Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1305
Trong lúc Minh Cẩn nóng lòng chờ đợi, đại quân rốt cuộc hồi kinh.
Trước đó Hoàng đế truyền thánh chỉ, đem năm ngàn quân vào thành, còn những người khác thì đóng trại ở ngoài kinh. Cho dù chỉ có năm ngàn quân vào thành, thì cũng náo nhiệt phi phàm.
Ôn Uyển mang triều thần đi tiếp giá, thì không thể đem theo hai huynh đệ bọn họ theo được. Triều thần mang theo cũng đều có chức quan có phẩm cấp, hơn nữa không đạt tới quan giai ( cấp bậc quan lại) nhất định thì không được đi. Hai hài tử tất nhiên không thể đi theo cùng. Nhưng Ôn Uyển biết nơi nào náo nhiệt thì nơi đó luôn phát sinh nhiều rủi ro. Cho nên không cho phép Minh Cẩn và Minh Duệ đi tham gia náo nhiệt, chỉ cho hai huynh đệ bọn họ ở nhà đợi tin tức.
Ôn Uyển đã hiểu năm đó vì sao ông ngoại Hoàng đế tại thời điểm Bạch Thế Niên vào kinh dâng tù binh, không để cho nàng đi, bởi vì thật sự có nguy hiểm.
Minh Cẩn nhận tin tức liền không thể tin được nhìn Ôn Uyển, chờ phục hồi lại tinh thần đã kêu lên: “Mẹ, con nhất định phải đi cổng thành đón cha.” Minh Cẩn là muốn đi cùng với Ôn Uyển ra cổng thành nghênh đón cha. Kết quả là Ôn Uyển thông báo không cho phép đi. Hiện tại ngay cả đi ra ngoài đường phố cũng không được. Thật sự là không có đạo lý mà. Không được, tuyệt đối không thể được.
Ôn Uyển kiên nhẫn giải thích: “Minh Cẩn, nơi đó cũng không phải là nơi có thể chơi đùa. Con ngoan ngoãn ở nhà chờ cha cùng mẹ về, được không?”
Ngày mai Ôn Uyển phải mang theo văn võ bá quan đi ra ngoài cổng thành chờ chực thánh giá của Hoàng đế. Hoàng đế khải hoàn hồi triều, hắn cũng không giống như tướng quân bình thường, nghiêm túc ở ngoại thành hạ trại hai ba ngày mới được phép vào thành. Hoàng đế trở lại, xác định ngày này văn võ bá quan nhấ tđịnh phải ra ngoài chờ đợi. Lúc nào đến, lúc nào vào thành. Ôn Uyển thật sự không muốn đi chịu tội như thế này, mặc dù mùa đông khắc nghiệt năm nay so với năm trước có ấm áp hơn, nhưng đừng có dày vò người khác có được hay không? Đây chính là ngược đãi. Trận tiếp giá này, khẳng định có không ít người ngã xuống, phải tịnh dưỡng mấy tháng.
Minh Cẩn không muốn: “Mẹ, con không cần ở nhà chờ cha. Con nhất định phải đi.” Nói những lời này không phải là làm nũng mà là nói cho Ôn Uyển biết, thái độ của hắn không cho phép chối từ.
Ôn Uyển á khẩu.
Hai mẹ con bị vây trong không khí khẩn trương. Thu Hàn ở bên cạnh nhìn thấy cũng sốt ruột, nhưng lúc này nàng không dám nói chen vào. Hạ Dao ở cạnh mĩm cười, cũng không có ý địnhđi khuyên bảo.
Minh Cẩn sốt ruột, buộc miệng nói ra: “ Mẹ, con nhất định phải đi. Mẹ ngăn cũng không ngăn được con đâu.”
Minh Duệ thấy sắc mặt Ôn Uyển trầm xuống liền hấp tấp chạy tới thương lượng: “ Mẹ, con cùng đệ đệ không đi theo mẹ ra ngoài thành chờ ông cậu Hoàng đế và cha đâu, nhưng chúng con có thể tại lúc đại quân hồi kinh bao một sương phòng của một gia đình ở gần đường. Đến lúc đó chúng con ở trên tửu lâu có thể nhìn thấy đại quân, cho dù có sự kiện giẫm đạp phát sinh cũng không có quan hệ gì đến chúng con cả. Mẹ, người yên tâm, con nhất định sẽ trông chừng đệ đệ, không cho hắn rời khỏi sương phòng. Chờ đường phố không còn ai mới trở về, người xem như vậy có được không?” Minh Duệ cho rằng điều hòa là biện pháp tốt nhất. Nếu không, dựa vào tính tình của Minh Cẩn, không nháo một trận long trời lở đất mới lạ.
Ôn Uyển nhìn Minh Duệ mở miệng. Cũng không còn cách nào khác, hai đứa con trai tỏ vẻ cùng chung ý kiến, nhất định phải đi chiêm ngưỡng người cha phong thái anh tuấn của bọn hắn. Nếu không sẽ trở thành tiếc nuối cả đời của bọn hắn.
Ôn Uyển suy nghĩ, không đồng ý hai tên tiểu tử này sẽ gây sức ép với nàng, nói không chừng đợi lúc nàng rời phủ sẽ nghĩ cách chuồn ra ngoài đây! Đến lúc đó chẳng phải càng nguy hiểm hơn sao? Còn không bằng lựa chọn biện pháp an toàn nhất.
Ôn Uyển lập tức cho Hạ Thiêm đi đặt một sương phòng. Vì đi quá muộn, sương phòng đã bị bao hết rồi. Cuối cùng tìm được một sương phòng bao hết, nhưng giá cả lại cao hơn ngày thường mười lần.
Ôn Uyển thở hổn hển quay về phía Minh Cẩn nói: “Mẹ dùng ba trăm lượng bạc đặt một sương phòng. Bắt đầu từ tháng này tiền tiêu hàng tháng của con sẽ bị khấu trừ.”
Minh Cẩn không quan tâm nói: “Con và ca ca có đến một năm không có nhận tiền tháng rồi. Chắc cũng đủ rồi.” Lại nói hai người hắn đủ tiền dùng rồi.
Ôn Uyển không nói gì, nhìn trời. Hạ Dao che miệng cười không ngừng.
Ngày hôm đó Ôn Uyển lại bận rộn đến nửa đêm, trong lòng oán thầm không thôi. Tiếp giá tiếp giá, đón một cái giá mà hành hạ người mệt chết. Ngàn vạn lần đừng để cho nàng làm loại chuyện mệt nhọc này nữa.
Ôn Uyển vội vàng đến tận canh hai, hai nhi tử cũng đã ngủ ngon. Mới trở về phòng ngủ của chính mình, trước khi lên giường ngủ Ôn Uyển vẫn còn than thở: “Ngày mai lại chịu tội một ngày nữa!” Mùa đông lạnh lẽo, phải ở trên đường chờ Hoàng đế trở về. Ngẫm lại, Ôn Uyển liền lạnh lẽo toàn thân.
Hạ Dao khẽ cười: “Quận chúa yên tâm, cũng không để người chịu tội gì đâu!” Làm gì mà khổ cực như Quận chúa nói được.
Ngày xưa lúc Ôn Uyển ở riêng với Hoàng đế thì không lớn không nhỏ, một dạng vô tâm vô phế. Nhưng ở trước mặt người khác, quy củ phép tắc lễ nghi một phân cũng không sai. Không thể làm cho người ta tìm ra một lỗi sai nào. Trước như thế, hiện tại Ôn Uyển đắc tội các quan lại trong triều đình, lại càng cẩn thận dè dặt.
Ngày hôm sau, trời mới vừa sáng Ôn Uyển đã thức dậy đánh quyền. Đánh xong quyền liền cùng hai con trai dùng bữa sáng. Sau đó trở về phòng thay chính trang.
Lần này Ôn Uyển đón Hoàng đế, nhất định phải mặc triều phục. Ôn Uyển chuẩn bị là triều phục Tôn quý Quận chúa, không mặc trang phục Nhiếp chính Quận chúa. Ôn Uyển không muốn làm mọi người nhớ đến chuyện nàng nhiếp chính.
Sáng sớm ngày hôm đó, Hạ Xảo trang điểm cho Ôn Uyển, hôm nay nhất định phải phẩm trang ( trang điểm cho có đẳng cấp). Hạ Xảo làm cho Ôn Uyển một búi tóc cao. Trên búi tóc cao cắm khoảng ba bốn cân trang sức. Đây là sức nặng sau khi đã tinh giản bớt. Nếu dựa theo tiêu chuẩn mà nói, mang trang sức ít nhất cũng phải sáu cân. Ôn Uyển rất ít khi đeo đầy đủ như thế. Nhưng hôm nay không muốn mang cũng phải mang.
Trang điểm xong, Ôn Uyển cảm giác cả người đều bị đè xuống. Trong lòng than khổ, nhưng không mang không được, đây là quy củ. Nàng là đầu lĩnh không thể đến không chính trang a! Ôn Uyển thương tâm vuốt đầu: “ Cái này thật muốn gãy cổ. Cáo bệnh cũng không được.”
Hạ Dao ở bên cạnh cười nói: “Quận chúa, người nghĩ xem. Chờ sau khi Hoàng thượng trở về, người không cần bận rộn như thế này nữa. Người nói có đúng hay không?”
Ôn Uyển xoay cánh tay, suy nghĩ để Hạ Xảo lại tinh giản bớt đi. Mang trang sức nặng như vậy suốt một ngày, đảm bảo ngày mai nàng không thể rời giường được.
Hạ Xảo để người cầm hộp trang sức đi ra, cân nhắc nửa ngày. Chuyển dịch một phen, vẫn là thấy hiệu quả, nhìn cũng là cài tóc đầy đủ, nhưng trọng lượng so với vừa rồi nhẹ đi không ít, Ôn Uyển cảm thấy thư thái hơn nhiều.
Ôn Uyển sớm đã biết, phẩm trang của nữ tử cổ đại bao nhiêu rất phiền phức. Lúc trước đều là tinh gọn, hôm nay lại chuyển dịch một chút, vừa nhìn lại đã tám giờ.
Thời điểm Minh Cẩn nhìn thấy Ôn Uyển có chút giật mình. Đây là lần đầu tiên Minh Cẩn nhìn thấy Ôn Uyển mặc chính trang như vậy: “Mẹ, mẹ như vậy thật đẹp quá”
Vì để chứng minh lời Minh Cẩn nói, Minh Duệ cũng gật đầu nói: “Ừ, mẹ ăn mặc như vậy, đặc biệt vô cùng xinh đẹp.”
Ôn Uyển được nhi tử khen ngợi xinh đẹp, đương nhiên vẻ mặt tươi cười. Chính là không có thời gian để nàng nói chuyện cùng con trai. Bởi vì ở bên ngoài, triều thần đều đang đợi ở bên ngoài phủ Quận chúa.
Lúc Ôn Uyển đi là giờ thìn ( buổi sáng chín giờ), mang theo văn võ bá quan đi ra ngoài cổng thành chờ đợi. Vốn là Lễ bộ thượng thư mời Ty thiên giám xem canh giờ tốt, nói là buổi sáng tám giờ.
Nhưng vấn đề là Ôn Uyển muốn đi trễ giờ, dự định đi mười giờ. Căn cứ vào tin tức Ôn Uyển lấy được, Hoàng đế đại khái khoảng mười hai giờ trưa mới đến. Đi sớm như vậy, Ôn Uyển cũng không muốn hóng gió. Sau lại Ty thiên giám nói là chín giờ sáng cũng cực kỳ tốt. Mười giờ khẳng định không được, đành phải chín giờ thôi.
Ôn Uyển mang theo đại thần đi trước ngoài thành chờ Hoàng đế.
Hạ Dao không có đi theo Ôn Uyển ra ngoài cổng thành, mà dẫn bọn Minh Duệ và Minh Cẩn đi đến sương phòng đã bao chờ đợi ông cậu Hoàng đế cùng cha của bọn họ trở về.
Ôn Uyển mang theo văn võ bá quan đến cổng thành, đại khái cũng đã mười giờ. Nghi lễ nghênh đón Hoàng đế không thể có sai sót. Đoàn người đứng ở trên đường cái, ăn gió lạnh.
Ôn Uyển đang nhìn bầu trời, cũng may, ông trời thật đúng là có mắt, hôm nay không có mưa, lộ ra vầng thái dương. Nhưng ở ngoài cổng thành, gió lại đặc biệt lớn, lại là gió tháng chạp, gió thổi vào mặt tựa như dao găm khiến người ta đau rát.
Ôn Uyển mặc dày hơn so với đại thần bên dưới. Bên trong mặc rất ấm áp, bên ngoài còn khoác một kiện áo khoác. Ôn Uyển đứng trong gió lạnh, gió thổi lạnh buốt, nhưng vẫn giữ được tác phong lễ nghi chuẩn mực. Trong lòng Ôn Uyển cũng đắng không thể tả.
Ôn Uyển coi như còn tốt, khoác dài nên được sưởi ấm. Áo khoác củaÔn Uyển được Hạ Xảo đặc biệt lục lọi mang đến, là bảo bối được xếp ở đáy hòm. Năm đó ông ngoại Hoàng đế đã tặng cho nàng, nghe nói để may một áo khoác như vậy tốn mất ba bốn năm, do rất nhiều tú nương đứng đầu làm. Đồ vật này quả thật là thứ tốt, đứng giữa trời, Ôn Uyển ngoại trừ cảm thấy chân tê dại, đứng chịu tội ra, những cái khác coi như tạm được. Các đại thần khác cũng không có may mắn như vậy. Đứng chưa tới nửa canh giờ, đã có đại thần sắc mặt bắt đầu trắng bệch.
Hạ Ảnh đi tới truyền lại tin tức, không kiêng nể gì đem một cái lò sưởi tay bằng vàng nhỏ cho Ôn Uyển. Ôn Uyển cũng không cố kỵ nhiều như vậy, đem lò sưởi ôm vào ngực sưởi ấm.
Ôn Uyển xoay người lại nhìn triều thần, có không ít người sắc mặt muốn đóng băng. Ôn Uyển xấu xa nghĩ thầm, sau ngày hôm nay, e rằng lại có không ít người nằm trên giường bệnh năm ba tháng rồi đây!
Tin tức truyền tới có chút không chính xác, đến giữa trưa đại quân còn chưa tới. Ôn Uyển trong lòng oán thầm, không tới đúng giờ được thì đừng nói, lại phải kéo dài. Chân đã tê rần rồi nha! Mùa đông khắc nghiệt như vậy, đứng lâu dễ bị phong thấp lắm.
Hạ Ảnh nhỏ giọng nói: “Quận chúa nhịn một chút, còn hai khắc đồng hồ nữa là tới.”
Ôn Uyển oán thầm trong bụng, nhưng trên mặt không hiện ra, bình thản gật đầu. Đang lúc Ôn Uyển sắp hết kiên nhẫn, sắp không chống đỡ được thì gặp được vận may, rốt cuộc cũng đã trông thấy đại quân. Người thì chưa thấy được, nhưng thấy đầu tiên là đại kỳ uy phong lẫm liệt.
Phía trước là đại quân, tiếp phía sau là Ngự lâm quân. Ôn Uyển đợi hồi lâu, cũng chưa thấy Hoàng đế, lại trong lòng buồn bực, làm cái gì nha, còn không đi mau một chút.
Bạch Thế Niên ở trong đại quân. Mới sáng sớm hắn đã nhận tin tức, hôm nay Ôn Uyển mang triều thần đi nghênh giá. Nếu không phải Hoàng đế không cho phép, tối qua hắn đã muốn về nhà trước rồi. Sáng sớm hôm nay lại ngóng nhìn, mong mỏi đến bây giờ còn chưa nhìn thấy được Ôn Uyển. Bạch Thế Niên nhìn phía trước vô số người, trong lòng nói thầm, Hoàng đế phô trương cũng quá lớn đi.
Hoàng đế nói cho năm ngàn quân vào thành, giờ lại là mười vạn đại quân. Phía trước quân tiên phong có đến hai vạn. Đến phiên bọn họ, lại đợi.
Diệp Tuần vui tươi hớn hở mà nói: “ Tướng quân, có phải rất muốn thấy Quận chúa hay không? Nếu muốn như vậy, mau đi nhanh phía trước a. Rất nhanh có thể nhìn thấy Quận chúa rồi.”
Bạch Thế Niên lạnh lùng nhìn Diệp Tuần: “Ngươi không muốn trở về thành hôn đúng không?” Dám giễu cợt hắn, còn không đủ tư cách đâu!
Diệp Tuần lập tức ngậm miệng.Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com và Ngontinh.vn
Trước đó Hoàng đế truyền thánh chỉ, đem năm ngàn quân vào thành, còn những người khác thì đóng trại ở ngoài kinh. Cho dù chỉ có năm ngàn quân vào thành, thì cũng náo nhiệt phi phàm.
Ôn Uyển mang triều thần đi tiếp giá, thì không thể đem theo hai huynh đệ bọn họ theo được. Triều thần mang theo cũng đều có chức quan có phẩm cấp, hơn nữa không đạt tới quan giai ( cấp bậc quan lại) nhất định thì không được đi. Hai hài tử tất nhiên không thể đi theo cùng. Nhưng Ôn Uyển biết nơi nào náo nhiệt thì nơi đó luôn phát sinh nhiều rủi ro. Cho nên không cho phép Minh Cẩn và Minh Duệ đi tham gia náo nhiệt, chỉ cho hai huynh đệ bọn họ ở nhà đợi tin tức.
Ôn Uyển đã hiểu năm đó vì sao ông ngoại Hoàng đế tại thời điểm Bạch Thế Niên vào kinh dâng tù binh, không để cho nàng đi, bởi vì thật sự có nguy hiểm.
Minh Cẩn nhận tin tức liền không thể tin được nhìn Ôn Uyển, chờ phục hồi lại tinh thần đã kêu lên: “Mẹ, con nhất định phải đi cổng thành đón cha.” Minh Cẩn là muốn đi cùng với Ôn Uyển ra cổng thành nghênh đón cha. Kết quả là Ôn Uyển thông báo không cho phép đi. Hiện tại ngay cả đi ra ngoài đường phố cũng không được. Thật sự là không có đạo lý mà. Không được, tuyệt đối không thể được.
Ôn Uyển kiên nhẫn giải thích: “Minh Cẩn, nơi đó cũng không phải là nơi có thể chơi đùa. Con ngoan ngoãn ở nhà chờ cha cùng mẹ về, được không?”
Ngày mai Ôn Uyển phải mang theo văn võ bá quan đi ra ngoài cổng thành chờ chực thánh giá của Hoàng đế. Hoàng đế khải hoàn hồi triều, hắn cũng không giống như tướng quân bình thường, nghiêm túc ở ngoại thành hạ trại hai ba ngày mới được phép vào thành. Hoàng đế trở lại, xác định ngày này văn võ bá quan nhấ tđịnh phải ra ngoài chờ đợi. Lúc nào đến, lúc nào vào thành. Ôn Uyển thật sự không muốn đi chịu tội như thế này, mặc dù mùa đông khắc nghiệt năm nay so với năm trước có ấm áp hơn, nhưng đừng có dày vò người khác có được hay không? Đây chính là ngược đãi. Trận tiếp giá này, khẳng định có không ít người ngã xuống, phải tịnh dưỡng mấy tháng.
Minh Cẩn không muốn: “Mẹ, con không cần ở nhà chờ cha. Con nhất định phải đi.” Nói những lời này không phải là làm nũng mà là nói cho Ôn Uyển biết, thái độ của hắn không cho phép chối từ.
Ôn Uyển á khẩu.
Hai mẹ con bị vây trong không khí khẩn trương. Thu Hàn ở bên cạnh nhìn thấy cũng sốt ruột, nhưng lúc này nàng không dám nói chen vào. Hạ Dao ở cạnh mĩm cười, cũng không có ý địnhđi khuyên bảo.
Minh Cẩn sốt ruột, buộc miệng nói ra: “ Mẹ, con nhất định phải đi. Mẹ ngăn cũng không ngăn được con đâu.”
Minh Duệ thấy sắc mặt Ôn Uyển trầm xuống liền hấp tấp chạy tới thương lượng: “ Mẹ, con cùng đệ đệ không đi theo mẹ ra ngoài thành chờ ông cậu Hoàng đế và cha đâu, nhưng chúng con có thể tại lúc đại quân hồi kinh bao một sương phòng của một gia đình ở gần đường. Đến lúc đó chúng con ở trên tửu lâu có thể nhìn thấy đại quân, cho dù có sự kiện giẫm đạp phát sinh cũng không có quan hệ gì đến chúng con cả. Mẹ, người yên tâm, con nhất định sẽ trông chừng đệ đệ, không cho hắn rời khỏi sương phòng. Chờ đường phố không còn ai mới trở về, người xem như vậy có được không?” Minh Duệ cho rằng điều hòa là biện pháp tốt nhất. Nếu không, dựa vào tính tình của Minh Cẩn, không nháo một trận long trời lở đất mới lạ.
Ôn Uyển nhìn Minh Duệ mở miệng. Cũng không còn cách nào khác, hai đứa con trai tỏ vẻ cùng chung ý kiến, nhất định phải đi chiêm ngưỡng người cha phong thái anh tuấn của bọn hắn. Nếu không sẽ trở thành tiếc nuối cả đời của bọn hắn.
Ôn Uyển suy nghĩ, không đồng ý hai tên tiểu tử này sẽ gây sức ép với nàng, nói không chừng đợi lúc nàng rời phủ sẽ nghĩ cách chuồn ra ngoài đây! Đến lúc đó chẳng phải càng nguy hiểm hơn sao? Còn không bằng lựa chọn biện pháp an toàn nhất.
Ôn Uyển lập tức cho Hạ Thiêm đi đặt một sương phòng. Vì đi quá muộn, sương phòng đã bị bao hết rồi. Cuối cùng tìm được một sương phòng bao hết, nhưng giá cả lại cao hơn ngày thường mười lần.
Ôn Uyển thở hổn hển quay về phía Minh Cẩn nói: “Mẹ dùng ba trăm lượng bạc đặt một sương phòng. Bắt đầu từ tháng này tiền tiêu hàng tháng của con sẽ bị khấu trừ.”
Minh Cẩn không quan tâm nói: “Con và ca ca có đến một năm không có nhận tiền tháng rồi. Chắc cũng đủ rồi.” Lại nói hai người hắn đủ tiền dùng rồi.
Ôn Uyển không nói gì, nhìn trời. Hạ Dao che miệng cười không ngừng.
Ngày hôm đó Ôn Uyển lại bận rộn đến nửa đêm, trong lòng oán thầm không thôi. Tiếp giá tiếp giá, đón một cái giá mà hành hạ người mệt chết. Ngàn vạn lần đừng để cho nàng làm loại chuyện mệt nhọc này nữa.
Ôn Uyển vội vàng đến tận canh hai, hai nhi tử cũng đã ngủ ngon. Mới trở về phòng ngủ của chính mình, trước khi lên giường ngủ Ôn Uyển vẫn còn than thở: “Ngày mai lại chịu tội một ngày nữa!” Mùa đông lạnh lẽo, phải ở trên đường chờ Hoàng đế trở về. Ngẫm lại, Ôn Uyển liền lạnh lẽo toàn thân.
Hạ Dao khẽ cười: “Quận chúa yên tâm, cũng không để người chịu tội gì đâu!” Làm gì mà khổ cực như Quận chúa nói được.
Ngày xưa lúc Ôn Uyển ở riêng với Hoàng đế thì không lớn không nhỏ, một dạng vô tâm vô phế. Nhưng ở trước mặt người khác, quy củ phép tắc lễ nghi một phân cũng không sai. Không thể làm cho người ta tìm ra một lỗi sai nào. Trước như thế, hiện tại Ôn Uyển đắc tội các quan lại trong triều đình, lại càng cẩn thận dè dặt.
Ngày hôm sau, trời mới vừa sáng Ôn Uyển đã thức dậy đánh quyền. Đánh xong quyền liền cùng hai con trai dùng bữa sáng. Sau đó trở về phòng thay chính trang.
Lần này Ôn Uyển đón Hoàng đế, nhất định phải mặc triều phục. Ôn Uyển chuẩn bị là triều phục Tôn quý Quận chúa, không mặc trang phục Nhiếp chính Quận chúa. Ôn Uyển không muốn làm mọi người nhớ đến chuyện nàng nhiếp chính.
Sáng sớm ngày hôm đó, Hạ Xảo trang điểm cho Ôn Uyển, hôm nay nhất định phải phẩm trang ( trang điểm cho có đẳng cấp). Hạ Xảo làm cho Ôn Uyển một búi tóc cao. Trên búi tóc cao cắm khoảng ba bốn cân trang sức. Đây là sức nặng sau khi đã tinh giản bớt. Nếu dựa theo tiêu chuẩn mà nói, mang trang sức ít nhất cũng phải sáu cân. Ôn Uyển rất ít khi đeo đầy đủ như thế. Nhưng hôm nay không muốn mang cũng phải mang.
Trang điểm xong, Ôn Uyển cảm giác cả người đều bị đè xuống. Trong lòng than khổ, nhưng không mang không được, đây là quy củ. Nàng là đầu lĩnh không thể đến không chính trang a! Ôn Uyển thương tâm vuốt đầu: “ Cái này thật muốn gãy cổ. Cáo bệnh cũng không được.”
Hạ Dao ở bên cạnh cười nói: “Quận chúa, người nghĩ xem. Chờ sau khi Hoàng thượng trở về, người không cần bận rộn như thế này nữa. Người nói có đúng hay không?”
Ôn Uyển xoay cánh tay, suy nghĩ để Hạ Xảo lại tinh giản bớt đi. Mang trang sức nặng như vậy suốt một ngày, đảm bảo ngày mai nàng không thể rời giường được.
Hạ Xảo để người cầm hộp trang sức đi ra, cân nhắc nửa ngày. Chuyển dịch một phen, vẫn là thấy hiệu quả, nhìn cũng là cài tóc đầy đủ, nhưng trọng lượng so với vừa rồi nhẹ đi không ít, Ôn Uyển cảm thấy thư thái hơn nhiều.
Ôn Uyển sớm đã biết, phẩm trang của nữ tử cổ đại bao nhiêu rất phiền phức. Lúc trước đều là tinh gọn, hôm nay lại chuyển dịch một chút, vừa nhìn lại đã tám giờ.
Thời điểm Minh Cẩn nhìn thấy Ôn Uyển có chút giật mình. Đây là lần đầu tiên Minh Cẩn nhìn thấy Ôn Uyển mặc chính trang như vậy: “Mẹ, mẹ như vậy thật đẹp quá”
Vì để chứng minh lời Minh Cẩn nói, Minh Duệ cũng gật đầu nói: “Ừ, mẹ ăn mặc như vậy, đặc biệt vô cùng xinh đẹp.”
Ôn Uyển được nhi tử khen ngợi xinh đẹp, đương nhiên vẻ mặt tươi cười. Chính là không có thời gian để nàng nói chuyện cùng con trai. Bởi vì ở bên ngoài, triều thần đều đang đợi ở bên ngoài phủ Quận chúa.
Lúc Ôn Uyển đi là giờ thìn ( buổi sáng chín giờ), mang theo văn võ bá quan đi ra ngoài cổng thành chờ đợi. Vốn là Lễ bộ thượng thư mời Ty thiên giám xem canh giờ tốt, nói là buổi sáng tám giờ.
Nhưng vấn đề là Ôn Uyển muốn đi trễ giờ, dự định đi mười giờ. Căn cứ vào tin tức Ôn Uyển lấy được, Hoàng đế đại khái khoảng mười hai giờ trưa mới đến. Đi sớm như vậy, Ôn Uyển cũng không muốn hóng gió. Sau lại Ty thiên giám nói là chín giờ sáng cũng cực kỳ tốt. Mười giờ khẳng định không được, đành phải chín giờ thôi.
Ôn Uyển mang theo đại thần đi trước ngoài thành chờ Hoàng đế.
Hạ Dao không có đi theo Ôn Uyển ra ngoài cổng thành, mà dẫn bọn Minh Duệ và Minh Cẩn đi đến sương phòng đã bao chờ đợi ông cậu Hoàng đế cùng cha của bọn họ trở về.
Ôn Uyển mang theo văn võ bá quan đến cổng thành, đại khái cũng đã mười giờ. Nghi lễ nghênh đón Hoàng đế không thể có sai sót. Đoàn người đứng ở trên đường cái, ăn gió lạnh.
Ôn Uyển đang nhìn bầu trời, cũng may, ông trời thật đúng là có mắt, hôm nay không có mưa, lộ ra vầng thái dương. Nhưng ở ngoài cổng thành, gió lại đặc biệt lớn, lại là gió tháng chạp, gió thổi vào mặt tựa như dao găm khiến người ta đau rát.
Ôn Uyển mặc dày hơn so với đại thần bên dưới. Bên trong mặc rất ấm áp, bên ngoài còn khoác một kiện áo khoác. Ôn Uyển đứng trong gió lạnh, gió thổi lạnh buốt, nhưng vẫn giữ được tác phong lễ nghi chuẩn mực. Trong lòng Ôn Uyển cũng đắng không thể tả.
Ôn Uyển coi như còn tốt, khoác dài nên được sưởi ấm. Áo khoác củaÔn Uyển được Hạ Xảo đặc biệt lục lọi mang đến, là bảo bối được xếp ở đáy hòm. Năm đó ông ngoại Hoàng đế đã tặng cho nàng, nghe nói để may một áo khoác như vậy tốn mất ba bốn năm, do rất nhiều tú nương đứng đầu làm. Đồ vật này quả thật là thứ tốt, đứng giữa trời, Ôn Uyển ngoại trừ cảm thấy chân tê dại, đứng chịu tội ra, những cái khác coi như tạm được. Các đại thần khác cũng không có may mắn như vậy. Đứng chưa tới nửa canh giờ, đã có đại thần sắc mặt bắt đầu trắng bệch.
Hạ Ảnh đi tới truyền lại tin tức, không kiêng nể gì đem một cái lò sưởi tay bằng vàng nhỏ cho Ôn Uyển. Ôn Uyển cũng không cố kỵ nhiều như vậy, đem lò sưởi ôm vào ngực sưởi ấm.
Ôn Uyển xoay người lại nhìn triều thần, có không ít người sắc mặt muốn đóng băng. Ôn Uyển xấu xa nghĩ thầm, sau ngày hôm nay, e rằng lại có không ít người nằm trên giường bệnh năm ba tháng rồi đây!
Tin tức truyền tới có chút không chính xác, đến giữa trưa đại quân còn chưa tới. Ôn Uyển trong lòng oán thầm, không tới đúng giờ được thì đừng nói, lại phải kéo dài. Chân đã tê rần rồi nha! Mùa đông khắc nghiệt như vậy, đứng lâu dễ bị phong thấp lắm.
Hạ Ảnh nhỏ giọng nói: “Quận chúa nhịn một chút, còn hai khắc đồng hồ nữa là tới.”
Ôn Uyển oán thầm trong bụng, nhưng trên mặt không hiện ra, bình thản gật đầu. Đang lúc Ôn Uyển sắp hết kiên nhẫn, sắp không chống đỡ được thì gặp được vận may, rốt cuộc cũng đã trông thấy đại quân. Người thì chưa thấy được, nhưng thấy đầu tiên là đại kỳ uy phong lẫm liệt.
Phía trước là đại quân, tiếp phía sau là Ngự lâm quân. Ôn Uyển đợi hồi lâu, cũng chưa thấy Hoàng đế, lại trong lòng buồn bực, làm cái gì nha, còn không đi mau một chút.
Bạch Thế Niên ở trong đại quân. Mới sáng sớm hắn đã nhận tin tức, hôm nay Ôn Uyển mang triều thần đi nghênh giá. Nếu không phải Hoàng đế không cho phép, tối qua hắn đã muốn về nhà trước rồi. Sáng sớm hôm nay lại ngóng nhìn, mong mỏi đến bây giờ còn chưa nhìn thấy được Ôn Uyển. Bạch Thế Niên nhìn phía trước vô số người, trong lòng nói thầm, Hoàng đế phô trương cũng quá lớn đi.
Hoàng đế nói cho năm ngàn quân vào thành, giờ lại là mười vạn đại quân. Phía trước quân tiên phong có đến hai vạn. Đến phiên bọn họ, lại đợi.
Diệp Tuần vui tươi hớn hở mà nói: “ Tướng quân, có phải rất muốn thấy Quận chúa hay không? Nếu muốn như vậy, mau đi nhanh phía trước a. Rất nhanh có thể nhìn thấy Quận chúa rồi.”
Bạch Thế Niên lạnh lùng nhìn Diệp Tuần: “Ngươi không muốn trở về thành hôn đúng không?” Dám giễu cợt hắn, còn không đủ tư cách đâu!
Diệp Tuần lập tức ngậm miệng.Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com và Ngontinh.vn
Bình luận facebook