Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 227
Tả Uẩn Văn không kịp nghĩ nhiều, chỉ biết không thể để cho cả nhà Lục Tranh rời đi như vậy, ông ta liếc mắt ra hiệu với Tả Thục Tuệ, ý bảo nàng ngăn người lại.
Tả Thục Tuệ vốn chính là vì hai người mà đến, nàng còn trông cậy vào mượn nhờ lực lượng phủ Trấn quốc công đẩy mình thượng vị, càng không thể để cho bọn họ đi.
“Tam đệ, Lục gia, chậm một bước.” Tả Thục Tuệ dựa vào bản thân là nữ nhi, đỉnh đạc đi đến cửa đứng, bày ra bộ dáng ngoan ngoãn dịu dàng nói: “Mặc kệ mẫu thân nói gì, ta trước thay bà nói xin lỗi, lão nhân gia là nói năng chưa ngoa nhưng tấm lòng đậu hũ, hai vị đừng để ý.”
Tả Thiệu Khanh cười lạnh, nghe lời nói này, giống như bọn họ bá đạo vô lý, để cho người ngoài nghe thấy còn cho rằng y và Lục Tranh có bao nhiêu bất hiếu chống đối trưởng bối.
“Mọi người, sắc trời không còn sớm, Lão phu nhân còn chờ chúng tôi về ăn cơm tối.” Ý là, thức thời thì nhanh tránh ra, đừng cản gia trở về nhà ăn cơm.
Tả Thục Tuệ nhìn sắc trời một chút, thật sự không biết Tả Thiệu Khanh từ chỗ nào nhìn ra không còn sớm, chẳng qua cũng biết đây chỉ là câu khách sáo, nàng vuốt tóc mai, giọng dịu dàng nói: “Vừa rồi phụ thân đã dặn dò phòng bếp, đồ ăn đều đặt mua rồi, các ngươi không dễ dàng gì trở về một chuyến, ăn bữa cơm Lão phu nhân nhất định sẽ thông cảm.”
Tả Thiệu Khanh khóe miệng nhếch lên,trưng ra bộ dáng tươi cười xinh đẹp, đáy mắt dấu diếm mỉa mai nói: “Nghe nói đại tỷ thời kì khổ cực đã qua, sắp được nâng lên chính thê, tiểu đệ lúc này trước chúc mừng một tiếng.”
Tả Thục Tuệ cho là y đã nghe thấy tin tức nội tình gì, sắc mặt vui mừng trên mặt chợt lóe lên, nghi ngờ hỏi: “Lời này chỗ nào nghe thấy? Ta làm sao không biết?”
Việc giả dối không tồn tại ngươi đương nhiên không biết. Tả Thiệu Khanh cười thầm: “Ồ, đại tỷ không biết sao? Hôm nay tảo triều gặp Giang thượng thư cảnh xuân đầy mặt, còn cho rằng hắn sắp có việc tốt, hóa ra không phải bởi vì chuyện này sao?”
Tả Thiệu Khanh cảm thấy, lúc trước giúp đỡ Tả Thục Tuệ gả vào Giang phủ thật sự là quyết định sáng suốt, nhìn Giang Triệt trải qua thời gian nửa năm này, hậu viện ba ngày cãi một trận nhỏ, năm ngày một trận lớn, nam sủng bị đuổi đi hơn phân nửa, tiểu thiếp sanh non, cuối cùng ngay cả thê tử đều bị bắt gian tại giường, còn ồn ào toàn thành đều biết.
Có thể nói, lúc Lục Tranh chưa trở về kinh, kinh đô không có thế gia vọng tộc nàotrội hơn Giang phủ.
Tả Thục Tuệ nhớ tới tin tức mấy ngày trước nha hoàn nghe lén được,vẻ mặt đột nhiên chuyển trắng, vẻ mặt xinh đẹp cũng trở nên vặn vẹo.
“Chuyện này là thật?” Tả Thục Tuệ không tin hỏi.
“Đương nhiên.” Y nói thật chính là thật.
Càng là câu không đầu không đuôi, càng có thể làm cho người liên tưởng, Tả Thục Tuệ lúc trước từ trong miệng nha hoàn nghe được, Giang phu nhân cố ý nói với Giang Triệt từ trong thế gia trong sạch lấy một cô nương làm vợ kế, nghe nói cônương muốn gả cho Giang Triệt rất nhiều, dù cho không lấy được quý nữ vọng tộc,nhưng gia đình quan lại bình thường khẳng định là không vấn đề.
Tả Thục Tuệ vội vàng đưa tay muốn kéo tay áo Lục Tranh, điềm đạm đáng yêu cầu khẩn: “Lục gia, ngài nhất định phải giúp ta.”
Lục Tranh tay áo vung lên, một luồng hơi mạnh mẽ vẫy Tả Thục Tuệ ra hai bước, hắn lạnh lùng cảnh cáo: “Phu nhân xin tự trọng.”
Tả Thiệu Khanh vốn là kinh ngạc, lập tức cười khì khì hai tiếng, mắt thấy trên khuôn mặt lê hoa đái vũ của Tả Thục Tuệ hiện lên một tia xấu hổ và tức giận, nụ cười của y càng sâu.
*Lê hoa đái vũ: lúc khóc vẫn xinh đẹp như hoa lê trong mưa
“Đại tỷ, ngài đây là làm cái gì? Nam nữ thụ thụ bất thân, chẳng lẽ gia phong Giang gia cởi mở như vậy?”
“Không phải…đại tỷ chỉ là nhất thời vội vàng…” Nàng áy náy nhìn về phía Lục Tranh,lần nữa xác định đó là một nam nhân không hiểu phong tình.
Lục Tranh để lại một câu: “Bản công ở bên ngoài chờ em.” Sau đó ôm Tả Tiểu Lang rời khỏi Tả phủ, lại tiếp tục ở lại, hắn không dám cam đoan sẽ không một chưởng chưởng chết nữ nhân kia.
Tả Uẩn Văn đi ra, nhìn chằm chằm vào bóng lưng Lục Tranh thở dài, sau đó âm thầm trừng mắt Tả Thục Tuệ.
Tả Thiệu Khanh hai tay ôm ngực, dáng vẻ bình tĩnh nhìn cả nhà này: “Còn có việc? Có việc một lần nói hết, Lục gia đều lên tiếng, sau này muốn nói liền không còn cơ hội.”
Khóe miệng Tả Uẩn Văn giật giật, lại không nói ra lời cầu xin tha thứ, để cho phụ thân cúi đầu với con trai, ông ta xác thực làm không được.
“Lục công gia chỉ là nhất thời nói nhảm, ngươi trở về cùng hắn nói chuyện không được sao?” Tả Thục Tuệ bất mãn nhìn y: “Ngươi đến cùng phải họ Tả hay không?Chẳng lẽ nhìn người nhà mặc người bắt nạt, có năng lực cũng không thể giúp?”
Tả Thiệu Khanh ngoại trừ cười vẫn là cười, cũng không vội vàng phản bác, y nhớ tới kiếp trước, trong ngày tháng bản thân bị nhốt ở Giang phủ, Tả Thục Tuệ chính là gả vào phủ Trấn quốc công làm phu nhân cao cao tại thượng, nàng có từng có ý giúp đỡ mình?
Sống lại một đời, vận mệnh điên đảo, chính mình chiếm trước tiên cơ quen Lục Tranh, mà Tả Thục Tuệ lại là bản thân tự nguyện gả vào Giang phủ.
Chính mình lúc trước tốt xấu giúp nàng tranh thủ danh phận bình thê, tuy động cơcủa y không tinh khiết, nhưng tóm lại là đã giúp nàng, nàng đến cùng dùng tâmtình gì chất vấn mình.
“Ta biết thân phận ngươi bây giờ không giống lúc trước, xem thường chúng tôinhững người này, trước đây nương còn lo lắng ngươi không có đứa nhỏ, muốn đưacháu đích tôn duy nhất trong nhà cho ngươi làm con thừa tự, nhưng còn ngươi?Không biết từ chỗ nào nhặt được đứa nhỏ hoang dã coi thành bảo bối, thật sự là không phân biệt tốt xấu không biết lòng người tốt.”
“Đại tỷ ngươi cũng đã nói, con trai đại ca nhưng là cháu đích tôn ‘duy nhất’ trong nhà, để cho ta đại ca làm sao bây giờ?” Ai biết Tả Thiệu Yến còn có thể có những đứa nhỏ khác hay không.
Tả Thiệu Yến kết hôn nhiều năm như vậy, gian nan như thế mới nhận được một đứa con trai bảo bối, mẫu tử Tiết Thị lại còn dám tính toán như vậy, muốn để cho Tả Thiệu Yến tuyệt hậu sao?
“Đại ca tuổi trẻ, sau này có rất nhiều cơ hội.” Tả Thục Tuệ đang ở trước mặt Tả Thiệu Yến cũng không thể bám víu vào đề tài này không buông, nàng khuyên nhủ: “Tam đệhiện tại ở bên ngoài làm quan, đại tỷ phu của ngươi là Lại bộ thượng thư, ngươi đến cùng biết hay không quan hệ trong đó?”
Tả Thiệu Khanh đương nhiên biết, nếu như là người khác, y buổi sáng đã vội vàng làm tốt quan hệ, ai bảo đối phương là Giang Triệt.
Y biết Lục Tranh đang chờ cơ hội, một cơ hội khiến Chiến Viên Phong chán ghét vứt bỏ Giang Triệt, đến lúc đó Giang Triệt có thể hay không ngồi vững vàng vị trí Lại bộ thượng thư còn rất khó nói.
“Nói xong rồi? Những cái này?” Tả Thiệu Khanh đào đào lỗ tai, những người này lý do thoái thác đến lý do thoái thác đi cũng chỉ mấy cái này, chẳng qua là đánh bàntính đôi bên cùng có lợi.
Đương nhiên, bọn họ sẽ nghĩ như vậy cũng không có gì đáng trách, gia tộc dựa vào quan hệ thông gia lớn mạnh đều là từng bước đi đến như vậy, đáng tiếc, Tả Thiệu Khanh cũng không muốn từ trên người người nhà kiếm được chỗ tốt, cũng không muốn đưa tay về phía bọn họ giúp đỡ.
Y hờ hững xoay người, không để ý thanh âm chửi rủa phía sau, từng bước một rời khỏi tòa nhà khiến y hít thở không thông này.
Y đã từng ở chỗ này tự tay giết những người này, y còn nhớ rõ vẻ mặt căm hận sợ hãi lúc ấy của bọn họ, tình cảnh bị y lãng quên trong góc trí nhớ luôn nương theo trong ngôi nhà quen thuộc này dần dần trở lại, không đến nữa cũng tốt.
Rời khỏi đại môn, Tả Thiệu Khanh liếc mắt nhìn thấy nam nhân đứng thẳng tắp, hắn cho dù không nói không cười, đứng bất động ở chỗ đó cũng là phong cảnh khiến người khác chú ý.
Tả Thiệu Khanh nhìn thấy trên đường phố không ít người cố ý đi tới đi lui, chỉ vì nhìn Lục Tranh thêm vài lần, mà người nọ lại hoàn toàn chưa phát hiện, chỉ là bình tĩnh nhìn mình.
Khóe miệng chậm rãi nhếch lên hiểu ý cười tủm tỉm, Tả Thiệu Khanh cũng mặc kệ người qua đường sẽ dùng ánh mắt gì nhìn y, tiến lên ra sức ôm Lục Tranh, sức lực lớn, làm cho người liếc mắt nhìn.
“Mau nhìn, Tả đại nhân nhất định là ở nhà mẹ đẻ bị uất ức, đang tìm kiếm an ủi.”
“Nói bậy, có Lục công gia chỗ nào có thể để cho Tả đại nhân bị uất ức, trừ khi…”
“Trừ khi cái gì?”
“Trừ khi Lục công gia không cẩn thận vừa ý vị tiểu thư nào đó của Tả gia, muốn lấy về nhà, vì vậy Tả đại nhân tan nát cõi lòng, không thấy Tả đại nhân vẻ mặt hung ác sao?”
“Đại tiểu thư Tả gia không phải gả ra ngoài rồi sao? Chỗ nào còn có khuê nữ?”
“Ngươi đây cũng không biết đi? Tả lão gia tổng cộng có ba khuê nữ, một là đại tiểuthư vợ cả, hai thứ xuất, khuê nữ chính là thứ xuất Tam tiểu thư.”
“Ồ, ta như thế nào chưa từng nghe nói?”
Người nọ ngẩng đầu nhìn trời: “Chưa từng nghe nói cũng bình thường, vị tiểu thư kia mới mấy tuổi? Mười một hay mười hai?”
Tả Thiệu Khanh tựa vào lòng ngực rắn chắc của Lục Tranh, cái gì cũng không nghĩ, cái gì cũng không nói, chỉ cảm thấy hết sức an tâm.
Tả Tiểu Lang từ trong xe ngựa thò đầu ra, chớp chớp mắt nhìn chăm chú hai người ôm nhau, La Tiểu Lục ở bên cạnh sợ dạy hư đứa nhỏ lập tức che mắt bé.
Tả Tiểu Lang gạt bàn tay trên mắt xuống, nhỏ giọng hỏi: “Phụ thân làm sao vậy?”
La Tiểu Lục thấy trọng điểm của bé không phải đặt ở trên hai nam nhân ban ngày ban mặt thân mật, nhẹ nhàng thở ra, trả lời: “Có lẽ là đang thương tâm đi?” La Tiểu Lục có hơi không xác định, nó không cảm thấy Tam gia sẽ bị đám người Tả gia kia bắt nạt.
“Ai khiến phụ thân thương tâm?” Tả Tiểu Lang lộ ra hai móng vuốt, rất có xu thế muốn thay Tả Thiệu Khanh báo thù.
La Tiểu Lục lặng lẽ xê dịch đến bên cạnh, đáng thương nó một nam nhân đang ở tuổi thanh xuân vậy mà ngay cả đứa nhỏ cũng đánh không lại, thực sự tổn thương tự tôn.
Sợ đứa nhỏ này xông vào tìm người nhà kia tính sổ, La Tiểu Lục an ủi: “Được rồi được rồi, không có ai, phụ thân ngươi chính là muốn thừa cơ làm nững, chúng ta không quan tâm y.”
“A…chính là giống tiểu Lục thúc lần trước như vậy?”
“Cái gì lần trước?” La Tiểu Lục không hiểu ra sao cả.
“Chính là lần trước ngươi không cẩn thận cắt đứt ngón tay, sau đó bổ nhào vào trong ngực Ẩn Nhất khóc, phụ thân nói cái kia gọi là làm nũng.” Tả Tiểu Lang nghiêmtrang trả lời.
“Nào có khóc?” La Tiểu Lục khóe miệng ra sức co rút, nó như thế nào không nhớ cóchuyện này?
“Có, ta nghe thấy.”
“Ngươi nghe sai rồi.”
“Không thể nào, phụ thân nói thính lực của ta tốt nhất.”
“Đó là giả vờ khóc, loại khóc khan kia, là tình thú giữa vợ chồng, ngươi không hiểu.”
Tả Tiểu Lang quay đầu liếc nhìn nó: “Ta hiểu, phụ thân và cha cũng thường ôm nhau, bọn họ nói đây là đang trao đổi tình cảm.”
La Tiểu Lục sợ đứa nhỏ sau này lớn lên sẽ học theo, cho rằng nam nhân với nam nhân mới là bình thường, vội vàng phổ cập nói: “Đừng nghe bọn họ, Tiểu Lang lớn lên phải tìm cô nương xinh đẹp trao đổi tình cảm, nam liền bỏ đi, ôm cứng ngắc không hề thoải mái.”
“Gạt người, phụ thân ôm rất thoải mái.” Tả Tiểu Lang lập tức vì Tả Thiệu Khanh bao biện.
“Ặc, đó là ngươi chưa từng ôm nữ nhân, chờ ngươi về lại để cho Hồng Diên tỷ tỷ ôm một cái sẽ biết.” La Tiểu Lục quyết định sau khi trở về nhấn mạnh với Tam gia một chút về vấn đề thưởng thức giáo dục của Tả Tiểu Lang.
“Ngươi từng ôm?” Tả Tiểu Lang thình lình hỏi.
Vì để cho lời của mình càng có độ tin cậy, La Tiểu Lục mặt không đỏ tim không đập gật đầu: “Đương nhiên, nếu không ta làm sao biết?”
“Phải không?” Một thanh âm trầm thấp khàn khàn chui vào trong tai La Tiểu Lục,thanh âm kia vừa nghe liền biết không phải thanh âm đứa nhỏ.
La Tiểu Lục cứng ngắc quay đầu, liền chống lại con ngươi âm u lạnh lẽo, nam nhân nào đó đang dùng ánh mắt ăn thịt người nhìn chằm chằm nó.
“Ẩn… Ẩn Nhất, kia…ngươi lúc nào đến?” Không phải nói muốn đi mua bánh ngọt cho Tả Tiểu Lang sao?
“Bắt đầu từ lúc ngươi nói ôm nam nhân cứng ngắc không thoải mái.”
“Ha…kia, ta là đang dạy tiểu thiếu gia về giới tính đúng đắn, bắt đắc dĩ mới nói như vậy.”
Ẩn Nhất đưa bánh ngọt trong tay cho nó, không nói một lời nhìn chằm chằm nó,một lúc sau mới nhướng mày nói: “Ngươi nói cũng là sự thật.”
“Ngươi… có ý gì?” La Tiểu Lục cao giọng, hai con ngươi trợn lớn.
Ẩn Nhất nhảy lên xe ngựa, ngồi ở vị trí xa phu, đưa lưng về phía La Tiểu Lục.
La Tiểu Lục chen đến bên cạnh hắn ta, dùng ngón tay đâm lưng hắn ta hỏi: “Ngươi có ý gì? Ngươi sẽ không phải muốn đi tìm nữ nhân chứ? Chẳng lẽ ngươi định đi tìm Hồng Diên? Ta cảnh cáo ngươi, Hồng Diên đã có chủ, không có phần ngươi. Này…”
Ẩn Nhất kéo tay nó qua nắm chặt trong tay: “Ngươi có phải hay không nên giải thíchmột chút, ngươi lúc nào từng ôm Hồng Diên?”
“Kia… ta nói bậy, ngươi lại không phải không biết..”
“Ta không biết.”
“Hồng Diên như vậy, làm sao có thể để cho ta ôm?”
“A, hóa ra là muốn ôm lại không có cơ hội.” Ẩn Nhất tăng thêm độ mạnh yếu dướitay, La Tiểu Lục đau đến kêu gào.
“Không phải không phải… ta chưa từng muốn.”
“Thật sự chưa từng muốn?”
“Không có…” Cho dù có cũng là trước khi ở bên ngươi, La Tiểu Lục cảm thấy mìnhcũng không hề nói dối.
Ẩn Nhất cũng không buông tay nó ra, chỉ là hơi nới lỏng sức, La Tiểu Lục chậm rãi dịch chuyển đến, kề vai hắn ta nhìn trộm vẻ mặt hắn ta.
Tả Tiểu Lang ở bên ngoài, lại tiếp nhìn phía trước, cảm thấy tiểu Lục thúc vừa rồi nhất định là gạt mình, nếu không bọn họ như thế nào không đi ôm nữ nhân?
Cho nên nói, thượng bất chính hạ tất loạn, đáng thương nhân sinh của Tả Tiểu Langmới bắt đầu đã nhận định, nam nhân thì nên cùng nam nhân ở bên nhau.
Tả Thục Tuệ vốn chính là vì hai người mà đến, nàng còn trông cậy vào mượn nhờ lực lượng phủ Trấn quốc công đẩy mình thượng vị, càng không thể để cho bọn họ đi.
“Tam đệ, Lục gia, chậm một bước.” Tả Thục Tuệ dựa vào bản thân là nữ nhi, đỉnh đạc đi đến cửa đứng, bày ra bộ dáng ngoan ngoãn dịu dàng nói: “Mặc kệ mẫu thân nói gì, ta trước thay bà nói xin lỗi, lão nhân gia là nói năng chưa ngoa nhưng tấm lòng đậu hũ, hai vị đừng để ý.”
Tả Thiệu Khanh cười lạnh, nghe lời nói này, giống như bọn họ bá đạo vô lý, để cho người ngoài nghe thấy còn cho rằng y và Lục Tranh có bao nhiêu bất hiếu chống đối trưởng bối.
“Mọi người, sắc trời không còn sớm, Lão phu nhân còn chờ chúng tôi về ăn cơm tối.” Ý là, thức thời thì nhanh tránh ra, đừng cản gia trở về nhà ăn cơm.
Tả Thục Tuệ nhìn sắc trời một chút, thật sự không biết Tả Thiệu Khanh từ chỗ nào nhìn ra không còn sớm, chẳng qua cũng biết đây chỉ là câu khách sáo, nàng vuốt tóc mai, giọng dịu dàng nói: “Vừa rồi phụ thân đã dặn dò phòng bếp, đồ ăn đều đặt mua rồi, các ngươi không dễ dàng gì trở về một chuyến, ăn bữa cơm Lão phu nhân nhất định sẽ thông cảm.”
Tả Thiệu Khanh khóe miệng nhếch lên,trưng ra bộ dáng tươi cười xinh đẹp, đáy mắt dấu diếm mỉa mai nói: “Nghe nói đại tỷ thời kì khổ cực đã qua, sắp được nâng lên chính thê, tiểu đệ lúc này trước chúc mừng một tiếng.”
Tả Thục Tuệ cho là y đã nghe thấy tin tức nội tình gì, sắc mặt vui mừng trên mặt chợt lóe lên, nghi ngờ hỏi: “Lời này chỗ nào nghe thấy? Ta làm sao không biết?”
Việc giả dối không tồn tại ngươi đương nhiên không biết. Tả Thiệu Khanh cười thầm: “Ồ, đại tỷ không biết sao? Hôm nay tảo triều gặp Giang thượng thư cảnh xuân đầy mặt, còn cho rằng hắn sắp có việc tốt, hóa ra không phải bởi vì chuyện này sao?”
Tả Thiệu Khanh cảm thấy, lúc trước giúp đỡ Tả Thục Tuệ gả vào Giang phủ thật sự là quyết định sáng suốt, nhìn Giang Triệt trải qua thời gian nửa năm này, hậu viện ba ngày cãi một trận nhỏ, năm ngày một trận lớn, nam sủng bị đuổi đi hơn phân nửa, tiểu thiếp sanh non, cuối cùng ngay cả thê tử đều bị bắt gian tại giường, còn ồn ào toàn thành đều biết.
Có thể nói, lúc Lục Tranh chưa trở về kinh, kinh đô không có thế gia vọng tộc nàotrội hơn Giang phủ.
Tả Thục Tuệ nhớ tới tin tức mấy ngày trước nha hoàn nghe lén được,vẻ mặt đột nhiên chuyển trắng, vẻ mặt xinh đẹp cũng trở nên vặn vẹo.
“Chuyện này là thật?” Tả Thục Tuệ không tin hỏi.
“Đương nhiên.” Y nói thật chính là thật.
Càng là câu không đầu không đuôi, càng có thể làm cho người liên tưởng, Tả Thục Tuệ lúc trước từ trong miệng nha hoàn nghe được, Giang phu nhân cố ý nói với Giang Triệt từ trong thế gia trong sạch lấy một cô nương làm vợ kế, nghe nói cônương muốn gả cho Giang Triệt rất nhiều, dù cho không lấy được quý nữ vọng tộc,nhưng gia đình quan lại bình thường khẳng định là không vấn đề.
Tả Thục Tuệ vội vàng đưa tay muốn kéo tay áo Lục Tranh, điềm đạm đáng yêu cầu khẩn: “Lục gia, ngài nhất định phải giúp ta.”
Lục Tranh tay áo vung lên, một luồng hơi mạnh mẽ vẫy Tả Thục Tuệ ra hai bước, hắn lạnh lùng cảnh cáo: “Phu nhân xin tự trọng.”
Tả Thiệu Khanh vốn là kinh ngạc, lập tức cười khì khì hai tiếng, mắt thấy trên khuôn mặt lê hoa đái vũ của Tả Thục Tuệ hiện lên một tia xấu hổ và tức giận, nụ cười của y càng sâu.
*Lê hoa đái vũ: lúc khóc vẫn xinh đẹp như hoa lê trong mưa
“Đại tỷ, ngài đây là làm cái gì? Nam nữ thụ thụ bất thân, chẳng lẽ gia phong Giang gia cởi mở như vậy?”
“Không phải…đại tỷ chỉ là nhất thời vội vàng…” Nàng áy náy nhìn về phía Lục Tranh,lần nữa xác định đó là một nam nhân không hiểu phong tình.
Lục Tranh để lại một câu: “Bản công ở bên ngoài chờ em.” Sau đó ôm Tả Tiểu Lang rời khỏi Tả phủ, lại tiếp tục ở lại, hắn không dám cam đoan sẽ không một chưởng chưởng chết nữ nhân kia.
Tả Uẩn Văn đi ra, nhìn chằm chằm vào bóng lưng Lục Tranh thở dài, sau đó âm thầm trừng mắt Tả Thục Tuệ.
Tả Thiệu Khanh hai tay ôm ngực, dáng vẻ bình tĩnh nhìn cả nhà này: “Còn có việc? Có việc một lần nói hết, Lục gia đều lên tiếng, sau này muốn nói liền không còn cơ hội.”
Khóe miệng Tả Uẩn Văn giật giật, lại không nói ra lời cầu xin tha thứ, để cho phụ thân cúi đầu với con trai, ông ta xác thực làm không được.
“Lục công gia chỉ là nhất thời nói nhảm, ngươi trở về cùng hắn nói chuyện không được sao?” Tả Thục Tuệ bất mãn nhìn y: “Ngươi đến cùng phải họ Tả hay không?Chẳng lẽ nhìn người nhà mặc người bắt nạt, có năng lực cũng không thể giúp?”
Tả Thiệu Khanh ngoại trừ cười vẫn là cười, cũng không vội vàng phản bác, y nhớ tới kiếp trước, trong ngày tháng bản thân bị nhốt ở Giang phủ, Tả Thục Tuệ chính là gả vào phủ Trấn quốc công làm phu nhân cao cao tại thượng, nàng có từng có ý giúp đỡ mình?
Sống lại một đời, vận mệnh điên đảo, chính mình chiếm trước tiên cơ quen Lục Tranh, mà Tả Thục Tuệ lại là bản thân tự nguyện gả vào Giang phủ.
Chính mình lúc trước tốt xấu giúp nàng tranh thủ danh phận bình thê, tuy động cơcủa y không tinh khiết, nhưng tóm lại là đã giúp nàng, nàng đến cùng dùng tâmtình gì chất vấn mình.
“Ta biết thân phận ngươi bây giờ không giống lúc trước, xem thường chúng tôinhững người này, trước đây nương còn lo lắng ngươi không có đứa nhỏ, muốn đưacháu đích tôn duy nhất trong nhà cho ngươi làm con thừa tự, nhưng còn ngươi?Không biết từ chỗ nào nhặt được đứa nhỏ hoang dã coi thành bảo bối, thật sự là không phân biệt tốt xấu không biết lòng người tốt.”
“Đại tỷ ngươi cũng đã nói, con trai đại ca nhưng là cháu đích tôn ‘duy nhất’ trong nhà, để cho ta đại ca làm sao bây giờ?” Ai biết Tả Thiệu Yến còn có thể có những đứa nhỏ khác hay không.
Tả Thiệu Yến kết hôn nhiều năm như vậy, gian nan như thế mới nhận được một đứa con trai bảo bối, mẫu tử Tiết Thị lại còn dám tính toán như vậy, muốn để cho Tả Thiệu Yến tuyệt hậu sao?
“Đại ca tuổi trẻ, sau này có rất nhiều cơ hội.” Tả Thục Tuệ đang ở trước mặt Tả Thiệu Yến cũng không thể bám víu vào đề tài này không buông, nàng khuyên nhủ: “Tam đệhiện tại ở bên ngoài làm quan, đại tỷ phu của ngươi là Lại bộ thượng thư, ngươi đến cùng biết hay không quan hệ trong đó?”
Tả Thiệu Khanh đương nhiên biết, nếu như là người khác, y buổi sáng đã vội vàng làm tốt quan hệ, ai bảo đối phương là Giang Triệt.
Y biết Lục Tranh đang chờ cơ hội, một cơ hội khiến Chiến Viên Phong chán ghét vứt bỏ Giang Triệt, đến lúc đó Giang Triệt có thể hay không ngồi vững vàng vị trí Lại bộ thượng thư còn rất khó nói.
“Nói xong rồi? Những cái này?” Tả Thiệu Khanh đào đào lỗ tai, những người này lý do thoái thác đến lý do thoái thác đi cũng chỉ mấy cái này, chẳng qua là đánh bàntính đôi bên cùng có lợi.
Đương nhiên, bọn họ sẽ nghĩ như vậy cũng không có gì đáng trách, gia tộc dựa vào quan hệ thông gia lớn mạnh đều là từng bước đi đến như vậy, đáng tiếc, Tả Thiệu Khanh cũng không muốn từ trên người người nhà kiếm được chỗ tốt, cũng không muốn đưa tay về phía bọn họ giúp đỡ.
Y hờ hững xoay người, không để ý thanh âm chửi rủa phía sau, từng bước một rời khỏi tòa nhà khiến y hít thở không thông này.
Y đã từng ở chỗ này tự tay giết những người này, y còn nhớ rõ vẻ mặt căm hận sợ hãi lúc ấy của bọn họ, tình cảnh bị y lãng quên trong góc trí nhớ luôn nương theo trong ngôi nhà quen thuộc này dần dần trở lại, không đến nữa cũng tốt.
Rời khỏi đại môn, Tả Thiệu Khanh liếc mắt nhìn thấy nam nhân đứng thẳng tắp, hắn cho dù không nói không cười, đứng bất động ở chỗ đó cũng là phong cảnh khiến người khác chú ý.
Tả Thiệu Khanh nhìn thấy trên đường phố không ít người cố ý đi tới đi lui, chỉ vì nhìn Lục Tranh thêm vài lần, mà người nọ lại hoàn toàn chưa phát hiện, chỉ là bình tĩnh nhìn mình.
Khóe miệng chậm rãi nhếch lên hiểu ý cười tủm tỉm, Tả Thiệu Khanh cũng mặc kệ người qua đường sẽ dùng ánh mắt gì nhìn y, tiến lên ra sức ôm Lục Tranh, sức lực lớn, làm cho người liếc mắt nhìn.
“Mau nhìn, Tả đại nhân nhất định là ở nhà mẹ đẻ bị uất ức, đang tìm kiếm an ủi.”
“Nói bậy, có Lục công gia chỗ nào có thể để cho Tả đại nhân bị uất ức, trừ khi…”
“Trừ khi cái gì?”
“Trừ khi Lục công gia không cẩn thận vừa ý vị tiểu thư nào đó của Tả gia, muốn lấy về nhà, vì vậy Tả đại nhân tan nát cõi lòng, không thấy Tả đại nhân vẻ mặt hung ác sao?”
“Đại tiểu thư Tả gia không phải gả ra ngoài rồi sao? Chỗ nào còn có khuê nữ?”
“Ngươi đây cũng không biết đi? Tả lão gia tổng cộng có ba khuê nữ, một là đại tiểuthư vợ cả, hai thứ xuất, khuê nữ chính là thứ xuất Tam tiểu thư.”
“Ồ, ta như thế nào chưa từng nghe nói?”
Người nọ ngẩng đầu nhìn trời: “Chưa từng nghe nói cũng bình thường, vị tiểu thư kia mới mấy tuổi? Mười một hay mười hai?”
Tả Thiệu Khanh tựa vào lòng ngực rắn chắc của Lục Tranh, cái gì cũng không nghĩ, cái gì cũng không nói, chỉ cảm thấy hết sức an tâm.
Tả Tiểu Lang từ trong xe ngựa thò đầu ra, chớp chớp mắt nhìn chăm chú hai người ôm nhau, La Tiểu Lục ở bên cạnh sợ dạy hư đứa nhỏ lập tức che mắt bé.
Tả Tiểu Lang gạt bàn tay trên mắt xuống, nhỏ giọng hỏi: “Phụ thân làm sao vậy?”
La Tiểu Lục thấy trọng điểm của bé không phải đặt ở trên hai nam nhân ban ngày ban mặt thân mật, nhẹ nhàng thở ra, trả lời: “Có lẽ là đang thương tâm đi?” La Tiểu Lục có hơi không xác định, nó không cảm thấy Tam gia sẽ bị đám người Tả gia kia bắt nạt.
“Ai khiến phụ thân thương tâm?” Tả Tiểu Lang lộ ra hai móng vuốt, rất có xu thế muốn thay Tả Thiệu Khanh báo thù.
La Tiểu Lục lặng lẽ xê dịch đến bên cạnh, đáng thương nó một nam nhân đang ở tuổi thanh xuân vậy mà ngay cả đứa nhỏ cũng đánh không lại, thực sự tổn thương tự tôn.
Sợ đứa nhỏ này xông vào tìm người nhà kia tính sổ, La Tiểu Lục an ủi: “Được rồi được rồi, không có ai, phụ thân ngươi chính là muốn thừa cơ làm nững, chúng ta không quan tâm y.”
“A…chính là giống tiểu Lục thúc lần trước như vậy?”
“Cái gì lần trước?” La Tiểu Lục không hiểu ra sao cả.
“Chính là lần trước ngươi không cẩn thận cắt đứt ngón tay, sau đó bổ nhào vào trong ngực Ẩn Nhất khóc, phụ thân nói cái kia gọi là làm nũng.” Tả Tiểu Lang nghiêmtrang trả lời.
“Nào có khóc?” La Tiểu Lục khóe miệng ra sức co rút, nó như thế nào không nhớ cóchuyện này?
“Có, ta nghe thấy.”
“Ngươi nghe sai rồi.”
“Không thể nào, phụ thân nói thính lực của ta tốt nhất.”
“Đó là giả vờ khóc, loại khóc khan kia, là tình thú giữa vợ chồng, ngươi không hiểu.”
Tả Tiểu Lang quay đầu liếc nhìn nó: “Ta hiểu, phụ thân và cha cũng thường ôm nhau, bọn họ nói đây là đang trao đổi tình cảm.”
La Tiểu Lục sợ đứa nhỏ sau này lớn lên sẽ học theo, cho rằng nam nhân với nam nhân mới là bình thường, vội vàng phổ cập nói: “Đừng nghe bọn họ, Tiểu Lang lớn lên phải tìm cô nương xinh đẹp trao đổi tình cảm, nam liền bỏ đi, ôm cứng ngắc không hề thoải mái.”
“Gạt người, phụ thân ôm rất thoải mái.” Tả Tiểu Lang lập tức vì Tả Thiệu Khanh bao biện.
“Ặc, đó là ngươi chưa từng ôm nữ nhân, chờ ngươi về lại để cho Hồng Diên tỷ tỷ ôm một cái sẽ biết.” La Tiểu Lục quyết định sau khi trở về nhấn mạnh với Tam gia một chút về vấn đề thưởng thức giáo dục của Tả Tiểu Lang.
“Ngươi từng ôm?” Tả Tiểu Lang thình lình hỏi.
Vì để cho lời của mình càng có độ tin cậy, La Tiểu Lục mặt không đỏ tim không đập gật đầu: “Đương nhiên, nếu không ta làm sao biết?”
“Phải không?” Một thanh âm trầm thấp khàn khàn chui vào trong tai La Tiểu Lục,thanh âm kia vừa nghe liền biết không phải thanh âm đứa nhỏ.
La Tiểu Lục cứng ngắc quay đầu, liền chống lại con ngươi âm u lạnh lẽo, nam nhân nào đó đang dùng ánh mắt ăn thịt người nhìn chằm chằm nó.
“Ẩn… Ẩn Nhất, kia…ngươi lúc nào đến?” Không phải nói muốn đi mua bánh ngọt cho Tả Tiểu Lang sao?
“Bắt đầu từ lúc ngươi nói ôm nam nhân cứng ngắc không thoải mái.”
“Ha…kia, ta là đang dạy tiểu thiếu gia về giới tính đúng đắn, bắt đắc dĩ mới nói như vậy.”
Ẩn Nhất đưa bánh ngọt trong tay cho nó, không nói một lời nhìn chằm chằm nó,một lúc sau mới nhướng mày nói: “Ngươi nói cũng là sự thật.”
“Ngươi… có ý gì?” La Tiểu Lục cao giọng, hai con ngươi trợn lớn.
Ẩn Nhất nhảy lên xe ngựa, ngồi ở vị trí xa phu, đưa lưng về phía La Tiểu Lục.
La Tiểu Lục chen đến bên cạnh hắn ta, dùng ngón tay đâm lưng hắn ta hỏi: “Ngươi có ý gì? Ngươi sẽ không phải muốn đi tìm nữ nhân chứ? Chẳng lẽ ngươi định đi tìm Hồng Diên? Ta cảnh cáo ngươi, Hồng Diên đã có chủ, không có phần ngươi. Này…”
Ẩn Nhất kéo tay nó qua nắm chặt trong tay: “Ngươi có phải hay không nên giải thíchmột chút, ngươi lúc nào từng ôm Hồng Diên?”
“Kia… ta nói bậy, ngươi lại không phải không biết..”
“Ta không biết.”
“Hồng Diên như vậy, làm sao có thể để cho ta ôm?”
“A, hóa ra là muốn ôm lại không có cơ hội.” Ẩn Nhất tăng thêm độ mạnh yếu dướitay, La Tiểu Lục đau đến kêu gào.
“Không phải không phải… ta chưa từng muốn.”
“Thật sự chưa từng muốn?”
“Không có…” Cho dù có cũng là trước khi ở bên ngươi, La Tiểu Lục cảm thấy mìnhcũng không hề nói dối.
Ẩn Nhất cũng không buông tay nó ra, chỉ là hơi nới lỏng sức, La Tiểu Lục chậm rãi dịch chuyển đến, kề vai hắn ta nhìn trộm vẻ mặt hắn ta.
Tả Tiểu Lang ở bên ngoài, lại tiếp nhìn phía trước, cảm thấy tiểu Lục thúc vừa rồi nhất định là gạt mình, nếu không bọn họ như thế nào không đi ôm nữ nhân?
Cho nên nói, thượng bất chính hạ tất loạn, đáng thương nhân sinh của Tả Tiểu Langmới bắt đầu đã nhận định, nam nhân thì nên cùng nam nhân ở bên nhau.
Bình luận facebook