Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-35
Chương 13.1: Thổi gió bên gối*
Chương 13.1: Thổi gió bên gối*
*Người ta thường ví lời nỉ non của vợ bên tai chồng là thổi gió bên gối. Tuy là chỉ một trận gió nhỏ nhưng lại có sức công phá rất lớn, có tính quyết định thành bại rất cao trong một số việc.
Sắc mặt Ninh Thư Thiến u ám kéo con gái trở về phòng, dọc trên đường người làm thấy đều im như thóc, đến cả chào hỏi cũng không dám lên tiếng.
Mấy người làm tuổi già ghé lại xì xào bàn tán: “Bà nói xem tại sao bà chủ lại tức giận?”
“Không cần đoán, khẳng định bà chủ tức giận bởi vì cô chủ, từ sau khi cô chủ trở lại nhà họ Ôn, bà chủ có bao giờ vui đâu.”
“Vẫn là bà chủ trước tốt hơn, bà chủ trước luôn xử lý chuyện trong nhà họ Ôn gọn gàng tử tế, thưởng phạt công bằng, chưa bao giờ trách móc người làm nặng nề.”
“Đúng vậy! Bà chủ hiện giờ hễ không như ý một cái là bắt đầu trút giận lên người làm, lại còn muốn học bà chủ cũ ra vẻ dịu dàng, tôi thấy quá giả tạo.”
“Ai bảo ông chủ trúng chiêu này của bà ấy chứ, chúng ta vẫn nên cẩn thận một chút, về sau ít nói xấu bà ấy thôi! Bằng không để bà ấy biết được không biết lại dính phải họa gì đâu, bà quên mất mẹ Trương bởi vì nói xấu sau lưng bà ấy hai câu nên bị đuổi đi à, lúc ấy đến cả ông cụ cũng không ngăn cản được.”
Trong phòng, Ninh Thư Thiến thấm thía nói chuyện với Ôn Du Nhã: “Du Nhã, con tiện nhân Hinh Nhã kia là con nhóc lỗ mãng lớn lên ở bên ngoài, trà trộn đầu đường xó chợ, kiêu ngạo cứng đầu, về sau con đừng đối chọi gay gắt với nó, nếu không cũng không biết con tiện nhân đó sẽ làm ra chuyện gì đâu, mẹ sợ nó tổn thường con.”
Ôn Du Nhã tủi thân khóc lên: “Mẹ, nhưng mà con không nuốt được cơn tức này, dựa vào cái gì mà con tiểu tiện nhân Ôn Hinh Nhã kia vừa đến nhà họ Ôn liền cướp mất sự yêu thích của ông nội, tự cho mình là cô chủ nhà họ Ôn, con ở nhà họ Ôn mười lăm năm không chiếm được cái gì, ba cũng bất công, sinh hoạt phí một tháng của con mới một vạn, dựa vào cái gì mà con nhóc Ôn Hinh Nhã thô lỗ lớn lên ở bên ngoài kia một tháng được tận ba vạn.”
Ninh Thư Thiến thở dài, còn có thể dựa vào cái gì chứ, chỉ bằng cô là huyết mạch của nhà họ Ôn, khi Du Nhã bốn tháng bà ta đã gả vào nhà họ Ôn, rất nhanh Du Nhã liền sửa thành họ Ôn, nhoáng cái đã mười lăm năm, chỉ sợ nội tâm đã sớm coi mình trở thành cô chủ chân chính của nhà họ Ôn, loại quan niệm này đã ăn sâu bén rễ.
Ninh Thư Thiến nghĩ đến vẻ ngoài và khí chất vô cùng giống Mạc Vân Dao của Ôn Hinh Nhã, trong lòng nghẹn muốn chết, đặc biệt là hôm nay không chiếm được nửa phần tiện nghi từ chỗ con tiện nhân này, càng nghĩ càng hận đến ngứa răng: “Du Nhã, nó vừa mới trở lại nhà họ Ôn, danh chính ngôn thuận, con nơi nơi đối chọi với nó, người thiệt thòi chỉ có con, cứ để nó đắc ý, sau này nó làm trò hề, ông nội con tự nhiên sẽ không thích nó nữa.”
Ôn Du Nhã vẫn không tin: “Nhưng mà….”
Ninh Thư Thiến nhẹ nhàng lau đi nước mắt ở khóe mắt cô ta: “Đứa nhỏ ngốc, gà mái chính là gà mái, thế nào cũng không biến thành phượng hoàng được, làm một cô chủ nhà giàu đầu tiên phải có khí chất và tu dưỡng tốt đẹp, con nói Ôn Hinh Nhã có cái đó sao?”
Ôn Du Nhã lắc đầu: “Nhưng mấy thứ này có thể học, không phải cô ta nói ông nội sẽ mời thầy dạy lễ nghi tới dạy cô ta sao?”
Ninh Thư Thiến khẽ cười nói: “Đứa ngốc, nếu thật sự dễ dàng học như vậy thì trên thế giới này nào có sự khác biệt giữa người bình thường với người giàu, khí chất và tu dưỡng tốt đẹp được cô chủ nhà giàu nuôi dưỡng từ nhỏ đến lớn, cũng không phải tùy tiện học là học được.”
Ôn Du Nhã bĩu môi nhào vào lòng Ninh Thư Thiến: “Mặc kệ, con mặc kệ, con không muốn nhìn thấy con tiện nhân Ôn Hinh Nhã này nữa, không quan tâm cô ta là gà mái hay phượng hoàng, mẹ nghĩ cách đuổi cô ta đi đi!”
Ninh Thư Thiến nhíu mày nói: “Con bé này, sao lại giống như đứa trẻ con thế, dù sao nó cũng là huyết mạch của nhà họ Ôn, sao nói đuổi đi là có thể đuổi đi được.”
Ôn Du Nhã không chịu bỏ qua: “Mẹ, mẹ xem cô ta hôm nay xem, chỗ nào cũng đối nghịch với con, thậm chí còn cầm dao ném vào người con, nếu cứ mặc cô ta ở lại đây, con liền mất tay mất chân đấy.”
Ôn Du Nhã nghĩ đến lúc ở cửa hàng Jo-rasmt (Saint Roland), cô ngược sáng bước từng bước một đi tới, đột nhiên cô ta có loại cảm giác hít thở không thông, dường như cả người đều bị chi phối, bước chân nặng nề kia giống như giẫm lên trái tim cô ta, mỗi một bước đều mang theo sự chà đạp giày xéo.
Cô ta không biết nói cảm giác này thế nào, nhưng cô ta lại biết, Ôn Hinh Nhã là khắc tinh trong đời cô ta.
Trở lại phòng Ninh Thư Thiến đã bị kéo vào một lồng ngực có chút ướt át.
Khi tình cảm lên đến cao trào, Ninh Thư Thiến mị hoặc nói: “Hạo Văn, hôm nay em gặp được bà Từ, từ chỗ bà ấy nghe được một ít tin đồn không tốt về Hinh Nhã, em sợ sẽ ảnh hưởng đến danh dự nhà họ Ôn.”
Ôn Hạo Văn hơi nhíu mày hỏi: “Nói cái gì?”
“Anh biết cậu hai từ Từ Thần Vũ chứ!”
“Cậu hai nhà họ Từ buông thả không kiềm chế, là người ăn chơi trác táng nổi danh ở thủ đô.”
“Bà Từ nói hình như cậu hai Từ nhìn thấy Hinh Nhã ở một quán bar tên là Black Sunday, hơn nữa Hinh Nhã còn uống say như chết, trong thủ đô đều đồn đại Hinh Nhã kiêu căng, thô lỗ, là một cô chủ không làm nên trò trống gì.” Đương nhiên Ninh Thư Thiến không sợ Ôn Hạo Văn nghi ngờ bà ta không chịu được Ôn Hinh Nhã, một phương diện là vì bà ta hiểu Ôn Hạo Văn không quá thích đứa con gái này, về phương diện khác là lúc trước bà ta và Như Nhã ở chung rất hòa hợp, làm sao bao dung được Như Nhã lại không bao dung được Ôn Hinh Nhã chứ.
Từ trước đến nay Ôn Hạo Văn nặng thể diện nhất, nghe xong Ninh Thư Thiến nói thì sắc mặt tức khắc trầm xuống: “Lúc trước khi ba tra được nó, anh nhìn thấy quá khứ mười lăm năm của nó liền không đồng ý ba đón nó về nhà, ai biết ba lại cố ý hành động, Black Sunday là nơi nào chứ, là hộp đêm tập hợp đủ loại bài bạc đồi trụy, nếu để phóng viên biết được, còn không biết sẽ viết thành cái dạng gì, không biết nhà họ Ôn chúng ta sẽ mất mặt như thế nào.”
Trong mắt Ninh Thư Thiến xẹt qua một ý cười đắc ý: “Hạo Văn, Hinh Nhã con bé… Thật ra cũng không có gì, chỉ là tính tính nó có chút bướng bỉnh khó thuần, em muốn dạy dỗ con bé lại là điều đương nhiên….”
Ôn Hạo Văn bực bội nói: “Em không cần nói chuyện thay cho nó, tính tình nó thế nào xem quá khứ mười lăm năm nay của nó là biết, trộm đồ lừa đảo, đánh nhau gây chuyện, giống y hệt một đứa con gái thấp kém, nào có phong phạm của cô chủ nhà họ Ôn.”
Ninh Thư Thiến là như hiểu được tính nghiêm trọng của vấn đề, hoảng loạn nói: “Vậy làm sao bây giờ? Lúc trước nhận nhầm con cháu đã ầm ĩ khó coi trong giới quý tộc thủ đô rồi, nếu mà Hinh Nhã lại làm ra chuyện gì không tốt, có lẽ nhà họ Ôn sẽ trở thành trò cười cho cả giới mất.”
Một câu chọc đến trọng điểm, gia đình thư hương chú trọng nhất là thanh danh và mặt mũi, Ôn Hạo Văn vô cùng bực bội: “Dù sao không thể nhốt nó trong nhà không cho nó ra khỏi cửa được!”
Ninh Thư Thiến chớp mắt nói: “Hay là đưa con bé ra nước ngoài đi! Để nó rời xa cuộc sống lúc trước, vừa lúc trước đó Hinh Nhã chưa học cấp hai, không thể học lên, nền giáo dục ở nước ngoài không giống chúng ta, ra nước ngoài đào tạo mấy năm tự nhiên sẽ bỏ đi thói hư tật xấu trên người.”
Ôn Hạo Văn cảm thấy biện pháp của bà ta rất hay: “Em nói rất đúng, ngày mai anh sẽ thương lượng với ba.”
Trong mắt Ninh Thư Thiến xẹt qua một tia vui mừng: “Hinh Nhã ra ngoài sinh sống khó tránh cô đơn vất vả một chút, chi phí ở nước ngoài lại cao, cũng không thể cho con bé quá ít phí sinh hoạt.”
Có tiền, liền có vốn để hư hỏng.
“Đó là đương nhiên.”
Chương 13.1: Thổi gió bên gối*
*Người ta thường ví lời nỉ non của vợ bên tai chồng là thổi gió bên gối. Tuy là chỉ một trận gió nhỏ nhưng lại có sức công phá rất lớn, có tính quyết định thành bại rất cao trong một số việc.
Sắc mặt Ninh Thư Thiến u ám kéo con gái trở về phòng, dọc trên đường người làm thấy đều im như thóc, đến cả chào hỏi cũng không dám lên tiếng.
Mấy người làm tuổi già ghé lại xì xào bàn tán: “Bà nói xem tại sao bà chủ lại tức giận?”
“Không cần đoán, khẳng định bà chủ tức giận bởi vì cô chủ, từ sau khi cô chủ trở lại nhà họ Ôn, bà chủ có bao giờ vui đâu.”
“Vẫn là bà chủ trước tốt hơn, bà chủ trước luôn xử lý chuyện trong nhà họ Ôn gọn gàng tử tế, thưởng phạt công bằng, chưa bao giờ trách móc người làm nặng nề.”
“Đúng vậy! Bà chủ hiện giờ hễ không như ý một cái là bắt đầu trút giận lên người làm, lại còn muốn học bà chủ cũ ra vẻ dịu dàng, tôi thấy quá giả tạo.”
“Ai bảo ông chủ trúng chiêu này của bà ấy chứ, chúng ta vẫn nên cẩn thận một chút, về sau ít nói xấu bà ấy thôi! Bằng không để bà ấy biết được không biết lại dính phải họa gì đâu, bà quên mất mẹ Trương bởi vì nói xấu sau lưng bà ấy hai câu nên bị đuổi đi à, lúc ấy đến cả ông cụ cũng không ngăn cản được.”
Trong phòng, Ninh Thư Thiến thấm thía nói chuyện với Ôn Du Nhã: “Du Nhã, con tiện nhân Hinh Nhã kia là con nhóc lỗ mãng lớn lên ở bên ngoài, trà trộn đầu đường xó chợ, kiêu ngạo cứng đầu, về sau con đừng đối chọi gay gắt với nó, nếu không cũng không biết con tiện nhân đó sẽ làm ra chuyện gì đâu, mẹ sợ nó tổn thường con.”
Ôn Du Nhã tủi thân khóc lên: “Mẹ, nhưng mà con không nuốt được cơn tức này, dựa vào cái gì mà con tiểu tiện nhân Ôn Hinh Nhã kia vừa đến nhà họ Ôn liền cướp mất sự yêu thích của ông nội, tự cho mình là cô chủ nhà họ Ôn, con ở nhà họ Ôn mười lăm năm không chiếm được cái gì, ba cũng bất công, sinh hoạt phí một tháng của con mới một vạn, dựa vào cái gì mà con nhóc Ôn Hinh Nhã thô lỗ lớn lên ở bên ngoài kia một tháng được tận ba vạn.”
Ninh Thư Thiến thở dài, còn có thể dựa vào cái gì chứ, chỉ bằng cô là huyết mạch của nhà họ Ôn, khi Du Nhã bốn tháng bà ta đã gả vào nhà họ Ôn, rất nhanh Du Nhã liền sửa thành họ Ôn, nhoáng cái đã mười lăm năm, chỉ sợ nội tâm đã sớm coi mình trở thành cô chủ chân chính của nhà họ Ôn, loại quan niệm này đã ăn sâu bén rễ.
Ninh Thư Thiến nghĩ đến vẻ ngoài và khí chất vô cùng giống Mạc Vân Dao của Ôn Hinh Nhã, trong lòng nghẹn muốn chết, đặc biệt là hôm nay không chiếm được nửa phần tiện nghi từ chỗ con tiện nhân này, càng nghĩ càng hận đến ngứa răng: “Du Nhã, nó vừa mới trở lại nhà họ Ôn, danh chính ngôn thuận, con nơi nơi đối chọi với nó, người thiệt thòi chỉ có con, cứ để nó đắc ý, sau này nó làm trò hề, ông nội con tự nhiên sẽ không thích nó nữa.”
Ôn Du Nhã vẫn không tin: “Nhưng mà….”
Ninh Thư Thiến nhẹ nhàng lau đi nước mắt ở khóe mắt cô ta: “Đứa nhỏ ngốc, gà mái chính là gà mái, thế nào cũng không biến thành phượng hoàng được, làm một cô chủ nhà giàu đầu tiên phải có khí chất và tu dưỡng tốt đẹp, con nói Ôn Hinh Nhã có cái đó sao?”
Ôn Du Nhã lắc đầu: “Nhưng mấy thứ này có thể học, không phải cô ta nói ông nội sẽ mời thầy dạy lễ nghi tới dạy cô ta sao?”
Ninh Thư Thiến khẽ cười nói: “Đứa ngốc, nếu thật sự dễ dàng học như vậy thì trên thế giới này nào có sự khác biệt giữa người bình thường với người giàu, khí chất và tu dưỡng tốt đẹp được cô chủ nhà giàu nuôi dưỡng từ nhỏ đến lớn, cũng không phải tùy tiện học là học được.”
Ôn Du Nhã bĩu môi nhào vào lòng Ninh Thư Thiến: “Mặc kệ, con mặc kệ, con không muốn nhìn thấy con tiện nhân Ôn Hinh Nhã này nữa, không quan tâm cô ta là gà mái hay phượng hoàng, mẹ nghĩ cách đuổi cô ta đi đi!”
Ninh Thư Thiến nhíu mày nói: “Con bé này, sao lại giống như đứa trẻ con thế, dù sao nó cũng là huyết mạch của nhà họ Ôn, sao nói đuổi đi là có thể đuổi đi được.”
Ôn Du Nhã không chịu bỏ qua: “Mẹ, mẹ xem cô ta hôm nay xem, chỗ nào cũng đối nghịch với con, thậm chí còn cầm dao ném vào người con, nếu cứ mặc cô ta ở lại đây, con liền mất tay mất chân đấy.”
Ôn Du Nhã nghĩ đến lúc ở cửa hàng Jo-rasmt (Saint Roland), cô ngược sáng bước từng bước một đi tới, đột nhiên cô ta có loại cảm giác hít thở không thông, dường như cả người đều bị chi phối, bước chân nặng nề kia giống như giẫm lên trái tim cô ta, mỗi một bước đều mang theo sự chà đạp giày xéo.
Cô ta không biết nói cảm giác này thế nào, nhưng cô ta lại biết, Ôn Hinh Nhã là khắc tinh trong đời cô ta.
Trở lại phòng Ninh Thư Thiến đã bị kéo vào một lồng ngực có chút ướt át.
Khi tình cảm lên đến cao trào, Ninh Thư Thiến mị hoặc nói: “Hạo Văn, hôm nay em gặp được bà Từ, từ chỗ bà ấy nghe được một ít tin đồn không tốt về Hinh Nhã, em sợ sẽ ảnh hưởng đến danh dự nhà họ Ôn.”
Ôn Hạo Văn hơi nhíu mày hỏi: “Nói cái gì?”
“Anh biết cậu hai từ Từ Thần Vũ chứ!”
“Cậu hai nhà họ Từ buông thả không kiềm chế, là người ăn chơi trác táng nổi danh ở thủ đô.”
“Bà Từ nói hình như cậu hai Từ nhìn thấy Hinh Nhã ở một quán bar tên là Black Sunday, hơn nữa Hinh Nhã còn uống say như chết, trong thủ đô đều đồn đại Hinh Nhã kiêu căng, thô lỗ, là một cô chủ không làm nên trò trống gì.” Đương nhiên Ninh Thư Thiến không sợ Ôn Hạo Văn nghi ngờ bà ta không chịu được Ôn Hinh Nhã, một phương diện là vì bà ta hiểu Ôn Hạo Văn không quá thích đứa con gái này, về phương diện khác là lúc trước bà ta và Như Nhã ở chung rất hòa hợp, làm sao bao dung được Như Nhã lại không bao dung được Ôn Hinh Nhã chứ.
Từ trước đến nay Ôn Hạo Văn nặng thể diện nhất, nghe xong Ninh Thư Thiến nói thì sắc mặt tức khắc trầm xuống: “Lúc trước khi ba tra được nó, anh nhìn thấy quá khứ mười lăm năm của nó liền không đồng ý ba đón nó về nhà, ai biết ba lại cố ý hành động, Black Sunday là nơi nào chứ, là hộp đêm tập hợp đủ loại bài bạc đồi trụy, nếu để phóng viên biết được, còn không biết sẽ viết thành cái dạng gì, không biết nhà họ Ôn chúng ta sẽ mất mặt như thế nào.”
Trong mắt Ninh Thư Thiến xẹt qua một ý cười đắc ý: “Hạo Văn, Hinh Nhã con bé… Thật ra cũng không có gì, chỉ là tính tính nó có chút bướng bỉnh khó thuần, em muốn dạy dỗ con bé lại là điều đương nhiên….”
Ôn Hạo Văn bực bội nói: “Em không cần nói chuyện thay cho nó, tính tình nó thế nào xem quá khứ mười lăm năm nay của nó là biết, trộm đồ lừa đảo, đánh nhau gây chuyện, giống y hệt một đứa con gái thấp kém, nào có phong phạm của cô chủ nhà họ Ôn.”
Ninh Thư Thiến là như hiểu được tính nghiêm trọng của vấn đề, hoảng loạn nói: “Vậy làm sao bây giờ? Lúc trước nhận nhầm con cháu đã ầm ĩ khó coi trong giới quý tộc thủ đô rồi, nếu mà Hinh Nhã lại làm ra chuyện gì không tốt, có lẽ nhà họ Ôn sẽ trở thành trò cười cho cả giới mất.”
Một câu chọc đến trọng điểm, gia đình thư hương chú trọng nhất là thanh danh và mặt mũi, Ôn Hạo Văn vô cùng bực bội: “Dù sao không thể nhốt nó trong nhà không cho nó ra khỏi cửa được!”
Ninh Thư Thiến chớp mắt nói: “Hay là đưa con bé ra nước ngoài đi! Để nó rời xa cuộc sống lúc trước, vừa lúc trước đó Hinh Nhã chưa học cấp hai, không thể học lên, nền giáo dục ở nước ngoài không giống chúng ta, ra nước ngoài đào tạo mấy năm tự nhiên sẽ bỏ đi thói hư tật xấu trên người.”
Ôn Hạo Văn cảm thấy biện pháp của bà ta rất hay: “Em nói rất đúng, ngày mai anh sẽ thương lượng với ba.”
Trong mắt Ninh Thư Thiến xẹt qua một tia vui mừng: “Hinh Nhã ra ngoài sinh sống khó tránh cô đơn vất vả một chút, chi phí ở nước ngoài lại cao, cũng không thể cho con bé quá ít phí sinh hoạt.”
Có tiền, liền có vốn để hư hỏng.
“Đó là đương nhiên.”
Bình luận facebook