Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-32
Chương 15: Ngậm máu phun người
Chương 15: Ngậm máu phun người
Ồ, thế này là người đã đến đủ.
Người đến là Cao Minh Triết.
Chỉ thấy cả người anh ta mặc đồ tây, nhưng bởi vì vội vã chạy đến nên trên trán anh ta đã lấm tấm mồ hôi, mái tóc vốn được trau chuốt chỉnh tề lại vì đi đường mà trở nên rối tung.
Trên mặt anh ta đầy vẻ lo lắng, bước nhanh tới trước mặt Thẩm Phi Lan. Đầu tiên anh ta cùng Thẩm Duyên chào hỏi, sau đó hỏi Thẩm Phi Lan về tình hình của Trịnh Tuyết Trân, từ đầu tới cuối cũng không thèm nhìn Thẩm Tích Chu lấy một cái.
Vậy cũng tốt, bây giờ Thẩm Tích Chu cũng lười có bất cứ dính líu gì đến người đàn ông này.
Tính ra, ngày đó Cao Minh Triết thật ra đã thật sự bóp chết Thẩm Tích Chu rồi, nếu không, cô cũng không có khả năng sống lại trên người cô ấy.
Nếu bây giờ cô đã thành Thẩm Tích Chu, đương nhiên cũng phải đòi lại món nợ này, huống chi, anh ta và Trịnh Tuyết Trân còn khiến cô chịu oan uổng như vậy.
Nếu cô không cùng bọn họ tính món nợ này một lần, vậy thì cô sống uổng hai đời rồi.
Vừa rồi Thẩm Duyên đã cảnh cáo Thẩm Phi Lan, nói chuyện phải có chừng mực, cho nên bây giờ lúc Thẩm Phi Lan thấy Cao Minh Triết hỏi, bà ta cũng không dám nói chuyện gì liên quan đến quá khứ nhà họ Thẩm, chỉ nói Trịnh Tuyết Trân ở cùng với Thẩm Tích Chu nên bị thương.
Mặc dù không nói thẳng Trịnh Tuyết Trân té xỉu là do trách nhiệm của Thẩm Tích Chu, nhưng trong câu nói của Thẩm Phi Lan đã vô cùng chắc chắn là vậy.
Cao Minh Triết là người thông minh, hiển nghe nghe một chút liền hiểu, anh ta nhìn Thẩm Duyên trước. Vẻ mặt Thẩm Duyên nghiêm túc, không tỏ chút thái độ nào, còn Thẩm Tích Chu vẫn đứng ở bên người ông, mặt đầy thản nhiên.
Trong lòng anh ta hơi trầm xuống, cho tới nay, quan hệ của Thẩm Duyên và Thẩm Tích Chu vẫn đóng băng, Thẩm Tích Chu sợ Thẩm Duyên muốn chết, Thẩm Duyên đối với Thẩm Tích Chu cũng mắt không thấy tâm không phiền, chính bởi vì vậy, anh ta mới dám thuận theo ý của Trịnh Tuyết Trân, tung những chuyện xấu kia ra bôi nhọ Tích Chu.
Nhưng bây giờ nhìn lại, thật giống như cũng không đúng lắm.
Huống chi, đây là bệnh viện, là nơi công cộng, ở trước mặt mọi người, anh ta cũng không dám làm gì với Thẩm Tích Chu.
Thế nhưng, anh ta hơi nhíu mày, nhìn Thẩm Tích Chu, nói giọng không vui: "Tích Chu, chuyện giữa chúng ta, trong lòng cô không thoải mái, cô chỉ cần tìm tôi là được, bây giờ cô nhằm vào Tuyết Trân là có ý gì đây? Cô không nên làm như vậy !"
Một người chẳng phân biệt được phải trái, ngậm máu phun người, nếu không phải Thẩm Tích Chu chính mắt nhìn thấy, thật sự cũng không cách nào tưởng tượng ra cuộc sống này của nguyên chủ là như thế nào, cô ấy còn sống được thì mới lạ.
Thẩm Tích Chu lập tức bị giận đến muốn cười, cô chỉ chỉ đầu mình: "Bác, anh Cao, có phải các người có chút hiểu lầm gì không? Phán đoán cũng không nên chỉ dùng tưởng tượng."
"Lầm! Lầm cái gì! Nếu không phải cô khiến Trân Trân của chúng tôi thành như vậy, con bé sẽ vào phòng cấp cứu? Cô còn có mặt mũi mà nói lầm cái gì! Cô còn mặt mũi để tranh cãi sao?'' Thẩm Phi Lan lại nổi tính tình đại tiểu thư, giọng nói đầy bén nhọn.
Bắt bẻ lời của Thẩm Tích Chu xong còn chưa nói, bà ta còn nghiêng đầu lớn tiếng nói với Thẩm Duyên: "Cha! Cha nhìn một chút đi, xem nó nói chuyện với bác gái như vậy đấy?"
Giọng nói của Thẩm Phi Lan có chút cao, nhất thời người chung quanh đều ngoái đầu nhìn lại, chuyện này khiến cho Thẩm Duyên rất không vui, chân mày ông cau lại: "Muốn tôi cho chị cái loa không? Chị muốn mở họp báo à?”
…….
Chương 15: Ngậm máu phun người
Ồ, thế này là người đã đến đủ.
Người đến là Cao Minh Triết.
Chỉ thấy cả người anh ta mặc đồ tây, nhưng bởi vì vội vã chạy đến nên trên trán anh ta đã lấm tấm mồ hôi, mái tóc vốn được trau chuốt chỉnh tề lại vì đi đường mà trở nên rối tung.
Trên mặt anh ta đầy vẻ lo lắng, bước nhanh tới trước mặt Thẩm Phi Lan. Đầu tiên anh ta cùng Thẩm Duyên chào hỏi, sau đó hỏi Thẩm Phi Lan về tình hình của Trịnh Tuyết Trân, từ đầu tới cuối cũng không thèm nhìn Thẩm Tích Chu lấy một cái.
Vậy cũng tốt, bây giờ Thẩm Tích Chu cũng lười có bất cứ dính líu gì đến người đàn ông này.
Tính ra, ngày đó Cao Minh Triết thật ra đã thật sự bóp chết Thẩm Tích Chu rồi, nếu không, cô cũng không có khả năng sống lại trên người cô ấy.
Nếu bây giờ cô đã thành Thẩm Tích Chu, đương nhiên cũng phải đòi lại món nợ này, huống chi, anh ta và Trịnh Tuyết Trân còn khiến cô chịu oan uổng như vậy.
Nếu cô không cùng bọn họ tính món nợ này một lần, vậy thì cô sống uổng hai đời rồi.
Vừa rồi Thẩm Duyên đã cảnh cáo Thẩm Phi Lan, nói chuyện phải có chừng mực, cho nên bây giờ lúc Thẩm Phi Lan thấy Cao Minh Triết hỏi, bà ta cũng không dám nói chuyện gì liên quan đến quá khứ nhà họ Thẩm, chỉ nói Trịnh Tuyết Trân ở cùng với Thẩm Tích Chu nên bị thương.
Mặc dù không nói thẳng Trịnh Tuyết Trân té xỉu là do trách nhiệm của Thẩm Tích Chu, nhưng trong câu nói của Thẩm Phi Lan đã vô cùng chắc chắn là vậy.
Cao Minh Triết là người thông minh, hiển nghe nghe một chút liền hiểu, anh ta nhìn Thẩm Duyên trước. Vẻ mặt Thẩm Duyên nghiêm túc, không tỏ chút thái độ nào, còn Thẩm Tích Chu vẫn đứng ở bên người ông, mặt đầy thản nhiên.
Trong lòng anh ta hơi trầm xuống, cho tới nay, quan hệ của Thẩm Duyên và Thẩm Tích Chu vẫn đóng băng, Thẩm Tích Chu sợ Thẩm Duyên muốn chết, Thẩm Duyên đối với Thẩm Tích Chu cũng mắt không thấy tâm không phiền, chính bởi vì vậy, anh ta mới dám thuận theo ý của Trịnh Tuyết Trân, tung những chuyện xấu kia ra bôi nhọ Tích Chu.
Nhưng bây giờ nhìn lại, thật giống như cũng không đúng lắm.
Huống chi, đây là bệnh viện, là nơi công cộng, ở trước mặt mọi người, anh ta cũng không dám làm gì với Thẩm Tích Chu.
Thế nhưng, anh ta hơi nhíu mày, nhìn Thẩm Tích Chu, nói giọng không vui: "Tích Chu, chuyện giữa chúng ta, trong lòng cô không thoải mái, cô chỉ cần tìm tôi là được, bây giờ cô nhằm vào Tuyết Trân là có ý gì đây? Cô không nên làm như vậy !"
Một người chẳng phân biệt được phải trái, ngậm máu phun người, nếu không phải Thẩm Tích Chu chính mắt nhìn thấy, thật sự cũng không cách nào tưởng tượng ra cuộc sống này của nguyên chủ là như thế nào, cô ấy còn sống được thì mới lạ.
Thẩm Tích Chu lập tức bị giận đến muốn cười, cô chỉ chỉ đầu mình: "Bác, anh Cao, có phải các người có chút hiểu lầm gì không? Phán đoán cũng không nên chỉ dùng tưởng tượng."
"Lầm! Lầm cái gì! Nếu không phải cô khiến Trân Trân của chúng tôi thành như vậy, con bé sẽ vào phòng cấp cứu? Cô còn có mặt mũi mà nói lầm cái gì! Cô còn mặt mũi để tranh cãi sao?'' Thẩm Phi Lan lại nổi tính tình đại tiểu thư, giọng nói đầy bén nhọn.
Bắt bẻ lời của Thẩm Tích Chu xong còn chưa nói, bà ta còn nghiêng đầu lớn tiếng nói với Thẩm Duyên: "Cha! Cha nhìn một chút đi, xem nó nói chuyện với bác gái như vậy đấy?"
Giọng nói của Thẩm Phi Lan có chút cao, nhất thời người chung quanh đều ngoái đầu nhìn lại, chuyện này khiến cho Thẩm Duyên rất không vui, chân mày ông cau lại: "Muốn tôi cho chị cái loa không? Chị muốn mở họp báo à?”
…….
Bình luận facebook