Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 27
Vợ chồng của Thế tử Kiến An Bá phủ ở tại Minh Hoa uyển rộng rãi sáng sủa, trong đó có phân ra một tiểu viện trong góc, đây là chỗ ở của Lam di nương, mẹ đẻ của Tam cô nương.
Lam di nương vốn dĩ là nha hoàn hầu hạ lão phu nhân, được lão phu nhân cho phép Thế tử mang vào sau khi Đại phu nhân Tưởng thị sinh ra trưởng nữ, bụng vẫn chậm chạp không có động tĩnh gì khác.
Tuy nàng là mỹ nhân nhưng Thế tử cũng không ra vẻ chú ý lắm, vẫn luôn một mực sống an ổn trong nội viện, làm cho người khác ấn tượng về Lam di nương chính là an phận và điệu thấp.
Hôm nay lại có thái độ khác thường vọt tới trước chính phòng của Minh Hoa uyển, dưới ánh nắng mặt trời đã lên đỉnh quỳ thẳng tắp dưới bậc thang đá màu xanh.
Đại nha hoàn Điêu Lan xốc rèn đi tới: “Lam di nương, mời trở về đi, phu nhân Thế tử vẫn còn đang xử lý công việc đấy.”
Thân người Lam di nương thẳng tắp, không chút nhúc nhích nói: “Thỉnh Điêu Lan cô nương bẩm báo với phu nhân một chút, thiếp sẽ chờ ở đây.”
“Lam di nương thế này là làm cho hầu gái khó xử rồi, xưa nay lúc phu nhân xử lý công việc, đều không thích người khác quấy rầy đâu.”
Một nha đầu mặc hạnh sam đi ra, hướng về Điêu Lan bĩu môi nói: “ Điêu Lan tỷ tỷ, có tiểu nha đầu đến tìm tỷ muốn lĩnh đồ đấy.”
Nói xong đi xuống bậc thang kéo điêu lan, mắt liếc nhìn Lam di nương, hạ giọng hừ nhẹ: “Thật sự là không biết nói gì nữa, một di nương xuất thân nha hoàn, rảnh rỗi không có việc gì lại chạy tới làm vướng mắt phu nhân.”
Hai nha hoàn dắt tay nhau đi vào, chỉ còn Lam di nương quỳ gối phía dưới, thần sắc khó hiểu nhìn chằm chằm vào rèm thuỷ tinh đang lắc lư không thôi.
Vừa mới khoảng thời gian nén nhang, liền có giọng nói thâm trầm vang lên: “Lam nương, sao nàng quỳ ở đây?”
Chẳng biết lúc nào Thế tử Kiến An Bá phủ đã xuất hiện trong nội viện, mái tóc đen óng mềm mại đã bị mồ hôi thấm ướt dán trên trán nhỏ, nhìn qua vô cùng yếu ớt, chỗ sâu trong đáy mắt của Thế tử chợt loé vẻ đau lòng.
Điêu Lan vội vàng đi ra: “Thế tử gia, ngài đã về rồi.”
“Phu nhân đâu?” giọng nói Thế tử Kiến An bá Chân Kiến Văn lạnh nhạt, nghe không ra vui buồn.
Điêu Lan không dấu vết liếc về phía Lam di nương đang quỳ thẳng lưng phía dưới, trong lòng thầm mắng, tại sao đang êm đẹp thì Thế tử gia lại về ngay lúc này.
Lam di nương ngẩng mặt lên, đôi má vì phơi nắng mà phơn phớt hồng, càng làm cho khí chất nàng ta trở nên nhu nhược, có môt loại mỹ cảm mâu thuẫn: “Thế tử gia, không… không trách phu nhân, là do thiếp không tốt…”
Không đợi Chân Kiến Văn mở miệng, điêu lan thi lễ một cái rồi quyết đoán nói: “Bẩm Thế tử gia, đều do lỗi của hầu gái, mới vừa rồi lúc Lam di nương tới quỳ trong sân, nói là muốn gặp phu nhân. Ngài cũng biết giờ này mỗi ngày phu nhân đều xử lý công việc, lại không thích người khác quấy rầy. Cho nên hầu gái tự chủ trương, không thay Lam di nương bẩm báo cho phu nhân, ngài muốn phạt, thì hãy phạt hầu gái…”
Rèm thuỷ tinh lại được nhấc lên, Tưởng thị đi ra, giống như vừa phát hiện tình huống trong nội viện, nhíu mày hỏi: “Chuyện gì vậy, ách, Thế tử gia, làm sao đúng lúc này ngài lại trở về vậy?”
“À, trở về lấy ít đồ.” Dường như Chân Kiến Văn không muốn nhiều lời với chủ đề này, nhìn cũng không nhìn Lam di nương “Bà có việc thì cứ xử lý đi, ta đi thu phòng đây.”
Nhìn bóng lưng Chân Kiến Văn đang xa dần, Tưởng thị thoả mãn kéo kéo khoé miệng, lúc này mới không nhanh không chậm mở miệng: “Lam di nương đợi mặt trời lên cao như vậy mới tới, là vì chuyện gì thế?”
Vẻ mặt Lam di nương cũng không vì Thế tử gia đi xa mà hiện ra vẻ uỷ khuất, thái độ cung kính nói: “phu nhân, thiếp nghe nói ngày mai Tam cô nương không thể tham gia lễ thất tịch là thật sao?”
Đại phu nhân cười cười: “Tĩnh nha đầu bị nhiễm phong hàn, đương nhiên sức khoẻ bản thân quan trọng hơn.’’
“Nhưng mà__”
“Được rồi, chuyện này ta đã bẩm báo với lão phu nhân rồi. Lam di nương, dù sao muội cũng là mẹ đẻ của Tĩnh nha đầu, nếu nhớ con bé thì cứ đi thăm một chút, bệnh của con bé không thể tốt ngay lập tức, ở đây cầu xin ta cũng vô dụng.”
Lam di nương cúi đầu thấp xuống, bàn tay giấu trong ống tay áo nắm chặt: “Dạ, thiếp đã biết.”
Tạ Yên các hoàn toàn im lặng, lúc Lam di nương được mời đi vào liền nhìn thấy Tam cô nương Chân Tĩnh đang ngồi trên giường, thần sắc có chút đờ đẫn, thấy Lam di nương tiến đến cũng không nói một lời.
“Các ngươi đi xuống hết đi.” Lam di nương vẫy lui nha hoàn trong phòng, lúc này mới bước qua ôm cổ Chân Tĩnh “Tĩnh nhi, di nương thật xin lỗi con.”
Đêm thất tịch của Vương triều Đại Chu được nhân gian vô cùng tôn sùng, đặc biệt là các tiểu nương tử sắp xuất giá, đây chính là lần cuối cùng các nàng có cơ hội tham gia đêm thất tịch, vô cùng quý trọng.
Lông mi Chân Tĩnh rất dài, giống như cánh quạt nhỏ khẽ run rẩy, nhìn Lam di nương cười cười: “Di nương, người nói vậy cũng có ý nghĩa gì nữa đâu.’’
Nói xong quay đầu đi chỗ khác.
Dưới ánh mặt trời trên đỉnh đầu sắc mặt Lam di nương vẫn không thay đổi nhưng nghe xong câu này thì sắc mặt lại trắng bệch: “Tĩnh nhi, con, con đang trách di nương sao?”
Chân Tĩnh nghiêng người, một mực im lặng.
Lam di nương cầm tay Chân Tĩnh, khàn giọng nói: “Tĩnh nhi, con biết mà, di nương thấy con bởi vì thất bại cuộc hôn nhân kia mà đau lòng đến mức mỗi ngày đều khóc! Bao nhiêu lần con kéo khăn tay đến rách đi, lại không làm gì được nha đầu chết tiệt của tam phòng kia, con nghĩ di nương không biết sao? Di nương biết rõ, con hận nó!”
Rốt cuộc Chân Tĩnh xoay người lại, nhìn hốc mắt Lam di nương đỏ lên liền thở dài: “Cho nên, người mới đổi sợi tơ thành loại ngâm huyết hoa hồng sao? Người không biết như vậy sẽ hại Đại nãi nãi, còn có thể là nhị tỷ nữa?”
“Tĩnh nhi, con nói gì vậy? Các nàng đều là người tam phòng đấy, đều là người thân của nha đầu chết tiệt kia. Hiện nay một trong các nàng chuẩn bị sinh hạ trưởng tôn, một thì chuẩn bị được gả nhập phủ Thị lang, còn con thì sao, con lại phải gả cho nhà họ Hàn nghèo khổ!”
“Nhưng mà các nàng ấy là người vô tội mà.”
“Người vô tội? Vậy còn con, Tĩnh nhi, tại sao chuyện chung thân của con lại bị đẩy lui, chẳng lẽ con quên rồi sao? Muốn nói đến người vô tội thì phải là con!” Sắc mặt Lam di nương có chút vặn vẹo.
“Di nương…’’ Chân Tĩnh kinh ngạc, trong ấn tượng của nàng, di nương là người vô cùng nhu nhược và thiện lương đấy, rất ít xuất hiện loại thần sắc này.
Nàng cũng không nghĩ tới di nương sẽ làm ra việc như vậy, nếu người của phu nhân mà tra ra được di nương, đến lúc đó đối mặt với di nương đúng là đại hoạ.
Mà nàng, một cô nương sắp lấy chồng nếu nhận việc này, cho dù có phạt thế nào thì cũng chỉ cấm túc mà thôi.
Lam di nương cũng âm thầm hối hận ngày xưa chỉ lo giả bộ ôn nhu hiền thục, khiến cho con gái trở thành bộ dáng thế này, cắn môi nói: “Tĩnh nhi, con thật là nha đầu ngốc, tại sao phải thay di nương nhận việc này, cho dù, cho dù phu nhân điều tra ra ta, di nương cứ chết sống không nhận, nàng ta không nắm chắc cũng không làm được di nương đâu.”
“Nhưng mà phu nhân sẽ tìm được nhân chứng…”
Lam di nương phì cười một tiếng: “Nha đầu ngốc, nhân chứng thì nói làm gì, chỉ cần chủ tử có tin hay không mà thôi.”
“Phu nhân sẽ tin đấy.”
Khoé miệng Lam di nương khẽ nhếch thành độ cong, từng chữ từng chữ nói: “Nhưng mà phụ thân con sẽ không tin đấy…”
Lam di nương ngồi trên giường, dạy cho Chân Tĩnh vô số tâm đắc, sắc mặt Chân Tĩnh biến ảo không ngừng.
Mãi đến khi có nha hoàn vào nói, Thế tử Kiến An Bá đi qua tiểu viện, mệnh Lam di nương hầu hạ, lúc này Lam di nương mới vỗ vỗ vai Chân Tĩnh, thướt tha rời đi.
Chỉ để lại Chân Tĩnh xơ xác ngồi tới nửa đêm, suy nghĩ những gì Lam di nương nói, ngày thứ hai lại nhận được tin tức, nàng có thể đi ra ngoài nửa ngày để tham gia đêm thất tịch rồi.
Lam di nương vốn dĩ là nha hoàn hầu hạ lão phu nhân, được lão phu nhân cho phép Thế tử mang vào sau khi Đại phu nhân Tưởng thị sinh ra trưởng nữ, bụng vẫn chậm chạp không có động tĩnh gì khác.
Tuy nàng là mỹ nhân nhưng Thế tử cũng không ra vẻ chú ý lắm, vẫn luôn một mực sống an ổn trong nội viện, làm cho người khác ấn tượng về Lam di nương chính là an phận và điệu thấp.
Hôm nay lại có thái độ khác thường vọt tới trước chính phòng của Minh Hoa uyển, dưới ánh nắng mặt trời đã lên đỉnh quỳ thẳng tắp dưới bậc thang đá màu xanh.
Đại nha hoàn Điêu Lan xốc rèn đi tới: “Lam di nương, mời trở về đi, phu nhân Thế tử vẫn còn đang xử lý công việc đấy.”
Thân người Lam di nương thẳng tắp, không chút nhúc nhích nói: “Thỉnh Điêu Lan cô nương bẩm báo với phu nhân một chút, thiếp sẽ chờ ở đây.”
“Lam di nương thế này là làm cho hầu gái khó xử rồi, xưa nay lúc phu nhân xử lý công việc, đều không thích người khác quấy rầy đâu.”
Một nha đầu mặc hạnh sam đi ra, hướng về Điêu Lan bĩu môi nói: “ Điêu Lan tỷ tỷ, có tiểu nha đầu đến tìm tỷ muốn lĩnh đồ đấy.”
Nói xong đi xuống bậc thang kéo điêu lan, mắt liếc nhìn Lam di nương, hạ giọng hừ nhẹ: “Thật sự là không biết nói gì nữa, một di nương xuất thân nha hoàn, rảnh rỗi không có việc gì lại chạy tới làm vướng mắt phu nhân.”
Hai nha hoàn dắt tay nhau đi vào, chỉ còn Lam di nương quỳ gối phía dưới, thần sắc khó hiểu nhìn chằm chằm vào rèm thuỷ tinh đang lắc lư không thôi.
Vừa mới khoảng thời gian nén nhang, liền có giọng nói thâm trầm vang lên: “Lam nương, sao nàng quỳ ở đây?”
Chẳng biết lúc nào Thế tử Kiến An Bá phủ đã xuất hiện trong nội viện, mái tóc đen óng mềm mại đã bị mồ hôi thấm ướt dán trên trán nhỏ, nhìn qua vô cùng yếu ớt, chỗ sâu trong đáy mắt của Thế tử chợt loé vẻ đau lòng.
Điêu Lan vội vàng đi ra: “Thế tử gia, ngài đã về rồi.”
“Phu nhân đâu?” giọng nói Thế tử Kiến An bá Chân Kiến Văn lạnh nhạt, nghe không ra vui buồn.
Điêu Lan không dấu vết liếc về phía Lam di nương đang quỳ thẳng lưng phía dưới, trong lòng thầm mắng, tại sao đang êm đẹp thì Thế tử gia lại về ngay lúc này.
Lam di nương ngẩng mặt lên, đôi má vì phơi nắng mà phơn phớt hồng, càng làm cho khí chất nàng ta trở nên nhu nhược, có môt loại mỹ cảm mâu thuẫn: “Thế tử gia, không… không trách phu nhân, là do thiếp không tốt…”
Không đợi Chân Kiến Văn mở miệng, điêu lan thi lễ một cái rồi quyết đoán nói: “Bẩm Thế tử gia, đều do lỗi của hầu gái, mới vừa rồi lúc Lam di nương tới quỳ trong sân, nói là muốn gặp phu nhân. Ngài cũng biết giờ này mỗi ngày phu nhân đều xử lý công việc, lại không thích người khác quấy rầy. Cho nên hầu gái tự chủ trương, không thay Lam di nương bẩm báo cho phu nhân, ngài muốn phạt, thì hãy phạt hầu gái…”
Rèm thuỷ tinh lại được nhấc lên, Tưởng thị đi ra, giống như vừa phát hiện tình huống trong nội viện, nhíu mày hỏi: “Chuyện gì vậy, ách, Thế tử gia, làm sao đúng lúc này ngài lại trở về vậy?”
“À, trở về lấy ít đồ.” Dường như Chân Kiến Văn không muốn nhiều lời với chủ đề này, nhìn cũng không nhìn Lam di nương “Bà có việc thì cứ xử lý đi, ta đi thu phòng đây.”
Nhìn bóng lưng Chân Kiến Văn đang xa dần, Tưởng thị thoả mãn kéo kéo khoé miệng, lúc này mới không nhanh không chậm mở miệng: “Lam di nương đợi mặt trời lên cao như vậy mới tới, là vì chuyện gì thế?”
Vẻ mặt Lam di nương cũng không vì Thế tử gia đi xa mà hiện ra vẻ uỷ khuất, thái độ cung kính nói: “phu nhân, thiếp nghe nói ngày mai Tam cô nương không thể tham gia lễ thất tịch là thật sao?”
Đại phu nhân cười cười: “Tĩnh nha đầu bị nhiễm phong hàn, đương nhiên sức khoẻ bản thân quan trọng hơn.’’
“Nhưng mà__”
“Được rồi, chuyện này ta đã bẩm báo với lão phu nhân rồi. Lam di nương, dù sao muội cũng là mẹ đẻ của Tĩnh nha đầu, nếu nhớ con bé thì cứ đi thăm một chút, bệnh của con bé không thể tốt ngay lập tức, ở đây cầu xin ta cũng vô dụng.”
Lam di nương cúi đầu thấp xuống, bàn tay giấu trong ống tay áo nắm chặt: “Dạ, thiếp đã biết.”
Tạ Yên các hoàn toàn im lặng, lúc Lam di nương được mời đi vào liền nhìn thấy Tam cô nương Chân Tĩnh đang ngồi trên giường, thần sắc có chút đờ đẫn, thấy Lam di nương tiến đến cũng không nói một lời.
“Các ngươi đi xuống hết đi.” Lam di nương vẫy lui nha hoàn trong phòng, lúc này mới bước qua ôm cổ Chân Tĩnh “Tĩnh nhi, di nương thật xin lỗi con.”
Đêm thất tịch của Vương triều Đại Chu được nhân gian vô cùng tôn sùng, đặc biệt là các tiểu nương tử sắp xuất giá, đây chính là lần cuối cùng các nàng có cơ hội tham gia đêm thất tịch, vô cùng quý trọng.
Lông mi Chân Tĩnh rất dài, giống như cánh quạt nhỏ khẽ run rẩy, nhìn Lam di nương cười cười: “Di nương, người nói vậy cũng có ý nghĩa gì nữa đâu.’’
Nói xong quay đầu đi chỗ khác.
Dưới ánh mặt trời trên đỉnh đầu sắc mặt Lam di nương vẫn không thay đổi nhưng nghe xong câu này thì sắc mặt lại trắng bệch: “Tĩnh nhi, con, con đang trách di nương sao?”
Chân Tĩnh nghiêng người, một mực im lặng.
Lam di nương cầm tay Chân Tĩnh, khàn giọng nói: “Tĩnh nhi, con biết mà, di nương thấy con bởi vì thất bại cuộc hôn nhân kia mà đau lòng đến mức mỗi ngày đều khóc! Bao nhiêu lần con kéo khăn tay đến rách đi, lại không làm gì được nha đầu chết tiệt của tam phòng kia, con nghĩ di nương không biết sao? Di nương biết rõ, con hận nó!”
Rốt cuộc Chân Tĩnh xoay người lại, nhìn hốc mắt Lam di nương đỏ lên liền thở dài: “Cho nên, người mới đổi sợi tơ thành loại ngâm huyết hoa hồng sao? Người không biết như vậy sẽ hại Đại nãi nãi, còn có thể là nhị tỷ nữa?”
“Tĩnh nhi, con nói gì vậy? Các nàng đều là người tam phòng đấy, đều là người thân của nha đầu chết tiệt kia. Hiện nay một trong các nàng chuẩn bị sinh hạ trưởng tôn, một thì chuẩn bị được gả nhập phủ Thị lang, còn con thì sao, con lại phải gả cho nhà họ Hàn nghèo khổ!”
“Nhưng mà các nàng ấy là người vô tội mà.”
“Người vô tội? Vậy còn con, Tĩnh nhi, tại sao chuyện chung thân của con lại bị đẩy lui, chẳng lẽ con quên rồi sao? Muốn nói đến người vô tội thì phải là con!” Sắc mặt Lam di nương có chút vặn vẹo.
“Di nương…’’ Chân Tĩnh kinh ngạc, trong ấn tượng của nàng, di nương là người vô cùng nhu nhược và thiện lương đấy, rất ít xuất hiện loại thần sắc này.
Nàng cũng không nghĩ tới di nương sẽ làm ra việc như vậy, nếu người của phu nhân mà tra ra được di nương, đến lúc đó đối mặt với di nương đúng là đại hoạ.
Mà nàng, một cô nương sắp lấy chồng nếu nhận việc này, cho dù có phạt thế nào thì cũng chỉ cấm túc mà thôi.
Lam di nương cũng âm thầm hối hận ngày xưa chỉ lo giả bộ ôn nhu hiền thục, khiến cho con gái trở thành bộ dáng thế này, cắn môi nói: “Tĩnh nhi, con thật là nha đầu ngốc, tại sao phải thay di nương nhận việc này, cho dù, cho dù phu nhân điều tra ra ta, di nương cứ chết sống không nhận, nàng ta không nắm chắc cũng không làm được di nương đâu.”
“Nhưng mà phu nhân sẽ tìm được nhân chứng…”
Lam di nương phì cười một tiếng: “Nha đầu ngốc, nhân chứng thì nói làm gì, chỉ cần chủ tử có tin hay không mà thôi.”
“Phu nhân sẽ tin đấy.”
Khoé miệng Lam di nương khẽ nhếch thành độ cong, từng chữ từng chữ nói: “Nhưng mà phụ thân con sẽ không tin đấy…”
Lam di nương ngồi trên giường, dạy cho Chân Tĩnh vô số tâm đắc, sắc mặt Chân Tĩnh biến ảo không ngừng.
Mãi đến khi có nha hoàn vào nói, Thế tử Kiến An Bá đi qua tiểu viện, mệnh Lam di nương hầu hạ, lúc này Lam di nương mới vỗ vỗ vai Chân Tĩnh, thướt tha rời đi.
Chỉ để lại Chân Tĩnh xơ xác ngồi tới nửa đêm, suy nghĩ những gì Lam di nương nói, ngày thứ hai lại nhận được tin tức, nàng có thể đi ra ngoài nửa ngày để tham gia đêm thất tịch rồi.
Bình luận facebook