-
Phần 1
1.
Tôi vội vàng sắp xếp cho cô gái ấy vào ở trong khu nhà tốt nhất phủ, sau đó về lục tung cả phòng mình lên.
Nha hoàn thân cận Hạnh Nhi bất bình thay tôi: "Tướng quân thật quá đáng, trước kia tiểu thư theo ngài ấy vào sinh ra tử, nếm mật nằm gai, mới được sung sướng được dăm hôm, tướng quân đã dẫn theo người đàn bà khác về, lại còn có thai nữa chứ. Tiểu thư, tiểu thư còn chưa có con nữa này."
Tôi nhắm mắt làm ngơ, lôi ra một hòm trang sức to oành.
Hạnh Nhi cũng giúp tôi gói lại: "Tiểu thư làm đúng lắm, đã vậy thì mình về nhà, không cần phải chịu ấm ức."
"Mau, giúp ta đem đồ sang chỗ Đào cô nương!"
"Vậy em... gì cơ ạ?"
...
Không có thời gian nữa rồi, tôi vội vàng ôm đồ chạy sang bên đó.
Lúc đến nơi, tôi thấy Tề Kha đang ra lệnh cho đầu bếp bưng đủ thứ sơn hào hải vị vào phòng, không thiếu thứ gì.
Tôi đứng bên cạnh hắn, nghiến răng: "Nhanh quá nhỉ."
Tề Kha nhìn đống ngọc ngà châu báu trong tay tôi cũng cười giả lả: "Em cũng không chậm."
Tôi với Tề Kha đều là người xuyên sách, trong thế giới hiện thực bọn tôi là thanh mai trúc mã, cũng là đối thủ một mất một còn đánh nhau mười mấy năm từ nhà trẻ cho tới trường đại học.
Không ngờ lúc học năm hai, trên đường về quê nghỉ hè, xe khách bị lật, hai đứa tôi cùng xuyên sách vào đây.
Hắn thành Phiêu Kỵ tướng quân triều Đại Du.
Còn tôi là con gái Thượng thư bộ Lại, thường giả trai theo hắn ra chiến trường.
Truyện này tôi đã đọc rồi, nhưng bọn tôi không giống nhân vật trong đó.
Mãi một tháng sau bọn tôi mới ngộ ra, đây hẳn là tiền truyện! Nam chính của bộ truyện này phải hai năm nữa mới ra đời!
Tôi và Tề Kha đánh nhau từ nhỏ tới lớn mà vẫn chưa từ mặt nhau, lý do đơn giản là vì chúng tôi giống nhau, ngưu tầm ngưu mã tầm mã.
Bọn tôi đều sợ ch.ế.t.
Cho nên bọn tôi nhanh như chớp xin hoàng đế ban hôn, mất công bị gả cho người khác thì lại rắc rối thêm.
Thế vẫn chưa đủ, bọn tôi còn lập chiến công hiển hách để đổi hai tấm kim bài miễn ch.ết.
Cuối cùng bọn tôi lấy lý do quanh năm chinh chiến, cơ thể suy nhược cần phải tĩnh dưỡng, để ngồi chơi một năm trong phủ tướng quân.
Nhưng hoàng đế k.h.ốn ki.ếp này nhất quyết không cho Tề Kha từ quan, chắc là kiêng kỵ sức ảnh hưởng của hắn trong quân, nhưng mà mấy năm qua triều đình hỗn loạn, bọn tôi cảm thấy với tính tình đa nghi của tên hoàng đế này thì sớm muốn gì cũng có chuyện chẳng lành.
Mà kim bài miễn ch.ết thì còn lâu mới đủ dùng.
Muốn tìm chỗ dựa thì phải tìm núi lớn.
Đêm hôm ấy, tôi và Tề Kha bàn bạc suốt cả đêm.
Cuối cùng thống nhất quyết định đi tìm nam chính, lúc này hẳn là đang lang bạt đầu đường xó chợ với mẹ.
Chỉ cần bọn tôi làm cha mẹ nuôi của nam chính, dựa vào năng lực xuất chúng biến thái của cậu ta, đời này của bọn tôi không cần phải lo nghĩ nữa!
Tề Kha ra ngoài tìm suốt ba tháng ròng, cuối cùng trời không phụ lòng người, phát hiện được mẹ nam chính trong đám người mới bị sơn tặc bắt.
2.
Đứa con trọng bụng Đào Vân Nhi là giọt m.áu của hoàng thất triều trước.
Đứa trẻ này lớn lên sẽ có bàn tay vàng làm đâu trúng đó của nam chính, nhất thống giang hồ, lật đổ hoàng triều, mở rộng bờ cõi, lập ra một vùng trời mới.
Đương nhiên Đào Vân Nhi không biết mấy chuyện này, cô ấy trốn chui trốn lủi khắp nơi chịu đủ khổ sở, bây giờ thấy bọn tôi nịnh nọt cung phụng thế này, sợ đến độ quỳ sụp xuống.
"Đội ơn tướng quân và phu nhân đã cứu mạng, thiếp biết tướng quân mang thiếp về là có mục đích, xin tướng quân cứ nói."
Đệch, em bé trong bụng còn chưa ổn định đâu chị mình ơi, tôi vội vàng đỡ cô ấy đứng dậy, hiền lành vỗ tay cô ấy động viên: "Chớ sợ chớ sợ, bọn tôi nào có mục đích gì đâu, chỉ là... à thì, chồng em vừa gặp chị đã thấy rất có duyên."
Đào Vân Nhi ngơ ngác: "Có duyên?"
Tôi thúc cùi chỏ vào bụng Tề Kha.
Tề Kha ra vẻ hoài niệm: "Đúng thế, lúc đó chị mặc đồ đỏ đỏ vàng vàng, nhìn vào tự nhiên thèm canh trứng cà chua trong căng tin dễ sợ..."
Tôi: "..."
Đào Vân Nhi hoảng sợ vô cùng, tôi vội vàng kéo nàng ngồi xuống bàn ăn, bảo rằng bọn tôi quen chồng cô ấy, dựa theo mấy chi tiết tôi còn nhớ lờ mờ ở đoạn tiền truyện, tôi chế ra một câu chuyện gay cấn, bấy giờ cô ấy mới chịu tin, đồng ý ở lại phủ tướng quân dưỡng th.ai.
Nhưng thân phận của Đào Vân Nhi không tiện nói với người ngoài, chỉ qua ba ngày, đầu đường cuối ngõ đã đồn đại được dăm bảy phiên bản.
Lúc tôi dẫn Hạnh Nhi ra tiệm bánh mua bánh ngọt, mấy bà thím quanh đó chỉ trỏ.
"Bà biết tin gì chưa? Tề tướng quân mang một cô gái ở ngoài về đó."
"Ủa sao nghe nói Phiêu Kỵ tướng quân và phu nhân ân ái ngọt ngào tình cảm thắm thiết lắm cơ mà, hóa ra chỉ là chưa gặp mối thơm hơn thôi."
"Chắc là thấy tiểu thư nhà họ Khương chỉ biết vung đao múa kiếm không biết ngọt nhạt, nên mới tìm người mới đó mà."
"Đàn bà ấy à, ai chả phải dựa vào đàn ông cơ chứ, vợ cả thì sao chứ, không có con trai không được chồng thương, cuộc đời sao mà êm ái được..."
"Chậc, tội nghiệp ghê á."
...
Hạnh Nhi tức phồng mang trợn má: "Tiểu thư! Bọn họ nói bậy nói bạ trước mặt mình không thèm kiêng dè gì luôn kìa"
Tôi không để ý, chỉ chăm chăm cướp mẻ bánh hoa quế mới ra lò kia.
"Mau lên mau lên! Gói lại! Đào cô nương thích ăn món này!"
Hạnh Nhi dậm chân: "Tiểu thư!"
Tôi sai cô ấy sang quầy khác: "Ta định mua thêm mười con gà mái loại ngon nhất, em đi mua đi, phụ nữ có thai cần nhiều dinh dưỡng!"
Sau hôm đó, các phu nhân trong kinh thành đều đồn rằng tôi bị đi.ên rồi.
Còn đám đàn ông thì tặc lưỡi than thở, vợ cả biết điều hiểu chuyện như tôi quả là hiếm có khó tìm.