Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 3+4
Chương 3
Tần Tiểu Thi muốn được đưa đến nhìn phòng ngủ của nam thần, Quý Hàm Thư không chịu được cô ta làm nũng, không thể làm gì khác hơn là đồng ý. Chờ đến khi hai người đi khỏi nhà bếp, Diệp Vấn Vấn mới đi ra khỏi kệ đựng gia vị.
Cô liếc nhìn cánh trái ẩm ướt, sau đó cô đi tới bên bàn ăn, cô vừa liếc mắt nhìn xuống thì đã hoa mắt lên: Cao quá.
Cô nghĩ cách khiến cánh mình nhanh khô lại.
Diệp Vấn Vấn nhìn quanh bốn phía, nhìn thấy cửa sổ mở thì ánh mắt sáng lên. Cô bò đến trước cửa sổ, mở cánh bên trái ra, đồng thời rung lên liên tục, cô muốn mượn gió thiên nhiên khiến cánh mình nhanh khô.
Cô cũng tập trung chú ý đến tình hình tròn phòng, cũng không biết hai người kia vào phòng ngủ làm gì.
Chỉ chốc lát sau, cô nghe được âm thanh hưng phấn của Tần Tiểu Thi: “Nam thần vẽ đẹp quá, sao anh ấy lại có thể giỏi như vậy chứ.”
“Chú nhỏ của anh toàn năng mà, nếu không vào giới giải trí, chắc chắn bây giờ chú ấy sẽ nổi danh toàn giới hội họa.”Quý Hàm Thư nói với vẻ sùng bái.
Trái tim Diệp Vấn Vấn nhảy lên.
Sữa bò mà Quý Hòa Hiện đã uống, Tần Tiểu Thi còn có thể uống một ngụm. Không biết tranh của Quý Hòa Hiện vẽ, liệu cô ta có làm động tác kỳ quái gì đó với bức tranh không.
Bây giờ thì đó là ‘nhà’ của cô, Diệp Vấn Vấn gấp đến mức rung cánh liên tục, hy vọng sẽ nhanh khô hơn chút, để nhanh chóng bay về phòng nhìn một cái.
Lực chú ý của cô đặt hết trên cánh của mình, cũng không chú ý hai người Quý Hàm Thư lại nói gì, mãi đến khi nghe được tiếng đóng cửa thì mới biết hai người rời đi.
Cũng vừa lúc đó, Diệp Vấn Vấn chợt cảm thấy không đúng, cô thu cánh lại rồi từ từ, từ từ quay đầu. Ngay lập tức, cô đối mặt với hai thứ khá xấu xí, đó chính là ong mật.
Trong tình huống bình thường, nhìn thấy một con ong mật thì chẳng có gì đáng sợ, thậm chí có một số người thích côn trùng còn cảm thấy ong mật rất đáng yêu.
Nhưng vấn đề là, đối với Diệp Vấn Vấn lúc này, một con ong mật trong mắt của nàng được phóng đại lên gấp mấy lần.
Con mắt của nó, cái vòi, cái chân hình móc câu… Và cả cái ngòi đốt ở ngay sau đuôi nữa, mỗi một chi tiết nhỏ đều lộ rõ vẻ đáng sợ, dữ tợn, đặc biệt là cái ngòi đốt kia.
Người bình thường, nhiều nhất là đau nhức một chút. Nhưng nếu rơi vào người cô, vậy thì chẳng khác nào đâm xuyên qua người cô cả.
Hơn nữa còn là hai con.
Trong nháy mắt, Diệp Vấn Vấn túa mồ hôi lạnh, cô nuốt nước bọt ực một cái, hai chân mềm nhũn ra. Cô lại cố gắng bình tĩnh, không dám động đậy dù một chút.
Cô sợ mình động đậy sẽ khiến hai con ong mật kia bay đến, mỗi con đâm cô một cái, vậy cô sẽ xong phim ngay.
Cô mím chặt môi, cố gắng giảng đạo lý với chúng nó: “Hai anh trai này, chúng ta đều có cánh, tính ra, tính ra cũng là nửa đồng loại. Tào Thực từng nói, nếu được sinh ra cùng một gốc thì cần gì băn khoăn có đúng không. Đều là anh em, nếu không.. Hai mi bay đi đi?”
Dứt lời, hai con ong mật lại bay tới gần hơn, đồng thời chia nhau ra, mỗi con vây một bên người cô.
Diệp Vấn Vấn: “….”
Cô sợ đến sắp tè ra quần rồi!!
Một con trong số đó duỗi chân ra với cô, da đầu của cô tê rần lên, cô gào lên một tiếng đầy thê lương. Ở bước ngoặc sinh tử, từ trong cơ thể cô sản sinh ra một sức mạnh khổng lồ, skill thoát thân được phát huy đến mức tận cùng.
Cô lia mắt đã thấy chiếc bánh mì đã bị Quý Hòa Hiện ăn còn một nữa, ở giữa hai miếng bánh mì có một không gian kép, cô không chút nghĩ ngợi gì mà chui tọt vào bên trong, trốn ở đấy run rẩy lẩy bẩy.
Chắc hẳn bọn nó sẽ không vào đâu, ong mật không thông minh tới vậy. Chỉ cần chờ bọn nó bay đi, vậy cô có thể chui ra rồi.
Cô cố gắng khiến mình yên tâm hơn, khắp mũi cô là mùi thơm rau dưa nhàn nhạt, lúc này cô mới phát hiện ở giữa hai miếng bánh mì còn có cả rau dưa nữa.
“Sao cô ta lại chạy thế.”
“Không biết, chân của cô ta khác với chúng ta, chỉ có hai cái.”
“Nhưng vừa nãy cô ta nói là đồng loại với chúng ta.”
Diệp Vấn Vấn: ???
“Cô ta không có mấy cái chân xinh đẹp và mạnh mẽ như chúng ta, hơn nửa cô ta còn nói là một nửa, chắc chắn không phải ong mật.”
“Cô ta có cánh.”
“Có khi là bướm.”
“Ta vẫn cảm thấy là ong mật, là loại biến dị ấy.”
…
Diệp Vấn Vấn ngơ ngác chớp mắt: Âm thanh này là gì? Ở đâu ra vậy?
Ở bên ngoài bánh mì có hai con ong mặt, bọn nó chụm đầu lại với nhau, nhìn chằm chằm “nửa đồng loại” bên trong hai miếng bánh mì.
“Lôi cô ta ra hỏi thử xem.”
Một giây sau, Diệp Vấn Vấn có cảm giác làn váy của mình bị thứ gì đó kéo lấy, sau đó, cô bị lôi ra ngoài một cách mất kiểm soát.
Cô thầm chửi thề một câu đầu tiên trong đời mình, nhìn hai con ong mật trước mặt, cô cố gắng để bản thân mình bình tĩnh lại, để bản thân không tun lên nữa, cô giơ tay thăm dò: “Hi~”
Hai con ong mật cũng học theo cô, duỗi chân trước ra, trong đầu cô vang lên hai tiếng “Hi~”
Diệp Vấn Vấn liếm môi một cái, lúc này cô không rảnh đâu để tìm hiểu tại sao mình lại nghe hiểu tiếng của ong mật, nhưng hiển nhiên thì đây là một chuyện tốt, bọn nó đồng ý nói chuyện với cô.
Cô thân thiết nói: “Xin chào, ta tên là Diệp Vấn Vấn, hai mi thì sao.”
“Đại Hoàng.”
“Nhị Hoàng.”
Rất tốt, đây là một bắt đầu khá tốt. Diệp Vấn Vấn cố gắng không nhìn đến cái chân đáng sợ của bọn nó, cô vuốt vuốt lại mái tóc mình để khiến bản thân bớt căng thẳng: “Bọn mi ở nơi này à?”
Đại Hoàng nói: “Đúng vậy, ở trên cái cây ngoài kia kìa.”
Nhị Hoàng nói: “Đại Hoàng, mi dám làm lộ vị trí của chúng ta, mi sẽ khiến vương hậu rơi vào nguy hiểm, ta phải về báo cáo cho vương hậu biết.”
Đại Hoàng khó chịu: “Sao mi lại thích báo cáo ta vậy hả, lần sau ta sẽ không ra mặt cho mi đâu.”
Nhị Hoàng: “Ta không thèm!”
Đại Hoàng: “Hừ.”
Nhị Hoàng còn nặng hơn nó: “Hừ!”
Diệp Vấn Vấn: “….”
Cũng không biết tại sao, bỗng nhiên cô thả lỏng hơn rất nhiều. Vừa trải qua một phen dằn vặt khi nãy, cánh của cô đã gần khô rồi, nhưng toàn thân lại dính đầy vụn bánh mì.
Cô đứng tại chỗ rung cánh rung váy, cũng vẩy vấy mái tóc mình, động tác này khiến cho hai con ong mật đang cãi vã dừng lại, nhìn Diệp Vấn Vấn đầy tò mò.
“Mi đang làm gì thế?” Đại Hoàng hỏi.
Diệp Vấn Vấn: “Làm sạch.”
Nhị Hoàng lại hỏi: “Mi là thứ gì vậy?”
Diệp Vấn Vấn cân nhắc rồi trả lời: “Nhị Hoàng, vừa nãy mi nói đúng, ta là ong mật biến dị, vì thế nên không giống với hai mi.”
“Đúng là vậy.” Hai con ong mật tin tưởng lời giải thích của cô, còn rất đồng tình: “Vậy mi thảm thật.”
“…” Diệp Vấn Vấn cười ha ha: “Vẫn tốt vẫn tốt.”
Đại Hoàng rất thông cảm bay tới: “Nếu không thì chúng ta về bẩm báo với vương hậu, nhận cô ta vào tộc của chúng ta, được không?”
Nhị Hoàng chà xát hai chân trước: “Chuyện này…”
“Không cần không cần.” Diệp Vấn Vấn lặng lẽ lau đi giọt mồ hôi vừa chảy xuống từ thái dương: “Cảm ơn ý tốt của hai mi, bây giờ ta ở đây rất tốt, cũng rất vui khi quen biết hai mi. Nhưng mà bây giờ ta có chút việc bận, hai mi về đi được không?”
Cô vốn nghĩ mình phải tốn rất nhiều sức lực mới có thể “tiễn” hai con ong mật này đi, không ngờ Đại Hoàng và Nhị Hoàng rất hiểu chuyện. Chúng cho rằng việc quấy rối “đồng loại biến dị” là chuyện trái đạo đức.
Cả hai bèn rời đi với sự đồng tình cùng đồng loại biến dị.
Đến khi chúng rời đi thì Diệp Vấn Vấn mới đặt mông ngồi trên bàn ăn, cô không nhịn được nằm xuống lăn lộn: May là có thể nghe hiểu chúng nói gì, có thể giao tiếp với nhau, không thì cái mạng nhỏ của cô xong rồi.
Còn về phần tại sao có thể nghe hiểu ong mật nói gì, Diệp Vấn Vấn không suy nghĩ nhiều, cô đã xuyên thư biến thành một tinh linh trong bức tranh rồi, còn có cái gì không thể nữa chứ.
Rất nhanh sau cô lại ôm bụng bò dậy, cũng không biết có phải do vừa nãy cô quá căng thẳng hay không. Bây giờ không còn nguy hiểm nữa, cơ thể thả lỏng ra, không còn căng thẳng nữa nên bắt đầu đau bụng.
Ông trời ơi, ông trời đang trêu đùa cô đúng không.
Diệp Vấn Vấn nhăn mặt, cô thử bay lên, cuối cùng cũng có chuyện khiến cô hài lòng rồi: Cô có thể bay.
Cô quyết định bay vào trong thế trới trong tranh để giải quyết, đó mới là địa bàn của cô, nhưng vấn đề là — Không có giấy!
Trên bàn trà ở phòng khách có giấy, Diệp Vấn Vấn bay qua, cô dùng cả tay lẫn chân xé ra một chút xíu giấy. Sau đó cô cầm theo giấy bay vào phòng ngủ, cô còn cố nhịn đau để nhìn ngó bức tranh, không phát hiện ra tình trạng khác thường nào.
Cô thở phào nhẹ nhõm, có thể thấy được hai kẻ kia vẫn biết chừng mực, không dám tùy tiện đụng vào bức tranh này.
Cô bay vèo vào trong tranh, nhưng mà tất cả bộ phận khác của cơ thể đều vào được, chỉ riêng bàn tay đang cầm giấy là không vào được.
Diệp Vấn Vấn: “…”
Điều này nói rõ, không phải đồ của thế giới trong tranh thì không thể mang vào được đúng không.
Nói cách khác, hoặc là cô trở về thế giới trong tranh với hai bàn tay trống trơn, sau đó tìm nơi giải quyết ngũ cốc luân hồi, sau đó lại bẻ lá cây để làm sạch. Hoặc là giải quyết ngay ở bên ngoài, dùng giấy làm sạch.
Có cần hãm hại cô như thế không hả?!
Diệp Vấn Vấn không còn cách nào chỉ có thể bay ra lần nữa, cô suy nghĩ ba giây, chợt đưa mắt nhìn sang một chậu cây xanh được bày trên bàn sách.
Sau đó, cô ôm giấy bay qua với tư thái thấy chết không sờn.
Dù sao cũng không có ai, vậy cô sẽ.. Bón phân cho nó.
—–
Tám giờ tối, Quý Hòa Hiện mới về tới nhà. Chuyện đầu tiên anh làm là vào phòng tắm tắm rửa, thay đổi bộ đồ mặc ở nhà thoải mái, rồi lại vừa lau khô tóc vừa đến bên cửa sổ, mở cửa sổ ra.
Bên ngoài là từng giọt mưa rơi tí tách, gió thổi qua mang theo chút hơi nước ướt át, cùng với mùi thơm cỏ cây nhàn nhạt.
Quý Hòa Hiện khẽ thở ra một hơi, anh chợt nghĩ đến gì đó, liếc mắt nhìn giá vẽ bên cạnh. Anh hơi đóng cửa sổ lại một chút, sau đó vào bếp làm bữa tối.
Vừa vào nhà bếp, anh bỗng khẽ nhíu mày, trên bàn ăn có rất nhiều vụn bánh mì, còn có thể thấy được một vài vết sữa bò.
Ngoài ra, còn có một lớp phấn khá mỏng.
Anh duỗi ngón tay trỏ thon dài ra chạm vào lớp phấn ấy rồi đưa lên mũi ngửi, có một mùi hoa rất nhẹ.
Anh nhướng mày nhìn cây cổ thụ dưới màn mưa bên ngoài cửa sổ, anh biết trên cây ấy có một cái tổ ong rất lớn, liệu có phải là ong mật bay không không.
Bởi vì sáng sớm đi gấp nên anh chưa kịp dọn dẹp bánh mì và sữa bò, anh đổ sữa bò đi, ném bánh mì vào thùng rác.
Động tác bỗng dừng lại, Quý Hòa Hiện khom lưng nhặt bánh mì lên, anh khá đăm chiêu nhìn phần giữa của hai miếng bánh mì.
Cứ như có thứ gì đó chui vào thì phải.
Quý Hòa Hiện có bệnh thích sạch sẽ nhẹ, anh dọn dẹp sạch sẽ bàn ăn rồi mới bắt đầu chuẩn bị bữa tối. Qua nửa giờ sau, anh làm hai món ăn đơn giản và một canh.
Anh không thích ăn đồ ăn bên ngoài, cũng không thích chuyên gia dinh dưỡng tới nhà làm phiền mình. Chỉ cần không bận việc, anh đều sẽ về nhà tự nấu cơm. Về lâu về dài, tài nấu bếp của anh cũng khá tốt.
Cửa sổ nhà bếp cách cửa sổ phòng ngủ không xa, mùi hương thức ăn bay theo gió chui vào cửa sổ phòng ngủ, lại theo gió chui thẳng vào thế giới trong tranh, khiến Diệp Vấn Vấn chảy nước miếng đến nơi.
Làm cái gì thế, sao lại thơm vậy.
Cô suýt nữa đã mất khống chế mà bay ra ngoài.
Nhưng càng chết người hơn nữa là, Quý Hòa Hiện làm bữa tối xong lại đem vào phòng ngủ. Nếu cô không biết bây giờ Quý Hòa Hiện không biết sự tồn tại của cô, thì cô sẽ nghi ngờ anh cố tình.
Cô trơ mắt nhìn Quý Hòa Hiện đặt thức ăn lên bàn sách, sau đó mở notebook lên, sau đó lại, mở.. Tiểu phẩm xem?
Mấu chốt là, vị trí của chậu cây xanh bên bàn sách kia, ngay bây giờ nó khá gần với nơi Quý Hòa Hiện đặt thức ăn.
Diệp Vấn Vấn vừa chảy nước miếng vì mùi thơm nức mũi của thức ăn, vừa chột dạ gần chết lại vừa phải giữ nguyên động tác, không thể bị Quý Hòa Hiện phát hiện ra được. Có thể nói, một lòng có ba mong muốn, mệt chết cô rồi.
Cô chỉ có thể đặt hết sự chú ý của mình vào tiểu phẩm kia, cũng may là tầm mắt của cô có thể nhìn thấy tiểu phẩm.
Lúc Quý Hòa Hiện ăn thì chẳng có âm thanh gì hết, cả một quá trình chỉ có âm thanh của tiểu phẩm mà thôi. Diệp Vấn Vấn đã che miệng cười lớn lần thứ n rồi, nhưng Quý Hòa Hiện lại thờ ơ chẳng mảy may gì.
Ôi, có lẽ cô thật dễ cười.
Diệp Vấn Vấn xoa mặt, cảm giác mình nên học tập vị ảnh đế đại nhân này một chút, không nên quan tâm hơn thua nhiều.
Điện thoại di động của Quý Hòa Hiện bỗng vang lên, sau khi anh nhấn nút nhận thì bật loa ngoài: “Ngài Quý, chuyển phát nhanh của ngài đã đến, tôi đặt ngoài cửa cho ngài.”
Quý Hòa Hiện: “Được.”
Cúp điện thoại, Quý Hòa Hiện buông bát đũa xuống, nhấn nút tạm dừng rồi cầm ô ra ngoài.
Đây chính là cơ hội trời cho!
Diệp Vấn Vấn bay ra ngoài cái vèo, Quý Hòa Hiện xào hai đĩa đồ ăn, một là khoai tây bào sợi xào ớt xanh, một là sườn xào khoai tây, còn có một bát canh cà chua trứng.
Bát canh cà chua gần chậu cây xanh nhất, Diệp Vấn Vấn đưa tay đẩy bát canh, muốn đẩy nó ra xa khỏi chậu cây xanh một chút. Nhưng cô đẩy thế nào cũng không đẩy được, ngược lại còn bị nóng tay.
“Xin lỗi, tôi không cố ý đâu, tôi đã cố hết sức rồi.” Diệp Vấn Vấn đưa tay nắm vào lỗ tai mình theo bản năng, sau đó lén lút kéo một sợi khoai tây đến ăn.
Ôi, đây đúng là sợi khoai tây ngon nhất mà cô từng được ăn.
Cô còn muốn ăn sườn nữa, nhưng miếng sườn này quá lớn, cô gặm thế nào cũng không gặm được, cô chỉ đành dùng ngón tay chấm phần nước ở bên ngoài nếm thử.
Ngon quá, hơi mặn chút.
Diệp Vấn Vấn đi tới bên bát cơm, cô vịn vào miệng bát rồi nhón chân lên, dùng tay móc lấy một hạt cơm, sau đó lại ăn một miếng khoai tây.
Sau khi ăn xong, cô vuốt cái bụng tròn vo của mình, ợ một cái rồi tự bật cười.
Cô bỗng cảm thấy, cô nhỏ thế này cũng tốt, chỉ ăn một tí tẹo là no rồi.
Cô an ủi mình, cô không có ăn vụng, bình thường khi ăn cơm thì khó có thể tránh được việc rơi đi một hai hạt cơm, hoặc là làm đổ một hai miếng đồ ăn ra bàn.
Cô làm thế này chỉ giống như nhặt chút đồ rơi mà thôi.
Sau khi tự dỗ dành mình xong, Diệp Vấn Vấn lại đi tới chỗ tiểu phẩm bị ấn tạm dừng, vừa nãy đang tới đoạn đặc sắc nhất lại bị dừng.
Cô suy nghĩ một chút rồi bò lên bàn phím, cô bò đến giữa màn hình rồi nhảy một cái, video lại tiếp tục phát.
Sau đó cô bay lên không trung, vừa chống cằm vừa xem tiếp, cô cười vang lên hệt như một đứa trẻ con.
Nghe tiếng đóng cửa vang lên, cô lập tức bay qua nhảy lên màn hình một cái, video bị tạm dừng, sau đó cô lại nhảy vào nút tua ngược lại, tua ngược đến chỗ vừa dừng lại khi nãy. Xong hết thì cô bay vào trong tranh, ngoan ngoãn ngồi ngay ngắn.
Hoàn mỹ.
Diệp Vấn Vấn tự bật ngón cái với mình.
Chỉ chốc lát sau, Quý Hòa Hiện bỗng dừng chân. Trong không khí ngoại trừ mùi thơm của thức ăn, còn có một chút mùi hoa khá nhạt.
Chương 4
Quý Hòa Hiện đặt gói hàng lên bàn sách, ánh mắt anh quét qua bàn phím của notebook rồi khẽ nhíu mày, anh lại thấy một lớp phấn hoa khá nhạt hệt như lớp phấn hoa ở bàn ăn.
Trước khi đi không hề có, anh đẩy cửa sổ ra một chút, bên dưới cửa cổ có một cái giá, là Quý Hòa Hiện đã đặt làm riêng, bên trên có chút hoa cỏ.
Giờ phút này, trong một chậu hoa có hai con ong mật đang dừng chân, chính là Đại Hoàng và Nhị Hoàng.
Bọn họ đến tìm “đồng loại biến dị” Diệp Vấn Vấn, làm một con ong mật cần mẫn lương thiện, bọn họ đều đồng lòng cho rằng phải cho đồng loại biến dị chút ấm áp.
Đầu tiên họ đến nhà bếp tìm, nhưng không hề thấy Diệp vấn Vấn, tìm cả một vòng cùng không tìm được.
Vừa nãy họ chợt thấy Diệp Vấn Vấn, đang muốn lên tiếng gọi thì bỗng phát hiện Diệp Vấn Vấn đã biến mất, đang lúc định bay vào thì con người kia lại trở về.
Vương hậu vẫn luôn giáo dục họ rằng, yêu quý mạng ong, rời xa con người.
Con người là một loài quái vật vừa tàn nhẫn vừa đáng sợ.
Bọn chúng nép vào những bông hoa, Đại Hoàng vung cánh đầy bất an: “Nhị Hoàng, Diệp Vấn Vấn có sao không.”
Nhị Hoàng: “Chắc là không sao đâu.”
Đại Hoàng: “Lỡ đâu con người kia phát hiện ra cô ta, sau đó dùng vợt đập chết cô ta thì phải làm sao.”
Bọn họ nghe tin tức từ tộc muỗi, nói trong tay loài người có một cái vợt rất đáng sợ, chỉ cần bị đụng vào là sẽ teo ngay.
Nhị Hoàng im lặng một chút, đáp: “Vậy chúng ta sẽ thương xót cô ta, nhặt xác cho cô ta.”
Diệp Vấn Vấn: “…”
Bởi vì cửa sổ được mở lớn, âm thanh của Đại Hoàng và Nhị Hoàng truyền vào tai cô rõ mồn một.
Cô có nên cảm động không, hai người anh xem ong mật suýt hù chết cô vào ban ngày này còn muốn nhặt xác cho cô nữa.
Quý Hòa Hiện thu hồi ánh mắt, cầm lấy notebook hướng ra ngoài cửa sổ, sau đó anh thổi nhẹ phấn hoa bên trên, rồi lại nói với hai con ong mật kia: “Trời mưa, đừng có bay lung tung.”
Đại Hoàng: “Con người nói chuyện với chúng ta à?”
Nhị Hoàng: “Không thể, có âm mưu đó.”
Quý Hòa Hiện không vội mở gói hàng ra, anh tắt tiểu phẩm khi nãy đi, chọn một tiểu phẩm mới rồi tiếp tục ăn cơm.
Diệp Vấn Vấn cứ tưởng khi anh về sẽ xem hết tiểu phẩm, kết quả xem được một nửa đã tắt, cô còn chưa xem xong mà, khẩu vị của người này thật khác lạ.
Diệp Vấn Vấn lại lo sợ chỉ xem được một nửa tiểu phẩm mới nên cô nhắm mắt lại, nhưng âm thanh vẫn lọt vào trong tai cô, quan trọng nhất chính là, cô nghe ảnh đế đại nhân cười nhẹ một tiếng, cô bỗng mở mắt ra.
Đúng là không phải ảo giác, khóe môi của ảnh đế đại nhân hơi cong lên.
Diệp Vấn Vấn đưa mắt nhìn vào màn hình notebook, cô nhìn một chút rồi nhíu mày — cô xem không hiểu.
Ánh mắt cô vô thức rơi vào đồ ăn, tuy cô đã ăn no, nhưng khi thấy dáng vẻ ăn cơm của ảnh đế đại nhân thì cô lại thèm muốn chết.
Diệp Vấn Vấn liếm môi một cái, tự an ủi mình: Chắc chắn một mình ảnh đế đại nhân ăn không hết, ăn không hết thì sẽ đặt thức ăn còn lại trong bếp, ngày mai cô sẽ có cơ hội ăn tiếp.
Nhưng điều khiến cô không ngờ là, khẩu vị của ảnh đế đại nhân tốt đến thần kỳ. Đừng nhìn dáng vẽ nho nhã lịch sự khi ăn cơm của anh, dù vui tai vui mắt nhưng anh lại ăn sạch sành sanh đồ ăn.
Sao lại nói minh tinh phải hạn chế ăn uống duy trì vóc người hả.
Diệp Vấn Vấn tuyệt vọng moi móc nhụy hoa dưới người mình, cô trơ mắt nhìn ảnh đế đại nhân bưng cái mâm không bát trống ra khỏi phòng ngủ, đi vào nhà bếp.
Quý Hòa Hiện vừa rời đi, Đại Hoàng và Nhị Hoàng lập tức bay vào.
“Diệp Vấn Vấn.” Hai con ong bay tới bay lui như ruồi mất đầu, không nghe thấy tiếng đáp lại của Diệp Vấn Vấn, cũng không thấy Diệp vấn Vấn xong thì lập tức xác nhận rằng đồng loại biến dị của mình đã tử vong, bắt đầu tìm kiếm thi thể của cô.
Trong lúc đó, hai con ong mật bay qua giá vẽ mấy lần, nhưng vẫn không hề thấy Diệp Vấn Vấn đang ngồi ngay ngắn trong bức tranh.
Mãi đến khi Đại Hoàng bất ngờ cảm thán một tiếng: “Nhị Hoàng, mi xem ở nơi này có một bông hoa thật lớn này.”
“Dường như không đúng lắm.” Đại Hoàng bay tới trên bức họa, cảm giác xúc cảm không đúng lắm.
Nhị Hoàng cũng bay tới trên bức họa, dùng mấy cái chân chạm vào, giọng điệu có phần do dự: “Đúng là không đúng.”
Chúng nó dùng chân cào tới tào lui, Diệp Vấn Vấn khổ hết chỗ nói, cô cứ nhìn mấy cái chân dữ tợn của chúng đâm qua đâm lại bên cạnh mình, sơ ý một chút thôi sẽ đâm trúng cô. Cô cân nhắc một chút, cuối cùng lên tiếng: “Đại Hoàng Nhị Hoàng.”
Sau đó cô phát hiện, Đại Hoàng và Nhị Hoàng không để ý đến cô, cô lại gọi hai tiếng, hai con cứ tiếp tục cào, không hề trả lời lại.
Lẽ nào là vì cô đang ở trong tranh, cho nên bọn chúng không hề nghe được tiếng cô?
Nhưng cô có thể nghe chúng nói chuyện mà.
Mắt thấy Đại Hoàng và Nhị Hoàng lại đập người vào mình, Diệp Vấn Vấn sợ đến mức da đầu tê rần lên. Đang lúc cô muốn bay ra khỏi đó, một ngọn cỏ nhỏ nhỏ dũi ra cuốn lấy cô, đưa cô xa khỏi nơi nguy hiểm.
Cuối cùng Đại Hoàng và Nhị Hoàng cũng phát hiện đây là hoa giả, hai con tức giận lùi về sau, Nhị Hoàng nói: “Con người âm hiểm, lại dùng hoa giả dụ bắt chúng ta.”
Đại Hoàng phụ hoa theo.
Tiếng bước chân vang lên, Quý Hòa Hiện lại vào phòng ngủ. Ngọn cây đang cuốn lấy Diệp Vấn Vấn có hơi do dự, sau lại thả Diệp Vấn Vấn vào lại trong nhụy hoa.
Rốt cục hai con ong mật cũng nhìn thấy Diệp Vấn Vấn động đậy.
Chúng tò mò bay qua, muốn lại gần nhìn xem.
Trong nháy mắt Quý Hòa Hiện đã có ý tới hai con ong mật, anh nhíu mày, bước lên phất tay một cái. Đại Hoàng và Nhị Hoàng sợ đến mức mềm nhũn, không thèm tò mò nữa, hoảng hồn bay ra ngoài cửa sổ.
Tần Tiểu Thi muốn được đưa đến nhìn phòng ngủ của nam thần, Quý Hàm Thư không chịu được cô ta làm nũng, không thể làm gì khác hơn là đồng ý. Chờ đến khi hai người đi khỏi nhà bếp, Diệp Vấn Vấn mới đi ra khỏi kệ đựng gia vị.
Cô liếc nhìn cánh trái ẩm ướt, sau đó cô đi tới bên bàn ăn, cô vừa liếc mắt nhìn xuống thì đã hoa mắt lên: Cao quá.
Cô nghĩ cách khiến cánh mình nhanh khô lại.
Diệp Vấn Vấn nhìn quanh bốn phía, nhìn thấy cửa sổ mở thì ánh mắt sáng lên. Cô bò đến trước cửa sổ, mở cánh bên trái ra, đồng thời rung lên liên tục, cô muốn mượn gió thiên nhiên khiến cánh mình nhanh khô.
Cô cũng tập trung chú ý đến tình hình tròn phòng, cũng không biết hai người kia vào phòng ngủ làm gì.
Chỉ chốc lát sau, cô nghe được âm thanh hưng phấn của Tần Tiểu Thi: “Nam thần vẽ đẹp quá, sao anh ấy lại có thể giỏi như vậy chứ.”
“Chú nhỏ của anh toàn năng mà, nếu không vào giới giải trí, chắc chắn bây giờ chú ấy sẽ nổi danh toàn giới hội họa.”Quý Hàm Thư nói với vẻ sùng bái.
Trái tim Diệp Vấn Vấn nhảy lên.
Sữa bò mà Quý Hòa Hiện đã uống, Tần Tiểu Thi còn có thể uống một ngụm. Không biết tranh của Quý Hòa Hiện vẽ, liệu cô ta có làm động tác kỳ quái gì đó với bức tranh không.
Bây giờ thì đó là ‘nhà’ của cô, Diệp Vấn Vấn gấp đến mức rung cánh liên tục, hy vọng sẽ nhanh khô hơn chút, để nhanh chóng bay về phòng nhìn một cái.
Lực chú ý của cô đặt hết trên cánh của mình, cũng không chú ý hai người Quý Hàm Thư lại nói gì, mãi đến khi nghe được tiếng đóng cửa thì mới biết hai người rời đi.
Cũng vừa lúc đó, Diệp Vấn Vấn chợt cảm thấy không đúng, cô thu cánh lại rồi từ từ, từ từ quay đầu. Ngay lập tức, cô đối mặt với hai thứ khá xấu xí, đó chính là ong mật.
Trong tình huống bình thường, nhìn thấy một con ong mật thì chẳng có gì đáng sợ, thậm chí có một số người thích côn trùng còn cảm thấy ong mật rất đáng yêu.
Nhưng vấn đề là, đối với Diệp Vấn Vấn lúc này, một con ong mật trong mắt của nàng được phóng đại lên gấp mấy lần.
Con mắt của nó, cái vòi, cái chân hình móc câu… Và cả cái ngòi đốt ở ngay sau đuôi nữa, mỗi một chi tiết nhỏ đều lộ rõ vẻ đáng sợ, dữ tợn, đặc biệt là cái ngòi đốt kia.
Người bình thường, nhiều nhất là đau nhức một chút. Nhưng nếu rơi vào người cô, vậy thì chẳng khác nào đâm xuyên qua người cô cả.
Hơn nữa còn là hai con.
Trong nháy mắt, Diệp Vấn Vấn túa mồ hôi lạnh, cô nuốt nước bọt ực một cái, hai chân mềm nhũn ra. Cô lại cố gắng bình tĩnh, không dám động đậy dù một chút.
Cô sợ mình động đậy sẽ khiến hai con ong mật kia bay đến, mỗi con đâm cô một cái, vậy cô sẽ xong phim ngay.
Cô mím chặt môi, cố gắng giảng đạo lý với chúng nó: “Hai anh trai này, chúng ta đều có cánh, tính ra, tính ra cũng là nửa đồng loại. Tào Thực từng nói, nếu được sinh ra cùng một gốc thì cần gì băn khoăn có đúng không. Đều là anh em, nếu không.. Hai mi bay đi đi?”
Dứt lời, hai con ong mật lại bay tới gần hơn, đồng thời chia nhau ra, mỗi con vây một bên người cô.
Diệp Vấn Vấn: “….”
Cô sợ đến sắp tè ra quần rồi!!
Một con trong số đó duỗi chân ra với cô, da đầu của cô tê rần lên, cô gào lên một tiếng đầy thê lương. Ở bước ngoặc sinh tử, từ trong cơ thể cô sản sinh ra một sức mạnh khổng lồ, skill thoát thân được phát huy đến mức tận cùng.
Cô lia mắt đã thấy chiếc bánh mì đã bị Quý Hòa Hiện ăn còn một nữa, ở giữa hai miếng bánh mì có một không gian kép, cô không chút nghĩ ngợi gì mà chui tọt vào bên trong, trốn ở đấy run rẩy lẩy bẩy.
Chắc hẳn bọn nó sẽ không vào đâu, ong mật không thông minh tới vậy. Chỉ cần chờ bọn nó bay đi, vậy cô có thể chui ra rồi.
Cô cố gắng khiến mình yên tâm hơn, khắp mũi cô là mùi thơm rau dưa nhàn nhạt, lúc này cô mới phát hiện ở giữa hai miếng bánh mì còn có cả rau dưa nữa.
“Sao cô ta lại chạy thế.”
“Không biết, chân của cô ta khác với chúng ta, chỉ có hai cái.”
“Nhưng vừa nãy cô ta nói là đồng loại với chúng ta.”
Diệp Vấn Vấn: ???
“Cô ta không có mấy cái chân xinh đẹp và mạnh mẽ như chúng ta, hơn nửa cô ta còn nói là một nửa, chắc chắn không phải ong mật.”
“Cô ta có cánh.”
“Có khi là bướm.”
“Ta vẫn cảm thấy là ong mật, là loại biến dị ấy.”
…
Diệp Vấn Vấn ngơ ngác chớp mắt: Âm thanh này là gì? Ở đâu ra vậy?
Ở bên ngoài bánh mì có hai con ong mặt, bọn nó chụm đầu lại với nhau, nhìn chằm chằm “nửa đồng loại” bên trong hai miếng bánh mì.
“Lôi cô ta ra hỏi thử xem.”
Một giây sau, Diệp Vấn Vấn có cảm giác làn váy của mình bị thứ gì đó kéo lấy, sau đó, cô bị lôi ra ngoài một cách mất kiểm soát.
Cô thầm chửi thề một câu đầu tiên trong đời mình, nhìn hai con ong mật trước mặt, cô cố gắng để bản thân mình bình tĩnh lại, để bản thân không tun lên nữa, cô giơ tay thăm dò: “Hi~”
Hai con ong mật cũng học theo cô, duỗi chân trước ra, trong đầu cô vang lên hai tiếng “Hi~”
Diệp Vấn Vấn liếm môi một cái, lúc này cô không rảnh đâu để tìm hiểu tại sao mình lại nghe hiểu tiếng của ong mật, nhưng hiển nhiên thì đây là một chuyện tốt, bọn nó đồng ý nói chuyện với cô.
Cô thân thiết nói: “Xin chào, ta tên là Diệp Vấn Vấn, hai mi thì sao.”
“Đại Hoàng.”
“Nhị Hoàng.”
Rất tốt, đây là một bắt đầu khá tốt. Diệp Vấn Vấn cố gắng không nhìn đến cái chân đáng sợ của bọn nó, cô vuốt vuốt lại mái tóc mình để khiến bản thân bớt căng thẳng: “Bọn mi ở nơi này à?”
Đại Hoàng nói: “Đúng vậy, ở trên cái cây ngoài kia kìa.”
Nhị Hoàng nói: “Đại Hoàng, mi dám làm lộ vị trí của chúng ta, mi sẽ khiến vương hậu rơi vào nguy hiểm, ta phải về báo cáo cho vương hậu biết.”
Đại Hoàng khó chịu: “Sao mi lại thích báo cáo ta vậy hả, lần sau ta sẽ không ra mặt cho mi đâu.”
Nhị Hoàng: “Ta không thèm!”
Đại Hoàng: “Hừ.”
Nhị Hoàng còn nặng hơn nó: “Hừ!”
Diệp Vấn Vấn: “….”
Cũng không biết tại sao, bỗng nhiên cô thả lỏng hơn rất nhiều. Vừa trải qua một phen dằn vặt khi nãy, cánh của cô đã gần khô rồi, nhưng toàn thân lại dính đầy vụn bánh mì.
Cô đứng tại chỗ rung cánh rung váy, cũng vẩy vấy mái tóc mình, động tác này khiến cho hai con ong mật đang cãi vã dừng lại, nhìn Diệp Vấn Vấn đầy tò mò.
“Mi đang làm gì thế?” Đại Hoàng hỏi.
Diệp Vấn Vấn: “Làm sạch.”
Nhị Hoàng lại hỏi: “Mi là thứ gì vậy?”
Diệp Vấn Vấn cân nhắc rồi trả lời: “Nhị Hoàng, vừa nãy mi nói đúng, ta là ong mật biến dị, vì thế nên không giống với hai mi.”
“Đúng là vậy.” Hai con ong mật tin tưởng lời giải thích của cô, còn rất đồng tình: “Vậy mi thảm thật.”
“…” Diệp Vấn Vấn cười ha ha: “Vẫn tốt vẫn tốt.”
Đại Hoàng rất thông cảm bay tới: “Nếu không thì chúng ta về bẩm báo với vương hậu, nhận cô ta vào tộc của chúng ta, được không?”
Nhị Hoàng chà xát hai chân trước: “Chuyện này…”
“Không cần không cần.” Diệp Vấn Vấn lặng lẽ lau đi giọt mồ hôi vừa chảy xuống từ thái dương: “Cảm ơn ý tốt của hai mi, bây giờ ta ở đây rất tốt, cũng rất vui khi quen biết hai mi. Nhưng mà bây giờ ta có chút việc bận, hai mi về đi được không?”
Cô vốn nghĩ mình phải tốn rất nhiều sức lực mới có thể “tiễn” hai con ong mật này đi, không ngờ Đại Hoàng và Nhị Hoàng rất hiểu chuyện. Chúng cho rằng việc quấy rối “đồng loại biến dị” là chuyện trái đạo đức.
Cả hai bèn rời đi với sự đồng tình cùng đồng loại biến dị.
Đến khi chúng rời đi thì Diệp Vấn Vấn mới đặt mông ngồi trên bàn ăn, cô không nhịn được nằm xuống lăn lộn: May là có thể nghe hiểu chúng nói gì, có thể giao tiếp với nhau, không thì cái mạng nhỏ của cô xong rồi.
Còn về phần tại sao có thể nghe hiểu ong mật nói gì, Diệp Vấn Vấn không suy nghĩ nhiều, cô đã xuyên thư biến thành một tinh linh trong bức tranh rồi, còn có cái gì không thể nữa chứ.
Rất nhanh sau cô lại ôm bụng bò dậy, cũng không biết có phải do vừa nãy cô quá căng thẳng hay không. Bây giờ không còn nguy hiểm nữa, cơ thể thả lỏng ra, không còn căng thẳng nữa nên bắt đầu đau bụng.
Ông trời ơi, ông trời đang trêu đùa cô đúng không.
Diệp Vấn Vấn nhăn mặt, cô thử bay lên, cuối cùng cũng có chuyện khiến cô hài lòng rồi: Cô có thể bay.
Cô quyết định bay vào trong thế trới trong tranh để giải quyết, đó mới là địa bàn của cô, nhưng vấn đề là — Không có giấy!
Trên bàn trà ở phòng khách có giấy, Diệp Vấn Vấn bay qua, cô dùng cả tay lẫn chân xé ra một chút xíu giấy. Sau đó cô cầm theo giấy bay vào phòng ngủ, cô còn cố nhịn đau để nhìn ngó bức tranh, không phát hiện ra tình trạng khác thường nào.
Cô thở phào nhẹ nhõm, có thể thấy được hai kẻ kia vẫn biết chừng mực, không dám tùy tiện đụng vào bức tranh này.
Cô bay vèo vào trong tranh, nhưng mà tất cả bộ phận khác của cơ thể đều vào được, chỉ riêng bàn tay đang cầm giấy là không vào được.
Diệp Vấn Vấn: “…”
Điều này nói rõ, không phải đồ của thế giới trong tranh thì không thể mang vào được đúng không.
Nói cách khác, hoặc là cô trở về thế giới trong tranh với hai bàn tay trống trơn, sau đó tìm nơi giải quyết ngũ cốc luân hồi, sau đó lại bẻ lá cây để làm sạch. Hoặc là giải quyết ngay ở bên ngoài, dùng giấy làm sạch.
Có cần hãm hại cô như thế không hả?!
Diệp Vấn Vấn không còn cách nào chỉ có thể bay ra lần nữa, cô suy nghĩ ba giây, chợt đưa mắt nhìn sang một chậu cây xanh được bày trên bàn sách.
Sau đó, cô ôm giấy bay qua với tư thái thấy chết không sờn.
Dù sao cũng không có ai, vậy cô sẽ.. Bón phân cho nó.
—–
Tám giờ tối, Quý Hòa Hiện mới về tới nhà. Chuyện đầu tiên anh làm là vào phòng tắm tắm rửa, thay đổi bộ đồ mặc ở nhà thoải mái, rồi lại vừa lau khô tóc vừa đến bên cửa sổ, mở cửa sổ ra.
Bên ngoài là từng giọt mưa rơi tí tách, gió thổi qua mang theo chút hơi nước ướt át, cùng với mùi thơm cỏ cây nhàn nhạt.
Quý Hòa Hiện khẽ thở ra một hơi, anh chợt nghĩ đến gì đó, liếc mắt nhìn giá vẽ bên cạnh. Anh hơi đóng cửa sổ lại một chút, sau đó vào bếp làm bữa tối.
Vừa vào nhà bếp, anh bỗng khẽ nhíu mày, trên bàn ăn có rất nhiều vụn bánh mì, còn có thể thấy được một vài vết sữa bò.
Ngoài ra, còn có một lớp phấn khá mỏng.
Anh duỗi ngón tay trỏ thon dài ra chạm vào lớp phấn ấy rồi đưa lên mũi ngửi, có một mùi hoa rất nhẹ.
Anh nhướng mày nhìn cây cổ thụ dưới màn mưa bên ngoài cửa sổ, anh biết trên cây ấy có một cái tổ ong rất lớn, liệu có phải là ong mật bay không không.
Bởi vì sáng sớm đi gấp nên anh chưa kịp dọn dẹp bánh mì và sữa bò, anh đổ sữa bò đi, ném bánh mì vào thùng rác.
Động tác bỗng dừng lại, Quý Hòa Hiện khom lưng nhặt bánh mì lên, anh khá đăm chiêu nhìn phần giữa của hai miếng bánh mì.
Cứ như có thứ gì đó chui vào thì phải.
Quý Hòa Hiện có bệnh thích sạch sẽ nhẹ, anh dọn dẹp sạch sẽ bàn ăn rồi mới bắt đầu chuẩn bị bữa tối. Qua nửa giờ sau, anh làm hai món ăn đơn giản và một canh.
Anh không thích ăn đồ ăn bên ngoài, cũng không thích chuyên gia dinh dưỡng tới nhà làm phiền mình. Chỉ cần không bận việc, anh đều sẽ về nhà tự nấu cơm. Về lâu về dài, tài nấu bếp của anh cũng khá tốt.
Cửa sổ nhà bếp cách cửa sổ phòng ngủ không xa, mùi hương thức ăn bay theo gió chui vào cửa sổ phòng ngủ, lại theo gió chui thẳng vào thế giới trong tranh, khiến Diệp Vấn Vấn chảy nước miếng đến nơi.
Làm cái gì thế, sao lại thơm vậy.
Cô suýt nữa đã mất khống chế mà bay ra ngoài.
Nhưng càng chết người hơn nữa là, Quý Hòa Hiện làm bữa tối xong lại đem vào phòng ngủ. Nếu cô không biết bây giờ Quý Hòa Hiện không biết sự tồn tại của cô, thì cô sẽ nghi ngờ anh cố tình.
Cô trơ mắt nhìn Quý Hòa Hiện đặt thức ăn lên bàn sách, sau đó mở notebook lên, sau đó lại, mở.. Tiểu phẩm xem?
Mấu chốt là, vị trí của chậu cây xanh bên bàn sách kia, ngay bây giờ nó khá gần với nơi Quý Hòa Hiện đặt thức ăn.
Diệp Vấn Vấn vừa chảy nước miếng vì mùi thơm nức mũi của thức ăn, vừa chột dạ gần chết lại vừa phải giữ nguyên động tác, không thể bị Quý Hòa Hiện phát hiện ra được. Có thể nói, một lòng có ba mong muốn, mệt chết cô rồi.
Cô chỉ có thể đặt hết sự chú ý của mình vào tiểu phẩm kia, cũng may là tầm mắt của cô có thể nhìn thấy tiểu phẩm.
Lúc Quý Hòa Hiện ăn thì chẳng có âm thanh gì hết, cả một quá trình chỉ có âm thanh của tiểu phẩm mà thôi. Diệp Vấn Vấn đã che miệng cười lớn lần thứ n rồi, nhưng Quý Hòa Hiện lại thờ ơ chẳng mảy may gì.
Ôi, có lẽ cô thật dễ cười.
Diệp Vấn Vấn xoa mặt, cảm giác mình nên học tập vị ảnh đế đại nhân này một chút, không nên quan tâm hơn thua nhiều.
Điện thoại di động của Quý Hòa Hiện bỗng vang lên, sau khi anh nhấn nút nhận thì bật loa ngoài: “Ngài Quý, chuyển phát nhanh của ngài đã đến, tôi đặt ngoài cửa cho ngài.”
Quý Hòa Hiện: “Được.”
Cúp điện thoại, Quý Hòa Hiện buông bát đũa xuống, nhấn nút tạm dừng rồi cầm ô ra ngoài.
Đây chính là cơ hội trời cho!
Diệp Vấn Vấn bay ra ngoài cái vèo, Quý Hòa Hiện xào hai đĩa đồ ăn, một là khoai tây bào sợi xào ớt xanh, một là sườn xào khoai tây, còn có một bát canh cà chua trứng.
Bát canh cà chua gần chậu cây xanh nhất, Diệp Vấn Vấn đưa tay đẩy bát canh, muốn đẩy nó ra xa khỏi chậu cây xanh một chút. Nhưng cô đẩy thế nào cũng không đẩy được, ngược lại còn bị nóng tay.
“Xin lỗi, tôi không cố ý đâu, tôi đã cố hết sức rồi.” Diệp Vấn Vấn đưa tay nắm vào lỗ tai mình theo bản năng, sau đó lén lút kéo một sợi khoai tây đến ăn.
Ôi, đây đúng là sợi khoai tây ngon nhất mà cô từng được ăn.
Cô còn muốn ăn sườn nữa, nhưng miếng sườn này quá lớn, cô gặm thế nào cũng không gặm được, cô chỉ đành dùng ngón tay chấm phần nước ở bên ngoài nếm thử.
Ngon quá, hơi mặn chút.
Diệp Vấn Vấn đi tới bên bát cơm, cô vịn vào miệng bát rồi nhón chân lên, dùng tay móc lấy một hạt cơm, sau đó lại ăn một miếng khoai tây.
Sau khi ăn xong, cô vuốt cái bụng tròn vo của mình, ợ một cái rồi tự bật cười.
Cô bỗng cảm thấy, cô nhỏ thế này cũng tốt, chỉ ăn một tí tẹo là no rồi.
Cô an ủi mình, cô không có ăn vụng, bình thường khi ăn cơm thì khó có thể tránh được việc rơi đi một hai hạt cơm, hoặc là làm đổ một hai miếng đồ ăn ra bàn.
Cô làm thế này chỉ giống như nhặt chút đồ rơi mà thôi.
Sau khi tự dỗ dành mình xong, Diệp Vấn Vấn lại đi tới chỗ tiểu phẩm bị ấn tạm dừng, vừa nãy đang tới đoạn đặc sắc nhất lại bị dừng.
Cô suy nghĩ một chút rồi bò lên bàn phím, cô bò đến giữa màn hình rồi nhảy một cái, video lại tiếp tục phát.
Sau đó cô bay lên không trung, vừa chống cằm vừa xem tiếp, cô cười vang lên hệt như một đứa trẻ con.
Nghe tiếng đóng cửa vang lên, cô lập tức bay qua nhảy lên màn hình một cái, video bị tạm dừng, sau đó cô lại nhảy vào nút tua ngược lại, tua ngược đến chỗ vừa dừng lại khi nãy. Xong hết thì cô bay vào trong tranh, ngoan ngoãn ngồi ngay ngắn.
Hoàn mỹ.
Diệp Vấn Vấn tự bật ngón cái với mình.
Chỉ chốc lát sau, Quý Hòa Hiện bỗng dừng chân. Trong không khí ngoại trừ mùi thơm của thức ăn, còn có một chút mùi hoa khá nhạt.
Chương 4
Quý Hòa Hiện đặt gói hàng lên bàn sách, ánh mắt anh quét qua bàn phím của notebook rồi khẽ nhíu mày, anh lại thấy một lớp phấn hoa khá nhạt hệt như lớp phấn hoa ở bàn ăn.
Trước khi đi không hề có, anh đẩy cửa sổ ra một chút, bên dưới cửa cổ có một cái giá, là Quý Hòa Hiện đã đặt làm riêng, bên trên có chút hoa cỏ.
Giờ phút này, trong một chậu hoa có hai con ong mật đang dừng chân, chính là Đại Hoàng và Nhị Hoàng.
Bọn họ đến tìm “đồng loại biến dị” Diệp Vấn Vấn, làm một con ong mật cần mẫn lương thiện, bọn họ đều đồng lòng cho rằng phải cho đồng loại biến dị chút ấm áp.
Đầu tiên họ đến nhà bếp tìm, nhưng không hề thấy Diệp vấn Vấn, tìm cả một vòng cùng không tìm được.
Vừa nãy họ chợt thấy Diệp Vấn Vấn, đang muốn lên tiếng gọi thì bỗng phát hiện Diệp Vấn Vấn đã biến mất, đang lúc định bay vào thì con người kia lại trở về.
Vương hậu vẫn luôn giáo dục họ rằng, yêu quý mạng ong, rời xa con người.
Con người là một loài quái vật vừa tàn nhẫn vừa đáng sợ.
Bọn chúng nép vào những bông hoa, Đại Hoàng vung cánh đầy bất an: “Nhị Hoàng, Diệp Vấn Vấn có sao không.”
Nhị Hoàng: “Chắc là không sao đâu.”
Đại Hoàng: “Lỡ đâu con người kia phát hiện ra cô ta, sau đó dùng vợt đập chết cô ta thì phải làm sao.”
Bọn họ nghe tin tức từ tộc muỗi, nói trong tay loài người có một cái vợt rất đáng sợ, chỉ cần bị đụng vào là sẽ teo ngay.
Nhị Hoàng im lặng một chút, đáp: “Vậy chúng ta sẽ thương xót cô ta, nhặt xác cho cô ta.”
Diệp Vấn Vấn: “…”
Bởi vì cửa sổ được mở lớn, âm thanh của Đại Hoàng và Nhị Hoàng truyền vào tai cô rõ mồn một.
Cô có nên cảm động không, hai người anh xem ong mật suýt hù chết cô vào ban ngày này còn muốn nhặt xác cho cô nữa.
Quý Hòa Hiện thu hồi ánh mắt, cầm lấy notebook hướng ra ngoài cửa sổ, sau đó anh thổi nhẹ phấn hoa bên trên, rồi lại nói với hai con ong mật kia: “Trời mưa, đừng có bay lung tung.”
Đại Hoàng: “Con người nói chuyện với chúng ta à?”
Nhị Hoàng: “Không thể, có âm mưu đó.”
Quý Hòa Hiện không vội mở gói hàng ra, anh tắt tiểu phẩm khi nãy đi, chọn một tiểu phẩm mới rồi tiếp tục ăn cơm.
Diệp Vấn Vấn cứ tưởng khi anh về sẽ xem hết tiểu phẩm, kết quả xem được một nửa đã tắt, cô còn chưa xem xong mà, khẩu vị của người này thật khác lạ.
Diệp Vấn Vấn lại lo sợ chỉ xem được một nửa tiểu phẩm mới nên cô nhắm mắt lại, nhưng âm thanh vẫn lọt vào trong tai cô, quan trọng nhất chính là, cô nghe ảnh đế đại nhân cười nhẹ một tiếng, cô bỗng mở mắt ra.
Đúng là không phải ảo giác, khóe môi của ảnh đế đại nhân hơi cong lên.
Diệp Vấn Vấn đưa mắt nhìn vào màn hình notebook, cô nhìn một chút rồi nhíu mày — cô xem không hiểu.
Ánh mắt cô vô thức rơi vào đồ ăn, tuy cô đã ăn no, nhưng khi thấy dáng vẻ ăn cơm của ảnh đế đại nhân thì cô lại thèm muốn chết.
Diệp Vấn Vấn liếm môi một cái, tự an ủi mình: Chắc chắn một mình ảnh đế đại nhân ăn không hết, ăn không hết thì sẽ đặt thức ăn còn lại trong bếp, ngày mai cô sẽ có cơ hội ăn tiếp.
Nhưng điều khiến cô không ngờ là, khẩu vị của ảnh đế đại nhân tốt đến thần kỳ. Đừng nhìn dáng vẽ nho nhã lịch sự khi ăn cơm của anh, dù vui tai vui mắt nhưng anh lại ăn sạch sành sanh đồ ăn.
Sao lại nói minh tinh phải hạn chế ăn uống duy trì vóc người hả.
Diệp Vấn Vấn tuyệt vọng moi móc nhụy hoa dưới người mình, cô trơ mắt nhìn ảnh đế đại nhân bưng cái mâm không bát trống ra khỏi phòng ngủ, đi vào nhà bếp.
Quý Hòa Hiện vừa rời đi, Đại Hoàng và Nhị Hoàng lập tức bay vào.
“Diệp Vấn Vấn.” Hai con ong bay tới bay lui như ruồi mất đầu, không nghe thấy tiếng đáp lại của Diệp Vấn Vấn, cũng không thấy Diệp vấn Vấn xong thì lập tức xác nhận rằng đồng loại biến dị của mình đã tử vong, bắt đầu tìm kiếm thi thể của cô.
Trong lúc đó, hai con ong mật bay qua giá vẽ mấy lần, nhưng vẫn không hề thấy Diệp Vấn Vấn đang ngồi ngay ngắn trong bức tranh.
Mãi đến khi Đại Hoàng bất ngờ cảm thán một tiếng: “Nhị Hoàng, mi xem ở nơi này có một bông hoa thật lớn này.”
“Dường như không đúng lắm.” Đại Hoàng bay tới trên bức họa, cảm giác xúc cảm không đúng lắm.
Nhị Hoàng cũng bay tới trên bức họa, dùng mấy cái chân chạm vào, giọng điệu có phần do dự: “Đúng là không đúng.”
Chúng nó dùng chân cào tới tào lui, Diệp Vấn Vấn khổ hết chỗ nói, cô cứ nhìn mấy cái chân dữ tợn của chúng đâm qua đâm lại bên cạnh mình, sơ ý một chút thôi sẽ đâm trúng cô. Cô cân nhắc một chút, cuối cùng lên tiếng: “Đại Hoàng Nhị Hoàng.”
Sau đó cô phát hiện, Đại Hoàng và Nhị Hoàng không để ý đến cô, cô lại gọi hai tiếng, hai con cứ tiếp tục cào, không hề trả lời lại.
Lẽ nào là vì cô đang ở trong tranh, cho nên bọn chúng không hề nghe được tiếng cô?
Nhưng cô có thể nghe chúng nói chuyện mà.
Mắt thấy Đại Hoàng và Nhị Hoàng lại đập người vào mình, Diệp Vấn Vấn sợ đến mức da đầu tê rần lên. Đang lúc cô muốn bay ra khỏi đó, một ngọn cỏ nhỏ nhỏ dũi ra cuốn lấy cô, đưa cô xa khỏi nơi nguy hiểm.
Cuối cùng Đại Hoàng và Nhị Hoàng cũng phát hiện đây là hoa giả, hai con tức giận lùi về sau, Nhị Hoàng nói: “Con người âm hiểm, lại dùng hoa giả dụ bắt chúng ta.”
Đại Hoàng phụ hoa theo.
Tiếng bước chân vang lên, Quý Hòa Hiện lại vào phòng ngủ. Ngọn cây đang cuốn lấy Diệp Vấn Vấn có hơi do dự, sau lại thả Diệp Vấn Vấn vào lại trong nhụy hoa.
Rốt cục hai con ong mật cũng nhìn thấy Diệp Vấn Vấn động đậy.
Chúng tò mò bay qua, muốn lại gần nhìn xem.
Trong nháy mắt Quý Hòa Hiện đã có ý tới hai con ong mật, anh nhíu mày, bước lên phất tay một cái. Đại Hoàng và Nhị Hoàng sợ đến mức mềm nhũn, không thèm tò mò nữa, hoảng hồn bay ra ngoài cửa sổ.