-
Đi Học
Tôi chẳng bao giờ mong, hoặc chưa biết bao giờ...
Hi vọng là thứ tính bằng ngày, khoảng kết thúc là lúc quên đếm thêm 1 cho chuỗi dài số ngày trống rỗng. Tựa chiếc xe đạp, trời mưa. Quá khứ đẫm mọi thứ trong một màn mưa. Trời hôm ấy, mây giũ lạnh sau giờ tầm tả.
Tôi nhớ ông già trên bục lên cầm đọc cái gì đó.
- Ei, mày học lớp mấy? – cậu con trai ngồi bên hỏi
- C4.
- Ủa...
- Sao thế?
- À, Mình là Minh Vũ, học C6.
- Tui tên Đông.
- Ông học ở đây lâu chưa. – Vũ hỏi
- Là sao? - hơi thắc mắc - À... chưa.
- Sao chưa?
- Mới chuyển trường sang.
- Sao chuyển?
- Học ngu quá thầy cô đuổi.
- Đm, vãi vậy?
Bụp! Tôi quay đầu ra sau vừa kịp nhận thêm phát đánh thứ hai vào trán.
- Nói chuyện giờ chào cờ nè – Con bé nào đó tay đang cầm quyển vở cuộn thành ống, mặt nghiêm trọng nói.
- Liên quan gì?
- Liên quan chứ không liên quan? Mà ông học lớp nào, sao qua đây?
...Im lặng một giây. Không đáp, tôi xoay người lên mặc kệ con bé cán bộ.
- Sorrrry – Thằng Vũ nói nhỏ sang
Không đáp, tôi gật đầu nhẹ một cái.
"... Đảng và nhà nước ta luôn ... đến giáo dục ...thời đại tri thức ...". Cái mic ông già cầm mic rịt rịt nghe được dăm ba chữ lại nghẹt. Ổng tụng thêm tầm 10 phút, mặc cho chiến tranh vùng vịnh hay bắc đại tây dương có leo đến bao nhiêu thang rồi.
Đang lơ đãng mắt nhìn lên sân khấu, tôi bỗng cảm giác đầu ai đó gục lên lưng mình. Ngoảnh ra sau thấy con bé lúc nảy đang nhắm mắt say sưa. Rung nhẹ cái lưng, con bé không có vẻ gì là muốn tỉnh. Vỗ vai nhỏ, tôi đùa:
- Thầy kêu lên xóa bảng kìa.
- Hả !!?" – Con bé mặt ngơ ngác, định đứng lên.
- Đùa thôi.
- Hả, ờ thì...Ủa, thì ra ông lừa tôi hả.
- Ừ, ghê không.
- Á, dám lừa tui – Vừa nói con vé vừa thộn vào lưng, hình như nhỏ không giận mấy nên đấm cũng không thấy đau.
- Vui thôi mà.
- Chắc vui.. Hứ.
Tôi cười, lắc đầu quay lên. Vừa kịp đám học sinh vỗ tay lần thứ hai, lần này thì ông già xuống bục đi vào hàng ghế giáo viên ngồi. Một thầy khác lên tuyên bố buổi chào cờ đầu năm học đến đây là hết. Học sinh đứng lên dọn ghế con thành từng chồng, đám con trai từng lớp bưng đi dọc ngang sân trường.
Lại tiếp hành trình tìm lớp. Dọc dãy hành lang từ khu A sang khu C. Đi ngang từng cái phòng học, tiếng ồn ào từ bọn học sinh cũ gặp nhau vang khắp, thoáng âm thanh đập bàn đập ghế dọa làm một số chuyện đáng xấu hổ với thân mẫu bạn hữu.
Chợt có cây thước gỗ xé gió bay thẳng vào mặt. Tôi toát aura nhân vật chính nhanh chóng dùng hai tay chắp lại muốn bắt cây thước trên không.
Bụp! Éc. Đm hụt mất cmn. Kết quả là cán thước vã ngay trán, người cứng đơ, cảm giác như mất niềm tin vào cuộc sống.
- Bạn có sao không? - Một giọng nữ nhỏ nhẹ dễ thương lo lắng hỏi.
- Hả? Mình sao?
- Bạn bị thước văng trúng có sao không?
- Thước? Hả? Gì? Làm sao?
..., con bé nhìn mình, mặt ngạc nhiên. Tôi đưa tay sờ lên trán, một cục u nơi quen thuộc xuất hiện.
- À, Đúng rồi ha. Ngộ ghê. Ờ nhưng mình không sao nè.
- Khùng! – con bé nhìn vẽ ngốc nghếch của mình mà cười.
- Hì Hì. Hơi đau một tý. Hay là bạn cho mình nắm tay nhé, mình sẽ đỡ đau ngay.
- Không!!
- Hì hì. Vậy thôi bạn cho mình xin sđt đở cũng được.
Nhỏ đang nhăn mặt, thì có giọng nam vang đến.
- Em kia, lớp em ở đâu, sao giờ còn lang thang ngoài này - hình như tôi bị giám thị gọi. Nhỏ giờ đã chạy biến đâu mất. Đang tiếc hùi hụi thì ông giám thị lại gần.
- Dạ em không biết.
- Không biết là sao, em giỡn mặt tui hả.
- Dạ em không, em vừa chuyển đến ạ. Em không biết phòng 10c4 ở đâu.
Tôi giả nhìn xung quanh nhưng thật sự thì tìm cái lớp của nhỏ kia để có dịp đòi nợ.
- Ồ, em là học sinh mới đến à. Đi với thầy.
Thầy dẫn tôi dọc theo một hành lang kì lạ, lên một cầu thang xoắn như trong Harry Potter, thầy rẽ trái đúng 30 bước đến trước phòng hiệu phó. Thầy định mở cửa phòng thì chợt quay lại hỏi.
- À quên, em tên gì?
- Dạ, Đông ạ.
- Cái gì Đông?
- Nguyễn Đông ạ,
- ... - Thầy im lặng nhăn mặt nhìn tôi một chập rồi như mặc hệ quay đầu lại phía cửa.
Gõ cửa, đọc thần chú "Dợ ơi mở cửa ra" - nếu tôi nghe không nhầm. Thầy bước vào trong, đóng cửa lại, xong nhớ gì đó lại mở của ra. Thầy nhìn tôi chằm chằm, dặn đứng nguyên đấy. Rồi thầy chợt gãi râu suy nghĩ, cảm giác như âm thanh "The X File" theme song vang lên trên đầu thầy. Thầy nhìn tôi, hất đầu ra phía ghế đá ở phía xa nghiêm giọng.
- Em ra kia ngồi đợi.
Xong thầy hít một hơi nhẹ, thầy cười giọng như Ainsley Harriott nhìn tôi quay đi ra xa.
- "Á á á....đau"
Tôi bổng to mắt nghĩ tới một số hình ảnh vẫn thường phải censored.
"Lần sau cấm anh gọi vợ ở trường nghe chưa."
*À* gật đầu hiểu chuyện gì đang xảy ra. Xác minh danh tính xong, ông thầy giám thị mới tin tưởng dẫn tôi ngược lại theo con đường mới đi qua, băng ngang sân trường đến phòng bảo vệ.
- Giờ trễ rồi, đợi tiết sau thầy dẫn em vào lớp.
- Dạ vâng. – tôi ngoan ngoãn ngồi xuống cái ghế gần cửa sổ nhìn ra sân mà thầy chỉ.
- Rồi rồi, ông Thanh tới rồi nè, làm gì trễ vậy chú em. Hay chú lại sợ thua anh rồi.
- Em lại sợ anh quá, chỉ là có học sinh đi lạc thôi.
- Haha, thằng này đây à, nhìn cao ráo đẹp trai thông minh ... mà sao đầu óc chậm phát triển thế.
- Thằng nhỏ mới chuyển đến mà, phải không em?
- Dạ vâng!
- Ồ, vậy à, thế cho bác xin lỗi nhé.
- Dạ không sao.
- Thôi con ngồi chơi đây đi, tý ra chơi rồi vào lớp.
- Dạ vâng.
Sau đó là tiếc mục đánh cờ tướng của bác bảo vệ với ông thầy giám thị. Ngồi xem một lúc thấy mấy ông đánh cờ gì tù quá, phải là tôi thì 5 phút gõ /remake đi là vừa. Tôi bèn nhìn xung quanh. Căn phòng không lớn, vừa đủ đồ dùng để một người sống được. Góc phòng có treo cây guitar cũ cũ. Tôi tò mò sang cầm gãy chơi. Dù không ra hồn gì.
- Con cũng thích guitar à – ông bác nhìn tôi cười hỏi.
- Dạ thích, nhưng mà con không có guitar.
- Vậy con rãnh cứ ra đây.
- Ra đây làm gì bác.
- Xem bác đánh.
- Dạ?.
- Chọc con thôi, chứ nếu thích thì bác dạy cho, bác làm bảo vệ, đêm ở lại đây luôn mà.
- Dạ vâng, con cảm ơn bác.
- Cảm ơn gì, tiền nong đi em trai. – Ông bác cười sảng khoái.
Tùng Tùng Tùng. Ông thầy dẫn tôi vào một lớp học gần bên cầu thang, dãy phòng đối diện cột cờ trước sân. Lớp ồn ào, cảm ơn thầy rồi lách người lủi vào dãy trong cùng, gần cửa sổ lớp. Tự nhiên có một bạn nữ níu áo lại.
- Ông đi đâu vào đây?
- Mình đi lạc.
- Hở?
Mặc bạn ngơ ngác, tôi ngồi xuống bàn áp chót, bên một thằng con trai đang úp mặt ngủ say sưa có vẻ lười biếng. Tôi lắc đầu, chẳng hiểu sao có cảm giác, đi học như này, kiểu chẳng ổn tý nào.
Hi vọng là thứ tính bằng ngày, khoảng kết thúc là lúc quên đếm thêm 1 cho chuỗi dài số ngày trống rỗng. Tựa chiếc xe đạp, trời mưa. Quá khứ đẫm mọi thứ trong một màn mưa. Trời hôm ấy, mây giũ lạnh sau giờ tầm tả.
Tôi nhớ ông già trên bục lên cầm đọc cái gì đó.
- Ei, mày học lớp mấy? – cậu con trai ngồi bên hỏi
- C4.
- Ủa...
- Sao thế?
- À, Mình là Minh Vũ, học C6.
- Tui tên Đông.
- Ông học ở đây lâu chưa. – Vũ hỏi
- Là sao? - hơi thắc mắc - À... chưa.
- Sao chưa?
- Mới chuyển trường sang.
- Sao chuyển?
- Học ngu quá thầy cô đuổi.
- Đm, vãi vậy?
Bụp! Tôi quay đầu ra sau vừa kịp nhận thêm phát đánh thứ hai vào trán.
- Nói chuyện giờ chào cờ nè – Con bé nào đó tay đang cầm quyển vở cuộn thành ống, mặt nghiêm trọng nói.
- Liên quan gì?
- Liên quan chứ không liên quan? Mà ông học lớp nào, sao qua đây?
...Im lặng một giây. Không đáp, tôi xoay người lên mặc kệ con bé cán bộ.
- Sorrrry – Thằng Vũ nói nhỏ sang
Không đáp, tôi gật đầu nhẹ một cái.
"... Đảng và nhà nước ta luôn ... đến giáo dục ...thời đại tri thức ...". Cái mic ông già cầm mic rịt rịt nghe được dăm ba chữ lại nghẹt. Ổng tụng thêm tầm 10 phút, mặc cho chiến tranh vùng vịnh hay bắc đại tây dương có leo đến bao nhiêu thang rồi.
Đang lơ đãng mắt nhìn lên sân khấu, tôi bỗng cảm giác đầu ai đó gục lên lưng mình. Ngoảnh ra sau thấy con bé lúc nảy đang nhắm mắt say sưa. Rung nhẹ cái lưng, con bé không có vẻ gì là muốn tỉnh. Vỗ vai nhỏ, tôi đùa:
- Thầy kêu lên xóa bảng kìa.
- Hả !!?" – Con bé mặt ngơ ngác, định đứng lên.
- Đùa thôi.
- Hả, ờ thì...Ủa, thì ra ông lừa tôi hả.
- Ừ, ghê không.
- Á, dám lừa tui – Vừa nói con vé vừa thộn vào lưng, hình như nhỏ không giận mấy nên đấm cũng không thấy đau.
- Vui thôi mà.
- Chắc vui.. Hứ.
Tôi cười, lắc đầu quay lên. Vừa kịp đám học sinh vỗ tay lần thứ hai, lần này thì ông già xuống bục đi vào hàng ghế giáo viên ngồi. Một thầy khác lên tuyên bố buổi chào cờ đầu năm học đến đây là hết. Học sinh đứng lên dọn ghế con thành từng chồng, đám con trai từng lớp bưng đi dọc ngang sân trường.
Lại tiếp hành trình tìm lớp. Dọc dãy hành lang từ khu A sang khu C. Đi ngang từng cái phòng học, tiếng ồn ào từ bọn học sinh cũ gặp nhau vang khắp, thoáng âm thanh đập bàn đập ghế dọa làm một số chuyện đáng xấu hổ với thân mẫu bạn hữu.
Chợt có cây thước gỗ xé gió bay thẳng vào mặt. Tôi toát aura nhân vật chính nhanh chóng dùng hai tay chắp lại muốn bắt cây thước trên không.
Bụp! Éc. Đm hụt mất cmn. Kết quả là cán thước vã ngay trán, người cứng đơ, cảm giác như mất niềm tin vào cuộc sống.
- Bạn có sao không? - Một giọng nữ nhỏ nhẹ dễ thương lo lắng hỏi.
- Hả? Mình sao?
- Bạn bị thước văng trúng có sao không?
- Thước? Hả? Gì? Làm sao?
..., con bé nhìn mình, mặt ngạc nhiên. Tôi đưa tay sờ lên trán, một cục u nơi quen thuộc xuất hiện.
- À, Đúng rồi ha. Ngộ ghê. Ờ nhưng mình không sao nè.
- Khùng! – con bé nhìn vẽ ngốc nghếch của mình mà cười.
- Hì Hì. Hơi đau một tý. Hay là bạn cho mình nắm tay nhé, mình sẽ đỡ đau ngay.
- Không!!
- Hì hì. Vậy thôi bạn cho mình xin sđt đở cũng được.
Nhỏ đang nhăn mặt, thì có giọng nam vang đến.
- Em kia, lớp em ở đâu, sao giờ còn lang thang ngoài này - hình như tôi bị giám thị gọi. Nhỏ giờ đã chạy biến đâu mất. Đang tiếc hùi hụi thì ông giám thị lại gần.
- Dạ em không biết.
- Không biết là sao, em giỡn mặt tui hả.
- Dạ em không, em vừa chuyển đến ạ. Em không biết phòng 10c4 ở đâu.
Tôi giả nhìn xung quanh nhưng thật sự thì tìm cái lớp của nhỏ kia để có dịp đòi nợ.
- Ồ, em là học sinh mới đến à. Đi với thầy.
Thầy dẫn tôi dọc theo một hành lang kì lạ, lên một cầu thang xoắn như trong Harry Potter, thầy rẽ trái đúng 30 bước đến trước phòng hiệu phó. Thầy định mở cửa phòng thì chợt quay lại hỏi.
- À quên, em tên gì?
- Dạ, Đông ạ.
- Cái gì Đông?
- Nguyễn Đông ạ,
- ... - Thầy im lặng nhăn mặt nhìn tôi một chập rồi như mặc hệ quay đầu lại phía cửa.
Gõ cửa, đọc thần chú "Dợ ơi mở cửa ra" - nếu tôi nghe không nhầm. Thầy bước vào trong, đóng cửa lại, xong nhớ gì đó lại mở của ra. Thầy nhìn tôi chằm chằm, dặn đứng nguyên đấy. Rồi thầy chợt gãi râu suy nghĩ, cảm giác như âm thanh "The X File" theme song vang lên trên đầu thầy. Thầy nhìn tôi, hất đầu ra phía ghế đá ở phía xa nghiêm giọng.
- Em ra kia ngồi đợi.
Xong thầy hít một hơi nhẹ, thầy cười giọng như Ainsley Harriott nhìn tôi quay đi ra xa.
- "Á á á....đau"
Tôi bổng to mắt nghĩ tới một số hình ảnh vẫn thường phải censored.
"Lần sau cấm anh gọi vợ ở trường nghe chưa."
*À* gật đầu hiểu chuyện gì đang xảy ra. Xác minh danh tính xong, ông thầy giám thị mới tin tưởng dẫn tôi ngược lại theo con đường mới đi qua, băng ngang sân trường đến phòng bảo vệ.
- Giờ trễ rồi, đợi tiết sau thầy dẫn em vào lớp.
- Dạ vâng. – tôi ngoan ngoãn ngồi xuống cái ghế gần cửa sổ nhìn ra sân mà thầy chỉ.
- Rồi rồi, ông Thanh tới rồi nè, làm gì trễ vậy chú em. Hay chú lại sợ thua anh rồi.
- Em lại sợ anh quá, chỉ là có học sinh đi lạc thôi.
- Haha, thằng này đây à, nhìn cao ráo đẹp trai thông minh ... mà sao đầu óc chậm phát triển thế.
- Thằng nhỏ mới chuyển đến mà, phải không em?
- Dạ vâng!
- Ồ, vậy à, thế cho bác xin lỗi nhé.
- Dạ không sao.
- Thôi con ngồi chơi đây đi, tý ra chơi rồi vào lớp.
- Dạ vâng.
Sau đó là tiếc mục đánh cờ tướng của bác bảo vệ với ông thầy giám thị. Ngồi xem một lúc thấy mấy ông đánh cờ gì tù quá, phải là tôi thì 5 phút gõ /remake đi là vừa. Tôi bèn nhìn xung quanh. Căn phòng không lớn, vừa đủ đồ dùng để một người sống được. Góc phòng có treo cây guitar cũ cũ. Tôi tò mò sang cầm gãy chơi. Dù không ra hồn gì.
- Con cũng thích guitar à – ông bác nhìn tôi cười hỏi.
- Dạ thích, nhưng mà con không có guitar.
- Vậy con rãnh cứ ra đây.
- Ra đây làm gì bác.
- Xem bác đánh.
- Dạ?.
- Chọc con thôi, chứ nếu thích thì bác dạy cho, bác làm bảo vệ, đêm ở lại đây luôn mà.
- Dạ vâng, con cảm ơn bác.
- Cảm ơn gì, tiền nong đi em trai. – Ông bác cười sảng khoái.
Tùng Tùng Tùng. Ông thầy dẫn tôi vào một lớp học gần bên cầu thang, dãy phòng đối diện cột cờ trước sân. Lớp ồn ào, cảm ơn thầy rồi lách người lủi vào dãy trong cùng, gần cửa sổ lớp. Tự nhiên có một bạn nữ níu áo lại.
- Ông đi đâu vào đây?
- Mình đi lạc.
- Hở?
Mặc bạn ngơ ngác, tôi ngồi xuống bàn áp chót, bên một thằng con trai đang úp mặt ngủ say sưa có vẻ lười biếng. Tôi lắc đầu, chẳng hiểu sao có cảm giác, đi học như này, kiểu chẳng ổn tý nào.
Last edited: