Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 19
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sáng ngày diễn ra buổi biểu diễn, Thương Mặc và Viên Diệp chỉ tập vài lần rồi thôi. Thứ nhất là bởi trong khoảng thời gian này, tập luyện dưới áp lực cao đã giúp hai người có tiến bộ rất lớn, mấy lần tổng duyệt gần đây vô cùng thuận lợi; hai là vì Kiều Lẫm sợ hai người tập luyện quá độ, buổi tối chính thức lên sân khấu sẽ mệt mỏi. Vậy nên, cả hai tập xong đều được đưa về nhà ngủ một giấc thật ngon.
Năm giờ chiều bọn cậu mới trở lại, thay trang phục biểu diễn rồi đọc qua kịch bản, tránh xảy ra sai sót.
Cuối cùng buổi biểu diễn cũng thật sự bắt đầu. Thương Mặc và Viên Diệp đứng trên bệ nâng, được đưa lên sân khấu một cách chậm rãi. Trong bóng tối, hai người không biết vì sao lại nhìn thoáng qua nhau, khẽ nắm lấy tay của đối phương rồi buông ra, sau đó nhìn đến sân khấu rực rỡ pháo hoa phía trước, nghe thấy tiếng hò hét của fans,… tất cả đều là niềm tự hào và kiêu hãnh của bọn cậu.
Thương Mặc nghĩ, hóa ra hạnh phúc đôi khi cũng chỉ đơn giản như vậy!
Viên Diệp là người cất tiếng hát trước. Khi âm nhạc vang lên, mọi ánh đèn đều tập trung trên người y. Âm sắc của Viên Diệp rất tốt, hơn nữa hôm nay y còn mặc trang phục đen tuyền do Lâm Phi thiết kế, xóa bỏ đi hình tượng nhuyễn manh trước kia, để lộ ra vẻ tà mị vốn bị che giấu. Hình tượng này quả nhiên khiến các fans kinh hỉ thét chói tai, rồi lại kích động che miệng lại, đắm chìm trong tiếng ca.
Viên Diệp thấy lightstick1 phía dưới đồng loạt cuộn sóng, không nén nổi niềm vui sướng, khóe môi cũng mang theo nét cười mà cất tiếng hát. Đến đoạn hát cùng Thương Mặc, y mới khẽ đưa mắt về phía cậu.
Lúc này, một luồng ánh sáng mạnh mẽ chiếu thẳng lên người Thương Mặc. Quần áo trắng tinh khôi, đơn giản mà thanh tao, kết hợp với khóe mắt phiếm tình, quả thật là vừa thanh thuần vừa câu dẫn, dụ người phạm tội!
Fans ở dưới gào thét càng lớn. Đây là lần đâu tiên mọi người được thấy dáng vẻ này của Thương Mặc. Trước đây ai cũng nghĩ Thương Mặc không xinh đẹp bằng Viên Diệp, giờ chỉ biết âm thầm mất mặt, trở thành fan cuồng của cậu.
Thương Mặc lại bị chính sự cuồng nhiệt của fans làm cho sửng sốt. Đời trước cậu chưa bao giờ trải nghiệm tiếng thét còn khủng bố hơn cả tiếng thét dành cho Viên Diệp như thế này. Thương Mặc sợ tới nỗi suýt nữa thì hất luôn cả micro.
Nhưng đây cũng chính là động lực để cậu có thể tự tin cất tiếng hát.
Thanh âm của Viên Diệp rất thích hợp cho những đoạn hát chậm, nhẹ giọng, nhưng Thương Mặc thì không. Giọng của cậu rất đặc trưng, lại chuyên trị những đoạn cao trào, vậy nên trong một bài hát, thường thì Thương Mặc sẽ đảm nhiệm những nốt cao.
Thương Mặc mở miệng, đầu tiên là nhắm mắt lại nắm lấy micro nhẹ giọng hát hai câu, sau đó cậu thở sâu, ngân lên một nốt cao.
Trong nháy mắt, cả khán đài sôi trào, đó quả thực là thời khắc vinh dự của riêng Thương Mặc!
Viên Diệp đứng bên cạnh, nghe thấy nốt cao tiêu chuẩn của cậu, hai mắt chậm rãi mở to, thật tâm cảm thấy mừng cho cậu.
Hát xong ba bài hát, bọn cậu mới đi vào trong thay đồ. Khi hai người trở lại, sự cuồng nhiệt của fans chỉ tăng chứ không hề giảm.
Cả hai cũng không hề cảm thấy phiền, thậm chí nghe được những âm thanh của fans, Thương Mặc và Viên Diệp dường như còn được tiếp thêm sức lực.
Khi trở lại phòng nghỉ vào giữa buổi, Thương Mặc không ngờ bên trong còn có một người đàn ông đang đợi. Thấy hai người bước vào, người đàn ông ấy đứng lên, đưa hoa trong tay cho bọn cậu. Suốt cả quá trình, trên khuôn mặt người đàn ông ấy luôn mang theo ý cười, đôi môi mỏng cũng hơi gợi lên.
Thương Mặc nhìn người trước mắt, cảm giác như mỗi một tế bào trên cơ thể đều đang hoan hô nhảy nhót.
Hôm nay dường như là ngày may mắn của cậu!
Thần tượng của cậu tới xem các cậu biểu diễn, cậu sao có thể không kích động cho được.
Phải biết rằng Hứa Ý là một đại bài ảnh đế, nghe nói không ít ca sĩ nổi tiếng cũng từng mời anh đến buổi biểu diễn của họ nhưng đều không được, vậy mà một ca sĩ hạng hai như cậu lại có diễm phúc ấy! Hơn nữa đây còn là thần tượng của Thương Mặc!
Cho dù có nói như thế nào cậu vẫn rất vui vẻ, mặc dù Thương Mặc không rõ vì sao Hứa Ý lại đến đây.
Nhưng lúc này cậu không có thời gian để nghĩ nhiều như thế. Thương Mặc chỉ lo ca khúc vừa rồi mình hát không tốt.
Kiều Lẫm thấy Thương Mặc vì quá kinh hỉ mà nói không ra lời, ho nhẹ một tiếng xem như nhắc nhở, lúc này Thương Mặc mới đỏ mặt cúi đầu bắt tay chào hỏi ảnh đế, chỉ là trong lời nói vẫn có vài phần lộn xộn.
“Anh… Anh, sao anh lại đến đây. Vừa rồi em, em hát không tốt lắm, anh đừng để ý.”
Hứa Ý nắm chặt tay cậu, cười khen ngợi: “Tôi thấy rất hay.”
Nghe vậy, mặt Thương Mặc nháy mắt đỏ bừng, kết hợp với khuôn mặt được trang điểm kĩ lưỡng lại hiện ra vài phần diễm lệ, khóe mắt kia ở tư thế cúi đầu trông trông thập phần câu nhân, mà bản thân cậu còn đang vô ý khẽ cắn môi, quả thực..
Kiều Lẫm đứng một bên nhìn, cảm thấy đêm nay Thương Mặc dường như có thêm vài phần kinh diễm.
Hứa Ý vỗ vai Thương Mặc, cười với cả hai người: “Thật sự đấy. Các cậu vừa hát xong, ngồi xuống uống ngụm nước trước đi đã.”
Hai người gật đầu, mọi người cùng ngồi xuống uống nước.
Thương Mặc vẫn cảm thấy rất sung sướng, nhưng trước mặt thần tượng, cậu vẫn muốn rụt rè một chút. Chỉ là, cậu không thể quản nổi bản thân nữa rồi.
“Anh có thể chụp cùng em một bức ảnh được không?” – Thương Mặc bóp ly nước trong tay, thật cẩn thận mà hỏi Hứa Ý.
Hứa Ý gật đầu, thân thiện nói: “Tất nhiên là được.”
Chụp ảnh xong không bao lâu, nhân viên đã chạy vào giục hai người thay quần áo lên sân khấu. Thương Mặc rất tiếc nuối, nhưng cũng chỉ có thể đi thay quần áo. Trước khi lên sân khấu, cậu quay lại nói với thần tượng: “Cảm ơn anh hôm nay đã đến.”
Hứa Ý nghe vậy ngẩn người, sau cười nói: “Không cần cảm ơn. Đây cũng là vinh hạnh của tôi.”
Buổi biểu diễn diễn ra vô cùng thành công. Cuối cùng Thương Mặc đã có thể hoàn thành tâm nguyện của mình.
Giờ cậu đã có thể đi xem phim “Trên đỉnh Nam Sơn” của thần tượng như ý muốn. Mặc dù đời trước đã xem qua ba lần, Thương Mặc vẫn thấy mỗi lần xem sẽ có những cảm xúc khác nhau.
Không kịp tẩy trang, Thương Mặc đã vội vàng lôi kéo Viên Diệp ở phía sau đi ra ngoài. Nhưng ánh mắt trong chiếc xe quen thuộc kia đã khiến cậu phải dừng lại.
Viên Diệp thấy cậu dừng lại cũng dừng lại theo, nghi hoặc nhìn về phía Thương Mặc. Nhìn theo ánh mắt cậu, y thấy Đỗ Thác từ trên xe bước xuống, thâm tình cười đi về phía bọn họ.
Đỗ Thác đến gần, đứng trước mặt hai người, thấy người không chịu tẩy trang đã đi ra, khẽ cau mày, vươn tay vuốt ve khuôn mặt Thương mặc, ngắm nghía khuôn mặt được trang điểm tinh xảo của cậu, lại nhìn đến đôi mắt đang rũ xuống kia, cười hỏi: “Em mệt không?”
Thương Mặc lắc lắc đầu, trong lòng biết giờ buổi biểu diễn đã kết thúc, cũng là lúc nên nói chia tay với hắn.
Nhưng Diệp tử còn ở đây, nếu bây giờ nói luôn, e rằng có chút không ổn.
Đỗ Thác lại hỏi: “Em đói không? Tôi có bảo mẹ Lý làm bí đao hầm thịt mà em thích, giờ đang để trên xe.”
Thương Mặc lắc đầu, không nói chuyện.
Viên Diệp cảm thấy mình cứ đứng đây mãi sẽ rất xấu hổ, vì vậy nói: “Hình như lúc nãy Kiều Lẫm tìm tớ có việc, tớ đi tìm anh ấy trước, cậu với Đỗ tiên sinh đi xem phim đi.”
Đỗ Thác đuổi kịp lời Thương Mặc, giành nói trước: “Vậy cảm ơn cậu.”
Viên Diệp cười đáp: “Đừng khách khí. Anh đối tốt với Tiểu Mặc vào nhé, nếu không tôi sẽ là người đầu tiên tính sổ với anh!”
“Tất nhiên!” – Đỗ Thác cười hứa hẹn – “Sau này tôi đối với ai không tốt cũng sẽ không đối xử với Mặc Mặc không tốt!”
Thương Mặc đứng một bên, nghe bọn hắn anh một câu tôi một câu mà trò chuyện thật vui, cảm thấy người cần đi phải là mình mới đúng. Nếu bây giờ cậu chạy đi thì có vấn đề gì không nhỉ?
Nhưng Thương Mặc cũng đã tự hạ quyết định, cho dù thế nào, đêm nay nhất định phải chia tay với Đỗ Thác.
Viên Diệp đi rồi, Đỗ Thác vươn tay muốn nắm tay Thương Mặc, lại bị cậu né tránh. Hắn nhìn cậu, thấy Thương Mặc lùi về sau một bước, trong mắt như có ánh sáng.
Đỗ Thác nghe thấy cậu nói: “Đỗ tổng, chúng ta chia tay đi.”
Trái tim giống như bị ai nghiền nát, Đỗ Thác cảm giác mình dường như không thở nổi. Hắn mỉm cười, cố gắng kiềm chế áp suất thấp của bản thân: “Đêm nay Mặc Mặc sao vậy? Tự nhiên lại đùa như thế.”
“Không phải là đùa.” – Thương Mặc nhìn vào mắt hắn, cắn môi trả lời – “Tôi nói thật, chúng ta chia tay đi. Lúc trước anh đã nói, nếu cảm thấy phiền chán thì nói với anh, anh sẽ đồng ý chia tay.”
Hai tay Đỗ Thác vo lại thành quyền. Hắn trầm mặc một lúc mới mở miệng: “ Vậy có nghĩa là giờ Mặc Mặc chán ghét tôi, phải không?”
Thương Mặc ngẩn người. Thật ra không phải cậu chán ghét hắn, mà là tuyệt vọng!
Tuy rằng đời này Đỗ Thác bỗng nhiên dính lấy cậu một cách khó hiểu khiến cậu rất nghi ngờ, thậm chí còn ôm chút hi vọng, có khi nào kiếp này sẽ khác, người Đỗ Thác thích là cậu chứ không phải Viên Diệp.
Nhưng khoảnh khắc ở trong bệnh viên nghe được câu nói dịu dàng Đỗ Thác dành cho Viên Diệp, Thương Mặc đã tự giễu mà hiểu, yêu thương, qua một kiếp vẫn chưa bao giờ là chuyện trời xanh chiếu cố cậu.
Giờ Đỗ Thác hỏi cậu có phải chán ghét hắn rồi hay không, Thương Mặc cũng thuận theo tự nhiên mà nói: “Đúng vậy.”
Khó có dịp thấy được khuôn mặt luôn dịu dàng của người đàn ông kia bỗng biến trầm, đáy mắt cũng mang theo chút tình cảm bất đồng, Thương Mặc không muốn nhìn thấy người kia như vậy, vội cúi đầu.
Đỗ Thác mở miệng nói: “Không sao, chán ghét cũng là do tôi!” – Hắn thở dài, trầm mặc một lúc rồi nói – “Tôi đáp ứng em, chúng ta chia tay.”
Rõ ràng Thương Mặc là người chủ động nói chia tay, vậy nhưng khi nghe thấy Đỗ Thác đáp ứng, không rõ vì sao, ngoại trừ một tia khoái cảm vì đã trả được thù, đáy lòng cậu chỉ còn là chua xót.
Thương Mặc nghĩ có lẽ là cả đời này, cậu cũng đã ngã vào bẫy rập mang tên sự dịu dàng của Đỗ Thác.
Nhưng thôi, giờ hắn đã đồng ý chia tay, sau này hai người sẽ không còn dính líu gì đến nhau nữa, thậm chí đến cơ hội gặp mặt cũng không có, cậu sẽ có thể thoát ra khỏi cái bẫy của hắn
Lúc này, Đỗ Thác bỗng nhiên mở miệng: “Nhưng tôi không nói sau khi chia tay không thể theo đuổi em lần nữa.”
Hết chương 20
(1) GG và QT dịch là “thanh ánh sáng” và “huỳnh quang bổng”, đồng chí nào là fan gơ chắc cũng biết mình thường gọi bằng tên Tiếng Anh là lightstick luôn, bonus cho các tình yêu ảnh minh họa lightstick nhà mị:
Các đồng chí đã sẵn sàng để ngược công tơi to the bời chưaaaa!!!!!
Sáng ngày diễn ra buổi biểu diễn, Thương Mặc và Viên Diệp chỉ tập vài lần rồi thôi. Thứ nhất là bởi trong khoảng thời gian này, tập luyện dưới áp lực cao đã giúp hai người có tiến bộ rất lớn, mấy lần tổng duyệt gần đây vô cùng thuận lợi; hai là vì Kiều Lẫm sợ hai người tập luyện quá độ, buổi tối chính thức lên sân khấu sẽ mệt mỏi. Vậy nên, cả hai tập xong đều được đưa về nhà ngủ một giấc thật ngon.
Năm giờ chiều bọn cậu mới trở lại, thay trang phục biểu diễn rồi đọc qua kịch bản, tránh xảy ra sai sót.
Cuối cùng buổi biểu diễn cũng thật sự bắt đầu. Thương Mặc và Viên Diệp đứng trên bệ nâng, được đưa lên sân khấu một cách chậm rãi. Trong bóng tối, hai người không biết vì sao lại nhìn thoáng qua nhau, khẽ nắm lấy tay của đối phương rồi buông ra, sau đó nhìn đến sân khấu rực rỡ pháo hoa phía trước, nghe thấy tiếng hò hét của fans,… tất cả đều là niềm tự hào và kiêu hãnh của bọn cậu.
Thương Mặc nghĩ, hóa ra hạnh phúc đôi khi cũng chỉ đơn giản như vậy!
Viên Diệp là người cất tiếng hát trước. Khi âm nhạc vang lên, mọi ánh đèn đều tập trung trên người y. Âm sắc của Viên Diệp rất tốt, hơn nữa hôm nay y còn mặc trang phục đen tuyền do Lâm Phi thiết kế, xóa bỏ đi hình tượng nhuyễn manh trước kia, để lộ ra vẻ tà mị vốn bị che giấu. Hình tượng này quả nhiên khiến các fans kinh hỉ thét chói tai, rồi lại kích động che miệng lại, đắm chìm trong tiếng ca.
Viên Diệp thấy lightstick1 phía dưới đồng loạt cuộn sóng, không nén nổi niềm vui sướng, khóe môi cũng mang theo nét cười mà cất tiếng hát. Đến đoạn hát cùng Thương Mặc, y mới khẽ đưa mắt về phía cậu.
Lúc này, một luồng ánh sáng mạnh mẽ chiếu thẳng lên người Thương Mặc. Quần áo trắng tinh khôi, đơn giản mà thanh tao, kết hợp với khóe mắt phiếm tình, quả thật là vừa thanh thuần vừa câu dẫn, dụ người phạm tội!
Fans ở dưới gào thét càng lớn. Đây là lần đâu tiên mọi người được thấy dáng vẻ này của Thương Mặc. Trước đây ai cũng nghĩ Thương Mặc không xinh đẹp bằng Viên Diệp, giờ chỉ biết âm thầm mất mặt, trở thành fan cuồng của cậu.
Thương Mặc lại bị chính sự cuồng nhiệt của fans làm cho sửng sốt. Đời trước cậu chưa bao giờ trải nghiệm tiếng thét còn khủng bố hơn cả tiếng thét dành cho Viên Diệp như thế này. Thương Mặc sợ tới nỗi suýt nữa thì hất luôn cả micro.
Nhưng đây cũng chính là động lực để cậu có thể tự tin cất tiếng hát.
Thanh âm của Viên Diệp rất thích hợp cho những đoạn hát chậm, nhẹ giọng, nhưng Thương Mặc thì không. Giọng của cậu rất đặc trưng, lại chuyên trị những đoạn cao trào, vậy nên trong một bài hát, thường thì Thương Mặc sẽ đảm nhiệm những nốt cao.
Thương Mặc mở miệng, đầu tiên là nhắm mắt lại nắm lấy micro nhẹ giọng hát hai câu, sau đó cậu thở sâu, ngân lên một nốt cao.
Trong nháy mắt, cả khán đài sôi trào, đó quả thực là thời khắc vinh dự của riêng Thương Mặc!
Viên Diệp đứng bên cạnh, nghe thấy nốt cao tiêu chuẩn của cậu, hai mắt chậm rãi mở to, thật tâm cảm thấy mừng cho cậu.
Hát xong ba bài hát, bọn cậu mới đi vào trong thay đồ. Khi hai người trở lại, sự cuồng nhiệt của fans chỉ tăng chứ không hề giảm.
Cả hai cũng không hề cảm thấy phiền, thậm chí nghe được những âm thanh của fans, Thương Mặc và Viên Diệp dường như còn được tiếp thêm sức lực.
Khi trở lại phòng nghỉ vào giữa buổi, Thương Mặc không ngờ bên trong còn có một người đàn ông đang đợi. Thấy hai người bước vào, người đàn ông ấy đứng lên, đưa hoa trong tay cho bọn cậu. Suốt cả quá trình, trên khuôn mặt người đàn ông ấy luôn mang theo ý cười, đôi môi mỏng cũng hơi gợi lên.
Thương Mặc nhìn người trước mắt, cảm giác như mỗi một tế bào trên cơ thể đều đang hoan hô nhảy nhót.
Hôm nay dường như là ngày may mắn của cậu!
Thần tượng của cậu tới xem các cậu biểu diễn, cậu sao có thể không kích động cho được.
Phải biết rằng Hứa Ý là một đại bài ảnh đế, nghe nói không ít ca sĩ nổi tiếng cũng từng mời anh đến buổi biểu diễn của họ nhưng đều không được, vậy mà một ca sĩ hạng hai như cậu lại có diễm phúc ấy! Hơn nữa đây còn là thần tượng của Thương Mặc!
Cho dù có nói như thế nào cậu vẫn rất vui vẻ, mặc dù Thương Mặc không rõ vì sao Hứa Ý lại đến đây.
Nhưng lúc này cậu không có thời gian để nghĩ nhiều như thế. Thương Mặc chỉ lo ca khúc vừa rồi mình hát không tốt.
Kiều Lẫm thấy Thương Mặc vì quá kinh hỉ mà nói không ra lời, ho nhẹ một tiếng xem như nhắc nhở, lúc này Thương Mặc mới đỏ mặt cúi đầu bắt tay chào hỏi ảnh đế, chỉ là trong lời nói vẫn có vài phần lộn xộn.
“Anh… Anh, sao anh lại đến đây. Vừa rồi em, em hát không tốt lắm, anh đừng để ý.”
Hứa Ý nắm chặt tay cậu, cười khen ngợi: “Tôi thấy rất hay.”
Nghe vậy, mặt Thương Mặc nháy mắt đỏ bừng, kết hợp với khuôn mặt được trang điểm kĩ lưỡng lại hiện ra vài phần diễm lệ, khóe mắt kia ở tư thế cúi đầu trông trông thập phần câu nhân, mà bản thân cậu còn đang vô ý khẽ cắn môi, quả thực..
Kiều Lẫm đứng một bên nhìn, cảm thấy đêm nay Thương Mặc dường như có thêm vài phần kinh diễm.
Hứa Ý vỗ vai Thương Mặc, cười với cả hai người: “Thật sự đấy. Các cậu vừa hát xong, ngồi xuống uống ngụm nước trước đi đã.”
Hai người gật đầu, mọi người cùng ngồi xuống uống nước.
Thương Mặc vẫn cảm thấy rất sung sướng, nhưng trước mặt thần tượng, cậu vẫn muốn rụt rè một chút. Chỉ là, cậu không thể quản nổi bản thân nữa rồi.
“Anh có thể chụp cùng em một bức ảnh được không?” – Thương Mặc bóp ly nước trong tay, thật cẩn thận mà hỏi Hứa Ý.
Hứa Ý gật đầu, thân thiện nói: “Tất nhiên là được.”
Chụp ảnh xong không bao lâu, nhân viên đã chạy vào giục hai người thay quần áo lên sân khấu. Thương Mặc rất tiếc nuối, nhưng cũng chỉ có thể đi thay quần áo. Trước khi lên sân khấu, cậu quay lại nói với thần tượng: “Cảm ơn anh hôm nay đã đến.”
Hứa Ý nghe vậy ngẩn người, sau cười nói: “Không cần cảm ơn. Đây cũng là vinh hạnh của tôi.”
Buổi biểu diễn diễn ra vô cùng thành công. Cuối cùng Thương Mặc đã có thể hoàn thành tâm nguyện của mình.
Giờ cậu đã có thể đi xem phim “Trên đỉnh Nam Sơn” của thần tượng như ý muốn. Mặc dù đời trước đã xem qua ba lần, Thương Mặc vẫn thấy mỗi lần xem sẽ có những cảm xúc khác nhau.
Không kịp tẩy trang, Thương Mặc đã vội vàng lôi kéo Viên Diệp ở phía sau đi ra ngoài. Nhưng ánh mắt trong chiếc xe quen thuộc kia đã khiến cậu phải dừng lại.
Viên Diệp thấy cậu dừng lại cũng dừng lại theo, nghi hoặc nhìn về phía Thương Mặc. Nhìn theo ánh mắt cậu, y thấy Đỗ Thác từ trên xe bước xuống, thâm tình cười đi về phía bọn họ.
Đỗ Thác đến gần, đứng trước mặt hai người, thấy người không chịu tẩy trang đã đi ra, khẽ cau mày, vươn tay vuốt ve khuôn mặt Thương mặc, ngắm nghía khuôn mặt được trang điểm tinh xảo của cậu, lại nhìn đến đôi mắt đang rũ xuống kia, cười hỏi: “Em mệt không?”
Thương Mặc lắc lắc đầu, trong lòng biết giờ buổi biểu diễn đã kết thúc, cũng là lúc nên nói chia tay với hắn.
Nhưng Diệp tử còn ở đây, nếu bây giờ nói luôn, e rằng có chút không ổn.
Đỗ Thác lại hỏi: “Em đói không? Tôi có bảo mẹ Lý làm bí đao hầm thịt mà em thích, giờ đang để trên xe.”
Thương Mặc lắc đầu, không nói chuyện.
Viên Diệp cảm thấy mình cứ đứng đây mãi sẽ rất xấu hổ, vì vậy nói: “Hình như lúc nãy Kiều Lẫm tìm tớ có việc, tớ đi tìm anh ấy trước, cậu với Đỗ tiên sinh đi xem phim đi.”
Đỗ Thác đuổi kịp lời Thương Mặc, giành nói trước: “Vậy cảm ơn cậu.”
Viên Diệp cười đáp: “Đừng khách khí. Anh đối tốt với Tiểu Mặc vào nhé, nếu không tôi sẽ là người đầu tiên tính sổ với anh!”
“Tất nhiên!” – Đỗ Thác cười hứa hẹn – “Sau này tôi đối với ai không tốt cũng sẽ không đối xử với Mặc Mặc không tốt!”
Thương Mặc đứng một bên, nghe bọn hắn anh một câu tôi một câu mà trò chuyện thật vui, cảm thấy người cần đi phải là mình mới đúng. Nếu bây giờ cậu chạy đi thì có vấn đề gì không nhỉ?
Nhưng Thương Mặc cũng đã tự hạ quyết định, cho dù thế nào, đêm nay nhất định phải chia tay với Đỗ Thác.
Viên Diệp đi rồi, Đỗ Thác vươn tay muốn nắm tay Thương Mặc, lại bị cậu né tránh. Hắn nhìn cậu, thấy Thương Mặc lùi về sau một bước, trong mắt như có ánh sáng.
Đỗ Thác nghe thấy cậu nói: “Đỗ tổng, chúng ta chia tay đi.”
Trái tim giống như bị ai nghiền nát, Đỗ Thác cảm giác mình dường như không thở nổi. Hắn mỉm cười, cố gắng kiềm chế áp suất thấp của bản thân: “Đêm nay Mặc Mặc sao vậy? Tự nhiên lại đùa như thế.”
“Không phải là đùa.” – Thương Mặc nhìn vào mắt hắn, cắn môi trả lời – “Tôi nói thật, chúng ta chia tay đi. Lúc trước anh đã nói, nếu cảm thấy phiền chán thì nói với anh, anh sẽ đồng ý chia tay.”
Hai tay Đỗ Thác vo lại thành quyền. Hắn trầm mặc một lúc mới mở miệng: “ Vậy có nghĩa là giờ Mặc Mặc chán ghét tôi, phải không?”
Thương Mặc ngẩn người. Thật ra không phải cậu chán ghét hắn, mà là tuyệt vọng!
Tuy rằng đời này Đỗ Thác bỗng nhiên dính lấy cậu một cách khó hiểu khiến cậu rất nghi ngờ, thậm chí còn ôm chút hi vọng, có khi nào kiếp này sẽ khác, người Đỗ Thác thích là cậu chứ không phải Viên Diệp.
Nhưng khoảnh khắc ở trong bệnh viên nghe được câu nói dịu dàng Đỗ Thác dành cho Viên Diệp, Thương Mặc đã tự giễu mà hiểu, yêu thương, qua một kiếp vẫn chưa bao giờ là chuyện trời xanh chiếu cố cậu.
Giờ Đỗ Thác hỏi cậu có phải chán ghét hắn rồi hay không, Thương Mặc cũng thuận theo tự nhiên mà nói: “Đúng vậy.”
Khó có dịp thấy được khuôn mặt luôn dịu dàng của người đàn ông kia bỗng biến trầm, đáy mắt cũng mang theo chút tình cảm bất đồng, Thương Mặc không muốn nhìn thấy người kia như vậy, vội cúi đầu.
Đỗ Thác mở miệng nói: “Không sao, chán ghét cũng là do tôi!” – Hắn thở dài, trầm mặc một lúc rồi nói – “Tôi đáp ứng em, chúng ta chia tay.”
Rõ ràng Thương Mặc là người chủ động nói chia tay, vậy nhưng khi nghe thấy Đỗ Thác đáp ứng, không rõ vì sao, ngoại trừ một tia khoái cảm vì đã trả được thù, đáy lòng cậu chỉ còn là chua xót.
Thương Mặc nghĩ có lẽ là cả đời này, cậu cũng đã ngã vào bẫy rập mang tên sự dịu dàng của Đỗ Thác.
Nhưng thôi, giờ hắn đã đồng ý chia tay, sau này hai người sẽ không còn dính líu gì đến nhau nữa, thậm chí đến cơ hội gặp mặt cũng không có, cậu sẽ có thể thoát ra khỏi cái bẫy của hắn
Lúc này, Đỗ Thác bỗng nhiên mở miệng: “Nhưng tôi không nói sau khi chia tay không thể theo đuổi em lần nữa.”
Hết chương 20
(1) GG và QT dịch là “thanh ánh sáng” và “huỳnh quang bổng”, đồng chí nào là fan gơ chắc cũng biết mình thường gọi bằng tên Tiếng Anh là lightstick luôn, bonus cho các tình yêu ảnh minh họa lightstick nhà mị:
Các đồng chí đã sẵn sàng để ngược công tơi to the bời chưaaaa!!!!!
Bình luận facebook