Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1005: Cô tẩu*
*Côtẩu: chịdâu vàem chồng
Ba mẹ con ăn cơm xong, Tần Nhược Quyên như trước mang người thu dọn. Chờ bọn nha đầu bưng trà lên, Tần Nhược Quyên lại tự mình đón lấy, trước đưa cho Trương thị, sau đó đến Liên Mạn Nhi.
“… Con ngồi xuống đi. Chắc bên ngoài tiệc rượu còn lâu mới xong, chúng ta không có chuyện gì, ngồi đây tán gẫu chốc đã.” Trương thị cười nói với Tần Nhược Quyên.
“Đúng vậy, chị dâu, ngồi đây với muội này.” Liên Mạn Nhi cũng cười, bảo Tần Nhược Quyên ngồi bên cạnh mình. Sau khi Tần Nhược Quyên vào cửa, mỗi ngày đều đi theo hầu hạ Trương thị, cũng giúp đỡ Trương thị và Liên Mạn Nhi làm chút châm tuyến. Làm em chồng, Liên Mạn Nhi có cảm giác rất tốt. Trong lòng nàng còn nghĩ, không trách được tất cả mọi người đều muốn sớm cưới dâumột chút. Nào thì chia sẻ việc nhà, chiếu cố lão nhân, không thể coi nhẹ vai trò của một nàng dâu giỏi giang.
Tần Nhược Quyên thấy Trương thị và Liên Mạn Nhi nói như vậy, mới ngồi xuống bên cạnh Liên Mạn Nhi, cũng bưng trà lên từ từ uống.
“… Huyện thành này đương nhiên sẽ không bằng được phủ thành, nhưng cũng rất náo nhiệt, có thể đi xem một chút. Hai ngày này thì không được rồi, ngày mai chúng ta phải trở về nhà cũ. Chờ lúc chúng ta trở lại, muội sẽ nhờ ca ca dắt chúng ta ra ngoài dạo chơi.” Liên Mạn Nhi liền giới thiệu với Tần Nhược Quyên một chút điểm đặc sắc ở huyện thành Cẩm Dương.
Tần Nhược Quyên nghe rất chăm chú, thỉnh thoảng gật đầu, hoặc hỏi lại hai câu, nghe đến Liên Mạn Nhi nói muốn Ngũ lang dẫn các nàng đi dạo một chút, khóe miệng liền không nhịn được câu lên, không che giấu được nụ cười.
Vợ chồng son tân hôn là lúc ngọt ngào nồng đậm. Nhìn Tần Nhược Quyên đối với người một nhà ân cần như vậy, Liên Mạn Nhi cảm thấy một phần cũng là bởi vì yêu ai yêu cả đường đi lối về.
Mà chuyện này, dĩ nhiên không có gì là không tốt. Liên Thủ Tín, Trương thị, Liên Mạn Nhi cùng Tiểu Thất đối với chuyện này đều rất thích nghe ngóng.
“… Đúng, để cho Ngũ lang dẫn con đi dạo một chút.” Trương thị cũng nói: “Trong huyện thành có mấy cửa hàng không tệ, chọn đồ rất được, chỉ là không thể so với phủ thành. Nếu cần gì thì dặn Ngũ lang mua cho con nhé.”
Mẹ con ba người vừa nói chuyện, đã đến giờ lên đèn. Tiệc rượu bên ngoài rốt cục cũng tàn. Liên Thủ Tín, Ngũ lang cùng Tiểu Thất trở lại.
Ngũ lang nói cho Liên Mạn Nhi, trên yến tiệc, tiến thêm một bước xác định chuyện xây học đường mới. Bọn họ bên này tìm quản sự giỏi giang. Bên huyện nha phối hợp tìm địa điểm xây học đường, chờ đầu mùa xuân băng tuyết tan rồi, lại bắt đầu đánh nền khởi công.
“Tri huyện đại nhân còn nói ngày mai muốn đưa Mạn Nhi về nhà. Ta đã thay Mạn Nhi cự tuyệt.” Liên Thủ Tín nói.
“Cha từ chối rất đúng.” Liên Mạn Nhi liền nói. Lần này trở về trong lòng nàng rất muốn như trước kia, không hề có ý định phô trương. Mà nếu Tri huyện huyện Cẩm Dương cùng nàng về nhà, tất nhiên sẽ kinh động quê nhà.
“Ta cũng nói đó là ý của Mạn Nhi, Tri huyện mới không kiên trì nữa. Chỉ là, hắn nói, ngày mai vẫn muốn sai người. Nói là… hộ giá…” Ngũ lang cũng nói.
Đã làm huyện chủ, có nhiều thứ cũng là thân bất do kỷ. Loại cầu kỳ kiểu cách này, Liên Mạn Nhi không thích, nhưng cũng không thể cấm hoàn toàn.
Người một nhà nói một hồi, Trương thị thấy canh giờ đã không còn sớm.
“Thôi sớm một chút nghỉ ngơi đi thôi” Trương thị nói, còn cố ý nhìn Ngũ lang một cái: “Hôm nay đi cả một ngày đường. Sáng mai còn phải ngồi xe. Ngũ lang, con chiếu cố vợ con một chút. Con bé mới về lần đầu.”
Trước kia, người một nhà trò chuyện sau bữa cơm chiều, Trương thị chưa bao giờ là người đầu tiên nói muốn giải tán. Hôm nay lại không giống như thế. Liên Mạn Nhi trao đổi ánh mắt với Tiểu Thất ngồi bên cạnh, hé miệng cười.
Tần Nhược Quyên cũng là nữ tử thông tuệ. Mặc dù những ngày qua, quen bị tiểu cô (em chồng) và tiểu thúc (chú em) giễu cợt, trên mặt lúc này vẫn còn khẽ đỏ lên. Ngược lại Ngũ lang, dù sao cũng là nam tử, bình thường đã quen với đệ đệ muội muội ranh mãnh nhà mình, giờ phút này trên mặt cũng không có gì khác thường.
Cứ như vậy, người một nhà đều mỉm cười trở về phòng nghỉ ngơi.
Sáng sớm hôm sau thì huyện nha sai người đến hầu hạ. Liên Mạn Nhi dậy sớm rửa mặt. Người một nhà ăn xong điểm tâm, lần nữa ngồi lên xe ngựa, hướng về phía Tam Thập Lý Doanh Tử.
Đường từ huyện thành đến Tam Thập Lý Doanh Tử đều là đường cái khá rộng rãi, cùng nhau đi tới, phía trước có người của huyện nha mở đường, rất nhanh đã đến trấn trên Thanh Dương. Ngũ lang và Tiểu Thất xuống xe cưỡi ngựa, đến trước xe Liên Mạn Nhi thông báo, nói là Thanh Dương trấn, Tam Thập Lý Doanh Tử, và mọi người ở các thôn trấn gần đây đứng ở hai bên đường nghênh đón. Một đường từ Thanh Dương trấn đến Tam Thập Lý Doanh Tử, người đứng đầy hai bên.
Liên Mạn Nhi ngồi trên xe có chút bất đắc dĩ. Mọi người tới nghênh đón nàng, dĩ nhiên là xuất phát từ tôn trọng, nhưng cũng không ít người có lòng hiếu kỳ, muốn xem náo nhiệt.
Ở nông thôn, ngày thường thú tiêu khiển cực kỳ ít, tất cả mọi người đều thích xem náo nhiệt. Chẳng bao lâu về trước, trong đám người xem náo nhiệt này cũng từng có bóng dáng nàng. Nói ví dụ như thời điểm Trầm Lục dẫn người tới Tam Thập Lý Doanh Tử.
Đối với tình huống này, trong lòng Liên Mạn Nhi đã sớm có chuẩn bị. Nàng không thể xuống xe, chỉ có thể nhờ Ngũ lang và Tiểu Thất truyền lời đến mọi người.
“… Tất cả mọi người miễn lễ…” Trong đám người già trẻ đều có, trong ngày đông lạnh giá thế này, hành đại lễ khó tránh khỏi sẽ nhiễm lạnh. Hơn nữa, còn muốn nói với mọi người, một hồi tất cả mọi người có thể đi đến học đường Khai Minh, uống một chén cháo nóng, ăn hai cái bánh bao, xua đi hàn khí, đồng thời còn có thể nhận lấy một phần tiền thưởng.
Trước đó, bởi vì đoán trước lúc đến đầu thôn sẽ có loại chào đón này, Liên Mạn Nhi đã phái người đi trước về nhà cũ an bài. Tất nhiên phải để cho mọi người thật vui vẻ, càng vui vẻ cao hứng càng tốt.
Chờ Ngũ lang bước lên truyền đạt xong, trong xe Liên Mạn Nhi chỉ nghe thấy nơi nơi mọi người nói cám ơn và tán tụng.
Một hồi người đi nhận cháo, bánh bao và tiền thưởng khẳng định không ít, có lẽ là một khoản chi không nhỏ. Chỉ là, tiền bạc tiêu ở chỗ này, Liên Mạn Nhi một chút cũng không đau lòng. Nhìn qua khe hở từ trong màn che, nàng có thể thấy trong đám người có không ít tiểu hài tử mặc quần áo vải thô.
Nàng, còn có Liên Chi Nhi, Ngũ lang và Tiểu Thất đã từng mặc qua quần áo vải thô, từng trải qua cuộc sống như thế, có thể cho những đứa bé này một chút xíu vui mừng, Liên Mạn Nhi cảm thấy không có gì đáng giá hơn.
Xe ngựa một đường đi về phía trước, cuối cùng xuống quan đạo, dừng lại trước cổng chào ngự tứ. Người một nhà nhanh chóng xuống ngựa, xuống xe. Lúc đi ra từ huyện thành, tất cả mọi người đều cố ý ăn mặc chỉnh tề rồi, xuống xe, Liên Mạn Nhi còn sửa sang lại quần áo.
Trước cổng chào đã sớm chuẩn bị xong hương án và đệm vải. Tất cả mọi người ở đây cũng ăn mặc thật chỉnh tề, đứng hầu ở hai bên.
Đây là lần đầu Liên Mạn Nhi trở lại sau khi được phong hào huyện chủ, dĩ nhiên muốn tham bái cổng chào ngự tứ, khấu tạ hoàng ân. Còn có Tần Nhược Quyên, là con dâu mới vào cửa, cũng muốn lễ bái ở nơi này.
Đầu tiên là Liên Mạn Nhi được nha đầu vịn xuống, đến dập đầu trước cổng chào ngự tứ. Sau đó, mới là người một nhà cùng nhau quỳ lạy. Liên Mạn Nhi nhìn qua khóe mắt thấy Tần Nhược Quyên dường như có chút khẩn trương. Điều này cũng khó trách, so với dân chúng bình thường thì Tần Nhược Quyên là khuê nữ nhà quan lại, nên càng thêm hiểu được cổng chào ngự tứ này có bao nhiêu phân lượng.
Chờ người một nhà bái lạy qua, bước qua vòng vây của mọi người đi vào cửa. Sau đó, Liên Mạn Nhi đành phải ngồi ở chánh đường, tiếp đám người hương thân, lý chính, khuyến khích một phen. Một phen náo nhiệt này kéo dài đến tận bữa cơm trưa, phần lớn mọi người đã giải tán, mới dần dần yên tĩnh lại.
Liên Thủ Tín, Ngũ lang và Tiểu Thất xã giao tân khách ở ngoại viện. Liên Mạn Nhi, Trương thị và Tần Nhược Quyên ở trong phòng Trương thị ở hậu viện, tiếp đón các nữ quyến thân thiết còn ở lại, bao gồm đám người Liên Chi Nhi, Ngô Vương thị, Triệu thị, Liên Diệp Nhi, còn có Trương Thải Vân mới ra tháng, cũng tới.
Trương thị hôm nay phá lệ cao hứng, vui vẻ nói chuyện nhà với mọi người.
“Lần này trở về, tính ở lại bao nhiêu ngày?” Ngô Vương thị hỏi Trương thị.
“… Chắc qua sang năm, chờ đến hết năm, đoán chừng đầu năm phải trở về.” Trương thị nói. Trước kia, người một nhà ở nhà cũ mừng năm mới, cũng đều ở đến qua mùng mười tháng giêng, sau đó đi phủ thành đón lễ nguyên tiêu. Năm nay lại không thể như vậy. Hôm nay, đã thuận lợi cưới Tần Nhược Quyên vào cửa, kế tiếp, sẽ phải dốc sức thu xếp chuyện xuất giá của Liên Mạn Nhi, tất nhiên phải đi phủ thành.
“Chuyện Mạn Nhi đã định thời gian chưa?” Ngô Vương thị vội hỏi.
“Định làm trong tháng hai. Đã mời thầy xem số, còn đang chọn ngày.” Trương thị trả lời.
“Vậy cũng nhanh rồi.” Mọi người đều cảm thán.
“Nên để Mạn Nhi ở nhà nhiều thêm mấy ngày” Liên Chi Nhi nói: “Nếu không sau này sợ rằng muốn trở về cũng khó khăn. Mạn Nhi không giống con…”
Sau này nhất định Liên Mạn Nhi phải định cư ở phủ thành, hơn nữa Trầm gia khẳng định nhiều quy củ, nơi nào có thể giống như Liên Chi Nhi ở gần như vậy, nói với mẹ chồng một tiếng là có thể về nhà mẹ đẻ.
“Mẹ cũng không nỡ” Trương thị nói: “Nhưng cũng không thể bởi vì vậy mà giữ con bé mãi trong tay, không để nó xuất giá a.”
Trương thị nói như vậy, một phòng người đều mỉm cười.
Mọi người nói đùa một hồi, Ngô Vương thị đã đứng dậy cáo từ.
“… Các ngươi đoạn đường này trở về, hẳn là cảm thấy mệt mỏi rồi, cũng nên nghỉ ngơi một lát. Trưa này đến đây thôi, cũng không ít chuyện, chúng ta làm phiền thế thôi. Đợi ngày mai, chúng ta lại tới nữa.”
Một phòng người đều đứng lên.
“… Ta cũng không giữ các ngươi, một hồi quả thật còn có việc. Cũng sắp tết rồi, trong nhà mọi người chắc cũng không có nhiều thời gian rỗi. Ngày mai mọi người tới sớm một chút, chúng ta ngồi tán gẫu nhiều thêm.” Trương thị liền nói.
Tiễn xong một đám nữ quyến, bên ngoài tân khách cũng vãn đi. Liên Thủ Tín, Ngũ lang và Tiểu Thất đi vào phòng Trương thị.
“… Mới vừa rồi Kế Tổ đến đây, ta bảo hắn rồi, trước tiên ở trước mặt lão thái thái nói xem thế nào. Nếu không, hiện tại ta lại đi qua. Tránh để chậm trễ lại…” Liên Thủ Tín nhỏ giọng nói với Trương thị.
Bối phận của Chu thị còn đó. Hơn nữa, Liên Thủ Tín và Trương thị cũng không phải người quyết tuyệt. Ngũ lang cưới vợ, tất nhiên phải dẫn đi gặp Chu thị một lần. Đây là Liên Thủ Tín kiên trì như vậy.
Trương thị cũng không phản đối.
“Ta cũng có ý này.” Trương thị liền nói: “Mới vừa rồi vợ Kế Tổ ở đây, ta cũng nói với nàng như vậy. Nàng nói trở về trước, đoán chừng là thu thập một chút.”
“Vậy ta đi thôi.” Liên Thủ Tín nghe Trương thị nói vậy, liền nói.
“… Đi thay xiêm y đã…” Trương thị nói.
Ngũ lang cùng Tần Nhược Quyên trở về đông khóa viện đã chuẩn bị cho bọn họ. Tiểu Thất về thư phòng, viện của hắn tạm thời còn chưa thu dọn xong. Liên Mạn Nhi cũng trở về tây phòng, đi thay xiêm y.
“… An bài thỏa đáng rồi chứ?” Nhìn bọn nhỏ rời đi, Liên Thủ Tín mới hướng Trương thị hỏi.
Ba mẹ con ăn cơm xong, Tần Nhược Quyên như trước mang người thu dọn. Chờ bọn nha đầu bưng trà lên, Tần Nhược Quyên lại tự mình đón lấy, trước đưa cho Trương thị, sau đó đến Liên Mạn Nhi.
“… Con ngồi xuống đi. Chắc bên ngoài tiệc rượu còn lâu mới xong, chúng ta không có chuyện gì, ngồi đây tán gẫu chốc đã.” Trương thị cười nói với Tần Nhược Quyên.
“Đúng vậy, chị dâu, ngồi đây với muội này.” Liên Mạn Nhi cũng cười, bảo Tần Nhược Quyên ngồi bên cạnh mình. Sau khi Tần Nhược Quyên vào cửa, mỗi ngày đều đi theo hầu hạ Trương thị, cũng giúp đỡ Trương thị và Liên Mạn Nhi làm chút châm tuyến. Làm em chồng, Liên Mạn Nhi có cảm giác rất tốt. Trong lòng nàng còn nghĩ, không trách được tất cả mọi người đều muốn sớm cưới dâumột chút. Nào thì chia sẻ việc nhà, chiếu cố lão nhân, không thể coi nhẹ vai trò của một nàng dâu giỏi giang.
Tần Nhược Quyên thấy Trương thị và Liên Mạn Nhi nói như vậy, mới ngồi xuống bên cạnh Liên Mạn Nhi, cũng bưng trà lên từ từ uống.
“… Huyện thành này đương nhiên sẽ không bằng được phủ thành, nhưng cũng rất náo nhiệt, có thể đi xem một chút. Hai ngày này thì không được rồi, ngày mai chúng ta phải trở về nhà cũ. Chờ lúc chúng ta trở lại, muội sẽ nhờ ca ca dắt chúng ta ra ngoài dạo chơi.” Liên Mạn Nhi liền giới thiệu với Tần Nhược Quyên một chút điểm đặc sắc ở huyện thành Cẩm Dương.
Tần Nhược Quyên nghe rất chăm chú, thỉnh thoảng gật đầu, hoặc hỏi lại hai câu, nghe đến Liên Mạn Nhi nói muốn Ngũ lang dẫn các nàng đi dạo một chút, khóe miệng liền không nhịn được câu lên, không che giấu được nụ cười.
Vợ chồng son tân hôn là lúc ngọt ngào nồng đậm. Nhìn Tần Nhược Quyên đối với người một nhà ân cần như vậy, Liên Mạn Nhi cảm thấy một phần cũng là bởi vì yêu ai yêu cả đường đi lối về.
Mà chuyện này, dĩ nhiên không có gì là không tốt. Liên Thủ Tín, Trương thị, Liên Mạn Nhi cùng Tiểu Thất đối với chuyện này đều rất thích nghe ngóng.
“… Đúng, để cho Ngũ lang dẫn con đi dạo một chút.” Trương thị cũng nói: “Trong huyện thành có mấy cửa hàng không tệ, chọn đồ rất được, chỉ là không thể so với phủ thành. Nếu cần gì thì dặn Ngũ lang mua cho con nhé.”
Mẹ con ba người vừa nói chuyện, đã đến giờ lên đèn. Tiệc rượu bên ngoài rốt cục cũng tàn. Liên Thủ Tín, Ngũ lang cùng Tiểu Thất trở lại.
Ngũ lang nói cho Liên Mạn Nhi, trên yến tiệc, tiến thêm một bước xác định chuyện xây học đường mới. Bọn họ bên này tìm quản sự giỏi giang. Bên huyện nha phối hợp tìm địa điểm xây học đường, chờ đầu mùa xuân băng tuyết tan rồi, lại bắt đầu đánh nền khởi công.
“Tri huyện đại nhân còn nói ngày mai muốn đưa Mạn Nhi về nhà. Ta đã thay Mạn Nhi cự tuyệt.” Liên Thủ Tín nói.
“Cha từ chối rất đúng.” Liên Mạn Nhi liền nói. Lần này trở về trong lòng nàng rất muốn như trước kia, không hề có ý định phô trương. Mà nếu Tri huyện huyện Cẩm Dương cùng nàng về nhà, tất nhiên sẽ kinh động quê nhà.
“Ta cũng nói đó là ý của Mạn Nhi, Tri huyện mới không kiên trì nữa. Chỉ là, hắn nói, ngày mai vẫn muốn sai người. Nói là… hộ giá…” Ngũ lang cũng nói.
Đã làm huyện chủ, có nhiều thứ cũng là thân bất do kỷ. Loại cầu kỳ kiểu cách này, Liên Mạn Nhi không thích, nhưng cũng không thể cấm hoàn toàn.
Người một nhà nói một hồi, Trương thị thấy canh giờ đã không còn sớm.
“Thôi sớm một chút nghỉ ngơi đi thôi” Trương thị nói, còn cố ý nhìn Ngũ lang một cái: “Hôm nay đi cả một ngày đường. Sáng mai còn phải ngồi xe. Ngũ lang, con chiếu cố vợ con một chút. Con bé mới về lần đầu.”
Trước kia, người một nhà trò chuyện sau bữa cơm chiều, Trương thị chưa bao giờ là người đầu tiên nói muốn giải tán. Hôm nay lại không giống như thế. Liên Mạn Nhi trao đổi ánh mắt với Tiểu Thất ngồi bên cạnh, hé miệng cười.
Tần Nhược Quyên cũng là nữ tử thông tuệ. Mặc dù những ngày qua, quen bị tiểu cô (em chồng) và tiểu thúc (chú em) giễu cợt, trên mặt lúc này vẫn còn khẽ đỏ lên. Ngược lại Ngũ lang, dù sao cũng là nam tử, bình thường đã quen với đệ đệ muội muội ranh mãnh nhà mình, giờ phút này trên mặt cũng không có gì khác thường.
Cứ như vậy, người một nhà đều mỉm cười trở về phòng nghỉ ngơi.
Sáng sớm hôm sau thì huyện nha sai người đến hầu hạ. Liên Mạn Nhi dậy sớm rửa mặt. Người một nhà ăn xong điểm tâm, lần nữa ngồi lên xe ngựa, hướng về phía Tam Thập Lý Doanh Tử.
Đường từ huyện thành đến Tam Thập Lý Doanh Tử đều là đường cái khá rộng rãi, cùng nhau đi tới, phía trước có người của huyện nha mở đường, rất nhanh đã đến trấn trên Thanh Dương. Ngũ lang và Tiểu Thất xuống xe cưỡi ngựa, đến trước xe Liên Mạn Nhi thông báo, nói là Thanh Dương trấn, Tam Thập Lý Doanh Tử, và mọi người ở các thôn trấn gần đây đứng ở hai bên đường nghênh đón. Một đường từ Thanh Dương trấn đến Tam Thập Lý Doanh Tử, người đứng đầy hai bên.
Liên Mạn Nhi ngồi trên xe có chút bất đắc dĩ. Mọi người tới nghênh đón nàng, dĩ nhiên là xuất phát từ tôn trọng, nhưng cũng không ít người có lòng hiếu kỳ, muốn xem náo nhiệt.
Ở nông thôn, ngày thường thú tiêu khiển cực kỳ ít, tất cả mọi người đều thích xem náo nhiệt. Chẳng bao lâu về trước, trong đám người xem náo nhiệt này cũng từng có bóng dáng nàng. Nói ví dụ như thời điểm Trầm Lục dẫn người tới Tam Thập Lý Doanh Tử.
Đối với tình huống này, trong lòng Liên Mạn Nhi đã sớm có chuẩn bị. Nàng không thể xuống xe, chỉ có thể nhờ Ngũ lang và Tiểu Thất truyền lời đến mọi người.
“… Tất cả mọi người miễn lễ…” Trong đám người già trẻ đều có, trong ngày đông lạnh giá thế này, hành đại lễ khó tránh khỏi sẽ nhiễm lạnh. Hơn nữa, còn muốn nói với mọi người, một hồi tất cả mọi người có thể đi đến học đường Khai Minh, uống một chén cháo nóng, ăn hai cái bánh bao, xua đi hàn khí, đồng thời còn có thể nhận lấy một phần tiền thưởng.
Trước đó, bởi vì đoán trước lúc đến đầu thôn sẽ có loại chào đón này, Liên Mạn Nhi đã phái người đi trước về nhà cũ an bài. Tất nhiên phải để cho mọi người thật vui vẻ, càng vui vẻ cao hứng càng tốt.
Chờ Ngũ lang bước lên truyền đạt xong, trong xe Liên Mạn Nhi chỉ nghe thấy nơi nơi mọi người nói cám ơn và tán tụng.
Một hồi người đi nhận cháo, bánh bao và tiền thưởng khẳng định không ít, có lẽ là một khoản chi không nhỏ. Chỉ là, tiền bạc tiêu ở chỗ này, Liên Mạn Nhi một chút cũng không đau lòng. Nhìn qua khe hở từ trong màn che, nàng có thể thấy trong đám người có không ít tiểu hài tử mặc quần áo vải thô.
Nàng, còn có Liên Chi Nhi, Ngũ lang và Tiểu Thất đã từng mặc qua quần áo vải thô, từng trải qua cuộc sống như thế, có thể cho những đứa bé này một chút xíu vui mừng, Liên Mạn Nhi cảm thấy không có gì đáng giá hơn.
Xe ngựa một đường đi về phía trước, cuối cùng xuống quan đạo, dừng lại trước cổng chào ngự tứ. Người một nhà nhanh chóng xuống ngựa, xuống xe. Lúc đi ra từ huyện thành, tất cả mọi người đều cố ý ăn mặc chỉnh tề rồi, xuống xe, Liên Mạn Nhi còn sửa sang lại quần áo.
Trước cổng chào đã sớm chuẩn bị xong hương án và đệm vải. Tất cả mọi người ở đây cũng ăn mặc thật chỉnh tề, đứng hầu ở hai bên.
Đây là lần đầu Liên Mạn Nhi trở lại sau khi được phong hào huyện chủ, dĩ nhiên muốn tham bái cổng chào ngự tứ, khấu tạ hoàng ân. Còn có Tần Nhược Quyên, là con dâu mới vào cửa, cũng muốn lễ bái ở nơi này.
Đầu tiên là Liên Mạn Nhi được nha đầu vịn xuống, đến dập đầu trước cổng chào ngự tứ. Sau đó, mới là người một nhà cùng nhau quỳ lạy. Liên Mạn Nhi nhìn qua khóe mắt thấy Tần Nhược Quyên dường như có chút khẩn trương. Điều này cũng khó trách, so với dân chúng bình thường thì Tần Nhược Quyên là khuê nữ nhà quan lại, nên càng thêm hiểu được cổng chào ngự tứ này có bao nhiêu phân lượng.
Chờ người một nhà bái lạy qua, bước qua vòng vây của mọi người đi vào cửa. Sau đó, Liên Mạn Nhi đành phải ngồi ở chánh đường, tiếp đám người hương thân, lý chính, khuyến khích một phen. Một phen náo nhiệt này kéo dài đến tận bữa cơm trưa, phần lớn mọi người đã giải tán, mới dần dần yên tĩnh lại.
Liên Thủ Tín, Ngũ lang và Tiểu Thất xã giao tân khách ở ngoại viện. Liên Mạn Nhi, Trương thị và Tần Nhược Quyên ở trong phòng Trương thị ở hậu viện, tiếp đón các nữ quyến thân thiết còn ở lại, bao gồm đám người Liên Chi Nhi, Ngô Vương thị, Triệu thị, Liên Diệp Nhi, còn có Trương Thải Vân mới ra tháng, cũng tới.
Trương thị hôm nay phá lệ cao hứng, vui vẻ nói chuyện nhà với mọi người.
“Lần này trở về, tính ở lại bao nhiêu ngày?” Ngô Vương thị hỏi Trương thị.
“… Chắc qua sang năm, chờ đến hết năm, đoán chừng đầu năm phải trở về.” Trương thị nói. Trước kia, người một nhà ở nhà cũ mừng năm mới, cũng đều ở đến qua mùng mười tháng giêng, sau đó đi phủ thành đón lễ nguyên tiêu. Năm nay lại không thể như vậy. Hôm nay, đã thuận lợi cưới Tần Nhược Quyên vào cửa, kế tiếp, sẽ phải dốc sức thu xếp chuyện xuất giá của Liên Mạn Nhi, tất nhiên phải đi phủ thành.
“Chuyện Mạn Nhi đã định thời gian chưa?” Ngô Vương thị vội hỏi.
“Định làm trong tháng hai. Đã mời thầy xem số, còn đang chọn ngày.” Trương thị trả lời.
“Vậy cũng nhanh rồi.” Mọi người đều cảm thán.
“Nên để Mạn Nhi ở nhà nhiều thêm mấy ngày” Liên Chi Nhi nói: “Nếu không sau này sợ rằng muốn trở về cũng khó khăn. Mạn Nhi không giống con…”
Sau này nhất định Liên Mạn Nhi phải định cư ở phủ thành, hơn nữa Trầm gia khẳng định nhiều quy củ, nơi nào có thể giống như Liên Chi Nhi ở gần như vậy, nói với mẹ chồng một tiếng là có thể về nhà mẹ đẻ.
“Mẹ cũng không nỡ” Trương thị nói: “Nhưng cũng không thể bởi vì vậy mà giữ con bé mãi trong tay, không để nó xuất giá a.”
Trương thị nói như vậy, một phòng người đều mỉm cười.
Mọi người nói đùa một hồi, Ngô Vương thị đã đứng dậy cáo từ.
“… Các ngươi đoạn đường này trở về, hẳn là cảm thấy mệt mỏi rồi, cũng nên nghỉ ngơi một lát. Trưa này đến đây thôi, cũng không ít chuyện, chúng ta làm phiền thế thôi. Đợi ngày mai, chúng ta lại tới nữa.”
Một phòng người đều đứng lên.
“… Ta cũng không giữ các ngươi, một hồi quả thật còn có việc. Cũng sắp tết rồi, trong nhà mọi người chắc cũng không có nhiều thời gian rỗi. Ngày mai mọi người tới sớm một chút, chúng ta ngồi tán gẫu nhiều thêm.” Trương thị liền nói.
Tiễn xong một đám nữ quyến, bên ngoài tân khách cũng vãn đi. Liên Thủ Tín, Ngũ lang và Tiểu Thất đi vào phòng Trương thị.
“… Mới vừa rồi Kế Tổ đến đây, ta bảo hắn rồi, trước tiên ở trước mặt lão thái thái nói xem thế nào. Nếu không, hiện tại ta lại đi qua. Tránh để chậm trễ lại…” Liên Thủ Tín nhỏ giọng nói với Trương thị.
Bối phận của Chu thị còn đó. Hơn nữa, Liên Thủ Tín và Trương thị cũng không phải người quyết tuyệt. Ngũ lang cưới vợ, tất nhiên phải dẫn đi gặp Chu thị một lần. Đây là Liên Thủ Tín kiên trì như vậy.
Trương thị cũng không phản đối.
“Ta cũng có ý này.” Trương thị liền nói: “Mới vừa rồi vợ Kế Tổ ở đây, ta cũng nói với nàng như vậy. Nàng nói trở về trước, đoán chừng là thu thập một chút.”
“Vậy ta đi thôi.” Liên Thủ Tín nghe Trương thị nói vậy, liền nói.
“… Đi thay xiêm y đã…” Trương thị nói.
Ngũ lang cùng Tần Nhược Quyên trở về đông khóa viện đã chuẩn bị cho bọn họ. Tiểu Thất về thư phòng, viện của hắn tạm thời còn chưa thu dọn xong. Liên Mạn Nhi cũng trở về tây phòng, đi thay xiêm y.
“… An bài thỏa đáng rồi chứ?” Nhìn bọn nhỏ rời đi, Liên Thủ Tín mới hướng Trương thị hỏi.
Bình luận facebook