp ứng.
Họ còn ước gì có mối quan hệ lớn hơn với Diệp Tinh.
"Nhân viên cửa hàng đã tuyển xong chưa?" Diệp Tinh lại hỏi.
"Mẹ và ba con, mặt khác mẹ cũng dự định tuyển Thiến Thiến vào làm." Lưu Mai cười nói: "Tạm thời chỉ có mấy người chúng ta, chờ sau khi khai trương xem việc làm ăn thế nào rồi nói sau."
Chương 109 Cửa hàng quần áo khai trương 1
Diệp Kiến An, Lưu Mai đều chưa từng mở cửa hàng, cũng không biết việc làm ăn sẽ như thế nào.
"Chị Thiến Thiến cũng từng bán hàng, thích hợp bán quần áo." Diệp Tinh gật đầu.
Diệp Thiến Thiến là con của chú út, cùng tuổi với Diệp Tinh, nhưng đi học đến lớp ba thì không học nữa, một là thành tích không tốt, hai là nhà nghèo, hiện tại đang làm việc trong nhà máy, lương một tháng ba ngàn.
Diệp Thiến Thiến còn có một người em trai tên là Diệp Phong, vừa vào học lớp 11.
"Tiểu Tinh, đợi lát nữa cơm nước xong con đến nhà chú út xem một chuyến, ba ở nơi này có một vài thứ muốn cho chú ý." Diệp Kiến An nói.
"Chị Thiến Thiến con còn chưa trở về thì con cũng cùng chú út con nói chuyện một chút."
"Con biết rồi thưa ba." Diệp Tinh gật đầu.
Nhà chú út của Diệp Tinh cũng ở trong tiểu khu này, khoảng cách cũng không phải rất xa, đi vài phút là tới.
Cả nhà ăn một bữa cơm ngon, sau đó Diệp Tinh mang theo một ít đồ đi về phía nhà chú út.
Rất nhanh hắn đi tới một chỗ, lúc này cửa nơi này lại có sáu người, trong đó có bốn nam sinh, hai nữ sinh, nhìn qua tuổi tác cũng không lớn, bộ dáng chừng mười sáu tuổi.
Khi Diệp Tinh đi tới, ánh mắt những người này đều nhìn về phía hắn.
"Ai đây?" Một nam sinh thì thầm.
Về phần một nam sinh trên mặt có mụn trên mặt thì nhìn Diệp Tinh, lập tức đứng dậy, trên mặt lộ ra vẻ kinh hỉ, nói: "Anh là anh Diệp Tinh?"
"Tiểu Phong, hiếm khi được em lập tức nhận ra anh nha." Diệp Tinh cười nói.
"Thật sự là anh a, anh, nửa năm không gặp, hình như anh đẹp trai hơn rất nhiều." Diệp Phong ngạc nhiên nói.
Dáng vẻ cậu ta nhìn Diệp Tinh không thay đổi, nhưng dường như rất nhiều chỗ đã xảy ra biến hóa.
"Ba, anh Diệp Tinh tới rồi." Nói xong, Diệp Phong lại hướng trong nhà lớn tiếng hô. Rất nhanh trong nhà có một người đàn ông trung niên hơi gầy đi ra.
"Chú út." Diệp Tinh cười hô to.
Người đàn ông trước mắt tên là Diệp Kiến Lâm, em trai của ba hắn.
Kiếp trước mẹ Diệp Tinh sinh bệnh, Diệp Kiến Lâm tổng cộng vay hai mươi mấy vạn, số tiền này không chỉ bao gồm tiền của nhà Diệp Kiến Lâm, mà bọn họ còn mượn một ít từ những người khác.
Nhà Diệp Kiến Lâm cũng không giàu có, Diệp Tinh trong lòng rất cảm kích.
"Tiểu Tinh đã về rồi sao?" Diệp Kiến Lâm đi tới, vỗ vỗ bả vai Diệp Tinh nói: "Không tồi nha, nhìn qua rất có tinh thần."
"Chú út, mấy thứ này ba bảo cháu đưa cho chú út." Diệp Tinh đem đồ vật trong tay đưa qua.
"Vào đi." Diệp Kiến Lâm cười nói.
Thấy Diệp Tinh đi vào, có một nam sinh nhỏ giọng hỏi Diệp Phong: "Diệp Phong! Vừa rồi đây là anh trai cậu à? Trông rất đẹp trai nha, cảm giác so với các ngôi sao trên TV không hề thua kém.
\- Hai nữ sinh trong mấy người thỉnh thoảng liếc mắt nhìn vào trong phòng một cái.
"Đương nhiên, Diệp gia tớ đều là đại soái ca." Diệp Phong tự hào nói.
"Cậu cũng không đẹp trai tý nào." Một nam sinh bĩu môi nói.
"Đó là bởi vì trên mặt của tớ có mụn được không, chỉ cần lớn lên một chút, những mụn này tự nhiên sẽ biến mất." Diệp Phong không phục nói.
Vóc dáng cậu ta rất cao, chính là tại khuôn mặt mụn lại làm cậu ta rất phiền não.
......
"Chú út, ba mẹ cháu mở một cửa hàng quần áo trên trấn, chuẩn bị để chị Thiến Thiến đi qua hỗ trợ." Diệp Tinh trong phòng nhìn Diệp Kiến Lâm nói.
Diệp Kiến Lâm cười gật đầu: "Chuyện của cháu chú đều nghe nói rồi, làm ăn không tệ nha, lão Diệp gia chúng ta phỏng chừng là chỉ có cháu có tiền đồ nhất."
Ông ta biết chuyện Diệp Tinh mở cửa hàng thú cưng.
"Trước khi nói chuyện của Thiến Thiến, ba cháu cũng nói với chú, mấy ngày nữa Thiến Thiến sẽ từ chức trở về, kịp lúc cửa hàng khai trương cho mẹ cháu." Diệp Kiến Lâm nói.
Ở nhà chú út một lúc, Diệp Tinh liền rời đi.
......
Thời gian trôi qua rất nhanh, Diệp Tinh ở trong phòng mình trong tay nắm một gốc cây Linh Huyền Thảo, yên lặng tu luyện.
Linh Huyền Thảo này ở trong tay hắn dần dần trở nên khô héo, linh lực toàn bộ mất đi.
\- Còn thiếu chút nữa là có thể hoàn thành luyện thể! Diệp Tinh đứng lên, thở phào nhẹ nhõm.
Ba ngày thời gian đã trôi qua, thực lực của hắn lại tiến bộ một chút.
Cảnh giới luyện thể có năm giai đoạn lớn, lục phủ ngũ tạng, xương, kinh mạch, huyết dịch*, da thịt*, hắn chỉ còn lại một điểm cuối cùng.
_*Huyết dịch: máu( ở đây là giai đoạn luyện máu)_
_*Huyết dịch: máu( ở đây là giai đoạn luyện máu)_
" Nếu không phải Linh Huyền Thảo đã dùng hết, ngày mai có thể chấm dứt luyện thể." Lắc đầu, Linh Huyền Thảo trong tay hắn đã hoàn toàn dùng hết.
Nhưng mà Diệp Tinh cũng không có cảm thấy cái gì, ngược lại trong lòng có chút chờ mong.
Sau cảnh giới luyện thể chính là cảnh giới thức tỉnh, thức tỉnh mới có thể nói là có được năng lực không thể tưởng tượng nổi!
"Tiểu Tinh, mau xuống đây, chú và cậu con tới rồi." Âm thanh Lưu Mai ở lầu một hô lên.
Diệp Tinh nhanh chóng đi xuống.
Lúc này trong nhà có vài người, chú út Diệp Kiến Lâm, thím út Trương Lan, bên cạnh bọn họ còn có Diệp Phong và một cô gái có làn da hơi đen, cô gái kia chính là Diệp Thiến Thiến, nhìn dáng vẻ của cô rõ ràng có chút câu nệ.
Ngoài ra bên kia có một người đàn ông cường tráng, nhìn qua có chút hàm hậu, ông ấy là em trai của Lưu Mai, cậu út Lưu Hoành của Diệp Tinh, bên cạnh ông ấy là mợ út của Diệp Tinh, Lý Quế Phương, còn có em họ của Diệp Tinh, Lưu Tiểu An.
"Chú út, cậu út."
"Chị, đã lâu không gặp."
Chương 110 Cửa hàng quần áo khai trương 2
"Tiểu An, em lại cao hơn một chút."
Diệp Tinh cười chào hỏi thân thích.
"Tiểu An, nhất định phải học tập anh họ con, học tốt để thi đậu đại có biết không?" Lý Quế Phương giáo dục con trai mình.
"Con biết rồi thưa mẹ." Lưu Tiểu An gật đầu, lúc này ánh mắt cậu lại tỏa sáng nhìn xe Diệp Tinh, thỉnh thoảng sờ một chút.
"Anh, chiếc xe này của anh rất đẹp, tương lai em nhất định cũng phải mua một chiếc." Lưu Tiểu An hâm mộ nói.
"Muốn mua trước hết phải thi vào trường tốt mới được." Diệp Tinh cười nói.
Ngày mai cửa hàng khai trương, Diệp Kiến Lâm, Lưu Hoành cũng biết chuyện cửa hàng, cho nên lúc mở cửa bọn họ sẽ qua hỗ trợ một chút.
Bây giờ đến đây là để làm cho một số chuẩn bị.
Chẳng bao lâu một ngày lại trôi qua.
Mà ở huyện thành, theo mấy tiếng pháo nổ vang lên, cửa hàng quần áo Hằng Nghiệp chính thức khai trương.
Mặc dù làng mạc không náo nhiệt, nhưng thị trấn vẫn rất thịnh vượng, phát triển đặc biệt nhanh chóng, bến xe buýt, nhà ga xe lửa đều có nhân viên đến và đi.
Lúc này là trong kỳ nghỉ đông, rất nhiều người đi dạo trên đường phố, thấy có cửa hàng mới mở cửa, liền đi vào.
"Các vị, hôm nay ngày đầu tiên cửa hàng quần áo Hằng Nghiệp khai trương, tất cả quần áo đều giảm giá 10% liên tục trong ba ngày." Lưu Mai đứng ở cửa lớn tiếng nói.
Sau đó tất cả mọi người đi vào cửa hàng.
"Wow! Những bộ quần áo này thật đẹp. "
“ Đều là quần áo hàng hiệu, hơn nữa giá cả hầu hết đều không đắt."
......
Bước vào cửa hàng, một số khách nhanh chóng bị thu hút.
Bây giờ điều kiện sống ngày càng tốt hơn, mọi người ngày càng sẵn sàng chi tiêu tiền ăn uống và ăn mặc.
Phần lớn quần áo Diệp Tinh liên hệ với Hoàng gia đặt mua đều là quần áo hơn một trăm tệ, nhưng mà cũng có một số thương hiệu xa xỉ, trị giá mấy trăm tệ, thậm chí có giá trị hàng ngàn tệ.
So sánh với nhau, những cái này là ít hơn một chút, nhưng cũng có thể đáp ứng nhu cầu của tất cả mọi người.
Hoàng Thiên Vũ vì Diệp Tinh mà làm việc, khẳng định là tận tâm tận lực, gửi tới nguồn hàng đều là phong cách được ưa chuộng nhất, rất nhiều người đều móc tiền ra mua một, hai cái.
Sắp qua năm mới, dựa theo lệ cũ vốn nên mua một ít quần áo mới, hiện tại nhìn thấy quần áo đẹp như vậy, tự nhiên sẽ nhịn không được động tâm.
Dần dần, những vị khách này thế nhưng lại gia tăng, thím út cùng mợ út của Diệp Tinh đều đi lên hỗ trợ.
Chờ đến lúc khai trương được nửa giờ, lại có một người phụ nữ trung niên mua một bộ quần áo hơn một ngàn nhân dân tệ.
"Xem ra cửa hàng này làm ăn không kém." Diệp Tinh nhìn, trên mặt lộ ra một tia tươi cười.
Nhìn đông đảo khách nhân đi vào cửa hàng, hầu như đều sẽ lưu hai mắt lại nhìn, cũng sẽ không vừa mới tiến vào liền đi ra ngoài.
Là một tập đoàn may mặc lâu đời, định vị thị trường của Hoàng gia rất chính xác.
Bận rộn đến chạng vạng, cửa hàng quần áo Hằng Nghiệp thế nhưng vẫn còn có khách, tuy nhiên theo yêu cầu của Diệp Tinh, cửa hàng bây giờ cần phải ngừng kinh doanh .
"Chị dâu, việc làm ăn này quá nóng bỏng, quần áo thật dễ bán, những khách kia nhìn một hồi liền nhịn không được mà mua." Thím Diệp Tinh cảm thán nói.
"Đúng vậy, chị, em thấy kiểu dáng của những bộ quần áo này đặc biệt được hoan nghênh." Mợ út của Diệp Tinh cũng nhịn không được nói.
Lưu Mai kiểm tra doanh thu một chút, cũng có chút ngây dại, bộ quần áo hơn một ngàn nhân dân tệ thế nhưng vẫn bán được năm cái, quần áo khác bán đi cũng có gần trăm cái.
Nếu mở cửa trở lại vào ban đêm, quần áo được bán chắc chắn sẽ nhiều hơn nữa.
Lý Quế Phương, Trương Lan trong mắt có một tia hâm mộ, mấy người bọn họ không biết tình huống giá cả quần áo, nhưng mà nhìn mức độ nóng bỏng hôm nay, lợi nhuận khẳng định rất cao.
......
Mọi người cùng nhau ăn cơm chiều, sau khi ăn xong, chú út và cậu út Diệp Tinh mỗi người ai về nhà đấy.
Mà Diệp Kiến An, Lưu Mai liếc nhau một cái, sau đó Lưu Mai nhìn Diệp Tinh nói: "Tiểu Tinh, hôm nay làm ăn đắt hàng như vậy, nếu chỉ có mẹ và Thiến Thiến thì chắc bận không làm kịp mất, cho nên mẹ định sẽ để mợ út cùng thím út của con cũng đến cửa hàng quần áo hỗ trợ."
Lý Quế Phương và Trương Lan cùng Lưu Mai đều là người bình thường, trình độ văn hóa không cao, bình thường đều đi làm thuê rửa chén cho người ta, hoặc may vá một ít quần áo kiếm thêm thu nhập.
Diệp Tinh nở nụ cười, nói: "Mẹ, đây là chuyện tốt a, con còn muốn mẹ mời thêm mấy người vào, như vậy ba mẹ cũng không cần tự mình lên cửa hàng bán nữa, chỉ cần gọi điện thoại đến cửa hàng một chút, tra sổ sách một chút là được rồi."
Nói xong, Diệp Tinh đem chuyện mình trị liệu cho những phú hào kia kiếm được phí trị liệu giá trên trời nói một chút cho ba mẹ nghe.
Diệp Kiến An và Lưu Mai khiếp sợ nhìn con trai mình, con trai bọn họ trong thời gian ngắn này kiếm được mấy trăm triệu.
"Cho nên, ba mẹ hiện tại hưởng phúc là được rồi, con trai ba mẹ có tiền." Diệp Tinh mỉm cười nói.
Hắn biết ba mẹ mình cũng không muốn rảnh rỗi, cho nên giúp đỡ làm một cửa hàng quần áo, cho dù cửa hàng quần áo kiếm được tiền hay thua lỗ, hắn cũng không thèm để ý.
"Được rồi, mấy ngày kế tiếp xem tình huống trong cửa hàng ra sao sau đó lại tuyển mấy người." Diệp Kiến An và Lưu Mai liếc nhau, gật đầu.
Vài trăm triệu nhân dân tệ, chỉ cần đặt trong ngân hàng để ăn lãi suất cũng đã vượt quá lợi nhuận cửa hàng quần áo.
Trong mắt bọn họ có một tia vui mừng, con trai của mình càng ngày càng có tiền đồ, so với bất kì ai khác cũng mạnh hơn.
Nhìn ba mẹ mình đồng ý, Diệp Tinh trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Cửa hàng quần áo mở ra, nhà cậu út và nhà chú út cũng được lợi, ba mẹ cũng có chút việc có thể làm, chuyện trong nhà gần như được giải quyết thỏa đáng.
Thời gian tiếp tục trôi qua, trong lúc đó Chu Khôn Tường đến làm phiền Diệp Tinh hai lần, nhưng mà đều bị Diệp Tinh đánh một trận, sau đó trực tiếp ném đến biệt thự Chu gia.
Chu Kinh Thiên, Chu Vĩ Thiên tự nhiên vô cùng giận dữ, hạ lệnh cấm Chu Khôn Tường đi ra ngoài.
Chu Khôn Tường muốn bái thầy với Diệp Tinh, nhưng Diệp Tinh cũng không có hứng thú dạy loại con cháu này.
Mà trong khoảng thời gian này, quá trình đầu tư bộ phim "Giới Nguyên Châu" của Diệp Tinh nhanh chóng được tiến hành, thậm chí phần lớn đã quay xong, đang chế tác hiệu ứng đặc biệt, hơn nữa bắt đầu đem một ít đoạn phim thả ra ngoài.
Với sự hỗ trợ tài chính của Diệp Tinh, những đoạn clip này nhanh chóng chiếm lĩnh bảng xếp hạng trên các video ngắn.
Video kia cho thấy nam chính “ Giới Nguyên Châu” lần đầu tiên tiến vào Thế Giới Giới Nguyên Châu.
Tình cảnh ngày đó sụp đổ, đối với nam chính lúc ấy đã ở đỉnh phong tạo thành đả kích thật lớn, giống như từ thiên đường lập tức rơi vào địa ngục.
Dưới trời đất mênh mông, nhân loại giống như con kiến hôi, hình ảnh hai người đối lập hình thành làm cho người ta có một loại cảm giác rung động trong đáy lòng.
Kiếp trước rất nhiều người liền hướng về phía hình ảnh này để đi xem "Giới Nguyên Châu". Dưới tác dụng của video quảng bá, ngày càng có nhiều người chú ý đến bộ phim.
"Trời ạ, hình ảnh này cũng quá rung động phải không? Nhìn nhiệt huyết trong tôi sôi trào a!"
"Xin hỏi bộ phim nào đây? Ra rồi sao?"
"Hiệu quả đặc biệt này không thua kém bất kỳ quốc gia nào, phỏng chừng tốn rất nhiều tiền."
......
Từng bình luận không ngừng xuất hiện.
"Đây là đoạn trích của Giới Nguyên Châu, bộ phim này tôi đã chú ý rất lâu, vẫn luôn chờ mong."
"Tôi cũng đang chờ mong."
“Với hiệu ứng đặc biệt này, tôi cũng sẽ tăng thêm một số phòng vé cho các bộ phim trong nước." ......
Có thể nói, hình ảnh này vừa xuất hiện đã khiến cho "Giới Nguyên Châu" có rất nhiều fan hâm mộ.
Ngoài video ngắn, một số weibo lớn có tích V cũng như vậy cũng thu tiền để bắt đầu giúp quảng bá.
Một số bài báo cũng cho ra mấy cái báo cáo, bộ phim hơn 100 triệu có hiệu ứng đặc biệt, một bộ phim giá trên trời.
Tuy rằng đoàn làm phim quay "Giới Nguyên Châu" còn chưa có bao nhiêu người chú ý, không có bao nhiêu người biết, nhưng "Giới Nguyên Châu" lại dần dần hot khắp trang mạng xã hội.
Đương nhiên, đây chỉ là hot lúc ban đầu thôi, nếu như bộ phim không qua cửa, phỏng chừng nhiệt độ sẽ nhanh chóng giảm xuống.
Trước đây không thiếu những bộ phim đầu tư hàng trăm triệu, tuyên truyền và các phương diện khác đều là đỉnh cấp, nhưng cuối cùng danh tiếng sụp đổ, hoàn toàn nhào ra đường.
...
"Giới Nguyên Châu" là bộ phim đầu tư đầu tiên của Công ty TNHH Đầu tư Tinh Nguyên, cũng là công ty phát hành nhanh nhất, toàn bộ nhân viên công ty đầu tư Tinh Nguyên đều đang tập trung, đây là phát súng đầu tiên của công ty.
Mà Diệp Tinh cũng đang chú ý cẩn thận "Giới Nguyên Châu", dưới kế hoạch của hắn hướng tới phát triển tốt hơn kiếp trước.
Tại thời điểm bộ phim đang được chú ý, thực lực của Diệp Tinh cũng không ngừng tiến bộ.
Trong gian phòng, Diệp Tinh yên lặng ngồi xếp bằng, một phần linh lực của Linh Huyền Thảo trong tay chậm rãi tiến vào trong cơ thể hắn, hạt giống linh lực đi vào sau đó chảy vào khắp các bộ phận thân thể.
Dần dần, Linh Huyền Thảo trong tay trở nên khô héo, linh lực triệt để mất đi.
\- Tu luyện xong!
Diệp Tinh đứng dậy, nắm tay, cảm thụ một chút lực lượng của mình, trên mặt tràn đầy tươi cười.
Trong khoảng thời gian này hắn sử dụng Linh Huyền Thảo tu luyện, thực lực đang nhanh chóng tiến bộ, lúc này máu của hắn đã hoàn toàn chấm dứt rèn luyện, cuối cùng giai đoạn luyện thể da thịt cũng hoàn thành hơn phân nửa!
Cảnh giới luyện thể của hắn chỉ còn lại có một phần nhỏ giai đoạn cuối cùng là chưa có rèn luyện.
"Tuy rằng tiến bộ nhanh, nhưng mà Linh Huyền Thảo tiêu phí cũng nhiều."
Diệp Tinh nhìn về phía ban công, nơi đó Linh Huyền Thảo chỉ còn lại có ba gốc cây cuối cùng, hơn nữa ba gốc cây Linh Huyền Thảo này đã triệt để trưởng thành.
Tiến lên đem ba gốc Linh Huyền Thảo này hái ra, cẩn thận bỏ vào trong ba lô,sau dó Diệp Tinh trực tiếp lái xe đi tới đại học Thượng Hải.
Hôm nay lớp học của đại học Thượng Hải Đã kết thúc, sinh viên năm nhất chính thức được nghỉ.
Diệp Tinh lái xe đến dưới lầu ký túc xá Lâm Tiểu Ngư.
Lúc trước hắn đã lái xe tới vài lần, nhưng mà vẫn có rất nhiều người chưa từng thấy qua.
Hiện tại tất cả mọi người đều bận rộn về nhà, dưới lầu ký túc xá ngược lại có rất nhiều người.
"Wow! BMW 7 series mới, tám mươi vạn tệ a!"
“Đây là chiếc xe của đại gia nào? Đây là lần đầu tiên tôi thấy một chiếc xe đắt tiền như vậy. "
“Hiển nhiên là tới đón người, nếu như là bạn trai tôi ra thì tốt rồi."
......
Rất nhiều nữ sinh nhìn xe, trong mắt đều tỏa ra màu sắc kỳ lạ.
Làm gì có ai không muốn trở thành tâm điểm chú ý của mọi người chứ.
Sau đó, một thanh niên trong xe bước ra.
"Thật đẹp trai a, quả nhiên, người lái xe sang đều là cao phú soái!"
"Trời ơi, khi nào thì ban cho tôi một đại soái ca a."
Chương 107 Nghỉ đông về nhà
Nhìn thấy bộ dáng của chủ nhân chiếc xe, trong mắt một số nữ sinh càng lóe lên ánh sáng.
Nhưng mà còn có một ít nữ sinh lập tức nhận ra Diệp Tinh.
"Diệp Tinh? Sao lại là hắn?"
“ Không phải nói trong nhà Diệp Tinh rất nghèo, mẹ hắn ta bệnh rất nặng sao? Làm sao hắn lại có thể mua được một chiếc xe đắt tiền như vậy?"
......
Ký túc xá ngoại trừ các chuyên ngành khác, hiển nhiên còn có một ít là lớp của Diệp Tinh, Lâm Tiểu Ngư, các cô gái lập tức nhận ra Diệp Tinh, trong mắt lộ ra một tia kinh dung.
Diệp Tinh ở trong lớp rất khiêm tốn, nếu không phải cao lớn đẹp trai một chút, phỏng chừng tựa như một người tàng hình, không ai để ý đến hắn.
Hơn nữa Diệp Tinh lúc trước nghỉ học qua một đoạn thời gian, nguyên nhân nghỉ học lớp học cơ bản đều biết, thậm chí một số người ở sau lưng nghị luận về Diệp Tinh, đối với gia cảnh của hắn cảm thấy không tốt lắm.
Nhưng tình cảnh trước mắt hoàn toàn đánh bại nhận thức của các cô.
Một nữ sinh trong đó mặt mang vẻ mặt phức tạp nhìn Diệp Tinh, cô ta là Chu Ngọc Đình.
Cô ta biết Diệp Tinh mở một cửa hàng thú cưng giá trên trời, mua chiếc xe này là chuyện bình thường.
Đứng ở chỗ này, Diệp Tinh gọi điện thoại, rất nhanh ở đầu cầu thang đã có mấy nữ sinh xuất hiện.
"Diệp Tinh." Lâm Tiểu Ngư đi xuống, cười hì hì hô to.
Diệp Tinh nhanh chóng tiến lên, xách vali của cô lên, sau đó đặt vào cốp xe.
Sau khi cầm xong, Diệp Tinh lại nhìn Tiền Giai Giai bên cạnh, cười nói: "Của cậu cũng đưa cho tôi đi."
Diệp Tinh, Lâm Tiểu Ngư về nhà vừa vặn thuận đường cùng Tiền Giai Giai, cho nên Lâm Tiểu Ngư bảo Diệp Tinh cũng đưa Tiền Giai Giai một chút.
"Cám ơn." Tiền Giai Giai nhỏ giọng nói .
Ba người lên xe, Lâm Tiểu Ngư nhìn mấy người Chu Lãnh Huyên cười nói: "Lãnh Huyên, Mộng Mộng... Tạm biệt.
\- Tiểu Ngư, sau kỳ nghỉ đông gặp lại! Chu Lãnh Huyên, Trương Mộng cũng cười lắc lắc tay.
......
Xe chạy đến bên đường thì dừng lại, lúc này nơi này đã có một người đàn ông trung niên da ngăm đen, thoạt nhìn rất thật thà ở bên cạnh một chiếc xe điện chờ.
"Ba." Nhìn thấy người đàn ông trung niên này, trên mặt Tiền Giai Giai lộ ra một nụ cười.
Diệp Tinh xuống xe lấy vali của Tiền Giai Giai ra, đưa cho người đàn ông trung niên.
"Bạn học, cám ơn cậu đã đưa Giai Giai trở về." Người đàn ông trung niên thật thà nhìn Diệp Tinh, rất cảm tạ nói: "Đây là rau tươi nhà tôi trồng được, hy vọng nếu cậu không chê có thể nhận lấy."
Diệp Tinh vội vàng từ chối, nhưng không thể chống lại sự nhiệt tình của người đàn ông trung niên, cuối cùng đành phải nhận lấy.
"Tiểu Ngư, Diệp Tinh, tạm biệt." Tiền Giai Giai cùng ba mình đứng chung một chỗ, khoát tay áo nói.
"Giai Giai, tạm biệt." Lâm Tiểu Ngư cũng cười phất phất tay.
Sau gần bốn mươi phút lái xe, chiếc xe cuối cùng đã đi vào một vùng nông thôn.
Diệp Tinh cùng Lâm Tiểu Ngư nhà ở nông thôn, nhưng mà hiện tại quốc gia phát triển rất nhanh, cho dù là nông thôn, rất nhiều người ở cũng là tiểu khu nhà lầu được quy hoạch tốt, các thôn cũng đều xây dựng xong đường cái.
"Có một chiếc xe đến. Wow, BMW 7 Series, một chiếc xe sang trọng. " Trong thôn có một số người ngồi cùng một chỗ, ánh mắt tò mò nhìn xe, một số thanh niên rõ ràng là yêu xe, rất dễ dàng nhận ra, nhịn không được kinh hô.
"Tiểu Quân, chiếc xe này giá bao nhiêu tiền?" Có một người già tò mò nhìn thanh niên kinh hô bên cạnh hỏi.
\- Tám mươi vạn! Tiểu Quân cười giới thiệu.
Lời nói của cậu ta nhất thời khiến cho mọi người một trận kinh hô.
"Tám mươi vạn, cái này bao nhiêu tiền a?"
"Tôi kiếm cả đời cũng không có kiếm được a."
......
Người chung quanh nhịn không được kinh hô.
"Diệp Tinh, về đến nhà rồi, anh cứ dừng lại ở đây về nhà trước đi." Lâm Tiểu Ngư nhìn tiểu khu hai bên nói.
Nhà cô cũng không còn xa đây nữa.
"Chuyện này cũng không được, anh chính là phụng theo ba mẹ phân phó, đưa em về nhà trước." Diệp Tinh cười nói.
Nhìn chung quanh tình cảnh xa lạ mà quen thuộc, trong lòng hắn có loại cảm khái khó hiểu.
Không quá mấy phút, xe rốt cục dừng ở trước một căn nhà, trước nhà còn có một đôi nam nữ trung niên tò mò nhìn. Cửa sổ xe mở ra, Lâm Tiểu Ngư lập tức hô: "Ba, mẹ."
"Là Tiểu Ngư." Ba Lâm, mẹ Lâm nhìn thấy con gái của mình, trên mặt nhất thời lộ ra vẻ vui sướng, nhanh chóng đi tới.
Diệp Tinh cũng lập tức xuống xe, cười hô: "Chú, dì."
"Tiểu Tinh à, mau vào ngồi một chút, lát nữa sẽ ăn cơm ở đây đi." Mẹ Lâm nhìn thấy Diệp Tinh vội vàng mời nói, rất là nhiệt tình.
Nhưng mà ba Lâm chỉ là nhìn Diệp Tinh một cái, sắc mặt không có gì tốt.
Diệp Tinh lấy vali của Lâm Tiểu Ngư ra, cười nói: "Không được, dì, ba mẹ cháu còn ở nhà chờ, chờ ngày khác cháu sẽ trở lại."
"Cũng đúng, ở trường lâu như vậy, ba mẹ cháu phỏng chừng cũng sốt ruột." Bà Lâm nghe vậy, gật đầu.
"Anh đi đây." Cùng Lâm Tiểu Ngư nói một chút, sau đó Diệp Tinh lái xe rời khỏi nơi này.
"Tiểu Ngư à, xe này là có chuyện gì vậy?" Mẹ Lâm, Trương Quyên nhìn Diệp Tinh xe lái đi xa, tò mò hỏi.
"Diệp Tinh mua." Lâm Tiểu Ngư cười nói.
Trong mắt Trương Quyên nhất thời lộ ra một tia kinh ngạc: "Một mình mua? Tiểu Tinh hắn có thể mua được xe? Mẹ nghe nói rằng chiếc xe rẻ nhất cũng là ít nhất vài chục ngàn. - Bọn họ cũng biết gia cảnh Diệp Tinh, cho nên trong lòng nghi hoặc.
......
Chương 108 Ấm áp
Rời khỏi nhà Lâm Tiểu Ngư, Diệp Tinh lái xe rất nhanh đi tới cửa nhà mình.
"Yo! Chiếc xe kia lại lái trở lại?" Trước đó một số người nhìn thấy chiếc xe tò mò bàn tán.
Dân số nông thôn không nhiều, một chút xảy ra sự việc sẽ thu hút sự chú ý của nhiều người.
Sau đó, họ thấy Diệp Tinh đi ra.
-Đây không phải là con trai nhà Kiến An sao?
"Người lái xe này là hắn ta?"
......
Một số người rất nhanh nhận ra, hơi khiếp sợ nói.
Những người trong cùng làng về cơ bản biết nhau.
Diệp Tinh xuống xe, Diệp Kiến An cùng Lưu Mai cũng đi tới.
"Tiểu Tinh." Lưu Mai nhìn con trai mình cười nói: "Đồ ăn đã được nấu xong."
Lúc trước Diệp Tinh liền gọi điện thoại nói hôm nay trở về.
"Lão Diệp, đây là xe Tiểu Tinh mua?" Hàng xóm xung quanh có một ông cụ nhìn chiếc xe, tò mò hỏi.
Mấy đứa nhỏ cũng ở bên cạnh xe chạy tới chạy lui, vẻ mặt hưng phấn.
"Ừm, là Tiểu Tinh mua." Diệp Kiến An cười nói, trong mắt có một tia tự hào.
Chuyện Diệp Tinh mua xe tự nhiên cũng đã nói cho bọn họ, cũng nói sẽ trực tiếp lái xe trở về.
"Thật giỏi a, thời gian học đại học mới ngắn ngủi chưa đầy nửa năm đã mua được xe, không hổ là đại học Thượng Hải đỉnh cấp."
"Đúng vậy, Thượng Hải bây giờ phát triển phồn vinh, so với chỗ này của chúng ta tốt hơn nhiều lắm, người thi đến nơi đó đều là nhân tài."
"Tiểu Cường, cháu phải học tập từ anh Diệp Tinh, học hành chăm chỉ, tương lai thi đậu vào đại học thành phố Hải, lái xe trở về, để ba cháu cũng có mặt dài nghe chưa."
......
Người chung quanh nghị luận nhao nhao nói, trong mắt đều có vẻ hâm mộ.
Ở nông thôn, hiện tại người có thể mua xe hơi không nhiều lắm, cho dù có mua được cũng đều là xe mấy vạn, cho dù là xe hơn mười vạn cũng làm sao có thể so sánh được với xe sang tám mươi vạn của Diệp Tinh.
Mang đồ đạc vào trong nhà, Lưu Mai nhìn thấy một ít rau củ trong cái túi, nghi hoặc nói: "Tiểu Tinh, những món ăn này lấy từ đâu ra?"
"À, tiện đường nên con đưa một người bạn cùng phòng của Tiểu Ngư về nhà, là ba cô ấy tặng ạ, ba cô ấy quá nhiệt tình, con không chối từ được." Diệp Tinh thuận miệng nói.
Thấy đồ vật buông xuống, nhìn ngôi nhà quen thuộc, Diệp Tinh thế nhưng có một loại cảm giác nước mắt lưng tròng.
Kiếp trước mẹ toàn nằm các bệnh viện lớn, cuối cùng vẫn không chữa khỏi, ba cũng không lâu sau đó mà bỏ hắn đi.
Sau khi ba mẹ qua đời, hắn có trở về nhà, khi đó ngôi nhà này hầu như ở khắp mọi nơi là mạng nhện, trông rất cũ, hắn lẳng lặng ở trong phòng một mình, toàn bộ ngôi nhà trống rỗng, âm lãnh ẩm ướt, không có bất kỳ hơi thở ấm áp của người.
Ngôi nhà mang ký ức mà hắn không bao giờ nghe thấy tiếng cha mẹ mình nữa.
Hắn đã dành một ngày để làm sạch ngôi nhà, sống trong nhà trong một vài ngày, sau đó bán nó với giá thấp, trả một số nợ, sau đó hắn trở lại Thượng Hải.
Thẳng đến sau khi thời đại tận thế đen tối buông xuống, hắn mới trở lại Tô Châu, nhưng mà, khi đó nhà cửa đã sụp đổ, hóa thành một mảnh phế tích.
"Tiểu Tinh, chờ một chút a, ta đem đồ ăn nóng một chút." Bên cạnh, Lưu Mai cười nói.
Diệp Kiến An cũng cười ha hả nói: "Mẹ cậu từ sáng sớm vẫn bận rộn đến bây giờ."
"Nói gì vậy? Còn không mau tới hỗ trợ?" Lưu Mai trừng mắt nhìn Diệp Kiến An một cái.
Nhìn cha mẹ, Diệp Tinh trong lòng có thỏa mãn nói không nên lời.
Con muốn nuôi mà thân không đợi, kiếp trước hắn không để cho phụ mẫu sống một cuộc sống tốt đẹp, kiếp này tuyệt đối sẽ không như thế.
"Ba, chân bố khỏe rồi chưa?" Diệp Tinh nhìn Diệp Kiến An đi bộ như người bình thường, cười hỏi.
"Sớm tốt rồi, bệnh viện nói chỉ cần không tập thể dục kịch liệt liên quan đến chân, vậy thì một chút chuyện cũng không có." Diệp Kiến An cười nói.
Diệp Tinh yên lòng.
Đương nhiên, cho dù chân phụ thân hắn có di chứng, đợi đến khi hắn đạt tới vương cảnh hoàn toàn có thể trị liệu.
Trở lại phòng mình, lúc này phòng của anh được quét dọn sạch sẽ, trên chăn còn có một mùi ánh mặt trời, phỏng chừng là hai ngày nay vừa phơi nắng, trên bàn làm việc thì có một tấm ảnh, chính là một nhà ba người bọn họ.
\- Hô!
Cái gì cũng không muốn, Diệp Tinh trực tiếp ngã xuống giường, một cỗ cảm giác thỏa mãn từ đáy lòng tự nhiên sinh ra.
......
"Nào, Tiểu Tinh, cái này ngươi thích ăn." Trên bàn cơm, Lưu Mai gắp một miếng sườn chua ngọt cho Diệp Tinh.
"Cảm ơn mẹ." Diệp Tinh cười nói.
"Đúng rồi, ba mẹ, cửa hàng quần áo của ba mẹ thế nào rồi?" Nghĩ đến một chuyện, Diệp Tinh nhìn ba mẹ mình hỏi.
Trở về nhà, Diệp Kiến An, Lưu Mai vẫn bận rộn với cửa hàng quần áo.
"Không sai biệt lắm, hầu như đã làm xong rồi, mẹ và ba con ở trong trấn thuê một cửa hàng, quần áo đã ở bên trong, qua hai ngày nữa khai trương." Lưu Mai cười nói.
Diệp Tinh gật đầu, hắn biết chuyện này.
Ở Thượng Hải tấc đất tấc vàng, nhưng mà trong huyện bọn họ ngược lại không đắt, một tháng liền hai ngàn đồng tiền thuê nhà, mặt khác, quần áo kia còn là do Diệp Tinh liên hệ mua được.
Hoàng gia chính là kinh doanh quần áo, Diệp Tinh gọi điện thoại nói trực tiếp lấy hàng từ Hoàng gia, Hoàng Thiên Vũ tự nhiên không chút do dự đáp ứng.
Họ còn ước gì có mối quan hệ lớn hơn với Diệp Tinh.
"Nhân viên cửa hàng đã tuyển xong chưa?" Diệp Tinh lại hỏi.
"Mẹ và ba con, mặt khác mẹ cũng dự định tuyển Thiến Thiến vào làm." Lưu Mai cười nói: "Tạm thời chỉ có mấy người chúng ta, chờ sau khi khai trương xem việc làm ăn thế nào rồi nói sau."
Chương 109 Cửa hàng quần áo khai trương 1
Diệp Kiến An, Lưu Mai đều chưa từng mở cửa hàng, cũng không biết việc làm ăn sẽ như thế nào.
"Chị Thiến Thiến cũng từng bán hàng, thích hợp bán quần áo." Diệp Tinh gật đầu.
Diệp Thiến Thiến là con của chú út, cùng tuổi với Diệp Tinh, nhưng đi học đến lớp ba thì không học nữa, một là thành tích không tốt, hai là nhà nghèo, hiện tại đang làm việc trong nhà máy, lương một tháng ba ngàn.
Diệp Thiến Thiến còn có một người em trai tên là Diệp Phong, vừa vào học lớp 11.
"Tiểu Tinh, đợi lát nữa cơm nước xong con đến nhà chú út xem một chuyến, ba ở nơi này có một vài thứ muốn cho chú ý." Diệp Kiến An nói.
"Chị Thiến Thiến con còn chưa trở về thì con cũng cùng chú út con nói chuyện một chút."
"Con biết rồi thưa ba." Diệp Tinh gật đầu.
Nhà chú út của Diệp Tinh cũng ở trong tiểu khu này, khoảng cách cũng không phải rất xa, đi vài phút là tới.
Cả nhà ăn một bữa cơm ngon, sau đó Diệp Tinh mang theo một ít đồ đi về phía nhà chú út.
Rất nhanh hắn đi tới một chỗ, lúc này cửa nơi này lại có sáu người, trong đó có bốn nam sinh, hai nữ sinh, nhìn qua tuổi tác cũng không lớn, bộ dáng chừng mười sáu tuổi.
Khi Diệp Tinh đi tới, ánh mắt những người này đều nhìn về phía hắn.
"Ai đây?" Một nam sinh thì thầm.
Về phần một nam sinh trên mặt có mụn trên mặt thì nhìn Diệp Tinh, lập tức đứng dậy, trên mặt lộ ra vẻ kinh hỉ, nói: "Anh là anh Diệp Tinh?"
"Tiểu Phong, hiếm khi được em lập tức nhận ra anh nha." Diệp Tinh cười nói.
"Thật sự là anh a, anh, nửa năm không gặp, hình như anh đẹp trai hơn rất nhiều." Diệp Phong ngạc nhiên nói.
Dáng vẻ cậu ta nhìn Diệp Tinh không thay đổi, nhưng dường như rất nhiều chỗ đã xảy ra biến hóa.
"Ba, anh Diệp Tinh tới rồi." Nói xong, Diệp Phong lại hướng trong nhà lớn tiếng hô. Rất nhanh trong nhà có một người đàn ông trung niên hơi gầy đi ra.
"Chú út." Diệp Tinh cười hô to.
Người đàn ông trước mắt tên là Diệp Kiến Lâm, em trai của ba hắn.
Kiếp trước mẹ Diệp Tinh sinh bệnh, Diệp Kiến Lâm tổng cộng vay hai mươi mấy vạn, số tiền này không chỉ bao gồm tiền của nhà Diệp Kiến Lâm, mà bọn họ còn mượn một ít từ những người khác.
Nhà Diệp Kiến Lâm cũng không giàu có, Diệp Tinh trong lòng rất cảm kích.
"Tiểu Tinh đã về rồi sao?" Diệp Kiến Lâm đi tới, vỗ vỗ bả vai Diệp Tinh nói: "Không tồi nha, nhìn qua rất có tinh thần."
"Chú út, mấy thứ này ba bảo cháu đưa cho chú út." Diệp Tinh đem đồ vật trong tay đưa qua.
"Vào đi." Diệp Kiến Lâm cười nói.
Thấy Diệp Tinh đi vào, có một nam sinh nhỏ giọng hỏi Diệp Phong: "Diệp Phong! Vừa rồi đây là anh trai cậu à? Trông rất đẹp trai nha, cảm giác so với các ngôi sao trên TV không hề thua kém.
\- Hai nữ sinh trong mấy người thỉnh thoảng liếc mắt nhìn vào trong phòng một cái.
"Đương nhiên, Diệp gia tớ đều là đại soái ca." Diệp Phong tự hào nói.
"Cậu cũng không đẹp trai tý nào." Một nam sinh bĩu môi nói.
"Đó là bởi vì trên mặt của tớ có mụn được không, chỉ cần lớn lên một chút, những mụn này tự nhiên sẽ biến mất." Diệp Phong không phục nói.
Vóc dáng cậu ta rất cao, chính là tại khuôn mặt mụn lại làm cậu ta rất phiền não.
......
"Chú út, ba mẹ cháu mở một cửa hàng quần áo trên trấn, chuẩn bị để chị Thiến Thiến đi qua hỗ trợ." Diệp Tinh trong phòng nhìn Diệp Kiến Lâm nói.
Diệp Kiến Lâm cười gật đầu: "Chuyện của cháu chú đều nghe nói rồi, làm ăn không tệ nha, lão Diệp gia chúng ta phỏng chừng là chỉ có cháu có tiền đồ nhất."
Ông ta biết chuyện Diệp Tinh mở cửa hàng thú cưng.
"Trước khi nói chuyện của Thiến Thiến, ba cháu cũng nói với chú, mấy ngày nữa Thiến Thiến sẽ từ chức trở về, kịp lúc cửa hàng khai trương cho mẹ cháu." Diệp Kiến Lâm nói.
Ở nhà chú út một lúc, Diệp Tinh liền rời đi.
......
Thời gian trôi qua rất nhanh, Diệp Tinh ở trong phòng mình trong tay nắm một gốc cây Linh Huyền Thảo, yên lặng tu luyện.
Linh Huyền Thảo này ở trong tay hắn dần dần trở nên khô héo, linh lực toàn bộ mất đi.
\- Còn thiếu chút nữa là có thể hoàn thành luyện thể! Diệp Tinh đứng lên, thở phào nhẹ nhõm.
Ba ngày thời gian đã trôi qua, thực lực của hắn lại tiến bộ một chút.
Cảnh giới luyện thể có năm giai đoạn lớn, lục phủ ngũ tạng, xương, kinh mạch, huyết dịch*, da thịt*, hắn chỉ còn lại một điểm cuối cùng.
_*Huyết dịch: máu( ở đây là giai đoạn luyện máu)_
_*Huyết dịch: máu( ở đây là giai đoạn luyện máu)_
" Nếu không phải Linh Huyền Thảo đã dùng hết, ngày mai có thể chấm dứt luyện thể." Lắc đầu, Linh Huyền Thảo trong tay hắn đã hoàn toàn dùng hết.
Nhưng mà Diệp Tinh cũng không có cảm thấy cái gì, ngược lại trong lòng có chút chờ mong.
Sau cảnh giới luyện thể chính là cảnh giới thức tỉnh, thức tỉnh mới có thể nói là có được năng lực không thể tưởng tượng nổi!
"Tiểu Tinh, mau xuống đây, chú và cậu con tới rồi." Âm thanh Lưu Mai ở lầu một hô lên.
Diệp Tinh nhanh chóng đi xuống.
Lúc này trong nhà có vài người, chú út Diệp Kiến Lâm, thím út Trương Lan, bên cạnh bọn họ còn có Diệp Phong và một cô gái có làn da hơi đen, cô gái kia chính là Diệp Thiến Thiến, nhìn dáng vẻ của cô rõ ràng có chút câu nệ.
Ngoài ra bên kia có một người đàn ông cường tráng, nhìn qua có chút hàm hậu, ông ấy là em trai của Lưu Mai, cậu út Lưu Hoành của Diệp Tinh, bên cạnh ông ấy là mợ út của Diệp Tinh, Lý Quế Phương, còn có em họ của Diệp Tinh, Lưu Tiểu An.
"Chú út, cậu út."
"Chị, đã lâu không gặp."
Chương 110 Cửa hàng quần áo khai trương 2
"Tiểu An, em lại cao hơn một chút."
Diệp Tinh cười chào hỏi thân thích.
"Tiểu An, nhất định phải học tập anh họ con, học tốt để thi đậu đại có biết không?" Lý Quế Phương giáo dục con trai mình.
"Con biết rồi thưa mẹ." Lưu Tiểu An gật đầu, lúc này ánh mắt cậu lại tỏa sáng nhìn xe Diệp Tinh, thỉnh thoảng sờ một chút.
"Anh, chiếc xe này của anh rất đẹp, tương lai em nhất định cũng phải mua một chiếc." Lưu Tiểu An hâm mộ nói.
"Muốn mua trước hết phải thi vào trường tốt mới được." Diệp Tinh cười nói.
Ngày mai cửa hàng khai trương, Diệp Kiến Lâm, Lưu Hoành cũng biết chuyện cửa hàng, cho nên lúc mở cửa bọn họ sẽ qua hỗ trợ một chút.
Bây giờ đến đây là để làm cho một số chuẩn bị.
Chẳng bao lâu một ngày lại trôi qua.
Mà ở huyện thành, theo mấy tiếng pháo nổ vang lên, cửa hàng quần áo Hằng Nghiệp chính thức khai trương.
Mặc dù làng mạc không náo nhiệt, nhưng thị trấn vẫn rất thịnh vượng, phát triển đặc biệt nhanh chóng, bến xe buýt, nhà ga xe lửa đều có nhân viên đến và đi.
Lúc này là trong kỳ nghỉ đông, rất nhiều người đi dạo trên đường phố, thấy có cửa hàng mới mở cửa, liền đi vào.
"Các vị, hôm nay ngày đầu tiên cửa hàng quần áo Hằng Nghiệp khai trương, tất cả quần áo đều giảm giá 10% liên tục trong ba ngày." Lưu Mai đứng ở cửa lớn tiếng nói.
Sau đó tất cả mọi người đi vào cửa hàng.
"Wow! Những bộ quần áo này thật đẹp. "
“ Đều là quần áo hàng hiệu, hơn nữa giá cả hầu hết đều không đắt."
......
Bước vào cửa hàng, một số khách nhanh chóng bị thu hút.
Bây giờ điều kiện sống ngày càng tốt hơn, mọi người ngày càng sẵn sàng chi tiêu tiền ăn uống và ăn mặc.
Phần lớn quần áo Diệp Tinh liên hệ với Hoàng gia đặt mua đều là quần áo hơn một trăm tệ, nhưng mà cũng có một số thương hiệu xa xỉ, trị giá mấy trăm tệ, thậm chí có giá trị hàng ngàn tệ.
So sánh với nhau, những cái này là ít hơn một chút, nhưng cũng có thể đáp ứng nhu cầu của tất cả mọi người.
Hoàng Thiên Vũ vì Diệp Tinh mà làm việc, khẳng định là tận tâm tận lực, gửi tới nguồn hàng đều là phong cách được ưa chuộng nhất, rất nhiều người đều móc tiền ra mua một, hai cái.
Sắp qua năm mới, dựa theo lệ cũ vốn nên mua một ít quần áo mới, hiện tại nhìn thấy quần áo đẹp như vậy, tự nhiên sẽ nhịn không được động tâm.
Dần dần, những vị khách này thế nhưng lại gia tăng, thím út cùng mợ út của Diệp Tinh đều đi lên hỗ trợ.
Chờ đến lúc khai trương được nửa giờ, lại có một người phụ nữ trung niên mua một bộ quần áo hơn một ngàn nhân dân tệ.
"Xem ra cửa hàng này làm ăn không kém." Diệp Tinh nhìn, trên mặt lộ ra một tia tươi cười.
Nhìn đông đảo khách nhân đi vào cửa hàng, hầu như đều sẽ lưu hai mắt lại nhìn, cũng sẽ không vừa mới tiến vào liền đi ra ngoài.
Là một tập đoàn may mặc lâu đời, định vị thị trường của Hoàng gia rất chính xác.
Bận rộn đến chạng vạng, cửa hàng quần áo Hằng Nghiệp thế nhưng vẫn còn có khách, tuy nhiên theo yêu cầu của Diệp Tinh, cửa hàng bây giờ cần phải ngừng kinh doanh .
"Chị dâu, việc làm ăn này quá nóng bỏng, quần áo thật dễ bán, những khách kia nhìn một hồi liền nhịn không được mà mua." Thím Diệp Tinh cảm thán nói.
"Đúng vậy, chị, em thấy kiểu dáng của những bộ quần áo này đặc biệt được hoan nghênh." Mợ út của Diệp Tinh cũng nhịn không được nói.
Lưu Mai kiểm tra doanh thu một chút, cũng có chút ngây dại, bộ quần áo hơn một ngàn nhân dân tệ thế nhưng vẫn bán được năm cái, quần áo khác bán đi cũng có gần trăm cái.
Nếu mở cửa trở lại vào ban đêm, quần áo được bán chắc chắn sẽ nhiều hơn nữa.
Lý Quế Phương, Trương Lan trong mắt có một tia hâm mộ, mấy người bọn họ không biết tình huống giá cả quần áo, nhưng mà nhìn mức độ nóng bỏng hôm nay, lợi nhuận khẳng định rất cao.
......
Mọi người cùng nhau ăn cơm chiều, sau khi ăn xong, chú út và cậu út Diệp Tinh mỗi người ai về nhà đấy.
Mà Diệp Kiến An, Lưu Mai liếc nhau một cái, sau đó Lưu Mai nhìn Diệp Tinh nói: "Tiểu Tinh, hôm nay làm ăn đắt hàng như vậy, nếu chỉ có mẹ và Thiến Thiến thì chắc bận không làm kịp mất, cho nên mẹ định sẽ để mợ út cùng thím út của con cũng đến cửa hàng quần áo hỗ trợ."
Lý Quế Phương và Trương Lan cùng Lưu Mai đều là người bình thường, trình độ văn hóa không cao, bình thường đều đi làm thuê rửa chén cho người ta, hoặc may vá một ít quần áo kiếm thêm thu nhập.
Diệp Tinh nở nụ cười, nói: "Mẹ, đây là chuyện tốt a, con còn muốn mẹ mời thêm mấy người vào, như vậy ba mẹ cũng không cần tự mình lên cửa hàng bán nữa, chỉ cần gọi điện thoại đến cửa hàng một chút, tra sổ sách một chút là được rồi."
Nói xong, Diệp Tinh đem chuyện mình trị liệu cho những phú hào kia kiếm được phí trị liệu giá trên trời nói một chút cho ba mẹ nghe.
Diệp Kiến An và Lưu Mai khiếp sợ nhìn con trai mình, con trai bọn họ trong thời gian ngắn này kiếm được mấy trăm triệu.
"Cho nên, ba mẹ hiện tại hưởng phúc là được rồi, con trai ba mẹ có tiền." Diệp Tinh mỉm cười nói.
Hắn biết ba mẹ mình cũng không muốn rảnh rỗi, cho nên giúp đỡ làm một cửa hàng quần áo, cho dù cửa hàng quần áo kiếm được tiền hay thua lỗ, hắn cũng không thèm để ý.
"Được rồi, mấy ngày kế tiếp xem tình huống trong cửa hàng ra sao sau đó lại tuyển mấy người." Diệp Kiến An và Lưu Mai liếc nhau, gật đầu.
Vài trăm triệu nhân dân tệ, chỉ cần đặt trong ngân hàng để ăn lãi suất cũng đã vượt quá lợi nhuận cửa hàng quần áo.
Trong mắt bọn họ có một tia vui mừng, con trai của mình càng ngày càng có tiền đồ, so với bất kì ai khác cũng mạnh hơn.
Nhìn ba mẹ mình đồng ý, Diệp Tinh trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Cửa hàng quần áo mở ra, nhà cậu út và nhà chú út cũng được lợi, ba mẹ cũng có chút việc có thể làm, chuyện trong nhà gần như được giải quyết thỏa đáng.