Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-34
Chương 17: Đại lễ
Chương 17: Đại lễ
Đầu tiên, Thẩm Tích Chu khiến Trịnh Tuyết Trân hôn mê, sau đó đưa cô ta đến bệnh viện Hữu Hảo cách nhà họ Thẩm không xa.
Nguyên nhân Thẩm Tích Chu làm như vậy bời vì bệnh viện Hữu Hảo là bệnh viện tốt, kỹ thuật chữa bệnh tiên tiến. Có phải thực sự là như thế hay không? Có, chỉ là, Thẩm Duyên biết, nguyên nhân này đoán chừng chỉ chiếm một phần không đáng kể.
Nguyên nhân quan trọng nhất Thẩm Tích Chu lựa chọn bệnh viện Hữu Hảo là kéo dài thời gian Thẩm Phi Lan cùng Cao Minh Triết chạy đến. Mà trong lúc này cô đã dàn xếp xong hết thảy.
Sau đó, Thẩm Tích Chu truóc hết thẳng thắn nói với ông nguyên nhân cô làm như vậy, một chút cũng không che dấu, đã nói lên cô biết cô làm như vậy ông tuyệt đối sẽ không tức giận, chẳng những sẽ không tức giận, trong lòng còn có chút vui vẻ.
Sau đó, cô chờ Cao Minh Triết và Thẩm Phi Lan đến đông đủ, lại hỏi ông có muốn nghe giải thích hay không.
Đến đây, toàn bộ cái bẫy đã được hoàn thành.
Bây giờ có hai con đường đặt ở trước mặt Thẩm Duyên, thứ nhất, không nghe Thẩm Tích Chu mời nhân chứng tới giải bày, chỉ ra Thẩm Tích Chu nói dối, khiến tất cả những điều cô làm đều trở nên vô ích.
Thứ hai, trong lòng ông biết rõ tình huống, đứng ở bên cạnh Thẩm Tích Chu, cùng cô nghe nhân chứng trình bày, sau đó đồng ý nghe Thẩm Tích Chu giải thích, thừa nhận Thẩm Tích Chu vô tội.
Nhìn như hai con đường, thật ra thì, chỉ có một.
Bởi vì, nếu như Thẩm Duyên lựa chọn con đường thứ nhất, thì chính là Thẩm Duyên ông chấp nhận bỏ cháu gái này. Nếu như là vào tháng trước, ông có thể sẽ làm chuyện như vậy. Nhưng, khi nhìn đến Thẩm Tích Chu của ngày hôm nay, thấy được cô có tâm tư kín đáo, có mưu tính, trừng mắt tất báo, hơn nữa còn rất tàn nhẫn, ông không cách nào lựa chọn như vậy.
Thẩm thị cần một người thừa kế.
Cần một người thừa kế tâm tư kín đáo, cơ trí thông minh, ăn miếng trả miếng đồng thời phải nhẫn tâm. Hơn nữa, người này phải họ Thẩm.
Mặc dù bây giờ không biết Thẩm Tích Chu có phải là người thích hợp nhất hay không, nhưng những những gì cô làm trong khoảng thời gian này, ông không thể không thừa nhận, đây là người thích hợp nhất mà Thẩm Duyên ông tìm chọn.
Ông không thể nào bỏ qua Thẩm Tích Chu, bất luận là cân nhắc từ góc độ người thừa kế Thẩm thị, hay là, cân nhắc đến thể diện của nhà họ Thẩm, ông cũng không thể làm như vậy.
Vậy thì.
Thẩm Duyên chỉ còn lại một con đường có thể đi, đó chính là chui vào cái bẫy Thẩm Tích Chu đã đào sẵn, trong lòng coi như không biết cô lần lượt tính kế ông, con gái cùng cháu gái ngoại của ông..
Tất cả những thứ này đều là do Thẩm Tích Chu trùng hợp làm ra? Hay tất cả đều là kết quả cô đã mưu tính trước?
Trong lòng Thẩm Duyên suy nghĩ luôn chuyển liên hồi, nhưng tất cả đều chỉ trong nháy mắt, ông nhìn Thẩm Tích Chu cười thản nhiên trước mặt, trong lòng không nói lên là cảm giác gì.
Cả đời ông đã tính kế bao người, tính qua bao nhiêu chuyện lớn nhỏ, nhưng cho tới bây giờ lại chưa từng nghĩ qua, một chuyện nhỏ như vậy lại bị cô cháu gái của ông qua mặt.
Sâu xa nhìn Thẩm Tích Chu một cái, trong lòng Thẩm Duyên cảm thán, quả nhiên, Trường giang sóng sau xô sóng trước.
"Tìm nhân chứng lúc đó đến đây đi, đừng có đoán mò ở đây." Cuối cùng Thẩm Duyên cũng mở miệng nói chuyện, ông liếc mắt nhìn Thẩm Tích Chu một cái.
Sắc mặt Thẩm Tích Chu vẫn giống như thường, một chút thay đổi cũng không có, chẳng qua người khác không biết, trong lòng cô vừa mới thở phào nhẹ nhõm.
Ván cờ này, cô thắng.
Cuối cùng cô cũng đứng vững ở nhà họ Thẩm.
Ngước mắt nhìn cửa phòng cấp cứu, khóe miệng Thẩm Tích Chu cong lên, Trịnh Tuyết Trân, tôi còn phải cảm ơn cô đã tặng tôi đại lễ này.
….
Chương 17: Đại lễ
Đầu tiên, Thẩm Tích Chu khiến Trịnh Tuyết Trân hôn mê, sau đó đưa cô ta đến bệnh viện Hữu Hảo cách nhà họ Thẩm không xa.
Nguyên nhân Thẩm Tích Chu làm như vậy bời vì bệnh viện Hữu Hảo là bệnh viện tốt, kỹ thuật chữa bệnh tiên tiến. Có phải thực sự là như thế hay không? Có, chỉ là, Thẩm Duyên biết, nguyên nhân này đoán chừng chỉ chiếm một phần không đáng kể.
Nguyên nhân quan trọng nhất Thẩm Tích Chu lựa chọn bệnh viện Hữu Hảo là kéo dài thời gian Thẩm Phi Lan cùng Cao Minh Triết chạy đến. Mà trong lúc này cô đã dàn xếp xong hết thảy.
Sau đó, Thẩm Tích Chu truóc hết thẳng thắn nói với ông nguyên nhân cô làm như vậy, một chút cũng không che dấu, đã nói lên cô biết cô làm như vậy ông tuyệt đối sẽ không tức giận, chẳng những sẽ không tức giận, trong lòng còn có chút vui vẻ.
Sau đó, cô chờ Cao Minh Triết và Thẩm Phi Lan đến đông đủ, lại hỏi ông có muốn nghe giải thích hay không.
Đến đây, toàn bộ cái bẫy đã được hoàn thành.
Bây giờ có hai con đường đặt ở trước mặt Thẩm Duyên, thứ nhất, không nghe Thẩm Tích Chu mời nhân chứng tới giải bày, chỉ ra Thẩm Tích Chu nói dối, khiến tất cả những điều cô làm đều trở nên vô ích.
Thứ hai, trong lòng ông biết rõ tình huống, đứng ở bên cạnh Thẩm Tích Chu, cùng cô nghe nhân chứng trình bày, sau đó đồng ý nghe Thẩm Tích Chu giải thích, thừa nhận Thẩm Tích Chu vô tội.
Nhìn như hai con đường, thật ra thì, chỉ có một.
Bởi vì, nếu như Thẩm Duyên lựa chọn con đường thứ nhất, thì chính là Thẩm Duyên ông chấp nhận bỏ cháu gái này. Nếu như là vào tháng trước, ông có thể sẽ làm chuyện như vậy. Nhưng, khi nhìn đến Thẩm Tích Chu của ngày hôm nay, thấy được cô có tâm tư kín đáo, có mưu tính, trừng mắt tất báo, hơn nữa còn rất tàn nhẫn, ông không cách nào lựa chọn như vậy.
Thẩm thị cần một người thừa kế.
Cần một người thừa kế tâm tư kín đáo, cơ trí thông minh, ăn miếng trả miếng đồng thời phải nhẫn tâm. Hơn nữa, người này phải họ Thẩm.
Mặc dù bây giờ không biết Thẩm Tích Chu có phải là người thích hợp nhất hay không, nhưng những những gì cô làm trong khoảng thời gian này, ông không thể không thừa nhận, đây là người thích hợp nhất mà Thẩm Duyên ông tìm chọn.
Ông không thể nào bỏ qua Thẩm Tích Chu, bất luận là cân nhắc từ góc độ người thừa kế Thẩm thị, hay là, cân nhắc đến thể diện của nhà họ Thẩm, ông cũng không thể làm như vậy.
Vậy thì.
Thẩm Duyên chỉ còn lại một con đường có thể đi, đó chính là chui vào cái bẫy Thẩm Tích Chu đã đào sẵn, trong lòng coi như không biết cô lần lượt tính kế ông, con gái cùng cháu gái ngoại của ông..
Tất cả những thứ này đều là do Thẩm Tích Chu trùng hợp làm ra? Hay tất cả đều là kết quả cô đã mưu tính trước?
Trong lòng Thẩm Duyên suy nghĩ luôn chuyển liên hồi, nhưng tất cả đều chỉ trong nháy mắt, ông nhìn Thẩm Tích Chu cười thản nhiên trước mặt, trong lòng không nói lên là cảm giác gì.
Cả đời ông đã tính kế bao người, tính qua bao nhiêu chuyện lớn nhỏ, nhưng cho tới bây giờ lại chưa từng nghĩ qua, một chuyện nhỏ như vậy lại bị cô cháu gái của ông qua mặt.
Sâu xa nhìn Thẩm Tích Chu một cái, trong lòng Thẩm Duyên cảm thán, quả nhiên, Trường giang sóng sau xô sóng trước.
"Tìm nhân chứng lúc đó đến đây đi, đừng có đoán mò ở đây." Cuối cùng Thẩm Duyên cũng mở miệng nói chuyện, ông liếc mắt nhìn Thẩm Tích Chu một cái.
Sắc mặt Thẩm Tích Chu vẫn giống như thường, một chút thay đổi cũng không có, chẳng qua người khác không biết, trong lòng cô vừa mới thở phào nhẹ nhõm.
Ván cờ này, cô thắng.
Cuối cùng cô cũng đứng vững ở nhà họ Thẩm.
Ngước mắt nhìn cửa phòng cấp cứu, khóe miệng Thẩm Tích Chu cong lên, Trịnh Tuyết Trân, tôi còn phải cảm ơn cô đã tặng tôi đại lễ này.
….