Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-23
Chương 12: Lần sau không được phá lệ
Chương 12: Lần sau không được phá lệ
Thẩm Duyên nghe xong lời của Thẩm Tích Chu, chẳng qua chỉ lẳng lặng ngồi ở chỗ đó, ánh mắt ông vừa sâu vừa tối, giống như giếng cổ vĩnh viễn cũng không được chiếu sáng tới, cho dù cẩn thận quan sát cũng không có cách nào nhìn ra một chút tâm tư nào từ đôi mắt kia của ông.
Nói không khẩn trương thật ra là giả, nhưng đời người giống như đi ngược dòng nước, không tiến thì phải lui, đã đi đến trình độ này, khẩn trương cái gì, thật ra thì đã không cần thiết.
Thẩm Tích Chu vân đạm phong khinh ngồi ở chỗ đó, thậm chí còn tỏ ra hứng thú đối với phòng cấp cứu đang bận rộn kia, tựa như lời nói vừa rồi của cô hết thảy cũng không quan trọng, ung dung tựa như hỏi một người ăn cơm chưa vậy.
Mặc dù gương mặt không quay về phía Thẩm Tích Chu, nhưng ánh mắt của Thẩm Duyên vẫn liếc nhìn cô, mà Thẩm Tích Chu vẫn ung dung như thường, không biết tại sao trong lòng Thẩm Duyên hơi thở phào nhẹ nhõm, sau đó chẳng hiểu sao trong lòng dâng lên một loại tư vị lạ lẫm.
Cô thật sự không thèm để ý, hay là hoảng loạn đến không sao cả?
Nếu như là phía trước, vậy thì những năm này thật sự ông đã nhìn lầm, Thẩm Tích Chu tuyệt đối không phải là vật trong ao. Nếu là phía sau... Vậy thì thật là một người ngu ngốc.
"Cháu đang thử thăm dò ông?" Trầm mặc một hồi, Thẩm Duyên cuối cùng cũng phát ra tiếng.
Lúc này Thẩm Tích Chu đang vắt chéo chân, cô nghiêng đầu nhìn về phía Thẩm Duyên, nụ cười nhàn nhạt bên môi, dường như không có tâm cơ, biểu tình trên mặt lại đơn thuần giống như một đứa trẻ ngây thơ. Cô nháy mắt một cái, sau đó không chút khách khí nói: "Đúng vậy."
Câu trả lời này thật sự quá trực tiếp, ngược lại Thẩm Duyên đã từng nghĩ tới rất nhiều câu trả lời Thẩm Tích Chu có thể đưa ra, nhưng lại không nghĩ tới cô có thể trả lời trực tiếp như vậy, trong lúc nhất thời cũng không biết làm thế nào, chỉ có thể nhếch môi một cái, sau đó mới nói: "Cháu lại dám dò xét ông, nhất định đoán qua tâm tư của ông đi, nói một chút coi, cháu đoán được kết quả như thế nào? Là câu trả lời gì khiến cháu có gan tới thăm dò ông?"
Tiếng cười thật thấp tràn ra từ khóe miệng của Thẩm Tích Chu: "Ông nội, bây giờ Trịnh Tuyết Trân còn nằm ở bên trong, ông không lo lắng chút nào sao."
Thẩm Duyên hừ lạnh một tiếng, trong giọng nói mang theo một loại ung dung không dễ nhận ra: "Cháu là kẻ ngốc hả? Nếu cháu thật sự khiến nó nửa chết nửa sống, ông cảm thấy cháu cũng không rảnh rỗi cùng ông ở chỗ này nói chuyện tào lao."
Sờ cánh mũi một cái, Thẩm Tích Chu nhún vai, được rồi, đối phương là một lão cáo già, loại chuyện này cũng không cần múa rìu qua mắt thợ.
Nhưng, đối với vấn đề của Thẩm Duyên, Thẩm Tích Chu cũng không trả lời đàng hoàng. Cô hé mắt nói: "Vấn đề khó khăn nhất trên thế giới này là tâm tư con người, nói chi là tâm tư của ông, cháu lại không thông minh, sao có thể đoán được?"
Mặc dù Thẩm Tích Chu căn bản cũng không trả lời vấn đề của Thẩm Duyên, nhưng Thẩm Duyên nghe được trong những lời này không ít điều ông muốn biết, ông quay đầu lại, sâu xa nhìn Thẩm Tích Chu.
Cháu gái này, cho tới bây giờ ông chưa từng nghiêm túc nhìn kỹ, dường như ông thật sự nhìn lầm rồi. Thẩm Tích Chu không né tránh ánh mắt của Thẩm Duyên, ngược lại còn ương ngạnh nhìn thẳng vào mắt ông, thậm chí nhướng mày, trong mắt mang theo kiêu ngạo khôn ai bì được.
Hồi lâu sau, khóe môi Thẩm Duyên nhếch lên thành một độ cong khó phát giác: "Lần sau không được phá lệ."
Thẩm Tích Chu gần như cười ra tiếng, lông mày cô nhướng cao hơn, nói: "Lần sau, cháu nhất định không để cho cô ta phát hiện."
Thẩm Duyên nghe Thẩm Tích Chu nói, chỉ là mấy câu tào lao, nhưng trong lòng không biết tại sao lại có một chút vui vẻ đến khó tin.
"Ông Thẩm." Ngay lúc này, một giọng đàn ông vô cùng dễ nghe vang lên cách đó không xa.
…………
Chương 12: Lần sau không được phá lệ
Thẩm Duyên nghe xong lời của Thẩm Tích Chu, chẳng qua chỉ lẳng lặng ngồi ở chỗ đó, ánh mắt ông vừa sâu vừa tối, giống như giếng cổ vĩnh viễn cũng không được chiếu sáng tới, cho dù cẩn thận quan sát cũng không có cách nào nhìn ra một chút tâm tư nào từ đôi mắt kia của ông.
Nói không khẩn trương thật ra là giả, nhưng đời người giống như đi ngược dòng nước, không tiến thì phải lui, đã đi đến trình độ này, khẩn trương cái gì, thật ra thì đã không cần thiết.
Thẩm Tích Chu vân đạm phong khinh ngồi ở chỗ đó, thậm chí còn tỏ ra hứng thú đối với phòng cấp cứu đang bận rộn kia, tựa như lời nói vừa rồi của cô hết thảy cũng không quan trọng, ung dung tựa như hỏi một người ăn cơm chưa vậy.
Mặc dù gương mặt không quay về phía Thẩm Tích Chu, nhưng ánh mắt của Thẩm Duyên vẫn liếc nhìn cô, mà Thẩm Tích Chu vẫn ung dung như thường, không biết tại sao trong lòng Thẩm Duyên hơi thở phào nhẹ nhõm, sau đó chẳng hiểu sao trong lòng dâng lên một loại tư vị lạ lẫm.
Cô thật sự không thèm để ý, hay là hoảng loạn đến không sao cả?
Nếu như là phía trước, vậy thì những năm này thật sự ông đã nhìn lầm, Thẩm Tích Chu tuyệt đối không phải là vật trong ao. Nếu là phía sau... Vậy thì thật là một người ngu ngốc.
"Cháu đang thử thăm dò ông?" Trầm mặc một hồi, Thẩm Duyên cuối cùng cũng phát ra tiếng.
Lúc này Thẩm Tích Chu đang vắt chéo chân, cô nghiêng đầu nhìn về phía Thẩm Duyên, nụ cười nhàn nhạt bên môi, dường như không có tâm cơ, biểu tình trên mặt lại đơn thuần giống như một đứa trẻ ngây thơ. Cô nháy mắt một cái, sau đó không chút khách khí nói: "Đúng vậy."
Câu trả lời này thật sự quá trực tiếp, ngược lại Thẩm Duyên đã từng nghĩ tới rất nhiều câu trả lời Thẩm Tích Chu có thể đưa ra, nhưng lại không nghĩ tới cô có thể trả lời trực tiếp như vậy, trong lúc nhất thời cũng không biết làm thế nào, chỉ có thể nhếch môi một cái, sau đó mới nói: "Cháu lại dám dò xét ông, nhất định đoán qua tâm tư của ông đi, nói một chút coi, cháu đoán được kết quả như thế nào? Là câu trả lời gì khiến cháu có gan tới thăm dò ông?"
Tiếng cười thật thấp tràn ra từ khóe miệng của Thẩm Tích Chu: "Ông nội, bây giờ Trịnh Tuyết Trân còn nằm ở bên trong, ông không lo lắng chút nào sao."
Thẩm Duyên hừ lạnh một tiếng, trong giọng nói mang theo một loại ung dung không dễ nhận ra: "Cháu là kẻ ngốc hả? Nếu cháu thật sự khiến nó nửa chết nửa sống, ông cảm thấy cháu cũng không rảnh rỗi cùng ông ở chỗ này nói chuyện tào lao."
Sờ cánh mũi một cái, Thẩm Tích Chu nhún vai, được rồi, đối phương là một lão cáo già, loại chuyện này cũng không cần múa rìu qua mắt thợ.
Nhưng, đối với vấn đề của Thẩm Duyên, Thẩm Tích Chu cũng không trả lời đàng hoàng. Cô hé mắt nói: "Vấn đề khó khăn nhất trên thế giới này là tâm tư con người, nói chi là tâm tư của ông, cháu lại không thông minh, sao có thể đoán được?"
Mặc dù Thẩm Tích Chu căn bản cũng không trả lời vấn đề của Thẩm Duyên, nhưng Thẩm Duyên nghe được trong những lời này không ít điều ông muốn biết, ông quay đầu lại, sâu xa nhìn Thẩm Tích Chu.
Cháu gái này, cho tới bây giờ ông chưa từng nghiêm túc nhìn kỹ, dường như ông thật sự nhìn lầm rồi. Thẩm Tích Chu không né tránh ánh mắt của Thẩm Duyên, ngược lại còn ương ngạnh nhìn thẳng vào mắt ông, thậm chí nhướng mày, trong mắt mang theo kiêu ngạo khôn ai bì được.
Hồi lâu sau, khóe môi Thẩm Duyên nhếch lên thành một độ cong khó phát giác: "Lần sau không được phá lệ."
Thẩm Tích Chu gần như cười ra tiếng, lông mày cô nhướng cao hơn, nói: "Lần sau, cháu nhất định không để cho cô ta phát hiện."
Thẩm Duyên nghe Thẩm Tích Chu nói, chỉ là mấy câu tào lao, nhưng trong lòng không biết tại sao lại có một chút vui vẻ đến khó tin.
"Ông Thẩm." Ngay lúc này, một giọng đàn ông vô cùng dễ nghe vang lên cách đó không xa.
…………