Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-22
Chương 11: Cô ta làm mùng một, cháu làm mười lăm
Chương 11: Cô ta làm mùng một, cháu làm mười lăm
Trịnh Tuyết Trân ngất đi.
Hơn nữa không phải loại choáng váng có thể tỉnh lại ngay.
Điểm này đương nhiên Thẩm Tích Chu hiểu, cô đã xuống tay, tự nhiên biết hậu quả là gì, cho nên sau khi nhân viên cửa hàng hoảng hốt gọi cửa hàng trưởng đến kiểm tra tình hình, trực tiếp đề nghị kêu xe cứu thương.
Đương nhiên trong thời gian nào đó không biết được có thể phát sinh rất nhiều chuyện không có cách nào nắm giữ.
Giống như trong khoảng thời gian Trịnh Tuyết Trân ngất đi, Thẩm Tích Chu cùng nhân viên cửa hàng rất ăn ý quy việc cô ta ngất đi là do đi giày cao gót quá cao, mà lý do này càng được nhân viên cửa hàng thề thốt nói thành chính mắt nhìn thấy.
Dù sao nhân viên cửa hàng cũng chỉ làm công, cũng không dám dính vào phiền toái này, bị đuổi việc là chuyện nhỏ, ngộ nhỡ bị nhà họ Thẩm nhà họ Cao truy cứu, cô ta chỉ có một cái mạng nhỏ mà thôi.
Dưới tình huống này, đương nhiên là phải đem tất cả trách nhiệm đẩy lên trên đầu Trịnh Tuyết Trân. Cô Trịnh đi bộ không nhìn đường té ngã, cũng không thể trách trái đất này không có lực hấp dẫn đâu nhỉ.
Mà Thẩm Tích Chu cũng không rảnh rỗi, cô gọi điện thoại cho Thẩm Duyên, mẹ của Trịnh Tuyết Trân – Thẩm Phi Lan, thậm chí còn gọi điện thoại cho Cao Minh Triết.
Dĩ nhiên, trừ Thẩm Duyên ra, Thẩm Phi Lan cùng Cao Minh Triết đều khinh thường Thẩm Tích Chu, nghe được Trịnh Tuyết Trân té xỉu lúc này mới sốt ruột chạy tới.
Trịnh Tuyết Trân bị đưa đến bệnh viện Hữu Hảo.
Là một trong những bệnh viện tốt nhất ở thành phố A, dĩ nhiên còn có một chuyện nữa là, bệnh viện này cách nhà họ Thẩm rất gần, mà cách công ty nhà họ Trịnh cùng nhà họ Cao cũng khá xa, ít nhất cách nửa thành phố.
Đương nhiên, Thẩm Duyên tới trước.
Thẩm Duyên nhìn phòng cấp cứu, vừa liếc Thẩm Tích Chu nhìn ngồi ở bên ngoài, mặt đầy thản nhiên, sau đó giơ tay lên tỏ ý bảo cửa hàng trưởng đi xa một chút.
Cửa hàng trưởng rất nhanh nháy mắt kéo nhân viên tránh rất xa.
Thẩm Duyên từ trên cao nhìn xuống nhìn Thẩm Tích Chu ngồi ở trên ghế ngẩng đầu mỉm cười đón ánh mắt của ông, không mặn không nhạt hỏi: "Chuyện như thế nào?"
Nghiêng đầu, giọng nói của Thẩm Tích Chu mang một chút dí dỏm, lại nhẹ như gió thoảng mây trôi: "Ông nội muốn nghe lời thật hay là nói dối?"
Nheo mắt lại, Thẩm Duyên cũng không tỏ ra không vui: "Nói thật."
Thẩm Tích Chu cười rực rỡ, một chút cũng không cảm thấy cô đã làm chuyện trái lương tâm: "Đương nhiên là cháu gây ra."
Lông mày của Thẩm Duyên hơi nhướng lên, bỗng thấy hứng thú, ông ngồi ở bên cạnh Thẩm Tích Chu, vừa liếc nhìn phòng cấp cứu hỏi: "Tại sao?"
"Cô ta làm mùng một, dĩ nhiên cháu phải làm mười lăm. Nếu cô ta có lá gan làm mất mặt cháu như vậy, hiển nhiên cháu muốn thu chút lợi nhuận." Trên mặt Thẩm Tích Chu là nụ cười ôn hòa, nhưng trong thanh âm một chút nhiệt độ cũng không có, ngược lại từ từ trở nên sát phạt quyết đoán.
Chuyện làm mất mặt Thẩm Tích Chu chính là đoạt Cao Minh Triết còn tới nói Thẩm Tích Chu làm tiểu tam chen chân vào giữa bọn họ, còn nghĩ Thẩm Tích Chu làm chuyện ngu xuẩn phải nói cho mọi người biết.
Đừng nói Thẩm Tích Chu nghi ngờ chuyện này, thật ra thì ngay cả Thẩm Duyên cũng có chút mất hứng với chuyện này, bất kể có nói thế nào, cái này cũng liên quan đến thể diện của nhà họ Thẩm.
Chỉ là, chuyện này ông cũng không biểu hiện ra.
Thẩm Duyên không biểu hiện ra, không có nghĩa là Thẩm Tích Chu không biết, gãi phải gãi chỗ ngứa mới thoải mái, nhưng, bây giờ Thẩm Tích Chu vẫn chưa hoàn toàn hiểu rõ tính cách của Thẩm Duyên, cho nên chuyện này cô chẳng những vì hả giận cho mình, cũng phải cần thăm dò lập trường của Thẩm Duyên một chút.
Mặc dù có nguy cơ bị Thẩm Duyên hoàn toàn chán ghét mà vứt bỏ, nhưng từ xưa đến nay, có nguy hiểm mới có hồi báo.
Mà cho tới bây giờ Thẩm Tích Chu chính là một tay cờ bạc!
……..
Chương 11: Cô ta làm mùng một, cháu làm mười lăm
Trịnh Tuyết Trân ngất đi.
Hơn nữa không phải loại choáng váng có thể tỉnh lại ngay.
Điểm này đương nhiên Thẩm Tích Chu hiểu, cô đã xuống tay, tự nhiên biết hậu quả là gì, cho nên sau khi nhân viên cửa hàng hoảng hốt gọi cửa hàng trưởng đến kiểm tra tình hình, trực tiếp đề nghị kêu xe cứu thương.
Đương nhiên trong thời gian nào đó không biết được có thể phát sinh rất nhiều chuyện không có cách nào nắm giữ.
Giống như trong khoảng thời gian Trịnh Tuyết Trân ngất đi, Thẩm Tích Chu cùng nhân viên cửa hàng rất ăn ý quy việc cô ta ngất đi là do đi giày cao gót quá cao, mà lý do này càng được nhân viên cửa hàng thề thốt nói thành chính mắt nhìn thấy.
Dù sao nhân viên cửa hàng cũng chỉ làm công, cũng không dám dính vào phiền toái này, bị đuổi việc là chuyện nhỏ, ngộ nhỡ bị nhà họ Thẩm nhà họ Cao truy cứu, cô ta chỉ có một cái mạng nhỏ mà thôi.
Dưới tình huống này, đương nhiên là phải đem tất cả trách nhiệm đẩy lên trên đầu Trịnh Tuyết Trân. Cô Trịnh đi bộ không nhìn đường té ngã, cũng không thể trách trái đất này không có lực hấp dẫn đâu nhỉ.
Mà Thẩm Tích Chu cũng không rảnh rỗi, cô gọi điện thoại cho Thẩm Duyên, mẹ của Trịnh Tuyết Trân – Thẩm Phi Lan, thậm chí còn gọi điện thoại cho Cao Minh Triết.
Dĩ nhiên, trừ Thẩm Duyên ra, Thẩm Phi Lan cùng Cao Minh Triết đều khinh thường Thẩm Tích Chu, nghe được Trịnh Tuyết Trân té xỉu lúc này mới sốt ruột chạy tới.
Trịnh Tuyết Trân bị đưa đến bệnh viện Hữu Hảo.
Là một trong những bệnh viện tốt nhất ở thành phố A, dĩ nhiên còn có một chuyện nữa là, bệnh viện này cách nhà họ Thẩm rất gần, mà cách công ty nhà họ Trịnh cùng nhà họ Cao cũng khá xa, ít nhất cách nửa thành phố.
Đương nhiên, Thẩm Duyên tới trước.
Thẩm Duyên nhìn phòng cấp cứu, vừa liếc Thẩm Tích Chu nhìn ngồi ở bên ngoài, mặt đầy thản nhiên, sau đó giơ tay lên tỏ ý bảo cửa hàng trưởng đi xa một chút.
Cửa hàng trưởng rất nhanh nháy mắt kéo nhân viên tránh rất xa.
Thẩm Duyên từ trên cao nhìn xuống nhìn Thẩm Tích Chu ngồi ở trên ghế ngẩng đầu mỉm cười đón ánh mắt của ông, không mặn không nhạt hỏi: "Chuyện như thế nào?"
Nghiêng đầu, giọng nói của Thẩm Tích Chu mang một chút dí dỏm, lại nhẹ như gió thoảng mây trôi: "Ông nội muốn nghe lời thật hay là nói dối?"
Nheo mắt lại, Thẩm Duyên cũng không tỏ ra không vui: "Nói thật."
Thẩm Tích Chu cười rực rỡ, một chút cũng không cảm thấy cô đã làm chuyện trái lương tâm: "Đương nhiên là cháu gây ra."
Lông mày của Thẩm Duyên hơi nhướng lên, bỗng thấy hứng thú, ông ngồi ở bên cạnh Thẩm Tích Chu, vừa liếc nhìn phòng cấp cứu hỏi: "Tại sao?"
"Cô ta làm mùng một, dĩ nhiên cháu phải làm mười lăm. Nếu cô ta có lá gan làm mất mặt cháu như vậy, hiển nhiên cháu muốn thu chút lợi nhuận." Trên mặt Thẩm Tích Chu là nụ cười ôn hòa, nhưng trong thanh âm một chút nhiệt độ cũng không có, ngược lại từ từ trở nên sát phạt quyết đoán.
Chuyện làm mất mặt Thẩm Tích Chu chính là đoạt Cao Minh Triết còn tới nói Thẩm Tích Chu làm tiểu tam chen chân vào giữa bọn họ, còn nghĩ Thẩm Tích Chu làm chuyện ngu xuẩn phải nói cho mọi người biết.
Đừng nói Thẩm Tích Chu nghi ngờ chuyện này, thật ra thì ngay cả Thẩm Duyên cũng có chút mất hứng với chuyện này, bất kể có nói thế nào, cái này cũng liên quan đến thể diện của nhà họ Thẩm.
Chỉ là, chuyện này ông cũng không biểu hiện ra.
Thẩm Duyên không biểu hiện ra, không có nghĩa là Thẩm Tích Chu không biết, gãi phải gãi chỗ ngứa mới thoải mái, nhưng, bây giờ Thẩm Tích Chu vẫn chưa hoàn toàn hiểu rõ tính cách của Thẩm Duyên, cho nên chuyện này cô chẳng những vì hả giận cho mình, cũng phải cần thăm dò lập trường của Thẩm Duyên một chút.
Mặc dù có nguy cơ bị Thẩm Duyên hoàn toàn chán ghét mà vứt bỏ, nhưng từ xưa đến nay, có nguy hiểm mới có hồi báo.
Mà cho tới bây giờ Thẩm Tích Chu chính là một tay cờ bạc!
……..