Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 878
- Tôi đã gặp Tiêu lão đại ở Trung Quốc, cô ấy chỉ ra cho tôi rất nhiều ý kiến hay, một trong số đó là giấu bí mật việc tôi còn sống, âm thầm đi theo bảo vệ cậu chủ. Tiêu lão đại đưa tôi đến tổ chức Ảnh, gia nhập hội ám vệ. Đội ám vệ của cô ấy không giống với chúng ta, không có năng lực về sức mạnh hay trí tuệ, thay vào đó, họ là những con người cực kì nhạy với thông tin, họ biết tất cả mọi thứ dù luôn luôn ẩn thân rất kĩ. Tốc độ di chuyển của họ nhanh hơn bất kì sát thủ nào, và bộ não cũng làm việc rất mau lẹ. Khi đó tôi mới nhận ra, Tiêu lão đại thật sự quá khác biệt, ngay cả cậu chủ cũng không có trình độ ngang bằng để có thể mang ra so sánh với cô ấy. Chúng tôi được đào tạo để trở nên toàn diện, không chỉ về một thứ mà là về mọi mặt, vì thế người bên cạnh cậu chủ không nhiều, nhưng còn Tiêu lão đại, cô ấy là đào tạo cả một đội quân, và mỗi một người trong số họ phụ trách một mặt, còn nhất định là phải xuất sắc nhất.
- Tôi chỉ ở đội ám vệ vài ngày, học được từ họ một chút kinh nghiệm trong việc ẩn thân và thu thập tin tức, nhưng kết hợp nó với những kĩ năng của mình, tôi đã có thể trở nên mạnh hơn. Sau đó, tôi sang Mỹ, tự do phát huy năng lực của mình. Tôi tìm được Nhị tiểu thư và cậu chủ, biết được mọi hành trình của hai người, vào ngày tất cả di chuyển đến Bush, tôi cũng đã bí mật đi theo. Thấy Nhị tiểu thư bị bắt đi, tôi không thể làm được gì, mọi hành động khi đó sẽ có thể là vô nghĩa nếu tôi liều lĩnh ra mặt, vì vậy tôi đã lén liên lạc với Tiêu lão đại nhờ giúp đỡ, không may rằng tại thời điểm đó cô ấy không có mặt ở Mỹ. Xâm nhập vào lãnh thổ của Mary rất khó khăn, tôi đã phải lựa chọn một con đường khác, khi nhìn thấy Mary FirstFlo dừng lại một cách đột ngột trên đỉnh đồi cùng Nhị tiểu thư, tôi đã nghĩ đến tình huống xấu nhất, bèn tìm đường đi xuống chân vực thẳm.
- Quãng đường đi không mấy thuận lợi nhưng cũng không có nguy hiểm gì, con vực đó tuy sâu nhưng bên dưới lại là một vùng đất chết, có lẽ chính vì vậy mà không có thú dữ hay bất kì sinh vật nào sống được, tuy nhiên, ở đấy có một dòng sông chảy xiết, nước rất bẩn và bốc mùi, tôi không thể đoán ra được bên trong nó chứa cái gì, chỉ biết nó rất độc hại. Chờ một lúc thì bên trên có tiếng động, tôi nghi hoặc ngửa đầu nhìn lên, không ngờ thấy một người nhảy từ trên đó xuống, cứ nghĩ Mary độc ác đến mức đẩy Nhị tiểu thư, nhưng không ngờ... đó lại là cậu chủ. Ngài ấy rơi rất cao, rất nhanh, cuối cùng thì rớt xuống dòng sông chảy xiết. Tôi đã rất hoảng sợ, ngay lập tức liền muốn tiến ra cứu ngài ấy, nhưng không được, tôi ngừng lại, bởi vì bên trên người của Mary FirstFlo vẫn còn đang đứng nhìn xuống, xác thực tình trạng của cậu chủ.
- Tôi bấm bụng, cố kiềm chính bản thân mình, chỉ biết nhìn theo thân thể cậu chủ chảy xuôi dòng nước, hi vọng ngài ấy không bị trôi đi quá xa. Phải chờ sau khi Mary rút người rời đi tôi mới có thể chạy ra khỏi nơi ẩn nấu, lúc đó cậu chủ bị giữ lại bởi một tảng đá lớn, nên may mắn không chảy ra ngoài sông lớn. Lúc tôi đưa ngài ấy lên bờ, khắp thân thể của cậu chủ đều có vết thương, mặc dù đã hình thành thế phòng thủ khi rơi xuống nhưng ngài ấy vẫn ngất đi do trọng lực và áp lực nước quá mạnh. Cộng thêm ngâm trong nước độc hại quá lâu, khiến hơi thở cậu chủ yếu đi rất nhiều. Tôi sơ cứu một vài vết thương nặng bên ngoài, rồi chuyển ngài ấy đi trước khi đám người của Mary tìm đến. Tiêu lão đại cũng đã xuất hiện rất nhanh sau đó, cô ấy dùng những cách duy nhất để giữ lại tính mạng cho cậu chủ, đồng thời liên lạc gấp với phó chủ Mã Nhược Anh.
- Diễn biến tiếp theo, có lẽ Nhị tiểu thư cũng đoán được rồi, Tiêu lão đại đã nhận được tín hiệu của cô, ngay lập tức điều người đi cứu, tôi cũng ra mặt thời điểm đó, tìm đến Anna và Eira, cùng giúp đỡ họ, cuối cùng đã cứu được cô trở về.
Lily dứt lời, câu chuyện đến đây đã gần như kết thúc, mọi vấn đề đều được giải đáp. Âu Dương Thiên Thiên ngồi đối diện, im lặng không lên tiếng. Mặc dù bên ngoài cô vẫn tỏ ra bình thản nhưng nếu nhìn kĩ thì có thể phát hiện thân thể cô có chút cứng ngắt, bàn tay bên dưới dĩa thức ăn siết rất chặt. Mỗi khi nhắc về đêm hôm ấy, nó vẫn là một nỗi kinh hoàng với Âu Dương Thiên Thiên, cô đã mất tất cả chỉ trong một ngày hôm đó.
Lily mím môi, tiếp tục nói:
- Không chỉ Nhị tiểu thư, mà khi tất cả hội tụ đông đủ, cậu chủ cũng đã được cứu sống, đó mới là thành công lớn nhất của chúng tôi...
Âu Dương Thiên Thiên chớp mắt, vẫn tỏ vẻ lạnh nhạt khi nghe những lời của Lily, cô rũ mắt nhìn xuống chiếc dĩa thức ăn trong tay, nghĩ vài giây rồi bốc lên một cuốn mặn ăn thử, đây chỉ là hành động thể hiện sự tôn trọng và công bằng với Lily, cô ấy đã kể thì cô cũng nên giữ lời hứa ăn nó, nhưng mà... khi cảm nhận được hương vị lan tỏa trong miệng mình, Âu Dương Thiên Thiên đã rất kinh ngạc. Cô bất giác nhìn về phía Lily, hỏi:
- Cái này là do ai nấu?
Vốn là một câu hỏi không liên quan với tình hình hiện tại, nhưng nó dường như đã nằm trong sự tính toán của Lily, cô ấy mỉm cười nhìn Âu Dương Thiên Thiên, nụ cười mang ý nghĩa giống như cuối cùng cô đã đợi được Âu Dương Thiên Thiên hỏi câu này vậy.
Lily liếc mắt, nhìn cô lên tiếng:
- Chị ấy nói chỉ cần Nhị tiểu thư thử thì sẽ nhận ra ngay, tôi còn không tin, bây giờ thì tôi tin rồi. Nhị tiểu thư, thật ra tôi vẫn chưa nói hết, ba năm trước, ngoài cô và cậu chủ, tôi còn cứu được một người nữa, là người mà Sherry và Eira đã phải cắn rứt lương tâm để bỏ lại, một mình mang theo cô bỏ chạy. Chị ấy chính là người đã nấu bữa cơm này cho cô, chị ấy cũng đang ở đây.
Lily nói xong, cánh cửa đột nhiên mở ra, Âu Dương Thiên Thiên theo bản năng nhìn qua, ngơ ngác khi thấy một bóng người xuất hiện trước lối ra vào. Đó là... Kỳ Ân!
Chiếc dĩa trên tay Âu Dương Thiên Thiên rơi xuống đất, cô đứng dậy, rời khỏi ghế và đi về phía người phụ nữ đó.
Đây là sự thật sao? Kỳ Ân... Kỳ Ân vẫn còn sống? Cô ấy không chết?
Kỳ Ân đứng đối diện với cô, mỉm cười gọi:
- Nhị tiểu thư.
Dứt lời, cô lao đến ôm chầm lấy Âu Dương Thiên Thiên, nước mắt chảy dài xuống má, bật khóc nhanh chóng. Âu Dương Thiên Thiên cứng nhắc đứng im một chỗ, phải mất một lúc sau, đôi tay cô mới chậm rãi đưa lên, ôm lấy Kỳ Ân.
Thật may mắn, thật may mắn, vì Kỳ Ân đã không chết.
============================================
Sau cuộc hội ngộ đó, đám người Âu Dương Thiên Thiên nhận được tin của Mary, họ di chuyển ngay trong đêm tới bắt bà ta, nhưng không ngờ lại chạm trán với nhà Rostchild.
Giữa lúc đó, một chiếc xe khác cũng đi đến, dừng ngay sau lưng hai người Sherry và Eira. Âu Dương Thiên Thiên nghe tiếng động, xoay đầu nhìn lại.
Những người đàn ông bước ra từ chiếc xe đó, chính là Alex Bush và Sym Bush. Cứ như vậy, nhà Bush cũng có mặt.
Và một tình thế mà không ai trong số họ lường trước được, chính là sau ba năm, cuối cùng tất cả đã lại gặp nhau.
*Nhớ ủng hộ truyện mới "TÌNH NGÀN NĂM" của Tiêu nha, chap mới đều được cập nhật mỗi ngày.
- Tôi chỉ ở đội ám vệ vài ngày, học được từ họ một chút kinh nghiệm trong việc ẩn thân và thu thập tin tức, nhưng kết hợp nó với những kĩ năng của mình, tôi đã có thể trở nên mạnh hơn. Sau đó, tôi sang Mỹ, tự do phát huy năng lực của mình. Tôi tìm được Nhị tiểu thư và cậu chủ, biết được mọi hành trình của hai người, vào ngày tất cả di chuyển đến Bush, tôi cũng đã bí mật đi theo. Thấy Nhị tiểu thư bị bắt đi, tôi không thể làm được gì, mọi hành động khi đó sẽ có thể là vô nghĩa nếu tôi liều lĩnh ra mặt, vì vậy tôi đã lén liên lạc với Tiêu lão đại nhờ giúp đỡ, không may rằng tại thời điểm đó cô ấy không có mặt ở Mỹ. Xâm nhập vào lãnh thổ của Mary rất khó khăn, tôi đã phải lựa chọn một con đường khác, khi nhìn thấy Mary FirstFlo dừng lại một cách đột ngột trên đỉnh đồi cùng Nhị tiểu thư, tôi đã nghĩ đến tình huống xấu nhất, bèn tìm đường đi xuống chân vực thẳm.
- Quãng đường đi không mấy thuận lợi nhưng cũng không có nguy hiểm gì, con vực đó tuy sâu nhưng bên dưới lại là một vùng đất chết, có lẽ chính vì vậy mà không có thú dữ hay bất kì sinh vật nào sống được, tuy nhiên, ở đấy có một dòng sông chảy xiết, nước rất bẩn và bốc mùi, tôi không thể đoán ra được bên trong nó chứa cái gì, chỉ biết nó rất độc hại. Chờ một lúc thì bên trên có tiếng động, tôi nghi hoặc ngửa đầu nhìn lên, không ngờ thấy một người nhảy từ trên đó xuống, cứ nghĩ Mary độc ác đến mức đẩy Nhị tiểu thư, nhưng không ngờ... đó lại là cậu chủ. Ngài ấy rơi rất cao, rất nhanh, cuối cùng thì rớt xuống dòng sông chảy xiết. Tôi đã rất hoảng sợ, ngay lập tức liền muốn tiến ra cứu ngài ấy, nhưng không được, tôi ngừng lại, bởi vì bên trên người của Mary FirstFlo vẫn còn đang đứng nhìn xuống, xác thực tình trạng của cậu chủ.
- Tôi bấm bụng, cố kiềm chính bản thân mình, chỉ biết nhìn theo thân thể cậu chủ chảy xuôi dòng nước, hi vọng ngài ấy không bị trôi đi quá xa. Phải chờ sau khi Mary rút người rời đi tôi mới có thể chạy ra khỏi nơi ẩn nấu, lúc đó cậu chủ bị giữ lại bởi một tảng đá lớn, nên may mắn không chảy ra ngoài sông lớn. Lúc tôi đưa ngài ấy lên bờ, khắp thân thể của cậu chủ đều có vết thương, mặc dù đã hình thành thế phòng thủ khi rơi xuống nhưng ngài ấy vẫn ngất đi do trọng lực và áp lực nước quá mạnh. Cộng thêm ngâm trong nước độc hại quá lâu, khiến hơi thở cậu chủ yếu đi rất nhiều. Tôi sơ cứu một vài vết thương nặng bên ngoài, rồi chuyển ngài ấy đi trước khi đám người của Mary tìm đến. Tiêu lão đại cũng đã xuất hiện rất nhanh sau đó, cô ấy dùng những cách duy nhất để giữ lại tính mạng cho cậu chủ, đồng thời liên lạc gấp với phó chủ Mã Nhược Anh.
- Diễn biến tiếp theo, có lẽ Nhị tiểu thư cũng đoán được rồi, Tiêu lão đại đã nhận được tín hiệu của cô, ngay lập tức điều người đi cứu, tôi cũng ra mặt thời điểm đó, tìm đến Anna và Eira, cùng giúp đỡ họ, cuối cùng đã cứu được cô trở về.
Lily dứt lời, câu chuyện đến đây đã gần như kết thúc, mọi vấn đề đều được giải đáp. Âu Dương Thiên Thiên ngồi đối diện, im lặng không lên tiếng. Mặc dù bên ngoài cô vẫn tỏ ra bình thản nhưng nếu nhìn kĩ thì có thể phát hiện thân thể cô có chút cứng ngắt, bàn tay bên dưới dĩa thức ăn siết rất chặt. Mỗi khi nhắc về đêm hôm ấy, nó vẫn là một nỗi kinh hoàng với Âu Dương Thiên Thiên, cô đã mất tất cả chỉ trong một ngày hôm đó.
Lily mím môi, tiếp tục nói:
- Không chỉ Nhị tiểu thư, mà khi tất cả hội tụ đông đủ, cậu chủ cũng đã được cứu sống, đó mới là thành công lớn nhất của chúng tôi...
Âu Dương Thiên Thiên chớp mắt, vẫn tỏ vẻ lạnh nhạt khi nghe những lời của Lily, cô rũ mắt nhìn xuống chiếc dĩa thức ăn trong tay, nghĩ vài giây rồi bốc lên một cuốn mặn ăn thử, đây chỉ là hành động thể hiện sự tôn trọng và công bằng với Lily, cô ấy đã kể thì cô cũng nên giữ lời hứa ăn nó, nhưng mà... khi cảm nhận được hương vị lan tỏa trong miệng mình, Âu Dương Thiên Thiên đã rất kinh ngạc. Cô bất giác nhìn về phía Lily, hỏi:
- Cái này là do ai nấu?
Vốn là một câu hỏi không liên quan với tình hình hiện tại, nhưng nó dường như đã nằm trong sự tính toán của Lily, cô ấy mỉm cười nhìn Âu Dương Thiên Thiên, nụ cười mang ý nghĩa giống như cuối cùng cô đã đợi được Âu Dương Thiên Thiên hỏi câu này vậy.
Lily liếc mắt, nhìn cô lên tiếng:
- Chị ấy nói chỉ cần Nhị tiểu thư thử thì sẽ nhận ra ngay, tôi còn không tin, bây giờ thì tôi tin rồi. Nhị tiểu thư, thật ra tôi vẫn chưa nói hết, ba năm trước, ngoài cô và cậu chủ, tôi còn cứu được một người nữa, là người mà Sherry và Eira đã phải cắn rứt lương tâm để bỏ lại, một mình mang theo cô bỏ chạy. Chị ấy chính là người đã nấu bữa cơm này cho cô, chị ấy cũng đang ở đây.
Lily nói xong, cánh cửa đột nhiên mở ra, Âu Dương Thiên Thiên theo bản năng nhìn qua, ngơ ngác khi thấy một bóng người xuất hiện trước lối ra vào. Đó là... Kỳ Ân!
Chiếc dĩa trên tay Âu Dương Thiên Thiên rơi xuống đất, cô đứng dậy, rời khỏi ghế và đi về phía người phụ nữ đó.
Đây là sự thật sao? Kỳ Ân... Kỳ Ân vẫn còn sống? Cô ấy không chết?
Kỳ Ân đứng đối diện với cô, mỉm cười gọi:
- Nhị tiểu thư.
Dứt lời, cô lao đến ôm chầm lấy Âu Dương Thiên Thiên, nước mắt chảy dài xuống má, bật khóc nhanh chóng. Âu Dương Thiên Thiên cứng nhắc đứng im một chỗ, phải mất một lúc sau, đôi tay cô mới chậm rãi đưa lên, ôm lấy Kỳ Ân.
Thật may mắn, thật may mắn, vì Kỳ Ân đã không chết.
============================================
Sau cuộc hội ngộ đó, đám người Âu Dương Thiên Thiên nhận được tin của Mary, họ di chuyển ngay trong đêm tới bắt bà ta, nhưng không ngờ lại chạm trán với nhà Rostchild.
Giữa lúc đó, một chiếc xe khác cũng đi đến, dừng ngay sau lưng hai người Sherry và Eira. Âu Dương Thiên Thiên nghe tiếng động, xoay đầu nhìn lại.
Những người đàn ông bước ra từ chiếc xe đó, chính là Alex Bush và Sym Bush. Cứ như vậy, nhà Bush cũng có mặt.
Và một tình thế mà không ai trong số họ lường trước được, chính là sau ba năm, cuối cùng tất cả đã lại gặp nhau.
*Nhớ ủng hộ truyện mới "TÌNH NGÀN NĂM" của Tiêu nha, chap mới đều được cập nhật mỗi ngày.
Bình luận facebook