Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-16
Chương 5: Thẩm Duyên
Chương 5: Thẩm Duyên
Sao lại không theo kịch bản thế hả!
Thẩm Văn Sơn gào thét trong lòng.
Cô chủ nhỏ này sợ nhất là Thẩm Duyên, tuy ông cụ Thẩm đối xử với cô cũng không tệ, nhưng ngày thường cô nhìn thấy ông cụ Thẩm thì như chuột thấy mèo, né từ xa, nếu thật sự tránh không khỏi cũng sẽ tranh thủ nói dăm ba câu rồi chạy trốn.
Hôm nay cô đến tận ‘cửa’ tìm ông cụ Thẩm đã có chút lạ rồi, nhưng cũng có thể hiểu là, sau khi gây họa lớn xong thì đến nhận lỗi cũng không sai? Nhưng, nếu là ngày thường sau khi ông ta nói xong câu đó, cô đã hận không thể nhanh chóng tìm chỗ trốn, nào còn có chuyện đứng chờ người!
Thẩm Văn Sơn lại mặt không đổi sắc đánh giá Thẩm Tích Chu một lượt, xem ra, lần này cô đã nghẹn lời khuyên của dì Đức, song, cô chủ nhỏ này nhát như chuột nhắt, lại không biết gánh vác trách nhiệm, thiếu kiên nhẫn, thích nhất là buông thả bản thân, trái lại ông ta muốn nhìn xem, lúc này cô có thể chờ được bao lâu!
Trong lòng tính toán như thế, Thẩm Văn Sơn cũng thu hồi biểu tình kinh ngạc trên mặt, vẫn duy trì một gương mặt bình tĩnh mỉm cười đứng ở đối diện Thẩm Tích Chu.
Mà sau khi Thẩm Tích Chu nói là phải đợi Thẩm Duyên xong, liền không nhúc nhích tí nào đứng ở đó.
Vì duy trì dáng người mơ ước, Thẩm Tích Chu từ nhỏ đã luyện tập rất nhiều tư thế đứng, trước kia còn đứng cả ngày, chẳng những có thể giữ vững nụ cười trên mặt, mà thân thể cũng không động đậy tý nào, đấy là trong trường hợp đi giày cao gót 10 cm, dưới khổ luyện như vậy, lúc này cô mới có thể duy trì tư thái xinh đẹp, bóng lưng thẳng tắp như cây trúc.
Chỉ tùy ý đứng một lúc mà đã đứng qua bữa sáng.
Thẩm Văn Sơn nheo mắt quan sát Thẩm Tích Chu đứng đối diện, cô đứng đó vẫn không nhúc nhích, hai tay đặt lên nhau để trước bụng, mắt nhìn thẳng, trên mặt mang theo ý cười lễ phép, nhìn sao cũng thấy là người có giáo dưỡng.
Vốn dĩ còn nghĩ sẽ chẳng thấy được tý tác dụng nào của mấy khóa học lễ nghi trên người cô chủ nhỏ này đâu.
Thật không ngờ…! Thẩm Văn Sơn vẫn có chút nghi hoặc trong lòng.
Cô chủ nhỏ trước mặt này, người thì đúng rồi nhưng vẫn cứ thấy không thích hợp ở đâu đó.
Hai người giống như thần giữ cửa đứng trước cửa phòng Thẩm Duyên, rất nhanh thời gian đã trôi qua được nửa giờ.
Thẩm Tích Chu không có nửa phần mất kiên nhẫn, vẫn là dáng vẻ nhàn nhã trấn định như thường, trái lại Thẩm Văn Sơn có chút nôn nóng, bỗng dưng tiếng chuông phát ra từ chiếc chuông tinh xảo bên cạnh cửa phòng vang lên.
Đây là Thẩm Duyên đang gọi Thẩm Văn Sơn.
Thẩm Văn Sơn cười lễ phép với Thẩm Tích Chu, sau đó đi vào phòng làm việc. Không đến một lát sau, ông ta lại đi ra, thì ra Thẩm Duyên muốn gặp cô.
Thật ra mà nói, lúc này Thẩm Tích Chu không khẩn trương là không có khả năng.
Người cô sắp phải đối mặt là Thẩm Duyên, là người đứng đầu gia tộc số một nước C, cũng là ‘ông vua’ của tập đoàn tài chính nổi tiếng lâu đời tại thành phố A. Nhân vật như vậy, dù là Thẩm Tích Chu hay là Tiết Phạn thì cũng chưa từng có cơ hội được thấy, hiện tại phải đối mặt với ông, đương nhiên sẽ khẩn trương.
Hơn nữa, cô không biết tính cách cùng thói quen của Thẩm Duyên, hiện tại chỉ có thể đi một bước tính một bước.
Phòng làm việc rộng lớn, một mặt là giá sách, đối diện với giá sách là một chiếc bàn gỗ lim cổ xưa, ông già ngồi đằng sau tinh thần minh mẫn, ánh mắt sắc bén, đây hẳn là Thẩm Duyên rồi.
"Tìm tôi có chuyện gì." Thẩm Duyên tựa lưng vào ghế, ánh mắt lạnh nhạt nhìn Thẩm Tích Chu đứng cách ông không xa, trên gương mặt bình tĩnh không tìm ra chút cảm xúc.
……………..
Chương 5: Thẩm Duyên
Sao lại không theo kịch bản thế hả!
Thẩm Văn Sơn gào thét trong lòng.
Cô chủ nhỏ này sợ nhất là Thẩm Duyên, tuy ông cụ Thẩm đối xử với cô cũng không tệ, nhưng ngày thường cô nhìn thấy ông cụ Thẩm thì như chuột thấy mèo, né từ xa, nếu thật sự tránh không khỏi cũng sẽ tranh thủ nói dăm ba câu rồi chạy trốn.
Hôm nay cô đến tận ‘cửa’ tìm ông cụ Thẩm đã có chút lạ rồi, nhưng cũng có thể hiểu là, sau khi gây họa lớn xong thì đến nhận lỗi cũng không sai? Nhưng, nếu là ngày thường sau khi ông ta nói xong câu đó, cô đã hận không thể nhanh chóng tìm chỗ trốn, nào còn có chuyện đứng chờ người!
Thẩm Văn Sơn lại mặt không đổi sắc đánh giá Thẩm Tích Chu một lượt, xem ra, lần này cô đã nghẹn lời khuyên của dì Đức, song, cô chủ nhỏ này nhát như chuột nhắt, lại không biết gánh vác trách nhiệm, thiếu kiên nhẫn, thích nhất là buông thả bản thân, trái lại ông ta muốn nhìn xem, lúc này cô có thể chờ được bao lâu!
Trong lòng tính toán như thế, Thẩm Văn Sơn cũng thu hồi biểu tình kinh ngạc trên mặt, vẫn duy trì một gương mặt bình tĩnh mỉm cười đứng ở đối diện Thẩm Tích Chu.
Mà sau khi Thẩm Tích Chu nói là phải đợi Thẩm Duyên xong, liền không nhúc nhích tí nào đứng ở đó.
Vì duy trì dáng người mơ ước, Thẩm Tích Chu từ nhỏ đã luyện tập rất nhiều tư thế đứng, trước kia còn đứng cả ngày, chẳng những có thể giữ vững nụ cười trên mặt, mà thân thể cũng không động đậy tý nào, đấy là trong trường hợp đi giày cao gót 10 cm, dưới khổ luyện như vậy, lúc này cô mới có thể duy trì tư thái xinh đẹp, bóng lưng thẳng tắp như cây trúc.
Chỉ tùy ý đứng một lúc mà đã đứng qua bữa sáng.
Thẩm Văn Sơn nheo mắt quan sát Thẩm Tích Chu đứng đối diện, cô đứng đó vẫn không nhúc nhích, hai tay đặt lên nhau để trước bụng, mắt nhìn thẳng, trên mặt mang theo ý cười lễ phép, nhìn sao cũng thấy là người có giáo dưỡng.
Vốn dĩ còn nghĩ sẽ chẳng thấy được tý tác dụng nào của mấy khóa học lễ nghi trên người cô chủ nhỏ này đâu.
Thật không ngờ…! Thẩm Văn Sơn vẫn có chút nghi hoặc trong lòng.
Cô chủ nhỏ trước mặt này, người thì đúng rồi nhưng vẫn cứ thấy không thích hợp ở đâu đó.
Hai người giống như thần giữ cửa đứng trước cửa phòng Thẩm Duyên, rất nhanh thời gian đã trôi qua được nửa giờ.
Thẩm Tích Chu không có nửa phần mất kiên nhẫn, vẫn là dáng vẻ nhàn nhã trấn định như thường, trái lại Thẩm Văn Sơn có chút nôn nóng, bỗng dưng tiếng chuông phát ra từ chiếc chuông tinh xảo bên cạnh cửa phòng vang lên.
Đây là Thẩm Duyên đang gọi Thẩm Văn Sơn.
Thẩm Văn Sơn cười lễ phép với Thẩm Tích Chu, sau đó đi vào phòng làm việc. Không đến một lát sau, ông ta lại đi ra, thì ra Thẩm Duyên muốn gặp cô.
Thật ra mà nói, lúc này Thẩm Tích Chu không khẩn trương là không có khả năng.
Người cô sắp phải đối mặt là Thẩm Duyên, là người đứng đầu gia tộc số một nước C, cũng là ‘ông vua’ của tập đoàn tài chính nổi tiếng lâu đời tại thành phố A. Nhân vật như vậy, dù là Thẩm Tích Chu hay là Tiết Phạn thì cũng chưa từng có cơ hội được thấy, hiện tại phải đối mặt với ông, đương nhiên sẽ khẩn trương.
Hơn nữa, cô không biết tính cách cùng thói quen của Thẩm Duyên, hiện tại chỉ có thể đi một bước tính một bước.
Phòng làm việc rộng lớn, một mặt là giá sách, đối diện với giá sách là một chiếc bàn gỗ lim cổ xưa, ông già ngồi đằng sau tinh thần minh mẫn, ánh mắt sắc bén, đây hẳn là Thẩm Duyên rồi.
"Tìm tôi có chuyện gì." Thẩm Duyên tựa lưng vào ghế, ánh mắt lạnh nhạt nhìn Thẩm Tích Chu đứng cách ông không xa, trên gương mặt bình tĩnh không tìm ra chút cảm xúc.
……………..