Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 7+8
Chương 7
Phải làm sao bây giờ.
Tại sao Quý Hòa Hiện lại thức vào lúc này, không phải anh đã ngủ rồi sao, cô xác nhận anh đã ngủ say rồi mới dám lớn gan như vậy mà.
Sớm không thức muộn không thức, lại cứ phải thức vào ngay lúc này, đây không phải muốn hố cô à.
Diệp Vấn Vấn gấp hệt như con kiến đang bò trên chảo nóng, trái tim cô nhảy lên thùng thùng. Cô muốn ngẩng đầu lên xem tình hình thế nào, nhưng lại sợ mình vừa ngẩng lên thì sẽ bị ảnh đế đại nhân tóm gọn.
Đang lúc hoảng loạn thì trong đầu cô bỗng lóe lên một suy nghĩ: Lỡ ảnh đế đại nhân muốn uống nước thì phải làm sao?
Diệp Vấn Vấn nhìn xung quanh, sau đó cô vén mái tóc dài đến trước ngực mình, cẩn thận nép người vào thành cốc.
Cô tự an ủi mình, như vậy, cho dù Quý Hòa Hiện bưng cốc nước lên, đang lúc mắt anh mơ màng thì sẽ không thấy được cô.
Cô vểnh lỗ tai lên, ngoại trừ ánh đèn sáng bên ngoài ra thì hoàn toàn không có âm thanh nào nữa, yên tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng kim rơi.
Vị ảnh đế đại nhân này đang làm gì thế.
Trong lòng Diệp Vấn Vấn như có lửa đốt, cô không nhịn được lặng lẽ ló hai con mắt ra nhìn thử. Cô vừa nhìn thì mới phát hiện, lúc nãy hoảng hốt quá nên cô đã đi nhầm hướng, bây giờ cô đang nhìn ra cửa chứ không phải giường.
Cô nhanh chóng xoay người, nhích người đến một bên khác, lần này nhìn thấy Quý Hòa Hiện.
Quý Hòa Hiện đã thức thật, hơn nữa cũng đã ngồi dậy, chỉ là anh đang cúi đầu, không biết đang suy nghĩ gì.
Sau đó, Quý Hòa Hiện vén chăn xuống giường, trái tim của Diệp Vấn Vấn nhảy tới cổ họng, cũng may là anh không nhìn đến bên này, mà là đi thẳng vào phòng tắm.
Hóa ra là nửa đêm muốn đi vệ sinh.
Diệp Vấn Vấn: “…”
Cô lau mồ hôi lạnh, mãi đến khi Quý Hòa Hiện đi vào phòng tắm rồi cô mới thở ra một hơi.
Bây giờ không phải lúc thả lỏng, cô phải nhanh chóng ra ngoài. Cô dùng cả tay và chân nhảy ra khỏi cốc nước, đầu tiên là lau khô mái tóc ướt nhẹp của mình, tiếp theo là dùng khăn giấy đã xé khi nãy lau người.
Lúc cô làm những việc này thì hai tai luôn dựng thẳng lên, cô tập trung nghe âm thanh trong phòng tắm.
Một lát sau, trong phòng tắm vang lên tiếng xả nước.
Đàn ông đều nhanh như vậy à!
Nhất thời cô hoảng lên, không kịp mặc quần áo, chỉ kịp dùng khăn lau đi vệt nước trên tủ, sau đó ôm quần áo lên, lại phủi phủi mấy miếng giấy vụn đi, xác định dấu vết ở hiện trường đã được xử lý khá sạch sẽ. Lúc này cô mới vội vàng trốn ra sau hộp khăn giấy, rúc vào đấy không dám nhúc nhích.
Tiếng cửa phòng tắm bị đẩy ra vang lên, Diệp Vấn Vấn cúi đầu nhìn chính mình. Cô sợ Quý Hòa Hiện nghe được âm thanh cho nên cô không dám mặc quần áo.
Lần đầu tiên cô khỏa thân trong suốt mười tám năm cuộc đời.
Cảm giác bóng tối kéo tới trên đỉnh đầu mình, cô biết, đó là bóng của Quý Hòa Hiện.
Diệp Vấn Vấn dựa vào hộp giấy, cô cẩn thận quan sát thì phát hiện ảnh đế đại nhân đang đứng bên giường, anh không lên giường mà là đang đứng nhìn chằm chằm vào tủ đầu giường. Ánh nhìn chăm chú này thật sự khiến cô hoảng hồn: Lẽ nào anh đã phát hiện được gì?
Diệp Vấn Vấn chưa hiểu rõ tính cách của vị ảnh đế đại nhân này, cô thật sự không dám tưởng tượng nếu bị anh phát hiện, rơi vào trong tay anh thì sẽ thế nào.
Biết đâu anh là một người tò mò, sau khi phát hiện mình vẽ người sẽ sống, lúc đó hưng phấn lên nên vẽ thêm mười tám người nữa rồi cô sẽ có anh chị em đông đảo vô cùng.
Cô rùng mình một cái, không nhịn được lại suy nghĩ miên man hơn. Lỡ đâu anh cảm thấy chơi vui, không sĩ vẽ người mà anh còn vẽ ra thứ gì đó kỳ quái nữa. Một khi những thứ đó “sống” dậy, cô còn có thể sống thoải mái trong thế thới trong tranh à?
Lùi mười ngàn bước mà nói, cho dù anh không làm những điều đó, nhưng cô vẫn không biết anh đang nghĩ gì trong lòng.
Trước loại người như vậy, cô ngàn vạn lần không muốn đối đầu chính diện với anh.
Trước đây Diệp Vấn Vấn đã vô tình xem được một video, trong video đó có một người đang hành hạ một con hamster đến chết. Hơn nữa, người kia có dáng vẻ ngoan ngoãn hiền lành, nhìn qua không hề giống một kẻ biến thái.
Lại có người tàn nhẫn giết hại một con hamster đáng yêu như vậy.
Có câu biết người biết mặt không biết lòng. Cô nghĩ đến những thứ này, đầu óc cô đã rối lên như tơ vò, trong đầu cô tràn đầy những hình ảnh mình bị bạo ngược tàn nhẫn.
Cô càng bổ não thì càng sợ gần chết, cô tự ôm chặt lấy mình, nhờ vào đó cho mình thêm một chút sức mạnh.
Ngay lúc Diệp Vấn Vấn đang tự bổ não cho mình đến mức sợ hãi run lẩy bẩy thì, tách một tiếng, trước mắt tối đen.
Trong nháy mắt đó, Diệp Vấn Vấn cảm thấy mình chưa bao giờ thích bóng tối như lúc này, trong nháy mắt cô đã sống lại.
Một lát sau, cô nghe tiếng ngáy ngủ khá nhỏ vang lên, ảnh đế đại nhân ngáy, liệu có phải đã ngủ say rồi không?
Diệp Vấn Vấn mặc váy vào, cô đợi thêm mấy phút nữa mới đi ra khỏi mặt sau của hộp giấy. Cánh của cô vẫn chưa khô, tạm thời không bay được, cô bèn đi tới bên cạnh tủ nhìn Quý Hòa Hiện.
Dựa vào ánh trăng mà quan sát thì, thật sự đã ngủ rồi.
Sau khi dọa cô sợ gần chết thì lại lên giường ngủ ngon lành, còn ngáy nữa!
Hình ảnh này quá kéo hận rồi.
Diệp Vấn Vấn thở phì phò giương nắm đấm nhỏ xíu lên, cô dùng sức giơ giơ vào gương mặt của Quý Hòa Hiện.
Sau khi cô phát tiết xong, trong lòng nghĩ mà sợ, cô lại chạy từng bước nhỏ về lại chỗ hộp giấy. Cô muốn xé thêm một chút giấy nữa để lau cánh, như vậy cánh cô sẽ nhanh khô hơn một chút, nhưng cô phát hiện —
Hộp khăn giấy quá cao, cô không bò lên nổi.
Đúng là ngay cả hộp giấy cũng ăn hiếp cô, sớm biết vậy thì trước đó cô đã xé nhiều hơn chút rồi.
Diệp Vấn Vẫn rũ cánh, cô chỉ đành đi qua đi lại trên mặt tủ, cô đi tới đi lui thì bỗng dừng bước, cô nhìn chăm chú vào giường.
Chăn được làm từ vải, dùng vải lau nước trên cánh và tóc, đây không phải làm ít mà hiệu quả nhiều à?
Chăn vừa rộng vừa dài như thế, cô lăn lộn trên đó vài vòng, chẳng lẽ không thể lau khô được tóc và cánh à?
Đúng là, tìm khắp chân trời góc biển lại ở ngay trước mắt mà.
Diệp Vấn Vấn run cánh, cô vui vẻ chạy tới, cũng may là độ cao từ tủ đầu giường đến giường không quá lớn, không đến mức khiến cô cảm nhận một chút cảm giác rơi tự do.
Cô nhìn chuẩn phương hướng rồi nỗ lực nhào tới, kết quả, ngay khi cô nhảy xuống thì, Quý Hòa Hiện đang nằm ngửa bỗng nhiên xoay người hướng mặt sang chỗ cô, hại cô suýt nữa đã đập người vào mặt anh rồi.
Cô chạm đất thành công, ảnh đế đại nhân vẫn hít thở đều đều, nhìn từ chỗ này, cô phát hiện cái mũi của ảnh đế đại nhân thật lớn.
Diệp Vấn Vấn lắc lắc đầu, cô quyết định tránh xa khỏi mặt ảnh đế đại nhân. Gương mặt này ở quá gần cô, khiến cô có áp lực.
Cô cẩn thận chạy từng bước nhỏ về phía trước, cô hồn nhiên không biết người sau lưng mình chậm rãi mở mắt ra giữa bóng tối.
Chương 8
Ánh sáng không tốt nên Quý Hòa Hiện cũng không thể thấy rõ đó là gì, anh khẽ nhíu mày.
Lúc Quý Hòa Hiện không làm việc thì rất thích không gian yên tĩnh, anh ghét nhất là bị làm phiền. Mấy nơi ở trước đây của anh đều bị lộ ra, thỉnh thoảng sẽ có một vài người lén đến cửa, dùng danh nghĩa fans của anh để dò xét cuộc sống anh.
Anh không thích tình huống như thế, nhưng lại không có cách ngăn cản. Vì để không bị làm phiền, anh chỉ đành liên tục tìm địa chỉ mới, sau đó vô tình phát hiện được căn biệt thự này.
Căn biệt thự tọa lạc lại một lâm viên trên núi ở vùng ngoại ô, hoàn cảnh yên tĩnh, lại rất bí mật. Anh đã chuyển tới lâu như vậy rồi, những tên chó săn vẫn chưa dò la được vị trí chính xác.
Quan trọng nhất là, quanh căn biệt thự này có rất nhiều hoa cỏ cây cối, căn biệt thự ở thấp thoáng trong rừng, vừa kín đáo lại có mấy phần thanh nhã của miền núi. Ngăn cách với xã hội ồn ào bên ngoài, với Quý Hòa Hiện mà nói, đây chính là nơi ở thích hợp nhất.
Nhưng nhược điểm là, bởi vì có nhiều cây cối nên nơi này cũng có nhiều muỗi và đủ loại côn trùng khác hơn chốn thành thị. Cho dù, mỗi ngày người quản lý khu biệt thự trong lâm viên này luôn đi quanh diệt côn trùng, nhưng chỉ có loại bỏ được tạm thời, hoàn toàn không có cách trị tận gốc.
Ở trên cây cổ thụ to lớn bên ngoài biệt thự có một tổ ong khá to, sau khi nhân viên của khu lâm viên phát hiện thì cũng sợ sẽ làm Quý Hòa Hiện bị thương, chuẩn bị xử lý tổ ong, Quý Hòa Hiện biết được thì đã ngăn lại.
Không đến mức vì anh mà phá đi nhà của động vật khác, huống hồ đó là động vật tự nhiên. Chỉ cần không chủ động chọc giận chúng nó, chúng nó cũng sẽ không chủ động gây chuyện với con người.
Bình thường cũng hay có ong mật bay vào nhà, Quý Hòa Hiện biết rõ. Ngoài ra, cũng thường xuất hiện những loài động vật nhỏ khác, về lâu về dài, anh cũng đã quen.
Có lần, khi Quý Hòa Hiện về nhà thì phát hiện trong nhà bếp có rắn, nhưng chưa chờ anh phản ứng lại thì con rắn kia đã vội trốn đi, anh thấy thế thì cũng không nói gì.
Khi Quý Hòa Hiện ra khỏi phòng tắm thì thấy trên tủ đầu giường có vệt nước, anh đoán có lẽ có thứ gì đó đã bò vào cửa sổ — Trước khi ngủ anh đã quên đóng cửa sổ lại.
Tuy bình thường anh không ngại việc thỉnh thoảng có thứ gì đó vào nhà, nhưng anh cũng không mong muốn một vài thứ xuất hiện trong phòng ngủ của anh, ví dụ như thằn lằn, nhện hay bướm đêm gì đó. Anh có thể để mặc cho chúng nó vào nhà lúc anh không có mặt, nhưng không có nghĩ anh sẽ cho phép chúng cùng giường cùng gối với anh.
Đang lúc anh muốn vươn tay xua đuổi thì anh lại bỗng thấy cái bóng ở trên tường.
Đó là một cái bóng rất nhỏ, không biết là động vật gì, nhưng nó run rẩy không ngừng, dường như đang rất sợ hãi. Động vật cũng có bản năng tìm kiếm lợi thế và tránh đi điều bất lợi.
Quý Hòa Hiện nhìn một lúc, cuối cùng không lên tiếng.
Anh vốn muốn lặng lẽ quan sát xem đó là thứ gì, vậy nên anh mới nhắm mắt lại giả bộ ngủ — Động vật có khả năng nhận thức và nhạy bén hơn con người, chỉ có vậy mới có thể làm cho nó bình tĩnh lại.
Chỉ là, không ngờ nó còn cẩn thận hơn so với tưởng tượng của anh, nhưng mà nói cẩn thận chi bằng nói nhát gan thì đúng hơn, vậy mà nó còn dám chạy tới bên giường anh.
Anh nhớ đến cái bóng nhỏ xíu không ngừng run rẩy trên tường, anh thầm cân nhắc một chút, cuối cùng lựa chọn chẳng làm gì cả.
Thôi, cứ coi như không thấy, ngày mai nó sẽ rời đi.
…. ….
Diệp Vấn Vấn cũng không hề biết suy nghĩ trong lòng của Quý Hòa Hiện, cũng không biết suýt chút nữa thì mình đã lộ diện trước mắt ảnh đế đại nhân. Cô cảm thấy mình đã chạy cách ảnh đế đại nhân khá ra, lúc này mới dừng lại.
Cô kéo chăn lên lau tóc mình, cuối cùng vẫn không tiện như dùng khăn, cô vừa xoa vừa lau, cuối cùng cũng khiến tóc mình hơi khô lại, cánh cũng thế.
Thật ra, giường của ảnh đế đại nhân rất thoải mái, Diệp Vấn Vấn vuốt chăn mấy cái, cô có phần không nỡ.
Cũng không phải nói cái giường bằng nhụy hoa trong thế giới trong tranh không tốt, nhưng mà nhụy hoa quá thơm, lúc đầu vẫn tốt, nhưng nằm ngủ trên đó lâu, ngửi lâu thì mũi cô ngứa gần chết.
Hơn nữa, trong thế giới trong tranh không có ban đêm, cô đi vào thì bốn phía sáng trưng. Mỗi lần cô ngủ một giấc đều phải kéo váy lên che mắt mình lại, không thì ánh sáng quá mạnh, rọi vào mắt khiến cô không ngủ được.
Nếu cô mạnh hơn một chút, cô xé một miếng chăn nhỏ làm chăn cho mình cũng được. Nhưng vừa nghĩ lại, có xé được thì cũng vô dụng, không thể mang vào trong thế giới trong tranh được.
Diệp Vấn Vấn thở dài, cô nhìn quanh bốn phía, cô càng nhìn càng cảm thấy đây mới là nơi lý tưởng để ngủ.
Con người mà, một khi không còn nguy hiểm nữa, đủ mọi suy nghĩ sẽ rót vào trong đầu mình — Mọi thứ đều khiến cuộc sống của mình thoải mái hơn.
Diệp Vấn Vấn bắt đầu suy nghĩ, thật ra thì cô hoàn toàn có thể ngủ trên giường. Chỉ cần hôm sau cô thức dậy trước khi ảnh đế đại nhân tỉnh giấc, sau đó bay vào trong tranh là được.
Giường lớn như vậy, cô lại chỉ có một chút xíu thế này, lại không hề chiếm diện tích, cô muốn ngủ thế nào cũng được, chỉ cần không bị ảnh đế đại nhân đè hay bị chăn đè là được.
Suy nghĩ thì dễ, nhưng chuyện này có chút mạo hiểm, Diệp Vấn Vấn vẫn do dự không hạ quyết tâm.
Cô vỗ cánh bay lên, bắt đầu tìm một vị trí tốt trên giường để ngủ lại. Cô vừa xem vừa chọn, nhưng cô vẫn chưa kịp tìm được thì ánh mắt đã bị hấp dẫn bởi bàn tay đang đặt ngoài chăn của Quý Hòa Hiện.
Cô biết cái tay này đẹp cỡ nào, trước kia khi có ánh sáng, nhưng Quý Hòa Hiện vẫn còn thức, cô sợ bị phát hiện nên không dám nhìn nhiều, còn bây giờ..
Diệp Vấn Vấn kích động chà chà hai bàn tay nhỏ xíu, cô bay qua, quyết định đứng ở một khoảng cách gần nhìn và đánh giá thật kỹ đôi tay đẹp nhất mà cô từng thấy trong suốt mười tám năm.
Chờ sau khi xem xong, cô lại không vừa lòng với việc chỉ nhìn, cõi lòng cô ngứa ngáy khó chịu, cô bắt đầu muốn sờ một chút — Ảnh đế đại nhân đã ngủ, cô lặng lẽ sờ một chút, chắc anh sẽ không cảm giác được đâu nhỉ.
Diệp Vấn Vấn đi ngủ vào buổi tối, sáng sớm thức dậy thì thấy mình bị muỗi đốt khắp người. Sau khi cô ngủ, ngay cả bị muỗi cắn cũng không hay không biết.
Cô lại không cắn người, cô chỉ sờ sờ chút mà thôi.
Nếu lỡ đâu anh tỉnh lại, vậy cô sẽ lập tức bay sang bên cạnh, dù sao cô cũng có cánh, ánh sáng nơi này lại yếu như thế, cô không tin ánh mắt của anh sẽ tốt đến vậy.
Đôi cánh mạnh mẽ và ánh sáng yếu ớt đã cho Diệp Vấn Vấn thêm dũng khí, cô không chần chờ nữa, lặng lẽ bay vào lòng bàn tay trái của Quý Hòa Hiện.
Bàn tay của anh đang lật ngửa, những ngón tay thon dài mạnh mẽ kia cũng cong lên trong vô thức, từng khớp xương rõ ràng, móng tay cũng được cắt dũa gọn gàng sạch sẽ. Cũng không biết có phải ảo giác hay không, Diệp Vấn Vấn luôn cảm thấy ngón tay này rất thơm, khiến cho cô có kích động muốn cắn một cái.
Bàn tay này có thể khiến người ta phạm tội mà.
Diệp Vấn Vấn nhịn, nhưng thật sự không nhịn được. Cô duỗi hai bàn tay nhỏ xíu của mình ra, nhón chân lên ôm lấy ngón tay trỏ của Quý Hòa Hiện.
Phải làm sao bây giờ.
Tại sao Quý Hòa Hiện lại thức vào lúc này, không phải anh đã ngủ rồi sao, cô xác nhận anh đã ngủ say rồi mới dám lớn gan như vậy mà.
Sớm không thức muộn không thức, lại cứ phải thức vào ngay lúc này, đây không phải muốn hố cô à.
Diệp Vấn Vấn gấp hệt như con kiến đang bò trên chảo nóng, trái tim cô nhảy lên thùng thùng. Cô muốn ngẩng đầu lên xem tình hình thế nào, nhưng lại sợ mình vừa ngẩng lên thì sẽ bị ảnh đế đại nhân tóm gọn.
Đang lúc hoảng loạn thì trong đầu cô bỗng lóe lên một suy nghĩ: Lỡ ảnh đế đại nhân muốn uống nước thì phải làm sao?
Diệp Vấn Vấn nhìn xung quanh, sau đó cô vén mái tóc dài đến trước ngực mình, cẩn thận nép người vào thành cốc.
Cô tự an ủi mình, như vậy, cho dù Quý Hòa Hiện bưng cốc nước lên, đang lúc mắt anh mơ màng thì sẽ không thấy được cô.
Cô vểnh lỗ tai lên, ngoại trừ ánh đèn sáng bên ngoài ra thì hoàn toàn không có âm thanh nào nữa, yên tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng kim rơi.
Vị ảnh đế đại nhân này đang làm gì thế.
Trong lòng Diệp Vấn Vấn như có lửa đốt, cô không nhịn được lặng lẽ ló hai con mắt ra nhìn thử. Cô vừa nhìn thì mới phát hiện, lúc nãy hoảng hốt quá nên cô đã đi nhầm hướng, bây giờ cô đang nhìn ra cửa chứ không phải giường.
Cô nhanh chóng xoay người, nhích người đến một bên khác, lần này nhìn thấy Quý Hòa Hiện.
Quý Hòa Hiện đã thức thật, hơn nữa cũng đã ngồi dậy, chỉ là anh đang cúi đầu, không biết đang suy nghĩ gì.
Sau đó, Quý Hòa Hiện vén chăn xuống giường, trái tim của Diệp Vấn Vấn nhảy tới cổ họng, cũng may là anh không nhìn đến bên này, mà là đi thẳng vào phòng tắm.
Hóa ra là nửa đêm muốn đi vệ sinh.
Diệp Vấn Vấn: “…”
Cô lau mồ hôi lạnh, mãi đến khi Quý Hòa Hiện đi vào phòng tắm rồi cô mới thở ra một hơi.
Bây giờ không phải lúc thả lỏng, cô phải nhanh chóng ra ngoài. Cô dùng cả tay và chân nhảy ra khỏi cốc nước, đầu tiên là lau khô mái tóc ướt nhẹp của mình, tiếp theo là dùng khăn giấy đã xé khi nãy lau người.
Lúc cô làm những việc này thì hai tai luôn dựng thẳng lên, cô tập trung nghe âm thanh trong phòng tắm.
Một lát sau, trong phòng tắm vang lên tiếng xả nước.
Đàn ông đều nhanh như vậy à!
Nhất thời cô hoảng lên, không kịp mặc quần áo, chỉ kịp dùng khăn lau đi vệt nước trên tủ, sau đó ôm quần áo lên, lại phủi phủi mấy miếng giấy vụn đi, xác định dấu vết ở hiện trường đã được xử lý khá sạch sẽ. Lúc này cô mới vội vàng trốn ra sau hộp khăn giấy, rúc vào đấy không dám nhúc nhích.
Tiếng cửa phòng tắm bị đẩy ra vang lên, Diệp Vấn Vấn cúi đầu nhìn chính mình. Cô sợ Quý Hòa Hiện nghe được âm thanh cho nên cô không dám mặc quần áo.
Lần đầu tiên cô khỏa thân trong suốt mười tám năm cuộc đời.
Cảm giác bóng tối kéo tới trên đỉnh đầu mình, cô biết, đó là bóng của Quý Hòa Hiện.
Diệp Vấn Vấn dựa vào hộp giấy, cô cẩn thận quan sát thì phát hiện ảnh đế đại nhân đang đứng bên giường, anh không lên giường mà là đang đứng nhìn chằm chằm vào tủ đầu giường. Ánh nhìn chăm chú này thật sự khiến cô hoảng hồn: Lẽ nào anh đã phát hiện được gì?
Diệp Vấn Vấn chưa hiểu rõ tính cách của vị ảnh đế đại nhân này, cô thật sự không dám tưởng tượng nếu bị anh phát hiện, rơi vào trong tay anh thì sẽ thế nào.
Biết đâu anh là một người tò mò, sau khi phát hiện mình vẽ người sẽ sống, lúc đó hưng phấn lên nên vẽ thêm mười tám người nữa rồi cô sẽ có anh chị em đông đảo vô cùng.
Cô rùng mình một cái, không nhịn được lại suy nghĩ miên man hơn. Lỡ đâu anh cảm thấy chơi vui, không sĩ vẽ người mà anh còn vẽ ra thứ gì đó kỳ quái nữa. Một khi những thứ đó “sống” dậy, cô còn có thể sống thoải mái trong thế thới trong tranh à?
Lùi mười ngàn bước mà nói, cho dù anh không làm những điều đó, nhưng cô vẫn không biết anh đang nghĩ gì trong lòng.
Trước loại người như vậy, cô ngàn vạn lần không muốn đối đầu chính diện với anh.
Trước đây Diệp Vấn Vấn đã vô tình xem được một video, trong video đó có một người đang hành hạ một con hamster đến chết. Hơn nữa, người kia có dáng vẻ ngoan ngoãn hiền lành, nhìn qua không hề giống một kẻ biến thái.
Lại có người tàn nhẫn giết hại một con hamster đáng yêu như vậy.
Có câu biết người biết mặt không biết lòng. Cô nghĩ đến những thứ này, đầu óc cô đã rối lên như tơ vò, trong đầu cô tràn đầy những hình ảnh mình bị bạo ngược tàn nhẫn.
Cô càng bổ não thì càng sợ gần chết, cô tự ôm chặt lấy mình, nhờ vào đó cho mình thêm một chút sức mạnh.
Ngay lúc Diệp Vấn Vấn đang tự bổ não cho mình đến mức sợ hãi run lẩy bẩy thì, tách một tiếng, trước mắt tối đen.
Trong nháy mắt đó, Diệp Vấn Vấn cảm thấy mình chưa bao giờ thích bóng tối như lúc này, trong nháy mắt cô đã sống lại.
Một lát sau, cô nghe tiếng ngáy ngủ khá nhỏ vang lên, ảnh đế đại nhân ngáy, liệu có phải đã ngủ say rồi không?
Diệp Vấn Vấn mặc váy vào, cô đợi thêm mấy phút nữa mới đi ra khỏi mặt sau của hộp giấy. Cánh của cô vẫn chưa khô, tạm thời không bay được, cô bèn đi tới bên cạnh tủ nhìn Quý Hòa Hiện.
Dựa vào ánh trăng mà quan sát thì, thật sự đã ngủ rồi.
Sau khi dọa cô sợ gần chết thì lại lên giường ngủ ngon lành, còn ngáy nữa!
Hình ảnh này quá kéo hận rồi.
Diệp Vấn Vấn thở phì phò giương nắm đấm nhỏ xíu lên, cô dùng sức giơ giơ vào gương mặt của Quý Hòa Hiện.
Sau khi cô phát tiết xong, trong lòng nghĩ mà sợ, cô lại chạy từng bước nhỏ về lại chỗ hộp giấy. Cô muốn xé thêm một chút giấy nữa để lau cánh, như vậy cánh cô sẽ nhanh khô hơn một chút, nhưng cô phát hiện —
Hộp khăn giấy quá cao, cô không bò lên nổi.
Đúng là ngay cả hộp giấy cũng ăn hiếp cô, sớm biết vậy thì trước đó cô đã xé nhiều hơn chút rồi.
Diệp Vấn Vẫn rũ cánh, cô chỉ đành đi qua đi lại trên mặt tủ, cô đi tới đi lui thì bỗng dừng bước, cô nhìn chăm chú vào giường.
Chăn được làm từ vải, dùng vải lau nước trên cánh và tóc, đây không phải làm ít mà hiệu quả nhiều à?
Chăn vừa rộng vừa dài như thế, cô lăn lộn trên đó vài vòng, chẳng lẽ không thể lau khô được tóc và cánh à?
Đúng là, tìm khắp chân trời góc biển lại ở ngay trước mắt mà.
Diệp Vấn Vấn run cánh, cô vui vẻ chạy tới, cũng may là độ cao từ tủ đầu giường đến giường không quá lớn, không đến mức khiến cô cảm nhận một chút cảm giác rơi tự do.
Cô nhìn chuẩn phương hướng rồi nỗ lực nhào tới, kết quả, ngay khi cô nhảy xuống thì, Quý Hòa Hiện đang nằm ngửa bỗng nhiên xoay người hướng mặt sang chỗ cô, hại cô suýt nữa đã đập người vào mặt anh rồi.
Cô chạm đất thành công, ảnh đế đại nhân vẫn hít thở đều đều, nhìn từ chỗ này, cô phát hiện cái mũi của ảnh đế đại nhân thật lớn.
Diệp Vấn Vấn lắc lắc đầu, cô quyết định tránh xa khỏi mặt ảnh đế đại nhân. Gương mặt này ở quá gần cô, khiến cô có áp lực.
Cô cẩn thận chạy từng bước nhỏ về phía trước, cô hồn nhiên không biết người sau lưng mình chậm rãi mở mắt ra giữa bóng tối.
Chương 8
Ánh sáng không tốt nên Quý Hòa Hiện cũng không thể thấy rõ đó là gì, anh khẽ nhíu mày.
Lúc Quý Hòa Hiện không làm việc thì rất thích không gian yên tĩnh, anh ghét nhất là bị làm phiền. Mấy nơi ở trước đây của anh đều bị lộ ra, thỉnh thoảng sẽ có một vài người lén đến cửa, dùng danh nghĩa fans của anh để dò xét cuộc sống anh.
Anh không thích tình huống như thế, nhưng lại không có cách ngăn cản. Vì để không bị làm phiền, anh chỉ đành liên tục tìm địa chỉ mới, sau đó vô tình phát hiện được căn biệt thự này.
Căn biệt thự tọa lạc lại một lâm viên trên núi ở vùng ngoại ô, hoàn cảnh yên tĩnh, lại rất bí mật. Anh đã chuyển tới lâu như vậy rồi, những tên chó săn vẫn chưa dò la được vị trí chính xác.
Quan trọng nhất là, quanh căn biệt thự này có rất nhiều hoa cỏ cây cối, căn biệt thự ở thấp thoáng trong rừng, vừa kín đáo lại có mấy phần thanh nhã của miền núi. Ngăn cách với xã hội ồn ào bên ngoài, với Quý Hòa Hiện mà nói, đây chính là nơi ở thích hợp nhất.
Nhưng nhược điểm là, bởi vì có nhiều cây cối nên nơi này cũng có nhiều muỗi và đủ loại côn trùng khác hơn chốn thành thị. Cho dù, mỗi ngày người quản lý khu biệt thự trong lâm viên này luôn đi quanh diệt côn trùng, nhưng chỉ có loại bỏ được tạm thời, hoàn toàn không có cách trị tận gốc.
Ở trên cây cổ thụ to lớn bên ngoài biệt thự có một tổ ong khá to, sau khi nhân viên của khu lâm viên phát hiện thì cũng sợ sẽ làm Quý Hòa Hiện bị thương, chuẩn bị xử lý tổ ong, Quý Hòa Hiện biết được thì đã ngăn lại.
Không đến mức vì anh mà phá đi nhà của động vật khác, huống hồ đó là động vật tự nhiên. Chỉ cần không chủ động chọc giận chúng nó, chúng nó cũng sẽ không chủ động gây chuyện với con người.
Bình thường cũng hay có ong mật bay vào nhà, Quý Hòa Hiện biết rõ. Ngoài ra, cũng thường xuất hiện những loài động vật nhỏ khác, về lâu về dài, anh cũng đã quen.
Có lần, khi Quý Hòa Hiện về nhà thì phát hiện trong nhà bếp có rắn, nhưng chưa chờ anh phản ứng lại thì con rắn kia đã vội trốn đi, anh thấy thế thì cũng không nói gì.
Khi Quý Hòa Hiện ra khỏi phòng tắm thì thấy trên tủ đầu giường có vệt nước, anh đoán có lẽ có thứ gì đó đã bò vào cửa sổ — Trước khi ngủ anh đã quên đóng cửa sổ lại.
Tuy bình thường anh không ngại việc thỉnh thoảng có thứ gì đó vào nhà, nhưng anh cũng không mong muốn một vài thứ xuất hiện trong phòng ngủ của anh, ví dụ như thằn lằn, nhện hay bướm đêm gì đó. Anh có thể để mặc cho chúng nó vào nhà lúc anh không có mặt, nhưng không có nghĩ anh sẽ cho phép chúng cùng giường cùng gối với anh.
Đang lúc anh muốn vươn tay xua đuổi thì anh lại bỗng thấy cái bóng ở trên tường.
Đó là một cái bóng rất nhỏ, không biết là động vật gì, nhưng nó run rẩy không ngừng, dường như đang rất sợ hãi. Động vật cũng có bản năng tìm kiếm lợi thế và tránh đi điều bất lợi.
Quý Hòa Hiện nhìn một lúc, cuối cùng không lên tiếng.
Anh vốn muốn lặng lẽ quan sát xem đó là thứ gì, vậy nên anh mới nhắm mắt lại giả bộ ngủ — Động vật có khả năng nhận thức và nhạy bén hơn con người, chỉ có vậy mới có thể làm cho nó bình tĩnh lại.
Chỉ là, không ngờ nó còn cẩn thận hơn so với tưởng tượng của anh, nhưng mà nói cẩn thận chi bằng nói nhát gan thì đúng hơn, vậy mà nó còn dám chạy tới bên giường anh.
Anh nhớ đến cái bóng nhỏ xíu không ngừng run rẩy trên tường, anh thầm cân nhắc một chút, cuối cùng lựa chọn chẳng làm gì cả.
Thôi, cứ coi như không thấy, ngày mai nó sẽ rời đi.
…. ….
Diệp Vấn Vấn cũng không hề biết suy nghĩ trong lòng của Quý Hòa Hiện, cũng không biết suýt chút nữa thì mình đã lộ diện trước mắt ảnh đế đại nhân. Cô cảm thấy mình đã chạy cách ảnh đế đại nhân khá ra, lúc này mới dừng lại.
Cô kéo chăn lên lau tóc mình, cuối cùng vẫn không tiện như dùng khăn, cô vừa xoa vừa lau, cuối cùng cũng khiến tóc mình hơi khô lại, cánh cũng thế.
Thật ra, giường của ảnh đế đại nhân rất thoải mái, Diệp Vấn Vấn vuốt chăn mấy cái, cô có phần không nỡ.
Cũng không phải nói cái giường bằng nhụy hoa trong thế giới trong tranh không tốt, nhưng mà nhụy hoa quá thơm, lúc đầu vẫn tốt, nhưng nằm ngủ trên đó lâu, ngửi lâu thì mũi cô ngứa gần chết.
Hơn nữa, trong thế giới trong tranh không có ban đêm, cô đi vào thì bốn phía sáng trưng. Mỗi lần cô ngủ một giấc đều phải kéo váy lên che mắt mình lại, không thì ánh sáng quá mạnh, rọi vào mắt khiến cô không ngủ được.
Nếu cô mạnh hơn một chút, cô xé một miếng chăn nhỏ làm chăn cho mình cũng được. Nhưng vừa nghĩ lại, có xé được thì cũng vô dụng, không thể mang vào trong thế giới trong tranh được.
Diệp Vấn Vấn thở dài, cô nhìn quanh bốn phía, cô càng nhìn càng cảm thấy đây mới là nơi lý tưởng để ngủ.
Con người mà, một khi không còn nguy hiểm nữa, đủ mọi suy nghĩ sẽ rót vào trong đầu mình — Mọi thứ đều khiến cuộc sống của mình thoải mái hơn.
Diệp Vấn Vấn bắt đầu suy nghĩ, thật ra thì cô hoàn toàn có thể ngủ trên giường. Chỉ cần hôm sau cô thức dậy trước khi ảnh đế đại nhân tỉnh giấc, sau đó bay vào trong tranh là được.
Giường lớn như vậy, cô lại chỉ có một chút xíu thế này, lại không hề chiếm diện tích, cô muốn ngủ thế nào cũng được, chỉ cần không bị ảnh đế đại nhân đè hay bị chăn đè là được.
Suy nghĩ thì dễ, nhưng chuyện này có chút mạo hiểm, Diệp Vấn Vấn vẫn do dự không hạ quyết tâm.
Cô vỗ cánh bay lên, bắt đầu tìm một vị trí tốt trên giường để ngủ lại. Cô vừa xem vừa chọn, nhưng cô vẫn chưa kịp tìm được thì ánh mắt đã bị hấp dẫn bởi bàn tay đang đặt ngoài chăn của Quý Hòa Hiện.
Cô biết cái tay này đẹp cỡ nào, trước kia khi có ánh sáng, nhưng Quý Hòa Hiện vẫn còn thức, cô sợ bị phát hiện nên không dám nhìn nhiều, còn bây giờ..
Diệp Vấn Vấn kích động chà chà hai bàn tay nhỏ xíu, cô bay qua, quyết định đứng ở một khoảng cách gần nhìn và đánh giá thật kỹ đôi tay đẹp nhất mà cô từng thấy trong suốt mười tám năm.
Chờ sau khi xem xong, cô lại không vừa lòng với việc chỉ nhìn, cõi lòng cô ngứa ngáy khó chịu, cô bắt đầu muốn sờ một chút — Ảnh đế đại nhân đã ngủ, cô lặng lẽ sờ một chút, chắc anh sẽ không cảm giác được đâu nhỉ.
Diệp Vấn Vấn đi ngủ vào buổi tối, sáng sớm thức dậy thì thấy mình bị muỗi đốt khắp người. Sau khi cô ngủ, ngay cả bị muỗi cắn cũng không hay không biết.
Cô lại không cắn người, cô chỉ sờ sờ chút mà thôi.
Nếu lỡ đâu anh tỉnh lại, vậy cô sẽ lập tức bay sang bên cạnh, dù sao cô cũng có cánh, ánh sáng nơi này lại yếu như thế, cô không tin ánh mắt của anh sẽ tốt đến vậy.
Đôi cánh mạnh mẽ và ánh sáng yếu ớt đã cho Diệp Vấn Vấn thêm dũng khí, cô không chần chờ nữa, lặng lẽ bay vào lòng bàn tay trái của Quý Hòa Hiện.
Bàn tay của anh đang lật ngửa, những ngón tay thon dài mạnh mẽ kia cũng cong lên trong vô thức, từng khớp xương rõ ràng, móng tay cũng được cắt dũa gọn gàng sạch sẽ. Cũng không biết có phải ảo giác hay không, Diệp Vấn Vấn luôn cảm thấy ngón tay này rất thơm, khiến cho cô có kích động muốn cắn một cái.
Bàn tay này có thể khiến người ta phạm tội mà.
Diệp Vấn Vấn nhịn, nhưng thật sự không nhịn được. Cô duỗi hai bàn tay nhỏ xíu của mình ra, nhón chân lên ôm lấy ngón tay trỏ của Quý Hòa Hiện.
Bình luận facebook