Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-20
Chương 9: Bạch liên hoa*
Chương 9: Bạch liên hoa*
<*Bạch liên hoa: Hoa sen trắng, nghĩa bóng dùng để chỉ những cô gái luôn tỏ ra trong sáng, ngây thơ, vô tội.>
Cái gọi là bạch liên hoa, green tea bitch** chính là người thế này đi.
<*green tea bitch: những cô gái luôn giả vờ vô tội, bên ngoài thì lương thiện ngây thơ, bên trong lại thâm trầm, độc ác.”
Cả người ra vẻ vô hại, thật ra trong lòng chỉ hận không thể tạt a- xít sun-phu-rit lên người bạn. Miệng nói nghe hay lắm, quan tâm bạn đủ điều, nhưng lại có thể hãm hại bạn trong âm thầm, khiến bạn thân bại danh liệt.
Trịnh Tuyết Trân chính là một loại green tea bitch, bạch liên hoa đúng chuẩn. Hiện tại Thẩm Tích Chu đã biết bộ mặt thật của cô ta, cho nên, dù cô ta có nói cái gì cũng cứ coi như rắm thối là được.
Trịnh Tuyết Trân và Cao Minh Triết ở thành phố A cũng coi như là người nổi tiếng, dù sao một người là cháu gái ngoại của nhà họ Thẩm tương đối được cưng chiều, người còn lại chính là người thừa kế của xí nghiệp Cao thị, huống chi ‘tình sâu nghĩa nặng’ giữa bọn họ đúng là để cho không ít cô gái nhỏ phải sinh lòng ngưỡng mộ đó.
Clarence làm ăn khá được ở thành phố A, nhân viên cửa hàng đương nhiên biết được một ít chuyện của những quý thiên kim nơi này, do đó cũng biết nguyên chủ Thẩm Tích Chu đã làm ra những chuyện mất mặt nào để níu kéo Cao Minh Triết, chẳng qua, cho dù nguyên chủ vốn chỉ là trông chờ vào tình yêu cầu mà không được này, nhưng người ta vẫn nói đá có mòn thì bia miệng ngàn năm vẫn không đổi, một truyền mười, mười truyền một trăm, bản thân nguyên chủ đã sớm bị người ta coi thành tiểu tam không biết xấu hổ chen chân vào hạnh phúc của người khác, còn bị đàn ông chướng mắt chê cười.
Cho nên, lúc Trịnh Tuyết Trân nói xong những lời này, Thẩm Tích Chu rõ ràng cảm nhận được sắc mặt trở nên vi diệu của hai nhân viên cửa hàng đang phục vụ cô.
Cho tới bây giờ Thẩm Tích Chu vẫn luôn là một người thích nắm giữ tất cả trong tay, thế nên cô đương nhiên biết chút tâm tư nhỏ nhoi không đáng nhắc đến đó của Trịnh Tuyết Trân.
Cho dù hiện tại cô bị mang tiếng là người sống buông thả, nhưng điều này không có nghĩa là cô sẽ để yên mặc người bôi xấu danh dự của cô.
Đặc biệt người này còn là Trịnh Tuyết Trân, vậy thì càng không thể để yên được rồi.
Khóe môi khẽ nhếch lên, trên mặt Thẩm Tích Chu xuất hiện một nụ cười rất lạ, cô xoay người đi, tiếp tục chọn quần áo của mình, vừa chọn vừa không ngại nói: "Chị họ, nói những thứ này làm gì? Chị lớn hơn em mấy tuổi, va chạm với xã hội nhiều, tự nhiên cũng thành thục quyến rũ hơn em một chút, tính ra, em và Cao Minh Triết biết nhau hơn mười năm, em cũng không dám nói bọn em là thanh mai trúc mã, nhưng cũng coi như có chút ‘tình xưa nghĩa cũ’."
Nói tới đây, cô ngẩng đầu nhìn Trịnh Tuyết Trân cười điềm đạm, trong lòng Trịnh Tuyết Trân dần trầm xuống, cô ta gần như có thể kết luận những lời Thẩm Tích Chu nói sau đó không phải những lời hay ho gì, cô ta vội vã muốn chặn lời cô, nhưng, Thẩm Tích Chu căn bản không cho cô ta cơ hội mở miệng, lập tức nói luôn.
"Chuyện này cũng giống như chơi mạt chược ấy, em cảm thấy đã có thể nắm chắc phần thắng, nhưng cũng phải chịu thua kỹ năng chơi bài cao siêu hơn người của chị. Em có thể làm gì đây? Cùng lắm là khóc một trận thôi. Còn về chuyện cấm túc? Chị họ à, chị đã bao lâu không đến nhà họ Thẩm rồi, xảy ra chuyện này sao em lại không biết vậy?"
Nói đến đây, cô đã chọn được 4, 5 bộ quần áo giao cho nhân viên cửa hàng nói: "Tôi muốn thử."
Nhân viên cửa hàng đứng đó nghe đến đực mặt ra, lượng tin tức trong này quá lớn, não không kịp load. Mãi cho đến khi Thẩm Tích Chu cầm quần áo đi đến trước mặt cô ta, cô ta mới lấy lại tinh thần, cũng không dám nhìn xem sắc mặt Trịnh Tuyết Trân bây giờ đã thay đổi thành cái dạng gì, vội vàng ôm quần áo đi theo Thẩm Tích Chu đến phòng thử đồ.
Trịnh Tuyết Trân còn có thể có sắc mặt gì? Đương nhiên chính là thối đến cực điểm.
Nghĩ đến từ trước tới nay, cô ta ở trước mặt mọi người luôn là dáng vẻ chúng tinh phủng nguyệt – ngàn sao vây quanh trăng sáng, đã lúc nào phải chịu cảnh bị người ta chỉ cây dâu mắng cây hòe như thế này đâu, Trịnh Tuyết Trân tức giận đến gần như toàn thân phát run.
Cô ta vốn định cãi lại, nhưng lại thấy Thẩm Tích Chu xoay người đi luôn, hành động này lại càng khiến cô ta giận đến phát điên, nghĩ cũng không cần nghĩ đã bước vội theo đuôi Thẩm Tích Chu đến phòng thử đồ.
………
Chương 9: Bạch liên hoa*
<*Bạch liên hoa: Hoa sen trắng, nghĩa bóng dùng để chỉ những cô gái luôn tỏ ra trong sáng, ngây thơ, vô tội.>
Cái gọi là bạch liên hoa, green tea bitch** chính là người thế này đi.
<*green tea bitch: những cô gái luôn giả vờ vô tội, bên ngoài thì lương thiện ngây thơ, bên trong lại thâm trầm, độc ác.”
Cả người ra vẻ vô hại, thật ra trong lòng chỉ hận không thể tạt a- xít sun-phu-rit lên người bạn. Miệng nói nghe hay lắm, quan tâm bạn đủ điều, nhưng lại có thể hãm hại bạn trong âm thầm, khiến bạn thân bại danh liệt.
Trịnh Tuyết Trân chính là một loại green tea bitch, bạch liên hoa đúng chuẩn. Hiện tại Thẩm Tích Chu đã biết bộ mặt thật của cô ta, cho nên, dù cô ta có nói cái gì cũng cứ coi như rắm thối là được.
Trịnh Tuyết Trân và Cao Minh Triết ở thành phố A cũng coi như là người nổi tiếng, dù sao một người là cháu gái ngoại của nhà họ Thẩm tương đối được cưng chiều, người còn lại chính là người thừa kế của xí nghiệp Cao thị, huống chi ‘tình sâu nghĩa nặng’ giữa bọn họ đúng là để cho không ít cô gái nhỏ phải sinh lòng ngưỡng mộ đó.
Clarence làm ăn khá được ở thành phố A, nhân viên cửa hàng đương nhiên biết được một ít chuyện của những quý thiên kim nơi này, do đó cũng biết nguyên chủ Thẩm Tích Chu đã làm ra những chuyện mất mặt nào để níu kéo Cao Minh Triết, chẳng qua, cho dù nguyên chủ vốn chỉ là trông chờ vào tình yêu cầu mà không được này, nhưng người ta vẫn nói đá có mòn thì bia miệng ngàn năm vẫn không đổi, một truyền mười, mười truyền một trăm, bản thân nguyên chủ đã sớm bị người ta coi thành tiểu tam không biết xấu hổ chen chân vào hạnh phúc của người khác, còn bị đàn ông chướng mắt chê cười.
Cho nên, lúc Trịnh Tuyết Trân nói xong những lời này, Thẩm Tích Chu rõ ràng cảm nhận được sắc mặt trở nên vi diệu của hai nhân viên cửa hàng đang phục vụ cô.
Cho tới bây giờ Thẩm Tích Chu vẫn luôn là một người thích nắm giữ tất cả trong tay, thế nên cô đương nhiên biết chút tâm tư nhỏ nhoi không đáng nhắc đến đó của Trịnh Tuyết Trân.
Cho dù hiện tại cô bị mang tiếng là người sống buông thả, nhưng điều này không có nghĩa là cô sẽ để yên mặc người bôi xấu danh dự của cô.
Đặc biệt người này còn là Trịnh Tuyết Trân, vậy thì càng không thể để yên được rồi.
Khóe môi khẽ nhếch lên, trên mặt Thẩm Tích Chu xuất hiện một nụ cười rất lạ, cô xoay người đi, tiếp tục chọn quần áo của mình, vừa chọn vừa không ngại nói: "Chị họ, nói những thứ này làm gì? Chị lớn hơn em mấy tuổi, va chạm với xã hội nhiều, tự nhiên cũng thành thục quyến rũ hơn em một chút, tính ra, em và Cao Minh Triết biết nhau hơn mười năm, em cũng không dám nói bọn em là thanh mai trúc mã, nhưng cũng coi như có chút ‘tình xưa nghĩa cũ’."
Nói tới đây, cô ngẩng đầu nhìn Trịnh Tuyết Trân cười điềm đạm, trong lòng Trịnh Tuyết Trân dần trầm xuống, cô ta gần như có thể kết luận những lời Thẩm Tích Chu nói sau đó không phải những lời hay ho gì, cô ta vội vã muốn chặn lời cô, nhưng, Thẩm Tích Chu căn bản không cho cô ta cơ hội mở miệng, lập tức nói luôn.
"Chuyện này cũng giống như chơi mạt chược ấy, em cảm thấy đã có thể nắm chắc phần thắng, nhưng cũng phải chịu thua kỹ năng chơi bài cao siêu hơn người của chị. Em có thể làm gì đây? Cùng lắm là khóc một trận thôi. Còn về chuyện cấm túc? Chị họ à, chị đã bao lâu không đến nhà họ Thẩm rồi, xảy ra chuyện này sao em lại không biết vậy?"
Nói đến đây, cô đã chọn được 4, 5 bộ quần áo giao cho nhân viên cửa hàng nói: "Tôi muốn thử."
Nhân viên cửa hàng đứng đó nghe đến đực mặt ra, lượng tin tức trong này quá lớn, não không kịp load. Mãi cho đến khi Thẩm Tích Chu cầm quần áo đi đến trước mặt cô ta, cô ta mới lấy lại tinh thần, cũng không dám nhìn xem sắc mặt Trịnh Tuyết Trân bây giờ đã thay đổi thành cái dạng gì, vội vàng ôm quần áo đi theo Thẩm Tích Chu đến phòng thử đồ.
Trịnh Tuyết Trân còn có thể có sắc mặt gì? Đương nhiên chính là thối đến cực điểm.
Nghĩ đến từ trước tới nay, cô ta ở trước mặt mọi người luôn là dáng vẻ chúng tinh phủng nguyệt – ngàn sao vây quanh trăng sáng, đã lúc nào phải chịu cảnh bị người ta chỉ cây dâu mắng cây hòe như thế này đâu, Trịnh Tuyết Trân tức giận đến gần như toàn thân phát run.
Cô ta vốn định cãi lại, nhưng lại thấy Thẩm Tích Chu xoay người đi luôn, hành động này lại càng khiến cô ta giận đến phát điên, nghĩ cũng không cần nghĩ đã bước vội theo đuôi Thẩm Tích Chu đến phòng thử đồ.
………