Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-19
Chương 8: Không phải cô bị cấm túc sao?
Chương 8: Không phải cô bị cấm túc sao?
Sờ soạng mái tóc dài đã nhuộm trở về màu đen một hồi, Thẩm Tích Chu thở ra một hơi, nhìn cô gái da trắng tóc đen trong gương, tương đối hài lòng nhướng mày, dáng vẻ này mới thích hợp với cô. Lúc ánh mắt của cô rơi xuống quần áo đang mặc trên người, cô không khỏi bĩu môi.
Nguyên chủ thích mặc quần áo có ren, mấy nữ sinh thích mặc loại này cũng chẳng có vấn đề gì, rất đáng yêu, nhưng Thẩm Tích Chu của hiện tại lại là một vương giả tung hoành ngang dọc trên thương trường đầy khốc liệt đã lâu, cô thật sự cảm thấy quần áo có ren này không hợp với cô.
Hiếm có được một lần Thẩm Duyên cho phép cô ra ngoài chỉnh trang lại bản thân, đương nhiên những gì nên đổi thì phải đổi.
Đi ra khỏi salon làm tóc, Thẩm Tích Chu leo lên chiếc Maybach, trực tiếp dặn lái xe đưa cô đến trung tâm thương mại bậc nhất thành phố A. Có thể tiến vào trung tâm thương mại này đều là những thương hiệu nổi tiếng quốc tế, không chỉ có vậy, bên trong này còn có rất nhiều trang phục chỉ có duy nhất một bộ trên đời, quả thật không khoa trương khi nói, chỉ cần người bạn nhìn thấy trong trung tâm thương mại này, cơ bản đều là người trong giới thượng lưu của nước A và nước C.
Vốn Tiết Phạn rất thích tiêu sài trong này, tuy có vẻ đắt nhưng thứ gì cũng rất hợp tâm ý cô, hiện tại nếu muốn thay đổi Thẩm Tích Chu, như vậy nơi này đương nhiên là lựa chọn hàng đầu của Thẩm Tích Chu rồi.
Dọc đường đi cũng rất thuận lợi, đi một vòng, Thẩm Tích Chu đã thay đổi phong cách trên người thành giản dị nhất. Tuy cô gầy yếu, nhưng vóc dáng cao gầy, trời sinh chính là móc treo quần áo, hơn nữa cô còn chọn quần áo rất hợp với khí chất trên người, mặc ở trên người cô khiến cho người ta như được mở mang tầm mắt, trong lòng không khỏi xuất hiện một suy nghĩ, bộ trang phục này phải mặc như vậy mới đẹp.
Nếu hỏi Thẩm Tích Chu thích nhất thương hiệu nào, vậy nhất định là Clarence rồi. Thương hiệu này không quá phổ biến, nhưng lại vô cùng đẳng cấp, bởi vì, vào ba mươi năm trước, đây chính là thương hiệu chuyên thiết kế trang phục cho vương thất quý tộc châu Âu.
Mà trang phục cơ bản Tiết Phạn muốn mặc đều thuộc thương hiệu này, cho nên, cô nhất định phải tới nơi này chọn quần áo.
Người tới trung tâm thương mại tuy nhiều, nhưng người tiêu tiền vào thương hiệu này lại rất ít, cho nên, cơ bản mỗi người đến mua hàng hầu như đều là khách quen, nhân viên cửa hàng đều nhớ rõ ràng, chỉ cần vị khách nào vừa tới, bọn họ đều có thể chính xác nói ra tên họ.
Hôm nay tới đây, Thẩm Tích Chu lại chỉ nhìn thấy nhân viên cửa hàng mỉm cười lễ phép xa cách với cô, ngay từ đầu còn có chút kinh ngạc, sau đó chợt nhớ ra, cô đã không còn là Tiết Phạn nữa, hiện tại cô là Thẩm Tích Chu.
Thế là cô cũng không để ý, bắt đầu chọn quần áo trong này.
Đang chọn bỗng nghe thấy một giọng nói quen thuộc truyền đến từ phía sau: "Tôi tưởng là ai chứ, thì ra là Tích Chu à."
Thẩm Tích Chu quay đầu nhìn thoáng qua người tới, lông mày khẽ nhíu lại.
Người tới không phải ai khác, đúng là Trịnh Tuyết Trân, cô ta đứng ở đó, một thân quần áo sáng màu, ý cười nhẹ nhàng treo trên mặt, tư thái tuyệt đẹp, nụ cười dịu dàng khiến người ta như tắm trong gió xuân. Nhưng Thẩm Tích Chu vẫn nhạy cảm nhận ra, trong ánh mắt cô ta tràn đầy phẫn nộ cùng chán ghét.
Đây là muốn đến gây chuyện đi, Thẩm Tích Chu hơi cong môi cười.
Quả nhiên, kế tiếp, Trịnh Tuyết Trân liền ôn hòa nói: "Ôi chao, tôi nghe nói không phải ông ngoại rất tức giận vì chuyện cô quyến rũ Minh Triết, nên đã cấm túc cô sao?" Nói tới đây, cô ta ra vẻ như phát hiện ra cái gì đó không đúng, vội vàng che miệng, dáng vẻ rất có lỗi, cẩn thận nhìn Thẩm Tích Chu cười cười: "Xin lỗi nhé, con người tôi không biết nhìn xa trông rộng, cô cũng đừng chấp nhặt với tôi làm gì."
……………
Chương 8: Không phải cô bị cấm túc sao?
Sờ soạng mái tóc dài đã nhuộm trở về màu đen một hồi, Thẩm Tích Chu thở ra một hơi, nhìn cô gái da trắng tóc đen trong gương, tương đối hài lòng nhướng mày, dáng vẻ này mới thích hợp với cô. Lúc ánh mắt của cô rơi xuống quần áo đang mặc trên người, cô không khỏi bĩu môi.
Nguyên chủ thích mặc quần áo có ren, mấy nữ sinh thích mặc loại này cũng chẳng có vấn đề gì, rất đáng yêu, nhưng Thẩm Tích Chu của hiện tại lại là một vương giả tung hoành ngang dọc trên thương trường đầy khốc liệt đã lâu, cô thật sự cảm thấy quần áo có ren này không hợp với cô.
Hiếm có được một lần Thẩm Duyên cho phép cô ra ngoài chỉnh trang lại bản thân, đương nhiên những gì nên đổi thì phải đổi.
Đi ra khỏi salon làm tóc, Thẩm Tích Chu leo lên chiếc Maybach, trực tiếp dặn lái xe đưa cô đến trung tâm thương mại bậc nhất thành phố A. Có thể tiến vào trung tâm thương mại này đều là những thương hiệu nổi tiếng quốc tế, không chỉ có vậy, bên trong này còn có rất nhiều trang phục chỉ có duy nhất một bộ trên đời, quả thật không khoa trương khi nói, chỉ cần người bạn nhìn thấy trong trung tâm thương mại này, cơ bản đều là người trong giới thượng lưu của nước A và nước C.
Vốn Tiết Phạn rất thích tiêu sài trong này, tuy có vẻ đắt nhưng thứ gì cũng rất hợp tâm ý cô, hiện tại nếu muốn thay đổi Thẩm Tích Chu, như vậy nơi này đương nhiên là lựa chọn hàng đầu của Thẩm Tích Chu rồi.
Dọc đường đi cũng rất thuận lợi, đi một vòng, Thẩm Tích Chu đã thay đổi phong cách trên người thành giản dị nhất. Tuy cô gầy yếu, nhưng vóc dáng cao gầy, trời sinh chính là móc treo quần áo, hơn nữa cô còn chọn quần áo rất hợp với khí chất trên người, mặc ở trên người cô khiến cho người ta như được mở mang tầm mắt, trong lòng không khỏi xuất hiện một suy nghĩ, bộ trang phục này phải mặc như vậy mới đẹp.
Nếu hỏi Thẩm Tích Chu thích nhất thương hiệu nào, vậy nhất định là Clarence rồi. Thương hiệu này không quá phổ biến, nhưng lại vô cùng đẳng cấp, bởi vì, vào ba mươi năm trước, đây chính là thương hiệu chuyên thiết kế trang phục cho vương thất quý tộc châu Âu.
Mà trang phục cơ bản Tiết Phạn muốn mặc đều thuộc thương hiệu này, cho nên, cô nhất định phải tới nơi này chọn quần áo.
Người tới trung tâm thương mại tuy nhiều, nhưng người tiêu tiền vào thương hiệu này lại rất ít, cho nên, cơ bản mỗi người đến mua hàng hầu như đều là khách quen, nhân viên cửa hàng đều nhớ rõ ràng, chỉ cần vị khách nào vừa tới, bọn họ đều có thể chính xác nói ra tên họ.
Hôm nay tới đây, Thẩm Tích Chu lại chỉ nhìn thấy nhân viên cửa hàng mỉm cười lễ phép xa cách với cô, ngay từ đầu còn có chút kinh ngạc, sau đó chợt nhớ ra, cô đã không còn là Tiết Phạn nữa, hiện tại cô là Thẩm Tích Chu.
Thế là cô cũng không để ý, bắt đầu chọn quần áo trong này.
Đang chọn bỗng nghe thấy một giọng nói quen thuộc truyền đến từ phía sau: "Tôi tưởng là ai chứ, thì ra là Tích Chu à."
Thẩm Tích Chu quay đầu nhìn thoáng qua người tới, lông mày khẽ nhíu lại.
Người tới không phải ai khác, đúng là Trịnh Tuyết Trân, cô ta đứng ở đó, một thân quần áo sáng màu, ý cười nhẹ nhàng treo trên mặt, tư thái tuyệt đẹp, nụ cười dịu dàng khiến người ta như tắm trong gió xuân. Nhưng Thẩm Tích Chu vẫn nhạy cảm nhận ra, trong ánh mắt cô ta tràn đầy phẫn nộ cùng chán ghét.
Đây là muốn đến gây chuyện đi, Thẩm Tích Chu hơi cong môi cười.
Quả nhiên, kế tiếp, Trịnh Tuyết Trân liền ôn hòa nói: "Ôi chao, tôi nghe nói không phải ông ngoại rất tức giận vì chuyện cô quyến rũ Minh Triết, nên đã cấm túc cô sao?" Nói tới đây, cô ta ra vẻ như phát hiện ra cái gì đó không đúng, vội vàng che miệng, dáng vẻ rất có lỗi, cẩn thận nhìn Thẩm Tích Chu cười cười: "Xin lỗi nhé, con người tôi không biết nhìn xa trông rộng, cô cũng đừng chấp nhặt với tôi làm gì."
……………