• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Trông em từ thuở còn thơ (1 Viewer)

  • Phần 3

Lão quan sát Đào Vân Nhi phục sức xa hoa bụng hơi nhô lên đang đứng cạnh tôi: "Phu nhân này không quen mắt lắm, không biết là phu nhân nhà ai..."

Tôi còn chưa kịp nói gì, các phu nhân hóng hớt đã che miệng cười nhẹ:

"Cái cô Khương Nhan Thanh này cũng hiếm có khó tìm ghê nha, thế mà lại coi vợ bé của chồng mình như chị em thân thiết cơ à?"

"Cô gái kia hình như còn đang có bầu đó, chẳng phải là con trai cả của Tề tướng quân sao?"

"Há há há, Khương Nhan Thanh không sợ mất mặt à?"

...

Đào Vân Nhi kéo tay áo tôi, đầy khó xử nhìn quanh, tôi vỗ vỗ tay cô ấy an ủi.

Sau đó cất cao giọng: "Còn có thể là phu nhân nhà ai nữa, đương nhiên là của nhà họ Tề rồi."

Ông chủ tửu lâu liếc nhìn Tề Kha, nịnh nọt nói: "Ôi chà, chúc mừng Tề tướng quân sắp có quý tử!"

Tề Kha xua tay nói: "Ông chúc mừng nhầm người rồi."

Ông chủ: "Hả?"

Ông chủ tửu lâu nghệt mặt ra chẳng hiểu gì cả, tôi với Tề Kha thì chia nhau hai đứa hai bên đỡ Đào Vân Nhi vào trong tửu lâu.

"Dì ơi dì đi cẩn thận nhé, em trai trong bụng lại đá dì đấy à?"

Tề Kha: "Cha con già thế này lại có con mọn, nên phải hết sức cẩn thận."

Tôi: "Ông chủ, cho gọi món với!"

...

Không quá ba ngày, tin tức Tề lão tướng quân ở biên cương cưới vợ mới, đưa về kinh dưỡng thai đã truyền khắp đường lớn ngõ nhỏ của kinh thành.

Đêm ấy Tề Kha ngồi xổm trước hiên, nhìn thư hỏa tốc gửi từ biên cương về, trầm mặc hồi lâu.

Tôi ngồi xuống cạnh hắn: "Cha anh nói gì thế?"

"Ông ấy dặn dưới cây lê nhà mình có chôn một hòm vàng."

Tôi: "Đệ.ch! Kèo thơm nha!"

Tề Kha ôm mặt: "Ông ấy bảo anh đào vàng lên tự sắm một cỗ quan tài loại tốt."

Tôi: "..."

Không còn gì để nói, tôi chỉ có thể vỗ lưng hắn: "Mạnh mẽ lên, đợi nam chính nghịch thiên ra đời bình an, lúc đó chúng ta sẽ được sung sướng hết phần đời còn lại, cho nên bây giờ anh có gì không vui thì cứ nói ra."

Tề Kha: "Anh muốn đánh em một trận."

"Em đi xem thử Đào Vân Nhi ngủ có bị tuột chăn không đã nha ha ha ha."

6.

Sau bao ngày cầu trời khấn Phật, cuối cùng cũng sắp đến ngày lâm bồn của Đào Vân Nhi.

Bọn tôi cẩn thận từng li từng tí chăm sóc cô ấy, chẳng thể nào ngờ được Đào Vân Nhi sáng ăn no uống say, đến chiều đột nhiên đau bụng quằn quại.

Thầy lang tới khám xong thì cau mày nói: "Cô ấy trúng độc no."

?

Tôi: "Độc gì cơ?"

Thầy lang: "Độc no, độc tố sinh ra do ăn quá nhiều."

Tề Kha mặt không cảm xúc nhấc đa.o lên.

Thầy lang run lẩy bẩy khóc không thành tiếng: "Tướng quân định làm gì đấy?"

Tề Kha: "Ta bị trúng đ.ộc ché.m, độ.c tố sinh ra khi muốn ché.m người."

Thầy lang: "Tôi năm nay bảy mươi tuổi, mà chưa nghe nói tới loại độc chém này bao giờ!"

Tề Kha xắn tay áo xông tới: "Vậy chứ độc no nhà ông thì hợp lý lắm à? Ông nghe thử coi có thấy nó tào lao cỡ nào không? Tôi phải..."

Tôi vội vàng ngăn hắn lại, tiễn thầy lang ra ngoài, sau đó hít mấy hơi thật sâu rồi nói: "Trong truyện gốc đúng là có một đoạn thế này, lúc nam chính còn trong bụng mẹ thì bị trú.ng đ.ộc, cần các loại dược liệu quý như hà thủ ô, nhân sâm ngàn năm các thứ để trị liệu, nên lúc sinh ra thì bách độc bất xâm."

Nhưng chẳng ngờ chúng tôi bảo vệ Đào Vân Nhi kỹ quá nên cô ấy không có cơ hội trúng độc, thế là hệ thống thiết kế ra một cái "độc no" nghe mà tức anh ách vậy đó

Trong truyện có liệt kê vài loại thuốc, phần lớn đều có thể mua được ở tiệm thuốc.

Trừ cây nhân sâm ngàn năm kia.

Nhân sâm bán ngoài tiệm thuốc già lắm cũng chỉ có trăm năm, theo như tôi biết, khắp cả kinh thành chỉ có một cây nhân sâm ngàn năm duy nhất.

Mấy tháng trước lúc Ngụy Phong trở về kinh, thánh thượng ban thưởng cho gã một cây nhân sâm ngàn năm.

Đệch, tiêu rồi.

Tôi với Tề Kha ngồi trong sân thở dài than ngắn.

Lát sau, tôi dè dặt hỏi: "Hay để em đi bán nhan sắc?"

"Không được!"

Tề Kha phản đối ngay lập tức.

Tôi liếc mắt nhìn hắn, hắn vênh mặt nhìn trời nhìn cây: "Cho dù không thể bám đùi nam chính thì ít nhất bọn mình còn ráng qua được mấy năm nữa, ai cần em phải bán nhan sắc chứ?"

"Sáng nay trong triều không phải một bầy quan viên dâng thư hạch tội anh ăn không ngồi rồi, sắp bắt anh làm vật tế thần đấy à, anh có chắc là ráng được mấy năm nữa không? Hơn nữa, thằng bé này là nam chính mà, nếu nó không sống được thì thế giới này còn tồn tại được không chứ?"

Tề Kha không nói lời nào.

Lát sau, hắn nhìn tôi với vẻ mặt đầy gian xảo, nói: "Em còn nhớ hồi em lớp 11 bọn mình lên văn phòng trộm lại điện thoại bị tịch thu không?"

Á à, vụ đó thì đánh c.hết tôi cũng không quên.

Hồi tôi học lớp 11, trường tôi kiểm tra nội quy không mang điện thoại tới trường, tô và Tề Kha đều dính chưởng.

Nhưng hôm đó là hội trường, bọn tôi hẹn mấy đứa bạn nữa chuồn ra ngoài chơi.

Sau đó tôi giả vờ ngã xuống đất ngất xỉu, dụ hết mấy thầy cô trong văn phòng ra xem, để Tề Kha lẻn vào văn phòng lấy điện thoại về.

Sau đó trộ.m được điện thoại về thật, nhưng tôi diễn quá sâu, lúc được mọi người đỡ dậy tôi còn giả bộ xụi lơ ngửa mặt ra sau, xong té ngửa đập đầu bất tỉnh thật luôn.

Hôm ấy Tề Kha cõng tôi chạy như bay tới phòng y tế, cũng bị rách cơ nên nằm giường kế bên tôi luôn.

Tôi hoài nghi nhìn Tề Kha: "Không phải anh định..."

Tề Kha: "Cư.ớp không được thì tr.ộm về thôi chứ gì căng."

7.

Nói là làm, bọn tôi gửi thiếp tới phủ Ngụy Phong, kết quả là hắn trả lời chỉ hoan nghênh mình tôi thôi.

Tề Kha giận nghiến răng nghiến lợi, không thể làm gì khác ngoài đổi chiến lược.

Tôi giữ chân Ngụy Phong ở nhà trước, hắn theo cổng sau lẻn vào kho bạc trong hậu viện tìm đồ.

Ngày hôm ấy, tôi mặc một trăm lẻ tám lớp áo đi tới thăm phủ Ngụy Phong, gã đứng trong đình hóng mát nhìn tôi đăm đăm: "Em..."

Tôi vội lấp liếm: "Bị bệnh! Nhiễm lạnh, rất nặng."

Ngụy Phong: "Em không nóng à?"

Tôi vuốt mồ hôi hột đầm đìa trên trán: "Không nóng, anh xem, tôi đổ hết mồ hôi lạnh rồi này."

Thấy tôi cử động khó khăn, Ngụy Phong định bước tới dìu tôi.

Tôi vội vàng lùi lại né tránh: "Bệnh này lây đấy, anh cẩn thận, đừng lại gần tôi."

Ngụy Phong đột nhiên bật cười, nhìn tôi cân nhắc: "Em đáng yêu thế này, ta nhịn không nổi mất thôi."

Tôi: "???"

Tề Kha anh nhanh tay lên một chút được không? Tôi chịu không nổi nữa rồi!

Sau khi uống hết hai chén trà, tôi thực sự không chịu nổi ánh mắt của Ngụy Phong nữa, lấy cớ đi vệ sinh để trốn ra hậu viện, vừa khéo gặp Tề Kha đang đu xà nhà.

Hắn cau mày: "Tìm khắp mọi nơi rồi, không thấy đâu cả, anh nghi là Ngụy Phong giấu nhân sâm trong phòng ngủ, nhưng phòng bị khóa rồi, chìa khóa hắn giữ trên người."

Nhưng mà làm sao lấy được chìa khóa từ trên người Ngụy Phong, còn phải ngăn gã trở về phòng nữa, cả một vấn đề chứ không phải chơi đâu.

Tôi nghĩ nghĩ, rồi nhìn Tề Kha: "Anh có mang thuốc mê theo không?"

Tề Kha đưa thuốc mê cho tôi, nhìn tôi rắc hết lên khăn tay cầm theo nãy giờ, hắn cau mày nói: "Em khinh thường Ngụy Phong quá, tự nhiên em áp sát như vậy, chắc chắn hắn sẽ nghi ngờ."

Tôi hừ một tiếng: "Anh coi thường em quá đấy."

Tôi cầm chiếc khăn tay tầm thuốc mê quay lại đình hóng mát.

Lúc thấy Ngụy Phong, tôi giả vờ đau buồn hít hít mấy cái rồi nói: "Ngụy đại nhân, tôi biết mấy tấu sớ kết tội Tề Kha trên triều đều là do anh sai khiến, kính xin anh giơ cao đánh khẽ."

Ngụy Phong bật cười: "Biết ngay em đến nhà ta để cầu xin cho Tề Kha mà, em muốn ta đừng tố cá.o hắn nữa hả? Cũng dễ thôi."

Gã đi vòng tới sau lưng tôi, cúi đầu nói nhỏ bên tai tôi: "Em biết ta muốn gì mà."

Tôi vội vàng né đi, trợn mắt nhìn gã: "Đại nhân, xin tự trọng, mà thôi, anh muốn tố c.áo thì t.ố cáo, tùy anh."

Tôi vẩy tay áo, nhanh chân đi khỏi đình hóng gió.

Mà trên mặt đất là chiếc khăn tay tôi bất cẩn đánh rơi.

Tôi không dám quay đầu, chỉ khẽ nghiêng nhìn qua khóe mắt, thấy Ngụy Phong nhặt chiếc khăn lên, vuốt ve hai cái, sau đó tham lam vùi mặt vào hít lấy hít để.

Sau đó lăn ra bất tỉnh nhân sự.

Tề Kha nấp phía sau trợn mắt há mồm.

Tôi quay lại đá cho Ngụy Phong một đá, mắng: "C.hết mày chưa cái đồ b.iến th.ái!"

Tề Kha vẻ mặt phức tạp: "Em nói đúng, quả thực anh chưa hiểu em."

Tôi: "..."
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom