• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Trọng Sinh Chi Nhất Phẩm Phu Nhân (4 Viewers)

  • Chương 257

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit+Beta: 明明

HÃnh ánh cà liÃn quan


Hôm nay, thời tiết Hạc Thành đặc biệt nắng ráo,Tả Thiệu Khanh cuối cùng tiêu diệt xong công văn chất đống, lại đưa bản sớ mới nhất đến kinh đô, rốt cục đã có thể thở ra một hơi.

Hạ Mân ở bên cạnh thay y sửa sang bàn văn kiện, cảm thán nói: “Vẫn là ngày tháng có đại nhân thật tốt, lúc không có ngài thuộc hạ cả ngày nơm nớp lo sợ.”

Tả Thiệu Khanh uống chén trà, trêu hắn ta nói: “Ngươi đây là bởi vì danh bất chính ngôn không thuận, làm việc bó chân trói tay, nếu để cho ngươi ngồi lên vị trí này của bổn quan, dĩ nhiên là không cần nơm nớp lo sợ.”

“Khà khà…” Hạ Mân cũng không phản bác, hắn ta có dã tâm, cũng không kiêng kị Tả Thiệu Khanh biết.

Tả Thiệu Khanh lúc đầu còn có chút phòng bị với Hạ Mân, tuy dám dùng hắn ta cũng không dám tin hắn ta, nhưng hai năm qua, phát hiện Hạ Mân ngoại trừ có chút tâm tư, làm quan làm người cũng không tệ, cũng dần dần tín nhiệm hắn ta.

“Ngươi vừa lên chức Thông phán không lâu, trong thời gian ngắn không cách nào thay đổi nữa, hôm nào đó có yêu cầu, bổn quan sẽ giúp.”

“Vậy thì đa tạ đại nhân dìu dắt.” Hạ Mân vái chào, thành tâm thành ý nói cảm tạ.

Tả Thiệu Khanh xua tay, đứng dậy duỗi lưng: “Cảm ơn thì không cần, ngươi biết nên làm sao thì được.”

Y bằng lòng hao tâm tổn trí lôi kéo Hạ Mân, tự nhiên là bởi vì hắn ta có giá trị lợi dụng, trên quan trường, cũng không có giảng giải đạo lý tình cảm qua lại.

Hạ Mân liên tục không ngừng hứa hẹn, lời không nói quá vẹn toàn, nhưng xác thực là rất có thành ý.

“Được rồi, ngươi đi nhanh đi, bổn quan đi ra ngoài một chút.” Tả Thiệu Khanh lấy áo choàng hồ ly dày nặng quấn lên, rời khỏi nha môn đi bộ trên đường phố Hạc Thành.

Tuy mấy ngày nay không có mưa cũng không có tuyết, thời tiết nắng ráo, nhưng gió vẫn thổi lạnh thấu xương.

Một mạch đi qua, Tả Thiệu Khanh thấy trên đường có mấy lưu dân mặc quần áo phong phanh ngồi ở bên đường, tìm một nha dịch tuần phố hỏi là chuyện gì xảy ra.

“Đại nhân, nghe nói là trước đó vài ngày ở phương Bắc rơi xuống một trận tuyết lớn, đè hư không ít phòng, những lưu dân này là tạm thời không có chỗ ở, đến Hạc Thành tị nạn.”

Tả Thiệu Khanh cau mày: “Vì sao không có công văn đến nha môn?”

“Đại nhân, những thôn dân này không thuộc quản lý của Hạc Thành, bởi vậy…” Nha dịch kia nói một nửa, Tả Thiệu Khanh lại hiểu rõ ý của hắn ta.

Nghĩ đến loại việc này cũng không phải lần đầu tiên xuất hiện, bởi vì không phải khu vực quản lý của Hạc Thành, bởi vậy mọi người cũng không chịu bận rộn không công.

Tả Thiệu Khanh đi mấy con phố, nhìn thấy rải rác không ít lưu dân như vậy, sau đó ra lệnh: “Phái người đi hỏi thăm rõ ràng, đến nay Hạc Thành có bao nhiêu lưu dân như vậy, thành bắc không phải còn có mấy ngôi miếu đổ nát bỏ trống sao? Để cho bọn họ đến chỗ đó, trước phát một chút lương thực cho bọn họ, sau đó bổn quan tự có sắp xếp.”

Tả Thiệu Khanh lên tiếng, tự nhiên không có người dám không nghe, vì vậy, trước khi mặt trời lặn, cả đám lưu dân trên đường đều không mời đã đến thành bắc.

Tả Thiệu Khanh trở về nha môn, triệu tập thuộc hạ bàn bạc đối sách.

Kì thật đối với Hạc Thành mà nói, bố trí ổn thỏa mấy lưu dân chẳng qua là tiện tay mà thôi, nhưng ví dụ này vừa mở ra, chỉ sợ sau này xảy ra loại chuyện này, dân chạy nạn liền tuôn về phía Hạc Thành.

“Trước không suy xét những cái này, bố trí ổn thỏa lưu dân ở thành bắc giúp bọn họ vượt qua mùa đông này lại nói sau, đợi đến mùa xuân, tùy bọn họ muốn hồi hương hay là muốn ở lại Hạc Thành, đương nhiên, khoảng thời gian này cũng không phải ăn chùa ở không, bến cảng không phải đang đắp đập cao lên sao? Để cho bọn họ đi giúp đỡ.”

Đã không phải ăn ở miễn phí, trong lòng các quan viên cũng hơi thoải mái một chút, bọn họ những người này, tuy cũng muốn vì dân chúng làm chút chuyện, nhưng lại không thể không suy xét đến công trạng, có chỗ băn khoăn cũng là bình thường.

Tả Thiệu Khanh để cho người dán cáo thị ở tường thành, tuyên bố dân chúng bên ngoài đến tị nạn phải đến quan phủ đăng kí, chỉ có lưu dân trong danh sách đăng kí mới có thể nhận được đồ ăn và áo bông quan phủ trợ cấp, miễn cho người nhiều thì trở nên loạn không thể quản lý được.

Thấy trong nha môn không có việc gì, màn đêm buông xuống Tả Thiệu Khanh trở về nhà, tính thời gian, Lục Tranh cũng sắp về, cũng không thể để cho Lục Tranh sau khi trở về thì đối mặt với căn nhà lạnh như băng.

Ở trên giường thỏa mái ngủ một đêm, Tả Thiệu Khanh dậy thật sớm, mang theo kiếm chuẩn bị thực hiện lời hứa phải giảm béo.

Thân hình của y đã hoàn toàn biến dạng, chỗ khác còn tốt, chính là bụng và lưng, lỏng sụp xuống, hoàn toàn nhìn không ra đường eo.

Vừa nghĩ tới Lục Tranh trở về lúc ôm y thân mật ngay cả cái eo hắn thích nhất cũng sờ không thấy nữa, Tả Thiệu Khanh liền khóc không ra nước mắt.

Từ khi ăn quả hồng kia, nội lực của Tả Thiệu Khanh tăng một tầng lớn, luyện kiếm pháp cũng càng thêm phiêu dật tự nhiên.

Nhưng hiện tượng tốt như vậy cũng không tiếp tục quá lâu, thời gian mới một nén nhang, Tả Thiệu Khanh cảm thấy tứ chi bắt đầu run lên, thể lực hạ xuống, bụng còn hơi hơi có chút đau.

Y dừng động tác, lắc lắc cánh tay và chân: “Không thể? Chẳng lẽ là sau khi mập lên gánh nặng trọng lượng nhiều lên.”

Y không tin lại lần nữa nhấc kiếm lên, đang chuẩn bị đến một chiêu thức bình sa lạc nhạn, vừa mới nhấc chân đã cảm thấy bụng mãnh liệt co rút đau nhức, trước mắt y biến thành màu đen, cả người đều đứng không vững ngã về phía trước.

“A…Tam gia…” La Tiểu Lục bưng bữa sáng tiến vào, chỉ thấy Tả Thiệu Khanh ngã nhào trên đất, vội vàng thả khay chạy qua.

Đợi nó lặt người Tả Thiệu Khanh qua, mới phát hiện Tam gia vậy mà hôn mê, sắc mặt trắng bệch, trán đầy mồ hôi, này còn ổn không?

“Người đến…nhanh đến…” Nó vội vàng gào lên, sai người đi mời đại phu, chính mình và một sai vặt khác nâng Tả Thiệu Khanh vào phòng.

Toàn bộ phủ đệ đều chấn động, cả đám chạy đến trong viện tử trông mong nhìn quanh, thậm chí còn có nha hoàn quỳ trên mặt đất cầu bồ tát phù hộ.

Đợi thị vệ khiêng một đại phu tóc trắng vào, La Tiểu Lục vừa lau người vừa thay cho Tả Thiệu Khanh một bộ đồ sạch sẽ.

“Đại phu, mau nhìn xem gia nhà ta làm sao?” La Tiểu Lục không đợi đại phu kia đứng vững chân, liền vội vàng kéo người đến bên giường.

Đại phu kia lúc đầu còn có chút oán hận, sau khi vừa nghe là Tri phủ đại nhân ngã bệnh, lập tức một câu cũng không nói, lúc này cũng không trách La Tiểu Lục thái quá, ngồi ở bên giường thay Tả Thiệu Khanh bắt mạch.

“Như thế nào như thế nào?” Thấy ông không nói lời nào, La Tiểu Lục sốt ruột gào lên hỏi.

“Hư…” Lão đại phu trừng mắt nó, tiếp tục nhắm mắt lại bắt mạch, thật lâu mới buông ra, tự nhủ: “Kì lạ, thật sự là kì lạ. Tại sao có thể có mạch tượng kì lạ như vậy?”

“Đến cùng làm sao?”

“Tri phủ đại nhân mạch tượng bình ổn có lực, chỉ là vừa mới vận động có chút mệt mỏi mà thôi.”

“Ngươi xác định?” La Tiểu Lục trợn tròn mắt: “Mệt mỏi đến mức ngất?”

“Này…” Lão đại phu cũng có chút khó hiểu, nhưng xác thực tìm không ra nguyên nhân bệnh của y.

“Được rồi được rồi, vừa nhìn chính là lang băm, đưa người đi, lại tìm một đại phu có uy tín đến.”

Hai thị vệ không đợi đại phu kia giải thích liền khiêng người rời đi, tiếp tục ở Hạc Thành tìm đại phu.

Chỉ là sau khi liên tiếp mấy đại phu khám bệnh, nhận được kết luật tương tự, lúc này, ngay cả La Tiểu Lục cũng không thể không tin.

Nó nhét cánh tay Tả Thiệu Khanh vào ổ chăn, vẻ mặt mờ mịt: “Đại phu, Tam gia nhà ta thật sự không có việc gì? Vậy tại sao lại té xỉu, lại vì sao còn chưa tỉnh?”

Đại phu kia nói không ra nguyên do, chỉ là dặn dò: “Tri phủ đại nhân có lẽ là quá mức mệt nhọc, cộng thêm trước đó ra biển không quen khí hậu, gần đây lại không điều dưỡng tốt, này mới dẫn đến khí huyết suy yếu, chăm sóc bồi dưỡng thì được rồi.”

La Tiểu Lục nghe xong nhẹ nhàng thở ra, không phải vấn đề gì lớn thì được.

Lúc Tả Thiệu Khanh tỉnh lại còn ngây ngốc nửa ngày, dị trạng lúc sáng sớm được y nhớ kĩ, y sờ lên bụng mình, vẫn luôn cảm thấy bên trong có chút không đúng.

Nếu như y không nhớ nhầm, lúc y sắp ngất đi rõ ràng cảm thấy bên trong có thứ gì đó đang động.

Nhưng ý nghĩ như vậy vừa xuất hiện, cả người y toát ra hơi lạnh.

Sẽ không phải trái cây lúc trước ăn có vấn đề chứ? Tả Thiệu Khanh ở trong lòng suy nghĩ vô số loại khả năng, chính là chưa từng nghĩ đến loại kia.

“Tam gia tỉnh? Nhanh dậy uống canh, vừa hầm xong canh gà nhân sâm, đại phu nói ngài phải bồi bổ nhiều mới được.”

Tả Thiệu Khanh lắc đầu, không có sức lực dựa vào đầu giường: “Đại phu nói như thế nào?”

La Tiểu Lục cười trả lời: “Không có việc gì, đều nói ngài quá mức mệt nhọc, thể hư, dưỡng nhiều thì được.”

“Thực sự là như vậy?” Tả Thiệu Khanh cảm thấy việc này tuyệt đối không đơn giản như vậy, y suy nghĩ dị thường của bản thân trong khoảng thời gian này mấy lần, phát hiện cũng không phải từ lúc bắt đầu ăn trái cây kia, mà là từ sau khi đến nước Hỏa La, lẽ nào lúc y ở nước Hỏa La bị ám toán?

Không đợi y suy nghĩ ra đầu mối, chợt nghe thấy bên ngoài có người hô: “Gia về rồi…”

Sắc mặt vui mừng lóe lên trên mặt Tả Thiệu Khanh, vừa muốn từ trên giường nhảy xuống, thì cảm thấy bụng lại một trận đau nhức, khiến y ngã xuống giường nửa ngày cũng không phục hồi.

“Chuyện gì xảy ra?” Lục Tranh bước nhanh vào, một mạch đi đến chỗ Tả Thiệu Khanh.

La Tiểu Lục ở bên cạnh đem việc ngày hôm nay nói một lần, lại đem chẩn đoán bệnh của các đại phu một năm một mười nói cho Lục Tranh biết.

Lục Tranh cau mày, nắm tay Tả Thiệu Khanh bắt mạch, nhưng nhận được kết quả giống với những đại phu kia.

Kết quả như vậy cũng không khiến hắn an lòng, ngược lại khiến hắn càng thêm lo lắng, bởi vì từ lúc Tả Thiệu Khanh trở nên khác thường, tất cả mọi người đều không tra ra vấn đề.

Tra không ra vấn đề mới là vấn đề lớn, Lục Tranh lần này cũng không dám qua quýt nữa.

“Chỗ nào không thoải mái?” Lục Tranh sờ lên gương mặt tái nhợt của Tả Thiệu Khanh hỏi.

Tả Thiệu Khanh do dự, muốn nói bụng mình không thoải mái, nhưng là nói không ra lời, chẳng lẽ muốn y một nam nhân nói cảm thấy trong bụng có thứ gì đó đang động?

“Không có việc gì… Em nghỉ ngơi mấy ngày thì không có việc gì.” Tả Thiệu Khanh cảm thấy có thể bụng sình hơi, cho nên mới sẽ có ảo giác như vậy, đợi mấy ngày nữa nhìn một chút lại nói.

Lông mày Lục Tranh cũng không giãn ra, mà là gọi Ẩn Nhất vào, để cho hắn ta đi kinh đô mời một vị thái y đến.

Tả Thiệu Khanh cảm rất ngạc nhiên, nhưng Lục Tranh khư khư cố chấp, cũng không bị y thuyết phục.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom