Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 45: Kỳ Hà gây phiền phức
TSCPTĐK - Chương 45
Chương 45: Kỳ Hà gây phiền phức
Kỳ Thiếu Vinh nhắm mắt lại, sách trên tay cũng không đọc thêm được một chữ nào, Kỳ Thiếu Vinh khép lại sách trên tay, đi vào ký túc xá.
"Thiếu gia, ngươi đã trở lại." Kỳ Hằng tiến lên nghênh đón.
Học viện an bài cho học viên ban đặc thù ký túc xá bốn người, muốn ở phòng đơn thì phải đóng thêm một ngàn đồng vàng, không ít học viên ban đặc thù đều xin chuyển sang ký túc xá đơn, người ở ký túc xá đơn còn có một chỗ tốt là có thể mang theo một thư đồng.
"Thiếu gia, không phải ngươi nói đi thư viện sao, nghe nói thư viện của Thiên Lan học viện lớn nhất cả nước, Thánh Hoàng học viện từng tỏ ý bỏ vốn ngàn vạn đồng vàng mua lại thư tịch trân quý trong thư viện, ngay cả hiệu trưởng coi tài như mạng cũng cự tuyệt." Kỳ Hằng nói.
Kỳ Thiếu Vinh đỡ trán, có chút sầu lo than thở: "Chuyện này khả năng có chút phiền phức."
Kỳ Hằng khó hiểu nhìn Kỳ Thiếu Vinh: "Xảy ra chuyện gì sao?"
"Trang Linh là đạo sư hệ lịch sử ở Thiên Lan học viện."
"Cái này có vấn đề gì sao?"
"Hình như nàng mơ hồ đoán được một thân phận khác của ta."
Kỳ Hằng trừng lớn mắt: "Sao lại như vậy?"
Kỳ Thiếu Vinh nhún vai: "Trên đời này vẫn có rất nhiều người thông minh." Hắn ở cùng Trang Hạo lâu như vậy, Trang Hạo lúc nhìn thấy hắn, một chút suy nghĩ cũng không có, cố tình Trang Linh này lại lập tức nhìn ra không ổn, không biết đây là do Trang Linh quá thông minh hay là Trang Hạo quá ngu xuẩn.
"Trang Linh chỉ đang hoài nghi?" Kỳ Hằng hỏi.
Kỳ Thiếu Vinh gật đầu: "Đúng vậy, nàng nói nàng sẽ không nhúng tay."
"Vậy là tốt rồi, kỳ thật cho dù Trang Linh tiểu thư có nói cũng chưa chắc sẽ có người sẽ tin."
Kỳ Thiếu Vinh gật đầu: "Cũng đúng!"
"Ta nghe nói Trang đại thiếu đã tới, hiệu trưởng nhìn thấy hắn giống như nhìn thấy kim nguyên bảo vậy, không nói hai lời liền muốn cạy góc tường, đáng tiếc không thành." Kỳ Hằng nói.
Kỳ Thiếu Vinh hai tay chống lưng: "Tiểu tử Trang Hạo này có gì đặc biệt hơn người đâu, còn không phải là biết cạch đầu thai thôi sao? Một đám người đều nhìn hắn với con mắt khác."
Kỳ Hằng gật đầu: "Cái đó còn không phải sao."
Kỳ Thiếu Vinh tràn đầy cảm thán than thở: "Mệnh tiểu tử này thật tốt! Chẳng những xuất thân từ Trang gia cầm đầu tứ đại gia tộc, thiên phú của bản thân còn xuất chúng như vậy, không biết đời trước tiểu tử này làm bao nhiêu chuyện tốt!"
"Thiếu gia, động tâm sao?" Kỳ Hằng hỏi.
"Động tâm? Gặp được tiểu tử như vậy, ta chỉ có duy nhất một loại suy nghĩ, chính là đem tiểu tử vừa liếc mắt một cái là có thể làm người khác cảm nhận được nhân thế bất công như vậy gạt ngã trên mặt đất, rồi hung hăng dẫm hai chân lên." Kỳ Thiếu Vinh âm u nói.
Kỳ Hằng tràn đầy bất đắc dĩ nhìn Kỳ Thiếu Vinh: "Thiếu gia, ngươi cũng thật hung tàn!"
Kỳ Thiếu Vinh cười cười: "Có ai nói không phải đâu."
Kỳ Hằng: "......"
............
Lễ chiêu tân của học viện rất nhanh liền kết thúc.
Xuất phát từ lễ phép, ngày đầu tiên, Kỳ Thiếu Vinh đi vào phòng học báo danh.
Kỳ Thiếu Vinh vừa tiến vào phòng học liền hối hận. Sau khi tới phòng học, Kỳ Thiếu Vinh liền tìm một góc ngồi xuống. Kỳ Thiếu Vinh muốn điệu thấp, căn bản lại không điệu thấp được.
Ánh mắt của các học viên xung quanh đều tập trung trên người hắn, có đồng tình, có thương hại, có vui sướng khi người gặp họa......
Cho dù cùng là phế vật trong gia tộc, nhưng phế vật cũng chia ra ba bảy loại, làm một ma võ phế nhân, Kỳ Thiếu Vinh trong mắt một chúng học viên tự nhiên là xép hạng bét nhất.
Kỳ Thiếu Vinh xoa xoa trán, hắn là một người điệu thấp, thật sự không thích bị người khác chú mục.
Kỳ Thiếu Vinh ở lớp trên lớp học một khóa liền rời đi.
"Thiếu gia, sao ngươi trở lại sớm như vậy?" Kỳ Hằng hỏi.
Kỳ Thiếu Vinh hít sâu một hơi: "Lên lớp không thú vị."
"Thiếu gia, ngươi đã gặp qua là không quên được, đi học chỉ lãng phí thời gian, dù sao lúc trước ngươi cũng là vì thư viện mới tới, ngươi trực tiếp đến thư viện đọc sách là được."
Kỳ Thiếu Vinh gật đầu: "Cũng đúng!"
Kỳ Thiếu Vinh là ma pháp sư song hệ quang minh, hắc ám, Kỳ Thiếu Vinh đầu thai đến phiến đại lục này nhiều năm như vậy còn chưa từng nghe nói đến người mang loại thuộc tính này, bất quá, Kỳ Thiếu Vinh nghĩ người mang loại thuộc tính này chắc chắn có tồn tại, bất quá, kiểm nghiệm không ra mà thôi, phỏng chừng là đã trở thành ma võ phế nhân.
Kỳ Thiếu Vinh tu luyện tới bình cảnh liền nghĩ tới nương theo cơ hội gia tộc cho tiến vào thư viện Thiên Lan học viện, tìm một chút biện pháp tu luyện.
Thư viện Thiên Lan học viện nổi tiếng trên đời, nghe nói trong thư viện còn có rất nhiều bản chép tay của đại năng lưu lại từ mấy vạn năm trước.
Kỳ Thiếu Vinh mỗi ngày đúng giờ đến thư viện báo danh, lật xem sách trong thư viện.
Kỳ Thiếu Vinh ở lại thư viện hơn mười ngày khiến cho không ít người chú ý.
"Đó chính là cái Kỳ Thiếu Vinh sao, mỗi ngày không đi học, ngược lại lại chạy tới thư viện giả bộ cho ai xem."
"Một ma võ phế nhân cư nhiên lại xem sách về ma pháp, hắn cho rằng hắn xem nhiều là có thể biến thành ma pháp sư sao."
"Tốc độ lật sách của hắn cũng thật nhanh, hắn thật sự xem được sao?"
"Đừng nói nữa, tiểu tử này cũng đủ đáng thương, Trang Hạo từ hôn, trong lòng hắn khẳng định là không dễ chịu."
"Trang Hạo không từ hôn, chẳng lẽ còn định ở cùng một tên ma võ phế nhân sao? Cái này cũng quá ủy khuất Trang Hạo."
............
Kỳ Thiếu Vinh nghe mấy học viên xung quanh cao giọng "khe khẽ nói nhỏ", chỉ lo nhìn sách trong tay mình, từ nhỏ đến lớn, châm chọc như vậy hắn đã nghe đến lỗ tai cũng phải mọc kén, hiện tại nghe tới, một chút cảm giác cũng không còn.
Kỳ Thiếu Vinh đi ra khỏi thư viện, bị một người ngăn cản lại.
"Vị đồng học này có việc gì sao?"
"Kỳ Thiếu Vinh, ta là Kỳ Hà, theo lý ngươi hẳn là nên kêu ta một tiếng đường huynh, hoặc là học trưởng." Một tên trên mặt đầy thịt mỡ chắn trước mặt Kỳ Thiếu Vinh, liếc mắt khinh thường nhìn Kỳ Thiếu Vinh một cái.
Kỳ Thiếu Vinh híp mắt, hắn nghĩ tới, người này khi còn nhỏ luôn đi theo sau mông Kỳ Thiếu Như ném đá hắn, cũng coi như là chó săn của Kỳ Thiếu Như.
Người này năm đó đi theo Kỳ Thiếu Như không ít lần tìm hắn gây phiền toái, nhiều năm như vậy, hình thể tiểu tử này có tăng không giảm a!
"Có việc sao?" Kỳ Thiếu Vinh nhìn Kỳ Hà một bộ hai lăm tám vạn
(??) hỏi.
"Nghe nói ngươi xin ký túc xá đơn, ngươi lấy vàng từ nơi nào, có phải trộm hay không?
Ta thấy ngươi khẳng định là trộm rồi. Nếu ngươi thức thời thì ngoan ngoãn nhường cho ta, nếu không, chuyện ngươi trộm vàng sẽ không giấu được nữa." Kỳ Hà nâng mặt nhìn Kỳ Thiếu Vinh.
Kỳ Hà cũng là học viên ban đặc thù ở học viện, so với Kỳ Thiếu Vinh thì tốt hơn một chút, tài lực cha mẹ Kỳ Hà có hạn, còn có một hài tử khác, đưa Kỳ Hà vào ban đặc thù đã phải bỏ ra một số tiền không nhỏ, không thể tiếp tục cho Kỳ Hà tiền để ở ký túc xá đơn.
Kỳ Hà vẫn luôn ở cùng ký túc xá với ba học viên khác, chỗ ở này đối với Kỳ Hà mà nói thì không tốt một chút nào, nhưng mỗi tháng hắn chỉ có hai mươi đồng vàng tiền tiêu vặt, căn bản là không đủ dùng, đương nhiên cũng không thể cải thiện điều kiện cư trú.
Sau khi Kỳ Thiếu Vinh tới, Kỳ Hà cảm thấy cơ hội đã tới rồi, Kỳ Hà nguyên bản còn cho rằng Kỳ Thiếu Vinh cũng sẽ giống hắn, phải ở ký túc xá bốn người, nào biết tên ma võ phế tài này lại tài đại khí thô như vậy, vừa mới nhập học liền chuyển vào ở ký túc xá đơn.
Kỳ Thiếu Vinh nhìn Kỳ hà, cười lạnh một tiếng, "Tên mập chết tiệt, trời còn không tối, ngươi đã bắt đầu nằm mơ sao?"
Kỳ Hà cau mày: "Một phế nhân như ngươi đây là muốn tìm chết sao!"
Kỳ Hà hé miệng miệng lẩm bẩm, Kỳ Thiếu Vinh vừa nhìn đã biết Kỳ Hà muốn niệm chú ngữ ma pháp phóng đại chiêu.
Tuy rằng Kỳ hà là ma pháp sư nhưng tinh thần lực lại quá yếu, tốc độ điều động lực ma pháp quá chậm, Kỳ Thiếu Vinh một chân đạp trên bụng Kỳ Hà, trực tiếp đá bay Kỳ Hà ra ngoài.
Cấp bậc ma pháp của Kỳ Hà cũng không cao, bị Kỳ Thiếu Vinh dùng một chân đá ra, hồi lâu sau cũng không đứng lên được, Kỳ Thiếu Vinh lười đi để ý đến Kỳ Hà, trực tiếp rời đi.
Học viện luôn giữ thái độ mặc kệ với học viên ban đặc thù, Kỳ Hà ngã trên mặt đất một lúc lâu cũng không có người tới đỡ.
Kỳ Thiếu Vinh rời đi một hồi lâu, Kỳ Hà mới chập chạp từ trên mặt đất bò dậy, học viên xung quanh xem náo nhiệt phát ra một trận cười vang, da mặt Kỳ Hà nóng lên, tự thấy mất hết mặt mũi, xám xịt rời đi.
Trong ký túc xá.
"Thiếu gia, ngươi không sao chứ, ta nghe nói ngươi gặp phải phiền toái." Kỳ Hằng hỏi.
"Một tên ma pháp sư cấp hai mà thôi, tinh thần lực thấp đến dọa người, niệm nửa ngày cũng không phát động được ma pháp, bị ta dùng một chân đá bay." Kỳ Thiếu Vinh vui vẻ cười cười.
Thực lực ma pháp sư có cùng một nhịp thở với tinh thần lực, tinh thần lực chia làm bốn phẩm cấp thiên, địa, huyền, hoàng, Trang Hạo chính là thiên phẩm tinh thần lực, ma pháp sư có được phẩm cấp này có thể thoải mái thuấn phát ma pháp, chỉ cần không có gì ngoài ý muốn đều có thể trở thành ma pháp sư thánh cấp.
Toàn bộ quốc gia, người có thiên phẩm tinh thần đã ít lại càng ít, trên thực tế, Kỳ Thiếu Vinh cũng là người có thiên phẩm tinh thần lực, năm đó, sau khi Kỳ gia trắc ra hắn không có thuộc tính ma pháp liền không tiếp tục thí nghiệm tinh thần lực.
Kỳ Hằng híp mắt: "Thiếu gia, ta nghe nói Kỳ Hà coi trọng ngươi, ta nghĩ hắn sẽ không dễ thu tay."
"Bây giờ cũng đã phải là mười năm trước."
Năm đó, vì hắn mới lớn được một chút, cho dù muốn phản kháng thì cũng hữu tâm vô lực, mà hiện tại hắn đã có thực lực. Kỳ Thiếu Vinh nắm chặt nắm tay, một cỗ ma pháp ám hệ cuồn cuộn dâng lên trong cơ thể Kỳ Thiếu Vinh.
Kỳ Hằng nhìn Kỳ Thiếu Vinh: "Thiếu gia, ngươi khống chế một chút đi, để người khác phát hiện không tốt."
Kỳ Thiếu Vinh gật đầu: "Ngươi nói đúng."
Kỳ Thiếu Vinh thiết trí một loạt bẫy rập trong ký túc xá, nếu như có người xâm nhập, kết cục tuyệt đối là không tốt. Chuẩn bị tốt hết thảy, Kỳ Thiếu Vinh lần thứ hai đến thư viện.
Trước giờ Kỳ Thiếu Vinh tu luyện ma pháp vẫn luôn là dã chiêu, trong thư viện có rất nhiều sách ma pháp chính thống, tuy rằng rất nhiều sách trong thư viện đều không dùng được, nhưng có thể thứ có thể dùng cũng không ít.
Kỳ Thiếu Vinh cũng không có việc gì liền ngâm mình trong thư viện.
Kỳ Hà bị Kỳ Thiếu Vinh dùng một chân đá bay, mặt mũi hoàn toàn mất hết. Kỳ Hà đang không cam lòng lại nghe được Kỳ Thiếu Vinh đến thư viện liền mang theo mấy người xông vào ký túc xá của Kỳ Thiếu Vinh, ý đồ trước khi Kỳ Thiếu Vinh trở về tu hú chiếm tổ.
Nào biết, Kỳ Hà vừa tiến vào phòng ngủ của Kỳ Thiếu Vinh liền gặp phải công kích có tính hủy diệt, người theo Kỳ Hà xâm nhập vào ký túc xá của Kỳ Thiếu Vinh cũng không có kết cục tốt hơn.
Sau khi đám người Kỳ Hà xâm nhập, ký túc xá cũng trở nên rách tung toé.
Kỳ Thiếu Vinh ở lại trong thư viện, sau khi sự tình phát sinh, rất nhanh liền có người tới tìm Kỳ Thiếu Vinh.
"Hiệu trưởng tìm ta?" Kỳ Thiếu Vinh hỏi.
"Đúng vậy" Học viên đến tìm Kỳ Thiếu Vinh khẽ gật đầu.
"Xảy ra chuyện gì sao?"
"Kỳ đồng học không biết sao? Có ba người xâm nhập ký túc xá của ngươi, hiện tại cả ba người kia đều bị thương rất nặng."
Kỳ Thiếu Vinh cười cười: "Chỉ cần không tùy tiện động chạm phải bài trí trong phòng ta liền không có việc gì, nếu ba người kia bị thương rất nặng, vậy nhất định là bọn hắn đã làm chuyện gì đó không nên làm."
Chương 45: Kỳ Hà gây phiền phức
Kỳ Thiếu Vinh nhắm mắt lại, sách trên tay cũng không đọc thêm được một chữ nào, Kỳ Thiếu Vinh khép lại sách trên tay, đi vào ký túc xá.
"Thiếu gia, ngươi đã trở lại." Kỳ Hằng tiến lên nghênh đón.
Học viện an bài cho học viên ban đặc thù ký túc xá bốn người, muốn ở phòng đơn thì phải đóng thêm một ngàn đồng vàng, không ít học viên ban đặc thù đều xin chuyển sang ký túc xá đơn, người ở ký túc xá đơn còn có một chỗ tốt là có thể mang theo một thư đồng.
"Thiếu gia, không phải ngươi nói đi thư viện sao, nghe nói thư viện của Thiên Lan học viện lớn nhất cả nước, Thánh Hoàng học viện từng tỏ ý bỏ vốn ngàn vạn đồng vàng mua lại thư tịch trân quý trong thư viện, ngay cả hiệu trưởng coi tài như mạng cũng cự tuyệt." Kỳ Hằng nói.
Kỳ Thiếu Vinh đỡ trán, có chút sầu lo than thở: "Chuyện này khả năng có chút phiền phức."
Kỳ Hằng khó hiểu nhìn Kỳ Thiếu Vinh: "Xảy ra chuyện gì sao?"
"Trang Linh là đạo sư hệ lịch sử ở Thiên Lan học viện."
"Cái này có vấn đề gì sao?"
"Hình như nàng mơ hồ đoán được một thân phận khác của ta."
Kỳ Hằng trừng lớn mắt: "Sao lại như vậy?"
Kỳ Thiếu Vinh nhún vai: "Trên đời này vẫn có rất nhiều người thông minh." Hắn ở cùng Trang Hạo lâu như vậy, Trang Hạo lúc nhìn thấy hắn, một chút suy nghĩ cũng không có, cố tình Trang Linh này lại lập tức nhìn ra không ổn, không biết đây là do Trang Linh quá thông minh hay là Trang Hạo quá ngu xuẩn.
"Trang Linh chỉ đang hoài nghi?" Kỳ Hằng hỏi.
Kỳ Thiếu Vinh gật đầu: "Đúng vậy, nàng nói nàng sẽ không nhúng tay."
"Vậy là tốt rồi, kỳ thật cho dù Trang Linh tiểu thư có nói cũng chưa chắc sẽ có người sẽ tin."
Kỳ Thiếu Vinh gật đầu: "Cũng đúng!"
"Ta nghe nói Trang đại thiếu đã tới, hiệu trưởng nhìn thấy hắn giống như nhìn thấy kim nguyên bảo vậy, không nói hai lời liền muốn cạy góc tường, đáng tiếc không thành." Kỳ Hằng nói.
Kỳ Thiếu Vinh hai tay chống lưng: "Tiểu tử Trang Hạo này có gì đặc biệt hơn người đâu, còn không phải là biết cạch đầu thai thôi sao? Một đám người đều nhìn hắn với con mắt khác."
Kỳ Hằng gật đầu: "Cái đó còn không phải sao."
Kỳ Thiếu Vinh tràn đầy cảm thán than thở: "Mệnh tiểu tử này thật tốt! Chẳng những xuất thân từ Trang gia cầm đầu tứ đại gia tộc, thiên phú của bản thân còn xuất chúng như vậy, không biết đời trước tiểu tử này làm bao nhiêu chuyện tốt!"
"Thiếu gia, động tâm sao?" Kỳ Hằng hỏi.
"Động tâm? Gặp được tiểu tử như vậy, ta chỉ có duy nhất một loại suy nghĩ, chính là đem tiểu tử vừa liếc mắt một cái là có thể làm người khác cảm nhận được nhân thế bất công như vậy gạt ngã trên mặt đất, rồi hung hăng dẫm hai chân lên." Kỳ Thiếu Vinh âm u nói.
Kỳ Hằng tràn đầy bất đắc dĩ nhìn Kỳ Thiếu Vinh: "Thiếu gia, ngươi cũng thật hung tàn!"
Kỳ Thiếu Vinh cười cười: "Có ai nói không phải đâu."
Kỳ Hằng: "......"
............
Lễ chiêu tân của học viện rất nhanh liền kết thúc.
Xuất phát từ lễ phép, ngày đầu tiên, Kỳ Thiếu Vinh đi vào phòng học báo danh.
Kỳ Thiếu Vinh vừa tiến vào phòng học liền hối hận. Sau khi tới phòng học, Kỳ Thiếu Vinh liền tìm một góc ngồi xuống. Kỳ Thiếu Vinh muốn điệu thấp, căn bản lại không điệu thấp được.
Ánh mắt của các học viên xung quanh đều tập trung trên người hắn, có đồng tình, có thương hại, có vui sướng khi người gặp họa......
Cho dù cùng là phế vật trong gia tộc, nhưng phế vật cũng chia ra ba bảy loại, làm một ma võ phế nhân, Kỳ Thiếu Vinh trong mắt một chúng học viên tự nhiên là xép hạng bét nhất.
Kỳ Thiếu Vinh xoa xoa trán, hắn là một người điệu thấp, thật sự không thích bị người khác chú mục.
Kỳ Thiếu Vinh ở lớp trên lớp học một khóa liền rời đi.
"Thiếu gia, sao ngươi trở lại sớm như vậy?" Kỳ Hằng hỏi.
Kỳ Thiếu Vinh hít sâu một hơi: "Lên lớp không thú vị."
"Thiếu gia, ngươi đã gặp qua là không quên được, đi học chỉ lãng phí thời gian, dù sao lúc trước ngươi cũng là vì thư viện mới tới, ngươi trực tiếp đến thư viện đọc sách là được."
Kỳ Thiếu Vinh gật đầu: "Cũng đúng!"
Kỳ Thiếu Vinh là ma pháp sư song hệ quang minh, hắc ám, Kỳ Thiếu Vinh đầu thai đến phiến đại lục này nhiều năm như vậy còn chưa từng nghe nói đến người mang loại thuộc tính này, bất quá, Kỳ Thiếu Vinh nghĩ người mang loại thuộc tính này chắc chắn có tồn tại, bất quá, kiểm nghiệm không ra mà thôi, phỏng chừng là đã trở thành ma võ phế nhân.
Kỳ Thiếu Vinh tu luyện tới bình cảnh liền nghĩ tới nương theo cơ hội gia tộc cho tiến vào thư viện Thiên Lan học viện, tìm một chút biện pháp tu luyện.
Thư viện Thiên Lan học viện nổi tiếng trên đời, nghe nói trong thư viện còn có rất nhiều bản chép tay của đại năng lưu lại từ mấy vạn năm trước.
Kỳ Thiếu Vinh mỗi ngày đúng giờ đến thư viện báo danh, lật xem sách trong thư viện.
Kỳ Thiếu Vinh ở lại thư viện hơn mười ngày khiến cho không ít người chú ý.
"Đó chính là cái Kỳ Thiếu Vinh sao, mỗi ngày không đi học, ngược lại lại chạy tới thư viện giả bộ cho ai xem."
"Một ma võ phế nhân cư nhiên lại xem sách về ma pháp, hắn cho rằng hắn xem nhiều là có thể biến thành ma pháp sư sao."
"Tốc độ lật sách của hắn cũng thật nhanh, hắn thật sự xem được sao?"
"Đừng nói nữa, tiểu tử này cũng đủ đáng thương, Trang Hạo từ hôn, trong lòng hắn khẳng định là không dễ chịu."
"Trang Hạo không từ hôn, chẳng lẽ còn định ở cùng một tên ma võ phế nhân sao? Cái này cũng quá ủy khuất Trang Hạo."
............
Kỳ Thiếu Vinh nghe mấy học viên xung quanh cao giọng "khe khẽ nói nhỏ", chỉ lo nhìn sách trong tay mình, từ nhỏ đến lớn, châm chọc như vậy hắn đã nghe đến lỗ tai cũng phải mọc kén, hiện tại nghe tới, một chút cảm giác cũng không còn.
Kỳ Thiếu Vinh đi ra khỏi thư viện, bị một người ngăn cản lại.
"Vị đồng học này có việc gì sao?"
"Kỳ Thiếu Vinh, ta là Kỳ Hà, theo lý ngươi hẳn là nên kêu ta một tiếng đường huynh, hoặc là học trưởng." Một tên trên mặt đầy thịt mỡ chắn trước mặt Kỳ Thiếu Vinh, liếc mắt khinh thường nhìn Kỳ Thiếu Vinh một cái.
Kỳ Thiếu Vinh híp mắt, hắn nghĩ tới, người này khi còn nhỏ luôn đi theo sau mông Kỳ Thiếu Như ném đá hắn, cũng coi như là chó săn của Kỳ Thiếu Như.
Người này năm đó đi theo Kỳ Thiếu Như không ít lần tìm hắn gây phiền toái, nhiều năm như vậy, hình thể tiểu tử này có tăng không giảm a!
"Có việc sao?" Kỳ Thiếu Vinh nhìn Kỳ Hà một bộ hai lăm tám vạn
(??) hỏi.
"Nghe nói ngươi xin ký túc xá đơn, ngươi lấy vàng từ nơi nào, có phải trộm hay không?
Ta thấy ngươi khẳng định là trộm rồi. Nếu ngươi thức thời thì ngoan ngoãn nhường cho ta, nếu không, chuyện ngươi trộm vàng sẽ không giấu được nữa." Kỳ Hà nâng mặt nhìn Kỳ Thiếu Vinh.
Kỳ Hà cũng là học viên ban đặc thù ở học viện, so với Kỳ Thiếu Vinh thì tốt hơn một chút, tài lực cha mẹ Kỳ Hà có hạn, còn có một hài tử khác, đưa Kỳ Hà vào ban đặc thù đã phải bỏ ra một số tiền không nhỏ, không thể tiếp tục cho Kỳ Hà tiền để ở ký túc xá đơn.
Kỳ Hà vẫn luôn ở cùng ký túc xá với ba học viên khác, chỗ ở này đối với Kỳ Hà mà nói thì không tốt một chút nào, nhưng mỗi tháng hắn chỉ có hai mươi đồng vàng tiền tiêu vặt, căn bản là không đủ dùng, đương nhiên cũng không thể cải thiện điều kiện cư trú.
Sau khi Kỳ Thiếu Vinh tới, Kỳ Hà cảm thấy cơ hội đã tới rồi, Kỳ Hà nguyên bản còn cho rằng Kỳ Thiếu Vinh cũng sẽ giống hắn, phải ở ký túc xá bốn người, nào biết tên ma võ phế tài này lại tài đại khí thô như vậy, vừa mới nhập học liền chuyển vào ở ký túc xá đơn.
Kỳ Thiếu Vinh nhìn Kỳ hà, cười lạnh một tiếng, "Tên mập chết tiệt, trời còn không tối, ngươi đã bắt đầu nằm mơ sao?"
Kỳ Hà cau mày: "Một phế nhân như ngươi đây là muốn tìm chết sao!"
Kỳ Hà hé miệng miệng lẩm bẩm, Kỳ Thiếu Vinh vừa nhìn đã biết Kỳ Hà muốn niệm chú ngữ ma pháp phóng đại chiêu.
Tuy rằng Kỳ hà là ma pháp sư nhưng tinh thần lực lại quá yếu, tốc độ điều động lực ma pháp quá chậm, Kỳ Thiếu Vinh một chân đạp trên bụng Kỳ Hà, trực tiếp đá bay Kỳ Hà ra ngoài.
Cấp bậc ma pháp của Kỳ Hà cũng không cao, bị Kỳ Thiếu Vinh dùng một chân đá ra, hồi lâu sau cũng không đứng lên được, Kỳ Thiếu Vinh lười đi để ý đến Kỳ Hà, trực tiếp rời đi.
Học viện luôn giữ thái độ mặc kệ với học viên ban đặc thù, Kỳ Hà ngã trên mặt đất một lúc lâu cũng không có người tới đỡ.
Kỳ Thiếu Vinh rời đi một hồi lâu, Kỳ Hà mới chập chạp từ trên mặt đất bò dậy, học viên xung quanh xem náo nhiệt phát ra một trận cười vang, da mặt Kỳ Hà nóng lên, tự thấy mất hết mặt mũi, xám xịt rời đi.
Trong ký túc xá.
"Thiếu gia, ngươi không sao chứ, ta nghe nói ngươi gặp phải phiền toái." Kỳ Hằng hỏi.
"Một tên ma pháp sư cấp hai mà thôi, tinh thần lực thấp đến dọa người, niệm nửa ngày cũng không phát động được ma pháp, bị ta dùng một chân đá bay." Kỳ Thiếu Vinh vui vẻ cười cười.
Thực lực ma pháp sư có cùng một nhịp thở với tinh thần lực, tinh thần lực chia làm bốn phẩm cấp thiên, địa, huyền, hoàng, Trang Hạo chính là thiên phẩm tinh thần lực, ma pháp sư có được phẩm cấp này có thể thoải mái thuấn phát ma pháp, chỉ cần không có gì ngoài ý muốn đều có thể trở thành ma pháp sư thánh cấp.
Toàn bộ quốc gia, người có thiên phẩm tinh thần đã ít lại càng ít, trên thực tế, Kỳ Thiếu Vinh cũng là người có thiên phẩm tinh thần lực, năm đó, sau khi Kỳ gia trắc ra hắn không có thuộc tính ma pháp liền không tiếp tục thí nghiệm tinh thần lực.
Kỳ Hằng híp mắt: "Thiếu gia, ta nghe nói Kỳ Hà coi trọng ngươi, ta nghĩ hắn sẽ không dễ thu tay."
"Bây giờ cũng đã phải là mười năm trước."
Năm đó, vì hắn mới lớn được một chút, cho dù muốn phản kháng thì cũng hữu tâm vô lực, mà hiện tại hắn đã có thực lực. Kỳ Thiếu Vinh nắm chặt nắm tay, một cỗ ma pháp ám hệ cuồn cuộn dâng lên trong cơ thể Kỳ Thiếu Vinh.
Kỳ Hằng nhìn Kỳ Thiếu Vinh: "Thiếu gia, ngươi khống chế một chút đi, để người khác phát hiện không tốt."
Kỳ Thiếu Vinh gật đầu: "Ngươi nói đúng."
Kỳ Thiếu Vinh thiết trí một loạt bẫy rập trong ký túc xá, nếu như có người xâm nhập, kết cục tuyệt đối là không tốt. Chuẩn bị tốt hết thảy, Kỳ Thiếu Vinh lần thứ hai đến thư viện.
Trước giờ Kỳ Thiếu Vinh tu luyện ma pháp vẫn luôn là dã chiêu, trong thư viện có rất nhiều sách ma pháp chính thống, tuy rằng rất nhiều sách trong thư viện đều không dùng được, nhưng có thể thứ có thể dùng cũng không ít.
Kỳ Thiếu Vinh cũng không có việc gì liền ngâm mình trong thư viện.
Kỳ Hà bị Kỳ Thiếu Vinh dùng một chân đá bay, mặt mũi hoàn toàn mất hết. Kỳ Hà đang không cam lòng lại nghe được Kỳ Thiếu Vinh đến thư viện liền mang theo mấy người xông vào ký túc xá của Kỳ Thiếu Vinh, ý đồ trước khi Kỳ Thiếu Vinh trở về tu hú chiếm tổ.
Nào biết, Kỳ Hà vừa tiến vào phòng ngủ của Kỳ Thiếu Vinh liền gặp phải công kích có tính hủy diệt, người theo Kỳ Hà xâm nhập vào ký túc xá của Kỳ Thiếu Vinh cũng không có kết cục tốt hơn.
Sau khi đám người Kỳ Hà xâm nhập, ký túc xá cũng trở nên rách tung toé.
Kỳ Thiếu Vinh ở lại trong thư viện, sau khi sự tình phát sinh, rất nhanh liền có người tới tìm Kỳ Thiếu Vinh.
"Hiệu trưởng tìm ta?" Kỳ Thiếu Vinh hỏi.
"Đúng vậy" Học viên đến tìm Kỳ Thiếu Vinh khẽ gật đầu.
"Xảy ra chuyện gì sao?"
"Kỳ đồng học không biết sao? Có ba người xâm nhập ký túc xá của ngươi, hiện tại cả ba người kia đều bị thương rất nặng."
Kỳ Thiếu Vinh cười cười: "Chỉ cần không tùy tiện động chạm phải bài trí trong phòng ta liền không có việc gì, nếu ba người kia bị thương rất nặng, vậy nhất định là bọn hắn đã làm chuyện gì đó không nên làm."
Bình luận facebook