Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 46
Khu vực săn bắn nằmtrênnúi, xuất phát từ hành cung mất khoảng nửa canh giờ, ca ca của QUý phi là tướng quân nhưngđãtrả lại binh phù,hiệntại thường xuyên luyện kiếm nên dáng người rất khôi ngô. Lúc này cưỡi khoái mã, nhìn rất oai hùng. Quý phi cũngđãđổi sang kỵ trang, nhìn cả người có tinh thần hơnkhôngít.
Đào nhi khoác thêm cho nàng áo choàng, ở trong xe ngựa phẩm trà. Hai đời làm người nàng cũng chưa cưỡi ngựa, cũngkhôngdám thử, Vinh tần và Huệ tần cũng mặc kỵ trang, nhìn tổng thể có vẻkhôngđối nghịch với nàng.
Hôm nay Dịch Thụy Cảnh mặc áo choàng tím thêu ngũ long trảo, nàng chưa nhìn thấyhắnmặc xiêm y màu này nên nhìn nhiều hơn mấy lần,hắnquay lại bắt gặp ánh mặt nàng, nàng kinh hãi vội vàng buông rèmkhôngnhìn nữa.
Nhiều tiểu thư quan gia cũngkhôngcưỡi ngựa như nàng, Vận Điềm là người thích náo nhiệt, sau khi quấn lấy Lâm phu nhânmộthồi mới được đồng ý cho cưỡimộtcon ngựa con. Điều này cũng đủ làm Vận Điềm vui vẻthậtlâu, thấy nàng cũngkhônghành lễ hỏi “ Sao Tử Oánh còn ngồi đây?”
Lâm thị vội vàng cườinói“ Điềm nhi,khôngđược hồ nháo như ở nhà, mau gọi nương nương.” Bản thân bà ta lạikhônghành lễ với nàng, dùng ánh mắt tà nghễ nhìn nàng.
Đào nhi nhịnkhôngđược, vừa địnhnóichuyện, Tử Oánh lại đè tay nàng lại. Nếu chuyện này để Đào nhi ra mặt chính là các nàng vô lý,nóikhôngtốt còn bị chụp tội danh bất kính với trưởng bối!
Tử Oánh cười, chỉ nhìn Lâm thị màkhôngnóichuyện. Cho tới tận bây giờ nàng vẫnkhôngthích vị tiểucônày, nàng cũng thừa hiểu bà ta là dạng người gì. Nàng mớikhôngtheo ý bà ta, mặc kệ hôm nay là ai cũng đừng mong chiếm được chỗ tốt từ phía nàng. Kiếp trước Uyểnâmcó thể đắc thế là do nàngâmthầm hỗ trợ, Vận Điềm lạikhôngít lần thương tổn đến nàng, nàng sao có thể nuốt xuống cục tức này.
Vận Điềm xuống ngựa,khôngcam lòng hành lễ, trong miệng lạinói“ Biểu muội”
Theo lễ nên hô “ nương nương” là hành lễ.hiệntại Vận Điềm ỷ có chỗ dựa là Thái Hậu liền chỉ hành bình lễ của tỷ muội. Tử Oánh cười gật đầu “ Biểu tỷthậtlà hiểu lễ nghĩa.côlo lắng nhiều rồi.”
Lời này làm Lâm thị biến sắc,hiệntại Vận Điềmđãmười sáu lại chưa định thân. Thái hậu lại chậm chạpkhônglên tiếng, bên ngoài Vận Điềm lại mang danh dã man, xảo quyệt,khôngbiết là ai tung tin ra ngoài!
Lâm thị phúc thân hành lễ, thanhâmcao hơn vài phần “ Thần phụ gặp qua nương nương, nương nương vạn phúc kim an.” Bà takhôngtinmộtvị tần nhonhỏcũng dám nhận lễ của bà ta! Thanhâmcủa bà ta là Huệ tần và Vinh tần cùng nhìn về phía này.
Sắc mặt Tử Oánhkhôngđổi, nâng Lâm thị dậy “côđây khồn phải là chiết sát ta sao? Tự dưng lại hành đại lễ, để người ngoài nhìn thấy lại chê cười. Ngườikhôngbiết lại tưởng ta dùng danh hào của Trấn Nam hậu để tạo thanh thế của bản thân.côthậtlàm tổn thương ta.”nóixongyêuliều cườimộttiếng.
Quả nhiên Trấn Nam hậu nghe được lười này liền trừng Lâm thị, hai mắt Lâm thị bốc hỏa, chả trách Hoàng di nương thua trong tay nhà đầu này!thậtlà hảo thủ đoạn,khôngchỉ hóa giải nguy cờ còn làm lão gia đối với nàngkhôngvui!
Huệ tần và Vinh tần nghe thấy quay mặtđitự độngnóichuyện với nhóm nữ quyến. CÒn tưởng có thể nghe thấy chút gì có thể chèn ép Ngọc tần,khôngnghĩ tới là tự làm xấu mặt.
Vận Điềm thấy mẫu thân bị khi dễ muốn đòi lại công đạo lại bị Lâm thị giữ lại, hôm nay nhiều người, còn có cả phu nhân tiểu thư của các phủ,khôngthể để bị chứng thực cái danh điêu ngoakhônghiểu chuyện!
“ Ái phi, năm nay phải săn được hươu mới được.” Dịch Thụy Cảnh cầm cungnói“ Trẫm nhớ năm trước nàng chỉ săn được thỏ, gà linh tinh,thậtkhôngthú vị.”
Quý phi hơi nâng khóe môi “ Trí nhớ của Hoàng Thượngthậttốt, nô tỳ nhất địnhsẽdốc sức săn được hươu, đến lúc đó Hoàng Thượng phải thưởng cho nô tỳthậttốt đó.”
“ Ha ha.” Dịch Thụy Cảnh cười sang sảng,nóivới tướng quân Liễu Thần Chương “ Nhìn xem, còn đòi phần thưởng với Trẫm.”
Liễu Thần Chương cũng phụ họa nới “ Muội nhiều tuổi mà còn thích nháo, chỉ có Hoàng Thượng là chịu được tính tình của muội.”
“ Ca ca” Quý phi ngượng ngùng kêumộttiếng. Huệ tần nhìnmộtmàn trước mắt che dấu nụ cười trào phúng.
Hơn phân nửa nam nhânđisăn, chỉ lưu lại thị vệ và thái giám, Quý phi cũng cưỡi ngựa xông ra ngoài, Huệ tần và Vinh tầnthìkhônggóp vui, Vận Điềm la hét muốnđi, Lâm thị đảo mắtnăng nàng ta lải nhải. Nảng ta dỗi, nắm dây cương dắt ngựađibốn phía.
Tháng bảy như lửa, tháng chín lạnh. Tử Oánh mặc áo choàng mà vẫn cảm thấy trong rừng lạnh, hoa cúc dạikhôngbiết tên mọc khắp rừng, nhìn lại tao nhãmộtcách lạ thường. Từ trước đến giờ nàng chưa bao giờ đặt chân ra khỏi cửa nhìn thấy cảnh này cũng thấy an tâm. Quen nhìn những bông hoa trong chậu, nay lại nhìn thấy hoa dại, nhất thời cảm thấy sinh cơ vô hạn.
“ Nương nương, vị phu nhân bên kia là Hứa thị, là phu nhân mới của lão gia” Đào nhi thấp giọngnói, nhìn theo ánh mắt nàng ta làmộtvị phu nhân mặc xiêm y xanh da trời, thêu hoa lan,trênđầu là trâm phượng Xích Kim khảm nam châu, tai đeo trụy lưu ly, khóe miệng nhonhỏkhi cười lên nhìn rất ngọt ngào.
Xem ra Thẩm lão gia và Lão phu nhân rất thích nàng ta, trụy lưu ly kia là đồ hồi môn của Lão phu nhân, khi nàng tiến cung Lão phu nhân cũngkhôngnỡ cho.
Hứa thị thấy ánh mắt của nàngthìnóigì đó với người bên cạnh rồi bước đến trước mặt nàng “ Thần phụ Hưa thị gặp qua nương nương, nương nương vạn phúc kim an.”
Tử oánh vội nâng nàng dậy “ Mau mau bình thân. Theo bối phận ta còn nên gọi ngàimộttiếng mẫu thân.”
“ Nương nươngthậtnhư đồn đãi, lúc trước thần thiếp cònkhôngtin, chânthậtgặp mới biết tin đồnkhôngphải giả. Lão phu nhân rất nhớ nương nương. Ban đầu muốn thừa dịp này nhìn nương nương nhưngkhôngkhéo mấy ngày trước lại nhiễm phong hàn.”
“ Bệnh của tổ mẫu có nặng lắmkhông?” Tử Oánh vội hỏi,trênmặt là lo lắng.
“khôngsao, do ban đêm có chút lạnh, uống vài thang thuốcđãtốt hơn nhiều.”
Tử Oánh niệm vài câu kinh “ Mẫu thân” Tử Oánh tỏ vẻkhôngthểkhôngnói“ Mọi việc trong nhà cần người chăm nom, phụ thân lại là người niệm tình cũ.”
Sắc mặt Hứa thịkhôngđổi, cười khanh khách trả lời “ Đó là việc nhàkhôngcần phải kể lể.”
Tử Oánh muốn dùng lời này để thử Hứa thị, muốn xem phản ứng của Hoàng di nương và Liễu di nương.khôngngờ Hứa thị lại lanh lợi như vậy,khôngtiếp lời của nàng.
“ Mẫu thân, có câu nàykhôngbiết nênnóihay khồn. Phụ thân chỉ hai nữ nhi chúng ta, đến cùng cũng hiu quạnh. Nếu mẫu thân hoài con nối dòng mới chân chính là phúc khí của Thẩm gia.”
Hứa thị thở dài “ Dường như ông trời khồn cho ta phúc khí này.” Vào cửađãmấy tháng mà vẫn chưa hoài con nối dòng, điều này làm bà ta lo lắngkhôngít.
“ Cùng lắmthìđicầu, chỉ cần thành tâmsẽđược đền đáp.”khôngbiết Hứa thị có nghe hiểukhông, nghĩ đến bà ta cũng là người thông minh, hẳn là có thể nghĩ đến phương hướng đó.
Khinóichuyệnkhôngbiếtmộtcon ngựa ở đâu chạy đến. Mọi người hoảng sợ, con ngựa bị kinh hãikhôngkhống chế được. Nàng và Hứa thị vội tránh sang hai bên, nhưngkhôngngờ con ngựa kia lại trùng hợp chạy về bên nàng.
Dưới tình thế cấp báchkhôngbiết ai đẩy nàngmộtcái. Nàng lảo đảo vài bước rồi ngã xuống. Mắt thấy ngựa chạy như điên về phía nàng, nàng lại chỉ ngẩng đầu nhìn, trán chảy mồ hôi,trênngườikhôngcómộtchút khí lực.
“ Nương nương!” Đào nhi kinh hômộttiếng, muốn vọt lên lại bị Lâm Ngôn ngăn lại.
“ Lâm Ngôn, buông ta ra! Ta muốn cứu nương nương!” Lâm Ngônkhôngtrả lời chỉ là càng giữ nàng tathậtchặt. Đào nhi dùng hết sức cắnhắn,hắncũngkhôngthả.
Bọn thị về thấy Ngọc tần ngã ra đấtthìnhào lên muốn khống chế con ngựa. có người ỷ võ công cao cường nhảy lên con ngựa điên với ý đồ làm nó chuyển hướng.
Mới thở phảonhẹnhõm lại nghe thấy tiếng vó ngựa, Dịch Thụy Cảnh cưỡimộtcon khoái mã màu đỏ từ hướng khác chạy như điên đến, đến gần Tử Oánhthìvươn tay kéo nàng lên ngựa, hai người chạy như điên về phía đông.
“Điềm nhi..” Lâm thị hét ầm ĩ, hóa ra con ngựa điên hất thị vệ và Vận Điềm xuống dưới.
Tim Tử Oánh vẫn đập rất mạnh, Dịch Thụy Cảnh cưỡi ngựa rất nhanh. Rất nhanh hai chân và mông nàngđãthấy đau, gió thổi vù vù qua tai, cảnh vật trước mắt lướt qua cực nhanh.
Đây là cảm giác nàng chưa bao giờ có, tựa như chú chimnhỏbay lênkhôngtrung. Nhưng cảm giác này rất nhanh bị thay thế bởi xấu hổ,hắnthế nhưngđangtrênlưng ngựa lại động tình.
“ hoàng, Hoàng Thượng, chúng ta làđiđâu a?” thấy người xung quanh ngày càng ít, dường nhưđãra khỏi khu vực săn bắn. Nàng sợ dính lấyhắn, cảm giáckhôngtốt kia lại đánh úp.
“ Nàng muốn biết.” Hới thở củahắnbên tai nàng, làm tai nàng giật giật, muốn thoát khỏi trói buộc củahắn.
“ Đừng lộn xộn, bằngkhôngtakhôngcam đoan là có thểkhôngmuốn nàngtrênngựa.” Dịch Thụy cảnh nghiến răng nghiến lợi trả lời, nàng vội vàngkhôngnhúc nhích. Thầm mong nhanh chóng dừng lại.
mộtcanh giờ sau hai người đứng trướcmộtthôn trang, đây làmộtthôn trang rất phổ biến với cửa thôn màu đỏ loang nổ do năm tháng. Dịch Thụy Cảnh xuống ngựa,mộtmình Tử Oánh ngồi ởtrên, con ngựa động đậy, tựa hồkhôngthích nàng cưỡi nó. Nàng sợ tới mức vội ôm chặt cổ ngựa: “ Hoàng Thượng, cho nô tỳ xuống dưới đượckhông?”
“ Trẫm cũng chưanóilà nàngkhôngthể xuống, bản thân nàng tự xuốngđi.” Dịch Thụy cảnh cười cười đứngmộtbên.
“ Nô tỳkhôngdám, Hoàng Thượng….” Ngựa lại hí dài, Tử Oánh cả kinhkhôngdám động đậy.
“ Thả nàng xuống cũng được, chỉ là hôm nay nàng kém chút nữa là chết dưới võ ngựa, Trẫm có chút mất hứng.”
Tử Oánh muốn chửi thề, là nàng thiếu chút nữa là chết, ngươi là hoàng thượng mất hứng cái gì!trênmặt lại tràn đầy cảm kích “ Nô tỳkhôngnghĩ là Hoàng Thượngyêuthương nô tỳ như vậy, nô tỳ cảm động đến rơi nước mắt.”
“ Ngọc tần hiểu sai ý Trẫm rồi. Ý Trẫm là ngươi chếtthìtrẫm lại phải tìmmộtngười khác thay Trẫm làm việc, chẳng phải rất phiền toái sao.”
Tử Oánh muốn sặc nước miếng, ngựa lạikhôngan phận. Cửa thôn trang chi nhamộttiếng mở ra,mộtcônương mười sáu mười bảy tuổiđira, trang điểm đơn giản, mặc y phục hồng đào, cười hành lễ “ Công tửđangở bên trong chờ ngài.”
Dịch Thụy Cảnh dường như rất quen thuộc với nàng ta, cười gật đầu vào cửa. Tử Oánhtrênyên ngựa nhìnhắnđixa, ngại có ngườiđangở đây nênkhôngdám gọi lớn.
“ Nương nương, thảo dân tên Chi Hoa” Chi Hoa giúp Tử Oánh xuống ngựa, Tử Oánh vừa đứng vứng liền chạy cách ngựathậtxa. Cảm thấytrênngười đầy bụi đất, bắp đùi trong vô cùng khó chịu.
Chi Hoa giúp Tử Oánh sửa sang lại tóc “đãsớm nghe nương nương mỹ mạo bất phàm, quả nhiên trăm nghekhôngbằngmộtthấy. Nương nương, mời vào trongnóichuyện.” vừanóivừa giơ tay mời nàng vào trong.
Tử Oánh sinh hảo cảm, nắm lấy tay của Chi Hoa, lòng ban tay cómộtlớp chai mỏng, nghĩ đến cuộc sống của nàng ấy cũng trải qua nhiều chuyện.Đọc nhanh tại Vietwriter.com
Đào nhi khoác thêm cho nàng áo choàng, ở trong xe ngựa phẩm trà. Hai đời làm người nàng cũng chưa cưỡi ngựa, cũngkhôngdám thử, Vinh tần và Huệ tần cũng mặc kỵ trang, nhìn tổng thể có vẻkhôngđối nghịch với nàng.
Hôm nay Dịch Thụy Cảnh mặc áo choàng tím thêu ngũ long trảo, nàng chưa nhìn thấyhắnmặc xiêm y màu này nên nhìn nhiều hơn mấy lần,hắnquay lại bắt gặp ánh mặt nàng, nàng kinh hãi vội vàng buông rèmkhôngnhìn nữa.
Nhiều tiểu thư quan gia cũngkhôngcưỡi ngựa như nàng, Vận Điềm là người thích náo nhiệt, sau khi quấn lấy Lâm phu nhânmộthồi mới được đồng ý cho cưỡimộtcon ngựa con. Điều này cũng đủ làm Vận Điềm vui vẻthậtlâu, thấy nàng cũngkhônghành lễ hỏi “ Sao Tử Oánh còn ngồi đây?”
Lâm thị vội vàng cườinói“ Điềm nhi,khôngđược hồ nháo như ở nhà, mau gọi nương nương.” Bản thân bà ta lạikhônghành lễ với nàng, dùng ánh mắt tà nghễ nhìn nàng.
Đào nhi nhịnkhôngđược, vừa địnhnóichuyện, Tử Oánh lại đè tay nàng lại. Nếu chuyện này để Đào nhi ra mặt chính là các nàng vô lý,nóikhôngtốt còn bị chụp tội danh bất kính với trưởng bối!
Tử Oánh cười, chỉ nhìn Lâm thị màkhôngnóichuyện. Cho tới tận bây giờ nàng vẫnkhôngthích vị tiểucônày, nàng cũng thừa hiểu bà ta là dạng người gì. Nàng mớikhôngtheo ý bà ta, mặc kệ hôm nay là ai cũng đừng mong chiếm được chỗ tốt từ phía nàng. Kiếp trước Uyểnâmcó thể đắc thế là do nàngâmthầm hỗ trợ, Vận Điềm lạikhôngít lần thương tổn đến nàng, nàng sao có thể nuốt xuống cục tức này.
Vận Điềm xuống ngựa,khôngcam lòng hành lễ, trong miệng lạinói“ Biểu muội”
Theo lễ nên hô “ nương nương” là hành lễ.hiệntại Vận Điềm ỷ có chỗ dựa là Thái Hậu liền chỉ hành bình lễ của tỷ muội. Tử Oánh cười gật đầu “ Biểu tỷthậtlà hiểu lễ nghĩa.côlo lắng nhiều rồi.”
Lời này làm Lâm thị biến sắc,hiệntại Vận Điềmđãmười sáu lại chưa định thân. Thái hậu lại chậm chạpkhônglên tiếng, bên ngoài Vận Điềm lại mang danh dã man, xảo quyệt,khôngbiết là ai tung tin ra ngoài!
Lâm thị phúc thân hành lễ, thanhâmcao hơn vài phần “ Thần phụ gặp qua nương nương, nương nương vạn phúc kim an.” Bà takhôngtinmộtvị tần nhonhỏcũng dám nhận lễ của bà ta! Thanhâmcủa bà ta là Huệ tần và Vinh tần cùng nhìn về phía này.
Sắc mặt Tử Oánhkhôngđổi, nâng Lâm thị dậy “côđây khồn phải là chiết sát ta sao? Tự dưng lại hành đại lễ, để người ngoài nhìn thấy lại chê cười. Ngườikhôngbiết lại tưởng ta dùng danh hào của Trấn Nam hậu để tạo thanh thế của bản thân.côthậtlàm tổn thương ta.”nóixongyêuliều cườimộttiếng.
Quả nhiên Trấn Nam hậu nghe được lười này liền trừng Lâm thị, hai mắt Lâm thị bốc hỏa, chả trách Hoàng di nương thua trong tay nhà đầu này!thậtlà hảo thủ đoạn,khôngchỉ hóa giải nguy cờ còn làm lão gia đối với nàngkhôngvui!
Huệ tần và Vinh tần nghe thấy quay mặtđitự độngnóichuyện với nhóm nữ quyến. CÒn tưởng có thể nghe thấy chút gì có thể chèn ép Ngọc tần,khôngnghĩ tới là tự làm xấu mặt.
Vận Điềm thấy mẫu thân bị khi dễ muốn đòi lại công đạo lại bị Lâm thị giữ lại, hôm nay nhiều người, còn có cả phu nhân tiểu thư của các phủ,khôngthể để bị chứng thực cái danh điêu ngoakhônghiểu chuyện!
“ Ái phi, năm nay phải săn được hươu mới được.” Dịch Thụy Cảnh cầm cungnói“ Trẫm nhớ năm trước nàng chỉ săn được thỏ, gà linh tinh,thậtkhôngthú vị.”
Quý phi hơi nâng khóe môi “ Trí nhớ của Hoàng Thượngthậttốt, nô tỳ nhất địnhsẽdốc sức săn được hươu, đến lúc đó Hoàng Thượng phải thưởng cho nô tỳthậttốt đó.”
“ Ha ha.” Dịch Thụy Cảnh cười sang sảng,nóivới tướng quân Liễu Thần Chương “ Nhìn xem, còn đòi phần thưởng với Trẫm.”
Liễu Thần Chương cũng phụ họa nới “ Muội nhiều tuổi mà còn thích nháo, chỉ có Hoàng Thượng là chịu được tính tình của muội.”
“ Ca ca” Quý phi ngượng ngùng kêumộttiếng. Huệ tần nhìnmộtmàn trước mắt che dấu nụ cười trào phúng.
Hơn phân nửa nam nhânđisăn, chỉ lưu lại thị vệ và thái giám, Quý phi cũng cưỡi ngựa xông ra ngoài, Huệ tần và Vinh tầnthìkhônggóp vui, Vận Điềm la hét muốnđi, Lâm thị đảo mắtnăng nàng ta lải nhải. Nảng ta dỗi, nắm dây cương dắt ngựađibốn phía.
Tháng bảy như lửa, tháng chín lạnh. Tử Oánh mặc áo choàng mà vẫn cảm thấy trong rừng lạnh, hoa cúc dạikhôngbiết tên mọc khắp rừng, nhìn lại tao nhãmộtcách lạ thường. Từ trước đến giờ nàng chưa bao giờ đặt chân ra khỏi cửa nhìn thấy cảnh này cũng thấy an tâm. Quen nhìn những bông hoa trong chậu, nay lại nhìn thấy hoa dại, nhất thời cảm thấy sinh cơ vô hạn.
“ Nương nương, vị phu nhân bên kia là Hứa thị, là phu nhân mới của lão gia” Đào nhi thấp giọngnói, nhìn theo ánh mắt nàng ta làmộtvị phu nhân mặc xiêm y xanh da trời, thêu hoa lan,trênđầu là trâm phượng Xích Kim khảm nam châu, tai đeo trụy lưu ly, khóe miệng nhonhỏkhi cười lên nhìn rất ngọt ngào.
Xem ra Thẩm lão gia và Lão phu nhân rất thích nàng ta, trụy lưu ly kia là đồ hồi môn của Lão phu nhân, khi nàng tiến cung Lão phu nhân cũngkhôngnỡ cho.
Hứa thị thấy ánh mắt của nàngthìnóigì đó với người bên cạnh rồi bước đến trước mặt nàng “ Thần phụ Hưa thị gặp qua nương nương, nương nương vạn phúc kim an.”
Tử oánh vội nâng nàng dậy “ Mau mau bình thân. Theo bối phận ta còn nên gọi ngàimộttiếng mẫu thân.”
“ Nương nươngthậtnhư đồn đãi, lúc trước thần thiếp cònkhôngtin, chânthậtgặp mới biết tin đồnkhôngphải giả. Lão phu nhân rất nhớ nương nương. Ban đầu muốn thừa dịp này nhìn nương nương nhưngkhôngkhéo mấy ngày trước lại nhiễm phong hàn.”
“ Bệnh của tổ mẫu có nặng lắmkhông?” Tử Oánh vội hỏi,trênmặt là lo lắng.
“khôngsao, do ban đêm có chút lạnh, uống vài thang thuốcđãtốt hơn nhiều.”
Tử Oánh niệm vài câu kinh “ Mẫu thân” Tử Oánh tỏ vẻkhôngthểkhôngnói“ Mọi việc trong nhà cần người chăm nom, phụ thân lại là người niệm tình cũ.”
Sắc mặt Hứa thịkhôngđổi, cười khanh khách trả lời “ Đó là việc nhàkhôngcần phải kể lể.”
Tử Oánh muốn dùng lời này để thử Hứa thị, muốn xem phản ứng của Hoàng di nương và Liễu di nương.khôngngờ Hứa thị lại lanh lợi như vậy,khôngtiếp lời của nàng.
“ Mẫu thân, có câu nàykhôngbiết nênnóihay khồn. Phụ thân chỉ hai nữ nhi chúng ta, đến cùng cũng hiu quạnh. Nếu mẫu thân hoài con nối dòng mới chân chính là phúc khí của Thẩm gia.”
Hứa thị thở dài “ Dường như ông trời khồn cho ta phúc khí này.” Vào cửađãmấy tháng mà vẫn chưa hoài con nối dòng, điều này làm bà ta lo lắngkhôngít.
“ Cùng lắmthìđicầu, chỉ cần thành tâmsẽđược đền đáp.”khôngbiết Hứa thị có nghe hiểukhông, nghĩ đến bà ta cũng là người thông minh, hẳn là có thể nghĩ đến phương hướng đó.
Khinóichuyệnkhôngbiếtmộtcon ngựa ở đâu chạy đến. Mọi người hoảng sợ, con ngựa bị kinh hãikhôngkhống chế được. Nàng và Hứa thị vội tránh sang hai bên, nhưngkhôngngờ con ngựa kia lại trùng hợp chạy về bên nàng.
Dưới tình thế cấp báchkhôngbiết ai đẩy nàngmộtcái. Nàng lảo đảo vài bước rồi ngã xuống. Mắt thấy ngựa chạy như điên về phía nàng, nàng lại chỉ ngẩng đầu nhìn, trán chảy mồ hôi,trênngườikhôngcómộtchút khí lực.
“ Nương nương!” Đào nhi kinh hômộttiếng, muốn vọt lên lại bị Lâm Ngôn ngăn lại.
“ Lâm Ngôn, buông ta ra! Ta muốn cứu nương nương!” Lâm Ngônkhôngtrả lời chỉ là càng giữ nàng tathậtchặt. Đào nhi dùng hết sức cắnhắn,hắncũngkhôngthả.
Bọn thị về thấy Ngọc tần ngã ra đấtthìnhào lên muốn khống chế con ngựa. có người ỷ võ công cao cường nhảy lên con ngựa điên với ý đồ làm nó chuyển hướng.
Mới thở phảonhẹnhõm lại nghe thấy tiếng vó ngựa, Dịch Thụy Cảnh cưỡimộtcon khoái mã màu đỏ từ hướng khác chạy như điên đến, đến gần Tử Oánhthìvươn tay kéo nàng lên ngựa, hai người chạy như điên về phía đông.
“Điềm nhi..” Lâm thị hét ầm ĩ, hóa ra con ngựa điên hất thị vệ và Vận Điềm xuống dưới.
Tim Tử Oánh vẫn đập rất mạnh, Dịch Thụy Cảnh cưỡi ngựa rất nhanh. Rất nhanh hai chân và mông nàngđãthấy đau, gió thổi vù vù qua tai, cảnh vật trước mắt lướt qua cực nhanh.
Đây là cảm giác nàng chưa bao giờ có, tựa như chú chimnhỏbay lênkhôngtrung. Nhưng cảm giác này rất nhanh bị thay thế bởi xấu hổ,hắnthế nhưngđangtrênlưng ngựa lại động tình.
“ hoàng, Hoàng Thượng, chúng ta làđiđâu a?” thấy người xung quanh ngày càng ít, dường nhưđãra khỏi khu vực săn bắn. Nàng sợ dính lấyhắn, cảm giáckhôngtốt kia lại đánh úp.
“ Nàng muốn biết.” Hới thở củahắnbên tai nàng, làm tai nàng giật giật, muốn thoát khỏi trói buộc củahắn.
“ Đừng lộn xộn, bằngkhôngtakhôngcam đoan là có thểkhôngmuốn nàngtrênngựa.” Dịch Thụy cảnh nghiến răng nghiến lợi trả lời, nàng vội vàngkhôngnhúc nhích. Thầm mong nhanh chóng dừng lại.
mộtcanh giờ sau hai người đứng trướcmộtthôn trang, đây làmộtthôn trang rất phổ biến với cửa thôn màu đỏ loang nổ do năm tháng. Dịch Thụy Cảnh xuống ngựa,mộtmình Tử Oánh ngồi ởtrên, con ngựa động đậy, tựa hồkhôngthích nàng cưỡi nó. Nàng sợ tới mức vội ôm chặt cổ ngựa: “ Hoàng Thượng, cho nô tỳ xuống dưới đượckhông?”
“ Trẫm cũng chưanóilà nàngkhôngthể xuống, bản thân nàng tự xuốngđi.” Dịch Thụy cảnh cười cười đứngmộtbên.
“ Nô tỳkhôngdám, Hoàng Thượng….” Ngựa lại hí dài, Tử Oánh cả kinhkhôngdám động đậy.
“ Thả nàng xuống cũng được, chỉ là hôm nay nàng kém chút nữa là chết dưới võ ngựa, Trẫm có chút mất hứng.”
Tử Oánh muốn chửi thề, là nàng thiếu chút nữa là chết, ngươi là hoàng thượng mất hứng cái gì!trênmặt lại tràn đầy cảm kích “ Nô tỳkhôngnghĩ là Hoàng Thượngyêuthương nô tỳ như vậy, nô tỳ cảm động đến rơi nước mắt.”
“ Ngọc tần hiểu sai ý Trẫm rồi. Ý Trẫm là ngươi chếtthìtrẫm lại phải tìmmộtngười khác thay Trẫm làm việc, chẳng phải rất phiền toái sao.”
Tử Oánh muốn sặc nước miếng, ngựa lạikhôngan phận. Cửa thôn trang chi nhamộttiếng mở ra,mộtcônương mười sáu mười bảy tuổiđira, trang điểm đơn giản, mặc y phục hồng đào, cười hành lễ “ Công tửđangở bên trong chờ ngài.”
Dịch Thụy Cảnh dường như rất quen thuộc với nàng ta, cười gật đầu vào cửa. Tử Oánhtrênyên ngựa nhìnhắnđixa, ngại có ngườiđangở đây nênkhôngdám gọi lớn.
“ Nương nương, thảo dân tên Chi Hoa” Chi Hoa giúp Tử Oánh xuống ngựa, Tử Oánh vừa đứng vứng liền chạy cách ngựathậtxa. Cảm thấytrênngười đầy bụi đất, bắp đùi trong vô cùng khó chịu.
Chi Hoa giúp Tử Oánh sửa sang lại tóc “đãsớm nghe nương nương mỹ mạo bất phàm, quả nhiên trăm nghekhôngbằngmộtthấy. Nương nương, mời vào trongnóichuyện.” vừanóivừa giơ tay mời nàng vào trong.
Tử Oánh sinh hảo cảm, nắm lấy tay của Chi Hoa, lòng ban tay cómộtlớp chai mỏng, nghĩ đến cuộc sống của nàng ấy cũng trải qua nhiều chuyện.Đọc nhanh tại Vietwriter.com